Số lần đọc/download: 840 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:12:51 +0700
Chương 112: Chương 99
T
hái hậu bỗng nhiên luống cuống như vậy dẫn tới sự chú ý của mọi người.
Trương ma ma bên người bà nhìn thấy bộ dáng của Bùi Nguyên cũng hết sức kinh ngạc, nhưng không chấn động như Thái hậu, lúc này yên lặng kéo tay áo bà, nhẹ giọng nhắc nhở: “Thái hậu nương nương!”
Lúc này Thái hậu mới thanh tỉnh lại, nhận thấy đủ loại ánh mắt từ nghi ngờ đến tò mò của mọi người, mắt thấy bộ dáng luống cuống của mình đã bị mọi người nhìn thấy, ra vẻ kinh ngạc nói: “Tướng mạo Bùi tứ tiểu thư thật đẹp, khiến ai gia cũng phải kinh ngạc. Hài tử tướng mạo xuất chúng tâm tư nhạy bén như vậy sao trước kia ai gia chưa từng nghe qua? Đúng là tiểu thư khuê các dưỡng tại khuê phòng, nếu không có tranh thêu này, ai gia sợ rằng đã bỏ lỡ.”
Lời này trái lại giải trừ nghi hoặc của mọi người, che giấu được màn luống cuống vừa rồi.
Không biết vì sao, trong lòng Bùi Nguyên Ca lại dâng lên một điềm xấu mơ hồ, trầm giọng nói: “Thái hậu tán thưởng!”
“Nào đâu có tán thưởng, là ai gia tin vào ánh mắt của mình!” Sau khi khôi phục tỉnh táo, Thái hậu nhanh chóng bày dáng vẻ hòa ái dễ gần, ánh mắt vẩn đục do tuổi già đột nhiên lóe lên ánh sáng, ẩn chứa vô số ý tứ, cười nhẹ nói với Bùi Nguyên Ca: “Đứa nhỏ này mau tới đây, ngồi ở bên ai gia này, để ai gia nhìn kĩ một chút!”
Vị trí bên người Thái hậu ngay cả hoàng thất cũng ít người được ngồi. Bùi Nguyên Ca này là thiên kim Thượng thư lại có thể lọt vào mắt Thái hậu, hưởng thụ vinh hạnh đặc biệt như vậy, thật làm người ta cực kỳ hâm mộ, thán phục... nhưng mà lại khiến một số người suy nghĩ sâu xa!
Trong lòng Bùi Nguyên Ca càng thêm cảnh báo, yên lặng đi ra phía trước, dựa theo quy củ ngồi bên cạnh thái hậu, thân thể bỗng thấy nhẹ bẫng. Nhưng Thái hậu lại dường như không hề e ngại, lôi kéo tay nàng để nàng ngồi yên ổn, tùy ý hỏi mấy vấn đề.
Bởi không rõ vì sao vinh sủng của Thái hậu lại đến, trong lòng Bùi Nguyên Ca càng thêm cẩn thận, cung đình biến hoá kỳ lạ khó lường, càng là chuyện đoán không ra mới càng nguy hiểm! Rất khó tin tưởng, một vị lão nhân sống trong cung mấy chục năm sẽ vì một bức tranh thêu mà coi trọng nàng như vậy, lại càng không phải vì tướng mạo nàng xuất chúng! Trong này nhất định có duyên cơ khác.... Nhưng bất luận thế nào, nàng hạ quyết tâm tuyệt đối không thể đệ lộ tài hoa nữa, giả trang không lên được mặt bàn càng tốt.
Nàng không tin, quan gia tiểu thư ngôn hành tài trí không mấy xuất sắc, chỉ có thêu kỹ xuất sắc cũng lôi kéo được ân sủng của Thái hậu?
Vậy toàn bộ tú nương trong cung kia, đã sớm tụ tập bay lên trời rồi!
Bởi vậy, dù Thái hậu hỏi cái gì, nàng đều cúi thấp đầu, giọng như muỗi kêu, mang theo ý tứ không biết diễn đạt.
Trong đôi mắt Thái hậu xẹt qua tia bất mãn rồi lập tức mất đi, dừng trên dung mạo Bùi Nguyên Ca, trong lòng xoay xoay vô số chủ ý, trên mặt lại mang theo ý cười hòa ái như cũ, nói vài câu với Bùi Nguyên Ca, vỗ vỗ bờ vai nàng bày tỏ an ủi. Lại quay đầu đi, điểm vài vị thiên kim tài tuấn ở dưới, hỏi chút chuyện tán thưởng vài câu, không khí trong điện vô cùng hòa hợp.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng thái giám thông báo: “Hoàng thượng giá lâm!”
Trong mắt Thái hậu lóe lên tia sắc nhọn, nhìn Bùi Nguyên Ca bên cạnh, dắt tay nàng cùng đứng dậy.
Để hộ vệ bên ngoài, Hoàng đế chỉ dẫn theo Lý Đức Hải tiến vào, vẫy vẫy tay cho những người quỳ xuống đứng dậy, lúc này mới nói với Thái hậu: “Trẫm còn có chút tấu chương phải phê duyệt nên tới muộn, mẫu hậu vạn lần thứ tội! Hôm nay là mừng thọ Thái hậu, trẫm cung chúc mẫu hậu sống lâu sống khỏe vĩnh viên như sớm mai. Quan viên tam phẩm trở lên cùng với mệnh phụ đều ở bên ngoài chờ chúc thọ mẫu hậu, cho bọn họ vào không ạ?”
“Chờ một lúc đi, nhiều người ai gia thấy đau đầu!” Thái hậu cười nói: “Hoàng thượng vì nước làm lụng vất vả, cũng phải chú ý sức khỏe, người trường thọ bình an Đại Hạ vương triều mới có thể hung thịnh trường tồn, đây là phúc khí của ai gia.” Nói xong trở lại ghế ngồi xuống, kéo tay Bùi Nguyên Ca ngồi ở bên phải.
Hoàng đế ngồi xuống sườn trái, lúc này mới nhìn đến Bùi Nguyên Ca cúi thấp đầu, hỏi: “Mẫu hậu, vị này là...”
“Cái này à, là hòn ngọc quý hôm nay ai gia mới phát hiện. Cách đây mấy ngày, Hoàng thượng tới chỗ ai gia luôn miệng khen ngợi bình thêu Ngô tài tử đưa tới rất đẹp, phong cách tươi mát thanh nhã như được vẽ lên. Nha đầu kia chính là người thêu bức tranh đó, hôm nay ai gia mới phát hiện không chỉ thêu kỹ vượt trội mà dung nhan cũng hiếm có, có thể nói là tài mạo song toàn thế gian hiếm thấy.” Thái hậu cười nói: “Bùi nha đầu, còn không ngẩng đầu lên để Hoàng thượng nhìn xem?”
Dự cảm xấu trong lòng Bùi Nguyên Ca càng tăng nặng nhưng không dám nề hà, đành phải ngẩng đầu lên.
Thái hậu nhìn chằm chằm Hoàng đế, chăm chú vào từng biểu tình rất nhỏ của hắn, không chút sai sót.
Đột nhiên nhìn thấy Bùi Nguyên Ca ngẩng đầu lên, trong mắt Hoàng đế dường như xẹt qua một tia hào quang, chỉ là hào quang kia cực kỳ mịt mờ, không phân biệt rõ rốt cuộc là cái gì. Hắn lập tức nhướng mày, tinh tế đánh giá Bùi Nguyên Ca, trong mắt hiện lên ý tán thưởng, dường như cũng có chút bị dung sắc của Bùi Nguyên Ca làm kinh ngạc, một hồi lâu mới cười nói: “Khó trách mẫu hậu yêu thích như vậy, đích thật là tướng mạo tốt, ngay cả trẫm cũng cảm thấy hiếm thấy!”
Nếu sau khi Hoàng thượng nhìn thấy Bùi Nguyên Ca mà luống cuống giống như bà vừa rồi hoặc hoàn toàn không thèm nhìn hay đạm mạc nhìn cho có thì Thái hậu có thể xác định tâm tư của Hoàng thượng. Dù sao dung mạo của Bùi Nguyên Ca đúng thật hết sức xuất sắc, Hoàng thượng không phải người không gần nữ sắc, cho dù là mới gặp cũng không nên làm bộ như không thấy gì, đó rõ ràng là nguy trang. Nhưng Hoàng thượng chỉ tinh tế đánh giá, Thái hậu không phân biệt được thần thái trong mắt hắn, là vì cảm thấy kinh diễm hay là có duyên cớ khác.
“Nếu đã như vậy, ai gia quyết định để nha đầu kia vào cung hầu hạ Hoàng thượng, không biết ý Hoàng thượng thế nào?” Thái hậu dừng trên mặt Hoàng thượng, nói ra tin tức kinh người. “Tướng mạo nhân phẩm của nha đầu kia ai gia đều vô cùng yêu thích, lại là đích nữ Bùi Thượng thư, thân phận không thấp, ai gia cho nàng danh phận chiêu dung, Hoàng thượng sẽ không luyến tiếc chứ?” (ý nguyên bản là “không phải không nỡ đó chứ” tức là thân phận Chiêu dung cao quá, HT không nỡ)
“Theo như mẫu hậu nói, vị cô nương này nhân phẩm tướng mạo thân phận đều không có vấn đề, cho chức vị Chiêu nghi cũng không quá đáng. Chỉ là...” Hoàng thượng dừng một chút, do dự nói: “Mẫu hậu, tuổi nàng quá nhỏ, xem ra mới mười hai mười ba tuổi, vẫn còn là đứa bé! Nếu thực sự nạp vào, chỉ sợ ngày mai trên bàn trẫm sẽ bày đầy tấu chương buộc tội của Ngự sử nói trẫm vô đạo!”
“Cũng phải, tuổi tác đúng là hơi nhỏ. Dù sao tú nữ thấp nhất cũng phải mười bốn tuổi.” Thái hậu vừa hỏi qua tuổi Bùi Nguyên Ca, mới có 13, lập tức cười nói: “Cũng không sao, hai năm nữa là đủ tuổi rồi. Nếu Hoàng thượng vừa ý, tốn thời gian chờ thêm một hai năm nữa thôi, không quan trọng!”
Sau màn đối đáp này, mọi người trong điện vẫn giữ nét mặt biến sắc.
Chuyện này quá mức đột ngột, cũng quá kinh người. Bùi Nguyên Ca ngạc nhiên ngẩng đầu, cảm thấy như trời xanh giáng sấm sét xuống choáng váng đầu óc. Sự ân sủng đặc biệt của Thái hậu đã khiến nàng kinh ngạc, mơ hồ cảm thấy không phải chuyện tốt, nhưng thế nào cũng không nghĩ tới Thái hậu lại đánh chủ ý như vậy, muốn nàng vào cung?! Điều này... rốt cuộc là sao đây?
Vì chuyện gì mà biến thành như vậy?
Thái hậu bỗng nhiên nói ra lời này, ngay cả Hoàng hậu và Liễu quý phi đều cực kỳ kinh sợ, cảm thấy không rõ tư vị.
Bùi Nguyên Ca này tướng mạo xuất sắc, thân phận không thấp, Thái hậu tự mình mở miệng, Hoàng thượng vừa ý, ví như vào cung chẳng phải là đại địch? Nhưng nghĩ đến nàng ta đã đính thân, trong lòng thoáng hạ xuống. Thái hậu đang vui mừng, giờ nói ra chuyện Bùi Nguyên Ca đã có hôn ước, chẳng phải là đánh vào mặt Thái hậu?
Ngay cả Hoàng hậu cũng không dám làm chuyện quét mặt mũi Thái hậu, huống chi trong lòng nàng đã có tính toán khác.
Nếu Bùi Nguyên Ca tự nói ra bản thân đã có hôn ước, đó là đánh vào mặt Thái hậu. Nhưng nếu nàng ta giấu giếm không nói, tức là có ý thoái hôn bám lấy hoàng thất, nữ tử phẩm hạnh bại hoại như vậy không có tư cách vào cung. Dù sao Bùi Nguyên Ca làm gì cũng đều sai, nàng sẽ không tự nhiều miệng giải vây giúp nàng ta mà đắc tội Thái hậu.
Chuyện này vẫn nên để Bùi Nguyên Ca tự đau đầu thôi!
Một hồi lâu, Bùi Nguyên Ca mới mơ hồ tìm về ý thức của mình, trong đầu vẫn cảm thấy có chút u mê. Trong mông lung chỉ tóm được một chuyện, đúng, nàng đã đính thân rồi! Bùi phủ và Thọ Xương bá phủ đã nghị hôn, chuyện này đã lan truyền ra ngoài, nói vậy Thái hậu và Hoàng thượng cũng không muốn mang danh cưỡng đoạt vợ thần tử chứ? Đang muốn đứng dậy mở miệng, phía dưới bỗng nhiên truyền đến một giọng nói: “Hoàng tổ mẫu!”
Bùi Nguyên Ca theo tiếng nhìn lại, ánh mắt chạm vào đôi mắt tối tăm của Vũ Hoằng Mặc, đột nhiên giật mình tỉnh táo lại. Đây là thọ yến Thái hậu, hiện giờ có nhiều người ở đây, nếu nàng nói trước mặt mọi người chẳng phải trắng trợn đánh vào mặt Thái hậu và Hoàng thượng sao? Hoàng thượng và Thái hậu tôn quý, há sẽ không tức giận? Cho dù muốn nói cũng không phải lúc này, nàng nên tìm thời điểm riêng tư bí mật bẩm báo chuyện này mới đúng.
Mọi người trong điện sớm bị chuyện này làm kinh hãi, nghe được giọng Vũ Hoằng Mặc vang lên, bất giác đều tập trung ánh mắt lên người hắn.
Đôi mi thanh tú của Liễu quý phi nhíu lại, liếc mắt ra hiệu về phía hắn, lắc đầu ý bảo hắn đừng nhúng tay chuyện này, không có chỗ nào tốt ngược lại lại đắc tội Thái hậu và Hoàng thượng.
Thấy Bùi Nguyên Ca muốn đứng dậy xin lỗi, Vũ Hoằng Mặc biết nàng nói ra nhất định sẽ đắc tội Thái hậu, trong lòng quýnh lên mà thốt ra. Giờ muốn thu lại cũng không được, dứt khoát bày dáng vẻ ngang ngược thường ngày bước ra khỏi hàng, nhảy lên đài không chút quy củ, tiến lên thân thiết nắm bả vai Thái hậu, cười nói: “Hoàng tổ mẫu, hôm nay người quá bất công rồi, tôn nhi không dám so với phụ hoàng, chỉ có một lòng hiểu thảo với người, chẳng lẽ không bằng Bùi tiểu thư gì đó sao? Vậy mà người không chịu lấy thọ lễ của tôn nhi ra khoe, cho tôn nhi thể diện!”
Tư thế như vậy cực kỳ không thoải mái, Vũ Hoằng Mặc nhìn Bùi Nguyên Ca tùy ý vẫy tay, mệnh nàng ngồi lùi ra chút.
Trong lòng Bùi Nguyên Ca thở nhẹ ra, không dám biểu lộ bất cứ trạng thái bất thường nào, thuận thế đứng dậy lén lút đứng ở bên cạnh.
Vũ Hoằng Mặc ngồi bên phải Thái hậu, mỉm cười ôm lấy bà.
Nhưng Hoàng đế lại khẽ ngẩng đầu, có vẻ đăm chiêu nhìn Vũ Hoằng Mặc, lại nhìn Bùi Nguyên Ca, trầm mặc không nói.
Bị hắn rẽ lời, Thái hậu khó tránh khỏi có chút không vui, nhưng tính tình Vũ Hoằng Mặc luôn phóng túng như vậy, bà tức giận lại giống như chuyện bé xé ra to, lòng dạ hẹp hòi. Lại thêm nay là thọ yến của bản thân, bà càng không muốn làm mất hứng, vờ tức giận liếc nhìn hắn nói: “Ngươi nha, không trầm ổn như Ngũ hoàng huynh ngươi, cứ cà lơ phất phơ gặp chuyện là muốn khoe khoang! Được rồi, người đâu, mang thọ lễ của Cửu điện hạ ra đây. Phải nói trước, Mặc nhi, nếu thọ lễ của ngươi không trúng ý ai gia, ai gia phải phạt ngươi!”
Đợi thọ lễ của Vũ Hoàng Mặc được mang lên, trong điện đều hô lên kinh ngạc.
Đó là một tượng thanh ngọc Quan âm sáng bóng trơn nhẵn, mặt mày thần thái hơi giống Thái hậu, điêu khắc tinh xảo trông rất sống động. Là dùng thanh ngọc điêu khắc thành, trọn vẹn một khối. Thông thường, chạm ngọc thành tượng quan âm cao một thước đã là cực kỳ quý giá, nhưng tượng thanh ngọc Quan Âm này ước chừng cao tới nửa người, đúng là kỳ trân hiếm thấy.
Lấy con mắt của Thái hậu, dù không vui Vũ Hoằng Mặc lúc này cũng lộ ra ý cười, nói: “Đứa nhỏ này!” Tuy không nói lời tán thưởng gì nhưng dễ dàng nhận thấy ý vui mừng.
Sau khi ấn lễ chế, quan viên triều đình cùng mệnh phụ chúc thọ Thái hậu, nam nữ quần thanh rời khỏi điện. (quần thanh chỉ sự rực rỡ nhiều màu sắc, ở đây chỉ y phục hoa lệ,...)
Thái hậu mở ra chuyện lập Bùi Nguyên Ca làm chiêu dung, tuy bởi vì Vũ Hoằng Mặc chen vào mà chấm dứt. Nhưng dường như tất cả mọi người có thể đoán được chuyện này vẫn chưa dừng ở đây. Bởi vậy, sau khi rời chính điện tới thiên điện nghỉ tạm thời, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Bùi Nguyên Ca.
An Trác Nhiên trợn mắt nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Ca, trong lòng tức giận khó chịu.
Thật không ngờ nữ tử bị hắn từ hôn, không chỉ được Thái hậu coi trọng, thậm chí Thái hậu còn muốn nàng vào cung làm phi tần? Chẳng qua chỉ là một nữ nhân phẩm đức bại hoại, phóng đãng lẳng lơ, rõ ràng bị hắn bỏ lại càng ngày càng kiêu ngạo, càng ngày càng nở mày nở mặt! Thật sự khiến hắn nuốt không trôi. Cho dù biết rõ Bùi Nguyên Ca đã đính hôn cùng với Phó Quân Thịnh, khả năng cao không thể vào cung, nhưng nghĩ tới Diệp Vấn Quân hôm nay xui xẻo còn nàng ta phong quang vô hạn, hắn không nuốt trôi cục tức này. (P/s: bí mật sẽ được bật mí, vì sao Bùi Nguyên Ca bị từ hôn, vì sao An Trác Nhiên luôn miệng nói Ca tỷ là nữ nhân bại hoại lẳng lơ…hãy cùng đón xem về sau kekeke )
“Có phải Bùi tứ tiểu thư cảm thấy thật đáng tiếc hay không? Nếu chưa đính hôn với Phó thế tử, lúc này hẳn tranh được một chức Chiêu Nghi rồi? Nếu không làm sao vừa rồi lại giấu diếm chuyện mình đã đính hôn?”
Nhịn nhịn nữa, An Trác Nhiên vẫn không thể nào nhịn xuống được, hắn đi tới bên cạnh Bùi Nguyên Ca, mở miệng chế giễu: “Ta thấy à, hôn sự của Bùi phủ cùng Thọ Xương bá phủ cũng sớm tàn thôi? Đến lúc đó, có lẽ phải gọi Bùi tứ tiểu thư một tiếng nương nương rồi! Haha, ta thật sự cảm thấy không đáng thay Phó thế tử, mang lòng rộng lượng đính hôn với loại nữ nhân như ngươi. Chỉ tiếc, người tốt thường không may.. “
“An Trác Nhiên!” Phó Quân Thịnh vốn đang chú ý Bùi Nguyên Ca, thấy thế chạy tới che ở trước người nàng, hai tròng mắt bất mãn nhìn chằm chằm An Trác Nhiên: “Ngươi và Bùi phủ đã giải trừ hôn ước, cũng là Trấn Quốc Hậu phủ các ngươi đề xuất trước, giờ liên tục nhiều lần tìm Nguyên Ca muội muội gây sự, An Thế tử là có ý gì? Muốn đổi ý sao?”
An Trác Nhiên đang cười lạnh, mặt lập tức sung huyết đỏ bừng: “Phó Quân Thịnh, ta là vì tốt cho ngươi, ngươi đừng không biết điều!” Nói xong cười lạnh nhìn Bùi Nguyên Ca: “Nghe nói tên viện của Bùi tứ tiểu thư là Tĩnh Xu trai, lấy từ Kinh thi “Tĩnh Nữ” thật đúng là xứng với tên thực. “Tĩnh nữ kỳ xu, sĩ nga vu thành ngung” (mỹ nhân tĩnh lặng chờ ta ở một góc thành), không biết Bùi tứ tiểu thư đang chờ người nào ở góc thành nào vậy?”
Ý nói giống như Bùi Nguyên Ca không tuân thủ phụ đức.
Nếu không phải chuyện hôm nay kinh hãi ngoài dự đoán, mình trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người, lúc này Bùi Nguyên Ca thật muốn cho An Trác Nhiên một bạt tai! Người đê tiện vô sỉ cũng nên có mức độ, Trấn Quốc Hậu phủ lui hôn khiến nàng mất hết danh dự, giờ còn vô sỉ tới mức lấy tên viện của nàng mỉa mai, muốn bôi đen danh dự của nàng trước mặt mọi người.
Hắn cũng coi là nam nhân sao?
“An Trác Nhiên, ngươi đừng tưởng ta không dám động thủ!” Phó Quân Thịnh hiển nhiên cũng nổi giận.
Kẻ ngu ngốc này! An Trác Nhiên đang muốn tiếp tục nói chuyện, bỗng nhiên một giọng nói uể oải xen vào: “Nghe nói viện An Thế tử đang ở tên là Hiệt Phương trai, cùng tên với thanh lâu nổi tiếng nhất kinh thành, nói vậy cũng tập trung hoa thơm cỏ lạ đi? Thế nào? AnThế tử, khi nào thì mời bản Điện hạ qua thưởng thức, nhìn xem Hiệt Phương trai của An Thế tử cùng với Hiệt Phương trai kia có gì khác nhau chứ?”
Nghe thấy có người dám lấy viện danh của hắn ra so với địa phương hạ lưu như thanh lâu, An Trác Nhiên tức giận bùng lên, quay đầu muốn chửi. Nhưng vừa thấy người nói chuyện, tức khắc giống như bị người đối diện rót một thùng nước đá, lập tức thu hồi dáng vẻ, nhẫn nại nói: “Cửu điện hạ!”
“Chỗ này là chỗ nào? Hoàng tổ mẫu cùng Phụ hoàng ngay cách vách, nếu dám nháo thì vào trong đó nháo, nếu không dám thì đều ngậm miệng cho bản điện hạ! Tiếp tục tranh cãi nữa, bản điện hạ lập tức ném các ngươi ra ngoài!” Mắt phượng của Vũ Hoằng Mặc xẹt qua hai người, giọng nói trong veo nhưng tràn ngập uy nghi. Hắn không có hảo cảm với hai tên kia, một tên vô sỉ bụng dạ hẹp hòi, không phục vị hôn thê trước nổi bật; một tên yếu đuối vô năng không quyết đoán. Vừa rồi trên đại điện, Phó Quân Thịnh thân là nam nhân lại không dám đứng ra nói đỡ, muốn Bùi Nguyên Ca tự mở miệng nói với Thái Hậu
Thanh danh Cửu điện hạ bên ngoài, nói được làm được, lúc này hai người cũng không dám tranh cãi nữa.
An Trác Nhiên oán độc nhìn Bùi Nguyên Ca, đều tại nữ nhân này, nếu không phải ả, Diệp Vấn Quân sẽ không thất sủng bị đuổi ra cung, hắn cũng sẽ không trở thành đối tượng châm chọc đùa cợt của mọi người. Hắn sống không dễ chịu, Bùi Nguyên Ca cũng đừng mơ được yên ổn! Hắn nhất định phải vạch trần bộ mặt thật của ả, khiến ả thân bại danh liệt không còn đất dung thân, đến lúc đó đừng nói là Chiêu Nghi, Thế tử phi Thọ Xương bá phủ, chỉ sợ không có nam nhân nào để ý tới ả!
Phó Quân Thịnh do dự nhưng vẫn không bỏ đi, nói khẽ: “Nguyên Ca muội muội, thực xin lỗi.”
Bùi Nguyên Ca giật mình nhẹ, ngẩng đầu lên nói: “Làm sao vậy?”
“Lúc trước trong đại điện, khi Thái hậu nói chuyện đó ta nên đứng ra nói chúng ta đã đính thân mới đúng. Ta... ta cũng không biết vì sao, chỉ cảm thấy lúc đó đầu óc trống rỗng, dưới chân giống như nặng ngàn cân...” Phó Quân Thịnh khẽ nói, trong lòng hết sức áy náy. Kỳ thật hắn biết vì sao, khi đó hắn sợ hãi, sợ hãi vì phải đối diện với Thái hậu và Hoàng thượng, hai người họ đều muốn Nguyên Ca muội muội vào cung làm phi, nếu hắn tranh nữ nhân của Hoàng thượng....
Đợi khi phục hồi tinh thần lại, nhận thấy ý nghĩ của chính mình khi đó, hắn cảm thấy cực kỳ xấu hổ.
“Phó ca ca đừng để trong lòng, ta hiểu mà.” Bùi Nguyên Ca thật không có để ý, “Bình thường đột nhiên nghe vậy, ta cũng trống rỗng lắm, không nghĩ được gì cả! Cho nên ta không trách Phó ca ca, huynh cũng đừng để ở trong lòng! Hơn nữa, chuyện này chỉ nên lén bẩm báo Thái hậu nương nương thôi, nhắc trước mặt mọi người thật sự quá lỗ mãng. Cho nên may mà Phó ca ca không nói gì, nếu không chẳng may liên lụy đến huynh, ta lại càng không an tâm.” Nàng đã lặng lẽ nói với Trương ma ma, nói có chuyện muốn nói riêng với Thái hậu.
Nghe nàng nói như vậy, Phó Quân Thịnh thở nhẹ ra, nhưng không hiểu sao vẫn cảm thấy có chút mất mát.
Nguyên Ca muội muội không trách hắn là chuyện tốt, đúng vậy nhưng lại không phải vậy. Hắn là trượng phu của nàng, nên phải bảo vệ nàng mới phải. Lần này là hắn sai, lần sau, lần sau tuyệt đối không thể làm vậy! Phó Quân Thịnh thầm thề trong lòng, nhưng hắn không biết, đã không còn có lần sau nữa...
“Ngu ngốc!” Vũ Hoằng Mặc cắn răng nhẹ giọng mắng một câu, cũng không biết mắng người nào, đứng dậy đi ra thiên điện. Đứng bên ngoài một hồi không thấy ai bước ra, càng cảm thấy khó chịu, nhịn không được muốn chửi một trận.
Thật sự là ngu ngốc!
Từ đầu tới cuối, Vũ Hoằng Triết đều không để ý đến bên này, thậm chí ngay cả một ánh mắt cũng cảm thấy dư thừa.
Trước thấy Thái hậu yêu thích Bùi Nguyên Ca, hắn vốn cảm thấy vui mừng, nghĩ đến mình có cơ hội thông qua Thái hậu đoạt lại Bùi Nguyên Ca, vì dù sao Thái hậu sủng ái hắn như thế. Nhưng giờ nghe Thái hậu nói nhìn trúng Bùi Nguyên Ca cho phụ hoàng, mà xem bộ dáng phụ hoàng giống như cũng cực kỳ vừa ý, toàn thân hắn như toát mồ hôi lạnh.
May mà hắn chưa nói gì, không thì chẳng phải là tranh nữ nhân với phụ hoàng sao?
Chuyện Lâm Giang tiên gây ồn ào khắp kinh thành, lần đầu tiên bị phụ hoàng trách phạt, nếu vì Bùi Nguyên Ca chọc tức phụ hoàng, chỉ sợ ngôi vị thái tử vô duyên với hắn. Thiên hạ mỹ nữ còn nhiều, không cần vì một Bùi Nguyên Ca mà va chạm phụ hoàng! Tuy Bùi Nguyên Ca đã đính hôn cùng Phó Quân Thịnh, nhưng xem bộ dáng của Hoàng tổ mẫu cùng phụ hoàng, chỉ sợ việc này không dễ dàng cho qua như vậy. Nếu Thọ Xương bá phủ tức thời thì nên từ hôn, bằng không bọn họ sẽ không có ngày dễ chịu!
Bởi vậy hắn hạ quyết tâm, tuyệt không tham gia chuyện này, miễn cho tương lai phụ hoàng tức giận với hắn!
Biết Bùi Nguyên Ca này quan trọng, Trương ma ma không dám thất lễ, tìm khe hở báo cho Thái hậu, nói Bùi Nguyên Ca có chuyện muốn nói riêng với bà. Thái hậu suy tư, thấp giọng nói: “Ngươi bảo nàng chờ, đợi sau khi thọ yến kết thúc, ai gia sẽ gặp nàng.”
Ngoại trừ việc Bùi Nguyên Ca xen vào, thọ yến của Thái hậu tiến hành rất thuận lợi, yết kiến, mừng thọ, ban thưởng yến, ca múa tạp kỹ, mãi đến cuối buổi mới kết thúc.
Được người dẫn vào Huyên Huy cung, bốn bề vắng lặng chỉ có Trương ma ma ở bên, Bùi Nguyên Ca lập tức quỳ xuống, không nguyện đứng dậy.
Thái hậu ngẩn ra, lập tức mệnh Trương ma ma đỡ nàng đứng lên, ôn nhu nói: “Đứa bé ngoan đừng quỳ tới quỳ như vậy, ai gia vừa gặp ngươi đã thích, đối đãi như nữ nhi ruột thịt, nghe nói ngươi muốn gặp ai gia, ngay sau thọ yến vội vàng cho gặp ngươi đây. Không phải sợ, có gì ủy khuất hoặc khó xử, cứ việc nói với ai gia, ai gia thay ngươi quyết định!”
“Đa tạ thái hậu nương nương ân sủng.” Thái hậu càng coi trọng, Bùi Nguyên Ca lại càng cảm thấy bất an. “Gia phụ gia mẫu đều đối xử với tiểu nữ rất tốt, không có khó khắn. Tiểu nữ lén cầu kiến Thái hậu, là vì... tiểu nữ đã định hôn sự, e phải cô phụ sự ưu ái của người, mong Thái hậu thứ tội!” Nói xong, lại quỳ rạp xuống đất.
Lời này nói ra, thiên điện to như vậy bỗng chốc lâm vào khoảng yên tĩnh, cây kim rơi cũng nghe tiếng.
Cảm nhận được trong cái tĩnh lặng đó ẩn chứa sự phức tạp, toàn thân Bùi Nguyên Ca toát mồ hôi lạnh, ướt đẫm quần áo trong, động cũng không dám động, đợi Thái hậu phản ứng. Thân là Thái hậu lại vẽ ra chuyện mất mặt như thế, chắc chắn sẽ buồn bực, bắt nàng cút ra cũng khinh thường, nói không chừng còn tìm cớ trách phạt nàng một trận.
Nhưng tính là như vậy, nàng cũng không muốn bước vào vũng nước đục hoàng cung, thà rằng bị mắng bị phạt, nhẫn nhịn ủy khuất chốc lát nhưng chặt đứt hậu hoạn sau này.
Bùi Nguyên Ca đã định hôn?
Thái hậu ngẩn ra, ý cười trên mặt đều cứng đờ. Hai tròng mắt đột nhiên bừng lên lợi hại, dừng trên người Bùi Nguyên Ca thẳng tắp lưng, trong lòng chậm rãi tính toán. Rất lâu sau, bà mỉm cười, ôn nhu nói: “Đứa nhỏ này! Mau đứng lên, vẫn quỳ làm cái gì? Trương ma ma, nhanh, dẫn nha đầu kia tới đây, nhất định vừa rồi bị sợ hãi.”
Trương ma ma theo lệnh đỡ nàng đứng dậy, dẫn nàng đến bên cạnh Thái hậu.
Thái hậu lôi kéo tay nàng, để nàng ngồi ở bên cạnh, từ ái nói: “Đứa bé ngốc, ngươi có gì sai? Là ai gia không phải, không hỏi ngươi một tiếng đã tùy tiện mở miệng. Trước ngươi không nói trên chính điện mà lén gặp ai gia, đủ thấy ngươi là đứa bé ngoan thận trọng, tất nhiên là sợ sau khi nói ra trước mặt mọi người, ai gia không còn chỗ nào để đặt mặt mũi, phải không? Ngươi suy nghĩ cho ai gia như vậy, thật sự càng khiến ai gia yêu thích tự đáy lòng. Tới đây, ăn điểm tâm đi. Trên thọ yến nhất định ngươi luôn nghĩ chuyện này, không ăn được gì phải không?”
Nói xong, Thái hậu lấy đĩa gốm sứ đựng ngân ti cuốn (một loại điểm tâm) đưa tới.
Bùi Nguyên Ca đoán không ra tâm tư Thái hậu, cũng không dám trái ý, nhặt một khối ngân ti cuốn lên nhẹ nhàng cắn.
Thấy nàng nghe lời, Thái hậu mỉm cười, ôn nhu nói: “Nếu không thích món này cứ việc nói thẳng, ai gia lệnh ngự thiện phòng làm món khác, đừng sợ. Tuy ai gia là Thái hậu nhưng ngươi xem này, cung điện to như vậy cũng chỉ có mình ai gia ở, trong lòng thực ra rất tịch mịch, thường muốn ai đó có thể trò chuyện cùng ai gia. Trên đời này nhiều người chỉ vì cái trước mắt mà không thật lòng, hơn phân nửa đều vì ai gia là Thái hậu, xu nịnh ai gia. Nhưng ngươi lại khác, thành thật, thiện tâm khiến ai gia cực kỳ yêu thương, bởi vậy ai gia mới muốn... không ngờ lại gây ra chuyện cười! Đã lâu ai gia chưa làm chuyện gì đáng chê cười như vậy, cho nên lúc nãy mới ngẩn ra, dọa đến ngươi hả?”
Bùi Nguyên Ca vội đáp: “Tiểu nữ không dám!”
“Đứa nhỏ này, ai gia vừa nói thích người thật lòng, ngươi lại qua loa với ai gia!” Thái hậu nghiêm mặt.
Bùi Nguyên Ca đành phải nói: “Có hơi bị dọa một chút ạ.”
“Cũng phải, lần đầu gặp ai gia khiến ai gia mất mặt, ai gia lại không nói lời nào, sao ngươi có thể không sợ được? Ngươi cũng thấy đó, ai gia không có buồn bực không phải sao? Ai gia sống đến từng này tuổi, sao không biết phân rõ đúng sai phải trái? Chuyện này là bản thân ai gia hồ đồ, không hỏi ngươi trước một tiếng, nào có đạo lý tức giận với ngươi? Cho nên, về sau ở chỗ khác có sợ ai gia tức giận cứ việc nói với ai gia.” Thái hậu cười hiền từ, ngữ điệu đặc biệt ôn hòa, đối đãi chân thành như cốt nhục.
Bùi Nguyên Ca lại không hề thấy thoải mái một chút nào, ngược lại trong lòng càng trầm mặc.
Về sau... Thái hậu nói như vậy, tức ý là nàng tạm thời trốn không thoát vòng xoáy hoàng thất này rồi.
Quả nhiên, Thái hậu tiếp tục nói: “Cho nên, ngươi đừng sợ ai gia, không có việc gì thì vào cung trò chuyện cùng gia gia. Nhìn đám thiếu nữ xuân sắc phơi phới các người, tâm tình của ai gia cũng sẽ tốt hơn nhiều. Hôm nay gặp được Nguyên Ca nha đầu ngươi, trong lòng này của ai gia đúng là chưa từng thư thả như được, có thể thấy được ai gia với ngươi thật sự là hữu duyên.”
Trương ma ma ở bên cạnh góp vui nói: “Đúng vậy, nô tỳ hầu hạ Thái hậu nương nương nhiều năm, cho tới bây giờ chưa thấy người thích cô nương nhà nào như vậy, ngay cả nhóm các công chúa cũng không bằng. Cũng không gặp qua cô nương nhà nào giúp Thái hậu thoải mái như thế, nhìn qua giống như trẻ thêm mười tuổi. Sau này Bùi tiểu thư nên tới thường xuyên, nói không chừng Thái hậu cao hứng thêm, biết đâu lại có khả năng hồi xuân đó chứ!”
“Lão nô ngươi, lại dám chế nhạo ai gia!” Thái hậu trừng mắt nhìn Trương ma ma, làm bộ tức giận.
Trương ma ma cười nói: “Nếu không phải thấy tâm trạng Thái hậu nương nương tốt, biết nhất định sẽ không trách phạt, làm sao nô tì dám cả gan trêu ghẹo?”
“Phải phải phải, tất cả Huyên huy cung chỉ có ngươi đoán được tâm tư ai gia nhất, đều thành tinh rồi!” Thái hậu cười nói.
Lúc này, không khí trong điện bao trùm cảm giác ấm áp hòa thuận.
※※※
“Sao lại có chuyện này?”
Thọ yến kết thúc, Bùi Chư Thành đến cửa cung cùng gia quyến, kết quả chỉ chờ thấy Thư Tuyết Ngọc cùng Bùi Nguyên Hoa đến, nghe nói Bùi Nguyên Ca còn đang ở Huyên Huy cung, trong lòng bỗng chốc trầm xuống. Lại nghe Bùi Nguyên Hoa kể tường tận chuyện trong chánh điện Huyên Huy cung, lập tức bị chấn động. Thái hậu mở miệng muốn Ca nhi vào cung làm Chiêu dung? Hoàng thượng dường như cũng nguyện ý, nhưng vì Ca nhi tuổi còn nhỏ nên còn băn khoăn?
Thư Tuyết Ngọc cũng bị hoảng sợ. Hoàng gia vô tình, đó là địa phương ngươi chết ta sống, phu thê tình ý, ân ái vinh sủng gì đó toàn bộ đều là giả, chỉ có quyền thế lợi ích mới là thật, cho dù ngàn sủng vạn sủng, đến khi gặp chuyện đều có thể dễ dàng vứt bỏ. Cho nên, nàng chưa bao giờ nghĩ muốn Nguyên Ca có dính dáng tới hoàng thất, giờ nghe Thái hậu muốn Nguyên Ca vào cung, không khỏi hết hồn.
“Đúng, lúc ấy Thái hậu nói ra trước mặt rất nhiều người, Hoàng thượng cũng không có ý cự tuyệt. Tứ muội không dám quét mặt mũi Thái hậu và Hoàng thượng chỗ đông người, cho nên lén cầu kiến Thái hậu. Sau khi thọ yến kết thục được Trương ma ma dẫn vào thiên điện. Tứ muội sợ phụ thân và mẫu thân không thấy nàng sinh lo lắng, nên để nữ nhi ra trước.” Bùi Nguyên Hoa nhẹ giọng nói, thần sắc ảm đạm.
Ban đầu còn muốn giấu diếm chuyện thọ lễ kia thế nào, hiện tại không cần nữa. So với tin tức mạnh mẽ của Bùi Nguyên Ca, ân sủng nho nhỏ của nàng có là gì?
Nhớ lại, trong lòng lại thấy chua sót, hơn hết đó là cảm giác không cam lòng.
Vốn cho là nàng hao tổn tâm cơ, mới gây chú ý với Thái hậu mà không để phụ thân hoài nghi, được Thái hậu ban thưởng. Ai biết chỉ được giây lát, phần vinh quang này đã bị Bùi Nguyên Ca chiếm mất. Tức giận nhất là, Bùi Nguyên Ca thậm chí không làm gì cả, cứ như vậy được Thái hậu yêu thích, vừa mở miệng liền muốn nàng ta vào cung. Vì sao lại không công bằng như vậy? Vì sao tất cả vận tốt đều tập trung trên người Bùi Nguyên Ca?
Vì sao chuyện nàng khổ sở mưu đồ khát vọng, Bùi Nguyên Ca lại có thể dễ dàng đạt được?
Móng tay sơn đỏ chót đâm vào da thịt.
Ban đầu, là Bùi đại tiểu thư Bùi Nguyên Hoa nàng nhận hết mọi sự hâm mộ của mọi người, chỉ có người khác ghen tị với nàng, vậy mà lần này sau khi trở về, nàng lại lần nữa nếm mùi vị ghen tị từ trên người Bùi Nguyên Ca.
“Thật may Nguyên Ca đã đính hôn, nếu không chuyện hôm nay thật sự không xong rồi!” Lo lắng qua đi, Thư Tuyết Ngọc không khỏi cảm thấy may mắn. Trước bởi vì Thọ Xương bá phu nhân, nàng luôn cảm thấy hôn sự này chóng vánh cẩu thả, hiện giờ lại thấy thật may mắn. Thọ Xương bá phu nhân khó chiều đi nữa cũng chỉ là thích làm khó người khác, tâm tư không quá ác độc, lại có Thọ Xương Bá và Quân Thịnh chăm sóc, Nguyên Ca thông tuệ, sẽ không chịu thiệt nhiều.
Nhưng nếu là hoàng cung, vậy thì lại khác.
Nói ra vẫn phải cám ơn Ngũ điện hạ, nếu không phải hắn có ý, Bùi phủ sẽ không vội vàng đính thân cùng Thọ Xương bá phủ. Nếu không có chuyện chung thân này, Thái hậu đã mở miệng, Hoàng thượng đáp lại, chuyện này chắc chắn không còn đường cứu vãn. Đến lúc đó, hoặc Bùi quý phủ kháng chỉ bất tuân, mang tội danh coi rẻ đế vương bị chém sạch sẽ, hoặc chỉ có đường đưa Nguyên Ca vào cung.
Thật may, thật may!
“Đúng vậy, đã đính hôn trao đổi thiếp canh rồi. Nếu không thật đúng là phiền toái!” Bùi Chư Thành trung thành với Hoàng đế, nguyện ý vì hắn vào sinh ra tử, nhưng để nữ nhi vào cung làm phi tần thì lại là một chuyện khác. Trước nếu không có Chương Vân gạt hắn báo danh thay Hoa nhi, Hoa nhi cũng sẽ không tham gia tuyển tú. Bởi vậy có trượt hắn cũng không thấy tiếc nuối, ngược lại cảm thấy thật may mắn, lúc này càng không muốn để Ca nhi cuốn vào cái hầm lửa kia.
Nữ nhi của hắn, tương lai phải lập gia đình làm chính thất, tốt nhất có thể hòa thuận mĩ mãn cả đời.
Mà những thứ này, trong hoàng thất tuyệt đối không có khả năng.
Cho nên, dù là Hoàng đế cũng được, hoàng tử cũng được, hắn đều hi vọng con gái mình không dính dáng với những người này, đừng nói trắc phi hay phi tần cao quý, ngay cả làm Hoàng hậu hay Hoàng tử phi, hắn cũng không cần!
Ca nhi định hôn, làm mất mặt Thái hậu cùng Hoàng thượng, phỏng chừng con đường làm quan của hắn sẽ càng thêm phiền toái.
Nhưng mà, cũng không sao cả.
May mắn nhất là hắn sớm định hôn sự cho Ca nhi! Bùi Chư Thành thấy may mắn không thôi, ngẫm lại sự kiện Ôn các lão cùng Ôn phu nhân, lại càng thêm cảm kích, quyết định hôm nào phải cám ơn bọn hắn thật tốt.
※※※
Sau thời gian cười nói vui vẻ tại Huyên Huy cung, Thái hậu mệnh Trương ma ma đưa Bùi Nguyên Ca ra ngoài. Đợi cho bóng dáng của Bùi Nguyên Ca biến mất phía sau cửa, ý cười hòa ái hoàn toàn biến mất, sắc mặt cũng trầm xuống, tựa vào tháp mỹ nhân, con ngươi buông xuống, chậm rãi suy tính mọi chuyện.
Thật không nghĩ tới, Bùi Nguyên Ca tuổi còn nhỏ mà đã định hôn sự?
Khi Trương ma ma trở về, nhìn thấy bộ dáng này của Thái hậu liền biết trong lòng bà đang tính toán, bước lên phía trước xoa bóp bả vai cho Thái hậu, nhân tiện nói: “Thái hậu nương nương, khi nô tỳ vừa trở về, vừa vặn gặp Hoàng hậu phái cung nữ tới, nói Bùi tiểu thư này đã đính hôn. Còn nói... vị Bùi tiểu thư này là vị cô nương lúc trước Ngũ điện hạ nhìn trúng kia, về sau lại đính hôn cùng Thọ Xương bá phủ!”
“Khéo như vậy?” Thái hậu ngẩn ra, lập tức lại cười lạnh nói: “Lúc ấy ở trên điện không tiết lộ nửa điểm tin tức cho ai gia, lúc này phái cung nữ tới nói, chẳng qua là sợ ai gia để ý, tức giận với nàng sao? Cũng không ngẫm lại, để cung nữ tới nói chuyện bẽ mặt này, chẳng lẽ ai gia có thể không tức giận với nàng? Chỉ sợ giữ tâm tư muốn ai gia trừng trị Bùi Nguyên Ca tội lừa gạt, vừa lúc giúp nàng trừ bỏ cái đinh trong mắt! Làm Hoàng hậu ba mươi năm lại chỉ lo tranh giành tình cảm, làm việc còn không cẩn thận bằng đứa bé Bùi Nguyên Ca kia, lại không dám gánh vác, ai gia không tức giận với nàng thì tức giận với ai?”
Trương ma ma khuyên giải nói: “Thái hậu giận Hoàng hậu, đó là coi hoàng hậu là người một nhà, là nhắc nhở nàng!”
“Hoàng hậu như nó ngươi còn không rõ sao, phái Cung ma ma qua bên nó nhưng không thấy suy xét khuyên giải, chỉ biết đưa ra chủ ý vớ vẩn!” Thái hậu tức giận nói, xong lại bất đắc dĩ. “Nói ra, không chỉ riêng Hoàng hậu, Hoa phi cũng không dùng được, đồng lứa lại càng không phải nói, Diệp Vấn Khanh Diệp Vấn Quân không ai khiến ta hợp ý, cũng không biết đại ca đại tẩu dạy bọn chúng thế nào, đứa này còn hung hãn kiêu ngạo hơn đứa kia. Sớm biết như vậy, lúc trước ai gia nên lưu lại hài tử tự mình giáo dưỡng, không như bây giờ đến một người sử dụng cũng không có.”
Lần này Trương ma ma không khuyên giải, chỉ tiếp tục đấm bóp bả vai cho Thái hậu.
Quả nhiên, sau khi Thái hậu trút hết bực tức đã từ từ bình tĩnh trở lại: “Trương ma ma, ngươi xem phản ứng hôm nay của Hoàng đế, rốt cục hắn còn nhớ nữ nhân kia hay không?”
“Theo nô tỳ thấy, Hoàng thượng không nhớ nữa rồi, dù sao đã là chuyện ba mươi năm trước. Nam nhân đều là người có mới nới cũ, những năm gần đây trong cung vô số mỹ nhân, hoàng thượng nhớ được mấy người? Huống chi là chuyện đã lâu như vậy?” Trương ma ma nói: “Hơn nữa, dù Hoàng thượng còn nhớ thì thế nào? Nữ nhân kia hồng nhan bạc mệnh, oán trách được ai?”
“Cũng phải.” Thái hậu gật đầu, nghĩ đến Hoàng thượng không biết chuyện kia. “Không nhớ thì thôi, dù sao Bùi Nguyên Ca này quả thực rất xinh đẹp, cũng là người nhu thuận có hiểu biết. Nếu nhớ rõ càng tốt, coi như Bùi Nguyên Ca là kẻ thế thân, Bùi Nguyên Ca càng dễ dàng được sủng ái, coi như là chút xin lỗi của ai gia với Hoàng thượng đi! Đúng rồi, phái người đi cảnh cáo Triết nhi, không cho nó có ý đồ với Bùi Nguyên Ca nữa, nếu không ai gia là người đầu tiên không tha cho nó!”
Trương ma ma đáp lại, cẩn thận nói: “Có điều nô tỳ cảm thấy được, vị Bùi tiểu thư này dường như không nguyện ý vào cung...”
“Chuyện này đâu có chỗ cho nàng nguyện ý hay không? Ai gia truyền chỉ xuống, nếu nàng không muốn yên lặng chết ở trong cung thì phải ngoan độc mà tranh đấu. Bùi phủ không có căn cơ, hiện giờ Bùi Chư Thành lại mất thánh sủng, Hoàng hậu và Liễu quý phi đều không muốn thấy nàng đi lên, trừ bỏ ai gia, nàng còn có thể dựa vào ai?” Thái hậu nhàn nhạt nói, hôn sự của Bùi phủ cùng Thọ Xương bá phủ hoàn toàn không để ở trong lòng.
“Trương ma ma, đi truyền tin tức nói ai gia hết sức vừa ý Nguyên Ca vào cung, Hoàng thượng cũng nhìn trúng nàng. Nhớ kỹ, tin tức phải truyền âm thầm, nhưng vô luận thế nào nhất định phải truyền tới Thọ Xương bá phủ.”
Một bá phủ mới lên, có thể đối kháng cùng Diệp gia, cùng hoàng thất hay sao?
※※※
Bùi Nguyên Ca mang nặng tâm tư, được thái giám dẫn rời khỏi Huyên Huy cung, tuy vẻ mặt vẫn bình thản nhưng trong lòng rối loạn. Mặc dù nàng và Phó Quân Thịnh đã định hôn, theo lý thuyết Thái hậu không thể bắt nàng vào cung, nhưng trong lòng vẫn như bị khói mù bao phủ không thể tiêu tán, cảm thấy chuyện này sẽ không kết thúc đơn giản như vậy, lần thọ yến này chỉ là mở màn mà thôi.
Bởi vì tâm tư nặng nề, lại thêm không quen đường hoàng cung, Bùi Nguyên Ca không chút nào nhận thấy con đường không đúng.
Đợi khi đến chỗ hẻo lánh, nhìn bóng dáng cao quý đập vào mắt, Bùi Nguyên Ca sợ hãi cuống quít quỳ rạp xuống đất, cảm thấy khói mù trước đó đúng chỉ là mở màn!
“Hoàng thượng!”