Nguyên tác: Shang Yin
Số lần đọc/download: 3441 / 24
Cập nhật: 2016-10-23 22:23:47 +0700
Chương 118: Tình Địch Của Đại Hải
L
ại một đợt thi cuối kỳ căng thẳng nữa, thường xuyên có bài kiểm tra thử, rồi tăng tiết học, làm cho ai cũng lo lắng. Các thầy cô thì ganh đua nhau, cố gắng mà kéo dài tiết học, trước đây về nhà thì trời vẫn còn sáng, bây giờ tăng thêm một tiết tự học, mỗi ngày đều là đi sớm về khuya.
Cường độ học tập cao tạo thành hậu quả trực tiếp đến Bạch Lạc Nhân đó là vừa đi học liền ngủ.
Trước đây, dưới sự chăm sóc tận tình của ''đồng chí'' Cố Hải, Bạch Lạc Nhân đã thoát khỏi thói quen này, kết quả bây giờ Cố Hải thậm chí không còn sức nữa, bài tập nhiều như vậy, cũng không thể không cho cậu ta làm? Làm xong bài tập, cũng không thể không đi ngủ chứ? Trước khi ngủ, cũng không thể không làm nóng một chút chứ?
Trên lớp tự học, Bạch Lạc Nhân làm xong bài tập liền ngủ.
Cố Hải ngẩng đầu liếc mắt nhìn cậu ta, trong lòng nắm chặt nắm đấm, tối hôm nay kiểu gì cũng không làm, sẽ ngủ mà xem!
Sau đó lôi một chiếc áo lông từ trong ngăn bàn ra, đứng dậy khoác cho Bạch Lạc Nhân.
Lúc đầu phòng học rất yên tĩnh, đột nhiên tiếng huyên náo nổi dậy, rất nhiều bạn học cũng đều ngoái cổ ra sau nhìn, nói chính xác hơn là ngoái cổ ra cửa sau nhìn. Lớp tự học khô khan như thế, có một chút kích thích cũng sẽ làm cho cảm xúc sục sôi, huống chi cái kích thích kia không hề nhỏ, đứng ở cửa sau là một cô gái đẹp vô cùng xinh đẹp.
Dựa vào chiều cao vượt trội, Cố Hải hơi nghiêng đầu liền thấy được khuôn mặt xinh đẹp của cô gái đó.
Ngay cả Cố Hải sở trường thích những cô gái mạnh mẽ, lúc này thậm chí cũng không thể không thừa nhận, cô gái này thật xinh đẹp, đẹp đến mức so với hoàn cảnh nơi đây đều có chút không ăn nhập. Da trắng trong suốt, đôi mắt hai mí tròn to đuôi mắt dài, hốc mắt hơi sâu, bên trong ngưng tụ năng lực thần kỳ, giống như biết nói chuyện vậy. Cơ thể hoàn hảo, eo nhỏ ngực lớn chân dài, toàn thân khoác lên một bộ váy của nhà thiết kế nổi tiếng thế giới, phong thái thanh nhã.
Bây giờ từ có thể diễn tả được chỉ có ba chữ, cao phú mĩ*.
(Cao phú mĩ: cao, giàu,có xinh đẹp.)
Vì vậy trong phòng học một đám lùn nghèo xoa xoa tay ngồi không yên, nếu như ánh mắt có thể treo móc câu thì bọn họ sớm đã câu toàn bộ quần áo trên người của cô gái xinh đẹp kia xuống rồi. Để làm gì đấy hả? Ăn mặc xinh đẹp như vậy, còn đứng ở cửa sau lớp chúng tôi làm gì, cố ý khiêu chiến sự nhẫn nại của chúng tôi hay sao?
Cô gái này cũng không phải người bình thường mà, trong lớp có bao nhiêu ánh mắt nhìn nhìn chằm chằm như thế, cô ta có thể ung dung bình tĩnh đứng ở phía sau cửa, cứ một mực đứng như thế, ánh mắt chuyên chú nhìn chằm chằm người kia.
Mãi cho đến khi hết giờ, tất cả mọi người trong lớp không nhúc nhích, cô ta mới bước vào.
Mắt Cố Hải thấy cô ta đi tới trước bàn học của Bạch Lạc Nhân, ngồi xuống, nâng cằm nhìn, vừa nhìn vừa cười, nụ cười phải gọi là quá ngọt ngào đi! Ngọt đến mức lông trên người Cố Hải đều dựng thẳng, làm cái gì đấy hả? Ngay trước mặt tôi quyến rũ vợ tôi hả? Can đảm cũng lớn, dám động thủ trên người thái tử, không muốn sống nữa đây mà!
"Cô có việc gì thế?" Cố Hải lạnh lùng hỏi một câu.
Ánh mắt của cô gái này chuyển đến phía Cố Hải, lại là một nụ cười động lòng người, cười đến mức hoa đào phía ngoài sân cũng đều nở rộ.
"Không có gì."
Sau đó, tiếp tục dùng ánh mắt thâm tình mê ly nhìn cái vị đang nằm ngủ trước mặt.
Cố Hải âm thầm cắn răng, tại sao tôi lại là đàn ông con trai chứ hả?
Bầu không khí trong phòng học rất sôi nổi, rất nhiều ánh mắt ''giống đực'' đều quét qua đây, vẻ mặt tỏ ra đố kị cộng thêm thèm khát. Một cô gái xinh đẹp như nước trong veo thế kia, làm sao lại không đến tìm tôi chứ hả? Chuyện tốt như vậy làm sao mà hết lần này tới lần khác lại để cho Bạch Lạc Nhân cướp mất hả?
Bạch Lạc Nhân vẫn ngủ quên mình, cô gái này cũng không ngại phiền, tùy tiện kéo một cái ghế không ai ngồi đến, ngồi ở phía trước, tay nâng cằm, lẳng lặng nhìn Bạch Lạc Nhân, cũng không mở miệng nói, tràn đầy kiên nhẫn cho cho vị kia tỉnh dậy. Cố Hải dám đánh cuộc, nếu tiết học này mà Bạch Lạc Nhân không tỉnh dậy, cô gái này nhất định sẽ chờ cho đến hết tiết, ngay cả tiết sau nữa cũng sẽ ngồi chờ.
Người tốt thì không đến, người đến cũng chẳng tốt lành gì.
Cuối cùng vẫn là Vưu Kỳ ngồi không yên, cậu ta ngồi trước Bạch Lạc Nhân, cô gái này an vị ngồi bên cạnh, mùi thơm khắp người của cô hun cho cái mũi viêm của cậu ta cũng suýt ngạt. Vì vậy đành xoay người, gõ bàn học Bạch Lạc Nhân một cái, "Tỉnh tỉnh đi, có người tìm cậu."
"Tỉnh rồi hả?"
Bạch Lạc Nhân tưởng là mình đang nằm mơ, vẻ mặt trong nháy mắt đông lại, sửng sốt nửa ngày cũng không nói ra lời.
Cô gái này lấy tay quơ quơ trước mắt Bạch Lạc Nhân, "Thế nào, nhanh như vậy đã không nhận ra rồi hả?"
Bạch Lạc Nhân miễn cưỡng vài phần thần trí, hỏi, "Làm sao cô lại về nước."
Vừa nghe hai chữ ''về nước", máu toàn thân Cố Hải ngay lập tức đông lại, tim, gan, dạ dày, phổi, tất cả lục phủ ngũ tạng đều giống như ngừng hoạt động. Thạch Tuệ...
Từ lần đầu tiên Bạch Lạc Nhân say rượu gọi tên cô, đến lần sắc mặt khẩn trương căng thẳng cầm điện thoại nghe, Cố Hải cũng đều có chút tò mò với cô gái này. Cậu ta vẫn cho là, cô gái này cũng chỉ là ''địch giả'' trong lòng cậu ta, không nghĩ tới cô ta lại xuất hiện sờ sờ trước mặt của mình.
Hơn nữa còn kèm theo một phong thái cường đại như vậy.,
Đẹp, quyến rũ, khí thế... Phù hợp tất cả tiêu chuẩn của Bạch Lạc Nhân.
Cậu ta thậm chí đều có thể tưởng tượng đến, lúc hai người cùng nhau lăn lộn trên giường, vẻ mặt Bạch Lạc Nhân tỏ ra điên đảo mê loạn. Cậu ta nhất định sẽ không từ chối phải không? Sẽ không chửi ba chửi mẹ nó cút ngay nhỉ? Khẳng định cậu ta giống như hổ đói mà nhào tới, ngay cả dây lưng cũng không kịp cởi, cứ thế một lần không đủ lại tiếp một lần nữa, sau đó lại liên tục gọi bảo bối bảo bối, dỗ ngon dỗ ngọt mà dỗ dành, sau đó lại dốc sức mà ''chiến đấu'',...
Cố Hải rất nhanh liền đem tim mình bóp phun cả máu ra.
Chuông vào học vang lên, Thạch Tuệ nhỏ giọng nói với Bạch Lạc Nhân, "Tôi ra ngoài chờ cậu."
Sau đó, bước đi thướt tha ra khỏi phòng học, tiếp tục đứng ở phía sau cửa.
Tròn một tiết học, Cố Hải cũng không làm cái gì cả, trong đầu đang tiến hành diễn tập quân sự. Cậu ta cầm giấy vẽ, múa bút phác họa lên trên, phác họa ra một bố cục chiến lược, đứng bên cạnh có cấp dưới của cậu, còn có rất nhiều quân lính chính phủ. Mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, cùng chung kẻ địch, vì bảo vệ đất đai dưới chân, bọn họ nguyện rơi đầu, máu nóng tắm quân địch, hiến dâng tính mạng quý giá...
Trong lòng Bạch Lạc Nhân cũng rất loạn, đứng ở phía ngoài phòng học cũng không phải người hiền lành, ngồi phía sau càng không phải là người ''lương thiện'', cậu ta cảm giác gai nhọn khắp lưng, nhịn không được quay đầu lại nhìn một cái, bỗng chốc chạm vào hai con mắt.
Một là cười, thật sự cười, một cái kia cũng là cười, nhưng là cười lạnh.
Vội vàng đem đầu quay trở lại.
Sau khi tan học, Bạch Lạc Nhân thu dọn đồ đạc xong, dưới ánh mắt thiêu đốt của Cố Hải đi ra ngoài.
Thạch Tuệ vẫn đứng bên ngoài đợi, hành lang mặc dù có hệ thống sưởi hơi, nhưng dù sao cửa sổ cũng có gió lùa vào, đứng ở đây một tiết học cũng không phải chuyện dễ dàng mà. Lúc Bạch Lạc Nhân đi ra, Thạch Tuệ đang đưa tay hà hơi cho ấm, hai gò má có chút phiếm hồng, miệng vẫn hàm chứa một nụ cười, không có nửa điểm oán giận và bực mình.
"Cô..." Trong chốc lát Bạch Lạc Nhân không biết nên nói cái gì.
Thạch Tuệ mở miệng trước, "Cùng ăn cơm tối đi."
Bạch Lạc Nhân trầm mặc một lát, thản nhiên trả lời, "Hôm khác đi, cậu ngồi máy bay lâu như vậy, mau về nghỉ ngơi đi."
"Tôi không mệt." Thạch Tuệ dịu dàng trả lời, "Tôi đã nghỉ ở nhà một ngày rồi."
Cố Hải dựa vào cửa sau, lạnh nhạt ném cho một câu.
"Đi đi, người ta từ xa tới thăm cậu, lại đợi cậu cả một tiết học, cậu không biết ngượng mà cứ thế từ chối hả?"
Bạch Lạc Nhân dùng ánh mắt mang ý châm biếm liếc mắt nhìn Cố Hải, cũng không biết là cố ý, hay là lúc đầu cũng có ý định này, lại có thể thật sự gật đầu.
Con ngươi Cố Hải đột nhiên xám đen, bảo cậu một câu cậu liền đi, cho cậu một bậc thang cậu liền đi xuống, cậu muốn tức chết tôi hay sao hả?
Thạch Tuệ lộ ra nụ cười trong sáng vui vẻ, kéo cánh tay của Bạch Lạc Nhân đang định đi.
Cố Hải chặn đường đi của bọn họ.
"Cô mời một mình cậu ta cũng không thích hợp lắm nhỉ?"
Nụ cười trên môi Thạch Tuệ phai nhạt dần, nhìn Bạch Lạc Nhân một chút, lại nhìn Cố Hải một chút, không lên tiếng.
Cố Hải miệng nam mô, bụng bồ dao găm nhìn Thạch Tuệ, "Mời cả tôi cùng đi đi, tôi cũng thích gái xinh."
Thạch Tuệ sửng sốt một chút, cười thật lớn.
"Được, vậy chúng ta cùng đi đi."
Trên đường, ba người ngồi trên một chiếc xe, Thạch Tuệ ở phía trước, Bạch Lạc Nhân và Cố Hải ngồi ở phía sau. Lúc đầu ba người cũng đều trầm mặc, Thạch Tuệ nhìn qua cửa kính ngắm khung cảnh bên ngoài, Cố Hải và Bạch Lạc Nhân thì dùng ánh mắt ám sát nhìn đối phương.
"Bạch Lạc Nhân, cậu mau nhìn, đèn đường bên kia, còn nhớ không? Đó là một vườn nho, lúc ấy cậu cõng tôi hái nho, đi một vòng một vòng, chúng ta hái được đầy một giỏ nho liền."
Bạch Lạc Nhân có nhớ hay không thì không ai biết, nhưng ngược lại Cố Hải nhớ rất kỹ.
Ba người ngồi ở một phòng cao cấp lãng mạn ấm áp, bầu không khí rất kỳ lạ.
Thạch Tuệ từ trong túi xách lấy ra một hộp quà được bọc tinh xảo, đưa cho Bạch Lạc Nhân, "Đây là tôi mang quà về cho cậu."
"Cảm ơn."
Bạch Lạc Nhân nhận lấy, nhưng lại cảm giác cánh tay mình như bị một cặp mắt đâm chém.
Thạch Tuệ lại từ trong túi xách lấy ra một cái hộp, đưa cho Cố Hải, "Này, đây là tặng cậu."
"Coi như tôi nhận rồi đi." Cố Hải lạnh nhạt nói.
Thạch Tuệ vẫn nhiệt tình, "Làm sao có thể coi như thế được chứ? Nếu đã tới rồi, cũng đừng khách khí."
Dứt lời đem hộp quà ấn vào tay Cố Hải, cười thẳng thắn chân thành tha thiết.
Cô ta càng nhiệt tình đáng yêu như vậy, hiền lành thánh thiện, Cố Hải lại càng không thèm nhìn cô ta.
Dường như Thạch Tuệ không nhìn ra Cố Hải có ý thù địch với mình, còn chủ động tiếp chuyện với cậu.
"Cậu là Cố Hải hả?"
Cố Hải nheo hai mắt.
Thạch Tuệ tiếp tục cười nói, "Xem ra tôi thực sự đã đoán đúng, hoá ra cậu chính là con trai Cố thiếu tướng, em trai Bạch Lạc Nhân. Thật không nghĩ tới, vậy mà hai người các cậu lại có thể chung sống với nhau tốt như vậy được. Có thể để cho Bạch Lạc Nhân tiếp nhận mối quan hệ này, Cố Hải, cậu thật sự lợi hại."
Ánh mắt của Cố Hải quét sang phía Bạch Lạc Nhân, bên trong tràn đầy chất vấn.
"Không phải cậu nói hai người không hề nói chuyện điện thoại hay sao? Thế nào cô ta lại biết mọi chuyện?"
Bạch Lạc Nhân cũng dùng ánh mắt phản kích, "Tôi nào có biết hả? Rõ ràng tôi không có nói với cô ta mà."
Sau đó hai người đều tự rời ánh mắt đi.
Bạch Lạc Nhân âm thầm cau mày, con bà nó, trong nhà có giặc.