Số lần đọc/download: 690 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 01:21:33 +0700
Chương 118
N
hưng 1 chống 3 gần như là bất khả thi, hai thằng kia tỏ ra rất ma lanh, bọn nó chia ra hai hướng tấn công tôi từ trái và phải chứ không phải nhắm một đường trực diện trước mặt nên tôi phải chật vật đỡ từng đòn một từ hai hướng đến không kịp trở tay.
Bất chợt, trong 1 khoảng khắc sơ sảy, hai thằng đó đã thó chắc lấy tay tôi, xoay người kẹp hai tay tôi ra phía sau lưng đau nhói. Thằng lùn nhất còn lại sau khi đã hồi sức từ cú đánh của tôi vừa rồi thấy vậy liền lao đến với tốc độ rất nhanh. Nếu đà này tôi sẽ bị bọn chúng đả thương trong tư thế không phòng bị gì. Hai tay tôi đã bị kẹp chặt phơi bày ra vùng bụng không được che chắn, nhưng tôi chẳng còn cách nào khác ngoài việc đứng nhìn thằng lùn đó lao đến ngày một gần, càng gần…
-Hi…yaaah…bốp…
Trong lúc tôi còn đang nhắm mắt cắn răng chờ đợi cú đấm lao đến mình, một tiếng thét vang lên cực lớn kèm theo đó là một tiếng bốp của da thịt làm tôi phải giật mình mở mắt.
Cảnh tượng lúc này thật kinh hồn, Lam Ngọc đang ở ngay trước mặt tôi với làn tóc tung bay phấp phới, phía trước là thằng lùn giờ này đang nằm sõng soài dưới đất. Sâu chuỗi cách hình ảnh, tôi có thể mường tượng ra được, Lam Ngọc vừa lao đến cứu tôi trong gang tấc, lúc nào cũng là nàng.
-Thả người đó ra mau!
Nàng nhìn hai thằng kẹp tay tôi với ánh mắt sắc lạnh tột cùng.
Nhưng vẻ như tụi nó vẫn chưa hiểu được hết sức mạnh của Lam Ngọc, vần còn lớn giọng thách thức:
-Con nhỏ kia, sao xen vào chuyện của tụi tao, tránh sang một bên đi!
-Tôi thích thế!
-Tụi mày là ai mà gan thế hả, vào địa bàn của tụi tao làm loạn à?
Hai thằng đó tức tối lao đến chỗ của Lam ngọc một cách điên cuồng.
Nhưng việc đối đầu số đông với Lam Ngọc dường như là một điều đã được huấn luyện trước. Nàng dịch người sang một bên bỏ xa thằng còn lại rồi chủ động xỉa thẳng một đòn ngay ngực thằng trước mặt làm nó ôm ngực há hốc, liền đó nàng còn bồi thêm một đòn chặt đầy uy lực hạ gục nhanh chóng đối thủ chỉ trong một khoảnh khắc.
-Tới mày đấy!
Nàng trợn mắt quay sang thằng còn lại đầy sát khí.
Tuy nhiên khi Lam Ngọc định xuất đòn, thằng tụi Khánh đã hớn hải chạy đến:
-Dừng lại, dừng lại ngay không đánh nữa…hộc…!
-Mày bị gì vậy Khánh, tụi nó xâm chiếm đất của tụi mình thì mình phải phản khán chứ?
-Đây…hộc không còn là đất của tụi mình nữa…!
-Chứ là đất của ai?
Thằng Khánh thở dài, chỉ về cái bọn đang nằm la liệt dưới đất:
-Của tụi nó đó, xin lỗi mau đi!
-Cái gì?!