In books lies the soul of the whole Past Time: the articulate audible voice of the Past, when the body and material substance of it has altogether vanished like a dream.

Thomas Carlyle

 
 
 
 
 
Tác giả: Trần Lạc Hoa
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 115 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 595 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:19:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 81 (2)
a cũng cho là vậy, bèn thở dài nuối tiếc:
- Chuyện này suýt chút nữa là liên lụy đến cả hoàng hậu. Lúc đó tỷ sợ hãi vô cùng, chỉ lo lần này hoàng hậu mà sa vào bẫy của Minh Du thì hóa ra hậu cung sẽ rơi vào tay Triệu Lam Kiều. Như vậy, tỷ chẳng những gậy ông đập lưng ông mà còn khiến tất cả mọi người đều gặp cảnh hiểm nguy. Cũng may, hoàng hậu vẫn có thể ứng phó được. Chỉ tội cho Liễu Yến Yến phải làm hình nhân thế mạng.
Bạch Diệu Hoa khẽ lắc đầu, thương xót nói:
- Liễu Yến Yến thực lòng với hoàng thượng, lần này nàng ta nhất định là bị đả kích rất lớn. Muội nghĩ hoàng thượng sẽ không để nàng ta bị oan ức mãi. Khi chuyện này lắng xuống, hoàng thượng nhất định lại nâng đỡ nàng ta thôi. Nhưng qua việc này mới thấy, mật thám của hoàng hậu có mặt ở khắp nơi. Cái bớt kia Liễu Yến Yến giấu kĩ như thế mà vẫn bị hoàng hậu biết được, lôi ra làm chứng cớ... Chỗ chúng ta cũng phải cẩn thận mới được.
Nghĩ đến tương lai, cả hai ta đều không giấu được nỗi âu lo.
Bạch Diệu Hoa đặt quyển họa kỹ sang một bên, ngả lưng nằm xuống cạnh ta, tặc lưỡi than:
- Muội quen biết Minh Du cũng mấy năm rồi. Từ lâu, muội đã cảm thấy nàng ta không phải người đơn giản, nhưng đến bây giờ mới biết tâm kế của nàng ta... không ngờ lại đáng sợ như vậy. Thế nhưng, có chuyện này muội vẫn không nghĩ ra. Nếu nàng ta không hề mang thai, sao có thể giả sảy thai mà qua mặt được cả Diêu nữ y chứ?
Ta dịch người về phía trong sạp gỗ một chút cho Bạch Diệu Hoa nằm thoải mái, đoạn thong thả nói:
- Cơ thể của nữ nhân những ngày sắp đến tín kỳ cũng có những triệu chứng tương tự như lúc sảy thai. Ta nghĩ Minh Du đã chờ đến ngày thứ hai của tín kỳ khi cơ thể xuất huyết nhiều nhất mới bày trò sảy thai. Chuyện Trần thái y bị côn đồ đánh trọng thương, hẳn cũng là do người nhà họ Minh dàn xếp để hoàng hậu không can thiệp được nữa...
Nói đến đây, trái tim ta bất chợt hẫng đi một nhịp. Ta kinh hãi ngồi bật dậy, giữa mùa đông mà chẳng mấy chốc mồ hôi đã ướt đẫm lưng áo. Bạch Diệu Hoa trông thấy thế, cũng hoảng hốt ngồi dậy:
- Tỷ tỷ làm sao thế?
Ta bấu chặt tay nàng, giọng lạc đi:
- Hoàng thượng biết... hoàng thượng biết...
Bạch Diệu Hoa tái mặt:
- Hoàng thượng biết cái gì?
Ta hít sâu một hơi, cố lấy lại bình tĩnh:
- Hoàng thượng biết cái thai đó là giả.
Tay Bạch Diệu Hoa cũng bắt đầu run lên. Nàng dè dặt hỏi:
- Tỷ chắc chứ?
Ta cắn môi, khẽ đáp:
- Khi ấy, theo lý thì cái thai trong bụng Minh Du đã sang đến tháng thứ tư. Thai nhi bốn tháng tuổi cũng đã lớn xấp xỉ một gang tay. Cho dù Minh Du có lợi dụng tín kì để giả hiện tượng xuất huyết khi sảy thai, nhưng nếu không thấy thai nhi bị trục ra ngoài, Diêu nữ y sao lại không nghi ngờ? Bà ấy phát hiện ra nàng ta giả vờ mà không vạch trần, lại còn hùa theo như thế... Chỉ có thể là nghe theo hoàng thượng mà thôi.
Lúc này đây, Bạch Diệu Hoa còn sợ hãi hơn cả ta:
- Chết rồi! Vậy hoàng thượng có biết chuyện này do tỷ tỷ bày ra không? Liễu thái phó là cánh tay phải của hoàng thượng trong triều. Tuy tỷ không cố ý nhắm vào Liễu Yến Yến, nhưng rốt cuộc nàng ta bị tai bay vạ gió, Liễu thái phó cũng khốn đốn một phen. Nếu hoàng thượng biết được... chỉ e sẽ...
Bạch Diệu Hoa không dám nói tiếp. Hoàng đế khó khăn lắm mới nâng đỡ được cha con nhà họ Liễu đến vị trí này... Thế mà ta lại...
Nếu hắn biết, sợ sẽ không tha cho ta mất.
Ta tự xoa ngực mình mấy cái, gắng gượng điều hòa hơi thở, trấn an Bạch Diệu Hoa mà cũng như tự trấn an mình:
- Hoàng thượng không biết tai họa này do tỷ gây ra đâu. Sau cái lần Liễu Yến Yến xô ngã Minh Du, hoàng thượng đã căn dặn tỷ không được đến gần Minh Du nữa. Giờ nghĩ lại mới ngộ ra, có lẽ khi ấy hoàng thượng đã biết Minh Du không hề mang thai. Người lo nàng ta sẽ tìm cách gán tội lên đầu kẻ khác, nên mới dặn dò tỷ như vậy...
Hoàng đế từ đầu đã biết Minh Du không hề mang thai, vậy mà hắn vẫn phối hợp với nàng ta diễn trọn một vở kịch thương tâm nhường ấy. Có thể nào hắn cũng như Minh Du, nghi ngờ hoàng hậu là người đứng sau việc này, thế nên hắn mới muốn mượn gió bẻ măng, cùng khó dễ hoàng hậu? Chẳng ngờ cuối cùng Liễu Yến Yến lại là người lãnh đủ. Trong chuyện lần này, ngẫm kĩ một chút, tất cả chúng ta đều là tướng bại trận dưới tay Minh Du.
Ta tính toán không chu toàn, kéo theo bao nhiêu là biến cố, tự cảm thấy hổ thẹn với bản thân. Nhớ lại ngày còn nhỏ, cũng vì sai sót của ta mà Thẩm quý phi thừa cơ tiếm quyền Trần hoàng hậu, khiến cho hậu cung Tùy Khâu đại loạn, kéo theo biết bao nhiêu người phải chết oan. Giờ đây, ta cho rằng mình đã trưởng thành, lại tự phụ có Lâm Giang và Tạ Thu Dung giúp đỡ. Đáng tiếc, người tính vẫn không bằng trời tính. Ta sắp đặt bao lâu vẫn thua tài ứng biến của Minh Du.
Từ ngày đó đến nay, chưa lúc nào trái tim ta được thanh thản. Bao nhiêu lo âu, toan tính cứ như thủy triều lớp lớp ùa đến. Có điều, trong hậu cung không chỉ có mỗi mình ta là ngủ không ngon.
Khi ta và Bạch Diệu Hoa đang nói chuyện dang dở thì Trịnh Vân Anh cầu kiến. Cung nhân đã quen, không cần bẩm báo mà cứ theo lệ đưa nàng vào thẳng phòng ta gặp mặt.
Trịnh Vân Anh vừa trông thấy ta, nước mắt đã rưng rưng:
- Tỷ tỷ...
Ta cứ ngỡ muội ấy bị ai ức hiếp, vội vàng chạy ra hỏi han:
- Tiểu Anh sao thế này? Là ai làm khó muội ư?
Trịnh Vân Anh lắc đầu, nước mắt cũng vì thế mà ứa ra:
- Không có ai ức hiếp muội cả... Tỷ tỷ, muội thực xấu xa...
Ta chẳng hiểu Trịnh Vân Anh đang nói cái gì, nhưng sợ muội ấy bị lạnh nên nhanh tay kéo muội ấy vào ngồi cùng với Bạch Diệu Hoa trước. Bạch Diệu Hoa rút khăn tay chậm nước mắt cho Trịnh Vân Anh, dịu dàng khuyên:
- Có gì từ từ nói.
Trịnh Vân Anh dụi đôi mắt sưng mọng một hồi, thút thít:
- Thực ra Xuân Hạnh bị oan... Nàng ấy không hề thích hoàng thượng... Tất cả đều là bịa đặt...
Chuyện này ta chỉ vừa nói với Bạch Diệu Hoa, sao Trịnh Vân Anh lại biết? Cả hai ta đều giật mình, bất giác nhìn nhau kinh hãi. Bạch Diệu Hoa hỏi:
- Sao muội lại biết?
Trịnh Vân Anh quẹt nước mũi, chậm chạp đáp:
- Xuân Hạnh với nhị ca nhà muội từ lâu đã tâm đầu ý hợp... Nhị ca nói với muội, mùa xuân tới đây khi Xuân Hạnh đủ tuổi xuất cung, nhị ca sẽ cầu xin hoàng thượng ban hôn...
Ta cố kiềm chế nỗi sợ hãi trong lòng không để lộ ra ngoài, cẩn thận dò hỏi:
- Muội chắc chứ? Chuyện này hoàng hậu nương nương có biết không?
Trịnh Vân Anh mếu máo gật đầu:
- Năm xưa đại tỷ thường lui tới Trịnh phủ, Xuân Hạnh theo hầu tỷ ấy, cũng nhờ vậy mà quen biết nhị ca. Thời gian trôi qua, tình cảm của hai người cũng càng lúc càng sâu nặng. Muội nhỏ tuổi không hiểu chuyện cũng nhìn ra, sao đại tỷ không biết cho được?
Ta nghe Trịnh Vân Anh kể mà lặng người. Nói như vậy, Trịnh Thừa Nguyên đã gần ba mươi vẫn chưa lập gia thất, hóa ra là vì chung tình với Xuân Hạnh. Gần mười năm duyên nợ, cuối cùng lại không chờ nổi đến mùa xuân.
Đến đây, Trịnh Vân Anh không nhịn nổi, lại òa khóc nức nở:
- Muội biết rõ Xuân Hạnh vô tội, thế mà lúc đó muội lại chẳng mở miệng nói được một lời công bằng cho nàng ấy... Muội sợ nếu muội nói ra, đại tỷ sẽ gặp nguy... Muội không biết làm sao mới phải... Muội cứ nghĩ chỉ cần đại tỷ thoát được nạn này thì nhất định sẽ tìm cách cứu mạng Xuân Hạnh... Không ngờ... đại tỷ lại ra lệnh xử tử nàng ấy...
Hoàng hậu là người làm việc lớn. Dù có đành lòng hay không đành lòng, nàng cũng phải xuống tay diệt trừ hậu họa. Chỉ có người thơ ngây như Trịnh Vân Anh mới nghĩ Xuân Hạnh có thể toàn mạng.
Lòng ta chợt quặn đau. Lần này, ta lại tạo nghiệp quá nặng nề rồi. Cảm giác tội lỗi bắt đầu gặm nhấm trái tim ta.
Trịnh Vân Anh chẳng nhìn ra nỗi ăn năn đang nhấn chìm ta. Muội ấy lại níu tay ta, nước mắt tuôn dài:
- Muội đến Triêu Lan cung mấy lần nhưng đại tỷ đều không chịu gặp muội... Xuân Hạnh mất rồi... Muội đi tìm nhị ca, nhị ca cũng không muốn nhìn mặt muội nữa... Nguyệt nhi, tỷ nói muội phải làm thế nào bây giờ? Đại tỷ cũng từng trải qua nỗi đau sinh li tử biệt, sao lại nhẫn tâm để nhị ca của muội phải rơi vào cảnh ấy?
Trịnh Vân Anh càng lay ta, đầu óc ta càng trở nên trống rỗng. Ta bất giác nhìn xuống tay mình, mơ hồ ngửi thấy mùi máu tanh phảng phất.
Ta đã làm gì thế này?
Bấy giờ, dường như chỉ mình Bạch Diệu Hoa còn tỉnh táo. Một tay nàng siết chặt tay ta như tiếp thêm sức mạnh, tay còn lại nàng đặt lên vai Trịnh Vân Anh, giọng dịu dàng mà kiên quyết:
- Tiểu Anh, chuyện này muội tuyệt đối không được nói ra ngoài.
Trịnh Vân Anh rưng rưng:
- Nhưng mà...
Bạch Diệu Hoa nhìn sâu vào mắt Trịnh Vân Anh, nói rành mạch từng chữ một:
- Người chết đi rồi không thể sống lại, nhưng người còn sống thì vẫn phải sống tiếp. Nếu chuyện này lộ ra ngoài, hoàng hậu nương nương sẽ gặp đại nạn... Mà cả mấy người chúng ta không chừng cũng bị khép tội. Muội có hiểu không?
Trịnh Vân Anh thảng thốt nhìn Bạch Diệu Hoa. Ánh mắt trong trẻo của muội ấy dường như lại tối đi thêm một chút.
Hồi lâu sau, muội ấy mới thẫn thờ đáp:
- Muội hiểu rồi.
Thâm Cung Thâm Cung - Trần Lạc Hoa