If you have never said "Excuse me" to a parking meter or bashed your shins on a fireplug, you are probably wasting too much valuable reading time.

Sherri Chasin Calvo

 
 
 
 
 
Thể loại: Kinh Dị
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 157 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2977 / 39
Cập nhật: 2020-11-28 08:54:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Pn2: Quán Net (Ngũ)
e cấp cứu đến rất nhanh, tiếp theo là ông chủ tiệm net được đưa đi. Bạch
Dực ngoài điện thoại cho cấp cứu còn gọi cho 110. Thế là hai người chúng tôi
nhanh chóng bị gọi đến cục cảnh sát, đương nhiên vấn đề chính là tại sao chúng
tôi biết ông chủ xảy ra chuyện.
Tôi liền trả lời là ông chủ đó có đến tìm tôi, tôi cảm thấy rất không bình
thường, nên mới đến xem, phát hiện cửa đã mở nên mới vào được.
Cuối cùng chúng tôi vẫn phải đến cục cảnh sát, mãi đến sáng sớm mới được
thả ra. Lúc về thì nghe báo ông chủ tiệm net đến giờ vẫn chưa tỉnh lại. Có thể do
nghẹt thở trong thời gian quá lâu. Thế nên mọi giải thích của chúng tôi và cảnh
sát đều vô nghĩa, chỉ có thể chờ ông ta tỉnh lại để hỏi. Báo cáo nghiệm thi của
thiếu niên kia, thật khác với dự đoán, không phải là bị hại, mà là tử vong ngoài ý
muốn. Vì chẳng có ngoại thương, mà không thở được chủ yếu do lên mạng quá
lâu, thêm vào không khí ở tiệm net quá mức ngột ngạt dẫn đến tim phổi suy kiệt.
Nói cách khác lên mạng lâu sẽ dẫn đến đột tử. Kia càng nói càng hoang đường,
nhưng quả thật cũng từng có vụ án suy tim tử vong do lên mạng quá lâu.
Nếu vậy thì thằng nhóc đầy mụn dậy thì thật oan uổng. Nhìn chung nếu kết
quả đã thành như vậy thì cảnh sát cũng sẽ không truy cứu thêm nữa. Điều này
khiến tôi có chút hoài nghi với năng lực làm việc của bọn họ, nói thế nào cũng là
qua loa đại khái cho xong chuyện. Bất quá, có một cảnh sát trẻ nói cho chúng tôi
biết, thật ra án tử đến cuối năm nếu kết thúc được thì phải cố kết thúc cho bằng
hết, nếu không sẽ liên quan đến hiệu suất phá án. Bọn họ gần đây đang gắng sức
điều tra vụ án giết người khác, vốn dĩ đã làm hết sức mình rồi.
Chúng tôi được đưa ra khỏi đồn cảnh sát, bọn họ còn biểu dương chúng tôi
đã hăng hái làm việc nghĩa, dù sao cũng cứu được một mạng người. Thế nhưng
tôi càng lúc càng mơ hồ, hơn hết chuyện đã phức tạp hơn rất nhiều. Rõ ràng có
thứ gì đó muốn chúng tôi nhúng tay vào. Người phụ nữ xuất hiện trong TV là ai?
Là cô ta hại ông chủ chết? Cô ta vì sao lại thông qua di động, đi vào TV đến báo
cho chúng tôi biết.
Tôi càng nghĩ càng nổi nóng, bực mình gãi gãi đầu, quay lại nhìn Bạch Dực
bên cạnh nói: "Anh thấy thế nào?"
Bạch Dực cầm áo khoác dài, tay cho vào túi nói: "Xem ra, có rất nhiều cách
lý giải."
Tôi à một tiếng, hỏi: "Là sao thế?"
Anh vờ ho một tiếng, chỉ vào quán mì trước mặt: "Ăn sáng trước đã."
Tới quán, chúng tôi gọi hai phần mì thịt, anh châm một điếu thuốc sau đó mở
miệng nói: "Chuyện rất đơn giản, nhưng cũng rất phức tạp. Đầu tiên, lý giải đơn
giản và hợp lý nhất, là người thiếu niên đã chết đó bị mỏi mệt do lên mạng.
Người nhà của cậu ta vì vài nguyên nhân mà cự cãi với cậu trai kia, sau đó cậu
kia bị giết. Còn ông chủ vì vụ án mà tổn thương, nói cách khác không phải như
em nghĩ, chẳng có chuyện kỳ bí gì ở đây cả, đây là cách giải thích đơn giản
nhất."
Tôi vừa nhai mì vừa gật đầu, sau đó hỏi: "Rất gượng gạo, vậy còn cách lý
giải phức tạp?"
Anh gấp gấp mì, cắn một đũa nói tiếp: "Phức tạp à? Phức tạp chính là phiền
phức đấy, vì có nhiều chi tiết bất ổn lắm. Cậu trai chết đầu tiên rất không giống
tử vong bình thường. Mà tiếp theo... toàn bộ có thể dùng "Chàng Quỷ" để giải
thích, bất quá cách giải thích này phải công nhận là có quỷ tồn tại."
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, nuốt xuống ngụm mì, hỏi: "Anh không cảm thấy
cách giải thích thứ hai tuy phức tạp nhưng lại tương đối hợp lý sao?"
Anh ừ một tiếng, nghiêm túc hẳn ra, nói: "Thực ra vấn đề anh cực kỳ quan
tâm là vì sao lại tìm được chúng ta. Thứ đó và chúng ta hẳn phải không có quan
hệ gì."
Tôi đồng ý gật đầu, anh nhìn tôi một chút, sau cùng lại mỉm cười nói:
"Không phải hai năm nay em đã xem rất nhiều sách của anh sao?"
Tôi ăn mì, cảnh giác nhìn anh, nghĩ thầm chắc anh sẽ không đòi tiền thuê
sách của tôi chứ, tôi hơi bực mình nuốt xuống, nói: "Đúng vậy... nhưng mà! Em
không làm hư, đều đã trả lại cho anh cả rồi, không phải sao?!"
Anh hài lòng nhìn xuống bàn, cuối cùng hỏi: "Có chơi cầu cơ chưa?"
Tôi lắc lắc đầu nói: "Đương nhiên không có, người như em sao lại chơi trò
nguy hiểm như vậy. Lúc em đọc sách cũng đang lưu hành trò Bút Tiên, nhưng
em thật không dám chơi."
Anh cười hì hì vẫn nhìn tôi như trước nhưng không nói gì, tôi bắt đầu suy
nghĩ cẩn thận, sau đó lắp bắp hỏi: "Anh sẽ không... sẽ không muốn...."
Anh hài lòng gật gật đầu nói: "Nếu chúng ta đã không thể biết được tin tức
của đương sự. Hơn hết, rất rõ ràng chúng ta đều tin vào cách lý giải thứ hai, để
sau này không phải xem TV bị nhảy kênh, nghe điện thoại bị quấy rầy, anh thấy
cần phải thử một lần."
Tôi quơ chiếc đũa trong bát cả nữa ngày, mở miệng hỏi: "Làm thế nào?"
Anh khẽ kêu một tiếng, húp một ngụm nước mì nói: "Sách của anh, em chỉ
xem chơi...."
Tôi liếc xéo anh: "Không có thiết bị chủ chốt, thì không được coi là chủ
chốt!"
Anh húp xong nước mì, rút ra một điếu thuốc rồi bảo tôi: "Anh sẽ lo liệu!"
Tôi đảo mắt khinh khỉnh, tiếp tục ăn nốt chỗ mì còn dư.
----
Quỷ Thoại Liên Thiên Quỷ Thoại Liên Thiên - Tiểu Mộc Chi- Ngọc Trong Tâm Quỷ Thoại Liên Thiên