They say love is blind…and marriage is an institution. Well, I’m not ready for an institution for the blind just yet.

Mae West

 
 
 
 
 
Tác giả: Ngấn Nhi
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 128 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 421 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 01:15:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 113
ì mấy này này gần gũi với Thái Hậu, tôi bảo thuộc hạ giữ nghiêm bí mật này, dĩ nhiên quyết định lớn mật này của tôi sẽ không thể để cho Long Kỳ phát hiện ra, nếu thực sự Long Kỳ đấu trong tối với Thái Hậu, chắc chắn sẽ kiên quyết phản đối việc tôi gần gũi với Thái Hậu. Thực ra thì tôi làm vậy cũng là hành động vô cùng mạo hiểm. NHưng tôi muốn giúp Long Kỳ, tôi không muốn chỉ làm một phụ nữ ngoan ngoãn bên cạnh chàng, đây không phải là việc tôi thích làm, tôi chỉ hy vọng có thể được cùng chàng tiến lui, vì chàng góp một chút sức lực. Nếu đã biết chuyện như vậy mà tôi còn thờ ơ thì tôi không phải là Diệp Vũ rồi, Diệp Vũ tôi đây cũng không phải là một người không có sức khơi dậy sóng gió.
Nghĩ đến đây khoé môi tôi hơi nhếch lên cười, cười tới mức tự nhiên, xa xa nhìn thấy ánh mắt của Thái Hậu và Lệ Phi đều đổ dồn lên trên người tôi. Tôi biết họ đang nhìn chăm chú từng hành động của tôi, vì thế tôi không thể toát lên tia biểu hiện khác thường nào.
Lần này Thái Hậu rất nhiệt tình, cười nói, “Nào, Vũ Nhi lại đây ngồi” Nói xong bà ta dịch ra nhường cho tôi một chỗ, lòng tôi âm thầm nghĩ, mấy ngày nay hình tượng ngoan ngoãn xem ra cũng có chút tác dụng. Tôi cũng không khách sáo vô cùng thân thiết ngồi xuống, bắt đầu nói chút chuyện về thời tiết, rất cao hứng. Thái Hậu bắt đầu hỏi một số chuyện về Long Kỳ, bà ta làm như lơ đãng hỏi, “Xem Vũ nhi mấy ngày nay đều đi đi lại lại trong cung, Hoàng Thượng ở cùng với ngươi rất ít sao?”
Tôi không giận chu môi, nhăn mà, “Còn nói gì nữa! Ngày đó trời không biết dân gian xảy ra chuyện gì, giống như người nào đó ở huyện nào tạo phản gì đó, việc chính còn chưa xong làm sao còn lo lắng đến nô tì nữa chứ!”
Tôi tựa như vô cùng bất mãn nói, Thái Hậu có chút kinh ngạc bảo, “Gì cơ? Có người tạo phản sao? Vậy cũng không phải là chuyện nhỏ nha! Cũng không biết Hoàng Thượng định giải quyết chuyện này thế nào?”
Toô biết Thái Hậu đang kiểm tra lời tôi nói, định tìm hiểu phản ứng của Long Kỳ với chuyện này, tôi thấy cơ hội đã tới, nghiêng đầu thuận miệng nói, “Còn có thể giải quyết thế nào nữa chứ, hôm nay nô tì chẳng may nghe trộm được một câu nói của Hoàng Thượng, vốn đã làm cho nô tì sợ chết khiếp rồi. Ngài ấy nói nếu bắt được chủ mưu vụ tạo phản, nhất định phải nghiêm trị không tha!”
Mặt Thái Hậu nhăn lại, nét kinh hoàng thoáng qua trong mắt, gật nhẹ, “À, hoá ra là như vậy ha!”
Tôi bĩu môi, “Cũng không phải đúng cho lắm, xem ra trận gió đầu này thổi qua, Hoàng Thượng mới không đi!”
Lệ phi vẫn ngồi im một bên không lên tiếng, lúc này nói chen vào một câu, “Vậy mấy ngày nay muội muội rất cô đơn phải không?”
Tôi khẽ thở dài, bất đắc dĩ chống cằm, “Đó là chuyện đương nhiên rồi! Ai bảo ngài ấy là Hoàng Thượng chứ?”
Thái Hậu cười bảo, “Nữ nhân hậu cung chúng ta đều như vậy cả thôi, lúc nào tâm tình Hoàng Thượng tốt thì chúng ta được hạnh phúc, còn nếu tâm tình Hoàng thượng xấu, thì là lúc chúng ta lại là những người chịu tội vậy, bởi vậy mới nói, trong lòng nam nhân là thiên hạ, còn trong lòng phụ nữ là nam nhân vậy đó mà”
Tôi rất thích những lời như thế, không ngờ Thái Hậu đợi cả đời trong cung mà ngộ ra khá nhiều đạo lý, bà ta thừa nhận không phải nữ nhân bình thường thừa nhận đến áp lực, vây khốn mọi chuyện cả đời của bà ta lẫn cả địa vị, sao mà lại dễ dàng như vậy chứ?
Cả ba người chúng tôi đều cười vui vẻ, bộc lộ tâm sự rồi cười, tôi cười thoải mái, cười đơn thuần với tôi mà nói rất đơn giản, giống kiểu tâm cơ thâm trầm, lòng đầy ý đen tói, nhìn tổng thể trong mắt không có chút thuânf khiết nào, tựa như nét cười trong mắt Thái Hậu vậy, bất kể có thoải mái tới cỡ nào chăng nữa, thì đều là cười giả cả.
Hàn huyên với Thái Hậu một lát, tôi đứng dậy cáo từ, xoay người đi hướng lãnh cung tới. Bỗng dưng tôi đã lâu không quan tâm tới một người rồi, trước có đồng ý với nàng ta tới thăm nàng ta, do việc này xảy ra, cũng đều chưa tới lần nào.
Cái gọi là lãnh cung, thực ra gây cho người ta có cảm giác lạnh băng, tựa như cả ánh mặt trời cũng chẳng chiếu tới chỗ này. Tôi kiểu gì cũng không tưởng nổi hoàng cung tráng lệ như vậy mà đằng sau nó lại còn có một mặt như thế, ngọn cỏ khô bị gió thổi dạt qua, cả con đường duy nhất này đều có vẻ tiêu điều không chịu nổi, trong lòng không những rùng mình mà còn làm mắt tôi xúc động. Đến cả cung nữ cũng mặc loại vải thô, so với bên ngoài thấp một chút, thật sự được gọi là lãnh cung cũng đáng.
Đứng lẳng lạng trước cửa xao xuyến một hồi, cung nữ xa xa thấy tôi tới đều kinh ngạc mãi, vội vàng chạy tới hành lễ. Tôi bảo nàng ta dẫn tôi tới cung điện của Lan Phi. Đi qua một loạt điện, nghe thấy có tiếng mắng truyền ra từ bên trong, “Ông trời thật bất công quá….Mù mắt rồi…Định nhốt ta cả đời trong lãnh cung sao….Đến cả góc áo của tiên đế cũng chưa có chạm tới…Thật bi thảm quá…nhưng liên…”
Một câu phụ hoạ thánh thót truyền đến, “Lý nương nương à, người nói đúng lắm, mạng của chúng ta cũng chẳng bằng cả dân chúng bình thường nữa. Trước đây mình tiến vào hoàng cung, ta cũng không dám viết thư cho gia đình nữa! Đều muốn tiến vào trong cung để được hưởng vinh hoa phú quý, vậy mà không ngờ lại bị lạc vào kết cục như vầy, thật sự không chịu nổi nữa rồi….Khụ…” Nói vừa dứt, thì có vài tiếng ho khù khụ truyền đến, chắc là bệnh ho khan nặng lắm đây.
Tôi đứng ở cửa, trong lòng không có cảm giác gì. Lúc này Hoan nhi đứng cạnh nói nhỏ nhẹ, “Nương nương đi thôi! Đây đều là những tần phi mà tiên đế để lại, cả ngày không có việc gì cứ oán hận suốt, đừng để ý tới các bà ấy làm gì!”
Tôi thở dài khe khẽ, nhấc chân lên đi tới trước, nhớ tôi giọng bi ai vừa rồi, trong đó cất chứa biết bao sự bất đắc dĩ và tuyệt vọng, nhưng ai có thể thay đổi được chứ? Bỗng tôi nhớ tới một cảnh kịch được diễn trên tivi đã từng xem, bên trong là biên quan chiến loạn, không có tiền mua lương thực, Hoàng thượng đã nghĩ ra một cách, đó là giảm bớt chi tiêu trong cung, mỗi ngày thu một bảo vật quan trọng của phi tần, vì muốn đạt được mục đích, đem toàn bộ phi tần hậu cung tiên để lại tha về dân gian, cho các bà ấy được bắt đầu cuộc sống một lần nữa. Hơn thế, nữ nhân này còn may mắn hơn so với hai nữ nhân thở dài vừa rồi nữa.
Lúc này đi vào trước một gian điện, cũng nữ nghiêng người cho tôi bước vào. Vừa bước vào cửa thấy một cô gái đang ngồi vẽ tranh, vẻ mặt chăm chút vẽ, người tranh giao hoà nhau, trông như một bức hoạ trầm tĩnh, đẹp đẽ. Cung nữ vừa định mở miệng, tôi ngăn nàng ta lại, nháy mắt bảo các nàng lui ra, bước nhẹ chân đi tới bên cạnh Lâm Nhược Lan, mở to mắt nhìn, thấy nàng ta đang rất cẩn thận tô tô vẽ vẽ một người đàn ông. Long tôi cả kinh, dĩ nhiên đó là Long Kỳ, đường nét mạnh mẽ, dáng người thon cao hiện rõ, bộ dạng trông rất đàn ông ngang tàng. Không ngờ được Lan phi thực sự thích Long Kỳ. Nàng ta chăm chú vẽ từng nét, dường như cảm giác có người đứng sau lưng hơi ngẩng đầu lên, thấy tôi thì há hốc mồm thở hổn hển, nhấc bút nhỏ nước vẽ tong tong trên bức tranh.
Cả hai cùng kêu lên, cùng cười, mặt nàng ta hơi đỏ ửng, vội vàng cuộn bức tranh lại, khẽ cười bảo, “Tỷ tỷ đến rồi”
“Ừ, muội muội thế nào?” Sắc mặt tôi không đành lòng, mặt này vừa chứng kiến và nghe thấy, tôi nghĩ nàng ta cũng không ổn, trong lòng có chút áy náy. Tôi có một phần trách nhiệm khá lớn trong đó. Nếu không phải tôi vạch trần Lâm Quân Duệ thì nàng ta vẫn còn ngồi yên ổn làm phi tử trong cung Cảnh Lan của nàng ta ấy chứ! Nhưng hiện giờ lại hại nàng ta phải ăn cơm rau dưa sống qua ngày.
Lâm Nhược Lan dường như nhìn ra, mím môi cười bảo, “Ta sống cũng tạm được, ở đây rất yên tĩnh, thực thích hợp với ta lắm!”
Có một số ít người ở trong nghịch cảnh thì giả vờ kiên cường, cho dù quá khổ sở, cũng chôn sâu con đường không muốn nhắc tới trong lòng. Lâm Nhược Lan chính là người như thế.
Nàng ta từ nhỏ đã là hòn ngọc quý trên tay cha mẹ rồi, lòng tự trọng mạnh mẽ hơn so với những người khác. Tôi có thể hiểu được, cũng không dám hỏi thêm nữa. Nhớ tới bức tranh nàng ta vẽ Long Kỳ thì hỏi khẽ, “Ngươi không hận ngài ấy sao?”
“Hả…?” Lâm Nhược Lan bỗng dưng ngẩn ra, sau đó mới nhớ ra, cụp mắt xuống, khẽ cắn môi dưới, “Không, không trách ngài ấy, mà sao có thể trách ngài ấy được cơ chứ? Đây đều là ta xứng đáng bị trừng phạt, ta một câu cũng không oán hận gì!”
“Nhưng mà ngươi có nghĩ ra không, đây căn bản không phải là lỗi của người, ngươi vô tội. Nếu muốn phạt thì cha ngươi đã chịu nhận tội rồi, chỉ cần phạt ông ta là được!” Trong lòng tôi nổi lên cảnh bệnh vực kẻ yếu, cho dù Long Kỳ không thương nàng ta, thì cũng đừng để cho nàng ta chịu loại tội này chứ. Muốn vào Lãnh cung chỉ có Thái Hậu và Lệ phi người tài giỏi mới đúng. Đột nhiên tôi ngộ ra một câu nói để ý, có phải chỉ có Thái Hậu và Lệ Phi giỏi như thế mới có thể thích hợp với cuộc sống trong cung hay không? Mới có thể tồn tại lâu dài không? Thật là buồn cười quá đi.
Lâm Nhược Lan nghe tôi nói vậy, ánh mắt có chút ai oán, trong lòng nàng ta cũng không cam lòng, nhưng mà cũng vì nàng ta yêu Long Kỳ, mới có thể cam tâm tình nguyện như thế, đây cũng là nỗi bất hạnh của nàng ta.
Ngồi trong cung Lan phi một lúc, thấy sắc trời đã hơi muộn, một ngày trôi qua nhanh quá. Tôi tạm biệt nàng ta, đi tới chính cung, trở lại trong cung, Long Kỳ đang ngồi trước bàn đợi tôi. Thấy tôi thì hỏi, “Muộn vậy rồi mới về, đã đi đâu vậy?”
“Em đi thăm Lan phi!”
Sắc mặt Long Kỳ hơi sầm xuống, tôi không đoán ra chàng nghxi gì, một lúc sau, chàng cũng không lằng nhằng gì thêm chuyện này, hỏi, “Vũ nhi, dạo này ta bận rộn nhiều việc, có lẽ sẽ ít chú ý tới em, em không trách ta chứ?” Hoá ra, chàng cho rằng tôi đi tìm Lan phi là vì không có bạn, mà vì thế mới nói xin lỗi, tôi biểu hiện hiền lành, “Không đâu!”
Long Kỳ kéo tay tôi lại, cho tôi ngồi trên đùi mình, chàng chăm chú nhìn biểu hiện trên mặt tôi, hỏi lại, “Thật không?”
Tôi ra sức gật đầu, “Là thật mà, chàng là Hoàng Thượng, thiên hạ mới là quan trọng nhất, em không sao!”
“Không, thiên hạ và nàng đều quan trọng cả” Long Kỳ dành nói, có phải vậy không? Tôi thật sự quan trọng như vậy trong lòng chàng sao? Tôi sao có thể so sánh ngang với thiên hạ chứ?
Tham lam áp sát vào trong lòng chàng, nhắm mắt lại cảm thụ hơi thở của chàng, trong lòng rất an tam. Không hiểu sao, tôi chỉ tin tưởng mỗi chàng, tin tưởng mỗi một câu nói của chàng, kiếp này có người chồng như thế tôi còn mong gì hơn nữa đây?
Từng ngày từng ngày đi qua, quan hệ trong cung vẫn rắc rối khó gỡ, sóng ngầm càng ngày càng mạnh. Có đôi lúc có người chỉ vì một việc nhỏ mà đại hoạ sát thân. Hôm nay, tôi vừa dến ngoài điện của Thái Hậu, thì thấy một bóng người run rẩy đang quỳ bên trong, một ma ma dùng gậy đánh trên người nàng ta rách da rách thịt, máu lấm tấm thấm ra, cung nữ cực kỳ thống khổ khẽ nấc, “Thực xin lỗi….Xin ma ma tha mạng, nô tỳ không dám, lần sau nô tì sẽ nhớ kỹ ạ”
Tôi giật mình, chả nhẽ cung nữ này gây ra lỗi lầm gì quan trọng, mới có thể bị khổ hình như vậy chăng? Không chút do dự, nhấc chân đi vào, khó hiểu hỏi, “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Ma ma kia thấy tôi tiến vào, dừng tay, hành lễ với tôi, “Bẩm nương nương, nha đầu kia đã gây ra lỗi, lão nô đang dạy dỗ nàng ta đó ạ”
“À, đã gây ra lỗi hả? Nhưng mà ma ma cứ đánh tiếp như vậy chắc sẽ gây tai nạn chết người đó, rốt cục nàng ta đã gây ra lỗi gì vậy?”
Nét bối rối hiện lên trong mắt ma ma, rồi lại bình thường trở lại, “Bẩm nương nương, nha ddaauf đó ăn trộm châu báu của Thái Hậu, tội ác ngập trời, không thể không phạt ạ!”
Tôi nhìn thấy khuôn mặt đẫm nước mắt của cung nữ ló ra, khó hiểu thoáng nhìn qua ma ma, tôi biết trong đó nhất định có vấn đề, sợ cung nữ không phải trộm châu báu, mà là chuyện khác kia.
Tôi giả vờ kinh ngạc nói, “A….Chuyện như vậy thật lớn nha! Thế này vậy! Ma ma cứ giao nàng ta cho bản cung, để bản cung xử lý thấy thế nào?”
Ma ma kinh ngạc chút, chớp chớp mắt nói nhún nhường, “Chuyện này…”
“Thế nào? Ma ma vẫn còn không tin bản cung đó sao?” Tôi giả vờ không giận bảo, lúc này ma ma mới ngẩng đầu lên, “Không phải vậy nương nương, tiểu nhân….”
“Ngươi có thấy quan hệ giữa ta và Thái Hậu không? Có gì mà phải lo lắng chứ hả?”
Tôi tung Thái Hậu ra áp bà ta, bọn họ là thuộc hạ của Thái Hậu, dĩ nhiên biết mọi chuyện của Thái Hậu. Tay mồm đều nhanh, hiện giờ tôi tung Thái HẬu ra, tin chắc bà ta cũng không nói gì thêm. Quả nhiên bà ta không nói gì, hằm hằm trừng mắt liếc nhìn cung nữ kia một cái, xoay người đi làm việc khác. Nhìn theo bóng dáng bà ta, không rõ bà ta có bí mật đi bẩm báo với Thái Hậu hay không nữa. Nếu tôi nhúng tay vào chuyện của cung nữ mà để cho Thái Hậu biết, có lẽ sẽ khiến cho họ hoài nghi, như vậy không thể coi nhẹ chi tiết được. Quay đầu nhìn thoáng qua tiểu Thuận tử, Tiểu Thuận Tử hiểu tôi rất rõ, vội vàng chạy nhanh đến, “Đi xem ma ma kia chút đi, có chuyện gì thì bẩm báo lại ta!”
Tiểu Thuận Tử thực hiện theo lệnh của tôi làm, tôi nhìn cung nữ dưới đất, xem ra là đã bị đánh rất lâu rồi, thật không biết đã làm sai cái gì nữa. Cung nữ thấy tôi nhìn mặt nàng ta, thì cùi gằm mặt xuống, cả người sợ run rẩy, tựa như cực kỳ sợ tôi vậy. Tôi còn rất hoài nghi có phải mình cũng đáng sợ giống Thái Hậu không đây? Tôi cúi người xuống, nhẹ giọng nói, “Có chuyện gì xảy ra, nói cho bản cung, bản cung sẽ làm chủ cho ngươi!”
Cung nữ bị giọng mềm mại của tôi làm cho hoảng sợ, ngẩng đầu len, mở to mắt kinh ngạc không dám tin hỏi lại, “Nương nương thực sự sẽ vì Hoa nhi làm chủ sao?”
Tôi gật gật đầu, “Đúng! Chỉ cần ngươi nói cho ta biết chuyện gì xảy ra, ta sẽ xem xét tình hình mà định đoạt”
Cung nữ rất đơn thầun, vô cùng vui vẻ, lại hạ giọng thì thào, ‘Thực ra thì nô tì cũng chỉ là…chỉ là sơ ý lỡ vào điện sau cung Phù Dung, đã bị ma ma đánh thành như vậy ạ!”
Lòng tôi lập tức rộn lên, điện sau cung Phù Dung ư? Tôi cau mày hỏi, “Điện sau cung Phù Dung là ai ở vậy? Vì sao không cho ngươi đi vào hả?’
“Điện sau cung Phù Dung là tẩm cung của Thái Hậu, nương nương không biết sao? Bình thường Thái Hậu rất nghiêm cấm chúng nô tài đi vào đó ạ!”
“Vì sao thế?” Tôi tò mò đến đây, Hoa Nhi khẽ nấc lên, “Nô tì cũng không rõ ạ, hình như Thái Hậu có giấu cái gì đó rất quan trọng không muốn cho chúng nô tì thấy ạ! NHưng mà Hoa nhi cũng đáng chết rồi, biết rõ Thái Hậu nghiêm cấm không cho cung nữ vào, mà nô tì lại còn lỡ vào rồi”
“Ngươi có thấy chút gì đó không?” Tôi càng ngày càng có hứng thú, không ngờ Hoa Nhi này còn đoán được có cái gì đó.
“Nô tì cái gì cũng không có thấy, nô tì cái gì cũng không phát hiện ra ạ!”
Hoa Nhi ra sức lắc đầu, cứ dường như tôi không tin nàng ta vậy. Tôi nghĩ có hỏi thêm cũng không ra được gì, đứng lên nhìn Hoa Nhi quỳ trên mặt đất, đỡ nàng ta đứng dậy, “Hoa Nhi à, chuyện của ngươi ta sẽ giúp ngươi xin cho, nhưng mà ngươi phải nhớ kỹ không được nói cho bất cứ ai vừa rồi ta hỏi qua ngươi, nếu không ta cũng không thể nào cứu được ngươi đâu!”
Hoa Nhi rất hiểu biết gật gật đầu, “Cám ơn nương nương, Hoa Nhi nhất định sẽ nhớ kỹ, Hoa Nhi cái gì cũng không thấy, thật đó!” Nàng ta cũng không quên bổ sung thêm.
“Ta tin tưởng ngươi! Đi đi!”
Điện sau cung Phù Dung à? Trên mặt tôi khẽ hiện ra nụ cười.
Hoàng Hậu Anh Túc Hoàng Hậu Anh Túc - Ngấn Nhi