Số lần đọc/download: 344 / 5
Cập nhật: 2020-09-16 21:05:28 +0700
Chương 112: Thành Giao
Q
uan Doãn luôn là đứa con ngoan, không chửi người, không đánh nhau, không nhìn trộm phụ nữ tắm, càng không làm chuyện nhìn đáy váy phụ nữ, nhưng bây giờ, hắn không những chui vào trong váy phụ nữ, khuôn mặt còn dính vào trên bụng phụ nữ, nếu như bây giờ người ngoài nhìn thấy, muốn nói hắn không đùa giỡn lưu manh, thì đến đứa mù cũng sẽ không tin.
Nhưng Quan Doãn quả thực không hề đùa giỡn lưu manh. Trái lại, hắn còn bị oan—động tác của Kim Nhất Giai biên độ quá lớn, cho dù hắn cảm nhận được sự mềm mại của bụng dưới và mùi thơm cơ thể làm người ta khí huyết sôi trào của Kim Nhất Giai, còn có nhiệt độ và sự đàn hồi của đùi cô, nhưng thực sự cảm giác chui dưới váy có nguyên tắc làm người của Quan Doãn, mà Kim Nhất Giai thiếu chút nữa thì cưỡi lên đầu của hắn rồi.
Đàn ông sao lại để phụ nữ cưỡi lên đầu? Quan Doãn đành phải quay người lại lách tới phía sau Kim Nhất Giai, kết quả Kim Nhất Giai xoay người nhếch mông, mặt của hắn lại bị cái mông nở nang bắn vào, được rồi, nhẫn nhịn, hắn buộc chính mình không thưởng thức cái mông bị bao chặt bởi quần lót của Kim Nhất Giai nữa, ánh mắt dừng trên con thằn lằn đang cố gắng chui vào trong quần lót của Kim Nhất Giai.
Hà, hóa ra là một con thằn lằn phá rối. Quan Doãn sợ rắn nhưng không sợ thằn lằn, hắn giơ tay túm lấy thằn lằn… Nơi bí mật của phụ nữ, cũng không phải là nơi một con súc sinh nhỏ nho như mày có thể xem được.
Lấy thằn lằn, Quan Doãn chui ra khỏi váy, giơ tay cho Kim Nhất Giai nhìn:
- Thằn lằn, không có độc, cũng không cắn người.
Nói xong, giơ tay ném sang một bên.
- Thực sự không cắn người? Sao tôi cứ cảm thấy ngứa ngứa không thoải mái, thực sự không có độc?
Kim Nhất Giai bị dọa không nhẹ, đầu tiên là bị rắn, sau lại bị thằn lằn. Những việc trải qua hôm nay của cô là những mạo hiểm mà hai mươi năm nay cô chưa được trải nghiệm.
- Yên tâm, tôi không lừa cô, hồi nhỏ tôi bị thằn lằn đi qua ống quần, đi đến… của tôi.
Quan Doãn ngậm miệng, suýt chút nữa thì nói lộ hết, không khỏi cười ha hả.
- Bò tới chỗ nào, nhanh nói vối tôi xem.
Kim Nhất Giai bức thiết muốn từ chính sự trải nghiệm của Quan Doan tìm thấy sự an ủi, muốn hỏi rõ ràng.
- Đừng hỏi nữa. Dù sao cô biết không sao là được rồi.
Quan Doãn không nói, nói đùa. Đàn ông cũng có tự tôn.
- A. tôi biết rồi, chắc chắn là bò đến chỗ đó của đàn ông rồi.
Kim Nhất Giai vừa mới bị dọa sợ muốn chết, bây giờ bỗng nhiên chê cười câu chuyện cười của Quan Doãn, “Phụt” một tiếng vui vẻ, cắn môi cười.
- Thật mất mặt, không biết có cắn hỏng cái ấy của anh không?
Quan Doãn nổi giận:
- Kim Nhất Giai, lúc nãy phong cảnh trong váy của cô, tôi đều nhìn thấy rõ ràng, cô dám nói tôi, có phải muốn tôi miêu tả cơ thể của cô một chút?
- Anh!
Kim Nhất Giai dựng ngược mày, nhưng chỉ được một lát liền đỏ mặt, nhớ đến lúc nãy Quan Doãn ở trong váy đừng nói là nhìn rõ ràng còn chạm đi chạm lại nữa. Nơi quí giá của cô đã bị hắn nhìn, hắn sờ, không khỏi vừa thẹn vừa vội.
- Quan Doãn, tôi hận chết anh, tôi hận chết huyện Khổng, tôi, tôi sẽ không đến cái nơi huyện Khổng tồi tàn này nữa!
- Không đến thì không đến, có cái gì mà đặc biệt hơn chứ.
Quan Doãn không giả cho Kim Nhất Giai biết tay, tuy ngoài miệng nói cứng, nhưng động tác trên tay cũng không dừng, giúp Kim Nhất Giai nhặt sạch cỏ trên đầu, lại vây lấy cô xoay một vòng, tuy váy nhàu, nhưng không bẩn lắm, liền nói.
- Đi thôi, về nhà.
Kim Nhất Giai bỗng nhiên lại vui vẻ ra mặt:
- Quan Doãn, dáng vẻ lúc nãy của anh thực sự mê người, cẩn thận như vậy dịu dàng như vậy, vừa rồi anh đã cứu tôi. Tôi phải cảm ơn anh, nhưng mà, nhìn vào một lòng tận tâm hết sức phát triển huyện Khổng, anh đồng ý tôi một chuyện được không?
- Cô yên tâm, chuyện lúc nãy anh sẽ không nói ra một chữ, không nói với ai hết, bao gồm cả Hạ Lai. Nếu khiến Hạ Lai hiểu lầm anh và cô gì gì đó, sẽ khiến cô ấy đau lòng.
Quan Doãn cười ha hả nói.
- Lại nữa, cũng chẳng phải chuyện tốt gì, chui vào trong váy tôi, mất mặt biết bao nhiêu?
- Từ trước đến nay chuyện nam nữ đều là đàn ông khoác lác phụ nữ mất mặt, anh chui vào trong váy tôi, truyền ra ngoài là sàm sỡ tôi, tôi bị thiệt, lớn như thế này, tôi cũng chưa từng cho đàn ông nhìn qua, sờ qua,tôi mất mặt chết mất…
Nước mắt của Kim Nhất Giai nói chảy là chảy được, mới còn cười đến rạng rỡ bây giờ lại khóc lên khóc xuống.
Quan Doãn mềm lòng, Kim Nhất Giai có tâm cơ trong chính trị. Thêm nữa khôn khéo về kinh tế, chỗ nào hắn cũng không vượt qua được, cô dù sao cũng chỉ là một cô gái, liền an ủi cô nói:
- Được rồi, thực ra bên trong tối om om, anh chẳng nhìn thấy gì hết.
- Anh nói bừa, chân tôi trắng như vậy, sao lại nói tối om om?
Kim Nhất Giai thở phì phì biện bạch.
- …
Quan Doãn thua rồi.
- Được rồi, không nói chuyện này nữa được không? Nói về cái nhìn của em đối với đầu tư nông nghiệp hiệu suất cao ở huyện Khổng.
- Quan Doãn…
Sắc mặt của Kim Nhất Giai lại trở lại khuôn mặt giải quyết việc chung, thần sắc cô ngưng trọng vài phần.
- Nếu như anh có cơ hội ra khỏi huyện Khổng thì ra khỏi đi, huyện Khổng tuy nhỏ, nhưng cục diện sau khi Bí thư Tưởng thị sát khiến người ra rất không rõ, một màn sương, nếu như anh rời khỏi huyện Khổng, đầu tư nông nghiệp hiệu sất cao em cũng không quản nữa.
Quan Doãn hiểu ý của Kim Nhất Giai. Đến một chỗ đầu tư, không chỉ vì chính sách ưu đãi và hoản cảnh của địa phương, còn vì các ban ngành trong chính phủ có người đáng tin cậy, nếu không ai cũng không yên tâm đầu tư lớn đến một nơi xa lạ.
Lời nói của Kim Nhất Giai khiến Quan Doãn càng thêm xác định cô quả nhiên không giống một cô gái bình thường, cảm giác mẫn cảm với tình hình chính trị cực cao, không giống như Hạ Lai, trực tiếp nhảy vào vòng xoáy của Tưởng Tuyết Tùng làm khuấy động thể cục bên trong huyện Khổng mà không biết, còn vui tươi hớn hở dùng thân phận Vua không ngai vì dân chờ lệnh. Nhưng cũng tốt, cô là phái Lạc Thiên, âm thầm có Tưởng Tuyết Tùng bảo hộ, ông ta cũng không để cô chịu thiệt.
- Cục diện huyện Khổng sẽ không loạn. Anh cũng sẽ không rời khỏi huyện Khổng, em không cần lo lắng, cục diện huyện Khổng không bao lâu nữa sẽ trở về quỹ đạo bình thường, cho dù là khai thác núi Bình Khâu, hay là nông nghiệp hiệu suất cao. Anh chắc chắn sẽ thực sự phụ trách trách nhiệm, giao cho anh, em yên tâm.
Trầm tư trong chốc lát, Kim Nhất Giai nặng nề gật gật đầu:
- Em đến huyện Khổng đầu tư, chính là đuổi theo anh tới, anh không thể khiến em thất vọng, nếu không em hận anh cả đời.
Lời nói này nói có vẻ tính tình phụ nữ quá, Quan Doãn cười nói:
- Anh sẽ có trách nhiệm với em cả đời.
- Anh nói cái gì?
- A, xin lỗi, nói sai rồi, anh nói sẽ phụ trách đầu tư của em đến cùng.
- Được rồi, tha thứ cho anh.
- Nhất Giai, anh đồng ý với em chuyện hôm nay không nói ra, chính là cũng không nói với Hạ Lai, em cũng đồng ý với anh một việc.
Quan Doãn hơi cười xấu xa, khóe miệng nhếch lên, có vài phần uy hiếp.
- Em không tiếp nhận bất cứ uy hiếp nào.
Kim Nhất Giai nghiêm mặt.
- Nếu như hợp lý, em sẽ suy nghĩ, nếu như không hợp lý mời cứ tự nhiên.
- Hợp lý, khẳng định hợp lý.
Quan doãn không để ý tới sắc mặt Kim Nhất Giai.
- Thực ra chính là chuyện nhỏ, đối với chỉ số thông minh của em mà nói chẳng qua chỉ là chuyện tiện thể, chính là sau này lúc em tới nhà họ Hạ, hoặc có cơ hội gặp mặt với Bí thư Tưởng, có thể thích hợp không cẩn thận nghe nói chuyện hoặc nghe điện thoại các thứ được hay không, sau đó nói lại cho anh?
Sắc mặt Kim Nhất Giai dịu đi vài phần, suy nghĩ, rồi lại cười đầy thâm ý:
- Em không hiểu chính trị quan trường các thứ, anh bảo em nghe như thế nào?
- Còn giả bộ?
- Trừ phi anh ngoài giữ bí mật, em còn có lợi ích gì?
- Dùng hết khả năng của anh giúp em thành công.
- Thành giao!
Kim Nhất Giai giơ tay đánh một cái với Quan Doãn, dường như lại cảm thấy ý còn chưa hết, lại giơ ngón trỏ:
- Ngoéo tay có dám không?
- Sao lại không dám?
Ngoài miệng nói, trong lòng lại khẽ động, nghĩ nghĩ phụ nữ ngoéo tay cùng hắn có Ngõa Nhi, có Ôn Lâm, bây giờ lại có Kim Nhất Giai, từ đầu đến cuối, hắn cũng chưa từng ngoéo tay với Hạ Lai, hay là đúng với lời ông cụ Dung?
Tâm tư Quan Doãn xa vời rất nhiều, đến lúc ngoéo tay với Kim Nhất Giai cảm giác được độ ấm của lòng bàn tay với ngón tay xinh đẹp cũng không lưu tâm, nhưng nghĩ đến có Kim Nhất Giai nội ứng bên cạnh Hạ Đức Trường như vậy, trong lòng hắn có sự hưng phấn nho nhỏ, Hạ Đức Trường tính kế hắn lâu như vậy, hăn liền nho nhỏ tính kế Hạ Đức Trường một lần cũng coi như công bằng,
Đẩy cửa viện ra, gặp Hạ Lai, Ôn Lâm và Tiểu Muội ba người mang bàn, ghế ra ngồi ở giếng nước trong viện nhặt rau, chỉ có ba người, không thấy bố mẹ, nhớ đến em gái nói bố mẹ muốn tự quan sát Ôn Lâm và Hạ Lai, bây giờ bố mẹ đều không có đây, lẽ nào đã có kết quả rồi?
Nhìn dáng vẻ Hạ Lai ngồi trên bàn nhặt rau, Quan Doãn vui mừng cười, Hạ Lai là thiên kim tiểu thư nhưng không có tính kiêu ngạo của thiên kim tiểu thư, nhưng việc nhà không biết làm lắm, bây giờ vì lấy lòng bố mẹ cũng kiên trì ngồi xuống nhặt rau, thực sự là làm khó cô.
Nhưng Hạ Lai nhặt rau không chuyên nghiệp bằng Ôn Lâm, Ôn Lâm dù gì cũng xuất thân từ nhà nông, trên cơ bản việc gì cũng biết làm, muốn nói tao nhã nhàn thục thì cô không bằng Hạ Lai, nhưng muốn nói đến trông nhà sống qua ngày thực sự là người giỏi giang.
Em gái ngồi giữa hai người, tay trái con bé là một cọng rau, tay phải nhẹ nhàng giơ lên, đem sâu rau vứt đi, lá úa bỏ đi, thần thái làm việc của con bé rất chuyên chú, động tác rất tao nhã, giống như nghệ thuật tràn đầy mỹ cảm.
Quan Doãn và Kim Nhất Giai đi tới phía trước, Ôn Lâm giương mắt lên, nói:
- Ôi, Đại thiếu gia và Nhị tiểu thư đi ngắm cảnh đã về? Ngày tốt cảnh đẹp nề hà gì ngày, đến viện nhà ai nói chuyện vui hay là lại đi dã ngoại bên ngoài rồi?
Hạ Lai quay lại cười với Quan Doãn, ánh mắt rơi trên người Kim Nhất Giai, không khỏi kinh ngạc kêu lên một tiếng:
- Ôi trời Nhất Giai, em sao thế? Ngã à? Có chuyện gì thế?
Ôn Lâm cười xấu xa:
- Không giống như bị ngã, giống như hai người ôm nhau ở cây ngô mà vui vẻ.
- Bị một con rắn dọa rồi ngã xuống.
Quan doãn nói thật một nửa, trừng Ôn Lâm, ý là không có việc của cô, đừng có quấy rối, ở một bên đi, Ôn Lâm không cam lòng yếu thế đáp lễ liếc hắn một cái.
- Hả? Có nặng lắm không?
Hạ Lai vội vàng đứng lên, bị dọa không ít, ánh mắt quan tâm Kim Nhất Giai nhưng lại kéo tay Quan Doãn.
- Khẳng định không có việc gì, Quan Doãn có cơ hội anh hùng cứu mĩ nhân, chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội, hắn ấy à, cực biết nắm được thời cơ.
Không đợi Quan Doãn phản bác Ôn Lâm vài câu, cửa viện bị người đẩy ra một tiếng loảng xoảng, Lưu Bảo Gia hấp tấp xông vào:
- Anh Quan, xảy ra chuyện rồi, có người giở trò sau lưng anh.