The pure and simple truth is rarely pure and never simple.

Oscar Wilde

 
 
 
 
 
Tác giả: Cổ Long
Thể loại: Kiếm Hiệp
Nguyên tác: Võ Lâm Ngoại Sử
Biên tập: Trần Hùng
Upload bìa: A Hyyy
Số chương: 118 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 29
Cập nhật: 2023-08-05 10:24:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 107: Hồi 42 –Thành Cổ Lâu Lan (4-Cuối)
rước mặt Thẩm Lãng là ánh sáng huy hoàng rực rỡ của một cung điện hoành tráng nguy nga, những cột đá to lớn, những chạm trổ tinh vi hoa mỹ, bốn vách lóng lánh những ánh sáng lạ... đây là một toà lâu đài cổ.
Thẩm Lãng mơ cũng không nghĩ đến trong sa mạc lại có được một tòa kiến trúc vĩ đại như vậy. Nếu cung điện này thật sự nằm trong lòng đất, đây thật là một kỳ tích nhân gian.
Thảm đỏ trải dài trên sàn đá, chạy lên các bậc thềm tới một chiếc ghế dài bằng bạch ngọc.
Khoái Lạc Vương đang ngồi vuốt râu cười đắc ý: - Thẩm Lãng, ngươi thấy chỗ ở của bổn vương ra sao?
Thẩm Lãng: - Lộng lẫy lạ lùng, thiên hạ vô song. Toà kiến trúc này trên mặt đất đã là hiếm thấy, nếu dưới mặt đất...
Khoái Lạc Vương cười lớn: - Chính là dưới đất.
Thẩm Lãng: - Nếu lão có thể xây nên một cung điện nguy nga thế này dưới lòng đất,... ngoài khen tặng, ta còn biết nói gì hơn. Nếu ta không tận mắt thấy, đã không thể tin.
Khoái Lạc Vương vuốt râu cười: - Bổn vương chỉ tu sửa, chứ không phải kiến tạo nên.
Thẩm Lãng ngạc nhiên: - Nếu không phải lão kiến tạo, người đã dựng nên nơi này thật ngoài suy tính cũng như tưởng tượng của con người.
Khoái Lạc Vương: - Nếu lấy lực của một người, làm sao có thể kiến tạo được toà lâu đài này. Ngươi cũng không nên kinh dị quá mức như vậy. Lâu đài này vốn được xây trên mặt đất.
Thẩm Lãng càng ngạc nhiên hơn: - Vốn xây trên mặt đất? Tại sao đường đi lại là hướng xuống?
Khoái Lạc Vương: - Nơi đây vốn là một thành cổ bỏ hoang, lâu ngày bị cát bụi chôn vùi xuống lòng đất. Bổn vương phát hiện được, đã mất hơn mười năm tu sửa, hao tổn biết bao nhiêu vàng bạc mới khôi phục được ít nhiều nét đẹp của ngày xưa.
Thẩm Lãng động dung: - Lời lão như chuyện thần thoại.
Khoái Lạc Vương cười: - Thần thoại?... Không hẳn là thần thoại. Trong cổ sử có nhắc đến nơi này không ít.
Thẩm Lãng: - Tại hạ cũng muốn nghe qua.
Khoái Lạc Vương: - ‘Lâu Lan’, chắc ngươi đã từng nghe qua hai tiếng này?
Thẩm Lãng nhắm mắt lẩm bẩm: - ‘Lâu Lan’... ‘Lâu Lan’...
Đột nhiên lớn tiếng nói: - Không sai, ta nhớ ra rồi.
Khoái Lạc Vương: - Ngươi nói thử...
Thẩm Lãng: - ‘Lâu Lan’ vốn là một trong các nước nhỏ ở vùng Tây Vực vào đời Hán. Từ thời Hán Vũ Đế, vua Lâu Lan ỷ mạnh thường ngăn chặn quấy rầy đoàn thương buôn người Hán qua lại vùng Đại Uyển. Đến đời Hán Chiêu Đế, người sai đại tướng Phó Giới Tử đem quân tấn công Lâu Lan, chém đầu kỳ vương, đổi tên ra Thiện Thiện...
Khoái Lạc Vương cười ha hả: - Không sai, kiến thức của Thẩm Lãng quả nhiên uyên bác.
Thẩm Lãng: - Chẳng lẽ đây chính là kinh đô của Lâu Lan?
Khoái Lạc Vương: - Đây chính là cổ thành Lâu Lan.
Lão đắc ý cười to nói tiếp: - Thành cổ bị chôn vùi đã được bổn vương tìm ra. Người khác thường nói chốn này chỉ là một sa mạc hoang vu, có ai biết được nơi đây lại tiềm chứa một di tích lich sử huy hoàng như vầy.
(Ghi chú của Cổ Long: Khó trách lão cười đắc ý... Thành cổ Lâu Lan vốn là một di tích lich sử rất quan trọng và bí mật. Từ cổ chí kim, những người học sách cổ khó ngờ rằng giữa sa mạc vô biên vô tận lại chôn vùi một thành cổ nguy nga tráng lệ rực rỡ vào thời văn minh cổ đại của Trung Quốc. Qua ngàn năm sau, chỗ này được một nhà khảo cổ Thụy Điển phát hiện, danh tiếng vang lừng khắp thế giới. Sự phát hiện to lớn của thời đại ngày nay, cùng câu chuyện nhỏ của ta hoàn toàn không quan hệ)
Thẩm Lãng chăm chú nhìn chén rượu vàng trên tay Khoái Lạc Vương: - Tuy ngươi không xây nên thành này, phát hiện ra nó đã là một khó khăn, lại thêm trùng tu sang sửa, cái công đó cũng không thua gì công xây dựng.
Khoái Lạc Vương vỗ tay: - Thẩm Lãng thật hiểu rõ ta.
Thẩm Lãng mỉm cười: - Ta cũng muốn biết bây giờ Hùng Miêu Nhi ra sao?
Khoái Lạc Vương cười hăng hắc: - Ngươi không hỏi về Chu Thất Thất, lại hỏi trước về Hùng Miêu Nhi, Thẩm Lãng quả thật không phải hạng phàm phu tục tử. Ngươi yên tâm, nếu ngươi còn sống, họ cũng chưa chết.
Thẩm Lãng: - Còn... cái tay kia?
Khoái Lạc Vương ngưng tiếng cười, đập bàn: - Cái tên ‘Báo Thù Sứ Giả’ ấy là một hồ ly, tập kích bất thành, hắn lập tức lui quân.
Rồi lại đột nhiên cười sằng sặc: - Nếu hắn còn dám bén mảng tới đây, nơi này sẽ là chốn chôn thây của hắn, bổn vương cũng muốn xem hắn thật sự là ai.
Một chuỗi cười lanh lảnh vang lên, Bạch Phi Phi yểu điệu bước vào.
Cô mặc y phục bằng lụa mỏng có đính những hạt ngọc châu óng ánh, dáng vẻ u linh ma quái từ địa ngục không còn.
Cô liếc Thẩm Lãng nghiêng người cười duyên: - Thẩm Lãng, ngươi có muốn nghe một tin mừng không?
Thẩm Lãng: - Dĩ nhiên ta cũng muốn nghe tin vui.
Bạch Phi Phi chậm rãi từng tiếng: - Vương gia cùng ta đã quyết định, bảy ngày sau sẽ cử hành hôn lễ.
Thẩm Lãng ngạc nhiên biến sắc: - Ngươi … các người thật …
Bạch Phi Phi lại cười duyên tiếp lời: - Cho nên ngươi còn sống thêm ít nhất là bảy ngày. Trước ngày cưới, chưa giết ngươi được.
Thẩm Lãng ngây người lẩm bẩm: - Bảy ngày … bảy ngày sau …
Khoái Lạc Vương vuốt râu cười to: - Chỗ này xa xôi ít người. Bảy ngày sau, trong hôn lễ... còn phải mời ngươi làm gia khách.
Bạch Phi Phi cười khanh khách: - Trước khi chết, ngươi còn có thể tham dự hôn lễ của một tuyệt đại anh hùng cùng một tuyệt thế mỹ nhân, sống những ngày cuối đời như vậy xem ra cũng không uổng.
Gian phòng đá, trên vách có rất nhiều hình ảnh điêu khắc quỷ bí của thời cổ đại. Tuy là những hình thù kỳ quái man rợ, nhưng họa tiết lại rất tinh xảo.
Đồ trang trí thì mới và hoa lệ. Trong phòng có chiếc bàn trà làm bằng gỗ lê bên chiếc ghế rộng lớn thoải mái. Giữa phòng là một chiếc giường rất to, khung giường được chạm trổ cực kỳ tinh vi khéo léo, lại được khảm xà cừ với những hình ảnh đẹp xinh.
Những thứ này ắt hẳn là của Khoái Lạc Vương thêm vào sau này, vì vào thời đại hưng thịnh của tiểu quốc Lâu Lan, con người còn ngồi dưới đất chứ chưa biết ghế.
Hai mặt nghệ thuật, một mới một cũ bổ khuyết cho nhau một cách hài hòa. Nằm trên chiếc giường tân thời, chiêm ngưỡng nghệ thuật cổ đại, cũng là một hưởng thụ đặc sắc trên đời.
Thẩm Lãng đang nằm trên chiếc giường ấy. Nhưng chàng hoàn toàn không thưởng thức những bức họa nghệ thuật trên trần hay bốn vách. Những lời nói của Bạch Phi Phi vừa rồi thật sự đã làm chàng mất đi bình tĩnh... “Hôn lễ của tuyệt đại anh hùng cùng tuyệt thế mỹ nhân... Một hôn lễ vĩ đại nhất của mọi thời đại.”... Chàng chẳng biết nên khóc hay cười. Đây thật sự như là một tấn bi kịch hoang đường. Mắt chàng chứng kiến cái bi kịch đang xảy ra, lại không có cách nào ngăn trở.
Ngoài ra trong lòng chàng còn nhiều lo lắng khác, còn tâm tình đâu mà chiêm ngắm những bức họa kia.
Bốn phía yên tĩnh, không một âm thanh, chẳng khác gì trong phần mộ. Phải chăng gian phòng đá này chính là một mộ phần? Chẳng lẽ nơi này là chỗ chôn thân chàng?
Bỗng có tiếng cánh cửa đá di động.
Chàng nhận ra mùi nước hoa tươi của Bạch Phi Phi.
Cô đã đến bên giường, cúi đầu nhìn chàng.
Có người mang vào một khay thức ăn rồi lẳng lặng lui ra.
Bạch Phi Phi lượn qua lượn lại khắp phòng mấy lượt, rồi bật cười: - Chàng có biết gian phòng này là của ai vào thời Lâu Lan chăng?
Thẩm Lãng thờ ơ: - Không!
Bạch Phi Phi: - Thái giám … là của thái giám...
Cô khẽ xoay người đưa tay vuốt ve những điêu khắc trên tường, lại hỏi: - Chàng có biết những bức họa này tượng trưng cho cái chi chăng?
Thẩm Lãng sẵng giọng: - Tôi không muốn nghiên cứu cổ sử, tôi chỉ muốn hỏi cô...
Bạch Phi Phi cắt đứt câu hỏi của chàng: - Chớ hỏi tôi,... tôi hỏi chàng trước, những bức họa này tượng trưng cho cái gì?
Thẩm Lãng trả lời cộc lốc: - Không biết!
Bạch Phi Phi: - Những điêu khắc này chính là những giáo huấn của vương triều Lâu Lan. Nó tượng trưng cho lòng ham muốn, dục vọng của con người,... những ham muốn, những dục vọng mà con người không thể thỏa mãn.
Mặc dù Thẩm Lãng đã từng nghe nhiều người nói chuyện bậy bạ, nhưng một thiếu nữ thản nhiên nói ra những lời này trước mặt đàn ông, làm chàng sửng sốt kinh hãi.
Chàng chỉ biết nhăn mặt cười khổ: - Cô thật uyên bác.
Bạch Phi Phi nhìn thấy sắc mặt của chàng, bật cười: - Chàng giật mình sao? … Chàng cho là tôi không nên nói những lời này? Người người đều cho rằng thảo luận về tình dục là một tội lớn, có biết đâu đó chính là một vấn đề quan trọng rất đáng được đem ra bàn luận trong cuộc sống con người.
Thẩm Lãng ho khan mấy tiếng.
Bạch Phi Phi: - Chàng chớ có làm bộ ho khan, đây vốn là một vấn đề rất nghiêm túc …
Cô đưa tay chỉ những hình thù nửa người nửa thú trên vách tường, nói tiếp: - Nếu dục vọng của một người không thể thỏa mãn, bề ngoài hắn là dạng người, nhưng thật sự trong lòng đã biến thành dã thú.
Thẩm Lãng: - Vậy sao?
Bạch Phi Phi: - Lấy bọn thái giám mà nói,... bọn này nhất định không bình thường. Đại đa số các thái giám, thường lấy chuyện ngược đãi người khác làm thú vui, đây là vì sao?
Thẩm Lãng cười khổ: - Tôi chưa từng làm thái giám.
Bạch Phi Phi: - Bởi vì họ không thể phát tiết dục vọng một cách bình thường, nên họ lấy tranh quyền đoạt lợi, tạo ra phong ba bão táp, ngược đãi người khác, … như những cách để phát tiết cái dục vọng đang chất chứa dào dạt trong lòng... Một người đàn ông ái ân với vợ, phát tiết dục vọng một cách bình thường, không làm những chuyện tàn khốc như bọn thái giám.
Cô nhìn chàng cười mỉm: - Chàng nói sao?
Thẩm Lãng thở dài: - Không thể nói là hoàn toàn không đúng.
Bạch Phi Phi: - Tuy chàng tỏ ý không phục, nhưng trong lòng nhất định hoàn toàn đồng ý với tôi. Người dám đem vấn đề này nghiên cứu một cách cặn kẽ thấu triệt như tôi, trên đời cũng không nhiều.
Thẩm Lãng: - Đúng là không nhiều.
Bạch Phi Phi lại đi vòng vo một hồi lâu, rồi đứng trước mặt chàng: - Chàng có biết tại sao chàng lại bị giam nơi phòng thái giám chăng?
Thẩm Lãng: - Tâm tư của cô, ai đoán được?
Bạch Phi Phi: - Vì lối sống của chàng đâu khác gì thái giám.
Thẩm Lãng mở to mắt: - Tôi?... Tôi không khác gì thái giám? Tôi đã bị mắng cũng nhiều, nhưng chưa từng bị mắng là thái giám, đây là lần đầu.
Bạch Phi Phi: - Chàng không phục? Chàng sống không giống thái giám sao? Chẳng lẽ chàng không liều mạng tự khắc chế dục vọng của mình sao? Nếu chàng nói rằng mình không có dục vọng, thì chàng chỉ là tên lừa gạt.
Thẩm Lãng: - Tôi... tôi...
Bạch Phi Phi: - Lòng của chàng giờ đây cũng đã gần như dã thú. Rõ ràng chuyện không nên làm, chàng lại càng muốn làm. Chuyện không nên nghĩ tới, chàng lại càng muốn nghĩ tới. Những hành vi đó so với thái giám cũng không khác biệt lắm.
Thẩm Lãng: - Tôi chưa từng nghe những ngôn luận hoang đường như vậy bao giờ.
Bạch Phi Phi: - Chàng vẫn không thừa nhận? Vậy tôi hỏi chàng, vì sao chàng không quan hệ với nữ nhân?
Thẩm Lãng nghiêm mặt: - Vì tôi không phải là con chó.
Bạch Phi Phi: - Nếu chàng là con chó, ít nhất cái dục vọng kia được dễ dàng phát ra, nên chúng rất bình thường, chàng có thấy chó giết chó bao giờ, nhưng người giết người lại nhan nhản khắp nơi.
Thẩm Lãng nói không ra lời. Chàng biết rõ những lý luận của Bạch Phi Phi là sai trái là bại hoại, nhưng nhất thời chưa biết phải cãi ra sao.
Bạch Phi Phi cười khanh khách nhìn Thẩm Lãng: - Nên tôi nói con người là thứ ngu xuẩn nhất. Lúc đói bụng, họ dám hỏi ăn. Nhưng khi lòng ngập tràn dục vọng, họ lại chẳng dám nói.
Thẩm Lãng: - Tôi không hiểu cô nói những lời này trước mặt tôi có ý gì?
Bạch Phi Phi cười: - Chàng sẽ hiểu.
Cô bưng khay thức ăn lại: - Bây giờ chàng cho tôi biết, chàng có đói bụng hay không?... Những lời này, tôi biết chàng dám nói.
(Hết hồi 42)
Võ Lâm Ngoại Sử Võ Lâm Ngoại Sử - Cổ Long Võ Lâm Ngoại Sử