Nguyên tác: Võ Lâm Ngoại Sử
Số lần đọc/download: 0 / 29
Cập nhật: 2023-08-05 10:24:28 +0700
Chương 112: Hồi Cuối 44 – Tình Dây Dưa Sinh Tử (1)
C
ô gái kia toàn thân trần truồng nằm trong rương, đường cong dịu dàng, thân thể đầy đặn, bộ ngực căng tròn, làn da trắng nõn…
Lồng ngực nàng vẫn phập phồng, nhưng đôi mắt nhắm nghiền, hai má ửng đỏ, như đang chìm trong giấc ngủ say, hay đang hôn mê bất tỉnh.
Thẩm Lãng, Chu Thất Thất, Vương Lân Hoa, Hùng Miêu Nhi... cùng giật mình suýt buột miệng la lên. Họ nhận ra gương mặt xinh đẹp này có mấy phần tương tự Vương Phu Nhân, chỉ thiếu cái mê lực khiếp người của bà.
Khoái Lạc Vương bật cười khanh khách: - Cô gái này xem ra cũng không tệ, nhưng các hạ không nên đưa tới vào lúc này. Các hạ không nghĩ cô dâu của bổn vương sẽ ghen sao?
Bốc Công Trực mỉm cười: - Vương gia đã hiểu lầm dụng ý của vãn bối rồi. Hôm nay vãn bối dâng cô gái này, không phải để vương gia lấy làm cơ thiếp, mà là hiến tặng vương gia cùng vương phi làm lễ tế mừng ngày hôn lễ.
Khoái Lạc Vương cau mày: - Là ý gì? Bổn vương hoàn toàn không hiểu.
Bốc Công Trực: - Xưa nay lễ nghi quan trọng thường lấy vật sống để tế lễ tạ ơn trời đất. Nếu lấy người sống thay cho vật sống, nghi lễ long trọng hơn, trang nghiêm hơn...
Khoái Lạc Vương tiếp lời: - Ngươi đưa nàng tới đây, là muốn bổn vương giết nàng?
Bốc Công Trực mỉm cười: - Đó chính là ý của vãn bối.
Khoái Lạc Vương đập mạnh xuống bàn, lạnh lùng: - Ngươi dám đùa với bổn vương?
Bốc Công Trực khom người lễ phép: - Vãn bối không dám... không dám...
Khoái Lạc Vương cả giận: - Hôm nay là ngày lành tháng tốt của bổn vương, ngươi lại tự tiện đưa người tới để bổn vương giết, thật ra là nghĩa lý gì? Trong thiên hạ nào có chuyện hoang đường như vậy.
Thần sắc của Bốc Công Trực hoàn toàn không thay đổi, chỉ chậm rãi: - Vãn bối tình cờ biết được cô gái này muốn phá hôn sự của vương gia, nên đã lập kế bắt sống nàng dâng lên vương gia làm lễ tế, như một lời chúc may mắn tốt lành...
Khoái Lạc Vương: - Ngươi nói nàng muốn phá hôn sự của bổn vương?
Bốc Công Trực: - Đúng vậy!
Khoái Lạc Vương ngửa đầu cười sằng sặc: - Chỉ bằng vào sức của nàng, có thể phá hôn sự của bổn vương sao?
Bốc Công Trực: - Vãn bối vốn không tin, nhưng sau khi nghe lời nàng nói, lại … có chút …
Hấn ấp a ấp úng, nửa muốn nói nửa không, như có gì bất tiện.
Khoái Lạc Vương nghiêm mặt: - Nàng nói gì?
Bốc Công Trực ngập ngừng: - Nàng … cái này … cái này …
Khoái Lạc Vương vỗ bàn nạt lớn: - Nói mau!
Bốc Công Trực cúi đầu: - Vãn bối thật tình không dám.
Khoái Lạc Vương nổi giận quát: - Sao không dám?
Bốc Công Trực: - Nếu vãn bối nói thẳng ra, chỉ sợ bị vương gia trách tội …
Khoái Lạc Vương: - Ngươi cứ nói, bổn vương không trách.
Bốc Công Trực: - Có lời vàng ngọc từ vương gia, vãn bối có thể yên tâm...
Hắn hít một hơi: - Cô gái này bảo rằng nàng có quyền ngăn cản hôn sự của vương gia …
Khoái Lạc Vương giận dữ: - Dựa vào đâu mà nàng dám nói như thế?
Bốc Công Trực lấm lét nhìn bốn phía rồi nhỏ giọng: - Nàng nói,... nàng... là vợ chính của vương gia.
Hắn vừa dứt lời, mọi người sửng sốt cả kinh.
Khoái Lạc Vương tức giận quát: - Nàng dám nói thế …
Nói tới đây, lão như chợt nhớ ra điều gì, loáng thoáng nhận ra cô gái kia có mấy phần giống Vương phu nhân... Lão bất giác trở nên ngơ ngẩn,... im bặt.
Bốc Công Trực làm như không thấy, chỉ chậm rãi nói tiếp: - Dĩ nhiên là vãn bối không tin vào lời hươu tiếng vượn của nàng, nhưng nàng còn nói một chuyện khác, nghe chẳng lọt tai.
Khoái Lạc Vương còn đang ngơ ngác nhìn chằm chằm vào cô gái trong rương, không nói.
Bạch Phi Phi lên tiếng: - Nàng còn nói gì?
Bốc Công Trực khúm núm: - Vương phi không bắt tội, tại hạ mới dám nói.
Bạch Phi Phi: - Ngươi cứ nói, ta không bắt tội.
Bốc Công Trực: - Nàng còn nói,... bất kỳ cô gái nào trong thiên hạ cũng có thể gả cho vương gia, duy chỉ... duy chỉ... duy chỉ có vương phi là không thể...
Bạch Phi Phi: - Tại sao?
Bốc Công Trực: - Nàng nói, chỉ vì … chỉ vì … vương phi vốn là con gái ruột của vương gia.
Mọi người đều kinh hãi. Ngay cả bọn Thẩm Lãng cũng biến sắc.
Họ bắt đầu nghi ngờ cô gái trong rương. Nàng dĩ nhiên chẳng phải Vương phu nhân, bà đâu dễ rơi vào tay Bốc Công Trực.
Vậy nàng là ai? Sao nàng lại biết được bí mật kinh người này? Sao nàng lại giống Vương phu nhân? Giữa nàng và Khoái Lạc Vương có quan hệ gì?
Rèm châu trước mặt Bạch Phi Phi hơi lay động, như cô đang bị kích động mạnh.
Cô lập tức chạy tới trước mặt Khoái Lạc Vương, run giọng: - Vương gia có nghe lời hắn nói chăng?
Khoái Lạc Vương như còn đang trong cơn sửng sốt, thẫn thờ: - Nghe!... Dĩ nhiên là nghe...
Bạch Phi Phi rít lên: - Sao còn chưa giết nó?
Khoái Lạc Vương: - Giết ai?
Bạch Phi Phi: - Dĩ nhiên là yêu nữ trong rương kia.
Khoái Lạc Vương: - Giết nàng?
Bạch Phi Phi dậm chân: - Sao vương gia còn chưa động thủ? Sao còn chưa ra tay?
Khoái Lạc Vương: - Động thủ? …Ra tay? … Lúc này?... Bây giờ?...
Sắc mặt của lão trông rất kỳ lạ, tuy tiếng nói từ miệng phát ra, lại tựa như không phải do lão nói. Cả một đời kiêu hùng, giờ phút này hồn vía của lão như đã lạc mất nơi nào.
Bạch Phi Phi run người: - Vương gia không chịu động thủ, chẳng lẽ vì nó thật sự là vợ chính của vương gia?
Khoái Lạc Vương chợt mỉm cười kỳ quái: - Không phải vợ của ta!
Bạch Phi Phi lại rít lên: - Nếu không phải, vương gia giết nó trước mắt thiếp...
Khoái Lạc Vương lẩm bẩm: - Nàng muốn ta giết người đó... được... tốt thôi..
Bốc Công Trực cũng đột nhiên nở nụ cười quỷ dị, bước lên, cởi thanh đao vàng đeo bên mình, hai tay kính cẩn đưa tới.
Bạch Phi Phi rút đao ra khỏi vỏ, ném xuống trước mặt Khoái Lạc Vương: - Nếu vương gia không giết nó, thiếp chết trước mặt người.
Khoái Lạc Vương ngửa đầu cười lớn: - Nàng nhất định ép ta xuất thủ, bổn vương đành phải ra tay.
Vừa cười lão vừa cúi người nhặt lấy thanh đao, lạnh lùng: - Giết người, chuyện này quá dễ!
Ánh đao lóe lên, lưỡi đao như tia chớp nhắm thẳng Bạch Phi Phi đâm tới.
Đường đao xé gió, lực đao dũng mãnh, … khó ai có thể tránh được chiêu thế cực nhanh cực mạnh như vậy.
Không ai nghĩ lão sẽ ra đường đao sát thủ này với cô dâu Bạch Phi Phi. Ngay cả đám Thẩm Lãng cũng không hề nghĩ tới.
Cho dù Khoái Lạc Vương có tin Bạch Phi Phi là con gái của lão hay không, cũng chẳng thể hạ độc thủ. Không có lý do nào mà lưỡi đao kia lại đâm thẳng vào nàng.
Bạch Phi Phi lại như đã đoán ra. Ánh đao vừa chớp, mọi người còn kinh hãi chưa kịp bật ra tiếng, Bạch Phi Phi đã tung mình lên, vạt áo cưới phất phơ, như tiên nữ bay lượn giữa không trung. Đường đao của Khoái Lạc Vương chẳng đụng được chéo áo của nàng.
Bấy giờ mọi người mới hốt hoảng hét lên.
Bạch Phi Phi nép mình sát vào cột trụ một bên điện đường, giận dữ quát: - Vương gia không giết nó lại muốn giết thiếp? Điên rồi sao?
Khoái Lạc Vương cười sằng sặc như điên như dại: - Các ngươi nghĩ rằng cái quỷ kế này qua được mắt bổn vương sao?
Bạch Phi Phi: - Quỷ kế? Quỷ kế gì?
Khoái Lạc Vương vẫn cười sang sảng, quát lớn: - Khoá chặt tất cả các cửa, không để một mạng thoát ra ngoài.
Mặc dù người trong đại điện không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng đã có lệnh của Khoái Lạc Vương, ai nấy nhanh chóng thi hành.
Bốc Công Trực: - Nhưng vãn bối...
Khoái Lạc Vương cười ác hiểm: - Ngươi? Hôm nay ngươi chỉ có đường tới không có đường về …
Bốc Công Trực lui ba bước, rồi cũng cười hăng hắc: - Hay thật!... Khoái Lạc Vương thật lợi hại. Bốc Công Trực này hôm nay bội phục ngươi.
Hắn xoay người quăng ba viên đạn nhỏ xuống đất. Một vầng khói tím tỏa quanh người hắn.
Khoái Lạc Vương chuyển động thân hình, quát to: - Ngưng thở, chớ để hai người họ chạy...
Đám khói tím đã lan ra khắp đại điện.
Chu Thất Thất vội hỏi: - Chuyện gì xảy ra vậy?
Hùng Miêu Nhi cười hì hì: - Có lẽ là cái vu thuật của Bốc Công Trực, không lẽ hắn... ‘độn thổ’?
Vương Lân Hoa hí hừng: - Ý da, cái trò ‘độn thổ’ này thật thú vị, rất thú vị.
Chính lúc này... Chu Thất Thất, Hùng Miêu Nhi, Vương Lân Hoa cảm thấy một bàn tay giải huyệt cho họ. Còn đang nửa mừng nửa sợ, họ đã nghe tiếng của Thẩm Lãng: - Ngừng thở, theo tôi ra ngoài...
Đại điện lúc này đã trở nên hỗn loạn, tiếng quát tháo, tiếng kêu thảm …
Chu Thất Thất mơ màng nắm áo Thẩm Lãng theo sau chàng. Nàng không biết sao Thẩm Lãng có thể tự giải huyệt, càng không hiểu sao chàng lại biết rõ đường đi nước bước ra khỏi thành cổ này.
Thẩm Lãng dẫn cả bọn chạy ra ngoài.
Khói mờ đã lan ra tận bên ngoài. Bọn người ngoài ấy cũng đang ho sặc sụa.
Chúng thấy Thẩm Lãng, hét lên cùng nhau xông tới. Thẩm Lãng nhanh nhẹn đánh đông đá tây. Đám người đó ngã nhào bốn phía. Trên đời, có mấy người ngăn được đường Thẩm Lãng.
Tay chân của Chu Thất Thất còn tê cứng.
Hùng Miêu Nhi và Vương Lân Hoa cũng lảo đảo theo sát lưng nàng, tay chân của họ vẫn chưa linh hoạt. Tuy công lực của họ không tầm thường, nhưng huyệt đạo đã bị chế trụ lâu ngày, tứ chi cũng khó tránh khỏi tê dại.
Đây là chuyện bình thường, ai cũng vậy.
Nhưng Thẩm Lãng lại không.
Trên vai chàng còn vác một người, mà tay chân vẫn nhanh nhẹn. Tựa như chàng có thần lực lạ kỳ mà không ai đoán ra. Người chàng đang vác trên vai chính là cô gái trong rương. Vào lúc nguy cấp này, chàng vẫn cứu cô ta khỏi nơi loạn lạc.
Chu Thất Thất loáng thoáng nhận ra mình vượt qua dãy hành lang, bước trên thềm đá cao, cuối cùng ra khỏi địa đạo của thành cổ thần bí nơi lòng đất.
Nếu sau này có ai hỏi nàng làm sao thoát được, nàng nhất định chẳng biết trả lời sao.
Nàng chỉ biết mình rốt cục đã đi trên mặt đất, đã nhìn thấy ánh sao đầy trời, cái khả ái êm đềm của ánh sao đêm.
Bầu trời đầy sao rực rỡ, có lẽ là giờ Tý.
Thẩm Lãng đánh ngã bọn người canh một tàu ngựa gần đó. Chàng lấy ngựa, một mình phóng thẳng vào một thôn nhỏ, mang về mấy túi da dê chứa nước uống và lương khô. Tuy thủ hạ Khoái Lạc Vương phòng thủ rất nghiêm ngặt, nhưng họ ứng phó không kịp. Thẩm Lãng hành động như tia chớp, họ không kịp nhận ra bóng chàng.
Ra roi quất ngựa cũng không cần dùng sức, nên bọn Hùng Miêu Nhi tuy chưa phục hồi hoàn toàn khí lực, vẫn thúc ngựa thẳng một mạch xa hơn trăm dặm.
Tuy trước mặt là bóng tối khủng khiếp của hoang mạc vô biên vô tận, nhưng so với lòng đất không ánh trăng sao vẫn đáng yêu hơn nhiều.
Chu Thất Thất thúc ngựa phi nước đại, trong lòng hoan hỉ vô cùng.
Hùng Miêu Nhi hớn hở, bật cười hăng hắc: - Chúng ta chưa chết. Chúng ta thoát khỏi tay thần chết.
Chu Thất Thất cười khanh khách: - Vương Lân Hoa, phục chưa? Hẳn bây giờ đã phục Thẩm Lãng, phải không?
Vương Lân Hoa cũng tấm tắc: - Thẩm Lãng, không hiểu anh có cái ma lực thần bí gì, bản thân tôi tưởng chẳng cách nào thoát được.
Chu Thất Thất: - Không sai! Bây giờ tuy đã thoát, nhưng vẫn tựa như trong một giấc mơ.
Thẩm Lãng thở dài: - Ai..., đây hoàn toàn là nhờ may mắn.
Chu Thất Thất hỏi lớn: - Chúng ta nghỉ một chút được không? Em có chuyện muốn hỏi anh ngay, nếu không chắc tức chết quá.
Họ tìm được một nơi khuất gió nghỉ ngơi. Chỗ này vốn là một khúc sông khô cạn, nên có những vùng đất trũng để tránh gió.
Chu Thất Thất kéo tay áo Thẩm Lãng: - Mau nói em nghe, sao anh tự giải huyệt được vậy?
Thẩm Lãng: - Huyệt đạo...
Đây là một bí mật. Bí mật của riêng chàng …
Bạch Phi Phi, chàng nghĩ tới Bạch Phi Phi,... nhớ những ngày bị giam trong thạch thất nơi thành cổ thần bí, cái ngày cuồng hoan bi thảm …
Hai lần Bạch Phi Phi tới, trước là giải huyệt cho chàng, lúc gần đi lại điểm trụ. Cô ta cho rằng Thẩm Lãng đã hoàn toàn không có năng lực chống đỡ.
Đó là sai lầm lớn, cô ta đã đánh giá thấp Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng vĩnh viễn vẫn là Thẩm Lãng. Trong bất kỳ tình huống nào, chàng đều có năng lực hơn người, năng lực của siêu nhân. Một lần... lại một lần..., chàng bồi dưỡng cái năng lực đó.
Lần sau, chàng đã hoàn toàn khoá kín các huyệt đạo trên người. Bạch Phi Phi,... giữa thời khắc ảo tưởng mộng mơ diễm tuyệt nhưng bi thảm,... đã bị gạt.
Đêm trước ngày hôn lễ, Thẩm Lãng đã hoàn toàn tự do, nhưng chàng vẫn giả bộ không thể nhúc nhích, vì chàng vẫn còn phải đợi thời cơ.
Đây chính là bí mật của Thẩm Lãng, chàng không thể, cũng không nguyện nói ra.
Chàng chỉ mỉm cười: - Em mới vừa nghe Vương Lân Hoa nói anh có cái ma lực thần bí. Đây chính là nhờ cái ma lực thần bí kia.
Chu Thất Thất khẽ thở dài rồi cười nhẹ: - Em biết,... sẽ vĩnh viễn không hiểu rõ được anh. Em … em cũng không cần hiểu anh, chỉ cần... chỉ cần... yêu anh là đủ rồi. Nhưng …
Nàng nhìn cô gái trong rương: - Nhưng sao anh mạo hiểm cứu cô ấy?
Cô gái này vẫn chìm trong cơn mê, dưới ánh sao xem cô càng thần bí. Thân thể cô đã được Thẩm Lãng dùng áo che kín, chỉ lộ ra gương mặt đẹp xinh...
Thẩm Lãng chăm chú nhìn cô ta một lúc lâu, chợt lắc đầu thở một hơi thật dài: - Vĩnh viễn các người sẽ chẳng nghĩ ra cô này là ai...
------------