Số lần đọc/download: 730 / 12
Cập nhật: 2017-09-25 01:53:08 +0700
, Chương 220-221
V
ương phu nhân trong lòng nghẹn lại nhưng vẫn gượng cười:
- Đương nhiên, đương nhiên…
Ánh mắt Tần Thiên lại quét qua các phu nhân khác, lúc này bọn họ còn có thể nói cái gì? Phản đối Tần Thiên chính là đắc tội Tạ phu nhân và Tần Thiên, là có lòng chống đối Tần Thiên, muốn Tần Thiên sống không tốt. Nếu để tướng quân nhà mình biết thì sẽ bị quở trách. Nghĩ vậy, các phu nhân đều tỏ vẻ đồng ý với lời của Tần Thiên.
Ý cười trên mặt Tần Thiên càng sâu, Trang Minh Lan ở bên cạnh nhìn, không hiểu sao đột nhiên nhớ tới con hồ ly.
- Như vậy, phu nhân còn có ý gì không?
Tần Thiên xoay người, nhìn về phía Tri Phủ phu nhân, cười vô cùng thân thiết. Chương 220 Toàn thắng
Trong sảnh, các phu nhân đều cúi đầu không dám nhìn Tri Phủ phu nhân. Tri Phủ phu nhân trong lòng thầm mắng: Đều là một đám vô dụng! Nhưng việc đã đến nước này, bà còn có thể nói gì? Tuy rằng rất không cam lòng nhưng cũng chỉ đành tươi cười khen Tạ Uyển Quân cao thượng và ý của Tần Thiên độc đáo, tâm tư tinh tế linh tinh
Nghe được Tri Phủ phu nhân nói như vậy, các phu nhân còn lại cũng khen ngợi Tần Thiên và Tạ Uyển Quân một hồi. Sau đó, Tri phủ phu nhân vì để làm dịu đi không khí mà gọi đám ca nữ sớm đã chuẩn bị lên. Vì thế, Hồng Môn Yến mà Tri phủ phu nhân tỉ mỉ dựng lên và sự phối hợp của đại đa số mọi người kết thúc trong cảnh ca múa mừng thái bình thịnh trị.
Sau khi yến hội kết thúc, đám phu nhân cũng xấu hổ mà không dám tán gẫu nhiều với Tần Thiên, chỉ chào hỏi đơn giản, nói mấy lời khách sáo linh tinh rồi đều lần lượt vội vàng rời đi. Chờ Tần Thiên ra ngoài thì bên ngoài ngoài xe ngựa nhà mình và của Tạ gia cũng không còn chiếc xe nào khác
Nhớ tới thái độ lúc trước của Tạ phu nhân, Tần Thiên không muốn gặp nhau mà nhìn nhau không vui, cùng Trang Minh Lan đi về xe ngựa nhà mình. Vừa đi được hai bước thì đã có một nha hoàn ăn mặc gọn gàng tươi cười đi về phía các nàng
- Trang thiếu phu nhân, phiền ngài dời bước, phu nhân nhà ta mời ngài qua bên kia có đôi lời muốn nói
Nha hoàn chỉ vào chiếc xe của Tạ gia Tần Thiên và Trang Minh Lan cùng nhìn qua, đã thấy rèm xe được dôi bàn tay đeo nhẫn ngọc xốc lên, lộ ra vẻ mặt thản nhiên của Tạ phu nhân. Bà nhìn Tần Thiên, như có rất nhiều lời muốn nói, vẻ mặt không hề có ác ý.
- Đại tẩu
Trang Minh Lan kéo tay Tần Thiên, lúc trước khí thế ép người của Tạ phu nhân trên yến hội khiến cho nàng khó mà an lòng
- Không sao, ngươi lên xe trước đi, ta đi chút rồi về. Tần Thiên nói với Trang Minh Lan
Trang Minh Lan theo lời lên xe ngựa. Tần Thiên được nha hoàn dẫn về phía xe ngựa của Tạ phu nhân rồi lại được nha hoàn đỡ mà bước lên xe
Xe ngựa Tạ gia hoa mỹ hơn Trang phủ nhiều. Chỉ thấy thành xe đính ngọc lưu ly trang trí thành những hoa văn, bốn góc là bốn chiếc túi thơm đỏ thẫm, gối mềm bằng gấm màu xanh thiên thanh và đệm hình tròn thêu bức tranh hoa mai đỏ
Tạ phu nhân ngồi trên một chiếc đệm, quần áo phủ quanh như đóa hoa nở rộ. Bà chỉ vào chiếc nêm đối diện, bình thản nói:
- Trang thiếu phu nhân, mời ngồi!
Tần Thiên ngồi đối diện bà
Tạ phu nhân nhìn nàng chậm rãi nói:
- Trang thiếu phu nhân, ta biết, ngươi cũng không phải là thực sự nể trọng nữ nhi Uyển Quân của ta, cũng không thực sự là suy nghĩ cho nữ nhi của ta, nhưng ngươi có thể nói những lời này trước mặt mọi người, ta rất cảm kích.
Tần Thiên cười cười, không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ nói:
- Ta không muốn phu quân có nữ nhân khác là sự thật, Tạ tiểu thư đã cứu phu quân ta là sự thật, Tạ tiểu thư gả cho phu quân ta là thiệt thòi cũng lại là sự thật. So với đem những việc đó buộc lại để khiến tất cả mọi người không vui, không bằng nghĩ cách vẹn toàn đôi bên. Tạ phu nhân, ngươi nói có phải không?
- Vẹn toàn?
Tạ phu nhân nhắc lại, cả cười:
- Trách không được bất kể là phu quân hay con trai ta đều luôn tán thưởng ngươi. Trang thiếu phu nhân chẳng những có trái tim thất khiếu linh lung mà còn có sự hào phóng như thế. Thịnh Thế ở trên tay ngươi càng lúc càng rộng mở không phải là không có đạo lý!
So với nàng, nữ nhi của mình non nớt hơn nhiều, nếu đối phương không dung được nữ nhi mình, lại còn là chính thất thì nữ nhi sao là đối thủ được. Đến lúc này, Tạ phu nhân càng chắc chắn rằng Trang phủ không phải là chốn bình yên cho cuộc đời Tạ Uyển Quân.
- Tạ phu nhân quá khen rồi!
- Không biết Trang thiếu phu nhân có thực tình muốn làm sáng tỏ cho Uyển Quân? Nếu thực sự như thế, có gì Tạ gia ta có thể làm thì xin cứ nói.
Tạ phu nhân cười nói.
Bên kia, thư phòng của Tri phủ đại nhân
Hồ Tri Phủ mời Tạ Đình Quân đến thư phòng, lại sai người mang trà thượng đẳng lên. Tạ Đình Quân ra hiệu bằng mắt với Lâm Vĩnh, Lâm Vĩnh lấy trong bọc ra một tờ ngân phiếu
- Đây là ngân phiếu 5 vạn lạng, đây là hoa hồng trong hai tháng của đại nhân
Tạ Đình Quân cầm lấy ngân phiếu từ tay Lâm Vĩnh, hai tay đưa cho Hồ Tri phủ
Hồ Tri phủ mắt sáng bừng mà đón lấy, trong năm vạn lạng này, ngoài ba vạn lạng chia cho Lâm tổng đốc, năm ngàn lạng cho cấp dưới liên quan, còn lại một vạn năm ngàn lượng hoàn toàn trong túi mình mình. Buôn muối quả nhiên là dễ làm ăn hơn mọi việc làm ăn khác
Hồ Tri Phủ mặt không đổi sắc mà nhét tờ ngân phiếu vào bọc mình rồi cười nói:
- Lần này cũng hết một nhiệm kì của tổng thương, không biết Tạ gia có hứng thú với cuộc đấu giành vị trí tổng thương lần này?
- Phàm là diêm thương, có ai không có hứng thú với vị trí đó? Chỉ là gần đây gia phụ bị mấy việc lặt vặt làm phiền… Tạ Đình Quân bỗng nhiên nhíu mày.
Hồ Tri Phủ lăn lộn trong quan trường hơn mười năm, làm sao không hiểu ý tại ngôn ngoại? Vừa nhận 5 vạn lạng của người ta, có một số thứ đương nhiên không thể giả hồ đồ.
- Có chuyện gì khiến lệnh tôn phiền não?
- Hồ Tri Phủ có chuyện không biết, nay việc buôn muối tư cũng phát triển, như đám Kiều Đại, hàng năm chiếm mất 4 phần việc làm ăn của chúng ta, hơn nữa còn càng lúc càng phát triển. Cứ như vậy, không lâu sau diêm tư đó hoàn toàn có thể thay thế Diêm quan chúng ta. Giọng Tạ Đình Quân rất nặng nề
Thuế muối rất nặng, mà những diêm tư vì không nộp thuế nên giá rẻ hơn diêm quan rất nhiều, số lượng lớn thì dần dần có thể cân bằng địa vị với muối quan. Mà giờ những kẻ buôn muối tư kết thành bang phái, có võ trang nên thế lực rất lớn, khiến quan phủ cũng phải e ngại vài phần
- Diêm tư kiêu ngạo như vậy!
Hồ Tri phủ chớp mắt nhìn xuống, ánh mắt lóe ra, hắn bưng chung trà bên bàn, dùng nắp chung gẩy gẩy lá trà:
- Thật ra hàng năm chúng ta cũng tốn không ít tâm tư mà chỉnh đám người này nhưng bọn họ tàn nhẫn, giảo hoạt mà còn giỏi ẩn nấp, nhất thời cũng khó mà ngăn cản
Nghe thấy lời ấy, Tạ Đình Quân hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ: Lão hồ li, thế lực bọn họ lớn đến đâu cũng sao chống được quan phủ? Chắc chắn là các ngươi có thu lợi từ bọn họ, mắt nhắm mắt mở, bằng mặt không bằng lòng mới có sự càn rỡ của diêm tư ngày hôm nay
Hắn mất nhiều sức lực, tiền bạc mới đả thông được mối quan hệ với Hồ Tri phủ, vốn là để tiếp cận bọn họ rồi nhân cơ hội tìm ra bằng chứng phạm pháp của bọn họ. Chẳng những có thể rút ngũ hoàng tử ra khỏi việc buôn muối ở Giang Nam mà còn có thể tiện thể mà làm hại cho hắn, lập công lớn cho tam gia
Chỉ là, bọn họ vốn là đầu não nơi này, muốn tìm ra chứng cớ phạm pháp của bọn họ nói thì dễ làm thì khó. Bất đắc dĩ, Tạ Đình Quân mới nghĩ chiêu dụ rắn khỏi hang này. Triều đình rất ghét diêm tư, mấy lần phái binh đi dẹp. Nếu biết quan địa phương ngầm câu kết với diêm tư thì đám quan này đừng nói chức quan khó giữ mà đầu có còn trên cổ hay không cũng khó nói lắm
- Hồ đại nhân, giờ diêm quan chúng ta càng ngày càng khó sống, nếu không phải diêm tư phát triển thì hoa hồng chia cho đại nhân ít nhất còn có thể được một nửa
- Một nửa? Hồ đại nhân ngẩng đầu, hai mắt lóe sáng
- Không sai, là một nửa! Hồ đại nhân, xin trừng phạt những kẻ buôn muối tư đó, như vậy chúng ta mới có đường sống
Tạ Đình Quân đứng lên chắp tay cầu xin, lời nói tha thiết
Hồ đại nhân cũng đứng lên, nói:
- Việc này vốn chính là trách nhiệm của quan lại chúng ta, hiền chất (cháu hiền) yên tâm, tất sẽ không khiến các ngươi khó sống
Nói xong lại vỗ vỗ vai Tạ Đình Quân rồi cười lớn
Chờ Tạ Đình Quân đi rồi, Hồ Tri phủ gọi Tần sư gia vốn là tâm phúc đến đển bàn bạc việc này.
Tần sư gia nói:
- Đại nhân, nay diêm tư hoành hành, cũng đến lúc ngoan ngoãn bớt đi rồi, nếu không chỉ sợ ảnh hưởng đến chiến tích của đại nhân
Hồ đại nhân vỗ cái bàn, cả giận nói:
- Lũ vương bát đản này, đúng là càng ngày càng càn rỡ, nghĩ rằng cho ta chút lợi như vậy mà có thể vô pháp vô thiên thế sao?
- Đại nhân, so với hoa hồng Tạ gia chia thì số tiền hàng năm Kiều Đại đưa cho ngươi có vẻ không đáng kể…
Đôi mắt tam giác của Tần gia sư đảo láo liên
Tri phủ đại nhân xoay người nhìn hắn, sắc mặt âm trầm:
- Ý của ngươi là
Nói xong, tay cứa lên cổ
- Đại nhân vạn vạn không thể!
Tần sư gia vội hỏi:
- Những người này đều là kẻ liều mạng, nếu ép quá thì chỉ sợ hỏng việc mà còn bất lợi
Hồ Tri Phủ gật đầu:
- Lời này của Tuân Chi có lý lắm.
Hắn suy nghĩ một hồi rồi nói:
- Sai người liên lạc với bọn họ, bảo bọn họ an phận một chút, nhất là việc làm ăn của Tạ gia thì nhún nhường đi ba phần. Nếu không sẽ thành cảnh cá chết lưới rách
Tần sư gia khen:
- Câu này rất hay! Đại nhân yên tâm, ty chức nhất định sẽ làm việc này ổn thỏa
Nghĩ tới về sau sẽ được Tạ gia chia hoa hồng lớn, Hồ Tri phủ không nhịn được lại cười ha ha
Bên kia, sau khi ra khỏi phủ Tri phủ, Tạ Đình Quân thấp giọng sai Lâm Vĩnh:
- Chuyện vừa rồi ngươi thấy rồi chứ, biết làm thế nào chưa?
Lâm Vĩnh lập tức nói:
- Chủ nhân yên tâm, thời gian này tiểu nhân nhất định sẽ phái người theo dõi sát sao bên Tri phủ đại nhân
Tạ Đình Quân bình thản ừ một tiếng. những người này đều là trước khi hắn xuống phía nam, tam điện hạ cố ý an bài cho hắn, đều là ám vệ của tam điện hạ. Hắn cố ý sai bọn họ làm việc vì Tam điện hạ, bất kể là bản lĩnh hay lòng trung thành đều không cần hoài nghi.
Sau yến hội đó, Tần Thiên thương lượng cùng Đại phu nhân rồi bắt đầu tìm cách làm sáng tỏ chuyện Tạ Uyển Quân.
Nàng chia việc này thành ba cấp bậc
Thứ nhất, đó là tuyên dương chuyện này, tuy rằng tu là nữ tử thương gia rất khó mà gả đến nhà quan nhưng đám phu nhân quan lại có một địa vị lớn trong nhân dân. Chỉ cần bọn họ cho rằng là đúng thì cũng chẳng có mấy ai dám chống đối. Chuyện này đương nhiên là để Tạ phu nhân đi nhờ Tri Phủ phu nhân. Tri Phủ phu nhân mặc dù không muốn nhưng nể mặt Tạ gia cũng đành giúp sức. Làm sáng tỏ chuyện này cho Tạ Uyển Quân với đám phu nhân quan lại
Thứ hai, là trong đám thương phụ, cũng không khó làm. Chỉ cần Tạ Uyển Quân phối hợp. Tạ Uyển Quân thoải mái xuất hiện trong các bữa tiệc xã giao mới giúp nàng làm sáng tỏ, rửa sạch thanh danh. Tạ Uyển Quân thực sự cũng không muốn thấy kết quả này, nàng muốn mơ hồ mà gả vào Trang phủ hơn. Nhưng không thể chịu nổi Tạ phu nhân thương ái nữ mà luôn nghiêm khắc yêu cầu. Nàng cũng không thể nói ra ý đồ thực sự của mình, đành khuất phục
Thứ ba, đó là tuyên truyền trong dân chúng, nhờ chuyện lần trước của Lí di nương, Tần Thiên cũng dùng cách đó, tìm vài phụ nhân thích buôn chuyện như phụ nhân áo vàng nọ, cho bọn họ bạc, để cho bọn họ phát huy sở trường, đem chuyện Tạ Uyển Quân dũng cảm là lan truyền khắp nơi. Một bên lại viết chuyện Tạ Uyển Quân thành tích xưa mà kể lại ở các quán trà, người người đều khen
Ba bước này làm tốt, chưa đầy một tháng, hình thượng cao đẹp của Tạ Uyển Quân đều khắc trong lòng mọi ngưới
Nhưng Tần Thiên cùng Tạ phu nhân còn chưa kịp cao hứng thì đã có một chuyện bất ngờ xảy ra. Chương 221: Rình
Qua đầu xuân, Tần Thiên gọi người đưa cho Lưu Dần năm trăm lượng bạc, giúp hắn sửa sang lại quán trà Lưu gia. Lưu Dần được Tần Thiên giúp đỡ thì rất cảm kích, năm trăm lạng bạc này với hắn mà nói chính là cọng cỏ cứu mạng. Hắn rất quý trọng cơ hội này. Mùa đông qua, hắn tìm người sửa chữa lại quán, mua bàn ghế mới, lại có lá trà của Thịnh Thế. Đợi đến tháng ba hoa đào nở, quán trà Lưu gia lại khai trương.
Nhưng quán trà Lưu gia đóng cửa lâu như vậy, lúc trước lại xảy ra nhiều chuyện rắc rối, người bình thường đều cảm thấy xui xẻo, khai trương được nửa tháng thì cũng chỉ có rất ít khách tới. Dần dần khiến cho Lưu Dần mới hơn 30 tuổi mà tóc đã bạc
Lúc Tần Thiên biết việc này thì vừa vặn đã xử lý xong chuyện của Tạ Uyển Quân. Thấy Lưu Dần như vậy thì cũng muốn giúp đỡ. Thứ nhất, người ta mới có thể xây dựng lại mọi thứ từ đầu, nếu lại thất bại thì cả đời chắc cũng buông xuôi. Thứ hai, lúc trước là nàng chủ trương cho Lưu Dần mượn bạc, với chuyện này không phải ai cũng tâm phục khẩu phục, vạn nhất Lưu Dần thất bại thì cũng là tự làm mất mặt mình. Cho nên bất luận là vì Lưu Dần hay vì mình, quán trà Lưu gia chỉ được phép thành công không được thất bại!
Ngồi trong quán trà Lưu gia được mấy hôm, Tần Thiên rốt cuộc tìm ra chỗ mấu chốt. Quán trà vốn là chỗ để mua vui, nhưng quán trà này rất vắng khác. Lưu Dần sốt ruột đi qua đi lại ở trước cửa, hận không thể kéo người đi đường vào. Mà hai tiểu nhị an vị ở bên quầy thì dần dần ngủ gà ngủ gật.
Nhìn đến lúc Tần Thiên cũng phải lắc đầu, nàng gọi Lưu Dần vào:
- Lưu lão bản, lần này khai trương lại không khỏi quá vắng lặng
Mặt Lưu Dần như mướp đắng:
- Đại thiếu phu nhân, không cần ngươi nói, ta cũng biết lần này quá vắng vẻ. Nhưng khách không đến, ta cũng không thể kéo bọn họ vào trong được
- Sao không mời người kể chuyện đến cho vui vẻ một chút?
- Đại thiếu phu nhân có điều không biết. Tiên sinh đọc sách vừa đến thấy vậy cũng chẳng muốn làm
Lưu Dần thở dài lắc đầu:
Thì ra nguồn thu chủ yếu của những người kể chuyện là nhờ khách thưởng, khách càng nhiều tiền càng nhiều. Ở chỗ chẳng có lấy một khách nào như quán Lưu Dần thì có ai chịu đến?
Tần thiên đứng dậy nhìn quanh, thu hút khách hàng với nàng mà nói cũng không phải là việc gì khó, thoáng suy nghĩ thì đã có kế sách
Nàng bảo Lưu Dần mời đội múa sư tử và làm xiếc, ảo thuật đến biểu diễn trước cổng, hấp dẫn người đến rồi miễn phí uống trà mà chiêu đãi khách
- Không thu tiền?
Lưu Dần nghe vậy thì kinh ngạc nhìn Tần Thiên. Không thu tiền thì sẽ lỗ không ít tiền trà. Huống chi còn tiền mời người biểu diễn nữa, lỗ bao nhiêu đây?
- Lưu lão bản, chút tiền không ra thì sao có nhiều tiền đổ về, đầu tiên ngươi phải đầu tư chút xíu cho không khí náo nhiệt lên. Hơn nữa người đều chỉ thích chiếm tiện nghi của người khác, tin chắc rằng sẽ không chú ý nhiều, lá trà không cần dùng loại thượng đẳng, chỉ cần vị ổn là được
Tần Thiên kiên nhẫn giải thích với hắn:
- Ngươi nghĩ lại xem, mọi người thích náo nhiệt, chỉ là mua chiếc bánh bao cũng phải xem xem nhà ai làm ăn ngon hơn. Mọi người thấy việc buôn bán tấp nập sẽ đi theo cổ vũ. Đến khi đông khách rồi, tiên sinh kể chuyện cũng sẽ đến chỗ ngươi, đến lúc đó, sẽ do ngươi lựa chọn. Kể không hay, chuyện không thú vị thì chúng ta cũng chẳng cần
Thấy Lưu Dần còn có chút do dự, Phạm Thiên đi theo liền cười nói:
- Lưu lão bản, ngươi còn do dự cái gì, đại thiếu phu nhân nhà chúng ta chịu chỉ điểm cho ngươi chính là phúc khí của ngươi rồi. Chẳng lẽ ngươi còn nghi ngờ bản lĩnh của Đương gia?
Được Phạm Thiên nhắc nhở mà hắn bừng tỉnh. Người ta quản lý Trà Hành lớn như vậy còn thoải mái thì quán trà nho nhỏ nhà hắn có là cái gì? Nghĩ vậy, Lưu Dần vội cảm ơn, chuẩn bị làm thử theo cách Tần Thiên chỉ dạy
Đang lúc Tần Thiên bận rộn, các nữ nhân trong Trang phủ lại ở hậu viện phơi nắng, thưởng cảnh xuân.
Là đại phu nhân nổi hứng, bà tuy không nhìn thấy nhưng cảm nhận hương hoa, chim hót bên ngoài, ở trong phòng buồn chán của một mùa đông dài, bà chỉ muốn ra ngoài hít thở không khí. Phương Nghiên Hạnh biết thì vội đi theo góp vui, nhanh chóng an bài mọi thứ. Vì đến vui vẻ lại ời cả Trần di nương và Trang Minh Lan, Trang Minh Hỉ, Lưu Bích Quân đến
Phương Nghiên Hạnh sai người chuẩn bị ở hậu hoa viên bàn tiệc nhỏ, mang rượu và đồ điểm tâm ngon miệng đến, mọi người chia ra mà ngồi
Ánh mặt trời mùa xuân ấm áp chiếu lên người khiến tâm tình Đại phu nhân rất thoải mái, không khỏi cảm thán:
- Nếu Tần Thiên ở đây thì tốt rồi
Phương Nghiên Hạnh cười nói:
- Con đã phái người đi mời đại thiếu phu nhân nhưng nàng dặn người báo nàng tạm thời không qua được, còn sai người tạ lỗi với phu nhân
- Thân là con dâu không thể hiếu thuận với mẹ chồng thì đúng là nên tạ lỗi. Trần di nương nhàn nhạt bổ một câu
Đại phu nhân lập tức nhíu mày:
- Có cái gì mà phải xin lỗi, Tần Thiên không chỉ là con dâu của ta mà còn là đương gia Trang phủ, trách nhiệm nặng nề, đương nhiên khó mà toàn thiện toàm mỹ. Cũng nhờ nàng vất vả chúng ta mới có những ngày thanh nhàn như vậy. Về sau đừng để ta nghe thấy những lời này
Trần di nương vội ấm ức nói:
- Phu nhân đừng giận, Xảo Vân không có ý gì, Xảo Vân chỉ là ăn nói vụng về mà thôi
- Không khéo ăn nói thì về sau ngậm miệng lại. Đại phu nhân lạnh lùng nói.
- Vâng vâng.
Trước mặt bọn tiểu bối, Trần di nương xấu hổ cỡ nào thì miễn bàn
Sau đó, mọi người bàn tán việc nhà, Trần di nương rất thành thật, không dám nhiều lời.
Đại phu nhân giờ cơ thể không bằng trước, ngồi một chốc đã mệt mỏi. Bà bảo mọi người tiếp tục chơi, mình thì sai Nguyệt Nương đỡ rời đi
Chờ đại phu nhân đi rồi, Lưu Bích Quân ngồi bên bàn nhíu mày, hứng thú mà ngang nhiên nói:
- Chuyện của Tạ tam tiểu thư hẳn mọi người đều biết chứ. Các ngươi nói xem, đại thiếu phu nhân quả nhiên là lợi hại, chẳng những đạt được mục đích của mình mà còn chẳng ai nói được nàng sai chỗ nào. Thậm chí Tạ phu nhân còn cảm kích nàng ta nữa
Trang Minh Hỉ ngồi bên cạnh chớp mắt nhìn xuống, bưng trà khẽ nhấp một ngụm nhỏ, ánh mắt không ngừng lóe ra
Quả thật lợi hại, việc này xử lý sạch sẽ, hoàn mỹ vô cùng. Cho dù Tạ Đình Quân muốn phá hoại cũng chẳng thể làm được gì. Dù sao hắn cũng phải e ngại thanh danh của muội muội
Chỉ là chuyện Tạ Uyển Quân qua đi, địa vị của Tần Thiên ở Trang phủ sẽ càng thêm củng cố, sau này khó mà còn có chuyện nạp thiếp. Đợi nàng sinh đích tôn Trang phủ thì Trang Minh Hỉ nàng hoàn toàn không còn đất diễn ở chốn này
Nếu không thể làm đương gia Trang phủ, bị Tạ Đình Quân từ hôn rồi nàng sống thế nào? Chỉ sợ ca ca giận dữ, tùy tiện gả nàng ra ngoài, như vậy với nàng mà nói đúng là sống không bằng chết! Chỉ có Tần Thiên bị kéo xuống, không còn ai làm chủ Trang phủ thì mình mới có cơ hội
Bên kia, Lưu Bích Quân bảo Trang Minh Lan kể lại chuyện lần trước Tần Thiên tham gia yến hội của Tri phủ phu nhân
Về yến hội lần đó, Trang Minh Lan có ấn tượng sâu đậm, cũng chính là lần khiến nàng kính nể Tần Thiên đến cực điểm. Nàng phải làm sao mới có được khí độ, tự tin của đại tẩu như vậy? Nàng nghĩ lại những lời mà Tần Thiên đã nói với nàng khi trở về.
Tần Thiên hỏi nàng:
- Minh Lan, ngươi thật sự mong sau này phu quân chỉ có mình ngươi?
Thấy ca ca Trang Tín Ngạn và Trang Tín Trung đều tình sâu nghĩa nặng với thê tử, lại đối lập hẳn với kẻ háo sắc như Trang Tín Xuyên, Trang Minh Lan đương nhiên cũng mong sẽ có số mệnh tốt như Tần Thiên và Phương Nghiên Hạnh.
Được nàng đáp có rồi, Tần Thiên liền cười nói:
- Nếu đây là ngươi muốn, ta là đại tẩu, nhất định sẽ giúp ngươi!
Nhớ tới điều này, lòng Trang Minh Lan nóng lên, lập tức đem nhất cử nhất động của Tần Thiên trong yến hội ngày đó mà nói ra. Tuy rằng nàng trời sinh nhát gan nhưng nói năng rõ ràng, kể chuyện cũng cũng rành mạch khiến ọi người đều chăm chú nghe. Đến như Phương Nghiên Hạnh lúc nghe đến đoạn phấn khích cũng không nhịn được trầm trồ khen ngợi!
Kết thúc buổi hóng gió, Lưu Bích Quân và Trang Minh Hỉ quay về. Lưu Bích Quân cảm thán:
- Ngươi nói xem, nha đầu kia cũng là cũng có bản lĩnh, khiến cho người ta không thể không bội phục!
Trang Minh Hỉ cười cười, nhẹ nhàng mà nói một câu:
- Nhưng dù lợi hại, chu đáo thế nào cũng khó mà không có lúc sơ sẩy
Thấy Lưu Bích Quân nhìn mình khó hiểu, Trang Minh Hỉ cười:
- Không có ý gì, chỉ là cảm thán mà thôi
- Đúng vậy, như mẹ chồng đó, ngang ngạnh bao năm còn chẳng phải bị tống tới biệt viện.
Lưu Bích Quân cười thoải mái:
- Hai ngay trước còn không phải sai người đến nói, thế nào nhỉ, sống rất khổ cực.
Giọng nói chẳng chút quan tâm
Trang Minh Hỉ nhớ tới ma ma kia nói lại: “Lí di nương nói, ở đó rất lạnh, ẩm ướt, dù ăn hay dùng cũng đều không quen. Hôm trước chẳng hiểu vì sao mà người ngứa ngáy, cả đêm ngủ không được, nàng bảo cô nương mau nghĩ cách đón bà về”
- Nhưng giờ ta có cách nào đâu? Trang Minh Hỉ nhìn Lưu Bích Quân khẽ thở dài
Trong lòng lại suy nghĩ: Nếu phải đưa mẫu thân về không phải là không thể được, nhưng là chỉ sợ sẽ lại có điều sơ sẩy. Vì kế hoạch của mình, đành để bà chịu thiệt mấy ngày
Trở lại Mai Hương viên, Trương Dũng đã chờ ở đó. Trang Minh Hỉ thấy hắn thì cho hạ nhân lui xuống, chỉ để Hỉ Thước ở bên hầu hạ.
- Chuyện làm thế nào rồi? Trang Minh Hỉ thản nhiên hỏi.
Trương Dũng cười nói:
- Nếu không thể hoàn thành chuyện tiểu thư giao phó thì tiểu nhân sao dám đứng đây
Sau đó bước lên vài bước, thấp giọng nói:
- Giờ ta đã tìm người tung tin đồn, chắc không lâu nữa sẽ truyền khắp thành
Trang Minh Hỉ vẫn không vì thế mà có chút lơi lỏng, mắt nàng như điện bắn về phía Trương Dũng:
- Chuyện làm sạch sẽ chứ? Dựa vào bản lĩnh của nàng ta, muốn điều tra ra cái gì đó cũng không phải không có khả năng!
- Tứ tiểu thư yên tâm, việc này tiểu nhân làm cực kỳ cẩn thận, lời đồn này dù muốn tra cũng không tra nổi
Trương Dũng vỗ ngực
Lúc này Trang Minh Hỉ mới tươi cười:
- Làm tốt lắm, có thưởng
Sau đó sai Hỉ Thước thưởng cho hắn 50 lạng bạc. Trương Dũng được thưởng, vui mừng đi xuống
- Nhưng tiểu thư, cùng làm đồn đại, làm sao mà ngươi biết tin đồn của Trương Dũng gây ra có thể áp đảo tin đồn của đại thiếu phu nhân?
Chờ Trương Dũng đi rồi, Hỉ Thước tò mò hỏi.
Trang Minh Hỉ lấy khăn khẽ lau miệng rồi cười nói:
- Hỉ Thước, ngươi có hứng thú với việc tốt của người hơn hay việc riêng, việc xấu của người hơn? Ai mà chẳng thích tò mò chuyện xấu của người khác, càng xấu thì bọn họ càng thích. Cho nên hủy hoại một người luôn dễ dàng hơn nâng đỡ một người rất nhiều. Ngươi xem đi, lời đồn này rồi sẽ nhanh chóng thay thế hoàn toàn lời đồn mà nha đầu kia tạo ra.
Trang Minh Hỉ lạnh lùng cười.