People sacrifice the present for the future. But life is available only in the present. That is why we should walk in such a way that every step can bring us to the here and the now.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Thập Tam Xuân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 143 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 730 / 12
Cập nhật: 2017-09-25 01:53:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
, Chương 213-214
hương 213: Xử phạt
Sắc mặt Tần Thiên hơi trầm xuống, lui về phía sau hai bước, giữ khoảng cách với hắn. Tạ Đình Quân nhíu mày:
-   Nên làm ta đã làm, cần nói ta đã nói, vì sao Tần đương gia vẫn là thái độ này
-   Chuyện vừa rồi Tạ công tử cũng thấy đó…Ta tuy không sợ những lời đồn nhưng ta vẫn phải giữ thể diện cho Trang phủ và Thịnh Thế. Về sau ngoài chuyện làm ăn thì vẫn nên kiêng kị chút là hơn. Tần Thiên nói
Nói xong, Tần Thiên xoay người tránh ra, tự lên xe ngựa mình
Lời đồn đại này truyền nhanh như vậy thực sự là không thỏa đáng. Tuy rằng người biết không chỉ riêng gì Tạ Đình Quân nhưng vẫn khiến Tần Thiên không thể không hoài nghi hắn. Nhưng không có chứng cứ, cũng không tiện nói rõ, hai nhà lại có chuyện hợp tác lớn ở Mạc Bắc, chỉ có thể cố gắng cách xa hắn một chút
Mọi người lên xe ngựa rồi nhanh chóng rời đi, những người ở bên xem thấy không còn gì vui thì cũng dần tan.
Tạ Đình Quân vỗ vỗ ngón tay sắt đen sì, nhìn theo bóng xe ngựa rời đi, ánh mắt hơi trầm xuống.
Rất nhanh đã về tới Trang phủ.
Đại sảnh Trang phủ.
Tộc trưởng Trang Thành Chí ngồi chính vị, Đại phu nhân ngồi bên, Trần di nương đứng sau Đại phu nhân. Các lão gia trong tộc chia nhau ngồi bên trái, Tần Thiên, Trang Tín Ngạn, Trang Tín Trung, Phương Nghiên Hạnh, Trang Tín Xuyên ngồi bên phải
Mà Lý di nương. Trang Minh Hỉ và Lưu Bích Quân thì quỳ gối ở giữa sảnh, ai nấy đều cúi đầu. Phụ nhân áo vàng quỳ sau các nàng, người lạnh run. Người đánh xe ngựa đứng sau phụ nhân áo vàng, vẻ mặt mơ hồ
Lúc này, Trang Thành Chí vẻ mặt luôn âm trầm ho khan một tiếng, chậm rãi mở miệng, hắn chỉ vào ba người quỳ ở dưới, nhìn phụ nhân áo vàng, lạnh giọng hỏi:
-   Người đàn bà kia, ta hỏi ngươi, kẻ sai ngươi gây sự với Thịnh Thế là ba người này?
Phụ nhân áo vàng nghe tiếng ngẩng đầu lên, run rẩy nhìn ba người Lý di nương một cái rồi mắt đảo liên hồi.
Bên cạnh Tần Thiên nhìn thấy liền nói:
-   Hôm nay nếu ngươi phối hợp với chúng ta nói thật thì chúng ta tra ra chuyện rồi sẽ thả ngươi về, nhưng nếu chúng ta không tra ra được điều gì thì ta sẽ coi như việc này do ngươi làm, lập tức đưa ngươi lên quan phủ, sẽ không đơn giản như vậy đâu
Nói xong nhìn về phía Trang Thành Chí, Trang Thành Chí gật đầu tỏ vẻ đồng ý
Thấy chỉ cần có thể khai mọi chuyện là có thể không bị đưa ra quan phủ, phụ nhân kia lập tức kích động, nàng ngẩng đầu nói với Tần Thiên:
-   Đại thiếu phu nhân, ta không nhìn rõ phía trước
Được Tần Thiên đồng ý, phụ nhân đứng lên đi đến trước mặt ba người, cúi người nhìn rõ ba người một lượt
Đám Lý di nương thấy phụ nhân kia đứng trước mặt các nàng mà lúc này bọn họ trông như quỳ trước mặt phụ nhân thì trong lòng vô cùng giận dữ. Lý di nương ngẩng đầu hung hăng trừng mắt nhìn phụ nhân một cái. Nào ngờ phụ nhân kia lại hừ lạnh coi thường. Lý di nương kiêu ngạo thành tính, sao bị chịu nhục như thế, còn là kẻ thấp kém coi thường, thiếu nữa thì hôn mê
Tần Thiên cùng Trang Tín Ngạn ở một bên nhìn mà buồn cười, cũng không lên tiếng, những người khác, Đại phu nhân không thấy không nói làm gì, Trần di nương thấy Lý di nương như vậy trong lòng cũng thích thú nhưng vẻ mặt bình thản. Phu thê Trang Tín Trung không có gì khác lạ. Trang Tín Xuyên ở bên nhìn vừa tức vừa vội, chuyện này trước đó hắn không rõ, thấy giờ ầm ỹ như vậy, còn bị tộc trưởng bắt được, nếu thực sự tra ra là nhị phòng gây ra thì còn không biết sẽ xử phạt thế nào. Hắn càng nghĩ càng vội, cảm thấy hoảng sợ.
Bên này, phụ nhân cẩn thận nhìn kĩ rồi lại quỳ xuống đáp:
-   Hồi bẩm Trang lão gia, ba người này bỉ phụ chưa từng gặp
Lúc này, phụ nhân kia sớm bị thái độ của Tần Thiên dọa cho táng đởm, không dám có nửa câu nói dối.
-   Tam thúc công, ta đã nói là chúng ta bị oan, ba mẹ con chúng ta ra ngoài đi dạo phố, vừa khéo đi qua Thịnh Thế, thấy náo nhiệt mới dừng lại xem, sao có thể chỉ vì thế mà kết luận là chúng ta làm?
Lý di nương sớm biết phụ nhân kia sẽ không nhận ra được các nàng nên không hề sốt ruột, nay thấy phụ nhân áo vàng phủ nhận thì vội vàng kêu oan
Đại phu nhân vẫn không lên tiếng bỗng nhiên nói:
-   Vị xa phu kia có ở trong này không, lão thân có chuyện muốn hỏi
Xa phu đáp lời. sau đó, ra, đại phu nhân hỏi:
-   Lúc trước các nàng mướn xe ngươi thì nói thế nào
Xa phu nghĩ nghĩ rồi đáp:
-   Các nàng nói, đánh xe đến Trà Hành
-   Còn nói muốn đi đâu không?
-   Hồi bẩm Đại phu nhân, tiểu nhân cũng không nghe thấy bọn họ nói muốn đến chỗ nào khác.
Đại phu nhân cười cười, nói:
-   Tú Mai, nếu ba mẹ con ngươi muốn đi dạo phố sao lại đòi đến thẳng Trà Hành? Trà Hành nào phải chỗ tốt mà dạo phố đâu
Lý di nương đảo mắt, lập tức trả lời:
-   Đại tỷ, ngươi biết ta đó, bình thường ta rất ít khi xuất môn, nay mới ra được một chuyến đến Trà Hành xem sao cũng chẳng đáng để bị chỉ trích chứ. Dù sao ta cũng là người của Trang phủ còn gì? Ta định đến Trà Hành rồi đi chỗ khác không được sao? Đại tỷ cứ như thế mà định tội ta thì cũng quá qua loa rồi? Tú Mai tuy là thiếp thất nhưng cũng không tâm phục!
Ngữ khí rất cứng rắn.
Phương Nghiên Hạnh lập tức nói:
-   Nhưng trong phủ có xe ngựa ngươi không đi, cố tình mướn xe ngựa bên ngoài, chẳng lẽ không phải vì ngươi chột dạ?
Lý di nương cười lạnh, lập tức phản bác:
-   Tam thiếu phu nhân cũng là người quản lý việc trong Trang phủ, nên biết vì các lão gia trong họ đến mà xe ngựa trong phủ cũng không còn nhiều. Một hai chiếc xe còn lại, ta cũng ngại đại tỷ và các ngươi nhỡ muốn xuất môn thì sao? Ta có lòng mà để xe lại cho các ngươi, giờ lại bị quở trách, đúng là oan muốn chết
Đại phu nhân và Phương Nghiên Hạnh đều bị nàng bác lời đến không thể nói gì nữa.
Thấy hai người đều bị thất bại, Lý di nương rất đắc ý, lại nhìn Trang Thành Chí sắc mặt khó đoán mà dập đầu nói:
-   Tam thúc công, chúng ta tuy chỉ là nhị phòng nhưng cũng là người Trang phủ, sao lại làm ra những chuyện khiến Trang phủ mất mặt được
Sau đó, Lý di nương vươn ngón tay trắng nõn chỉ vào phụ nhân áo vàng, giọng the thé:
-   Hoặc là chính là con mụ này ba hoa để thoát tội, hoặc là có người cố ý làm loạn, di hoa tiếp mộc để khiến ọi người xem nhẹ việc làm bại hoại gia phong của người đó
Khi nói những lời này, Lý di nương hung hăng trừng mắt nhìn Tần Thiên.
Một tuồng kịch như vậy, Tần Thiên xem quá đủ, cũng khó trách Lý di nương có thể xưng vương xưng bá nhiều năm như vậy. Khí thế, tài ăn nói này, khả năng lung lạc người khác người thường không thể so sánh. Chẳng những hoàn toàn có thể bác bỏ sự lên án của mọi người mà còn nhân cơ hội trả đũa, ình, thật sự là inh!
Bên kia, phụ nhân nóng nảy, lấy trong lòng ra nén bạc năm lạng, giơ cao ngang đầu:
-   Ta không có nói hươu nói vượn, bạc còn ở đây, ta chỉ là một nữ nhân, nhà nghèo đói, không ai cho sao ta có nhiều bạc như vậy. Ta không có nói hươu nói vượn!
Tuy rằng Lý di nương cố gắng lấp liếm nhưng Tần Thiên đã chắc chắn việc này nhất định là bọn họ gây ra. Dù sao những người muốn hại nàng cũng không nhiều, hại nàng rồi có thể tư lợi càng ít. Hơn nữa, bình thường các nàng ít xuất môn mà vừa lúc lại ở đó, nói là trùng hợp thì nàng tuyệt đối không tin. Nhưng các nàng nhất quyết chống chế, cũng khó mà xử phạt bọn họ. Dù sao có người trong họ tộc ở đây, không phải Đại phu nhân và Tần Thiên quyết định là được. Lý di nương thực sự là lương thiếp, lại sinh 1 nam 1 nữ cho Trang phủ, nếu muốn định tội bà ta thì phải có chứng cứ rõ ràng, có thể làm cho người ta tâm phục khẩu phục, nếu không sẽ thành đại phòng bọn họ ức hiếp người. Truyền ra ngoài chẳng hay ho gì
Phải làm thế nào mới lấy được chứng cớ? Tần Thiên nghĩ nghĩ rồi vẫy Thu Lan lại, thì thầm mấy câu vào tai nàng. Thu Lan nhận lệnh mà đi. Trang Minh Hỉ ở bên thấy Tần Thiên như vậy thì thầm kêu không tốt. Nàng biết, hôm nay bị Tần Thiên bắt tại trận, mẫu thân chống chế sẽ chẳng được lâu. Các nàng quả thực đã làm việc này, sơ hở cũng nhiều, bị vạch trần là chuyện sớm muộn. Nàng giờ đang lo lắng, sau khi bị tra xét phải làm thế nào để bản thân an toàn
Bên này, Lý di nương còn đang tranh cãi cùng phụ nhân áo vàng, Trang Thành Chí cùng đám người trong tộc nhất thời cũng không thể đoán được là ai đúng ai sai. Bên kia, Thu Lan đã dẫn theo đoàn người tiến vào. Ba người Lý di nương quay đầu nhìn, thấy đều là nha hoàn của bọn họ thì hơi biến sắc
Tần Thiên lại cho phụ nhân áo vàng nhìn những người này, phụ nhân kia nhìn kỹ vẫn nói là chưa từng gặp ai. Tần Thiên hiểu, việc này Lý di nương làm nhất định rất kín kẽ, nhưng chuyện bí mật gì cũng có thể tra đến tường tận. Nàng nghĩ nghĩ lại hỏi phụ nhân kia:
-   Vậy người sai ngươi làm chuyện này là ai?
Phụ nhân nói là thím Dương cùng ngõ với mình. Tần Thiên, Đại phu nhân, Trang Thành Chí thương lượng thì phái người mời Dương đại thẩm đến. Dương đại thẩm thấy thế thì vốn đã chột dạ, lại bị Tần Thiên cưỡng ép, dụ dỗ mà không dám giấu diếm, chỉ và Mã ma ma đằng sau Lý di nương nói:
-   Chính là ma ma này sai ta làm. Ta chỉ tìm người giúp nàng, nhận 2 lạng bạc mà thôi, ta không biết gì hết. Dương đại thẩm mặt tái mét
Mã ma ma lập tức quỳ xuống, lúc đầu còn chống chế nhưng Dương đại thẩm nói:
-   Mã ma ma, lúc ngươi tới nhà ta trong nhà còn một đứa cháu 8 tuổi, nó tận mắt thấy ngươi, có cần cháu gái ta đến đối chất? Lời trẻ con mọi người sẽ không nghi ngờ chứ
Mã ma ma rốt cuộc không thể nói gì nữa, chỉ liên tiếp dập đầu với Đại phu nhân.
Đại phu nhân lạnh lùng nói:
-   Xem ra là đã lâu ta không quản lý nên hạ nhân trong nhà cả một đám đều không phân biệt được phương hướng sao. Mã ma ma, ngươi là người ở trong phủ đã lâu, hẳn biết ta ghét nhất cái gì. Giờ ngươi làm ra chuyện này thì chắc chắn đã biết kết quả rồi chứ
Mã ma ma sợ tới mức liên tục dập đầu mà phát ra âm thanh lớn trên sàn:
-   Đại phu nhân thứ tội, đại phu nhân thứ tội, lão nô chỉ là một hạ nhân, là bất đắc dĩ
Lại chỉ vào Lý di nương nói:
-   Là Lý di nương sai lão nô làm, chủ nhân có lệnh lão nô nào dám không nghe. Đại phu nhân niệm tình nô tỳ vẫn luôn trung thành với Trang phủ, niệm tình lão nô tuổi lớn mà tạm tha cho lão nô lần này đi
Đại phu nhân hừ lạnh một tiếng:
-   Dù là hạ nhân thì cũng phải biết phân biệt cái gì nên làm cái gì không nên làm. Ngươi dám vẽ đường cho hươu chạy, làm ra việc gây tổn hại thể diện Trang phủ thì cũng phải biết được hậu quả của mình đi thôi
Sau đó thì sai người lôi xuống đánh mười roi, sau đó đưa đến thôn trang, không bao giờ có thể trở về.
Xử lý Mã ma ma xong, đại phu nhân lại nói:
-   Tú Mai, ngươi còn gì để nói?
Chuyện tới nước này, Lý di nương rốt cuộc không thể chống chế, bà chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, thân mình mềm nhũn, ngã xuống đất. Bên cạnh, Trang Minh Hỉ vội đỡ lấy bà, lo lắng hỏi:
-   Mẫu thân, ngươi thế nào?
Lại nhân lúc đỡ bà mà lén lút nói vào tai bà:
-   Non xanh còn đó thì lo gì thiếu củi đun
Lý di nương đầu tiên là ngẩn ra sau đó nhanh chóng hiểu ý. Mặt bà trắng bệch lại, kinh ngạc nhìn Trang Minh Hỉ. Trang Minh Hỉ nhìn bà thật sâu rồi xoay người quỳ lại Đại phu nhân.
Chính vị, Đại phu nhân nhìn phía Trang Thành Chí, cung kính nói:
-   Chuyện giờ chân tướng rõ ràng, tam thúc công là tộc trưởng Trang thị, việc này xin mời tam thúc công quyết định
Lời này vừa nói ra, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Trang Thành Chí.
Trang Thành Chí bưng miệng ho nhẹ hai tiếng, rồi đứng lên, dùng giọng nói khàn khàn của mình mà nói:
-   Lý Tú Mai, ngươi là nữ nhân thì vốn phải ngoan ngoãn ở trong nhà, nhất cử nhất động phải lấy thể diện Trang thị làm trọng. Ngươi hết lần này đến lần khác gây chuyện thị phi, chúng ta nể ngươi cô nhi quả phụ nhiều năm như vậy nên cũng không so đo. Nhưng giờ ngươi dám lén lút gây sóng gió, giẫm lên thể diện của Trang thị, tôn nghiêm của đương gia Trang phủ, không thể tha thứ
Nói đến những lời cuối, giọng Trang Thành Chí dần trở nên nghiêm khắc, tựa như búa tạ đánh thẳng vào ngực Lý di nương.
Mặt Lý di nương trắng bệch, cả người run lên, hoảng sợ mà nhìn đôi môi rung động của Trang Thành Chí.
-   Trang phủ không thể dung được loại phụ nhân như ngươi, từ hôm nay trở đi, ngươi thu dọn đồ rời khỏi Trang phủ đi
Mọi người đều kinh hoảng, tộc trưởng thực sự muốn trục xuất Lý di nương khỏi Trang phủ? Dù là Tần Thiên cũng không đoán được sẽ có kết quả này, có thể thấy lần này Trang Thành Chí thực sự rất giận. Nhưng cũng là bọn họ tự làm tự chịu, cũng không có gì đáng thương hại
-   Về phần Tứ tiểu thư, Trang Minh Hỉ và Lưu thị…
Nghe Trang Thành Chí nhắc đến mình, Trang Minh Hỉ và Lưu Bích Quân đều cả kinh, không biết chờ đợi các nàng là điều gì
Nhưng Trang Thành Chí còn chưa nói xong lại nghe Lý di nương a lên một tiếng thảm thiết
Lý di nương quỳ gối mà lê đến trước mặt Trang Thành Chí, ôm hai chân hắn khóc lớn:
-   Tam thúc công, tam thúc công, Tú Mai biết sai rồi, người đừng đuổi Tú Mai đi, Tú Mai tuổi lớn, ra khỏi Trang phủ còn có thể đi đâu? Tam thúc công, ta biết sai rồi, sau này ta không dám nữa. Ta nhất thời cũng là bị ma xui quỷ khiến mới làm ra chuyện xấu xa này. Về sau ta không bao giờ dám làm nữa, tam thúc công, ngươi tha ta đi, tha ta đi!
Lý di nương từ trước đến giờ vẫn luôn kiêu ngạo khóc thật thê thảm đến độ khàn giọng. Lần này bà ta thực sự sợ, không nghĩ tộc trưởng lại xử lý mình như vậy
Chương 214 Chết cho ngươi xem.
Thấy Trang Thành Chí không chút động tĩnh, Lý di nương lại xoay người đi về phía Đại phu nhân, ôm chân bà khóc xin:
-   Đại tỷ, đại tỷ, ta biết ta có nhiều chỗ không phải với ngươi, cũng biết nhiều năm qua ta làm nhiều chuyện không đúng nhưng đại tỷ, ta cũng vì lão gia mà sinh cho Trang phủ một trai một gái, lão gia qua đời ta vẫn luôn giúp đại tỷ xử lý việc nhà, nuôi dưỡng con cái, không có công cũng có khổ.
Lý di nương nắm lấy tay Đại phu nhân, nước mắt không ngừng:
-   Nhiều năm qua nếu không có Tú Mai lo liệc việc nhà cho đại tỷ thì đại tỷ sao có thể toàn tâm toàn ý mà coi sóc cho Trà Hành, Trà Hành sao có được ngày hôm nay? Đại tỷ, ta biết…
Lý di nương vỗ ngực, không chút nể nang tự nhục mạ mình:
-   Ta biết, ta âm hiểm, ta giả dối, nhưng là ta cũng là bị ma xui quỷ khiến, đại tỷ tha ta lần này đi, ta đã ngần này tuổi rồi, đuổi ta ra ngoài ngươi bảo ta phải làm thế nào? Ta chỉ có đường chết mà thôi. Ta thành thật thủ tiết 13 năm, thành thật nuôi dưỡng con cái chẳng lẽ để đổi lấy kết quả này sao?
Lý di nương ôm ngực khóc rống.
Trang Tín Xuyên ở bên cũng rung động, nếu mẫu thân thực sự bị đuổi ra thì hắn không thể ngóc nổi đầu lên ở Trang phủ nữa
Nghĩ vậy, hắn cũng xông lên, quỳ gối dập đầu trước mặt Đại phu nhân:
-   Đại nương, mẫu thân cũng là nhất thời hồ đồ, về sau mẫu thân cũng không dám nữa, xin đại nương giơ cao đánh khẽ
Trang Minh Hỉ và Lưu Bích Quân cũng đều cầu xin Đại phu nhân và tộc trưởng. Lý di nương dưới tình thế cấp bách mà cũng bất chấp thể diện, cầu xin Đại phu nhân rồi cầu xin Trần di nương, Trang Tín Trung, Phương Nghiên Hạnh thậm chí là Tần Thiên và Trang Tín Ngạn. Giờ không như trước kia, từ sau khi bọn họ mất vị trí đương gia, Hồ tri phủ đã xa lánh bọn họ. Nay bà lại sai trước, muốn bảo Hồ tri phủ cứng rắn xuất đầu lộ diện vì bà là điều không thể cho nên Lý di nương mới sợ hãi như thế
Mọi người trong Trang phủ thực ra cũng không phải là những kẻ máu lạnh, dù là Trần di nương bình thường bị Lý di nương áp bức nhưng giờ thấy Lý di nương khóc lóc thảm thương, lại nghĩ tới bà bị đuổi ra khỏi Trang phủ tình cảnh thê thảm cỡ nào, đều là thân phận thiếp thất, bà cũng không khỏi thương xót. Lại càng không cần nói Tín Trung, Phương Nghiên Hạnh và Trang Minh Lan vốn là những người nhu nhược. Bình thường Lý di nương thích sinh sự nhưng cẩn thận nghĩ lại cũng không thực sự hại ai, cùng ở chung một mái nhà nhiều năm như vậy, cũng không ai muốn thấy bà có tình cảnh thê thảm như vậy
Nhất thời, mọi người đều nhìn về phía tộc trưởng Trang Thành Chí, muốn cầu tình cho Lý di nương nhưng không dám.
Về phần Tần Thiên, người khác không bị Lý di nương hại nhưng nàng thiếu chút nữa bị bà hại cho phải ngồi tù, tính mạng cũng không còn. Giờ nàng cũng không có chút nào thương xót Lý di nương nhưng chuyện bỏ đá xuống giếng nàng cũng không muốn làm để mặc Trang Thành Chí xử lý. Thần sắc Trang Tín Ngạn vẫn thản nhiên tựa như Lý di nương thế nào cũng được, hắn cũng không quan tâm.
Mà Lý di nương khóc lóc một hồi này lại đánh động Đại phu nhân. Đại phu nhân nhớ tới từ sau khi trượng phu qua đời cuộc sống gian nan cỡ nào, cả nhà cô nhi quả phụ dựa dẫm vào nhau mới giữ vững được Trang phủ, trong đó công của Lý Tú Mai không thể chối. Lý Tú Mao kiêu ngạo ương ngạnh bà biết, cũng nhớ rõ nhưng không có nghĩa rằng điều đó có thể hoàn toàn xóa sạch công lao của bà. Công chính nghiêm minh vốn là chuẩn mực xử sự của Đại phu nhân. Bà cũng không phải nữ nhân hào môn bình thường, trượng phu sớm mất, lòng bà không phải chỉ có sự đố kỵ. Bà không phải là chủ mẫu mà là trưởng gia đình, lòng bà rộng lớn hơn bất kì chủ mẫu nào khác, không phải là người không dung được người khác
Lúc này Lý Tú Mai không đúng, đúng là đáng giận nhưng cứ như vậy trục xuất bà ra khỏi Trang phủ, theo Đại phu nhân thấy vẫn là không đủ nhân tình. Bà thủ tiết hơn 10 năm, những năm tháng thanh xuân tươi đẹp nhất của nữ nhân cũng đã hao mòm, sao có thể lúc bà đã già mà đuổi đi? Về sau chết cũng thành cô hồn vô chủ.
Sự trừng phạt này theo bà thấy là quá nặng
-   Tam thúc, không biết ta có thể nói đôi câu
Đại phu nhân nhìn về phía Trang Thành Chí.
Sắc mặt của mọi người trong Trang phủ và Đại phu nhân Trang Thành Chí sớm đã thấy, hắn nói:
-   Ta tuy là tộc trưởng Trang thị nhưng dù sao đây cũng là chuyện nhà các ngươi, Hoa Anh thân là chủ nhà, đương nhiên có quyền nói chuyện
Đại phu nhân gật gật đầu, bà trầm mặt gọi một tiếng:
-   Tú Mai
Lý di nương thấy có thể có biến chuyển, vội đi đến trước mặt Đại phu nhân:
-   Tú Mai ở đây, đại tỷ, ngươi tha cho ta lần này đi. Lý di nương khóc lóc
-   Tú Mai, lần này ngươi phạm sai lầm lớn như vậy, không thể nào tha thứ
Nói tới đây, Đại phu nhân thoáng ngừng lại rồi lại chậm rãi nói:
-   Như vậy đi, ở riêng đi thôi, hôm nay nhân lúc các vị trong tộc đều ở đây, ba phòng chúng ta chia ra ở riêng, mọi người tự quét tuyết trước cửa nhà mình, chắc hẳn sẽ không bao giờ xảy ra chuyện như thế này nữa. Ai cũng có thể được sống yên ổn
Lời này vừa nói ra cả phòng yên ắng
Tần Thiên cùng Trang Tín Ngạn đương nhiên vui mừng nhưng là nhị phòng và tam phòng đều có chút ngẩn ngơ.
Ở riêng, nhị phòng chỉ được ba phần, tam phòng càng ít, chỉ có được một phần, chia ra rồi, Trà Hành cũng chẳng liên quan gì đến bọn họ không nói mà chất lượng cuộc sống không thể nào so sánh như trước được. Hơn nữa, sang năm Trà Hành bắt đầu mở rộng làm ăn ở phương Bắc, ở riêng rồi, đừng nói nhị phòng mà tam phòng cũng không hề muốn
Trong lúc nhất thời, mọi người hai mặt nhìn nhau, cũng không ai lên tiếng, đại sảnh vô cùng yên tĩnh
Lý di nương vốn đang khóc lóc gây rối nghe Đại phu nhân nói xong thì bỗng nhiên an tĩnh lại. Bà đứng lên, dùng sức lau nước mắt, chỉ vào đại phu nhân lạnh lùng nói:
-   Đại tỷ, ngươi đang uy hiếp ta sao? Chia nhà không được thì đuổi ta đi đúng không?
Đại phu nhân, thản nhiên nói:
-   Ở riêng với ai cũng tốt. Ngươi không phải có bệnh đố kỵ khó chữa sao? Ở riêng rồi ngươi tự quản lý gia đình, tự mình làm đương gia, chắc chẳng còn ghen tỵ gì nữa
-   Ta không chia, ta không chia
Lý di nương kêu lớn:
-   Đại tỷ, ngươi hay lắm, giờ thấy Mạc Bắc có mối làm ăn lớn nên muốn chúng ta ở riêng, ngươi cho chúng ta là kẻ ngu ngốc sao?
Sau đó Lý di nương chỉ vào Trần di nương:
-   Ngươi hỏi Xảo Vân xem bà ta có muốn chia không?
Trần di nương không nói gì nhưng vẻ mặt đầy ý không muốn
-   Không sai, năm sau Trà Hành có việc làm ăn lớn ở Mạc Bắc nhưng nó liên quan gì đến các ngươi? Đây là Tần Thiên và Tín Ngạn đàm phán được, vì mối làm ăn này bọn chúng suýt thì mất mạng, còn vì thế mà bị các ngươi hãm hại, làm nhục.
Đại phu nhân cười lạnh, không nhanh không chậm nói:
-   Giờ các ngươi đều biết ở Mạc Bắc có mối làm ăn lớn? Vậy ta hỏi các ngươi, nếu không phải Tần Thiên, đổi lại làm các ngươi thì các ngươi có thể mang về việc làm ăn này không? Đúng là không biết xấu hổ
-   Tóm lại ta không chia nhà
Lý di nương khóc lóc. Hôm nay có mối lợi lớn như thế sao có thể để đại phòng chiếm hết, đánh chết bà cũng không chia:
-   Trước lão gia có di ngôn, ở riêng thì phải được ba phòng đồng ý, nếu có một phòng không đồng ý thì không thể chia nhà
Vừa nói, Lý di nương vừa lui về phía sau, lúc này, bà tóc tai hỗn độn, ánh mắt điên cuồng, bà nhìn quanh đại sảnh, chỉ tất cả mọi người rồi chỉ vào Đại phu nhân. Bà nghiến răng nghiến lợi, trong giọng nói lộ ra sự hận thù:
-   Ta biết rồi, Giang Hoa Anh, ngươi muốn bức tử ta đúng không? Ngươi muốn giả rộng lượng nhưng lại muốn đuổi tận giết tuyệt ta, cho nên cố ý muốn chia nhà đúng không. Được, được, các ngươi nếu bức tử ta thì hôm nay ta sẽ thành toàn cho ngươi
Nói câu cuối cùng, bà ta như dùng hết sức lực toàn thân mà nói, ngay sau đó xông về phía cây cột đỏ thẫm các đó không xa mà đập đầu vào.
Mọi người đều thét lớn
Lý di nương bộ dáng tuy làm rất mạnh mẽ nhưng động tác hời hợt, cho nên nhanh chóng được Trang Tín Xuyên đang quỳ ngăn lại được. Lý di nương giãy dụa khóc thét:
-   Để cho ta chết! Để cho ta chết, như vậy mọi người đều được vừa lòng
Trang Minh Hỉ và Lưu Bích Quân cũng phối hợp mà khóc lớn
Trang Thành Chí thấy vậy, giận đến run người:
-   Làm loạn. Đúng là làm loạn, muốn sống muốn chết còn ra thể thống gì nữa
Những người khác trong họ cũng đều lắc đầu tỏ ý chán ghét.
Thịnh Thế Trà Hương Thịnh Thế Trà Hương - Thập Tam Xuân