Số lần đọc/download: 608 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 03:03:09 +0700
Q.3 - Chương 13: Tuổi Thơ Dữ Dội(2)
- *******, thằng Hoàng là thằng bỏ mie nào? Sao quá giờ hẹn rồi mà éo thấy mặt?
Sân bóng xuân phương làng Canh, nơi vốn là chỗ lũ trẻ con quậy phá cùng các anh lớn đá bóng, tập thể dục mỗi chiều, tại một góc nhỏ, có hơn chục đứa con trai đang quần nhau, đánh đấm túi bụi, đứa nào đứa nấy mặt mũi lấc cấc, chỉ tầm mười một, mười hai tuổi. Đứa lớn nhất bọn mười lăm tuổi. Rất nhanh đã phân thắng thua, một phe chỉ có vài, ba thằng bị đánh ặt mũi bầm dập. Đã có mấy đứa bỏ chạy trối chết, chỉ còn một đứa nhóc tóc húi cua là còn cứng đầu cứng cổ, kết quả là bị bảy, tám đứa kia đánh hội đồng cho không ngóc đầu lên nổi.
- Chúng mày chờ...chờ đó, anh Hoàng..mà đến..là chúng mày..ăn đập!
- *****, bọn tao đập mầy trước cho sướng đã!
Thằng lớn nhất mặc áo sơ mi xanh, đầu nhuộm vàng tay cầm cái dùi cui bằng gỗ vung loang loáng, đứng trên chỉ huy sáu, bảy thằng đàn em. Hai đánh một chả chột cũng què, đằng này lại là sáu đánh một. Trận đánh này kết quả thế nào thật chẳng cần phải nói nữa.
- Đâu? Thằng Hoàng nhà chúng mày đâu, lại trốn rồi chứ gì!
- Có khi nó vẫn đang ngồi ở trường viết bản kiểm điểm cũng nên! Một thằng choai choai xen vào: - hôm qua em mới thấy nó phá nát cái bồn hoa sau trường xong mà. Thầy An gọi nó lên ban giám hiệu!
- Há há há há., thầy An hả?..thế thì giờ đang cầm chổi quét dọn wc nữ chắc rồi. Há há há, cứ chờ đại ca chúng mày dọn bồn cầu xong đâu đấy rồi tới cứu nhé.
- Chờ đó! bọn mày chẳng là cái thá gì! Lũ chó cắn càn....
" Đ C M M, sáu đánh một mà không thấy nhục à!"
Có tiếng kêu thảm thiết vang lên. Một thằng con trai mặt mũi bặm trợn không hiểu từ đâu nhảy xổ ra, vừa vứt cặp xuống là đã lao tới, hai đấm một đá cho nguyên hai thằng nằm thẳng cẳng. Thằng nhóc tóc húi cua bị đánh bò lê bò càng nằm trên đất khi thấy mặt nó thì phấn chấn hơn không biết bao nhiêu mà kể.
- Chuẩn bị ăn đòn hết cm chúng mày đi....!!
Thằng bé gầm lên một tiếng thủng màng nhĩ, một tay cởi phăng áo sơ mi trắng cùng khăn quàng đỏ, hung hăng lao vào giữa đám đông...
----------------
Chập choạng chiều...
Lang thang trên con đường nhỏ chỗ rẽ vào xóm bảy thôn Kim Hoàng là hai đứa nhóc, đứa lớn mười một tuổi, đứa nhỏ chín tuổi, đứa nào đứa nấy mặt mũi sưng húp, áo quần xộc xệch dính đầy bùn đất, trông như quân ăn mày vậy. Đứa đi đầu dĩ nhiên là Hoàng, đứa theo sau chính là thằng tóc húi cua dù bị đánh bầm dập cũng không bỏ chạy ban nãy.
- A, anh Hoàng kìa.
Khi đi đến đầu ngõ, có hai đứa trẻ một lớn một bé ngồi ở trước cửa nhà chú Phương chơi đồ hàng. Một trong hai đứa khi thấy Hoàng đi ngang qua thì chạy bổ ra.
- Anh Hoàng nay bị ăn đòn à?
- Bọn thằng An ở xóm dưới. Thằng bé đầu húi cua đi sau chen ngang: - Thằng An tuần trước bắt nạt em đó. Hôm nay anh Hoàng đã dạy cho chúng nó một bài rồi, đảm bảo lần sau có cho kẹo chúng nó cũng không dám trêu em nữa. Mà chúng nó hèn lắm, đã hẹn trước là solo, vậy mà nay chúng nó kéo cả bầy ra, bảy, tám thằng đánh một. Hèn đến thế là cùng!...
- Nói nhiều. Hoàng gạt đi, lúng búng nói với cặp môi sưng vù: - Bị ăn đòn... thì nói là bị ăn đòn, thua là thua, đừng có đổ tại...số lượng.
- Hi hi hi....
Đứa bé gái ngồi ở trước sân nghe vậy thì cười hì hì. Hoàng nhíu mày, sẵn cơn giận trong người, ngổ ngáo hét lên:
- Cười cười cái gì! Muốn ăn đấm à?
Con bé bị nó quát thì mặt tái lại, chạy ù vào trong nhà. Hoàng chửi xong thì mới nhận ra con bé này trông là lạ, hình như chưa gặp mặt bao giờ. Nó ngẫm nghĩ lát rồi quay sang hỏi đứa bé thắt tóc bím:
- Đứa nào thế Quỳnh? Sao anh không biết nhỉ?
- À, chị í hả. Con bé đáp: - Là chị Lan Anh, chị ấy mới chuyển về đây. Nhà chị ấy chuyển đến được nửa tháng rùi, ở cuối xóm á.
- Lan Anh hử? À...cái nhà suốt ngày đóng cửa đấy chứ gì. Anh biết rùi.
- Uhm... Chị ấy tội nghiệp lắm, lại bị mù nữa. Anh làm chị ấy sợ rùi. Ở đây cả tháng trời mà chị ấy chỉ có mỗi em là bạn thôi á....
- Bị mù à?
Hoàng nghe vậy thì giật mình..nó lẩm bẩm lại cái tên ấy trong đầu một, hai lần để nhớ....
----------------------
"Alo, đây là đài phát thanh xã Vân Canh. Hiện nay trong địa bàn xã xảy ra rất nhiều vụ bắt cóc trẻ em, đề nghị mọi nhà cẩn thận cửa nẻo, đề phòng cảnh giác, không để con em vui chơi ra ngoài tầm mắt..."
Hai hôm sau...
Buổi chiều....
Trên ban công, một cô bé con mặc áo kẻ hoa, váy dài trắng ngồi trên chiếc ghế gỗ, thừ người ra ngắm trời hè. Cô bé có làn da trắng song hơi nhợt nhạt, khuôn mặt trái xoan, dáng người gầy gò mảnh mai. Đôi mắt của cô bé to tròn, song có nét gì đó vô hồn.
- Hey!
Từ tán cây hồng xiêm rậm rạp kế bên, một bóng người nhảy xuống dưới trời nắng gắt đánh "uỳnh" một tiếng, phía sau là những tia nắng như thiêu như đốt. Chân chạm ban công, đó là một đứa bé. Một đứa bé mới mười một tuổi.
Cô bé hướng cặp mắt mông lung nhìn về nơi phát ra tiếng động. Hoàng cũng không dám đảm bảo có đúng là mình hoa mắt hay không, song nó vẫn nhớ giây phút ấy, cô bé đã mỉm cười.
Cho dù tất cả những gì cô bé có thể thấy được... chỉ là màu đen lạnh lẽo.
-------------
- Ai...ai đấy?
Cô bé hoảng sợ kéo ghế lùi lại.
- Nè, đừng có la, mình không phải là trộm đâu.
Hoàng gãi đầu nói:
-...Ừm, tiện đường qua đây, mình muốn qua xin lỗi bạn chuyện hôm qua.
- Có gì mà phải xin lỗi?
Giọng của cô bé trong vắt. Mặc dù Hoàng đứng phía tây, song mắt cô bé lại chỉ vô hồn nhìn về hướng đông, nơi mà nó vừa nhảy từ cây hồng kế bên sang. Hoàng vỗ đầu, đúng rồi, cái Quỳnh chẳng bảo con bé này bị mù thì là gì. Thế nhưng như vậy cũng không phải là xấu...bởi nếu như không bị mù, có lẽ cô bé cũng đã giống như bao đứa con gái khác, nhác thấy mặt nó là chạy dài mất rồi.
Đây là lần đầu tiên Hoàng có cảm giác thoải mái đến vậy khi trò chuyện với người khác, nhất là với bạn khác giới. Lý do rất đơn giản, vì đối phương không thể thấy mặt nó...
....vĩnh viễn chẳng thể thấy mặt nó.
- Này, lấy đủ rồi thì về đi!
Hoàng nói với giọng đủ để ấy thằng nhóc ở phía dưới nghe, tay xua xua. Cô bé thấy vậy thì kỳ lạ hỏi:
- Ai thế? Bạn của bạn à? Bảo lên đây chơi cho zui đi.
- À...ừm..kệ chúng nó.
Hoàng gãi đầu. Nó cũng không thể nói huỵch toẹt ra rằng, mình cùng mấy thằng đàn em đang đi ăn trộm ổi ở căn nhà kế bên, tiện thấy cô bé đứng hóng gió trên ban công thì qua xin lỗi rồi tiện thể làm quen chứ! Mặc dù nó hãy còn bé tí, lông cũng chưa mọc đủ, ngoài việc mơ hồ biết con trai con gái khác nhau ở cách đi vệ sinh, luôn ngạc nhiên khó hiểu khi tivi chiếu quảng cáo Diana ra thì.... chẳng biết gì nữa cả. Thế nhưng sĩ diện là phải giữ, nhất là trước mặt gái. ( Thật ra main cũng có tiềm năng tán gái phết đấy chứ:v)
-...Ừm...lúc đó mình vừa đi đánh nhau về, sẵn bực trong người nên nóng giận mắng bạn vô cớ, cho xin lỗi nhé.
- Thì ra là chuyện đó. Không phải xin lỗi đâu. Cô bé mỉm cười, sau đó bỗng à một tiếng: - Vậy mà mình cứ tưởng cậu hung dữ lắm cơ. Mà cậu làm sao qua được đây vậy, chỗ này là lầu hai mà?
- Mình nhảy từ cây bên kia sang. Hoàng hồn nhiên chỉ tay vào cây hồng mọc sát ban công.
- Ồ...cô bé à một tiếng: - Bạn trèo cây giỏi thiệt. Mình cũng muốn thử cảm giác trèo cây lắm, nhưng mà không được.
- Có khó gì đâu, thử là được à. Hoàng nói: - Không chỉ trèo cây, còn nhiều trò khác vui hơn nhìu. Bắn bi, chơi quay, trốn tìm, đánh bài này. Nhưng vui nhất vẫn là đánh nhau, mình thích đánh nhau nhứt.
- Đánh nhau là xấu mà. Cô bé lắc đầu, gương mặt lộ vẻ mơ màng: -...Nhưng mình vẫn muốn thử một lần cho biết, làm gì cũng được, dù gì cũng tốt hơn là ngồi một chỗ. Giá mà được như bạn thì thích nhỉ. Ngồi đây buồn quá.
- Buồn hả? ủa, vậy bạn không phải đi học hả?
Cô bé lắc đầu.
- Mình học tại nhà.
-Vậy thỉnh thoảng tui đến chơi với bạn nha.
- Hứa là phải đến đó nhe.
- Được! Hoàng nhảy xuống ghế nói: - Chào nhé, mình về đây!
- Khoan đã, mình còn chưa biết tên bạn mà?
Cô bé ngước đầu nhìn về phía Hoàng, đúng hơn là nơi phát ra tiếng nói, hét lên. Còn nó lúc ấy thì đã trèo từ cây hồng xuống rồi.
- Hoàng!
- Mình là Lan Anh!! Con bé nói với theo.
Tình bạn trong sáng của hai đứa con nít. Một kỷ niệm đẹp, và cũng đầy sóng gió.
--------------------
Kể từ hôm đó, cứ khi nào rảnh, thường là ba lần một tuần, Hoàng lại trèo cây qua chơi với cô bé. Nó kể với cô bé đủ thứ chuyện, từ việc đi thả diều vui thế nào, cho tới chiến tích oánh lộn của bản thân, rồi mấy lần đi ăn trộm xoài bị chó rượt gần chết...Đổi lại, cô bé chiêu đãi bạn bằng những chiếc bánh thơm ngon tự tay mình làm, đôi khi là nước quả hoặc trái cây, đúng sở thích ăn uống của nó.
Một đằng chuyên bày trò quậy phá, một đằng thì suốt ngày chỉ khép mình trong bốn bức tường, dần dần, cả hai đứa đã trở thành một đôi bạn thân hơn bao giờ hết. Chúng tự thấy mình rất hợp nhau, bởi vì chúng đều có một điểm chung.
Đó là cô đơn.
Cô bé mặc giữ vững chính kiến không đồng tình với những hành động phá phách của Hoàng, song vẫn rất lấy làm thích thú khi nghe nó kể lại. Còn Hoàng, sau một thời gian ở gần cô bé cũng bị cảm hóa không ít, bằng chứng là tần suất những trận đánh lộn của nó đã giảm đi theo thời gian, theo cách mà chính nó cũng không nhận ra....
Chính Hoàng cũng không hay biết, nó đã thay đổi rất nhiều, nhiều lắm....
....Mãi cho tới một buổi chiều.
Cờ đỏ, nơi tụ tập bọn trẻ trong xóm chăn trâu mỗi buổi chiều. Hai đứa con nít nằm sóng xoài trên thảm cỏ êm ái, mắt lim dim tận hưởng làn gió chiều êm ả lùa tới, mơn man trên thân thể. Đây đã là lần thứ ba Lan Anh cùng Hoàng trốn đi chơi, nhân lúc chị giúp việc không có trong nhà.
Và cũng là lần cuối cùng không bị phát hiện của hai đứa.
"Alo, đây là đài phát thanh xã Vân Canh. Hiện nay trong địa bàn xã xảy ra rất nhiều vụ bắt cóc trẻ em, đề nghị mọi nhà cẩn thận cửa nẻo, đề phòng cảnh giác, không để con em vui chơi ra ngoài tầm mắt..."
-...Oa, hóa ra đây là cảm giác nằm trên cỏ sao, êm quá. Ngủ luôn được ý.
- Chỉ buổi chiều là mát thôi, ban ngày nóng chết bà.
-....Buổi tối ở đây thì thích nhỉ.
- Buổi tối lắm muỗi lắm. Hoàng thật thà nói: - Nhưng mà ngắm sao thì được. Nhất là rằm, đẹp phết.
-....Đẹp lắm sao....
Cô bé nói, đôi mắt chợt buồn.
-...Chỉ tiếc là mình chẳng bao giờ nhìn thấy được.
Hoàng bần thần. Ừ nhỉ. Mù thì làm sao mà nhìn được. Cảnh có đẹp đến mấy cũng vậy. Bạn buồn làm nó cũng buồn theo. Không khí nhất thời chùng xuống.
- Nếu mắt mình sáng lại thì tốt quá, mình có thể chơi diều nè.
- Còn gì nữa không?
-..Có chứ, có thể theo cậu đi trộm ổi, có thể ngắm sao trời mỗi tối...
Cô bé nói tới đây thì tạm ngưng, mãi sau đó mới tiếp:
-..Đúng rồi, còn có thể thấy được cậu nữa.
Giọng nói êm ái thì thào, song lại khiến Hoàng giật mình.