Reading - the best state yet to keep absolute loneliness at bay.

William Styron

 
 
 
 
 
Thể loại: Kinh Dị
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 157 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2977 / 39
Cập nhật: 2020-11-28 08:54:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Pn2: Quán Net (Lục)
hật ra cầu cơ là một loại hình khác của vu thuật. Lúc xa xưa bất kỳ một vu
sư nào cũng có thể sử dụng được, ví như bàn tiên hay sa bàn trong đạo giáo.
Những thứ này đều được ghi chép trong tài liệu lịch sử, nên cũng không phải là
trò để chơi bừa bãi nơi đầu đường xó chợ. Như Xuyên Hậu khi làm tế tư hàng
năm cũng phải tham dự vài lần, từ lớn như chiến tranh, tế tổ, đến nhỏ là làm nhà
đắp đường. Tôi còn nhớ rõ như vậy phần nhiều cũng dựa vào ký ức về bói toán
và thỉnh linh. Nhưng đã rất lâu không đụng đến những thứ phức tạp như vậy, có
quá nhiều cách thức, tình hình hiện tại của chúng tôi thật không cách nào làm
được. Bất quá có vài thứ trọng yếu được con người hiện đại lưu giữ. Đầu tiên là
khai thông với âm giới, tụng niệm chú ngữ gọi hồn, thông qua ngôn ngữ hình
thành liên kết, hoặc nắm chặt hai tay tạo ra kết giới. Tiếp theo là cho quỷ hồn
bám vào một vật thậm chí là người, tạo thành linh môi thuật.
Nhưng cầu cơ là trò quá mức mạo hiểm. Ngày xưa có rất nhiều người đã chơi
trò bút tiên hoặc bàn tiên,... Họ cho rằng như vậy đã thật sự mời được thần tiên,
thực tế tất cả được mời tới đều là cô hồn dã quỷ. Bởi nếu thỉnh thần đến dễ như
vậy đã không cần khai quang làm phép. Bản thân khai quang cũng là một nghi
thức hàng thần thuật, đây mới là thỉnh thượng tiên đích thực, tuyệt đối sẽ không
gặp phải cô hồn dã quỷ. Bất quá nó cần công lực rất mạnh, trước đó phải chuẩn
bị rất nhiều thứ. Nên những trò thỉnh linh hiện hành, vốn sẽ chẳng thể mời được
thần tiên gì cả, chỉ có thể gặp được oán quỷ, thậm chí là lệ quỷ. Thêm vào các
trò cầu cơ đều giống nhau là không có bất kì thứ gì bảo vệ khi đang thực hành.
Nói cách khác bọn họ chỉ dựa vào ngôn ngữ và nắm tay chặt vào nhau để tạo
thành đường dẫn. Nếu đang lúc diễn ra mà buông tay, dẫn theo ngôn từ cũng
dừng lại, thế thì lá chắn yếu ớt kia cũng tan biến, ác quỷ liền mất đi trói buộc,
chúng sẽ hạ thủ với người thỉnh linh trước nhất, sau đó là tất cả người can dự
vào. Ai cũng biết chỉ cần người và quỷ phá vỡ giới hạn âm dương, thì con người
sẽ trở nên cực kỳ yếu đuối.
Nhưng chuyện cầu cơ gặp phải họa sát thân cũng không nhiều, bất quá làm
như vậy vô cùng hao tổn dương khí, nói thẳng ra là giảm phúc giảm thọ. Nếu
không được bảo vệ tương đối, tôi sẽ không hồ đồ tham gia trò vô bổ như thế. Để
chuyện nhảm nhí là hao tổn dương thọ là hành vi cực kỳ ngu xuẩn. Giờ đây tôi
thật không ngờ lão Bạch lại dùng cách thức như thế. Nhưng đây rất đúng với tác
phong làm việc của anh, dùng cách đơn giản nhất để đạt được mục đích của
mình. Hơn hết, nếu anh nói sẽ lo liệu, tôi cũng chẳng quan tâm làm gì. Còn đến
khi đó sẽ gặp phải chuyện gì, và vấn đề thực sự nên giải quyết thế nào, thì tôi cứ
coi như chuyện vật đổi sao dời vậy.
Bạch Dực quả thật cũng chạy tới chạy lui. Anh chuẩn bị rất nhiều thứ, bao
gồm cả cái bát thọ bảo bối, sau còn bày đầy những thứ lỉnh khỉnh, chia làm hai
túi nhựa. Đối với người cầu cơ chủ yếu nhất vẫn là tâm bình như nước. Thế nên
dù buổi sáng chúng tôi đã gặp phải chuyện giật mình, đến trưa lại ăn uống sơ sài
nhưng vẫn phải duy trì thái độ ôn hòa cao nhất.
Bất quá để giữ tâm tình ổn định nên tôi bị cấm lên mạng, tránh cho chạm
phải những chuyện kích động. Thế là Bạch Dực liền rút cáp, tôi chỉ giúp anh sắp
xếp lại đồ dùng cầu cơ một chút, sau đó thì ngồi yên cùng nhau so mắt.
Chờ đợi như vậy thật khó chịu, chẳng có chuyện gì làm ngoài nhìn chằm
chằm vào đồng hồ treo tường, sau đó tính xem kia sẽ có bao nhiêu thời gian vào
ban đêm. Mấy chuyện hàng linh này nhìn chung đều dựa vào cách bố trí thời
gian, chúng tôi đã chọn lúc có âm khí nặng nhất, vì khi ấy khí tức của chúng rất
rõ ràng cũng rất sinh động. Rất nhiều người cho rằng nửa đêm chính là lúc, thật
ra không phải, âm khí nặng nhất rơi vào giờ Sửu, tính theo hiện tại là từ một đến
ba giờ.
Thế là chúng tôi chẳng còn cách nào khác ngoài ngồi mãi như vậy. Có vài lần
muốn lên mạng, tôi nhìn máy vi tính nói: "Cho em xem vài bộ phim đi.... Nếu
không thì tiểu thuyết cũng được...."
Bạch Dực lật sách, ngẩng đầu nhìn tôi, cuối cùng đến giá sách rút ra một
quyển, nói: "đọc đi"
Tôi tuân lệnh cầm sách, phát hiện đó là tạp chí về đua xe, liền nghi hoặc nhìn
anh, hỏi: "Anh cũng thích xem F1?"
Anh lật sách, thản nhiên nói: "Tịch thu lúc đi dạy, thằng bé đó chẳng kiêng dè
gì ai cả. Em xem đi, nhưng đừng làm hư, cuối tuần anh còn phải trả lại cho nó
nữa."
Tôi cầm lấy tạp chí không nói gì nữa, phát hiện giá bìa của cuốn này có hơn
mười đồng. Tôi thở dài nhìn anh nói: "Trẻ con bây giờ nguy thật, ngày trước
chúng ta chỉ sưu tầm mỗi một bộ Knights of the Zodiac [1] đã là xa xỉ phẩm rồi
nha."
Anh lật sách ừ một tiếng, nói: "Khi anh còn bé thích sưu tầm Bắc Đẩu thần
quyền."
Tôi a lên một tiếng, buộc miệng nói: "Cứ tưởng anh lúc còn bé sẽ như một
ông cụ non, không ngờ anh cũng bình thường như vậy!"
Anh liếc tôi phật ý: "Hừ, lúc nhỏ luôn nông cạn, cha mẹ anh quản lý rất
nghiêm, rất ít khi được vui chơi, cũng không được xem TV, sau còn buộc anh
học võ thuật. Nói chung anh trái ngược với cuộc sống tự do tự tại như em."
Chúng tôi khẽ đưa mắt, không kiềm được mà mỉm cười. Vì tĩnh tâm, cũng
nên mỉm cười một chút. Anh đọc của anh, tôi xem của tôi, lại bắt đầu rơi vào
buồn chán.
Chờ đợi nhàm chán làm tôi dễ rơi vào trạng thái mỏi mệt. Nhưng tôi lại
không muốn đi ngủ, tinh thần có hơi ngẩn ngơ, cái đầu lúc thường hay chứa mấy
chuyện không đâu nhưng giờ đây lại rỗng tếch. Bỗng tôi lại nghĩ không rõ cách
này có hiệu quả không.
Cuối cùng đồng hồ cũng báo mười một giờ. Tôi đã gần như rơi vào trạng thái
lim dim. Bạch Dực dọn sách trên cái bàn con, sau đó cầm lấy túi nhựa nhét vào
balô. Tôi chỉ vào WC nói: "Em đi rửa mặt... tỉnh táo...."
Sau đó tôi mới biết, vốn chẳng cần phải rửa mặt. Chúng tôi chuẩn bị xong,
vừa ra khỏi cửa liền cảm thấy bên ngoài không phải lạnh thông thường. Gió thổi
đến, tôi lạnh đến dựng cả tóc gáy. Tôi kéo chặt áo khoác ngoài, túi nhựa mắc vào
cổ tay, hai tay nhét sâu vào túi, rụt cổ lại nói: "Lạnh quá...."
Bạch Dực cau mày nhìn tôi hỏi: "Chịu được không?"
Tôi gật đầu nói: "Đi thôi, làm sớm xong sớm."
Chúng tôi xuống cầu thang, đến khu vực đó. Đêm hôm khuya khoắt, lại là
nơi xém chút mất đi ba mạng người, nên chẳng thấy bóng dáng của ai. Như thế
cũng tốt, chuyện chúng tôi ở đây vốn cũng chẳng biết nói với người khác thế nào
cho lọt tai. Trước đó Bạch Dực đã bàn với tôi chuyện đối chứng, nếu bị phát hiện
sẽ nói do chúng tôi sợ mấy thứ dơ bẩn nên đến đây cúng tế.
Dọc đường, trừ mèo hoang ra thì không thấy ai cả. Đến tiệm net, tôi thấy cửa
đã bị khóa, hỏi: "Làm sao đây? Không có chìa khóa."
Bạch Dực nhìn xung quanh hỏi: "Em có kim băng hay thứ gì đại loại như vậy
không?"
Tôi khoanh tay nói: "Em đâu phải bà thím, sao lại có được?"
Anh "chậc" một tiếng, lại bỗng "xì" một tiếng, bước đến tiệm bán quần áo
bên cạnh. Thì ra trên cửa sắt của tiệm này còn đang mắc vài sợi kẽm. Anh gỡ
xuống, sau đó lấy đèn pin trong bao ra đưa cho tôi nói: "Cầm giúp anh."
Tôi sợ hãi, nói: "Anh làm cả chuyện này."
Anh không ngẩng đầu lên nói: "Ừ, không phải anh đã nói, cha mẹ anh rất
nghiêm khắc, truyện tranh [2] đều cất hết, nên anh cũng học được vài chiêu vụn
vặt như thế này." Anh dừng một chút, điều chỉnh lại chiều dài của dây kẽm nói
tiếp: "Đây là kỹ năng sống."
Lần đầu tiên tôi thấy Bạch Dực thật đáng để tôi sùng bái. Khi tôi còn bé cũng
không có được bản lĩnh này, nếu không đã sớm mở tủ của thầy trộm mấy quyển
truyện kia trở về. Nghĩ đến đây tôi ngừng lại một chút, chợt hiểu ra vì sao Bạch
Dực lại đem tạp chí đó về, thì ra anh đã lường được sẽ có chuyện như vậy.
Bất quá như Bạch Dực nói, đó là một kỹ năng sống. Chúng tôi mất một lúc
lâu mới làm xong, tay tôi đều đã đông cứng. Bạch Dực đẩy cửa ra, nhìn sơ qua
một lượt, tôi đã biết rõ công tắc đèn ở đâu cả rồi.
-----
[1] Tên tiếng Trung 聖闘士星矢 là (tiếng Nhật Seinto Seiya) là một manga
của tác giả Kurumada Masami, được biết đến ở Việt Nam với cái tên khác là Áo
Giáp Vàng.
[2] Nguyên gốc là 小人书 (Tiểu nhân thư) là loại truyện (thường là tiểu
thuyết như Tây Du Ký hay Phong Thần) có tranh minh họa rất phổ biến vào thập
niên 90 chứ không phải là manga như bây giờ.
Quỷ Thoại Liên Thiên Quỷ Thoại Liên Thiên - Tiểu Mộc Chi- Ngọc Trong Tâm Quỷ Thoại Liên Thiên