Số lần đọc/download: 872 / 8
Cập nhật: 2017-09-25 00:31:12 +0700
Chương 111: Tuyệt Đáng Thương
Cách đó một đoạn, tiểu Xuyên Sơn Giáp và Điêu nhi vốn có tình cảm rất tốt với nó; lúc này hai đứa tách ra vừa chơi đùa, vừa đi về phía trước, giữ khoảng cách với Bạch Hổ vương rất xa, chỉ thỉnh thoảng liếc mắt quét qua bộ lông đen thui của Bạch Hổ vương, trong ánh mắt lộ ra sự khinh bỉ rõ rệt, rồi ngay lập tức quay ngoắt đầu nhìn về hướng khác. Ánh mắt kia đã biểu lộ ra đầy đủ ý tứ cần nói: Ngươi là ai, chúng ta không quen biết ngươi! Khiến Bạch Hổ vương mắt mở trợn trừng, chỉ muốn xé xác Tuyết Lê ngay tức khắc.
Vân Khinh thấy vậy bất giác nở nụ cười thật dịu dàng. Hiện tại cô cải trang thành một người bình thường, không còn dung mạo tuyệt thế, nhưng mà khí chất thanh nhã phong độ lại càng thêm đậm nét.
Phía sau Mặc Ngân, Mặc Ly cũng đã cải trang, thấy vậy cũng cúi đầu cười không ngừng. Bệ hạ đáng thương, Bạch Hổ vương đáng thương!
Mặt mày Độc Cô Tuyệt bừng bừng lửa giận, lôi tay Vân Khinh, nghiến răng nghiến lợi thốt ra một chữ: “Đi!”
Đám người Đinh Phi Tình, Mặc Ngân vừa cười vừa bước theo.
Khu chợ trời ở thị trấn tại Nam Vực so với bảy nước kia tương đối khác biệt. Nói là trấn, nhưng xem ra chỉ là một thôn làng nơi núi rừng không hơn không kém. Những căn nhà bằng gạch đất nung trải dài trên sườn núi trập trùng, nhìn bên ngoài dáng vẻ rất đơn sơ, chỉ có thể che gió tránh mưa, quét mắt sơ qua một lượt thì thấy có khoảng trên trăm mái nhà.
Người trong thôn mặc quần áo bằng da thú. Nơi này kẻ đến người đi, đều rất vội vàng vì kế sinh nhai, trai gái già trẻ không ai nhàn rỗi. Người thì sửa sang công cụ săn thú, người lại dệt vải may đồ, mọi hoạt động đều làm ở trước cửa nhà mình hoặc là tụ tập cùng nhau, nói nói cười cười, cho người ta cảm giác rất hài hòa, giản dị và náo nhiệt.
“Các người làm gì ở đây?” Đám người Độc Cô Tuyệt còn chưa kịp tiến vào trong trấn, vài chàng trai trẻ tay cầm đinh ba dùng để săn thú đã chặn đường lại, gần như đứng che hết đường đi giữa trung tâm thị trấn.
Mặc Ngân tiến lên vài bước, khuôn mặt tươi cười cất lời:“Chúng tôi đến từ Tần quốc, kiếm được một ít da lông, muốn đi U thành để bán cho được giá tốt một chút.” Vừa nói vừa chỉ về phía sau, ý bảo phía sau bọn họ là ngựa thồ hàng hóa.
Gã thanh niên đằng trước nhìn nhìn hàng hóa phía sau lưng Vân Khinh, rồi quay sang người bên cạnh thì thầm gì đó, người nọ lập tức xoay người chạy vào trong trấn.
Gã thanh niên ngước nhìn Mặc Ngân, nói:“Chờ một chút, tộc trưởng chúng ta đang đến.
“Được, được mà. Chúng tôi thường xuyên qua lại giữa hai nước, nên các cấp bậc lễ nghĩa chúng tôi đều hiểu cả mà.” Gã thanh niên kia nghe vậy mới gật gật đầu, trên mặt sự đề phòng đã giảm đi không ít.
Nam Vực không thể so với thất quốc – chỉ cần có hàng hóa là có thể kinh doanh buôn bán. Vào nơi này nếu không có người dẫn đường, không có người đảm bảo, đừng nói anh muốn kinh doanh buôn bán, ngay cả muốn đi vào trung tâm U thành còn không thể nào vào được nữa là. Bởi vì người Nam Vực cực kỳ bài xích người ngoài, ý niệm phân biệt chủng tộc rất nghiêm trọng.
Ở trong phạm vi thánh nữ quản hạt, người của Nam Vực vương đừng nghĩ đến việc lại đây buôn bán. Cũng tương tự như thế tại phạm vi quản hạt của Nam Vực vương, người thuộc địa phận của thánh nữ vương cũng đừng mong đặt chân, huống chi là người ngoài đến từ các nước khác. Nếu không cảm thấy anh chướng mắt, không trực tiếp chiếm đoạt lấy hàng hóa của anh đã là nể tình lắm rồi.
Tại nơi này, mỗi một thôn, hay nói là một trấn, cơ bản đều của một bộ tộc người khác nhau. Sau mỗi mùa xuân đều là thời kỳ giáp hạt, hơn nữa lúc này đường núi đi lại khó khăn, bởi vậy nhất loạt đều đi tới một nơi gọi là U thành, và đó cũng chính là trung tâm tập trung cao nhất quyền hành của thế lực thánh nữ.
Những việc này, nếu muốn đến Nam Vực thì phải biết. Trước khi đi Phi Lâm và Mộ Ải đã cẩn thận giảng giải cho Vân Khinh, huống chi bọn họ có Tuyết Lê đi theo, tất nhiên càng biết rõ ràng ngọn ngành hơn.
“Ta xem qua một chút coi là gì.” Một người đàn ông có mái tóc hoa râm, bước vội từ trong trấn ra, nhìn dáng đi có vẻ đã lớn tuổi, khuôn mặt xếp đầy nếp nhăn, nhưng đôi mắt lại sáng ngời, cả người cũng tràn ngập thần thái và khí độ.
Mặc Ngân thấy vậy vội vàng nghênh đón, vừa xốc những hàng hóa mình mang theo lên, vừa hướng về người tộc trưởng kia nói:“Tộc trưởng, mời ngài tới xem đi, những thứ chúng tôi mang theo đều là những thứ tốt, nên nộp phí đảm bảo như thế nào, mong ngài nói một lời chỉ giáo cho chúng tôi với.”
Dứt lời còn hạ giọng nói thêm:“Mời tộc trưởng chọn hai kiện, coi như chúng tôi kính biếu ngài, sau này còn mong tộc trưởng chiếu cố nhiều.”
Tộc trưởng nghe vậy đáy mắt chợt sáng ngời, những thứ này đều là những hàng chất lượng. Lập tức ho khan một tiếng, chậm rãi nói:“Các ngươi là người bên ngoài, đến được đây một lần cũng không dễ dàng gì, vậy hãy giao nộp ba kiện đi!”
“Được, không thành vấn đề!” Mặc Ngân tươi cười đáp ứng ngay lời đề nghị của tộc trưởng. Những hàng hóa này vốn đã được tính toán khi đi vào Nam Vực, vốn dùng để che giấu thân phận, nên đã phái quan viên nơi biên cảnh chuẩn bị, há có thể không tốt sao được.
Nét mặt mấy gã thanh niên đứng xung quanh lập tức lộ rõ sự vui mừng. Ở đây tuy chỉ có ba kiện nhưng so với thu hoạch trong một mùa đông của bộ tộc bọn họ còn nhiều hơn. Thật tốt quá rồi, đúng là việc tốt lành từ trên trời rơi xuống mà!
Tộc trưởng gật gật đầu, vô cùng hài lòng nhìn Mặc Ngân, sảng khoái nói tiếp:“Các người tới đây cũng đúng thời điểm lắm, ngày mai chúng ta sẽ khởi hành. Hôm nay các người sẽ nghỉ ngơi ở trong thôn chúng ta. Được rồi, đi theo ta.” Vừa nói vừa xoay người bước vào bên trong thôn.
“Đa tạ tộc trưởng.” Mặc Ngân mừng rỡ.
“Ta gọi là Lý Khắc. Đi, đi! Hôm nay các người may mắn lắm, đúng ngay lễ hội của chúng tôi, có đúng là các người rất có diễm phúc không, ha ha……”
Gã thanh niên trẻ tuổi kia chờ cho Mặc Ngân nói chuyện với tộc trưởng xong, lúc này mới cười lớn tiến đến, vừa bắt đầu khuân vác ba kiện hàng phân chia cho họ, vừa nói cười rộn ràng.
“Đúng, vận của các người tốt thật……” Vài gã thanh niên còn lại bước lại, khuôn mặt đầy nét vui sướng bắt đầu nói chuyện và chuyển hàng hoá đi.
Mặc Ngân tươi cười hưởng ứng theo. Độc Cô Tuyệt, Vân Khinh, Đinh Phi Tình, liếc nhau rồi đi theo sau tộc trưởng, bước vào trong trấn.
Căn phòng được đắp bằng đất, trên mái lợp bằng cỏ khô, trong phòng bụi bặm cũ kỹ, cái gì cũng không có, chỉ có một cái giường gỗ, mặt trên có phủ một tấm chăn bạt màu đen. Mùi ẩm mốc lẫn trong không khí ập vào mũi mọi người, làm người ta phát buồn nôn.
Độc Cô Tuyệt đen mặt, khóe miệng run rẩy giật giật, diện mạo vốn đã xấu xí, lúc này lại càng thêm kinh khủng, dọa người ta sợ đến mất vía.
Vân Khinh thấy vậy không khỏi lắc đầu bật cười. Đinh Phi Tình không thèm nể mặt Độc Cô Tuyệt chút nào, cười to thành tiếng.
“Các người nghỉ ngơi một chút đi, buổi tối ta sẽ đến thông báo cho các người tham gia ngày hội của chúng ta.” Lý Khắc chờ đám người Độc Cô Tuyệt bước vào, mới bỏ lại một bao rau khô rồi bước ra ngoài.
Đinh Phi Tình đảo mắt nhìn cái bao, thấy mớ rau khô kia không còn nhìn ra hình dạng ban đầu của chúng nữa – đây là bữa trưa của bọn họ?
Vân Khinh thì nhìn lướt qua sáu người cùng ở trong một gian phòng, khẽ nhíu mày. Ba nam ba nữ cùng ở chung một phòng?
Hai người liếc nhau, đồng loạt cười khổ. Bạch Hổ vương và tiểu Xuyên Sơn Giáp đã chạy mất hút tự lúc nào rồi, núi rừng chung quanh so với căn phòng này còn tự do tự tại, thoáng mát sạch sẽ hơn nhiều.
Không còn gì để nói, những chuyện nên thương lượng thì đã sớm thương lượng xong rồi. Bây giờ chỉ còn biết chờ người của tộc Mặc Khắc này khởi hành, rồi đi cùng họ tới U thành thôi. Thôi gian còn lại của ngày hôm nay ình quyền được nghỉ ngơi dưỡng sức đi.
Dàn xếp xong xuôi mọi chuyện, đảo mắt một cái mặt trời đã xuống núi.
Bên ngoài vốn đang yên tĩnh, lúc này chợt huyên náo hẳn lên, lửa trại rọi sáng cả không gian rộng lớn, cả trai lẫn gái đều reo hò hoan hô. Những vại rượu ngon được các gia đình mang hết ra, các loại thịt ngâm, thịt muối, đồ ăn đặt trên mấy tấm ván gỗ được một nhóm những chàng thanh niên cường tráng cao hứng hò hét bưng lên.
Tiếng ca hát tưng bừng, tiếng lục lạc vui tai, tiếng vui cười hạnh phúc … lập tức tràn ngập dưới bầu trời, giữa màn đêm thăm thẳm lại càng khiến không khí thêm sôi trào và mênh mang vô tận.
“Đi, đi! Các chàng trai cô gái, đi để biết ngày hội hoan tình của tộc Mặc Khắc chúng ta thế nào chứ.” Tộc trưởng Mặc Khắc râu tóc hoa râm, mặt tràn đầy hưng phấn bước vào nhà, lớn tiếng cười nói với đám người Độc Cô Tuyệt, thái độ hết sức nhiệt tình. Xem ra ba kiện hàng da kia rất được lòng lão.
Độc Cô Tuyệt, Vân Khinh liếc nhau, đồng loạt đứng dậy. Hiện tại đang cần nhờ người ta, thì phải theo quy củ của người ta thôi. Dù sao cũng không có việc gì khác để làm, lại có cơ hội tìm hiểu mở mang thêm kiến thức và phong tục của địa phương này.
“Đúng rồi, huynh đệ, cái này cho huynh!” Lý Khắc đi theo phía sau tộc trưởng Mặc Khắc, tiến lên đưa cho Độc Cô Tuyệt một cái mặt nạ nhìn thật dữ tợn, trên đó còn cắm mấy cái lông trông rất hoang dã, nhìn thoáng qua trông giống như một ác quỷ.
Mặt Độc Cô Tuyệt trầm hẳn xuống.
“Để làm gì?” Mặc Ngân tò mò.
Lý Khắc nghe vậy liếc nhìn qua Độc Cô Tuyệt một cái, chép miệng:“ Huynh đệ này xấu cũng không thua cái mặt nạ kia mấy. Tối rồi, đừng hù dọa trẻ con chứ.”
Đinh Phi Tình nghe dứt lời người liền tựa hẳn vào cánh cửa gỗ cười rũ rượi. Trên thế gian này dám nói thẳng vào mặt Độc Cô Tuyệt, lại còn nói hắn xấu kinh khủng, Lý Khắc này vẫn là người đầu tiên đó, lợi hại, lợi hại.
Vân Khinh, Mặc Ngân, Mặc Ly không dám cười to, nghẹn cứng trong họng, nét mặt trở nên vặn vẹo rất khó coi.
Nét mặt Độc Cô Tuyệt xanh mét, tức giận sôi trào, khiến cho toàn bộ các vết mưng mũ hóa trang trên mặt méo mó, gần như muốn chảy mũ xuống luôn, khiến người khác nhìn ghê tởm không chịu nổi. Quả thật so với cái mặt nạ ác quỷ kia, cũng không thua kém là bao.
Hung hăng đeo mặt nạ lên mặt, Độc Cô Tuyệt phất tay áo một cái, nắm lấy tay Vân Khinh bước nhanh ra ngoài.
Lý Khắc thấy vậy lắc đầu:“Huynh đệ này tính tình quá không tốt, muội muội của hắn chắc hẳn là mệt mỏi không ít nha, đáng thương thật!” Dứt lời lại khẽ lắc đầu, rồi lập tức hưng phấn kêu to:“Đi, đi, chúng ta chơi hết mình đi!”
Đám người Đinh Phi Tình nghe vậy lại cười to một trận. Bởi vì Tuyết Lê nói, thánh nữ Nam Vực phải là trinh nữ, chuyện hôn nhân nhất định phải được tông lý phê chuẩn, nếu tự ý rối loạn đức hạnh thánh nữ, cũng sẽ bị xử tội chết và hỏa thiêu. Hiện tại bọn họ muốn dùng Vân Khinh để đi cứu người, không thể để cho có nhược điểm, tùy cơ ứng biến, ứng phó trước mọi chuyện trước đã rồi tính.
Lửa trại hừng hực thiêu đốt trong đêm đen, chiếu rọi đỏ rực cả một mảng trời, phản chiếu lên trang phục của các thiếu nữ. Các thiếu nữ tay tay cầm tay, vừa múa vừa hát. Những cái chuông nhỏ đeo trên cổ chân theo bước chân nhảy múa, vang lên những tiếng ngân nga lảnh lót, vô cùng êm tai.
Ở phía sau những thiếu nữ này, một nhóm các chàng trai trẻ tuổi tuấn tú cao giọng bè ca, vừa hát vừa nhảy, khí thế vô cùng hào hùng, kỹ thuật nhảy cực kỳ mạnh mẽ. So với nhóm thiếu nữ mềm mại kia, lại mang theo một hương vị khác, hùng hậu mà đanh thép.
Tiếp theo phía sau bọn họ là những vại rượu to được bày trên mặt đất, mọi người ngồi vây ngay phía sau những vại rượu, vừa thưởng thức đồ ăn, vừa uống những bát rượu ngon, cùng nhau cười đùa trò chuyện; nhìn những nam thanh nữ tú ngời ngời thanh xuân trước mặt, ẩn hiện trong mắt đều là sự vui sướng hạnh phúc.
Đám người Độc Cô Tuyệt chờ tộc trưởng Mặc Khắc ngồi rồi mới lần lượt ngồi xuống, lập tức có người trong tộc chạy tới kính rượu. Tất nhiên là nhờ ba kiện hàng hóa kia, làm cho tất cả mọi người trong tộc Mặc Khắc đều rất hài lòng, bởi vậy đối đãi với đám người Độc Cô Tuyệt bằng cả thịnh tình, rất niềm nở và chu đáo.
Mặc Ngân và Mặc Ly lập tức đưa tay đón lấy chén rượu được kính đến, tự mình nhận uống hết những chén rượu đó. Bọn họ công khai biểu lộ mình là chủ nhân của lô hàng hóa kia, cho nên lúc này người trong tộc Mặc Khắc cũng vui vẻ kính rượu với hai người họ.
Rất nhanh chóng, Mặc Ngân và Mặc Ly liền cùng những người tộc Mặc Khắc này nhập vào thành một nhóm, anh kính tôi một chén, tôi mời anh một ly, vui đến quên cả đất trời.
“Náo nhiệt ghê!” Đinh Phi Tình nhìn nhóm nam nữ trẻ tuổi đang múa hát phía trước, hơi nhíu mày nói.
“Cô gái trẻ này cũng có thể tham gia cùng mà.” Tộc trưởng Mặc khắc cười ha ha.
Đinh Phi Tình kéo Vân Khinh nói nhỏ:“Đi, chúng ta……
Còn chưa nói xong, Tuyết Lê ngồi ở bên cạnh vẫn rất lãnh đạm đột nhiên âm thầm túm vạt áo của Vân Khinh, khẽ lắc đầu, trợn mắt nhìn Vân Khinh, thấp giọng lạnh lùng nói:“Đây là lễ hội cầu hôn, nếu ngươi muốn kén chồng, thì ra đó nhảy múa.”
Vân Khinh vừa nghe không khỏi trợn mắt, nhìn thoáng qua những nam nữ ca múa say sưa trước mặt, lúc này trên mặt đã hiện lên một chút kinh ngạc. Công khai cầu hôn như này, quả thật là một sự bất ngờ rất lớn. Xem ra phong tục của Nam Vực này rất tiến bộ nha.
Khẽ lắc đầu, nếu cô dám đi kén chồng, phỏng chừng Độc Cô Tuyệt sẽ xé xác cô ra mất. Vội vàng kéo tay Đinh Phi Tình lại, nghiêng người khẽ nói nhỏ vài câu vào tai Đinh Phi Tình. Đinh Phi Tình vừa nghe xong, mắt tròn ra, tràn đầy tò mò đánh giá tình hình phía trước, nhưng cũng không dám đề nghị chạy ra đó nhảy nhót nữa.
“Tộc trưởng Mặc Khắc, mời, tại hạ kính tộc trưởng một ly, về sau mong được tộc trưởng chiếu cố nhiều hơn.” Mặc Ngân bưng một chén rượu lớn, hướng tới tộc trưởng Mặc Khắc cất lời.
Tộc trưởng Mặc Khắc cười to, tràn đầy đắc ý nói:“May mắn cho các người là hôm nay đã gặp ta, bằng không các người đừng nói là vào U thành, ngay cả muốn đi vào Dương thành còn không thể lọt được nữa là.”
“A, vậy là sao nhỉ?” Đáy mắt Mặc Ngân tỏ rõ sự sùng bái và kinh ngạc.
Tộc trưởng Mặc Khắc nhìn ánh mắt sùng bái của Mặc Ngân, cảm giác rất là sảng khoái, lập tức vừa uống rượu vừa nói:“Nghe nói gần đây U thành có biến lớn, điều tra ra là có nội gián. Đã hạ lệnh phong tỏa thành, nếu không có người đáng tin cậy đảm bảo thì đừng nghĩ tới chuyện vào thành làm gì ất công. Trong vòng mười dặm tám hướng đổ lại, ngoại trừ tộc Mặc Khắc ta có quan hệ ở Dương thành là có thể tiến vào, cho dù các người có tìm được tộc khác, cũng chẳng vào được.” Dứt lời, vẻ mặt rất là đắc ý.
“Tộc trưởng Mặc Khắc thật sự là quá lợi hại. Mời, mời, tại hạ lại kính ngài một chén nữa. Tộc trưởng còn biết chuyện gì, mong cũng nói cho người bên ngoài như chúng tôi nghe một chút, tránh cho chúng tôi lơ ngơ tự tìm tai hoạ.” Từ chỗ sâu nhất trên mặt Mặc Ngân chợt lóe qua một tia sáng, nhưng biểu hiện lại vô cùng sùng bái nói với tộc trưởng Mặc Khắc.
Độc Cô Tuyệt ngồi ở bên người y, chậm rãi liếc nhìn Vân Khinh một cái, ánh mắt hai người giao nhau, trong mắt đều tự hiện lên một tia sáng tỏ. Gian tế, chắc chắn là việc Tuyết Lê giả thánh nữ rồi. Phong tỏa thành, xem ra hành động của bọn họ về sau càng phải cẩn thận hơn gấp nhiều lần.
Bưng chén rượu lên uống một ngụm. Nơi thâm sơn cùng cốc này, rượu quả thật rất ngon, hương vị không hề thua kém với rượu trong Tần vương cung, cũng được coi là trân phẩm đây. Độc Cô Tuyệt vừa suy nghĩ, vừa tự rót rượu ình.
Đinh Phi Tình và Vân Khinh cắn một miếng thịt muối, mặn quá, nhưng cũng khá ngon. Cô ở Tề quốc, Triệu quốc, Tần quốc đều chưa hề nếm qua món này, bây giờ nhảy không dám nhảy, ca không dám ca, vậy cứ ngồi ăn món này vẫn còn tốt hơn vạn lần cái món rau khô của bữa trưa kia.
Ca đã đượm, rượu đã nồng, bao trùm khắp nơi là một bầu không khí vui mừng.
Trên mặt các nam xuân nữ trẻ là ý cười dào dạt, thông qua lời ca, điệu múa bày tỏ tình cảm với người mình thích, tuyên thệ tình yêu với người trong lòng mình.
Nụ cười nóng bỏng trên môi dường như làm cho lửa trại thêm hừng hực, hơi nóng dường như lan tỏa.
Vân Khinh nhìn các nam nữ thanh niên đang say sưa chìm đắm vào những tiếng ca điệu múa nóng bỏng quanh vòng lửa trại, ngón tay nhẹ nhàng nhịp theo. Tiếng ca rất mỹ diệu, cho dù cô nghe không hiểu, nhưng vẫn rất thích. Nhạc điệu phát ra từ trái tim, chính là âm thanh tự nhiên nhất, âm thanh nóng bỏng của linh hồn, cô rất thích.
Độc Cô Tuyệt nhìn động tác khe khẽ của Vân Khinh, bên tai là những lời ca nóng bỏng trần trụi. Mấy ngày liền bởi vì lúc nào cũng đối đầu với hung hiểm lẫn mưu lược, tâm trạng lúc nào cũng phải cẩn thận và căng thẳng. Bây giờ có thời gian được thả lỏng, hắn thích cái kiểu biểu đạt thẳng thắn này của tộc Mặc Khắc. Khóe miệng bất giác nhếch lên một nụ cười, một chén tiếp một chén thích thú uống rượu một mình.
Bản thân Độc Cô Tuyệt vốn đã rồng trong biển người, lúc này tùy tiện ngồi đó, vô cùng hào sảng tự mình châm rượu. Khí chất bá đạo uy nghiêm lập tức phát tán mạnh mẽ, mà gương mặt xấu xí đã bị mặt nạ che khuất, khí chất đàn ông dũng mãnh hiển hiện trước mắt mọi người, khí chất có một không hai bao phủ khắp người hắn hết sức nổi bật, làm cho người ta không thể nào bỏ qua được.
Những cô gái trẻ trung trong nhóm ca múa, ngoại trừ những người trong lòng đã có người khác, hầu như đều chú ý tới Độc Cô Tuyệt. Các cô càng nhảy càng tiến dần về phía Độc Cô Tuyệt, hai mắt không ngừng đánh giá Độc Cô Tuyệt, nét mặt nhuốm hồng như ráng chiều.
Buổi sáng khi Độc Cô Tuyệt đến, mặc dù có rất nhiều người nhìn thấy khuôn mặt của hắn, nhưng vẫn có rất nhiều người không thấy.
Một cô gái mặc váy dài kết bằng lông chim khổng tước nhuộm màu lan tử la, cực kỳ mạnh bạo, vung tay áo nhẹ như mây bay, thân thể xoay tròn vài cái, nhảy hai bước tới bên cạnh Độc Cô Tuyệt, trong tay mang theo một dải lụa màu đỏ tươi, hơi cúi người về sau gáy Độc Cô Tuyệt, ý muốn mời Độc Cô Tuyệt cùng ra bãi nhảy múa với cô, trên mặt đỏ hồng, biểu hiện nét thẹn thùng lẫn vui sướng.
Độc Cô Tuyệt thấy vậy mày nhíu lại, không thèm quan tâm đến thiếu nữ đang vây quanh trước mặt, tự rót rượu uống tiếp. Nếu không phải vì cần nhờ tộc Mặc Khắc này để tiến vào Dương thành gì đó thì hắn đã sớm vung chưởng đánh bay cô ả đáng ghét này rồi, hừ.
Bên cạnh, Đinh Phi Tình ngạc nhiên nhìn Độc Cô Tuyệt và cô gái kia, rồi sau đó nhoẻn cười, tựa đầu lên vai Vân Khinh, cười hì hì xem náo nhiệt.
Vân Khinh thì mỉm cười, lẳng lặng nhìn Độc Cô Tuyệt tự rót tự uống. Người này có lẽ cho dù bị hủy dung, e rằng cũng sẽ hấp dẫn ngàn vạn nữ tử. Khí chất như vậy, cũng là trải qua ngàn rèn vạn luyện mới có được, những cô gái tinh mắt ắt đều bị hấp dẫn thôi.
“Huân Lệ, Huân Lệ.” Các cô gái nhảy múa quay chung quanh lửa trại lúc này đều gần như ngừng lại, đứng một bên nhìn cô gái tên Huân Lệ đã chọn trúng Độc Cô Tuyệt kia, đồng loạt kêu to, cổ vũ cho Huân Lệ.
Huân Lệ thấy Độc Cô Tuyệt cũng không đứng dậy, bất giác nhếch mày lên, trong mắt hiện lên một tia ái mộ nóng bỏng, trực tiếp bước lên một bước, tới trước người Độc Cô Tuyệt, bắt đầu vũ điệu quay cuồng xung quanh Độc Cô Tuyệt.
Kỹ thuật nhảy kia nhẹ nhàng uyển chuyển biết nhường nào, váy khổng tước xinh đẹp lướt qua phía sau lưng, qua đầu gối, qua vai Độc Cô Tuyệt, từng làn gió thơm vây quanh Độc Cô Tuyệt, mùi thơm ngát của loài hoa chốn núi rừng đánh thẳng vào lòng người, ngây ngất.
Bên cạnh Mặc Ngân, Mặc Ly nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Độc Cô Tuyệt, rồi lại liếc nhìn Vân Khinh đang mỉm cười bên cạnh Độc Cô Tuyệt, rồi đồng loạt liếc nhìn nhau, trong mắt hiện lên ý cười tếu táo.
Tộc trưởng Mặc Khắc xoa mày lẩm bẩm:“Nha đầu Huân Lệ kia sao lại chọn tiểu tử này chứ …”
“Huân Lệ, muội tháo mặt nạ hắn xuống xem đã rồi hãy nhảy tiếp.” Lý Khắc đứng giữa bãi lửa trại, mặt giận đến đỏ tía, quay sang Huân Lệ xinh đẹp đang múa xoay quanh Độc Cô Tuyệt hét lớn.
Độc Cô Tuyệt vẫn như trước tự rót tự uống, chẳng thèm để ý tới mọi người. Huân Lệ đang nóng bỏng quay chung quanh Độc Cô Tuyệt nghe thấy, dừng ở ngay trước mặt Độc Cô Tuyệt, nhìn mặt nạ trên mặt hắn, khẽ cắn chặt răng, đưa tay kéo mặt nạ trên mặt Độc Cô Tuyệt lên.
Độc Cô Tuyệt nếu muốn tránh, thì đến cả trăm Huân Lệ cũng đừng mong tháo được mặt nạ trên mặt hắn, nhưng lúc này hắn lại không động cũng chẳng buồn nhúc nhích, để cho Huân Lệ kéo mặt nạ hắn ra.
Dưới ánh lửa hồng, trên khuôn mặt vàng như nghệ, những vết cụm màu nâu đen mưng mủ chiếm đến nửa khuôn mặt, trên đó nhiều chỗ có màu trắng, giống như dấu vết máu mủ sưng tấy sắp chảy ra, nổi bật dưới ánh lửa, kinh dị đến mức khiến người ta ghê tởm.
Ca múa trong nháy mắt lặng phắt, yên tĩnh đến mức kim rơi trên mặt đất dám cũng nghe thấy được. Lửa trại hừng hực thiêu đốt, trăm ngàn ánh mắt xuyên qua màn đêm đen thẳm, dừng lại hết trên khuôn mặt Độc Cô Tuyệt.
“Ụa.” Một tiếng nôn mửa vang lên, nét mặt Huân Lệ như không thể chấp nhận được, lấy tay che miệng lao ra khỏi vòng vây người.
“A, mẹ, con sợ.” Trong giây lát, một số trẻ nhỏ bị dọa hét toáng lên.
“Không sợ, không sợ, ác linh tránh xa, tránh xa.” Mọi người hơi hỗn loạn.
Độc Cô Tuyệt mặt mày trầm lạnh, nghiêm trang, không thèm quan tâm đến mọi người chung quanh, vẫn như trước tự phục vụ bản thân uống rượu. Chỉ là trên mặt bắt đầu xuất hiện sát khí.
“Ha ha.” Đinh Phi Tình thấy tình cảnh như thế, bỗng cười to ra tiếng, bát rượu trong tay bởi vì cười không nhịn được mà nghiêng ngả tung toé cả ra ngoài, ướt cả quần áo mà không biết.
Vân Khinh thấy vậy cũng không nói lời nào, lắc đầu, khóe miệng mỉm cười vỗ phía sau lưng Đinh Phi Tình, ngắm nhìn khuôn mặt đen như đít nồi của Độc Cô Tuyệt.
Mặc Ngân, Mặc Ly thấy vậy không nhịn được khẽ cúi đầu cười.
“Tiếp tục, tiếp tục, trai xinh gái đẹp, tiếp tục nào.” Tộc trưởng Mặc Khắc thấy vậy cười lớn vẫy tay với mọi người. Trong giây lát ca múa lại tiếp tục, hội hoan tình lại tiếp tục.
Chỉ là mọi người chẳng ai dám nhìn lại phía Độc Cô Tuyệt nữa, sợ ảnh hưởng đến vị giác.
Độc Cô Tuyệt cũng chẳng mang mặt nạ lên nữa, tự rót tự uống vô cùng tự nhiên, chẳng có lấy một chút xấu hổ, còn ngạo nghễ hơn so với bất kỳ ai.
“Gái ế, nhìn kìa, bà cô già tới rồi.” Độc Cô Tuyệt vừa mới uống cạn một chén rượu, một giọng nói khe khẽ chợt vang lên, tất cả mọi người giữa sân đều nhìn về một hướng.
Chỉ thấy hướng đó có một cô nàng mặc váy dài đang bước rất nhanh lại đây, một thân váy dài màu xanh, đỏ, tím, vàng đủ cả, gần như trên người cô nàng màu nào cũng có, rất sinh động.
Nhìn qua thì ước chừng khoảng ba mươi đến bốn mươi tuổi, trên mặt trát phấn trắng hếu, dày cộp, theo mỗi bước chân cô nàng chạy có cảm giác như phấn rơi rớt lả tả xuống theo. Dung mạo rất ‘bất phàm’, mặt dài như ngựa, trán dồ, mày như hai con tằm vắt ngang, mắt một con lớn một con nhỏ, mũi tẹt lét, miệng rộng tô son đỏ lòm. Nói xấu còn nhẹ chứ, phải là là vô cùng xấu, nói chung đủ để phân cao thấp với khuôn mặt Độc Cô Tuyệt lúc này.
Cô nàng hùng hồn tiến lại, mọi người trong tộc Mặc Khắc đang đứng hai bên giữ lửa đồng loạt né đường.
Trong tay gái ế kia là một dải lụa màu đỏ thẫm, bắt đầu quay chung quanh lửa trại một vòng, ngay sau đó liền chuyển tới trước mặt Độc Cô Tuyệt, mặt đầy kích động thốt lên:“Thật tốt quá, cuối cùng cũng gặp một người có vẻ ngoài bình thường tương xứng với thiếp. Thiếp là Quế Chi, ba mươi xuân xanh có lẻ (*), vẫn vẹn là một thân trinh tiết. Chàng lấy thiếp đi, thiếp không chê chàng đâu.”
* Ba mươi xuân xanh có lẻ ở đây là hơn 30 tuổi nhé, MDH dùng cách nói hoa mỹ 1 chút, ý là không chỉ rõ tuổi tác của mình, đại khái là ba mươi gì đó. Không phải từ “có lẽ”.
Đinh Phi Tình vừa hớp một ngụm rượu, nghe vậy phù một phát, bay hết lên người Độc Cô Tuyệt, ôm ngực ho khan không ngừng. Vẻ mặt muốn cười nhưng lại ho sặc sụa không ngừng được, cả khuôn mặt vặn vẹo méo mó đến cùng cực.
Vân Khinh ngạc nhiên nhìn gái ế kia, rồi lại nhìn khuôn mặt Độc Cô Tuyệt, mà khuôn mặt hắn lúc này gần như chỉ trong giây phút đã muốn giết người ngay lập tức. Cô cúi đầu xoa xoa chân mày, khoé miệng cũng nhịn không được nhếch lên cười hết cỡ.
Tuyết Lê ngồi ở bên kia Vân Khinh, khuôn mặt lúc nào cũng vô cùng lạnh lẽo, thế mà lúc này cũng không nhịn được lộ ra nét cười tươi rói, chế nhạo liếc nhìn Độc Cô Tuyệt một cái.
Mặc Ngân, Mặc Ly đồng loạt ho khan một tiếng, cả khuôn mặt trong giây lát đỏ bừng lên, vội vàng quay qua một bên khẽ động đậy người. Bệ hạ bọn họ muốn giết người, sát khí toả ra vô cùng mãnh liệt a.
Độc Cô Tuyệt vươn tay ra một cái khẽ đẩy Đinh Phi Tình đang sặc rượu bên cạnh Vân Khinh ra, sắc mặt xanh mét nhìn cô nàng siêu xấu mắt sáng rực đang nhìn chằm chằm hắn trước mặt, hai tay nắm thành quyền vặn xương cốt kêu răng rắc, sắc mặt so với đáy nồi cũng chẳng hề thua kém.