Số lần đọc/download: 1489 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 03:59:55 +0700
Chương 111: Vũ Điệu Hái Sen 4
H
ạ Dạ Bạch đã bị vũ lâm quân bắt lấy kéo đi, thấy tay của một người khác đã đưa đến bên người Tịch Nhan, hắn chợt nổi giận, hung hăng trợn mắt nhìn Cảnh Đế mặc Hoàng Long bào đang ngồi trên cao kia, vung người thoát khỏi khống chế của đám lính, đám ngự lâm quân bị hắn vung ngã xuống đất, hắn nhào tới Tịch Nhan sau đó quay sang đám vũ lâm quân đang kéo Tịnh Nhan đá mạnh một cước, kéo Tịch Nhan che chở trong ngực, ngẩng đầu quát to, “Ai dám động Nhan Nhan, ta cắn hắn chết ngay.”
Mấy người khác liếc nhìn đồng bọn đang ngã lăn quay trên đất lại liếc nhìn lên trên đài, mọi người đều dõi mắt nhìn Tịch Nhan, vẫn chưa phát hiện, mấy vũ lâm quân không phải nhìn Cảnh Đế, mà là Lệ Phi bên cạnh Cảnh Đế, Tịch Nhan được Hạ Dạ Bạch che chở trong ngực, đương nhiên cũng không phát hiện.
Đầu ngón tay Lệ Phi đặt trên chén rượu khẽ giật, nháy mắt một cái, vũ lâm quân đó liếc nhìn sang, hung hãn đánh Hạ Dạ Bạch cùng Tịch Nhan.
“Lui ra, khai yến.”
Cảnh Đế ngồi trên đài nhìn Hạ Dạ Bạch che chở Tịch Nhan, tuy lời nói này không đầu không đuôi, bất quá dù sao cũng là vua một nước, hoàng thượng đã lên tiếng, còn ai dám tiếp tục khua tay múa chân.
“Hoàng thượng.”
Đôi mắt Lan Phi nhìn chằm chằm Cảnh Đế, không chịu buông tha: “Tuy tính tình Thất hoàng tử chẳng khác nào đứa bé lên bảy, nhưng lại bất kính với hoàng thượng trước mặt nhiều người như vậy, phải khiển trách.”
Lệ Phi ngồi bên cạnh đã đặt chén rượu lên bàn, cười khẽ một tiếng, “Lan Phi muội muội đã biết Thất hoàng tử tâm tính như đứa trẻ, thì cần gì phải tính toán chi li với nó làm chi.”
Lan Phi cắn chặt răng, hung hăng trợn mắt nhìn Lệ Phi, còn tính nói gì đó, lại bị Cảnh Đế ngăn chặn: “Lan Phi luôn rộng lượng, cớ gì cứ phải truy đuổi chút chuyện cỏn con này, hôm nay là sinh nhật Lan Phi, nên vui vẻ mới phải, chớ bận tâm chuyện này.”
Tuy giọng nói kia rất ôn hòa, nhưng không cho phép thương lượng.
“Bảo đói bụng mà, chờ thức ăn dọn lên thì ăn nhiều vào.”
Lời này không giống một hoàng thượng nói chuyện với hoàng tử, mà ngược lại giống một người cha nói chuyện với con trai, sắc mặt của Lan Phi liên tục biến đổi, tay Hạ Minh Húc đang cầm tách trà cũng cứng đờ, Hạ Thiên Thần đang nói chuyện với Mạc Vân Phỉ cũng nhói lòng, chẳng hiểu sạo lại thấy phiền muộn.
Món ngon rượu ngọt được bày ra bàn, sơn hào hải vị cộng với những làn gió đêm thổi tới, hơi se lạnh, tiếng nhạc du dương, ca múa mừng cảnh thái bình, và những tràn pháo tay náo nhiệt.
Tịch Nhan ngồi im tại chỗ, khóe mắt trộm liếc Cảnh Đế trên đài, lúc này hắn tươi cười uống rượu cùng Lan Phi, thỉnh thoảng còn nói vài câu với Lệ Phi, rất thản nhiên như là chuyện vừa rồi hoàn toàn không có xảy ra, trong đầu Tịch Nhan như có gì đó thoáng hiện lên, bỗng nhiên xoay người nhìn chằm chằm Hạ Dạ Bạch ăn như hổ đói.
Ánh mắt của Cảnh Đế nhìn Tiểu Bạch rất quái dị, đối với Hạ Dạ Bạch rất bao dung, tình huống mới vừa rồi cho dù tình cha dành cho con cũng trách cứ vài câu, thế nhưng Cảnh Đế không nói gì, ánh mắt nhìn Hạ Dạ Bạch rất trìu mến.
Nói hắn sủng ái Hạ Thiên Thần, nhưng bây giờ nghĩ lại luôn cảm thấy có rất nhiều tính toán ở bên trong, Hạ Thiên Thần bây giờ tuy rằng rất phong quang, được ủng hộ rất nhiều, nhưng trên thực tế không có gì cả, trái lại còn bị đẩy ra nơi đầu sóng ngọn gió, rất nhiều chuyện khó khống chế được.
Nhưng Hạ Dạ Bạch tuy rằng bị mọi người lăng nhục, coi thường, lại không ai muốn mạng của hắn.
Đây là Lưu Ly, người trong vương triều phong kiến đều chú ý bối phận, cha và con trai cũng có nhiều điều ngăn cách, huống chi hắn lại là hoàng thượng, giống như lúc ở Đông Thần phủ, Cảnh Đế làm trò trước tất cả văn võ đại thần, nhưng dùng một phương thức rất uyển chuyển biểu đạt đạt áy náy của mình.
“Nhan Nhan, ta đau bụng.”
Tịch Nhan chống cằm, vẻ mặt suy tư, đôi mắt mở to nhìn thẳng vào Cảnh Đế, ánh mắt của những người khác trong điện đã đổ dồn về phía nàng, thậm chí có người còn chỉ trỏ, nhưng nàng vẫn không nhận ra, tận đến khi Hạ Dạ Bạch lấy cái tay dính đầy dầu mỡ kéo áo nàng, nàng mới giật mình định thần lại.
“Làm sao vậy?”
Tịch Nhan thấy Hạ Dạ Bạch lấy tay ôm bụng, cau mày, lập tức đoán được bảy tám phần, “Ai bảo ăn nhiều như vậy.”
Cũng không biết hắn đau bụng thật hay là làm bộ làm tịch, có điều ở đây nhiều người như vậy, Tịch Nhan vẫn đối xử với hắn như một tên ngốc, động tác vẫn dịu dàng như trước, rất cẩn thận dịu dàng.
“Bụng đau sao? Tạm thời thiếp không đi được.”
Tịch Nhan nằm úp bên tai hán, cẩn thận liếc mắt nhìn bốn phía, “Nếu như có thể nhịn thì cố nhịn một chút.”
Trong hoàng cung không thể so với bên ngoài, hơn nữa nàng cũng biết bản lãnh của hắn, bất quá không ở bên cạnh hắn thì nàng sẽ không yên lòng.
“Đi ra ngoài làm ít chuyện, tự mình cẩn thận ứng phó, ta sẽ trở về rất nhanh.”
Hạ Dạ Bạch gục người xuống bàn, kêu ui da, trông rất chân thật.
Mọi người nói hắn ngu, lại thấy hắn như vậy đương nhiên cũng không lấy làm lạ, đều che miệng, âm thầm pha trò.
“Lão Thất làm sao vậy?”
Cảnh Đế thấy Hạ Dạ Bạch gục xuống bàn, ôm bụng, mở miệng hỏi, người còn lại thấy Cảnh Đế mở miệng, vội vàng thu lại ánh mắt khinh thị.
“Chắc do ăn nhiều nên bụng khó chịu.”
Tịch Nhan cũng không sợ mất mặt, thành thật khai báo.
“Ha ha.”
Cảnh Đế sung sướng cười ra tiếng, xoay người, mơ hồ có thể nghe ý cười trong lời nói của hắn, “Vẫn y như trước đây.”
Thanh âm kia còn mang theo hồi tưởng của quá khứ, “Chu cường, dẫn Thất hoàng tử đi, đừng để cho hắn chạy loạn, cẩn thận kẻo hắn lạc đường.”
Một chút chuyện nhỏ như vậy, có thể sai bất cứ cung tỳ nào trong điện này làm, tuy Chu Cường chỉ là thái giám, nhưng luôn theo hầu bên cạnh Cảnh Đế, cũng là người hầu cận từ lúc hắn còn nhỏ. Cảnh Đế niệm tình tuổi tác của Chu Cường cho nên thường ngày nếu không có chuyện gì khẩn cấp, thì thỉnh thoảng mới sai hắn chạy vặt.
Mọi người thấy Cảnh Đế cư nhiên để cho chu cường làm chuyện như vậy đều không khỏi ngạc nhiên, không chỉ nói bọn hắn mà ngay cả Tịch Nhan trong lúc nhất thời cũng không kịp phản ứng.
Hôm nay Hạ Dạ Bạch hình như đang dùng hành động của mình nói cho nàng biết điều gì, mà phản ứng của Cảnh Đế không phải đều đã chứng minh rồi ư? Tịch Nhan không nhịn được nghĩ đến những lời Hồng Ngọc đã nói với nàng hôm ấy, mười năm trước, hoàng thượng sủng ái nhất chính là Thất hoàng tử, đột nhiên đẩy hắn ra khỏi cung, chẳng lẽ còn có thâm ý khác, hắn biết Tiểu Bạch giả ngốc sao? Hơn nữa cho dù Tiểu Bạch bị ngu, vẫn yêu thương như cũ, mà chuyện năm đó chỉ là bất đắc dĩ hay còn có nguyên do khác?
Mặc kệ thế nào, có người đi theo hầu của Cảnh Đế đi theo Hạ Dạ Bạch, Tịch Nhan cũng yên lòng, trong hoàng cung này, những người đó lớn mật như thế nào đi nữa kiên quyết không dám làm bậy trước mặt người có quyền thế.
Rượu quá ba tuần, mọi người ở đây nhiều đều chết choáng say, ca vũ lúc đầu còn thấy hoàn hảo, có điều lần nào thiết yến cũng như vậy, xem hoài cũng nhàm, ánh đèn chói mắt chập chờn trong gió, bỗng thấy khó chịu, nhưng vẫn cố làm bộ làm tịch, miễn cưỡng tiếp tục chống, thế nhưng thật sự rất muốn ngủ.
“Cung vương phi không khỏe ư? có cần cho gọi thái y đến bắt mạch không?”
Hai tay Tịch Nhan chống cằm, mắt khép hờ ngẩng nhìn lên đài, nghe thấy mình bị điểm danh, vội vàng ngồi thẳng người, nhìn miệng Lan Phi.
“Chớ không phải thất vương gia vừa rời đi, vương phi bắt đầu nhớ.”
Lệ Phi cười trêu ghẹo, ý nghĩa không rõ.
“Vương gia rất thích tham gia náo nhiệt, hôm qua biết hôm nay sẽ được tiến cung vui đến mức không chịu ngủ, làm ầm ỉ suốt đêm, nên ngủ không được ngon giấc.”
Cho nên, thả nàng và Tiểu Bạch trở về đi, cung yến thế này quá nhàm chán.
Trong khoảng thời gian này, nào có bị Hạ Dạ Bạch làm ầm ĩ, rõ ràng chính là nàng hành hạ không cho hắn ngủ, thế mà nàng lại nói hắn quậy phá làm nàng ngủ không được.
Lệ Phi quay sang dịu dàng cười yếu ớt với Cảnh Đế, “Hôm nay tuy rằng ca vũ long trọng, thế nhưng không mới mẻ, nếu như không có tiếc mục nào đặc sắc thì nô tì cũng muốn ngủ gục mất, những người có mặt ở đây đều thân thiết cả, chi bằng cùng đùa vui một chút?”
Cảnh Đế gật đầu, xoay người nói với Lan Phi bên cạnh, “Hôm nay ái phi làm chủ, ái phi thấy thế nào?”
Lan Phi mím môi cười cười, nụ cười kia quả nhiên là vừa vặn, nhiều thì quá mức, thiếu một phân lại không toát ra mềm mại đáng yêu, hơi nhíu mày, thoáng suy tư trong chốc lát: “Các tỷ muội trong cung đều phụng dưỡng thánh giá nhất, ai nấy đều thạo ca vũ, hôm nay lại có không ít thiên kim các đại thần trong triều cũng ở đây, mỗi người đều tài hoa hơn người, không bằng để các nàng viết tên lên giấy, hễ bốc thăm trúng ai thì người đó hiến một tiết mục, cho dù có là ca vũ cũng thú vị hơn rất nhiều, hoàng thượng nghĩ như thế nào?”
Lan Phi tựa ở trong lòng Cảnh Đế, hơi dụi vào.
Cảnh Đế gật đầu cười nói: “Đúng là ý tưởng hay, chắc chắn sẽ thú vị hơn những vũ điệu khô khan kia nhiều, cứ làm theo lời ái phi.”
Lan Phi cười, vội vàng xuống phía dưới chuẩn bị, không bao lâu trên tay cầm theo một chiếc bình, thái giám chuẩn bị xong bút mực, chuyển giấy cho các nữ quyến, mọi người đều tự tay điền tên của mình vào, ghi xong lại có thái giám khác thu lại, bỏ vào trong bình.
“Hôm nay nô tì làm chủ, vậy chuyện chọn giấy cứ giao cho nô tỳ, ý hoàng thượng như thế nào?”
Cảnh Đế gật đầu, nhẹ nhàng mà ừ một tiếng.
Biểu diễn ca vũ? Tịch Nhan rùng mình, nàng liếc nhìn mảnh giấy nhỏ thái giám vừa đưa cho mình, tim nhói lên, liếc nhìn các nữ quyến khác đang có mặt ở đây, ai ai cũng nôn nóng muốn được thử, trong hoàng cung, người đẹp ba nghìn, nhưng chỉ có một Cảnh Đế, tăng nhiều thịt ít, đám nữ nhân này vì muốn tranh giành tình cảm của Cảnh Đế mà không ngừng khoe sắc, thậm chí là không từ thủ đoạn, làm sao sẽ bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
Dĩ nhiên, vui mừng nhất chính là các tiểu thư đợi gả của quan gia, tranh đấu với nhau như gà đá, điều này cũng không khó lý giải, mặc dù Cảnh Đế tuổi đã hơn bốn mươi, lại được chăm chút sức khỏe cực tốt, phong thái nho nhã phong lưu, có chút anh tuấn, còn có cái chư vị hoàng tử, nhất là Đông Thần phủ vẫn còn trống ghế chủ mẫu, hiện tại đang đợi lấp đầy. Hôm nay có đế hậu ở đây, Lệ Phi cũng ở đây, nếu xuất sắc, coi như là sẽ có cơ hội, có cô gái nào không ôm mộng hóa phượng hoàng?
Người thứ nhất bị bốc trúng chính là hoàng hậu, hoàng hậu thân là trưởng nữ Vương thị, cầm kỳ thư họa, châm tuyến nữ công, có thể nói hạng nhất, nhất là thi họa, trong hậu cung, không ai sánh bằng, chỉ một chốc lát sau, mực múa trên giấy, rất sống động, Lan Phi mừng thầm, mọi người càng khen không dứt miệng.
Lệ Phi vốn định biểu diễn ca vũ, mượn cớ thân thể ôm bệnh nhẹ, chỉ tấu một khúc 《 phượng cầu hoàng 》, tình này đau khổ, đến cuối cùng Cảnh Đế cũng hợp tấu cùng điệu nhạc, Lan Phi cảm giác như tự bê đá đập vào chân mình, tức giận đến sắc mặt tái xanh.
Sau đó đến con gái của bộ thượng thư dâng lên bức họa “Thiên Tiên hạ phàm”, nhưng người trong bức tranh lại là đàn ông, ngoại trừ chấm chu sa ở giữa chân mày thì người đàn ông này trông giống y như Tịch Nhan, mọi người vừa trông thấy đều tặc lưỡi tiếc rẻ.
“Lần trước gặp gỡ trong dịch lâu, chỉ một chớp mắt nhưng nhớ mãi không quên, thất vương phi, cô có quen biết người này chăng?”
Nàng bức họa lên, đi tới trước mặt Tịch Nhan, mặt mỉm cười, nhưng ý lại gây khó gây dễ.
“Hội ngắm sen, chỉ một khúc nhạc đã làm hoa sen trong đầm nở rộ, tiêu sái lỗi lạc, có thể nói là người phong lưu nhất, tuy chưa từng quen biết nhưng đã nghe danh, chỉ là đáng tiếc, đến nay chưa có cơ duyên gặp mặt.”
Tịch Nhan vẫn ngồi im, nhìn bức họa trên tay Dương Ngọc Mai, áo trắng tựa tuyết theo gió tung bay, dính vào một chút đỏ tươi, hàn mai trong tuyết, như ảo lại như thực, người hơi nghiêng, ngửa mặt lên trời cười dài, thần thái như đọng lại, có thể thấy được lúc đó Dương Ngọc Mai đã ngây ngẩn ngắm nhìn thế nào, bất quá say mê hấp dẫn này lại lộ ra vẻ kiêu ngạo và bừa bãi, vẫn còn kém xa Liễu Dật Phong.
Tịch Nhan cười cười: “Dương tiểu thư có thể phác họa lại thần thái của vị công tử này như vậy làm cho ta cũng phải ước ao, Tịch Nhan chưa từng gặp qua, nhưng nghe người ta nhắc tới, cũng mong được gặp, bộ áo trắng mặc trên người chàng ta bị máu nhuộm đỏ, đứng ở đầu tường, cất tiếng cười to như bao trùm cả chúng sinh.”
Tịch Nhan vừa nói vừa lấy bút lông trên tay Dương Ngọc Mai, “Nhân vật phong lưu như vậy cất tiếng cười to, bừa bãi tà tứ, so với đám người trâu điên cuồng chém giết càng làm máu huyết trong người thêm sôi sục, Tịch Nhan luôn nghĩ người có thể so với quốc sư chắc chắn chính là người thế này.”
Tịch Nhan thẳng người lên, ngồi xổm xuống, hạ vài nét bút xuống bức tranh, bởi vì người đó đang ngửa đầu cười to nên cơ thể hơi nghiêng về sau, Dương Ngọc Mai sửng sốt, cúi đầu nhìn những nét vẽ thêm vào của Tịch Nhan, không khỏi sửng sốt, chỉ một nét chân mày đơn giản như vậy, thế nhưng người trong tranh lại toát thêm sức sống, mắt linh động, tự đại, rồi lại hết sức càn rỡ.
“Ngọc mai cảm thấy không bằng….”
Dương Ngọc Mai nhìn Tịch Nhan, thả bức tranh trên tay xuống, quay về chỗ ngồi, Tịch Nhan ngẩng đầu, liếc nhìn thấy ánh mắt Lan Phi thoáng thất vọng.
Tịch Nhan cười, thủ đoạn của Lan Phi và người của bà ta cũng y như nhau, quá mức nhu nhược, muốn để nàng bị thương thì nhiêu đó chỉ xem như gãi ngứa.
Kế tiếp thêm vài người được rút trúng, có một vài tiểu thư nhà quan được Lan Phi mời đến, đều là hạng nhất.
Lan Phi vung tay lên, rút ra một tờ giấy để trong lòng bàn tay nói, “Cung vương phi.”
Lệ Phi mím môi cười, đáy mắt lóe lên, “Nghe danh cung vương phi học sâu biết rộng, tài hoa hơn người, hôm nay chúng ta may mắn được trông thấy.”
Một phi tần cười phụ họa nói: “Nghe nói, ngoại trừ Võ công tử đó có đốt chua sa ở giữa chân mày ra thì giống y như cung vương phi, hắn ta có thể đàn một khúc làm sen trong đầm nở rộ, thì biết đâu tứ tiểu thư múa một khúc hái sen cũng nổi danh thiên hạ.”
Tịch Nhan trầm mặc, trước sau vẫn không nghĩ thông thấu, mới vừa rồi những người bị bốc thăm trúng đều tự lôi tài nghệ của mình ra biểu diễn, không có ai lên tiếng phản đối, cớ sao tới nàng lại là múa, nếu không múa chắc chắn sẽ có người lên án, nhưng nếu múa, Tịch Nhan luôn cảm thấy trong chuyện này có điều gì kỳ quặc, trong lòng luôn cảm thấy hình như sẽ có chuyện gì phát sinh, dự cảm của nàng trước nay luôn rất chuẩn.
Hiện tại Tiểu Bạch lại không ở, nếu nàng gặp chuyện gì không may trong tuyết lan điện này, đợi khi hắn quay lại thì sao chịu được, sau khi suy nghĩ trước sai, nhìn hồ nước dưới đài, trong lòng chợt thấy do dự.
“Muội muội từ lúc đại hôn cùng Vương gia vẫn làm lụng vất vả, từ lâu không luyện tập, tất sẽ thấy lạ không quen, nếu không thể múa thì cũng không cần múa.”
Lời này của Mạc Vân Phỉ giấu diếm vẻ trào phúng, bất quá là chê cười nàng không tìm được phu quân tốt, kể từ sau khi gả ra ngoài, luôn phải làm lụng cực khổ, vốn dĩ nàng ta muốn kích tướng nàng, thế nhưng Tịch Nhan không muốn mạo hiểm, vừa vặn cũng hùa theo nói, “Đã lâu ngày không có luyện, quả thực rất ngượng, khó có được phong thái như năm đó, chỉ làm hoàng thượng và các vị nương nương thất vọng.”
Nàng có ký ức cũ của Mạc Tịch Nhan, đương nhiên cũng biết vũ điệu hái sen này, với thân thủ của nàng, thì chắc chắn sẽ múa tốt hơn cả trước đây, có điều nàng chưa bao giờ làm chuyện không có nắm chắc, thể diện là gì, trước nay nàng chưa từng quan tâm đến, chỉ cần Tiểu Bạch bình an, nàng bình yên vô sự, đây mới là chuyện nàng đáng để ý nhất.
“Mặc dù hồi lâu không múa, nhưng chắc vẫn nhớ rõ, thân là cung vương phi, nên giữ thể diện cho hoàng tộc mới đúng.”
Tịch Nhan không ngờ tới Cảnh Đế sẽ lên tiếng, lại đem thể diện Hạ Dạ Bạch ra áp nàng, từ chối cũng không được, quay sang nháy mắt với Hồng Đậu đang đứng sau lưng, Hồng Đậu lĩnh mệnh, lặng lẽ lui ra ngoài.
Tịch Nhan hít sâu một hơi, âm thầm thu hồi tâm tình, chậm rãi đi tới ở giữa điện, khom người, “Thần tức bêu xấu.”