Kẻ nào chưa một lần thất bại trong quá trình trưởng thành, tức kẻ đó không có gan thực hiện những điều mới mẻ.

Woody Allen

 
 
 
 
 
Tác giả: Không rõ...
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 283 - chưa đầy đủ
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 565 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 01:16:36 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 110: Điên Dại Và Cuồng Nhiệt
ố Thiên Tầm tạm ngừng tay. Tối hôm qua cô cùng với Cảnh Nam Kiêu rời đi như vậy, liệu anh có hiểu lầm cô không?
Nghĩ ngợi một lát, rốt cuộc cũng vẫn phải bật dậy với lấy chiếc điện thoại. Lướt qua các cuộc gọi đến mà trong lòng vẫn đầy những do dự ngập ngừng. Lời của lão phu nhân dường như vẫn văng vẳng bên tai.
“Còn ngây ra đấy làm gì, gọi đi. Chắc việc chuyển nhà cũng chưa nói với anh ấy đâu phải không?”Dương Mộc Tâynhanh chóng bật chiếc máy làm sữa đậu nành. Trong căn phòng nhỏ Tiểu Quai cũng đã tỉnh giấc, trèo xuống giường đòi đi tè, Dương Mộc Tây không để ý Thiên Tầm nữa, vội vàng chạy vào phòng.
Cố Thiên Tầm ngồi xuống, định sẽ gọi lại cho Mộ Dạ Bạch nhưng đầu bên kia tắt máy.
Nghe tiếng trả lời tự động của điện thoại mà rầu rĩ chán nản vẩn vơ mãi trong lòng. Cuối cùng đành phải buông chiếc điện thoại đặt sang một bên.
Cô không biết rằng, giờ phút này đây, Dạ Mộ Bạch đang ở một nơi rất xa.
Buổi chiều, Cố Thiên Tầm cùng với Dương Mộc Tây dắt theo Tiểu Quai quay về Lai Nhân để chuyển nhà. Cũng may lúc rời khỏi nhà họ Cảnh, đồ đạc chuyển đi không nhiều lắm, một chiếc vali và một chiếc túi là có thể giải quyết được tất cả.
“Đưa túi đây tớ xách cho”. Dương Mộc Tây một tay bế Tiểu Quai, một tay định giúp Thiên Tầm xách đồ. Cả vali và chiếc túi đều không nhẹ, Cố Thiên Tầm nghiêng người né cánh tay Mộc Tê. “Thôi đi, bế Tiểu Quai cho cẩn thận, không lại làm ngã cậu con nuôi của tôi”.
Tiểu Quai thích chí cười hihi, ôm chặt cổ Dương Mộc Tây.
Cố Thiên Tầm hạ chiếc túi nặng chịch xuống rồi bước vào thang máy, ngón tay đặt vào số 19 nhưng ánh mắt lại dừng ở con số 18.
Lướt nhanh ánh nhìn, rồi cúi đầu đóng cửa thang máy.
Giờ này phút này, anh đang ở đâu?
Cô nhanh chóng nhấc đống hành lí bước ra khỏi thang máy. Nặng nhọc lết từng bước chân, khó khăn lắm mới bước được ra ngoài, chợt cô thấy Dương Mộc Tây đang hướng ánh nhìn về phía trước.
“Thiên Tầm, xem là ai này”. Nghe giọng Mộc Tây có vẻ không vui lắm.
“Ai thế?” Cố Thiên Tầm hướng ánh mắt tò mò nhìn theo. Vừa nhìn thấy người đó, sắc mặt cô tối sầm lại. “Mặc kệ anh ta, chúng ta đi thôi”.
Ngoài Cảnh Nam Kiêu ra thì còn có thể là ai được chứ?
Cái nắng chói chang buổi chiều cũng chẳng thể làm cho dáng vẻ của anh ta thêm phần tươi sáng. Có thể những lời nói của cô ngày hôm qua đã làm anh ta bị tổn thương. Ánh nhìn xa xăm của anh ta như tiến lại gần hơn, thế nhưng đâu đó trong ánh mắt ấy vẫn ẩn chứa những u uất và sự tổn thương đến cùng cực đang cố được kìm nén.
Cố Thiên Tầm không để mắt, cố bước thật nhanh ra ngoài. Dương Mộc Tây bế Tiểu Quai rảo bước đi theo.
“Thiên Tầm”. Trước cửa ra vào của tòa nhà, khoảnh khắc cô cố gắng lướt nhanh qua Cảnh Nam Kiêu thì anh ta đã kịp túm lấy tay cô. Cô không thèm nhìn anh ta, chỉ liếc ánh nhìn xuống phía tay anh ta. “Buông ra. Giờ anh nói gì cũng vô ích thôi. Tôi đã quyết định sẽ rời khỏi đây rồi”.
Sự lạnh lùng và kiên quyết của cô khiến lòng anh ta như vụn vỡ. Cuối cùng, anh cũng đành từng ngón từng ngón buông tay cô.
Cử chỉ cứng đờ, gương mặt tỏ rõ sự thất vọng
Bộ dạng thảm bại của anh khiến Dương Mộc Tây cũng phải ngỡ ngàng. Cảnh Nam Kiêu đầy ngạo nghễ dắt theo Tần Tư Lam trước mặt họ ngày trước biến đâu mất rồi?
“Anh đến không phải để níu kéo em ở lại”. Cảnh Nam Kiêu ngước mắt nhìn Cố Thiên Tầm, vươn người đón lấy chiếc vali trong tay Thiên Tầm. “Đưa đây cho anh, anh tiễn mọi người”.
Cố Thiên Tầm hơi chau mày “Cảnh Nam Kiêu, hôm qua tôi và anh đã nói rất.....”
“Đúng, em mong anh buông bỏ phóng khoáng hơn một chút, nếu như có thể, chẳng nhẽ anh không muốn bản thân mình có thể buông bỏ dễ dàng hơn hay sao?”
Cảnh Nam Kiêu ngắt lời cô, cảm xúc có phần kích động, đón lấy ánh mắt heo hắt đang kìm nén những đau khổ muốn bùng cháy của cô. “Anh hận mình suốt đời này không thể bỏ mặc em, không còn cơ hội quan tâm sắc mặt em thế nào, càng không bị sự lạnh lùng của em làm tổn thương, không còn bị em coi thường, em thấy anh thật đáng ghét. Nhưng anh không làm được! Mỗi khi anh thức dậy, hình ảnh cứ hiện lên trong tâm trí anh là em. Khi anh ngủ, trong giấc mơ của anh cũng là em. Giờ thì anh không mong em tha thứ cho anh. Anh chỉ mong được làm những điều anh có thể làm.”
“Chỉ vậy thôi!”
Cố Thiên Tầm vô cùng ngạc nhiên trước những lời nói này của anh ta. Cô hoài nghi Cảnh Nam Kiêu phản ứng như vậy có chăng cũng là vì anh ta không cam tâm. Thế nhưng, giờ đây....
Trong đáy mắt anh, trong những lời mà anh vừa nói ra, không chỉ đơn thuần là không cam tâm, mà ẩn chứa trong đó là một thứ tình cảm thật sự rất sâu đậm...
Lấp lánh, trong sáng, không có lấy nửa phần giả dối.
Dương Mộc Tây đang đứng bên cạnh dường như cũng lờ mờ chưa hiểu chuyện gì, một hồi sau mới quay sang nhìn Cố Thiên Tầm như muốn tìm câu trả lời cho câu hỏi chuyện gì đã xảy ra.
“Đưa đây cho anh”. Nhân lúc hai cô gái còn đang chìm trong im lặng, Cảnh Nam Kiêu lại một lần nữa cố gắng đón lấy đống hành lí trong tay cô. Bất giác giật mình, cô như cố trốn tránh, nhưng Cảnh Nam Kiêu đã nhanh hơn cô một bước, giành đống đồ về tay mình.
“Cảnh Nam Kiêu!” Thiên Tầm chừng mắt nhìn anh, cố hết sức lấy lại hành lí, nhưng chiếc vali đã bị anh ta nhấc lên vai một cách dễ dàng. Anh khuân chiếc vali trên vai sải những bước dài tiến ra phía ngoài, Cố Thiên Tầm tức giận “Trả lại đồ cho tôi”.
Trước những lời giận dữ của cô, Cảnh Nam Kiêu không mảy may thay đổi thái độ, đi được vài mét anh quay lại nhìn, vẫn thấy cô hậm hực đứng đó, anh khẽ nhếch hàng lông mày nói: “Còn không đi nhanh lên?”
Chiếc vali hành lí vốn vô cùng nặng, vào tay anh ta bỗng dưng trở nên nhẹ như không.
Cố Thiên Tầm vẫn không nhúc nhích, Dương Mộc Tây nhanh nhảu “Thôi thôi, kệ đi, ngồi xe của anh ta về cũng được.”
“Mộc Tây....” thỏa hiệp như thế thì còn nói chuyện gì nữa?
“Dù sao cậu mang vác như vậy cũng mệt cả người còn gì. Hơn nữa, tớ bế Tiểu Quai cũng chẳng thoải mái gì. Thôi mà, đừng có cố dày vò bản thân mình nữa, mau đi thôi” Dương Mộc Tây đầu hàng xin thua, bồng con tiến về chiếc xe hummer trước của tòa nhà. Cố Thiên Tầm nhìn từ phía xa, thấy Cảnh Nam Kiêu sắp xếp xong hành lí, đóng cửa sau, giúp Dương Mộc Tây bế Tiểu Quai cẩn thận đặt vào trong xe, sợ Tiểu Quai va đầu vào cửa xe, còn nhẹ nhàng lấy tay che cho cậu nhóc.
Cảnh Nam Kiêu nhất định sẽ là một người cha tốt.
Thiên Tầm đành thở dài một tiếng rồi tiến về phía họ, lặng lẽ mở cửa rồi bước lên xe. Thật trùng hợp, người trực ban hôm nay lại chính là người đã gặp lần trước, nhìn thấy Cảnh Nam Kiêu liền chào hỏi rất niềm nở “Cảnh tiên sinh, đây chẳng phải là chuyển nhà sao?”
Khoản thù lao hậu hĩnh lần trước khiến đối phương nhận ra ngay Cảnh Nam Kiêu, còn nhận ra cả Cố Thiên Tầm vì cô thường xuyên ra vào cùng Mộ tổng.
Cảnh Nam Kiêu gật đầu cười, trả lời dầy dứt khoát “Vâng, tôi chuyển nhà cho vợ tôi!”
Cố Thiên Tâm không để ý lời anh nói, chỉ ghé đầu quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, vờ như không nghe thấy.
Suốt quãng đường, không khí trong xe có chút ngại ngùng.
Cố Thiên Tầm không nói gì nhiều với Cảnh Nam Kiêu, lúc trước anh còn cố tiếp cận nói với cô vài câu, sau đấy bị hớ vài lần nên không dám nói gì thêm.
Thiên Tầm thật sự mệt mỏi, dựa vào ghế sau ngủ thiếp đi. Cảnh Nam Kiêu liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu mấy lần, lúc dừng đèn đỏ, anh lặng lẽ cởi chiếc áo vest đang khoác trên người đưa cho Dương Mộc Tây để đắp cho cô. Dương Mộc Tây không cầm, chỉ liếc qua anh.
Tất nhiên anh biết ánh mắt đó của Dương Mộc Tây đang thể hiện điều gì, nếu như tấm lòng này có thể đến sớm hơn dù là một chút....
Không để cho anh tiếp dòng suy nghĩ, Dương Mộc Tây đưa tay cầm lấy chiếc áo, nhẹ nhàng đắp lên người Thiên Tầm.
“Cô ấy nghe chừng có vẻ rất mệt mỏi. “Cảnh Nam Kiêu khẽ hỏi, rồi lại nhìn cô ấy qua gương chiếu hậu, ánh mắt đầy nỗi xót xa.
“Ừm, hai hôm nay bận quá, áp lực cũng nhiều” Dương Mộc Tây mở lời “Chủ tịch hội đồng quản trị của Tập đoàn Á Minh đến giao cho cô ấy một nhiệm vụ, thứ tư này phải hoàn thành, cô ấy bận tới nỗi chẳng có thời gian mà ngủ”.
Chủ tịch?
Anh đột nhiên nhớ ra người phụ nữ mà hôm qua anh gặp ở Hoàn Vũ, hèn gì lúc đó đã thấy rất quen. Vậy chẳng phải đó cũng chính là bà nội của Tư Lam sao? Còn chuyện hợp tác với Hoàn Vũ, như vậy có nghĩa là có thể sẽ bắt tay với lão phu nhân phải không?
...........................
Sáng Thứ ba
Mộ Dạ Bạch từ thành phố khác vội vã trở về.
Đến thẳng Lai Nhân cất hành lí rồi rời khỏi tòa nhà.
Ngồi trên xe của Trần Anh Hào, mở điện thoại, ngón tay lướt nhanh bấm lấy dãy số quen thuộc. Còn chưa kịp gọi đi, khi chiếc xe đi qua cổng tòa nhà liền bị chặn lại.
Mộ Dạ Bạch nhìn ra bên ngoài thấy người nhân viên, do dự một chút, anh hạ kính xe xuống.
“Mộ Tổng, tôi có thể giúp gì cho anh” người nhân viên ngay lập tức chạy tới.
Mộ Dạ Bạch khẽ gật đầu thay cho câu trả lời, “Cố Tiểu Thư ở tầng 19, hai hôm nay có về không?”
“Cố Tiểu Thư?” Đối phương cố gắng xâu chuỗi thông tin trong đầu, rồi như chợt nhớ ra “À, ý anh là Cảnh phu nhân phải không?”
Ba chữ “Cảnh phu nhân” khiến cho nét mặt của Mộ Dạ Bạch biến sắc, mím chặt bờ môi, im lặng. Cô ấy giới thiệu với mọi người về thân phận của mình như vậy sao? Có lẽ nào, cô ấy vẫn muốn mang cái danh phận này đến vậy?
Trần Anh Hào ngồi trên ghế trước cũng đã kịp liếc nhìn nét mặt Mộ Dạ Bạch qua gương chiếu hậu, thầm gạt đi sự lo lắng trong lòng, thay Mộ Dạch Bạch tiếp lời: “Hai hôm nay có nhìn thấy cô ấy không?”
“Hôm cuối tuần cô ấy có quay lại ạ”. Đối phương không biết khuôn mặt anh gần như đã hoàn toàn biến sắc, vẫn thật thà trả lời “Cô ấy đi cùng với chồng, hình như là họ chuyển nhà, tôi thấy họ lần lượt chuyển hết đồ đạc đi rồi, chắc là sau này sẽ không ở đây nữa.”
“Chuyến nhà sao?” Trần Anh Hào có chút ngạc nhiên, ngoái đầu lại nhìn người đàn ông đang ngồi phía sau.
Mộ Dạ Bạch nắm chặt chiếc điền thoại trong tay, là anh đang định gọi cho Thiên Tầm. Nghe thấy những lời này, từng ngón tay anh như xiết chặt hơn, nhưng lại không nhấn nút gọi mà là để quăng chiếc điện thoại sang một bên.
Cô ấy chuyển về nhà họ Cảnh sao?
Vì thế nên bây giờ cô ấy đã rút lui?
“Lái xe đi, đến khách sạn!” Mộ Dạ Bạch trầm giọng ra lệnh, giọng anh như bị nén đến mức nghẹn lại. Nghe vẫn lắng đọng, thế nhưng từng âm thốt ra lạnh lẽo đến vô hồn.
Trần Anh Hào đã quá hiểu anh, chỉ cần liếc qua là có thể nhìn ra cảm xúc của anh lúc này, không dám chậm trễ, lập tức lái xe thật nhanh đến Lai Nhân Thành.
Lẽ ra chuyến công tác ngày mai mới kết thúc. Nhưng anh đã cố gắng lướt nhanh tất cả những chuyện xã giao ở đó, tập trung giải quyết công việc, để vội vàng trở về, chỉ vì đề án mà lão phu nhân cần.
Thế nhưng, rốt cuộc kết quả thế nào chứ?
Cố Thiên Tầm chẳng những chuyển đi không nói một lời, mà lại là còn chuyển cùng chồng. Đến Trần Anh Hào còn thấy thương cảm thay cho anh. Người ta là vợ chồng danh chính ngôn thuận. Cái thứ tình cảm này chưa kịp tranh giành gì đã thua rồi.
.................
Bên này Cố Thiên Tầm đang in bản đề án chỉ còn sót lại phần cuối chưa hoàn thiện và đặt lên bàn.
Bận rộn suốt mấy ngày trời, đầu đau như búa bổ.
Cô xoa chút dầu gió lên thái dương rồi đứng bên cửa sổ, cơn gió biển thổi tới làm cho người ta cảm thấy thư thái hơn một chút. Đâu đó còn lẫn chút hương vị mằn mặn, trời trong gió nhẹ nhưng cũng không thể làm nhòa đi những lạc lõng đang hiện hữu trong lòng cô.
Tròn ba ngày cô và Mộ Dạ Bạch không liên lạc với nhau dù chỉ một lần.
Đây có được gọi là chiến tranh lạnh không?
Cô cũng không biết nữa, hai ngưới sao bỗng dưng lại rơi vào vòng xoáy quái gở này. Hai hôm nay, cô chẳng thể chuyên tâm vào công việc, chẳng phải vì lí do gì to tát, mà chỉ là vì tâm trí cô lúc không nhớ đến anh, nhớ về anh.
Anh đang làm gì?
Có ghé qua Lai Nhân Thành không?
Vết thương trên lưng đã đỡ hơn chưa?
Cứ mỗi lần nghĩ đến việc này, lòng cô như rối bời. Có những người, khoảng cách rất gần, ngay cùng một khách sạn, mà sao mỗi khi muốn gặp nhau lại thấy xa như khoảng cách giữa hai cực của địa cầu, có làm thế nào cũng chẳng chẳng thể gặp được.
Đang vẩn vơ với những suy nghĩ trong đầu, bất giác cô nghe thấy tiếng gọi “Mộ tổng”
Cô lặng người đi.
Ngay sau đó là những tiếng chào liên tiếp “Chào Mộ Tổng”
Cố Thiên Tầm từ từ quay người lại, ngay lập tức nhìn thấy hình ảnh của anh. Vẫn là bộ comple đơn giản, lịch thiệp, toát lên vẻ khí khái anh tú, thế nhưng anh ngày hôm nay có gì đó không giống mọi ngày. Gương mặt toát lên một màu xám lộ rõ vẻ nghiêm trọng khiến cho người ta không dám lại gần,
Dường như bị cảm xúc của anh làm ảnh hưởng nên tất cả mọi người đều gồng người lên đứng cho thẳng.
Cố Thiên Cẩm thấy anh như vậy, nhìn anh hồi lâu mà không thể nào dứt ra được. Chỉ là mấy ngày không gặp, vậy mà sao cảm giác nhớ nhung đến cồn cào trong tim lại rõ ràng đến thế, cứ như có gì đó đang giằng xé tâm trí cô đến tê dại, bức bối.
Ánh nhìn của anh dừng lại trên khuôn mặt cô. Thế nhưng trái ngược với mớ cảm xúc hỗn loạn đang sôi sục trong cô, anh bình thản đến mức như mặt hồ không một gợn sóng. “Đề án chuẩn bị xong chưa?”
Đến nói chuyện cũng là về công nọ việc kia, tuyệt nhiên không động đến một chút tình riêng.
Cố Thiên Tầm cũng hiểu anh, chỉ cần lướt qua là cô biết anh khác mọi ngày, cách nói chuyện hôm nay càng khẳng định điều đó. Nhưng đây không phải là lúc để băn khoăn chuyện này.
Nhìn anh một hồi, cô gật đầu “Chỉ thiếu một bộ ảnh phơi sáng”
“Mang theo đề án của cô và đến phòng họp”. Anh bước những bước chân nặng trĩu tiến về phía phòng họp, và nói thêm “Tất cả mọi người vào hết đây.”
Mọi người tất bật thu dọn đồ đạc rồi đến phòng họp. Những người như An Nhã và Chu Linh chẳng qua là muốn cười trên nỗi đau của người khác, chờ đến lúc để chế nhạo Thiên Tầm mà thôi. Thời gian năm ngày thì có thể làm được gì tốt đẹp chứ.
Lúc Hà Tâm Nhu đi qua cô, không quên buông ra một câu đầy mỉa mai “Thiên Tầm, mong là cô có thể an nhiên mà bước qua cửa ải của Chủ tịch”
Cố Thiên Tầm bỏ ngoài tai những lời đó, chỉ mau chóng thu dọn đồ đạc của mình.
“Có ổn không?” Dương Mộc Tây hỏi han đầy lo lắng.
“Yên tâm, tớ đã tính toán hết cả rồi”. Cố Thiên Tầm bật cười, dáng vẻ như đã sẵn sàng cho mọi việc. Điều này cũng khiến cho Dương Mộc Tây chỉ biết hít một hơi thật sâu thở dài “Thôi được rồi, tớ tin vào năng lực của cậu. Có điều, Mộ Tổng hôm nay tâm trạng có vẻ không được tốt lắm đâu. Không giống như là đến kiểm tra công việc của cậu, mà như là đến tìm cậu bới móc đấy.”
Đó cũng chỉ là lời nói đùa của Mộc Tây nên Cố Thiên Tầm cũng chẳng mấy để tâm. Chỉ là tâm trạng của anh ấy không vui đến mức tất cả mọi người đều nhìn thấy, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì nhỉ?
..........
Trong phong họp.
Tất cả mọi người đều đã yên vị chỗ ngồi.
Cố Thiên Tầm cầm tập tài liệu, bước lên bục phát biểu, mở máy chiếu một cách thành thạo. Có thể cảm nhận được, ánh mắt của Mộ Dạ Bạch hướng lên từ phía dưới kia không ấm áp như mọi khi, ngược lại, nó còn mang theo cả vài phần sắc nhọn.
Cô có chút nghi ngại.
Nhưng, trước những nội dung mà cô đã vô cùng quen thuộc trên màn hình kia, cô vẫn khá tự tin và vẫn có thể dõng dạc trình bày.
“Đề án lần này là toàn bộ khu biệt thự sơn trang công trình Hoàn Vũ số 2. Bể bơi sẽ được thiết kế vòng quay khách sạn và có hình hơi hướng ra ngoài. Toàn bộ hàng rào của cả khu, bao gồm cả phần bệ bên dưới, chúng ta sẽ dùng kính màu xanh lam đậm để thay thế, phía dưới kính sẽ là bể cá rộng mênh mông. Thiết kế này sẽ làm một sự giao thoa hòa hợp giữa trời xanh và nước biếc về mặt thị giác một cách hoàn hảo, không chỉ mang lại cho quan khách sự kích thích thị giác một cách tuyệt mỹ và còn thu hút sự thích thú của trẻ em. Gần khu vực vui chơi giải trí, tôi nghĩ, quan tâm thêm một chút đến trẻ nhỏ cũng là một điểm không nên bỏ qua. Tiếp theo, là toàn bộ thiết kế bên trong phòng.....”
Phía dưới, Mộ Dạ Bạch chăm chú theo từng ánh nhìn của cô, vẫn là lạnh lùng vô định như vậy, khiến cho người ta không thể đoán được cảm xúc của anh lúc này.
Chỉ có con ngươi như thu lại, ánh mặt tràn đầy vẻ tán thưởng.
Trần Anh Hào ngồi bên cạnh cũng không khống chế được ánh mắt kính ngạc.
Cố Thiên Tầm đứng trên bục kia quả nhiên là có sức hút kì lạ.
Ánh sáng của máy chiếu từng tầng từng lớp vây lấy cô. Cô giống như ánh mặt trời rực rỡ nhất tỏa sáng nhất của mùa xuân. Từng cử chỉ từng động tác đều phóng khoáng, chuyên nghiệp, thêm vào đó là phong thái đầy tự tin, cô thể hiện gần như có một chỗ nào sai sót.
Ánh mắt Mộ Dạ Bạch càng ngày như càng đắm chìm, từ đầu đến cuối không rời khỏi bóng dáng cô, dịch chuyển theo nhất cử nhất động của cô.
Đến khi báo cáo của Cố Thiên Tầm hoàn toàn kết thúc, một tràng pháo tay nổ lên như vỡ òa. Không chỉ Dương Mộc Tây, đến cả những người bình thường vốn chẳng xem trọng cô như Hà Tâm Nhu cũng bất giác đứng dậy vỗ tay.
Đề án này quả nhiên xuất sắc và hết sức sáng tạo, mọi người đều phải không thể không công nhận.
Trong một thời gian ngắn như vậy, có thể làm được như thế này, trong cô ấy tiềm tàng một thực lực mà tất nhiên không nói ra vẫn có thể hiểu được.
“Quá xuất sắc, Thiên Tầm”. Dương Mộc Tây vui mừng đến mức giơ ngón tay cái về phía cô. Đề án này muốn qua được cửa ải của Lão phu nhân xem ra không còn là chuyện khó nữa rồi.
Cố Thiên Tầm mỉm cười và nói cảm ơn, tắt đèn máy chiều. Cô hướng ánh nhìn về phía Mộ Dạ Bạch, trong lòng tràn đầy hi vọng. Cô hi vọng những vất vả không quản ngày đêm của cô sẽ không làm anh mất mặt.
Thế nhưng....
Sắc mặt không lấy gì làm vui vẻ của anh khiến trái tim cô như bị bóp nghẹt.
“Tiếp tục sửa”. Anh chậm rãi đứng dậy. Ba chữ, đơn giản mà đầy uy lực. Thế nhưng những lời nói tưởng chừng nhẹ như gió ấy, một câu nói hoàn toàn vô cảm nhưng lại có thể san bằng mọi nỗ lực của cô trong suốt những ngày qua.
Tiếp tục sửa?
Cố Thiên Tầm tạm ngừng thu dọn đồ đạc.
Mọi người đều đưa mắt nhìn nhau ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Theo lí mà nói, đề án này đã đạt đến độ vô cùng hoàn hảo rồi.
Thế nhưng, Mộ Dạ Bạch vờ như không nghe thấy những xì xào bàn tán của đám nhân viên, sau một hồi đổ ánh mắt về phía Cố Thiên Tầm, anh liền bước ra khỏi phòng họp.
“Mộ Tổng” Cố Thiên Tầm đuổi theo anh, nhưng dường như anh không có ý định dừng lại.
“Thiên Tầm, hai người lại giận dỗi gì à?” Dương Mộc Tây lo lắng hỏi han, “đề án này cậu làm rất tốt, cậu xem, đến Hà Tâm Nhu còn phải nể phục. Chắc không phải cái câu nói bừa của tớ trúng rồi đấy chứ, Mộ Tổng tìm cậu bới móc thật đấy à?”
Bới móc?
Anh ấy là loại người không phân biệt công tư như vậy sao?
Cố Thiên Tầm đẩy tập tài liệu vào tay Dương Mộc Tây, chạy theo Mộ Dạ Bạch.
Cô vừa chạy đến chỗ thang máy mà Mộ Dạ Bạch đang ở trong thì cũng là lúc cửa thang từ từ khép lại. Hai ánh nhìn và vào nhau trong không trung, cái u uất trong ánh mắt của anh khiến trái tim cô như vụn vỡ.
Đã mấy ngày không gặp, cũng không liên lạc, anh ấy lạnh lùng với mình đến vậy sao. Phải chăng những nhớ nhung kia, chỉ xuất phát từ phía cô, chỉ là cô đã dành tình cảm cho anh? Còn anh, trước giờ chưa từng nghĩ về cô như vậy...
Ấn chiếc thang máy bên cạnh. Cô tự cười nhạo mình, tự soi mình trong chiếc thang máy bóng loáng.
Trước mặt Mộ Dạ Bạch, thì ra Cố Thiên Tầm lại thiếu tự tin đến thế.
Tâm trạng bỗng chốc như rơi xuống vực thẳm, chỉ còn hồi hộp ngửa mặt ngước nhìn theo những con số trong thang máy đang không ngừng nhảy nhót.
“Ding” tiếng cửa thang máy reo lên, cô lập tức bước ra ngoài.
Vừa lúc Mộ Dạ Bạch đang mở cửa phòng làm việc, cô vội vàng cất lời “Mộ Tổng”
Anh không buồn ngoảnh đầu lại, cứ thế bước thẳng vào phòng. Thế nhưng vẫn ung dung thản nhiên để lại cánh cửa khép hờ. Cố Thiên Tầm hiểu ý, bước nhanh theo anh vào phòng không chút chần chừ.
Cánh cửa đóng lại
Phòng làm việc lớn như vậy, chỉ có hai người họ.
Cố Thiên Tầm hít một hơi thật sâu, đi thằng vào vấn đề, “Mộ Tổng, xin anh hãy cho tôi biết lí do. Anh bắt tôi sửa, tôi không có ý kiến gì cả, nhưng ít nhất anh cũng phải đưa ra lí do nào đó cho thuyết phục”.
Mộ Tổng?
Quả là cách xưng hô xa lạ đến lạnh lẽo.
“Cố tiểu thư, tôi là người bỏ tiền ra để thuê cô làm việc cho tôi. Đối với những việc trong phạm vi nghiệp vụ của cô mà còn phải thỉnh giáo tôi, vậy tôi có nên nghi ngờ năng lực làm việc của cô không nhỉ?” Anh đứng nghiêm nghị bên cửa sổ, ánh mắt sắc lẹm, từng lời thốt ra càng cay nghiệt không kém. Còn cố tình nhấn mạnh ba chữ “Cố tiểu thư”.
Cố Thiên Tầm nhìn anh mà không sao hiểu nổi.
“Tâm trạng của anh hôm nay không được vui phải không?” Cô hỏi một câu không liên quan như thể vừa ý thức được điều gì đó.
“Thì sao chứ? Cô nghĩ là vì tâm trạng của tôi không tốt nên cố tình kiếm chuyện với cô, cố tình bới lông tìm vết à? Anh hỏi một loạt các câu chất vấn với giọng điệu đầy mỉa mai,
Cố Thiên Tầm có thế nhận ra là anh đang giận cô, nhưng mà giận cái gì mới được chứ?
“Em có lí do để khẳng định như vậy. Trên mặt anh bây giờ mắt mũi miệng đều hiện lên rất rõ là anh đang tức giận.”
“Thế thì tại sao tôi lại kiếm chuyện với một mình em chứ?” Đáy mắt anh trào lên vẻ u uất, nhìn chằm chằm vào mắt cô. Đôi mắt như dòng nước xoáy, níu lấy cô, không ngừng nhấn chìm cô, khiến cô cảm thấy khó thở như cảm giác bị đè nén.
Cô lùi lại một bước, né tránh ánh mắt đó “Em muốn biết lí do...”
“Sao em phải tránh ánh mắt của tôi?” Mộ Dạ Bạch làm tới, không cho cô khoảng không để tránh né, ghì chặt lấy cô, đẩy cô về đằng sau, khiến cho cả người cô như bị ép chặt vào cửa sổ.
Phía sau cô bây giờ là cả một biển lớn mênh mông và một bầu trời xanh biếc, ấy vậy mà trước mắt lại là một ánh mắt nhuốm đầy màu u ám như màn đêm tăm tối, bất chợt lóe lên những tia chớp sắc lẹm, từng tấc từng tấc dồn ép cô.
“Cố Thiên Tầm, có phải là em muốn rút lui rồi không?” Giọng nói anh mang một ngữ điệu nặng nề, lồng ngực như muốn tắc nghẹn.
Anh như bị trúng độc.
Từng cử chỉ của cô thao túng chi phối mọi cảm xúc của anh bất kể lúc nào.
Chỉ cần nghĩ đến cảnh cô rời đi cùng Cảnh Nam Kiêu quay về nhà họ Cảnh mà không nói một lời nào, trái tim anh như có gì đó đang thiêu đốt, khiến anh không thể chịu đựng được.
Lí trí vẫn luôn nhắc nhở anh, cô và Cảnh Nam Kiêu là vợ chồng hợp pháp nhưng điều đó cũng vẫn không thể kiềm chế được cảm xúc của anh.
Đối mặt với những câu chất vấn của anh, Cố Thiên Tầm chỉ còn biết mím chặt môi, không nói được điều gì.
Phải, là cô đã bỏ cuộc!
Mệt mỏi trước quá nhiều áp lực, nếu cô không bỏ cuộc, thì trong mắt của lão phu nhân, cô càng trở nên rẻ giúm hơn, không biết ý tứ, cuộc sống của cô sẽ ngày càng phức tạp.
Cô không phải là một thánh nhân, cô không thể coi mọi thứ như không có gì được.
“Anh biết em khó xử, anh cũng đã tạo đủ khoảng trống để em lùi lại, nhưng không phải là để em lùi đến mức quá xa như vậy” Mộ Dạ Bạch nâng nhẹ cằm rồi nhìn vào mắt cô.
Cô hít một hơi sâu, giữ chặt lấy tay anh, ánh mắt liếc qua “Anh đã tạo đủ khoảng trống cho em như vậy rồi, vậy mong anh cũng cho em đủ thời gian...”
Mắt anh nóng bừng, “Cho em đủ thời gian để làm gì? Để em có thể tìm đến vòng tay của Cảnh Nam Kiêu; hay để em quay về nhà họ Cảnh, làm con dâu ngoan ngoãn của nhà đấy; hay để em với Cảnh Nam Kiêu lại thiếp thiếp chàng chàng?”
Cảm xúc của anh bùng lên một cách mãnh liệt.
Phải lý trí hơn nữa.
Đối với anh, ghen tuông, có gì đấy hơi trẻ con, nhưng gặp cô, dường như mọi thứ đều thay đổi.
“Anh đang giận dỗi việc của em với Cảnh Nam Kiêu sao?”
“Anh không được để ý việc đó sao?” Chỉ là anh đi công tác vài ngày, kết quả, hai người đã chuyển đi rồi! Vậy thì, từ đầu tới cuối, anh là cái gì chứ?
Cố Thiên Tầm cảm thấy tủi thân. Cô luôn tự nhắc bản thân mình chú ý đến khoảng cách giữa cô và Cảnh Nam Kiêu. Sau mấy ngày mệt mỏi, đầu óc như muốn căng lên, thứ cô nhận lại được là sự chất vấn như thế này sao.
Hít một hơi sâu, mắt cô khẽ chớp:”Vậy anh có nghĩ đến hoàn cảnh của em lúc đó không? Anh đã từng nghĩ đến em phải xử sự thế nào lúc ở trước mặt lão phu nhân không? Nếu bây giờ em đến với anh, chẳng khác nào em tự tát vào mặt mình. Anh đã từng nghĩ đến điều này chưa?
Mộ Dạ Bạch hơi chột dạ. Nghe cô nói những điều này, anh cảm thấy buồn. Anh không nỡ khiến cô cảm thấy tủi thân. Từng bước tiến lại gần, anh muốn đưa cô ra khỏi vũng bùn lầy, thế nhưng, lúc này đây rõ ràng cô đang chìm sâu hơn trong vũng bùn ấy.
Trong mắt anh ẩn chứa điều gì đó khó hiểu.
Trái tim cô ấy đang đau đớn vô cùng, “Điều cần nói cũng đã nói rồi, vậy em đi trước đây”
Cô bước đi, anh nhìn ra khung cảnh phía bên ngoài cửa sổ, rồi đột nhiên đưa tay ra giữ chặt lấy cô.
Cô ngã về phía cửa sổ, ngẩng đầu lên theo bản năng, cô nhìn thấy ánh mất lo lắng của anh.
“Nói điều gì đó để anh thấy yên tâm đi”.
“Gì cơ?”
Anh càng ngày càng nhận ra cô đúng là đồ ngốc.
“Hãy đảm bảo với anh rằng em sẽ không ôm anh ta, không ôm anh ta, và càng không.....”. Câu nói của anh ngắt quãng ở đây, dù không nói ra, nhưng cô hiểu rất rõ. Nói ra chỉ làm lòng thêm rối bời.
Nghe đến đây, cô đột nhiên bật cười. Thì ra là anh đang ghen.
“Mộ Tổng, anh ấy mới là chồng tôi”. Cô cố ý nói ra những lời này, chỉ là vì muốn trả thù những câu chất vấn liên hoàn vừa rồi của anh.
Ánh mắt anh lại rơi vào u ám, dáng vẻ cao ráo lại bị ép gần thêm một bước. Cô lập tức đưa tay chặn anh lại. Lòng bàn tay đặt vào trái tim đang đập thình thịch của anh, khiến tay cô như bỏng rát.
“Em nhất định phải làm anh tức chết đúng không?” Trông anh giông như một con sư tử đang bị chọc giận.
Cô không dám thêm dầu vào lửa, vừa nghiêm nghị, vừa nhẹ nhàng mở lời: ”Em và anh ta không như anh nghĩ đâu. Việc gì kết thúc thì cũng đã kết thúc rồi, người đã từng phản bội em, làm tổn thương em, em không thể nào tha thứ được.”
Câu nói của cô vô cùng kiên quyết.
Mộ Dạ Bạch đáng lẽ ra nên cảm thấy vui mới phải, thế nhưng trái tim anh nhưng muốn rụng rời tan nát.
Im lặng một lúc, mới ôn tồn hỏi: “nếu một ngày nào đó anh cũng làm tổn thương em, em có tha thứ cho anh không?”
“Thế thì còn phải xem mức độ tổn thương thế nào đã”. Cô trả lời anh mà chẳng cần nghĩ ngợi gì.
Mức độ nào?
Khoảnh khắc những dối lừa được vén màn, tin tưởng càng nhiều, nỗi đau sẽ càng thêm sâu.
Dõi theo gương mặt nhỏ bé kia, ngón tay anh bất giác nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, như đang cảm nhận từng chút từng chút hơi ấm của cô.
Những cái vuốt ve nhẹ nhàng đó khiến tim cô loạn nhịp, từ gương mặt cho đến sâu trong trái tim cô đều như có một ngọn lửa đang thiêu đốt.
Bờ môi khẽ rung, anh vừa định đặt khẽ nụ hôn thì cửa văn phòng đột nhiên được mở ra. Trần Anh Hào mang vẻ mặt hốt hoảng, “Mộ tổng, Chủ tịch tới ạ”
Cố Thiên Tầm biết mình nên rời khỏi đây, gần như ngay lập tức giữ khoảng cách với anh. Bàn tay anh rơi vào không trung, nhìn cô một hồi, rồi mới chậm rãi thu lại,
“Em đi trước đây”
Cô vừa quay người thì bóng lão phu nhân đã xuất hiện ngay trước cửa. Nhìn thấy Cố Thiên Tầm, ánh mắt có chút thay đổi nhưng vẫn rất bình tĩnh, thản nhiên như không có gì. Cố Thiên Tầm chỉ nhẹ nhàng chào “Chủ tịch”
“Mọi người bàn chuyện, tôi xin phép”. Cố Thiên Tầm lùi về sau chuẩn bị rời bước.
“Đợi đã”. Người gọi cô lại chính là Mộ Dạ Bạch. Đầu cô như muốn nổ ra, tay bám chặt lấy tay nắm cửa.
Trong lòng chỉ thầm mong trước mặt lão phu nhân anh đừng bày tỏ gì.
Anh đút hai tay vào túi, liếc từ trên xuống dưới khuôn mặt đang lo lắng, căng thẳng đến cứng đờ của cô.
“Tôi thừa nhận, đề án của cô vô cùng xuất sắc, nhưng có điều, làm khách sạn thì phải chú ý đến cả mỹ quan và con người, vừa phải xuất phát từ tâm lí tiêu dùng của khách hàng. Có thể cô đã quá quen với những hạng mục thương mại, nhưng tôi vẫn phải nhắc cô, biệt thự gia đình không chỉ đơn thuần là một thiết kế thương mại, nó còn là một tổng thể kết hợp với cả nhà ở, cô hiểu chứ?”
Cô ngây người.
Nhìn anh một hồi lâu mới định thần lại.
Một hồi sau, khuôn mặt trở nên rạng rỡ hơn, đôi mắt như sáng lên “Tôi sẽ sửa ngay ạ”
Mộ Dạ Bạch vẫn là Mộ Dạ Bạch, không hổ danh ngoài kia người ta dành tặng cho anh bao nhiêu lời ca tụng. Một lời của anh đã có thể chỉ ra được lỗ hổng và thiếu sót trong công việc của cô, chẳng phải là vô cùng có ích sao?
Người đàn ông này, đúng là rất đáng để người ta ngưỡng mộ.
Kết quả, lại là một đêm bận rộn. Tuy là những thay đổi của đề án chỉ nằm ở những chi tiết nhỏ, nhưng chỉ chuẩn bị các loại hình mẫu thôi cũng đủ làm cô đau đầu rồi.
Chỉ còn cách giờ lão phu nhân triệu tập cuộc họp một giờ đồng hồ, cô vẫn đang miệt mài ngồi chỉnh sửa ảnh mẫu. Đồ họa thì không kịp nữa rồi, chỉ còn cách nhanh chóng phác thảo tay một cách giản lược nhất, vẽ tay xong thì giao cho Dương Mộc Tây, để cô dùng bút nhớ hoàn thiện những bước cuối cùng.
Bận đến cuống hết cả chân tay.
Thế nhưng, lúc đối mặt với lão phu nhân, cô lại càng cảm thấy tự tin. Lại một lần nữa, dưới cái dõi theo của tất cả mọi người, cô lại bước lên bục thuyết trình. Khoảnh khắc cô kết thúc bài thuyết trình, ánh mắt lão phu nhân không giấu nổi sự tán thưởng.
Cô hân hoan vui mừng, cuối cùng cũng có thể thở phào. Bất luận phía trước còn biết bao nhiều cửa ải, ít nhất cô đã bước qua cửa ải này một cách thành công.
“Được rồi, cuộc họp giải tán”. Lão phu nhân đứng dậy tuyên bố, ánh mắt lại hướng về Thiên Tầm, “Cố tiểu thư, đến phòng tôi một lát. Về đề án này, tôi vẫn còn một vài chi tiết cần trao đổi với cô”.
“Vâng, thưa chủ tịch” Cố Thiên Tầm ôm tập tài liệu, đi theo lão phu nhân.
Lam Tiêu và Mộ Dạ Tổng đều đang có mặt ở phòng họp trên tầng. Mộ Dạ Bạch vẫn chưa phải là độc nhất vô nhị, so với anh, lão phu nhân cũng là một người vô cùng tinh tường. Mặc dù đã lớn tuổi, nhưng nói về công việc, bà lại không hề tầm thường chút nào.
Cố Thiên Tầm lại một lần nữa nhận được sự khen ngợi từ Lam Tiêu, trong lòng cô biết công này thuộc về Mộ Dạ Bạch.
“Tần tiểu thư, chủ tịch và hai vị tổng tài đang họp, cô không thể vào được ạ”. Bên ngoài có tiếng của Điền Vũ, thư kí của lão phu nhân.
“Thư kí Điền, nhờ anh chuyển lời giúp, tôi thật sự là đang có việc rất rất quan trọng!”Giọng nói của Tần Tư Lan vô cùng vội vã và có cả phần bực bội.
“Tần tiểu thư, hay là cô cứ chờ ở bên ngoài một chút đi”. Điền Vũ nhất định không phá vỡ nguyên tắc.
Bên trong, đề án vừa hay thảo luận xong một giai đoạn, lão phu nhân liền lên tiếng: “Ngoài kia đang ồn ào gì vậy, để cho nó vào”.
“Vâng”. Thư kí Điền vừa dứt lời, Tần Tư Lam đã nhanh như thoắt đẩy cửa xông vào. “Bà nội, anh ấy thật là ép người quá đáng”.
Câu đầu tiên chính là chỉ Mộ Dạ Bạch.
Cố Thiên Tầm khép lại tập đề án định rời đi, vừa nghe câu nói này, đột nhiên sững lại.
Lão phu nhân đưa mắt nhìn Mộ Dạ Bạch, có vẻ như thần sắc của anh không có gì thay đổi.
“Có chuyện gì vậy?”
“Bà có biết không, anh ấy lợi dụng chức quyền, mối quan hệ hợp tác hơn mười năm giữa Hoàn Vũ và nhà họ Cảnh nói dừng là dừng ngay. Không cần cháu phải nói ra thì bà cũng biết là vì ai rồi đấy.” Ánh mắt của Tần Tư Lam đảo một vòng qua Cố Thiên Tầm. Cả người cô bỗng chốc như cứng đờ, chỉ còn nghe thấy Tần Tư Lam tiếp lời, “bà ơi, cháu còn nghe nói, anh hai còn ra yêu sách với nhà họ Cảnh nói chỉ cần ly hôn với Cố Thiên Tầm thì sẽ lập tức kí lại hợp đồng đấy.”
Cố Thiên Tầm đưa mắt về phía Mộ Dạ Bạch. Là anh ấy đưa ra yêu sách này sao?
Rồi cô lại nhìn lão phu nhân. Lúc này, trái tim cô như tiếng trống dồn. Nếu chuyện này là thật, lão phu nhân sẽ nghĩ thế nào chứ.
“Chỉ vì một chuyện này, mà cháu không còn để ý đến hình tượng của mình, chạy đến đây ầm ĩ như vậy sao?” Lão phu nhân chẳng những không nói gì cháu trai, còn dùng ánh mắt sắc lẹm chăm chăm nhìn Tần Tư Lam đầy tức giận, “bà chỉ muốn hỏi cháu một câu, cháu đến đây một điều nghe nói, hai điều nghe nói, rốt cuộc cháu đã nghe ai nói?”
“......” Sắc mặt Tần Tư Lam tái nhợt.
Mộ Dạ Bạch chỉ nhếch mép cười. Lam Tiêu vờ không để ý, đóng đề án lại và nói: “bà à, có khi Tư Lam nghe mồm ai đó bên nhà họ Cảnh nói ra cũng nên”.
Tần Tư Lam tức giận ném ánh nhìn về phía Lam Tiêu, rõ ràng là muốn cầu cho anh chết quách ở xó xỉnh nào đó. Tiêu Lam nhún vai với vẻ mặt vô tội. Sắc mặt của lão phu nhân thì càng khó coi hơn. “Nhà họ Cảnh? Nhà họ Cảnh thì có quan hệ gì với cháu. Dạ Bạch và cháu là như thế nào, đến việc này cháu còn ngây ngô không rõ sao? Cháu nói cho bà nghe xem, chỉ vì một người ngoài mà cháu đối đầu với anh trai mình, nghĩa là cớ làm sao?”
Tần Tư Lam á khẩu, không nói được lời nào, lòng đầy hậm hực tức tối chỉ biết nuốt vào trong.
Cố Thiên Tầm trong lòng như trút được gánh nặng.
Tất cả mọi người đều đang cố gắng giấu không cho lão phu nhân biết những mối quan hệ hỗn loạn kia, nhưng có vẻ như lúc này lão phu nhân đã hiểu, chỉ có điều bà giả vờ như không biết. Đáng sợ, ngọn lửa này vẫn còn theo cô đến tận đây.
Quả đúng như dự đoán......
“Cháu là cái gì chứ, vì nhà họ Cảnh mà cãi vã với anh mình? Thiếu phu nhân chính thức nhà họ Cảnh vẫn còn ngồi đây, chưa lên tiếng câu nào đâu” Lão phu nhân lớn giọng nhấn mạnh từng chữ “thiếu phu nhân chính thức”, chỉ bốn chữ này thôi mà cùng lúc đánh động cả ba người đang ngồi đây.
Cố Thiên Tầm hai tay nắm chặt, đặt lên đầu gối, bỗng nhiên cô thấy mu bàn tay mình ấm áp. Một bàn tay lớn hơn từ trên bàn dịch chuyển cầm lấy tay cô, truyền hơi ấm cho cô, cô sững người lại, ngạc nhiên nhìn về phía Mộ Dạ Bạch đang ngồi bên cạnh. Vẫn là dáng vẻ chính trực, so với cô, anh có vẻ bình thản ung dung hơn nhiều.
“Đôi khi có những người vẫn thường thích lấy trứng chọi đá. Bà à, nếu không cón chuyện gì nữa, cháu nghĩ cuộc họp có thể kết thúc được rồi.”
Lão phu nhân đứng dậy. Cố Thiên Tầm rút tay mình ra khỏi tay của Mộ Dạ Bạch.
“Người đàn ông mà lợi dụng thân phận, địa vị của người phụ nữ để đạt được lợi ích trong công việc của mình, họ đối với người phụ nữ này e là một chút tình cảm cũng không có. Chỉ có những người phụ nữ ngu ngốc mới cắn câu thôi!”
“Bà hiểu lầm rồi ạ, anh ấy không hề bảo cháu nói điều gì cả, là tự cháu…” Tần Tư Lam vội vã thay Cảnh Nam Kiêu giải thích, thế nhưng, vừa nói đến đây, đột nhiên nhận ra mình đã chui vào tròng của lão phu nhân. Lời nói ấp úng, sắc mặt của cô thay đổi liên tục: ”Cháu… cháu và người nhà họ Cảnh chỉ là bạn. Bà ơi, cháu nói nhiều như vậy, chỉ là thấy ấm ức thay cho người nhà họ Cảnh mà thôi. Hơn 10 năm hợp tác, sao lại có thể nói dừng là dừng được.”
“Được rồi, cháu ra ngoài trước đi” Lão phu nhân ngắt lời cô, “Dạ Bạch, Cố tiểu thư, hai người ở lại.”
Lam Tiêu dành cho bọn họ ánh mắt đồng tình và đi ra ngoài. Tần Tư Lam ấm ức như thể một cô gái bé nhỏ bị ức hiếp, tức tối bước ra khỏi văn phòng.
Cố Thiên Tầm nhìn vào mắt Mộ Dạ Bạch, cô dường như chưa hiểu được lão phu nhân định làm gì. Thế nhưng, anh lại tỏ vẻ như đã hiểu mọi chuyện.
“Thư kí Điền, nối điện thoại với Lý tổng giúp tôi!” Lão phu nhân nói với Điền Vũ.
Điền Vũ làm theo lệnh, bật loa ngoài lên.
Giọng của Lý Vũ Sâm vang lên từ chiếc điện thoại, lão phu nhân nói “Hợp đồng đã kí kết với nhà họ Cảnh, không thực hiện nữa”
“Dạ?” Lý Vũ Sâm không biết phải nói gì, “Bà ơi, việc này …”
“Được rồi, Vũ Sâm, gửi hồ sơ hợp tác cho họ, tôi có phương án khác”. Mộ Dạ Bạch nói chen vào.
Lý Vũ Sâm vẫn phân vân, “Cậu chắc chắn chứ?”
“Ừ, yên tâm, tôi biết rõ mà.”
Mộ Dạ Bạch khẳng định.
Cố Thiên Tầm đứng bên cạnh tỏ ra như đã hiểu. Lão phu nhân để mình đứng đây xem, chẳng qua là muốn nói với mình, hễ là những việc Mộ Dạ Bạch làm vì cô, thì sẽ chẳng có việc nào thành công cả. Hình như, cô cũng đang lo lắng, Cảnh Nam Kiêu sẽ vì lấy được mối hợp tác mà ly hôn với cô!
Thế nhưng…
Điều cô không hiểu lại là Mộ Dạ Bạch. Anh ấy biết rõ? Rõ điều gì?
“Được rồi, việc này đến đây là kết thúc” Lão phu nhân đưa điện thoại lại cho thư kí Điền, quay ra nhìn bọn họ “Còn việc nữa, lần này Cố tiểu thư đã làm việc rất xuất sắc, đối với tôi thưởng phạt phải phân minh, vì thế, lần này mời Cố tiểu thư đến trang trại Dương Minh tắm suối nước nóng. Dạ Bạch, cháu cũng đi cùng đi!”
Lần này, đến cả Mộ Dạ Bạch cũng phải nhau mày.
Không hiểu lão phu nhân có tính toán gì đi nữa chăng?
-----------------------------------------------------------------
Cuối tuần sau đó.
7h tối.
Khi lão phu nhân được Tần Tư Lam đưa đến khu trang trại, Cố Thiên Tầm hơi sững người, thế nhưng, khi Cảnh Nam Kiêu cũng xuất hiện ở đây, sắc mặt của cô, Mộ Dạ Bạch, kể cả Tần Tư Lam cũng đều biến đổi.
“Lão phu nhân, cháu chào bà! Lần trước gặp nhưng cháu chưa kịp chào bà, thật là có lỗi với bà quá ạ!” Cảnh Nam Kiêu cầm lấy tay của lão phu nhân “Lần này cháu thật sự cảm kích vì lời mời của bà!”
“Hợp tác với nhà họ Cảnh các cậu rất vui vẻ, thoải mái, lần này hoàn toàn là ngoài ý muốn, nên mới giữ hợp đồng của các cậu lâu như vậy. Tôi cũng rất lấy làm xin lỗi, cho nên mới tổ chức hoạt động hôm nay, mời vợ chồng cậu đi chơi cùng với mấy bà cháu tôi. Mong vợ chồng cậu không cảm thấy phiền.”
Hóa ra mục đích của lão phu nhân là như vậy…
Cố Thiên Tầm mông lung một lúc, bỗng nhiên Cảnh Nam Kiêu nắm lấy tay cô. Anh cũng nhìn vào mắt Tần Tư Lam, thế nhưng, rất nhanh chóng hướng ánh mắt ra chỗ khác. Cười nói:”Chúng cháu phải cảm ơn tấm lòng của lão phu nhân mới phải. Thiên Tầm, em nói xem có đúng không?”
Cố Thiên Tầm quả thực cười không nổi. Đặc biệt là trong hoàn cảnh phải đối diện với vẻ mặt càng ngày càng bối rối của Mộ Dạ Bạch. Cô lo lắng định vung tay ra nhưng bị Cảnh Nam Kiêu thuận tay ôm chặt vào eo.
Lão phu nhân cười nhìn hai người họ, hai ánh nhìn khác nữa cũng đang hướng về phía cô khiến cô không thở nổi, cô nói:”Cảm ơn chủ tịch. Chúng ta đến đây để tắm suối nước nóng, vậy thì bây giờ đi tắm thôi phải không ạ.”
“Không vội đâu, tôi có sắp xếp rồi” Lão phu nhân lấy ra 3 tấm thẻ phòng từ trong túi.
“Của cháu, cầm lấy” Lão phu nhân đưa cho Mộ Dạ Bạch. Mộ Dạ Bạch không nhận, lão phu nhân nhét vào tay của anh. Một tấm thẻ khác, đưa cho Tần Tư Lam, “Hôm nay cháu ngủ với bà”.
“Tấm thẻ còn lại thì sao?” Mộ Dạ Bạch thắc mắc.
“Lại còn phải hỏi nữa sao?” Lão phu nhân cười và đưa cho Cảnh Nam Kiêu, Cảnh Nam Kiêu tròn mắt ngạc nhiên, “Phòng này dành cho vợ chồng cậu”.
“Bà ơi…” Tần Tư Lam gọi to một tiếng, vẻ như không hài lòng. Cảnh Nam Kiêu đã đưa tay ra để nhận tấm thẻ, “Cháu cảm ơn”.
“Nghe nói hôm nay là sinh nhật cậu, chơi vui vẻ nhé”. Lão phu nhân cười nói.
Tần Tư Lam lườm nguýt Cố Thiên Tầm. Mộ Dạ Bạch sắc mặt không được tốt cho lắm. Cố Thiên Tầm rất muốn vùng ra khỏi tay của Cảnh Nam Kiêu, thế nhưng, anh giữ càng chặt hơn, mọi người nhìn vào lại nghĩ hai người họ muốn gần gũi hơn nữa.
----------------------------------------
Tâm ý của lão phu nhân, bọn họ chắc chắn không thể nhìn thấu được.
Không chỉ là phòng ốc riêng biệt, mà đến bể suối nước nóng cũng là riêng biệt.
Cố Thiên Tầm và Cảnh Nam Kiêu được sắp xếp vào cùng một khu suối nước nóng, khu của lão phu nhân và Tần Tư Lam ở giữa, Mộ Dạ Bạch ở ngoài cùng bên phải, nếu muốn sang chỗ Cố Thiên Tầm sẽ phải đi qua chỗ của lão phu nhân.
Bên trái.
Bộ đồ bơi của Cố Thiên Tầm theo kiểu truyền thống. Trước đây khi nói chuyện với Dương Mộc Tây về việc rủ Mộ Dạ Bạch đi tắm suối nước nóng, Dương Mộc Tây luôn bảo cô phải mặc quyến rũ một chút. Bây giờ, cô cảm thấy may mắn vì bộ đồ bơi của mình không phải kiểu bikini.
Cô lấy khăn tắm quấn xung quanh người, nói với Cảnh Nam Kiêu:”Anh tắm một mình đi, tôi muốn ra ngoài đi dạo”
Làm gì có chuyện Cảnh Nam Kiêu sẽ để cho cô đi được chứ? Anh phải cảm ơn lão phu nhân đã tạo ra một cơ hội tốt như vậy cho bọn họ.
“Không được đi!”
Nhớ lại ánh mắt của Mộ Dạ Bạch, Cố Thiên Tầm thấy bứt rứt không yên, cô hy vọng anh không hiểu lầm mình.
Thêm vào đó là cảm giác bí bách với sự sắp xếp của lão phu nhân, bị Cảnh Nam Kiêu đối xử như vậy, cô càng thêm bức xúc:”Cảnh Nam Kiêu, anh đừng động vào người tôi! Tôi không hiểu anh có tâm địa gì, tôi không thể tắm suối nước nóng với anh được, đêm nay tôi cũng không thể ngủ cùng anh!”
“Anh có tâm địa gì à? Anh thì có tâm địa gì được? Anh chỉ mong chúng ta hòa thuận, cho dù là một lúc thôi cũng được! Em không muốn ngủ với anh, vậy em muốn ngủ với ai? Mộ Dạ Bạch chăng?”
“……” Cố Thiên Tầm chải tóc, hít một hơi dài, bình tĩnh nói:”Tôi không muốn cãi nhau với anh, anh để tôi đi ra ngoài”
“Hôm nay là ngày sinh nhật của anh!”
“Anh có thể gọi Tần Tư Lam đến đây với anh. Cô ấy cùng với đứa con trong bụng của cô ấy mới là những người nên ở bên anh vào khoảnh khắc này!”
Mắt Cảnh Nam Kiêu hơi mờ đi, có thể là do hơi nước nóng ở trong phòng, hơi nóng bốc lên mắt anh, “Bây giờ anh chỉ muốn em ở bên anh,… Cố Thiên Tầm, em phải biết rằng, đây có lẽ sẽ là … lần sinh nhật cuối cùng chúng ta ở bên nhau”
Trong ánh mắt anh, bỗng chốc hiện lên một sự đau đớn, khiến cho cô hơi ngạc nhiên.
Ánh mắt cô hoang mang, “Anh …. sẽ lấy cô ta, và ly hôn với tôi?”
“Lấy, cô ấy đang mang thai, anh không lấy cô ấy thì còn biết làm gì nữa?” Nói đến đây, miệng anh bỗng đắng ngắt lại. Nhìn về phía cô, ánh mắt đầy sự bất lực, hối hận và đau đớn. “Anh không muốn ly hôn với em. Không cam tâm làm việc này! Thế nhưng, em cũng yêu Mộ Dạ Bạch, anh cứ mãi dày vò đau đớn thế này có ý nghĩa gì nữa? Anh bây giờ như đi vào đường cụt rồi!”
“Tất cả những trái đắng này đều một tay anh trồng nên, gánh lại hậu quả cũng là điều dễ hiểu mà thôi. Anh đừng trách bất cứ ai hết.”
“Đúng, ngoài tự trách bản thân, anh chẳng trách móc gì ai hết” Cảnh Nam Kiêu thở dài.
Hai người, lặng yên một lúc.
Nghe thấy việc ly hôn từ chính anh ta nói ra, vẻ mặt bứt rứt khi trước của cô bình thường trở lại.
“Hai vị, đây là chai rượu được lão phu nhân đặt tặng cho hai vị để chúc mừng sinh nhật Cảnh thiếu gia.” nhân viên phục vụ mang chai rượu vào.
Cảnh Nam Kiêu nhìn Cố Thiên Tầm, ánh mắt như đang muốn biết rằng liệu cô có thể uống với anh một ly không. Dù sao cũng đã kết hôn được 2 năm rồi, bây giờ chuyện gì đến cũng phải đến, uống với nhau một ly cũng không có gì là khó khăn cả. Cố Thiên Tầm gật đầu, Cảnh Nam Kiêu mới nói:”Mở đi”
Cảnh Nam Kiêu đưa cho Cố Thiên Tầm một ly, rồi cầm ly còn lại lên, chạm vào ly của cô, “Cố Thiên Tầm, ly này, để chúc mừng sinh nhật anh”
“Chúc mừng sinh nhật” Cố Thiên Tầm nói khẽ.
Anh uống một hơi hết cả ly. Cố Thiên Tâm chỉ nếm một chút.
Cảnh Nam Kiêu rót thêm một ly cho mình, trượt người xuống suối nước nóng, rồi lại giơ ly lên, “Chạm ly lần nữa nào!”
Cố Thiên Tầm ngồi xuống bên cạnh bể nước nóng, hai chân ngâm vào nước. Anh chủ động chạm ly của cô,”Ly này… Chúc anh vài tháng nữa thôi sẽ lên chức bố”.
“Đây chính xác là một sự kiện đáng để ăn mừng” Cố Thiên Tầm uống tiếp.
Cô nhìn thấy được sự buồn bã trong đôi mắt của Cảnh Nam Kiêu.
Anh lại uống một hơi cạn.
“Chính xác là việc đáng mừng, nhưng anh vui không nổi, Cố Thiên Tầm… chỉ nghĩ đến việc em ở bên người đàn ông khác, lòng anh lại như lửa đốt…” Anh dùng tay ôm chặt lấy ngực mình, tay hơi run run.
Cố Thiên Tầm thở dài, quay mặt ra chỗ khác, “Chúng ta đều đã bắt đầu một cuộc sống mới của riêng mình, đừng nhắc lại những chuyện cũ nữa!”
Cảnh Nam Kiêu không nói thêm gì, cũng không chạm ly nữa. Anh định rằng sẽ thoải mái, mượn rượu chúc cô một cuộc sống mới hạnh phúc, thế nhưng… anh không thể nói thành lời được! Anh quá ích kỉ, ích kỉ vô cùng, anh thậm chí còn không muốn cô sẽ hạnh phúc bên một người đàn ông khác.
Anh uống không ngừng.
Rượu, theo cổ họng đi xuống ruột. Rõ ràng có vị ngọt, vậy mà sao, miệng cứ đắng ngắt vậy.
Anh cứ uống liên tục, rồi say mềm ra, nhìn giống như tắm suối nước nóng quá lâu bị ngạt thở, đứng ở trong bể không vững, dường như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Cố Thiên Tầm cau mày, gọi to anh một tiếng:”Cảnh Nam Kiêu!”
Anh không trả lời, loạng choạng bước đi, tay phải nắm vào thành bể mới không bị ngã, thế nhưng, chân đi đã không còn vững, sắc mặt nhìn đã say mềm rồi.
“Cảnh Nam Kiêu, anh say rồi à?” Cố Thiên Tầm hỏi, nhưng anh không trả lời, cô liền đặt ly xuống, đi về phía anh.
“Anh tỉnh táo lại đi, không được tắm nước nóng nữa đâu, đi lên đi!” cô giữ chặt lấy khuỷu tay anh, dìu anh đi ra ngoài.
Thế nhưng, lúc anh ta không tỉnh táo, người anh ta như nặng hơn gấp bội phần, cô dìu anh đi không nổi. Khó khăn mới đi được một bước, người anh bỗng nhiên khụy xuống, đè lên người cô.
Môi hai người, ngày càng gần lại, dường như đã chạm vào nhau.
Cô quay mặt ra chỗ khác, cau mày, đẩy anh ra:”Cảnh Nam Kiêu, anh đừng mượn rượu làm xằng! Tránh xa tôi ra!”
Mắt anh từ từ mở ra, nhìn chằm chằm cô….
Cảm xúc hỗn độn thay nhau chiếm lấy anh.
Cô trong ánh mắt của anh, đẹp đến nao lòng. Khuôn mặt nhỏ nhắn, bị hơi nước nóng làm cho hơi ửng đổ lên, làm cho con tim anh xao xuyến. Anh chắc chắn là đã say, vì thế, ngay lúc này cô mới ở trong vòng tay anh.
“Cố Thiên Tầm, đây là một giấc mơ… Một giấc mơ anh không muốn tỉnh giấc…”
Anh thì thầm trong vô thức, rồi đột nhiên vuốt nhẹ lên mặt cô, một nụ hôn ngọt ngào đặt lên môi cô.
“Cảnh Nam Kiêu… ư… ư” Cô giãy giụa, thế nhưng, nụ hôn của anh như càng mạnh mẽ, say đắm hơn.
-----------------------------------------------------------
Ở một nơi khác.
Mộ Dạ Bạch đang đắm mình trong làn nước nóng, ngón tay đang mân mê hai bên thành bể, nắm rồi lại buông, buông rồi lại nắm.
Rõ ràng chưa ngâm được bao lâu, anh đã bắt đầu cảm giác thấy khó thở.
Hai người bọn họ cùng nhau ngâm trong một bồn!
Cô ấy ăn mặc mát mẻ như vậy, nếu Cảnh Nam Kiêu có ý đồ gì…
Không dám nghĩ tiếp, anh đứng phắt dậy, lấy khăn tắm choàng lên cơ thể quyến rũ của mình, bước nhanh ra phía ngoài.
“Dạ Bạch, đi đâu thế?” Khi đi ngang qua cánh cửa của phòng ở giữa, tiếng của lão phu nhân trong bộ đồ tắm bằng lụa cao quý bỗng vang lên.
“Bà à, bà cứ ngâm đi ạ, cháu có việc” Mộ Dạ Bạch không dám nhìn và nói.
“Vậy sao? Vậy bà đi với cháu, bà muốn xem đấy là việc gì.”
“Bà!” Tần Tư Lam cũng nhỏm dậy theo. Tâm trạng của cô lúc nãy cũng bất an giống như Mộ Dạ Bạch vậy, chỉ có điều không thể đi như Mộ Dạ Bạch được.
Thế nhưng, cô không giữ nổi bà.
Kết quả là…
Ba người họ cùng đi về phía căn phòng kia. Mộ Dạ bạch không gõ cửa phòng, một tiếng “rầm” vang lên, đẩy cửa xông thẳng vào…
---------------------------------
Cảnh tượng phía bên trong, khiến 3 người ở phía ngoài ngạc nhiên.
Tâm trạng của Mộ Dạ Bạch và Tần Tư Lam không cần nói cũng hiểu. Lão phu nhân cười nói:”Xem ra, tình cảm giữa vợ chồng họ mạnh mẽ quá”
Âm thanh này khiến Cố Thiên Tầm sợ hãi. Luồn qua vai của Cảnh Nam Kiêu, cô nhìn thấy ngay đó là Mộ Dạ Bạch.
Đôi măt đó, sao mà đen, sao mà sâu thẳm, bao phủ lên trên đó là sự lạnh lùng và đau đớn. Nhìn chằm chằm vào cô, dường như muốn chất vấn cô lần trước những lời nói cô nói với anh vì sao lại không giữ lời.
Trài tim, như nghẹn lại, đau đớn.
Không suy nghĩ thêm, cô cắn chặt lấy môi anh. Không một chút nương tay, môi anh bật chảy máu. Dường như anh tỉnh táo lại đôi chút, Cố Thiên Tầm cố dồn hết sức lực đẩy anh ra, thế nhưng, cơ thể nặng nề của anh ta lại đè lên cô.
“Nam Kiêu!” Tần Tư Lam hét lớn. Ánh mắt cô chứa đầy sự lo lắng.
“Cố Thiên Tầm, cô làm trò gì vậy?” Tần Tư Lam lúc này dường như không còn để ý đến việc lão phu nhân vẫn đang ở đó, chạy đến bên cạnh. Trong mắt cô, chỉ có Nam Cảnh Kiêu, chỉ có nụ hôn đáng chết lúc nãy…
Cố Thiên Tầm nói không ra tiếng, hoang mang nhìn Mộ Dạ Bạch. Ánh mắt của anh, như lưỡi dao sắc bén, dồn vào môi cô. Trong cô rối bời, bèn lấy nước vội vàng lau sạch môi, như muốn chứng minh điều gì đó cho anh.
“Anh à, anh vẫn đứng ngây ra nhìn gì đó? Không qua đây giúp đi!” Tần Tư Lam gọi lớn, nhìn sắc mặt trắng bệch của Cảnh Nam Kiêu, cô luống cuống như sắp khóc.
Ánh mắt Mộ Dạ Bạch vẫn rất lạnh lùng, không chút cảm xúc, thản nhiên nói:”Không chết được đâu”
Cái gọi là tai họa còn mãi nghìn năm, thật đúng với Cảnh Nam Kiêu lúc này!
Anh không hề tiến lên giúp đỡ, như vẻ không đáng động tay, chỉ gọi nhân viên phục vụ lên giúp đỡ. Sau khi ném một ánh nhìn nặng trịch về phía Cố Thiên Tầm, liền quay người đi ra ngoài.
Cảnh tượng lạnh lùng như vậy, khiến cô thật đau lòng.
Cảnh Nam Kiêu được đưa đến phòng cùng với Cố Thiên Tấm. May mà chỉ là uống say chứ cũng không có vấn đề gì lớn.
Tần Tư Lam lòng muốn ở lại, nhưng lão phu nhân làm sao đồng ý cho cô tự do đến mức như vậy? Một ánh mắt, một câu nói thôi cũng đủ để khiến cô ngoan ngoãn theo bà. Cố Thiên Tầm toàn thân ướt nhẹp ngồi trên ghế sofa, cầm lấy điện thoại, không ngừng gọi cho Mộ Dạ Bạch.
Cô phải giải thích với anh mọi chuyện.
Sự việc thật sự không như những gì anh nhìn thấy.
Nhưng, đầu dây bên kia vẫn chẳng có ai nhấc máy.
Cô nóng lòng bước tới bưới lui trong căn phòng.
Có khi nào anh ấy về phòng rồi không? Bây giờ mà cô lao đến tìm anh mà bị lão phu nhân phát hiện thì sẽ nghĩ như thế nào?
“phóng túng?”
“lẳng lơ?”
Dù là bản thân chỉ còn một chút lí trí, cô sẽ không làm như vậy. Nhưng, bị anh hiểu lầm thì càng khiến cô như ngồi trên đống lửa. Cô đã từng hứa sẽ không khiến anh phải lo lắng.
Không biết sao tự nhiên cô lại dũng cảm đến vậy, cô nghiến răng, mở cửa lao ra ngoài.
Thế nhưng....
Cửa vừa mở ra.
Một hình bóng đứng ở phía hành lang kia khiến tim cô run lên.
Anh không đi đâu hết, anh vẫn đứng đó. Trang trại trong đêm tối, phảng phất những cơn gió thổi qua. Rừng trúc xào xạc, tạo nên những thanh âm tĩnh mịch.
Dưới ánh đèn, dáng anh cao lớn rắn rỏi. Khoảng cách không xa cũng chẳng gần, đôi mắt dõi theo cô, sắc bén đến lạ lùng, lại có vẻ gì đó rất phức tạp, dường như không chỉ muốn nhìn thấu cô mà còn như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Dáng anh cao lớn bỗng nhiên bước tới, vài bước là đã đến ngay trước mặt cô.
Một khoảng cách gần đến như vậy, đủ để cô có thể cảm nhận thật được cơn giận dữ đang chiếm trọn lồng ngực anh.
Hít thở, xém chút nữa muốn tắt thở luôn rồi. Cô vô thức lùi lại một bước, bỗng đột nhiên bị anh ôm chặt, dùng lực kéo lại. Năm ngón tay xiết lấy cô thật chặt.
Tối hôm nay, anh đã muốn bùng cháy lên, hệt như con sư tử lao điên cuồng giữa thảo nguyên.
Cô căng thẳng đến nghẹn lời, còn chưa kịp chuẩn bị tâm lí, nụ hôn của anh đã kịp lấp đi tất cả. Không, không phải hôn mà là cắn!
Hai hàm răng cửa anh đang mơn trớn môi cô một cách mãnh liệt, nh
Tổng Tài, Ly Hôn Đi! Tổng Tài, Ly Hôn Đi! - Không rõ...