Trong mỗi khó khăn đều ẩn chứa một cơ hội.

Albert Einstein

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 132 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 718 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 08:04:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 110: Sự Lạnh Lùng Của Tiêu Nguyệt
hi Nguyễn Miên Miên tỉnh lại, mặt trời đã lên cao ba xào. Duỗi thắt lưng, toàn thân đặc biệt thư thái.
Nhưng, vừa nhìn thấy cánh tay của mình, đột nhiên cảm thấy không thích hợp,sao không thấy quần áo? Lập tức xốc chăn lên nhìn trạng thái của mình. Thế mà lại….khỏa thân!!
Càng kinh hãi hơn chính là…trên người bị che kín bằng những vết hôn ngân mờ ám đậm đậm nhạt nhạt….lại còn đều là ở mấy vị trí mẫn cảm.
A a a a….không thể bình tĩnh, rất không thể bình tĩnh!
Nguyễn Miên Miên lập tức mặc xong quần áo, bộ não cấp tốc hoạt động, hồi tưởng chuyện đã xảy ra tối qua.
Từ từ, đây là tẩm cung Tiêu Nguyệt, chiều tối Tiêu Nguyệt gọi nàng đến dùng bữa tối, sau đó, nàng đang viết trên mặt đất thì đau thương bị Tiêu Nguyệt nhìn thấy chữ, tiếp đó bị Tiêu Nguyệt cưỡng ép tới phòng ngủ cùng nhau dùng bữa, sau đó lại uống rượu và sau đó nữa thì…
Nguyễn Miên Miên đột nhiên cảm thấy đau đầu, bởi nàng nhớ tới cái trò chơi đóng vai cùng Tiêu Nguyệt trong lúc say khướt tối qua, Tiêu Nguyệt đóng vai bánh chẻo, nàng đóng vai đại gia, kết quả là…nhìn bộ dạng toàn thân lấm tấm vết này nhất định là bị hắn ăn ngược trở lại rồi.
Một hồi bi ai nổi lên trong lòng, nàng càng khó chịu hơn là, tối qua nhất định Dung Triệt đã chờ nàng, mà nàng lại đi ngủ cùng nam nhân khác, đều do rước lấy họa say rượu.
Nhảy xuống giường rửa mặt một cái, rồi hấp tấp vọt ra nội đường, Tiêu Nguyệt chết tiệt thế mà lại đi lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, trong sạch khó giữ một lần nữa, đây là có ý gì. (chika: có ý j là có ý j? @@)
Tiêu Nguyệt giờ phút này đang dựa trên nhuyễn tháp đọc sách, ngón tay thon dài đang lật sách, thấy Nguyễn Miên Miên nổi giận đùng đùng tiến đến, chỉ nâng đôi mắt lạnh lẽo liếc một cái, rồi lại cúi đầu tiếp tục lật sách.
“Tiêu Nguyệt!!” Nguyễn Miên Miên hổn hển đến trước mặt Tiêu Nguyệt, nhìn thái độ của hắn, trong lòng từng đợt khó chịu.
Tiêu Nguyệt buông sách, điều chỉnh tư thế ngồi một chút, bưng ly trà trên bàn chậm rãi nhấp một ngụm, rồi mới hỏi: “Tìm ta làm gì?”
Nguyễn Miên Miên đứng đó cau mày, phản ứng này của Tiêu Nguyệt, không bình thường nha, chưa từng thấy hắn đối xử lạnh lẽo với nàng như vậy, trừ lúc nhỏ.
“Ngươi….ngươi tối qua có phải cố ý để ta uống nhiều rượu đến mức say khướt hay không?” Nguyễn Miên Miên bất mãn hỏi.
Tiêu Nguyệt buông ly trà, từ tháp đứng lên, đi đến trước mặt nàng, toàn thân toát vẻ lạnh lùng xa cách, “Tối qua là nàng tự mình đòi uống rượu, hay là ta cố ý, nàng không nhớ rõ sao?”
Nguyễn Miên Miên ngẩn người, toàn thân Tiêu Nguyệt giờ phút này đều tản ra hơi thở lạnh như băng, thật lạnh lẽo, nàng không quen Tiêu Nguyệt như vậy, thậm chí mơ hồ có chút sợ hãi.
“Vậy….những dấu vết trên người ta là có chuyện gì xảy ra….ngươi….ngươi có làm gì ta hay không?” Càng nói, khí thế của Nguyễn Miên Miên càng giảm đi, kỳ thật thường ngày nàng đúng là ỷ vào Tiêu Nguyệt sủng nàng nên mới kiêu ngạo như vậy, bây giờ Tiêu Nguyệt lạnh lùng với nàng, nàng liền cảm thấy không còn chỗ dựa vững chắc, khẩu khí cũng yếu đi.
“Ta có thể làm gì nàng? Hay là nàng hy vọng bị làm gì?” Tiêu Nguyệt đứng cách nàng một bước, từ trên cao nhìn xuống nàng, trong mắt tràn đầy ngạo mạn.
Nguyễn Miên Miên không hiểu, Tiêu Nguyệt có phải uống nhầm thuốc không hay có ai trêu chọc hắn? Nên mới tức giận với nàng?
“Tiêu Nguyệt….ngươi làm sao vậy? Tự nhiên hung dữ thế.”
Tiêu Nguyệt thản nhiên nhìn vào mắt nàng, trog mắt xẹt qua sự sắc bén mà Nguyễn Miên Miên chưa bao giờ thấy, không khỏi rùng mình một cái.
Trở về nhuyễn tháp, một lần nữa ngồi xuống, cầm lấy sách rồi thản nhiên nói câu: “ Nếu dậy rồi thì mang con thỏ Dung Triệt tặng nàng trở về tẩm cung đi, ta không thừa thời gian cho nó….”
Nguyễn Miên Miên buồn bực, cực kỳ buồn bực, rất rất buồn bực, cái thái độ gì kia chứ!
“Ha ha ha, chỉ biết có ăn thôi, chủ nhân không hoan ngênh chúng ta, mi còn ăn cái gì? A, theo ta trở về.”
Ôm con thỏ của mình về Mộng Xuân các, dọc đường vẫn suy nghĩ xem rốt cuộc là ai trêu chọc hắn.
“Con thỏ chết tiệt, mi có biết buổi tối qua đã xảy ra chuyện gì không? Ta uống say còn mi đi đâu? Tiêu Nguyệt có làm gì ta không, thời khắc mấu chốt mi lại không giữ chặt tỷ tỷ ta….?”
Kéo kéo lỗ tai nó, dọc đường đi lầm bầm lầu bầu, này thật đúng là kỳ lạ, rầm rầm rộ rộ bị tám người dùng kiệu lớn khiêng đi, rồi đau buồn bị thúc giục trở về, chẳng lẽ tối qua mình đã nói sai cái gì đắc tội hắn?
Trở lại Mộng Xuân các tắm rửa môt phen, cầm mấy bộ xiêm y đổi đi đổi lại trước gương đồng, nàng muốn đi tìm Dung Triệt, xem thương thế của hắn, tối qua hắn nhất định rất thất vọng, hiện tại vấn đề mấu chốt là, nàng phải tìm được một bộ xiêm y có thể che được dấu vết trên cổ, nếu không Dung Triệt nhất định sẽ phát điên.
Chọn nửa ngày, cuối cùng cũng tìm được một bộ cẩm bào miễn cưỡng có thể dùng, Nguyễn Miên Miên tùy ý choàng lên, phải đến tiêu uyển của Dung Triệt.
Trong đầu chỉ có một ý niệm, điên cuồng muốn nhìn thấy hắn.
Tới tiểu uyển của Dung Triệt, vẫn lạnh lẽo như trước, Dung Triệt thích im lặng, nhưng tiểu uyển này cũng quá mức im lặng rồi, Nguyễn Miên Miên rất không thích.
Ban ngày ngoài cửa phòng có hai cung nữ trông coi, đề phòng thương thế của Dung Triệt có vấn đề gì còn có thể tức thì gọi người. “ Ca ta thế nào?”
Hai cung nữ nhin nhau, ánh mắt tựa như có điều khó nói, rồi sau đó hành lễ với Nguyễn Miên Miên trả lời: “Thái tử phi thứ tội, Dung Triệt công tử từ tối qua tới giờ vẫn không chịu uống thuốc, chúng nô tỳ cũng không biết làm thế nào…”
Nguyễn Miên Miên nhếch khóe miệng, Dung Triệt rất ít khi bộc lộ tính tình này, xem ra là rất tức giận.
“Các ngươi đi xuống sắc lại thuốc bưng lên đây…” Phân phó xong cung nữ, Nguyễn Miên Miên liền đẩy cửa di vào.
Trong phòng vẫn ánh đèn vàng, Dung Triệt nửa nằm nửa ngồi trên giường, thấy Nguyễn Miên miên đi vào, lập tức kích động.
“Miên Nhi….nàng đã đến rồi, nàng không xảy ra chuyện gì chứ? Tối qua nàng đi đâu?” Vội vã truy hỏi kèm theo sự quan tâm, Nguyễn Miên Miên cảm thấy trong lòng ấm áp.
Đi đến cạnh hắn, thấy bộ dạng tiều tụy của hắn, Nguyễn Miên Miên nhíu mi: “Tối qua chàng cứ nằm một đêm như vậy sao? Chàng không ngủ sao?”
“Ta sợ có chuyện gì…”
“Cho nên chàng cứ thế chờ?”
Dung Triệt không thèm nhắc lại, tỏ vẻ ngầm thừa nhận.
Nguyễn Miên Miên đột nhiên cảm thấy mũi cay cay, cố nén thanh âm nghẹn ngào: “Bây giờ chàng nằm xuống, ta đã sai hạ nhân đi sắc thuốc lần nữa, sắc xong ta gọi chàng dậy, bây giờ chàng phải nghỉ ngơi…”
Dung triệt nắm lấy tay Nguyễn Mien Miên, cũng không nằm xuống, chỉ dùng đôi mắt thâm thúy chăm chú nhìn nàng, “Tối qua nàng đi đâu? Cả đêm, cũng không thể đi ra sao, nàng không xảy ra chuyện gì chứ, nàng có biết ta thực sự rất lo lắng hay không…..”
Nguyễn Miên Miên cứng đờ, từ nhỏ nàng có một tật xấu, chỉ cần nhìn thấy cặp mắt sâu tinh thuần kia của Dung Triệt nàng đều không dám nói dối, cho nên, nàng chỉ có thể nhìn góc chăn, ấp a ấp úng nói: “Ta…tối qua ta có chút váng đầu, cho nên ngủ quên….không….không xảy ra chuyện gì cả….”
Dung Triệt nhìn là biết nàng đang nói dối, tầm mắt từ khuôn mặt của nàng nhìn đến cổ nàng, lúc này vì tư thế của hai người, Nguyễn Miên Miên thân thể hơi nghiêng, nên Dung Triệt nhìn thấy rất rõ ràng dấu vết mờ ám trên cổ nàng, còn không chỉ là một chỗ.
Kiến thức thông thường nói cho hắn, đó chính là hôn ngân hơn nữa thời gian đúng là vào tối qua.
Vương Phi Trắng Nõn Vương Phi Trắng Nõn - Tình Đình Phi Lai