Far more seemly were it for thee to have thy study full of books, than thy purse full of money.

John Lyly

 
 
 
 
 
Tác giả: Cổ Long
Thể loại: Kiếm Hiệp
Nguyên tác: Võ Lâm Ngoại Sử
Biên tập: Trần Hùng
Upload bìa: A Hyyy
Số chương: 118 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 29
Cập nhật: 2023-08-05 10:24:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 109: Hồi 43 – Hồi Niệm Lạ Lùng (2)
ình cảnh Chu Thất Thất, Vương Lân Hoa, và Hùng Miêu Nhi không lãng mạn thư thái như Thẩm Lãng, dĩ nhiên cũng không thống khổ vất vả như chàng.
Ba người bị nhốt trong một gian thạch thất.
Ngày đầu, họ không muốn nói chuyện.
Ngày thứ hai, họ muốn nói, nhưng không biết nói gì.
Mấy ngày sau, Bạch Phi Phi tới...
Gương mặt cô ta rạng rỡ.
Chu Thất Thất cố tình nhắm mắt lại, không muốn nhìn.
Bạch Phi Phi lại đi thẳng tới trước mặt nàng, nghiêng mình cười khiêu khích: - Chu cô nương, Chu tiểu thơ, nàng mạnh giỏi chăng?
Chu Thất Thất lớn tiếng: - Bạch cung chủ, Bạch vương phi, ta không tốt, không tốt chút nào.
Bạch Phi Phi: - Sao nàng không vui?
Chu Thất Thất cười lạnh: - Ngươi vui vẻ sao?
Bạch Phi Phi háy mắt cười: - Phải, ta đang rất vui vẻ. Ta chưa bao giờ vui vẻ như hôm nay, vì ta có một thứ mà nàng không có...
Chu Thất Thất: - Cái lòng dạ ác độc của ngươi dĩ nhiên ta không có.
Bạch Phi Phi chẳng cãi, chỉ cười khúc khích: - Cái điều này, nàng muốn lắm nhưng sẽ không có được.
Chu Thất Thất lớn tiếng: - Vô luận ngươi có cái gì ta đều không muốn.
Bạch Phi Phi tủm tỉm: - Nếu nàng biết đó là gì, chỉ sợ sẽ phát ghen đến nước mắt phải tuôn rơi.
Chu Thất Thất hất hàm: - Là cái gì? Ngươi nói coi là cái gì?
Bạch Phi Phi cười khanh khách: - Bây giờ ta chưa thể nói.
Chu Thất Thất hận không thể xáng cho cô ấy một bạt tai.
Nàng nhìn cô ta chằm chằm một hồi lâu, rồi lớn tiếng: - Thẩm Lãng?
Bạch Phi Phi cười hăng hắc: - Chàng vẫn khỏe. Cho nàng biết, chàng cũng đang rất vui vẻ.
Chu Thất Thất nghiến răng: - Tại sao?
Bạch Phi Phi chớp mắt: - Chỉ vì điều làm cho ta vui thích, chính là chia sẻ cùng chàng.
Chu Thất Thất nhìn ánh mắt long lanh của cô, nhìn gò má vốn luôn tái nhợt nay đang ửng đỏ, nàng chợt run người: - Ngươi cùng chàng … có … có cái gì?
Bạch Phi Phi cười khanh khách: - Người đẹp ơi, thử suy nghĩ kỹ xem. Ha ha ha, chỉ mong nàng nghĩ không ra. Nếu không …
Cô đưa tay bẹo má Chu Thất Thất, rồi yểu điệu bước ra.
Chu Thất Thất lặng người hồi lâu, rồi bật khóc.
Hùng Miêu Nhi: - Thất Thất, đừng khóc... Nàng mà khóc, thị càng đắc ý hơn.
Chu Thất Thất: - Nhưng thị... thị cùng Thẩm Lãng, chẳng lẽ … chẳng lẽ …
Hùng Miêu Nhi: - Thị cùng Thẩm Lãng cái gì..., chẳng lẽ nàng không tin Thẩm Lãng sao?
Chu Thất Thất khóc: - Nhưng thị,... con đàn bà độc ác này, chuyện gì cũng có thể làm.
Hùng Miêu Nhi dịu dàng: - Đừng khờ vậy, thị nói như vậy chẳng qua là để chọc tức nàng đó mà. Nàng không thể tin rằng...
Vương Lân Hoa chợt lên tiếng: - Không chừng là thật.
Chu Thất Thất thét lên: - Không thể là thật, … không thể là thật!
Vương Lân Hoa: - Nếu nàng không cho là thật, tại sao lại khóc?
Hùng Miêu Nhi quát lớn: - Vương Lân Hoa, sao ngươi lại nói như vậy? Sao ngươi phải làm cho nàng thương tâm?
Vương Lân Hoa nhàn nhạt: - Tôi chỉ nói sự thật mà thôi.
Hùng Miêu Nhi cả giận hét lớn: - Tỷ đệ hai ngươi đều giống nhau, lúc nào cũng hy vọng người khác thương tâm. Tỷ đệ hai ngươi chỉ sung sướng khi thấy người khác khổ đau.
Vương Lân Hoa: - Không sai, thị với tôi có nhiều điểm giống nhau, trừ một...
Hùng Miêu Nhi: - Điểm nào?
Vương Lân Hoa lạnh lùng: - Thị yêu Thẩm Lãng, tôi thì không.
Hùng Miêu Nhi nhìn Chu Thất Thất còn đang sụt sùi, lớn tiếng mắng: - Tầm phào! Nếu thị yêu Thẩm Lãng sao lại cứ một một hai hai đòi giết hắn?
Vương Lân Hoa: - Thị không thể không giết.
Hùng Miêu Nhi: - Tại sao?
Vương Lân Hoa: - Có hai nguyên nhân... Thứ nhất, vì thị muốn trả thù nên phải gả thân cho Khoái Lạc Vương, không thể gả cho Thẩm Lãng...
Hắn nhếch môi cười, nói tiếp: - Thị cùng tôi là loại người như vầy... nếu không lấy được gì mình muốn, chỉ hủy diệt đi... Nếu thị không thể gả cho Thẩm Lãng, chỉ có giết hắn.
Hùng Miêu Nhi cười lạnh: - Đây chẳng phải là người...
Vương Lân Hoa: - Huống chi, dù không phải gả thân cho Khoái Lạc Vương, thị vẫn không thể lấy Thẩm Lãng. Thị biết rõ Thẩm Lãng chỉ muốn kết hôn cùng Chu Thất Thất, không phải với thị...
Chu Thất Thất nức nở: - Vậy sao thị không giết tôi đi. Nếu tôi chết mà Thẩm Lãng sống thì cũng chẳng sao...
Vương Lân Hoa lạnh lùng: - Ôi cái tình yêu vĩ đại của nàng thật làm cho người cảm động khâm phục! Nhưng Chu cô nương vĩ đại ơi, dù thị có giết nàng, rồi cũng sẽ giết Thẩm Lãng.
Chu Thất Thất: - Tại sao?
Vương Lân Hoa: - Cho dù giết nàng rồi thị có thể lấy Thẩm Lãng, nhưng ngày đêm hắn sẽ chỉ nghĩ tới nàng. Càng nhớ nhung nàng, hắn sẽ càng hận thị...
Hùng Miêu Nhi: - Cái này không sai!
Vương Lân Hoa nói tiếp: - Lấy được người mà không được lòng của Thẩm Lãng, tốt nhất là giết quách hắn cho rồi...
Hắn thở dài nói tiếp: - Nói tới nói lui, thị không thể không giết Thẩm Lãng. Đây là ý trời, thị không có lựa chọn nào khác.
Chu Thất Thất lệ tuôn đầy mặt: - Tại sao ông trời lại an bài như vậy? Tại sao?
Hùng Miêu Nhi tức mình: - Thất Thất, chớ nghe lời hắn nói hươu nói vượn! Tâm sự của Bạch Phi Phi, hắn biết cái đếch gì.
Vương Lân Hoa cười khẩy: - Tâm sự của Bạch Phi Phi, sao tôi không biết? Chúng tôi có cùng một dòng máu độc. Tâm sự của thị, tôi hiểu rõ hơn ai hết.
Hùng Miêu Nhi nghiến răng: - Ta thật không hiểu tại sao trời già kia sinh ra chị em hai người để làm gì?
Vương Lân Hoa cười sằng sặc: - Vì lão muốn thấy tấn bi hài kịch của trần gian.
Đây thật sự là một tấn bi hài kịch của nhân gian.
Là bi kịch hay hài kịch?
Trên đời, bi kịch lúc nào cũng nhiều hơn hài kịch. Bây giờ lại thêm một tấn tuồng đau khổ.
Bao nhiêu vải vóc lụa là mới tinh, màu sắc rực rỡ tươi đẹp, được sắp xếp đầy trong gian thạch thất trước mặt Chu Thất Thất.
Hai tên thợ may cầm từng miếng vải đưa lên cho ba người xem.
Hùng Miêu Nhi không thèm nhìn nửa mắt.
Phương Tâm Kỵ chắp tay sau lưng, cười nói: - Vải vóc lụa là này đều từ tiệm vải danh tiếng ‘Thụy Phúc Tường’ ở tận Tô Châu. Xin mời ba vị tự nhiên chọn lựa.
Vương Lân Hoa cười mỉa: - Sao Khoái Lạc Vương lại khách sáo thế? Lão muốn lấy đầu chúng ta trong bộ đồ mới à?
Phương Tâm Kỵ cười: - Thì ra ba vị còn chưa biết...
Vương Lân Hoa: - Chưa biết cái gì?
Phương Tâm Kỵ: - Ngày mai, vương gia chính thức thành hôn cùng Bạch cô nương. Vương gia mời ba vị tham dự hôn lễ.
Chu Thất Thất thất thanh: - Bọn họ thật sự vẫn muốn thành hôn sao?
Phương Tâm Kỵ: - Chuyện lớn như vậy, đâu thể đùa.
Chu Thất Thất thở dài, lẩm bẩm: - Ngày mai rồi sao... thật nhanh vậy sao...
Vương Lân Hoa cười: - Vậy tôi chọn màu đỏ, tỏ ý chúc mừng lão trong ngày tân hôn.
Phương Tâm Kỵ: - Đa tạ chúc lành! Hùng công tử?
Hùng Miêu Nhi quạu quọ lớn tiếng: - Ta không phải là công tử, cả đời cũng chưa từng mặc qua mấy loại y phục vải vóc vớ vẩn kiểu này. Ta thà mang cái mông trần ra ngoài, chứ không thèm xỏ ba cái thứ rác rưởi đó lên người.
Phương Tâm Kỵ mỉm cười: - Vương gia đã có lệnh, Hùng công tử không muốn cũng không được... Nếu Hùng công tử không chịu chọn, để tại hạ chọn thay cho người,... màu đại hồng này.
Hùng Miêu Nhi trợn mắt hốt hoảng nhìn hắn: - Đại hồng?... Bắt ta mặc màu đại hồng, ngươi muốn lấy mạng ta sao?
Vương Lân Hoa cười ha hả: - Anh không sợ cái đầu rơi xuống đất, lại sợ mặc chiếc áo màu đại hồng? Ha ha ha, màu đại hồng tượng trưng cho sự nhiệt tình, hào sảng... rất hợp với cá tính của anh, đúng ra phải hoan hỉ chấp nhận mới phải.
Hùng Miêu Nhi nghiến răng trợn mắt nhìn hắn “hừ”, không thèm nói.
Phương Tâm Kỵ quay qua Chu Thất Thất nhỏ nhẹ: - Chu cô nương?
Chu Thất Thất chớp mắt ưu tư: - Thẩm Lãng chọn màu gì?
Phương Tâm Kỵ cười khổ: - Tại hạ không biết.
Chu Thất Thất: - Tại sao ngươi không biết?
Phương Tâm Kỵ: - Chuyện của Thẩm công tử, Bạch cô nương tự mình lo liệu.
Chu Thất Thất cắn môi chậm rãi: - Ngày mai, qua ngày mai, thị còn có thể lo liệu cho hắn sao? … Qua ngày mai, thị ra sao?
Vương Lân Hoa thở dài: - Qua ngày mai, tôi cùng nàng sẽ ra sao?
Hùng Miêu Nhi nghĩ đến quan hệ của Bạch Phi Phi cùng Khoái Lạc Vương, nghĩ đến cái kết bi thảm khi bọn họ thành thân, nghĩ đến tình cảnh của mình …
Anh rùng mình: - Ngày mai, ngày mai sẽ ra sao? Ta thật không muốn nghĩ tới...
Bạch Phi Phi tựa đầu giường nhìn Thẩm Lãng buồn bã nói: - Ngày mai em thành hôn.
Thẩm Lãng dửng dưng: - Ờ!
Bạch Phi Phi: - Trong lòng chàng có cảm giác gì?
Thẩm Lãng: - Không!
Bạch Phi Phi cắn môi: - Không có cảm giác? Chàng có biết ngày mai rồi mình sẽ ra sao?
Thẩm Lãng: - Mai tính!
Bạch Phi Phi chợt phá lên cười sằng sặc: - Chàng có biết ngày mai sẽ vĩ đại đến thế nào chăng, sẽ làm cho người hưng phấn đến dường nào chăng. Đêm trước ngày vĩ đại như vậy, chàng lại không có cảm giác gì sao?
Thẩm Lãng: - Không!
Bạch Phi Phi giận dữ hét lớn: - Chàng đã chết lặng rồi sao?
Thẩm Lãng mỉm cười: - Người chết lặng không cảm giác, người chết lặng là có phúc.
Bạch Phi Phi nhìn nụ cười “chết tiệt”, nghiến răng: - Chàng đang có mưu tính gì?
Thẩm Lãng: - Người chết lặng không có mưu tính.
Bạch Phi Phi hằn học: - Chàng chớ có gạt em. Em biết loại người như chàng quyết sẽ không cam lòng chờ chết. Nếu còn một hơi thở, chàng sẽ không buông xuôi hy vọng.
Thẩm Lãng: - Có lẽ …
Bạch Phi Phi gằn từng tiếng: - Bất kỳ chàng đang có mưu toan gì, đều là vô ích.
Thẩm Lãng: - Sao?
Bạch Phi Phi chợt cười sằng sặc, cười điên cuồng: - Ngày mai, là ngày vĩ đại nhất trong giang hồ hơn trăm ngàn năm qua. Hôn lễ ngày mai,... kỳ quái nhất, tuyệt đẹp nhất, bi thương nhất. Thiên hạ sẽ bị kích thích, khẩn trương, hưng phấn... Ngày mai...
Cô bị kích động mạnh, nắm chặt cánh tay của Thẩm Lãng, hét lớn: - Đây là kế hoạch tinh vi nhất ta đã sắp đặt cẩn thận. Mọi việc sẽ được thực hiện đúng ý ta đã định. Ta quyết không để bất kỳ kẻ nào, bất kỳ chuyện gì có thể phá hư nó.
------------
Võ Lâm Ngoại Sử Võ Lâm Ngoại Sử - Cổ Long Võ Lâm Ngoại Sử