Never lend books, for no one ever returns them; the only books I have in my library are books that other folks have lent me.

Anatole France

 
 
 
 
 
Tác giả: Dạ Vĩ Lan
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 133 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 655 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:21:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 105
ô cũng trơ trẽn đấy... nói cả những điều này, đừng quên rằng, chúng ta là cùng loại đấy".
- "Ai cùng loại với cô... tôi với cô khác nhau!".
Kỉ Hoa Ninh tiến từng bước lại gần Tô San, khiến cô ta lui dần từng bước một, nhưng khí thế ép người của cô thì vẫn chưa giảm bớt. Cô sao có thể giống với Kỉ Hoa Ninh được? Cô là người gặp nhiều long đong, bị bỏ rơi, không ai yêu thương che chở, tất cả những gì cô có ngày nay đều là do cô tự mình giành lấy! Còn Kỉ Hoa Ninh thì sao? Chị ta có cha mẹ hết lòng thương yêu – chỉ một điểm ấy thôi cũng đã là một vũng bùn khoảng cách rồi!
- "Không giống nhau sao? Thế thì cho cô xem, tôi đen tối khác cô đen tối là được chứ gì..."? Tô San cảm thấy một luồng khí lạnh gai gai sau gáy. Cô kinh ngạc, không biết từ lúc nào Kỉ Hoa Ninh đã tóm lấy cô, đến lúc này nỗi sợ hãi đã làm cô lạnh người, sự sợ hãi lan từ tim cô ra khắp toàn cơ thể.
Cô ý thức được rằng mình cần phải hết mình chống lại Kỉ Hoa Ninh, nhưng chạy không thoát khỏi đôi tay cô ta, dần bị khống chế. "Cô đừng tưởng làm thế này là cô có thể dọa được tôi, có giỏi thì cô giết tôi đi". Tiếng của Tô San dần yếu ớt nhưng vẫn còn ẩn chứa chút gì đó hơi run rẩy.
- "Nói vớ vẩn, làm sao tôi có thể giết chết em gái cưng chứ? Cô không tiếc công tiếc sức đến tận đây chỉ cho tôi những điểm yếu của mình, tôi cảm động còn không hết nữa là". Kỉ Hoa Ninh mạnh tay hơn một chút, Tô San bị giữ chặt không nhúc nhích được, với lại chân cô cũng có vẻ hơi mềm đi, "thực sự cô giống tôi, đều tự mình đương đầu và chiến thắng, những điểm giống nhau của chúng ta không thể nói cho người khác biết. Nếu nói thực sự có điểm nào không giống nhau, có lẽ cô thông minh hơn tôi đôi chút. Chí ít, cô cũng có thể lừa được cả mẹ tôi, và còn thành công trong việc lật đổ tôi để trở thành cục cưng của cả nhà". Tô San cố gắng thở, nghiêng mắt nhìn Kỉ Hoa Ninh, mặt hơi tím tái.
- "Cô biết sao không? Cô đánh không lại tôi. Bởi kẻ địch không phải là tôi, mà là tâm địa đen tối của cô. Cô cho rằng tôi không hạnh phúc, cô có thể hạnh phúc hơn sao? Nếu không có tôi vẫn còn người khác. Mở mắt mà nhìn xem, trong lòng cô, có lẽ người trên thế giới này phần lớn đều hạnh phúc hơn cô!".
Tô San nhìn trừng trừng, Kỉ Hoa Ninh thả cô ta ra, để cô ngồi xuống đất.
- "Nếu cô lâm vào cảnh chó cùng đường, bị sa vào trong những đau khổ đã qua, vậy mà lại đi gặm nhấm ký ức, đi hận, thế thì tôi nói cho cô biết, cô vĩnh viễn chạy không thoát chiếc lồng của cô. Tình yêu toan tính cũng giống như con thú hoang, ghen ghét và oán hận sẽ dần nuốt chửng cô. Mẹ đẻ không cần cô thì cô sẽ thế nào, thế giới ngoảnh mặt lại với cô, cô sẽ thế nào, cô sẽ dựa vào điều gì để oán trời trách người đây? Cô là diễn viên chính của vở bi kịch hay là chúa tể của cả thế giới đây?".
- "Nói thật, tôi đã muốn dạy dỗ cô từ lâu rồi. Tôi nhẫn nhịn cô tới giờ, cũng bởi cô và tôi giống nhau, đều là những con người đáng thương không thể tự định đoạt chính số mệnh của mình. Nhưng nếu lúc nhỏ cô không thể tự chủ, khi lớn lên vẫn không thể sao? Tự mình đã trải nghiệm đau khổ, thì cần gì phải cùng người khác nếm trải? Tỉnh đi cưng, trừ bản thân mình ra, không có ai phải vì mình mà đau khổ. Tôi chỉ biết đồng tình với cô, thương hại cô, xem thường cô và coi rẻ cô!".
Rõ ràng là đáng ghét, Tô San không thể cầm được những giọt nước mắt chảy ra. Vì sao, vì nói đúng suy nghĩ của cô rồi chăng? Có lẽ bản thân đã tự giam mình trong thế giới nội tâm quá sâu và quá lâu rồi. Vì sao người hiểu cô nhất lại chính là Kỉ Hoa Ninh!
- "Cô không cần thiết phải tưởng tượng rằng cô là đấng cứu thế, tôi có thể sẽ tỏ lòng ngưỡng vọng cô!". Tô San vừa gạt nước mắt, vừa gạt Kỉ Hoa Ninh ra mà bỏ đi, hai bím tóc xù với đôi vai gầy run run tím tái khiến cô ta trông thật thảm hại. Kỉ Hoa Ninh đứng phía sau cô ta, thở dài. Hy vọng từ lần này trở về sau, cô ta học được một bài học...
Cô ta nhất định có thể, bởi lẽ những thứ cảm xúc tinh tế đó, cô cũng đã từng trải qua. Những vết thương giống nhau sẽ để lại những vết sẹo giống nhau.
Có một số tin đồn được tung ra từ Tô San khiến cho thanh danh của Mẫn Na bị tổn thương, bị một số người hiểu lầm. Bởi vậy, Mẫn Na tìm Tô San để xác minh. Cô cũng không sao hiểu được, một người xưa nay rất thật thà như Tô San vì sao lại bán đứng cô! Con người mà cô hiểu rõ nhất như San San vì sao lại biến đổi đến vậy, không ngần ngại thừa nhận những việc mình đã làm, lại còn đáp lại bằng những lời lẽ rất gay gắt, mắng Mẫn Na là ngu ngốc, đi yêu một người con trai có trái tim sớm đã thuộc về người khác; mắng Mẫn Na vô dụng, mấy lần tạo cơ hội cho cô mà còn không tận dụng được, cuối cùng còn muốn buông xuôi.
Mẫn Na tất nhiên cũng không chịu thua. Hôm đó thấy Tô San bị Kỉ Hoa Ninh mắng đến tối tăm mặt mũi, lần đầu tiên cô xếp hai người đó vào cùng một nhóm, không phân biệt là phe trắng hay phe đen. Mấy năm nay, hai người cùng chia ngọt sẻ bùi, quan tâm chăm sóc lẫn nhau, lẽ nào tất cả chỉ là giả thôi sao? Cô lắc đầu, không có cách nào tin nổi giả thuyết này.
Tô San hùng hùng hổ hổ đẩy cô bạn ra khỏi nhà, không hay rằng mình đã khóc nức nở từ khi nào. Cô cho rằng quan hệ giữa cô với Mẫn Na từ xưa tới nay là quan hệ lợi dụng và bị lợi dụng, nhưng không hiểu sao trong lòng lại có cảm giác đau khổ đến vậy? Từ bé đến lớn, mọi người chẳng phải vẫn cười cợt cô, coi thường cô đó sao? Hay là cô cho rằng những sự quan tâm của người khác đối với mình đều là giả? Sự thực nằm phía sau những hiện tượng bề ngoài.
Lần đầu tiên cô có cảm giác cô đơn và hối hận, hoang mang như một người đang bị con nước thuỷ triều dâng ngập cả thân thể.
Cuối thu đầu đông, Kỉ Hoa Ninh nhận được một tờ giấy mời: Nhân kỷ niệm năm mươi năm thành lập, trường sẽ tổ chức một lễ kỷ niệm với quy mô lớn. Những thầy cô giờ đã nghỉ hưu, những anh chị em đã tốt nghiệp cũng được mời, với mong muốn có được một buổi họp mặt vui vẻ.
- "Có nên đi không?" Lâm Tĩnh Lam băn khoăn cầm lá thư, suy nghĩ một lát. Trên đường đi, anh nhớ về ngôi trường, nhớ về con đường mà anh đã cùng đi bên cô, cô dường như đã quên rằng anh và cô là bạn học cùng trường – từ tiểu học cho đến cấp ba.
- "Tuy anh học vượt cấp, nhưng xét đến cùng chúng ta không phải là bạn cùng học sao?".
Lâm Tĩnh Lam khẽ mỉm cười khi nghe thấy câu nói của cô, đôi mắt đen láy nhìn cô say đắm.
- "Để em xem nào... thời tiểu học đã vượt hai lớp... hình như em vẫn chưa từng hỏi anh, vì sao sau khi học xong cấp hai lại không vượt cấp? Chẳng lẽ sợ vì mình ít tuổi hơn bạn học nên ngại sao?".
- "Có lẽ ngay từ đầu, đã muốn được sánh vai bên em"..., Lâm Tĩnh Lam nhẹ nhàng quàng đôi bờ vai cô vào lòng, giờ này anh có thể nhẹ nhàng và dễ dàng làm điều này, "Nhưng anh phát hiện, vẫn còn có những đích ngắm cao hơn cần hướng tới, không nhất thiết phải cùng một thế hệ với em mới có thể vượt qua được. Sau này anh đã hiểu ra, anh có thể dần dần đứng phía sau em, nắm lấy em, làm chỗ dựa cho em. Khi em không có chỗ dựa, vừa quay đầu lại, thì có thể thấy ngay anh".
Kỉ Hoa Ninh không còn cười với tình cảm kỳ lạ của anh, mà ngước mắt nhìn anh bằng cái nhìn trìu mến. Lâm Tĩnh Lam cúi xuống hôn cô, cô cũng nhẹ nhàng đáp lại.
Ngày lễ kỷ niệm của trường quả nhiên có quy mô lớn chưa từng có. Trong cái thời tiết chớm lạnh, bầu trời cao vời vợi phủ một màu xanh ngắt. Những chiếc lá vàng lác đác rơi xuống, khi giẫm phải phát ra tiếng lạo xạo. Đi đi lại lại hồi lâu ở sân trường, tự ngắm nghía bóng mình in trên mặt đất, cái bóng không lớn, có lúc còn có chút gì đó thoáng hiện về hình hài xưa cũ. Cũng từng ở chính nơi đây, cô đã từng rất thích cầm một cốc ca cao, sau đó đi đi lại lại trên khoảnh đất náo nhiệt, tận hưởng khung cảnh tươi đẹp đông vui đó, nhìn ngó chỗ này chỗ nọ, tận hưởng cuộc sống mến thương này.
Gió lạnh thổi tới, Kỉ Hoa Ninh xoa xoa cái cổ trần của mình một cách vô thức. Bất chợt, cô có một cảm giác thật ấm áp, cô quay đầu, Lâm Tĩnh Lam nhẹ nhàng và cẩn thận quàng cho cô một chiếc khăn với hai màu đen trắng xen kẽ, trên gương mặt trẻ trung của anh thoáng hiện niềm hạnh phúc. Cô dần để tâm về với thực tại, hiện tại với sự tồn tại của anh. Hồi ức là cần thiết, nhưng không phải là mãi mãi, bởi vì sau mỗi mảnh hoài niệm lại là nỗi cô đơn.
Sự náo nhiệt của ngày lễ không vì cái lạnh chớm đông mà giảm nhiệt. Bóng bay bay đầy trời với những tấm lụa màu, chen lẫn nhau như một bản danh sách dài, hệt như một dòng nước ấm áp đang tuôn chảy, tất cả đều ngập tràn niềm vui của một ngày trọng đại.
Trong số các học sinh, có những con người trẻ trung vừa mới tốt nghiệp một vài năm, cũng có cả những nhân vật trung tuổi đã có những thành công nhất định. Hiệu trưởng trên bục chủ tịch phát biểu với tâm trạng xúc động, cảm ơn những anh chị em vì trường cũ mà hào phóng quyên tặng nhiều thứ. Trong suốt năm mươi năm, có biết bao nhiêu thế hệ đã tốt nghiệp tại nơi đây và đã đạt được những thành công, thành tựu, có biết bao nhiêu những con người đã tốt nghiệp nơi đây và đã bay cao, bay xa, nổi danh thiên hạ, đó là điều khiến cho trường và những thầy cô vui mừng khôn xiết. Trong một lúc mọi người cùng tụ tập về đây, tạo một dấu ấn khó phai, thật đúng là việc đời khó đoán.
Những cuộc gặp gỡ trong cuộc đời này cũng có nhiều điều lý thú, khi xưa học cùng một ban, một khoá, cùng học một loại giáo trình, cùng vất vả rèn luyện dưới một mái trường, nhưng sau nhiều năm gặp lại thì đã không còn giống nhau nữa rồi, mỗi con người đều phải đi con đường riêng của cuộc đời mình. Có những người bạn không còn giữ liên lạc, có những người trở thành bạn đời, bạn làm ăn của nhau.
Tình Muộn Tình Muộn - Dạ Vĩ Lan