Số lần đọc/download: 730 / 12
Cập nhật: 2017-09-25 01:53:08 +0700
, Chương 215-216
C
hương 215 Cầm sắt hòa hợp
Đại phu nhân hỏi ý kiến Trang Thành Chí rồi bắt đầu xử lý Lưu Bích Quân và Trang Minh Hỉ
- Các ngươi lần này cũng không thể cho qua, đi biệt viện với mẫu thân đi, về phần Minh Hỉ vì sắp xuất giá thì cho phép ngươi trước khi xuất giá được trở về. Đại phu nhân nói.
- Đại tỷ, ngươi trừng phạt ta thế nào cũng được nhưng việc này không liên quan gì đến Minh Hỉ và Bích Quân. Lý di nương vội vàng nói.
Lưu Bích Quân vốn đang hoảng sợ nghe câu này thì cũng vội nói:
- Đúng vậy, đúng vậy, ta không biết gì hết
Trang Minh Hỉ lại nói:
- Đại nương, lỗi của mẫu thân cũng là lỗi của nữ nhi, Minh Hỉ nguyện ý nhận phạt
Lý di nương làm bộ đánh nàng rồi khóc nói:
- Ngươi nhận bừa cái gì? Chuyện này vốn không liên quan gì đến ngươi
Sau đó lại nói với Đại phu nhân:
- Đại tỷ, trước đó các nàng vốn không biết việc này, đều là ta sắp xếp, trong lòng ta đắc ý, cố ý mang các nàng đến xem trò vui, các nàng không hay biết gì hết
Non xanh còn đó thì lo gì thiếu củi đun. Bà ta cũng hiểu ý của nữ nhi, chẳng lẽ bà định ở biệt viện cả đời? Chỉ có cách để Minh Hỉ ở lại thì mới có thể trở về. Dựa vào Tín Xuyên bà cũng không quá tin tưởng. Việc này để Minh Hỉ làm vẫn hơn
- Đại tỷ, Minh Hỉ sắp gả vào Tạ gia rồi, nếu giờ bị đưa đến biệt viện thì Tạ gia sẽ nghĩ thế nào? Đại tỷ, Minh Hỉ cũng gọi ngươi là mẫu thân, ngươi nhẫn tâm để nó chưa vào cửa đã bị nhà chồng xem thường sao? Lý di nương lo lắng nói
Bên cạnh, Trang Minh Hỉ lấy khăn che miệng khóc như lê hoa mang vũ, rất đáng thương. Lưu Bích Quân cũng khóc kêu oan uổng
Đại phu nhân và mọi người thấy đã phiền lòng. Trang Thành Chí tuổi cao, lúc này thấy mệt mỏi không chịu được thì chỉ mong nhanh chóng giải quyết việc này, ông vẫy tay nói:
- Nếu Minh Hỉ và Bích Quân không liên quan thì tha cho các nàng đi, chỉ là không trừng phạt không được, Hoa Anh, ngươi phạt các nàng tiền 3 tháng đi
Trang Minh Hỉ và Lưu Bích Quân nghe vậy vội dập đầu tạ ơn Trang Thành Chí
Tần Thiên ở bên nhìn, trong lòng nghĩ, chẳng lẽ thực sự không liên quan gì đến Trang Minh Hỉ? Chiếu theo cách nói của Lý di nương cũng không phải là không thông. Chỉ là trong lòng nàng luôn cảm thấy việc này không thể không liên quan gì đến Trang Minh Hỉ. Nhưng mọi căn cứ chính xác đều chỉ về phía Lý di nương, không liên lụy gì đến Trang Minh Hỉ, muốn vạch tội nàng cũng quá miễn cưỡng
Bên này, Đại phu nhân thấy Trang Thành Chí nói vậy thì cũng làm theo
Trò khôi hài này kết thúc
Sau đó, Tần Thiên theo lời hứa mà bỏ qua cho phụ nhân áo vàng kia, chỉ dặn dò nàng không được đem những chuyện ở Trang phủ truyền ra, nếu không để Tần Thiên phát hiện thì tuyệt sẽ không bỏ qua. Phụ nhân kia lo lắng nói:
- Đại thiếu phu nhân, bỉ phụ hôm nay biết lợi hại, sau này không dám lắm miệng nữa. đại thiếu phu nhân yên tâm, nếu bỉ phụ nói ra nửa lời thì xé miệng bỉ phụ đi
Hôm sau, Lý di nương dù không muốn cũng chỉ đành mang hành lý rời đi. Theo bà còn có một ma ma và hai nha hoàn bên người. Lúc đi còn kéo Trang Minh Hỉ qua khẽ dặn:
- Nữ nhi ngoan, mẫu thân chỉ có thể dựa vào ngươi, ngươi cũng biết biệt viện khổ thế nào rồi, ngươi phải mau nghĩ cách đưa mẫu thân về nhé
Trang Minh Hỉ an ủi:
- Mẫu thân, người cứ yên tâm đi, con nhất định sẽ nghĩ cách đưa người trở về
Lúc này Lý di nương mới bịn rịn rời đi
Nhìn xe ngựa Lý di nương đi càng lúc càng xa, Trang Minh Hỉ hừ lạnh một tiếng nghĩ thầm: ta giờ vẫn là kẻ mang tội, sao còn lo lắng cho ngươi, có thể về hay không thì phải xem vận mệnh của ngươi thôi
Chuyện lần này, Trang Minh Hỉ xem như đã thấy rõ, trong lòng Đại phu nhân và dòng họ Tần Thiên có vị trí thể nào. Chỉ dựa vào mấy lời đồn này thì không thể kéo nàng xuống ngựa. Giờ cách kì Tạ gia giữ đạo hiếu còn 4 tháng, để tránh bi kịch của mình xảy ra, nàng phải nhanh nghĩ cách mới được
Về phần chuyện Tạ tiểu thư, Đại phu nhân nếu đã coi trọng Tần Thiên như vậy thì chỉ e sẽ không dể để Tạ tiểu thư vào cửa, việc này khó mà giải quyết, mà nàng cũng không tiện nhúng tay vào việc này, vẫn nên để Tạ Đình Quân tự giải quyết đi.
Lý di nương đi rồi, Trang phủ bình yên hơn nhiều, Trang Tín Xuyên cũng vì chuyện này mà ngoan ngoãn một thời gian dài, không còn gây chuyện như trước nữa. Ngay sau đó là gần tới cuối năm, mọi người vui vẻ mà đón năm mới. Năm nay Trà Hành thu lợi không tệ, Trang phủ, Trà Hành từ cao đến thấp đều được nhận hồng bao lớn, đến ngay cả Tần Thiên cũng được Đại phu nhân tự tay thưởng cho hai ngàn lạng bạc.
- Cầm đi, coi như là tiền riêng của ngươi, nữ nhi luôn cần có chút tư trang, ngươi vì Trang phủ mà tận tâm, mẫu thân đều biết cả.
Đại phu nhân cười nói.
Tần Thiên đón lấy mà cảm khái, từ xưa đến nay, có thể dặn dò con dâu tích trữ tiền riêng chắc cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
- Mẫu thân, cảm ơn người, có thể làm con dâu của ngươi đúng là phúc khí của con,
Tần Thiên ôm đại phu nhân cười hì hì nói. Đại phu nhân vỗ tay nàng cười nói:
- Nếu ngươi thực sự muốn cảm ơn ta thì mau sinh cháu cho Trang phủ chúng ta đi
Nghe xong lời này, Tần Thiên quay đầu lại lén lút nhìn Trang Tín Ngạn một cái, thấy hắn đang nhìn mình, khóe mắt đầu mày đầy tình ý, hắn lén cầm tay nàng
Tần Thiên trong lòng ngọt ngào, cúi đầu
Vì để thỏa mãn nguyện vọng của Đại phu nhân, buổi tối Trang Tín Ngạn rất ra sức. Tần Thiên chỉ biết, cả tối nàng như ngồi trong chiếc thuyền nhỏ lắc lư, sóng biển cứ thế ập tới, đẩy nàng lên ngọn sóng cao nhất, cũng cuốn nàng xuống tận đáy biển sâu
Nhu tình mật ý vô cùng
***
Năm sau, đại phu nhân bắt đầu xử lý chuyện Tạ tiểu thư. Vì việc này, một người mù như bà mang theo lễ vật quý giá tới cửa bái phỏng. Lúc trước, Tần Thiên và Trang Tín Ngạn cũng từng đến cảm ơn nhưng hai lần đều bị đối phương tìm đủ cớ mà không gặp, đến cả Tạ Đình Quân cũng không gặp mặt bọn họ, mà lễ vật bọn họ mang tới quản gia cũng không chịu nhận, đều bắt họ mang về
Bọn họ cũng hiểu, Tạ gia không muốn nhận ân cứu mạng bằng lễ vật này, vẫn muốn Tạ tiểu thư gả vào Trang phủ.
Nhưng lần này Đại phu nhân tới lại được Tạ phu nhân gặp mặt. Sai người mời Đại phu nhân đến phòng Tạ phu nhân. Tạ phu nhân ngồi ở sảnh chính đón Đại phu nhân
Hai người vui vẻ hàn huyên một hồi rồi Tạ phu nhân sai người bưng trà lên, nhanh chóng đi vào chủ đề.
Tạ phu nhân vừa nghe Đại phu nhân cảm ơn rồi xem lễ vật bà mang đến thì lập tức trầm mặt, giọng nói cũng không còn khách khí:
- Trang đại phu nhân, bọn trẻ không hiểu chuyện nhưng ta nghĩ ngươi thân là Đại phu nhân Trang phủ thì luôn thấu tình đạt lý, sao giờ lại xử sự không có chừng mực như vậy?
Đại phu nhân tự biết mình đuối lý không nói được gì.
Tạ phu nhân tiếp tục nói:
- Chẳng lẽ Uyển Quân nhà ta không gả ra được mà phải cố ép vào nhà các ngươi sao? Ta nói cho ngươi, nếu không phải vì cứu đại công tử nhà ngươi thì Uyển Quân chúng ta còn chưa tới cập kê đã không biết bao nhiêu gia tộc tới cửa cầu thân. Nhưng từ khi chuyện này truyền ra, những người đó lại bặt vô âm tín. Trang phu nhân, ngươi chẳng lẽ không hiểu đó là vì sao sao?
- Đúng thế, ta biết, đều là vì Tín Ngạn nhà chúng ta mới khiến lệnh thiên kim phải chịu tủi cực như vậy. Đại phu nhân liên thanh xin lỗi.
- Lúc trước gặp mã tặc, Uyển Quân chúng ta sai đầy tớ cứu lệnh công tử dưới đao mã tặc, đây là điều mọi người đều tận mắt chứng kiến. Sau đó hai người rơi xuống vách đá, lại là Uyển Quân nhà ta một mình cứu hắn lên khỏi hồ, cũng không quản nam nữ hữu biệt mà đưa vào sơn động chăm sóc. Vì chăm sóc lệnh công tử mà Uyển Quân nhà chúng ta cả đêm không ngủ, chẳng lẽ là giả? (Oặc, giả chứ còn gì nữa, chém như thần)
- Đúng đúng, đều nhờ lệnh thiên kim mới giúp Tín Ngạn thoát hiểm được
- Sau cũng đều là Tạ gia của chúng ta chữa thương cho lệnh công tử mới giữ được mạng sống. Người nhà ta nói, nếu không nhờ Uyển Quân cẩn thận chăm sóc lệnh công tử một đêm, chỉ sợ lệnh công tử không thể giữ được mạng
- Đúng đúng, chúng ta đều biết, lệnh thiên kim là ân nhân cứu mạng của con tôi
Thấy thái độ của Đại phu nhân như vậy, sắc mặt Tạ phu nhân thoáng hòa hoãn lại, lấy khăn ra rồi bắt đầu lau nước mắt:
- Nay công tử nhà bà thật sung sướng rồi nhưng khuê nữ nhà ta vì việc này mà bị người ta chê cười, vì thế mà cũng gầy đi không ít, tiều tụy không ra thể thống gì. Nó giờ không dám ra khỏi cửa, ngày nào cũng trốn trong phòng không dám gặp ai, cứ như vậy, ta sợ sẽ xảy ra chuyện…
Nghe xong lời này, đại phu nhân trong lòng buồn bã, vì cứu con mình lại khiến cô nương tốt gặp phải tình trạng này, thực ra bà cũng không dễ chịu. Nhưng nhớ tới Tần Thiên, nhớ tới phu thê Tín Ngạn tình sâu ý nặng, Đại phu nhân lại quyết tâm. Tần Thiên và Tạ Uyển Quân, nếu thực sự chỉ có thể chọn 1 người thì còn gì mà do dự, đương nhiên là Tần Thiên!
Tạ phu nhân lau nước mắt rồi ngẩng đầu sai nha hoàn:
- Mời Tam tiểu thư đến, nói Đại phu nhân Trang phủ đến, bảo nàng ra gặp mặt Đại phu nhân
Nha hoàn ra ngoài một lúc thì Tạ Uyển Quân được nha hoàn đỡ đi vào
Tạ phu nhân giới thiệu hai người, Tạ Uyển Quân hoảng sợ gọi một tiếng Đại phu nhân. Đại phu nhân tuy không nhìn thấy nhưng vuốt bàn tay gầy yếu của nàng, trong lòng không khỏi xót thương
Chỉ là…. Tình nghĩa khó mà vẹn toàn
Đại phu nhân thở dài.
Thời gian này Tạ Uyển Quân thực sự rất gầy, gần đây chịu nhiều áp lực. Lúc ấy nàng quyết tâm đẩy chuyện đến đường cùng, vẫn là muốn ép Trang phủ, làm bình thê của Trang Tín Ngạn. Trang Tín Ngạn dù có khiếm khuyết nhưng hắn có năng lực lại thông minh, còn rất tuấn tú, tính tốt, gia cảnh cũng giàu có, coi như là tương xứng. Nhưng nằm mơ cũng không ngờ, dù đến nước này, Trang Tín Ngạn cũng không chịu lấy nàng
Nếu không thể gả đến Trang phủ thì nàng phải làm sao? Bên ngoài có bao nhiêu lời đồn nhảm nàng không biết nhưng những tỷ muội con vợ lẽ trong nhà mỗi lần thấy nàng đều bưng che miệng cười trộm, có thể thấy được lời đồn đã khó nghe đến nước nào
Nàng thật sự không rõ, Trang Tín Ngạn sao lại không chịu lấy nàng? Chẳng lẽ nàng không đẹp bằng Tần Thiên, xuất thân không tốt hơn Tần Thiên? Nàng cầm kỳ thi họa đều tinh thông, chẳng lẽ Tần Thiên là kẻ xuất thân nha hoàn có thể so sánh sao? Tần Thiên chỉ biết làm ăn nhưng là thê tử, chẳng lẽ chỉ biết làm ăn là được sao?
Để Tần Thiên ở ngoài làm ăn, nàng ở trong nhà chăm sóc hắn, cùng hắn cầm sắt hài hòa không phải là được sao?
(Nghĩ như bệnh, người ta ra ngoài lao lực kiếm tiền để nó ở trong nhà nhảy múa hát ca với chồng người ta?)
Chương 217: Hồng Môn Yến
Nhưng lần này Từ Phúc Toàn đến tìm Tần Thiên không phải vì bản thân mà vì con của ông
Con của ông là Lưu Xương Bình là quản sự thu trà trong Trà Hành, cũng làm việc được gần 10 năm. Làm việc tốt, cũng không gây rối gì nhưng bình thường cũng khó mà để lại ấn tượng gì với Tần Thiên.
- Đại thiếu phu nhân, ta cũng biết dựa vào tư chất của Xương Bình khó mà phụ trách việc làm ăn khắp Mạc Bắc, ta chỉ muốn xin đại thiếu phu nhân cho hắn chức nhỏ, cho hắn học tập, tương lai cũng tiện mà giúp việc cho đại thiếu phu nhân. Từ chưởng quầy nói.
Xét thấy ông ở Thịnh Thế vất vả, thật thà bao năm qua, yêu cầu này cũng không hề quá đáng. Tần Thiên thoải mái đồng ý. Đạt được mục đích rồi thì ông cũng cao hứng rời đi.
Từ chưởng quầy chân trước vừa đi, Thanh Liễu đã đem chiếc thiếp đỏ chữ vàng vào nói:
- Là thiếp mời của Tri phủ phu nhân đưa đến
Tri Phủ phu nhân? Tần Thiên kinh ngạc, nhận lấy rồi nhìn thì thấy là trong phủ tổ chức hội du xuân, có ý mời tất cả thương phụ có danh vọng trong thành đến
Kiều yến hội này mùa xuân hàng năm Tri phủ phu nhân đều tổ chức hai lần. Một là mời tất các các mệnh phụ phu nhân đến, một lần là mới các phu nhân thương gia đến. Năm trước thì là lúc Tri phủ đại nhân và Đại phu nhân trở mặt nên Tri Phủ phu nhân cũng không có mời đại phu nhân, nhưng năm nay, việc làm ăn của Thịnh Thế rất phát triển, hơn nữa còn có cả Tống thái phó nữa nên đương nhiên không thể gạt Thịnh Thế qua một bên
Thu Lan nghe vậy thì nói:
- Có thể không đi không? Lý di nương vừa bị đẩy vào biệt viện, Tri phủ phu nhân lại mở tiệc chiêu đãi đại thiếu phu nhân, ta cảm thấy Tri phủ phu nhân nhất định chẳng có ý tốt gì.
- Đừng nói lung tung
Thanh Liễu vội bịt miệng Thu Lan rồi đi ra ngoài, xác định không có ai nghe thấy những lời Thu Lan vừa nói thì với yên lòng. Nàng quay lại chỉ vào Thu Lan trách cứ:
- Thu Lan, tính lỗ mãng của ngươi không thay đổi, sớm muộn gì cũng có ngày hại đại thiếu phu nhân.
Thu Lan đi đến bên Thanh Liễu, lắc lắc tay Thanh Liễu nói:
- Thanh Liễu tốt bụng, ngươi đừng mắng ta, ta nhất định sẽ sửa
Thanh Liễu dí trán nàng rồi cười nói:
- Đồ mặt dày, chẳng biết Hải Phú thích ngươi cái gì nữa
Thu Lan đỏ mặt, lập tức nhéo Thanh Liễu. Thanh Liễu trốn ra sau Tần Thiên cười nói:
- Lời này đại thiếu phu nhân cũng từng nói, ngươi có bản lĩnh thì véo đại thiếu phu nhân đi
Tiểu thư nào dám, nhìn Tần Thiên, mặt đỏ bừng lên rồi cúi đầu, giậm chân, sẵng giọng:
- Các ngươi đều là đố xấu xa, chỉ biết cười ta
Tần Thiên vỗ tay cười:
- Ta đâu có cười ngươi, nam nữ yêu đương vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa, ngươi và Hải Phú cũng không còn nhỏ tuổi, thích nhau thì sao? Ta còn đợi qua đợt mùa xuân này sẽ bàn việc hôn sự của các ngươi với mẫu thân, tìm ngày tốt cho các ngươi
Thu Lan vui mừng nhưng vẻ mặt lại tỏ ra bực bội, nàng dậm chân, bưng má đỏ au mà nhăn nhó:
- Không nói với các ngươi nữa
Nói xong chạy như bay ra ngoài
Tần Thiên và Thanh Liễu đều cười nhìn ra ngoài
Lần gặp nạn ở Đại Mạc cũng không phải hoàn toàn không có chuyện tốt, cũng chính là bởi vì hoạn nạn, Hải Phú cứu Thu Lan các nàng, hai người hoạn nạn gặp chân tình, sau khi trở về vẫn đều lén lút tình tự. Cuối cùng, giấy không thể gói được lửa, không bao lâu sau đã bị cùng Thanh Liễu và Tần Thiên phát hiện.
Đây vốn là chuyện tốt, Tần Thiên sao có thể ngăn cản, trong lòng cũng ngầm suy tính cho các nàng,
- Giờ Thu Lan đã có nơi có chốn rồi, Thanh Liễu ngươi thì sao? Đã có ý trung nhân chưa, ngươi ổn trọng hơn Thu Lan nhiều, nếu muốn giấu diếm thì ta khó mà phát hiện được. Tần Thiên đẩy đẩy Thanh Liễu hỏi
Thanh Liễu mặt đỏ bừng:
- Đại thiếu phu nhân nói gì thế? Ta làm gì có, cả đời này ta đều chỉ hầu hạ đại thiếu phu nhân mà thôi
- Nha đầu ngốc.
Tần Thiên cười cười, trong lòng lại đang tính toán, nên tìm lang quân như ý cho Thanh Liễu, quyết không thể để nàng chịu thiệt
- Nhưng nói lại…
Thanh Liễu thấp giọng nói:
- Thanh Liễu tuy là lỗ mãng nhưng nói không phải không có đạo lý, không bằng đại thiếu phu nhân đừng đi yến hội lần này?
- Muốn lấy cớ không đi thì dễ lắm nhưng Thanh Liễu nghĩ lại xem, chuyện Lý di nương này chúng ta có gì sai không?
Thanh Liễu vội vàng lắc đầu.
Tần Thiên cười:
- Chính là như vậy, chúng ta ngay thẳng, cần gì chột dạ tránh né?
Lúc này Thanh Liễu mới cười, gật đầu nói:
- Đại thiếu phu nhân nói đúng!
***
Đến ngày yến hội, tuy rằng không thích mấy đồ lỉnh kỉnh nhưng vì thể diện Trang phủ mà Tần Thiên vẫn để mặc cho đám nha hoàn trang điểm
Bọn nha hoàn ngày thường không có cơ hội biểu hiện, hôm nay có thể phát huy sở trường nên dùng hết sức mà trang điểm cho Tần Thiên tựa như thiên nữ hạ phàm, làm cho Trang Tín Ngạn vốn quen với Tần Thiên giản dị phải ngây người hồi lâu
- Đại thiếu gia, thật ra đại thiếu phu nhân của chúng ta ăn mặc như vậy chẳng thua gì mỹ nữ đệ nhất Dương thành đúng không? Thu Lan cười nói
Trang Tín Ngạn chỉ nhìn Tần Thiên ngây ngốc
Thấy đôi vợ chồng son tình ý nồng nàn, đại nha hoàn Bích Liên thức thời vội dẫn đám nha hoàn đi xuống. Lúc rời đi, Thu Lan lén che miệng cười vừa đóng cửa lại
Chờ bọn nha hoàn đi, Trang Tín Ngạn vội vã ôm lấy Tần Thiên, hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng, mãi đến khi hai người không thở nối mới lưu luyến buông ra
Trang Tín Ngạn ôm nàng không nỡ buông tay, miệng thì thào lặp lại:
- Bảo bối, bảo bối
- Chẳng lẽ phải trang điểm như vậy mới là bảo bối sao?
Tần Thiên chu miệng không vui, cho nên nói nam nhân trọng hình thức là không sai
Thấy nàng không vui, Trang Tín Ngạn nóng nảy, vội buông nàng ra mà viết “Mặc kệ nàng có thế nào thì cũng vẫn là bảo bối với ta. Chỉ là hôm nay nàng thực sự quá đẹp”
- Buồn nôn quá đi
Tần Thiên giận liếc hắn một cái, lại nói:
- Ta cũng biết trang điểm thì sẽ đẹp hơn nhưng bình thường ta bận rộn, sao có thể ăn mặc như thế này. Ăn mặc thế này đi lại cũng cần người đỡ, buổi sáng vì trang điểm cũng mất đến canh giờ thì sao tiện? Đẹp thì đẹp nhưng quá phiền toái
Thấy rõ lời nàng, Trang Tín Ngạn thoáng yên lặng nghĩ: Hắn phải mau chóng học được nói chuyện, đến lúc đó có thể tiếp quản Trà Hành, làm cho thê tử muốn làm gì thì làm đó, không cần băn khoăn nhiều như vậy
Chỉ là học nói nào có dễ dàng như vậy? Tối nào Tần Thiên cũng dạy hắn, hắn cũng rất cố gắng nhưng đến giờ vẫn chưa có thể nói rõ câu chữ, chỉ cần câu nào hơn năm chữ thì thường sẽ bị líu lưỡi. Cũng không thể trách hắn, hắn nghe không được, hai ba chữ còn có thể đối phó, mà cũng dễ bị lẫn. Đó là nhờ hắn thông minh mới học được trong thời gian ngắn như vậy
Nhưng thân là nam nhân, cũng rất hận không thể đứng ra bảo vệ thê tử của mình. Như chuyện mã tặc, cùng với chuyện lần trước Tần Thiên bị sỉ nhục, thậm chí còn rất nhiều chuyện trước đó, đều là vì khiếm khuyết của hắn mà mỗi lần Tần Thiên gặp nguy đều không thể kịp thời bảo vệ nàng. Với hắn mà nói cũng rất khó chịu
Nghĩ một chút, Trang Tín Ngạn không nhịn được lại nhẹ nhàng ôm Tần Thiên mà khẽ nói:
- Ta xin lỗi nàng
Nghe câu này, Tần Thiên vốn định cười, đang yên lành sao phải học người khác tỏ vẻ tâm trạng? Nhưng dần dần, Tần Thiên cảm nhận được chỉ trong mấy chữ vô cùng đơn giản này biết bao tình cảm chân thành của hắn mà lòng cảm động khôn xiết
Nàng gắt gao ôm eo hắn, dán mặt vào lồng ngực hắn
Đồ ngốc, có cái gì mà xin lỗi? Ta đã có được rất nhiều, may mắn đến nỗi ta không dám tin là hạnh phúc chân thật…
***
Ra khỏi phòng, Trang Minh Lan đã trang điểm xong xuôi đứng chờ, thấy Tần Thiên và Trang Tín Ngạn thì lo lắng gọi:
- Đại ca đại tẩu.
Trang Tín Ngạn khẽ cười cười, hắn còn có việc khác nên đi trước
Tần Thiên đi tới, nắm tay nàng nói:
- Chúng ta cũng đi thôi.
Trang Minh Lan cũng cười, hưng phấn đến mắt sáng bừng
Lần yến hội này có thể mang theo người thân, vì thế Tần Thiên liền dẫn Trang Minh Lan đi cùng vì nàng cũng sắp đến tuổi cập kê, để cho nàng và các phu nhân thương gia kia gặp gỡ mà cho bọn họ biết, Trang phủ còn một thứ nữ chưa xuất giá
Hai người ngồi chung một chiếc xe ngựa, cười đùa một hồi đã đến phủ Hồ Tri Phủ
Ngoài cửa lớn, hai người vừa được nha hoàn đỡ xuống xe thì lại thất một chiếc xe Bát bảo châu anh đi về phía này
Đến đây đương nhiên đều là các thương phụ được mời, nghĩ một chút, Tần Thiên cũng không vội đi vào. Tình cờ gặp nhau, dù sao cũng phải chào hỏi cho hợp lễ nghĩa
Xe ngựa dừng lại rồi, Tần Thiên mỉm cười nhìn cửa xe ngựa, lại thấy một nam nhân mặc hắc bào nhảy xuống
Tần Thiên ngẩn người, yến hội của Tri phủ phu nhân hắn tới làm gì?
Đang nghĩ thì lại thấy hắn vươn tay, đỡ một vị phu nhân sang trong bước xuống. Tần Thiên lập tức đoán được thân phận của bà, hẳn là mẫu thân của Tạ Đình Quân – Tạ phu nhân.
Cũng đúng, Tạ gia là diêm thương lớn như vậy, sao lại không có trong danh sách mời của Tri phủ phu nhân
Ngay lúc Tần Thiên nhìn bọn họ thì mẹ con Tạ thị cũng thấy Tần Thiên, hai mẹ con mỗi người một vẻ mặt
Tạ Đình Quân ngẩn ngơ, hai mắt sáng bừng, vẻ mặt kinh ngạc vô cùng
Hôm nay Tần Thiên mặc áo lụa mềm màu hồng thêu những đóa hồng vàng, nhánh hoa màu bạc. Váy trắng thêu bươm bướm vờn hoa. Tóc đen chải búi cầu kì, cài đóa châu hoa lóng lánh, bên phải cài trâm vàng khắc ngọc, tai đeo khuyên tai bằng hồng ngọc linh động bên tai càng khiến làn da nàng như tuyết, xinh đẹp động lòng người.
Đây là lần đầu tiên Tạ Đình Quân thấy Tần Thiên ăn mặc nhu vậy, da trắng như tuyết, má ửng hồng, mày như liễu mắt như hạnh, so với những mỹ nhân hắn từng gặp không hề thua kém, lại càng thêm phần thuần mỹ
Thoáng chốc đó, Tạ Đình Quân cảm thấy lòng rung động như muốn hóa đá
Tần Thiên nhíu mày vì ánh nhìn của hắn
Bên cạnh, Tạ phu nhân đẩy hắn, tức giận nói:
- Đình Quân, ngươi không phải muốn gặp Tri phủ đại nhân? Còn thất thần cái gì?
Bị mẫu thân nhắc nhở, Tạ Đình Quân lúc này mới lấy lại tinh thần, hắn vội thi lễ qua loa với Tần Thiên rồi đi vào cửa lớn
Để lại Tần Thiên và Tạ phu nhân, sắc mặt hai người đều có chút mất tự nhiên.
Xuất phát từ lễ phép, Tần Thiên vẫn thi lễ chào hỏi. Tạ phu nhân nhìn nàng cẩn thận từ đầu đến cuối một hồi nghĩ thầm: Không phải nha đầu này không có tư sắc gì mấy sao? Giờ xem ra cũng chẳng kém Uyển Quân là bao.
Vừa nghĩ đến chính là người trước mặt này làm hại nữ nhi mình, Tạ phu nhân khó chịu, lạnh lùng nhìn Tần Thiên hừ một cái rồi cũng không đáp lễ, để nha hoàn đỡ vào trong
- Người này sao lại như thế chứ? Trang Minh Lan lầm bầm
- Đừng để ý đến bà ấy, chúng ta làm việc của mình là được rồiTần Thiên thản nhiên nói.
Yến hội được bố trí ở đại sảnh hậu viện
Mấy người Tần Thiên được nha hoàn dẫn đi qua một con đường rộng rãi, đi vào đại sảnh lớn. Mười cánh cửa sơn son vẫn đóng chặt vì tiết trời mùa xuân vẫn còn lạnh. Vừa mới vào đã thấy mùi son phấn trộn lẫn ùa vào
- Đại thiếu phu nhân Trang phủ đến. Có nha hoàn thông báo
Trong phòng hơn mười ánh mắt nhất tề nhìn về phía Tần Thiên. Tần Thiên chỉ cảm thấy tiếng châu ngọc đinh đang, không phân biệt được là ai vào ai
- Xinh đẹp lắm
Một giọng nói trầm ổn vang lên
Tần Thiên nhìn theo tiếng đã thấy một phu nhân ăn mặc hoa lệ mà đoan trang ngồi ở chính vị. Chỉ thấy bà khoảng hơn 40 tuổi, mặt như trăng tròn, mày dài mắt bé, cử chỉ ung dung. Hẳn chính là Tri Phủ phu nhân.
Tần Thiên vội vàng dẫn Trang Minh Lan hành lễ với Tri phủ phu nhân.
Tri phủ phu nhân tỏ vẻ thân thiết, kéo tay Tần Thiên ân cần hỏi thăm Đại phu nhân một hồi, sau lại khen nàng thông minh linh tinh… sau đó lại nói:
- Hơn nữa, chúng ta có quan hệ thân gia, sau này nên năng qua lại mới đúng
Vẻ mặt không chút tức giận gì cả.
Kết cấu đại sảnh cũng không quá khác biệt, hai bên chính vị là hai hàng đặt những chiếc bàn nhỏ, trên đó bày rượu ăn, sơn hào hải vị. Trong sảnh đặt chiếc lò đồng khắc hoa sen bảy tầng, ánh than lóe sáng, sưởi ấm toàn bộ căn phòng
Sau đó, Tri phủ phu nhân xếp nàng ngồi ở vị trí thứ ba bên phải. Mà Trang Minh Lan thì được sắp xếp ngồi cùng một số tiểu thư khác. Tần Thiên ngồi xuống rồi chào hỏi mọi người, bến bên tay trái nàng là Lưu phu nhân nhà kinh doanh tơ lụa, bên phải nàng là Vương phu nhân cũng là nhà buôn muối
Hai người đều là khoảng hơn bốn mươi tuổi, tuy rằng vẻ mặt tươi cười nhưng ánh mắt nhìn Tần Thiên như có ý xâu sa. Tần Thiên cho rằng là vì những lời đồn đại nên cũng không để ý.