Số lần đọc/download: 501 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 06:59:40 +0700
Q.2 - Chương 110: Vũ Tâm Ngữ - Ngọc Linh Lung
L
âm Ngọc Linh cầm lấy áo choàng xoay người đi vào buồng trong, Tả Đăng Phong không yên tâm đi theo, cái áo choàng này có ý nghĩa rất lớn đối với hắn, để Lâm Ngọc Linh sửa lại hắn thật sự không an tâm, trong lòng sợ Lâm Ngọc Linh làm hư mất.
Lâm Ngọc Linh cầm áo choàng cũng không lập tức may vá, mà cần thận kiểm tra tình trạng hư tổn, còn cần thận kiểm tra những đường may, sau khi kiểm tra xong cũng không vội làm, mà là đứng dậy đi ra bên ngoài, sau một lát liền cầm mấy loại chỉ khác màu vào..
Ngày đó Vu Tâm Ngữ chính là dùng ba loại chỉ đen, trắng và hồng để may nó, Lâm Ngọc Linh cũng dùng loại chúng, mục đích của nàng chính là muốn đem áo choàng sửa lại y như cũ.
Đem số bông bị thiếu bổ sung lại, số vải xanh bị rách cũng sửa lại, để có thể đem áo choàng sửa lại y như cũ, Lâm Ngọc Linh tốn rất nhiều thời gian, sửa từng chút một, thủ pháp kết hợp đường may mũi chỉ khi may vá của nàng cũng giống hệt cách Vu Tâm Ngữ từng làm.
Mất ba ngày để sửa lại áo choàng, mấy ngày này Tả Đăng Phong luôn nhìn nàng may vá, trái tim của hắn càng lúc càng loạn, nếu đổi lại người khác, hắn chắc chắn sẽ không có cảm giác này, nhưng với Lâm Ngọc Linh thì khác, bộ dáng cùng với cách mà nàng may vá khiến hắn không phân biệt được đây là Lâm Ngọc Linh hay là Vu Tâm Ngữ đang giúp hắn sửa áo.
-Cám ơn cô!
Sau khi áo được sửa xong, Tả Đăng Phong rất vui mừng vì Lâm Ngọc Linh cũng không có làm hư áo choàng.
-Tôi cũng chỉ có thể làm được vậy mà thôi, anh đi mua ít thức ăn, để tôi làm cơm chiều làm lễ tiễn chân cho anh.
Lâm Ngọc Linh lắc đầu nói.
Tả Đăng Phong gật đồng đồng ý, đi ra ngoài mua ít dau rưa, ngoài ra hắn còn mua thêm ít hương nến.
Màn đêm buông xuống, Tả Đăng Phong đem số hương nến ra trước sân đốt, sau đó trở vào giúp Lâm Ngọc Linh nấu cơm, ngày mai hắn phải rời đi, đây đã là bữa cơm cuối cùng rồi.
-Anh làm lễ tế cho vợ mình sao?
Lâm Ngọc Linh hỏi.
-Không phải, tôi đang tế trời.
Tả Đăng Phong liền nói, trong lúc đốt nên hương hắn đã cúi lạy, nếu là tế Vu Tâm Ngữ thì hắn không làm động tác này.
-Vì sao phải tế trời?
Tài nấu nướng của Lâm Ngọc Linh cũng không cao lắm, lúc xào rau nàng cho không ít muối vào, còn chưa thử Tả Đăng Phong đã biết nhất định là rất mặn.
-Không vì sao cả!
Tả Đăng Phong lắc đầu nói, thật ra hắn tế trời là vì muốn cảm ơn ông trời đã đem Lâm Ngọc Linh đến bên cạnh hắn, mặc dù không tiếp nhận nàng, nhưng hắn vẫn muốn cảm ơn lòng từ bi của trời cao.
Lâm Ngọc Linh đúng là người trong giang hồ, cực kỳ hào sảng, đồ ăn lên bàn liền cùng Tả Đăng Phong đối ẩm, Tả Đăng Phong biết sắp phải chia ly, nhưng không thể dứt khoát với nàng được, điều này khiến hắn có cảm giác mình đang phản bội Vu Tâm Ngữ, loại tâm trang có tội này khiến hắn chịu áp lực rất lớn, rất lâu sau hắn mới có thể bình ổn được. Hắn không thể dứt khoát với Lâm Ngọc Linh được là vì hắn có hảo cảm với nàng, mà loại hảo cảm này chính là sự nhớ mong của hắn với Vu Tâm Ngữ tạo ra, hơn nữa Lâm Ngọc Linh cũng không nói muốn hắn từ bỏ việc tìm kiếm sáu loài động vật thuần âm, cho nên hắn cũng không cần tự trách mình, hắn cũng không hề thay lòng đổi dạ, cũng không trầm mê, người hắn yêu chính là Vu Tâm Ngữ.
-Sau này anh có tính toán gì?
Lâm Ngọc Linh hỏi.
-Tìm sáu loài động vật thuần âm, cứu sống nàng!
Tả Đăng Phong nghiêm chỉnh đáp.
-Tôi thật sự ghen tị với nàng!
Lâm Ngọc Linh bĩu môi nói.
-Vì sao?
Tả Đăng Phong cười hỏi, dáng bộ bĩu môi của Lâm Ngọc Linh giống hệt với con nít đang giận dỗi vậy.
-Đổi lại là tôi thì ta cũng sẽ vì anh mà làm như vậy, nàng rất hạnh phúc, nàng đã nhanh chân đến trước, để cho tôi không còn cơ hội nào.
Lâm Ngọc Linh liền nói.
-Cô muốn cơ hội gì?
Tả Đăng Phong nhíu mày nói.
-Cơ hội cao thượng!
Lâm Ngọc Linh nhấc vò rượu lên rót thêm cho Tả Đăng Phong.
-Có ý gì?
Tả Đăng Phong vẫn không hiểu được ý của nàng.
-Ngươi không quên được nàng vì nàng đã làm một việc mà người con gái khác không thể làm, thật ra thì nếu đổi lại là một người con gái khác cũng sẽ làm giống như nàng vậy, cho nên tôi mới nói nàng rất hạnh phúc, chiếm được cơ hội trước,.
Lâm Ngọc Linh liền nói mà không thèm che dấu tình cảm của mình.
-Người con gái khác sẽ không làm như vậy.
Tả Đăng Phong nhíu mày, lắc đầu nói.
-Chưa chắc, bởi vì anh là một người đàn ông đáng giá cho nữ nhân làm như vậy, anh là một người tốt, cho nên mỗi người đàn bà đều sẽ làm như vậy.
Lâm Ngọc Linh nhìn thẳng vào mắt Tả Đăng Phong, nói.
-Cô hiểu tôi rất rõ sao?
Tả Đăng Phong liền xuất linh khí ra, cầm lấy cây súng lục kia tháo viên đạn ra ngoài, sau đó mở viên đạn đổ bùn cát bên trong ra, lúc trước hẳn bỏ bùn cát vào bên trong là để cho viên đạn này nặng giống với những viên đạn khác.
-Đa nghi chắc chắn sẽ cẩn thận, cũng chỉ người cẩn thận mới có thể dùng tình cảm thật sự để đối xử. Ngươi đa nghi chính là vì lo sợ người khác khiến mình thất vọng, anh không muốn người khác phụ bạc mình, cũng sẽ không để mình phụ bạc người khác.
Lâm Ngọc Linh cũng không tức giận vì Tả Đăng Phong thử mình.
-Tôi không tin tưởng cô, cô không giận sao?
Tả Đăng Phong liền hỏi.
-Tin tưởng chính là dựa trên sự quen thuộc và hiểu rõ, thời gian chúng ta gặp gỡ quá ngắn, tôi dựa vào gì để anh hoàn toàn tin tưởng mình chứ? Nếu như anh hoàn toàn tin tưởng tôi, thì anh chính là một kẻ ngốc!
Lâm Ngọc Linh cười nói.
-Cô yêu thích ta là vì trong mắt ngươi tôi là người chung thủy, có thể vì tình yêu mà bất chấp mọi việc, nhưng cô lại không biết được lòng dạ của tôi rất hẹp hòi, có thù tất báo, năm đó tôi bị thương gần chết, thôn dân dưới chân núi thấy cũng không thèm cứu, vì vậy mà sau này lính NB đén tàn sát cả thôn, tôi chỉ khoanh tay đứng nhìn.
Tả Đăng Phong liền đem chuyện xưa ra kể.
-Anh thật sự rất hẹp hòi, nhưng sự hẹp hòi này chính là từ sự cực đoan và chấp nhất về tình cảm của ngươi mà sinh ra. Cổ ngữ có nói “Người lòng dạ rộng lớn thì có thể chứa vạn vật, người lòng dạ hẹp thì chỉ nghĩ cho bản thân” Người có lòng dạ rộng lớn sẽ thích rất nhiều người, loại người này nhìn như khoan dung rộng lượng nhưng thật ra bản chất hoàn toàn giống với loại đa tình, không chung thủy vậy.
Lâm Ngọc Linh nói.
-Không ngờ cô còn là một tài nữ.
Tả Đăng Phong gật đầu cười nói, hắn thật sự không đối đáp lại nàng.
-Tề môn song hầy trường vi tả, chi hậu vong phán đăng phong.
Lâm Ngọc Linh nhấc chén rượu nhìn Tả Đăng Phong nói. Nàng nói rất đúng lai lịch dòng họ và ngụ ý trong cái tên của hắn, họ Tả đúng là dòng họ xuất xứ từ nước Tề, nói cách khác, Tả Đăng Phong chính là hậu duệ của nước Tề.
-Thiếu sư cô độc trung phong lâm tính, ám thao tâm ngữ ngọc linh lung.
Tả Đăng Phong liền nhấc chén lên cụng ly. Câu thơ hắn vừa đọc cũng có ẩn ý, “Ám thao tâm ngữ ngọc linh lung” chính là lấy từ cổ ngữ, ngọc linh lung chính là chỉ nhạc cụ làm từ ngọc, ngụ ý là ngoại trừ âm thanh do nó phát ra thì tự thân nhạc cụ cũng có âm thanh của riêng mình, ý của nó là chỉ trong lòng dấu diếm tâm tư.
-Rất ít người luyện võ tu đạo có thể biết những thứ này.
Lâm Ngọc Linh đặt chén rượu xuống nói.
-Tôi mới tu luyện đạo pháp hơn hai năm, thời gian trước đó ta không phải như thế này!
Tả Đăng Phong cầm chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.
-Trước khi tu hành đạo pháp thì anh làm cái gì?
Lâm Ngọc Linh tò mò hỏi.
-Uống cũng nhiều rồi, đi nghỉ sớm đi, ngày mai để ta đưa ngươi đi.
Tả Đăng Phong đặt chén rượu xuống nói.
-Tôi chỉ nói muốn đưa tiễn anh, chứ không nói tôi sẽ rời đi.
Lâm Ngọc Linh lắc đầu nói.
Tả Đăng Phong liền nhíu mày, hắn biết Lâm Ngọc Linh thích hắn, tự vấn lương tâm thì hắn cũng thích Lâm Ngọc Linh, nhưng bởi vì Lâm Ngọc Linh bề ngoài giống hệt Vu Tâm Ngữ mà hắn mới thích nàng, những lời mà Lâm Ngọc Linh vừa nói khiến hắn cảm thấy nàng đã mất lý trí.
-Truyền thuyết Lục Âm bất từ mà Lục Dương thì trường sinh chưa chắc là sự thật, anh có từng nghĩ đến, vợ ngươi đã chết hơn 2 năm rồi, thi thể sợ là đã sớm mục nát, cho dù anh có tìm được Lục Âm đi chăng nữa, thì anh muốn để hồn phách của nàng nhập vào đâu để hồi sinh chứ?
Lâm Ngọc Linh liếc Tả Đăng Phong, nói.
Tả Đăng Phong không lên tiếng, những vấn đề mà Lâm Ngọc Linh nói hắn cũng từng nghĩ đến, nhưng còn chưa bao giờ suy nghĩ kỹ càng, không phải hắn thiếu suy nghĩ, mà là hắn không dám!
-Tôi sẽ ở nơi này chờ anh, đợi sau khi anh tìm đủ Lục Âm, tôi sẽ đem cơ thể này nhường cho vợ anh.
Lâm Ngọc Linh bình tĩnh nói.
Tả Đăng Phong liền trợn tròn mắt, những lời này thật sự như sấm bên tai, hắn thật không ngờ Lâm Ngọc Linh lại nói vậy.
-Cô uống nhiều quá rồi, đi ngủ đi.
Sau khi bình tĩnh lại, Tả Đăng Phong lắc đầu nói.
-Mạng của tôi là do anh cứu, trả lại cho anh cũng là thiên kinh địa nghĩa.
Lâm Ngọc Linh nói xong liền thu dọn bàn ăn.
-Vì sao cô lại quyết định như vậy?
Tả Đăng Phong nghiêm mặt hỏi.
-En thích anh, em ghen tị với nàng, em muốn để cho anh biết ta còn cao thượng hơn nàng.
Lâm Ngọc Linh nhìn vào mắt Tả Đăng Phong nói.
-Cô thích tôi ở điểm nào?
Tả Đăng Phong cười hỏi, hắn nhận ra Lâm Ngọc Linh thật sự đã say rồi, bước chân đã không vững nữa.
-Đạo pháp cao thâm, chung thủy một lòng, tài hoa hơn ngươi, lại còn đẹp trai nữa!
Lâm Ngọc Linh thu dọn xong, xoay người nhìn Tả Đăng Phong nói.
-Người đẹp dựa vào vẻ bề ngoài, vì sao cô lại nói tôi đẹp trai chứ?
Tả Đăng Phong nhíu mày hỏi.
-Quần áo kỷ niệm đã cũ cũng không chịu bỏ, chứng minh tình cảm của anh thủy chung một lòng.
Mặt Lâm Ngọc Linh đã hơi đ, nói
-Tôi cố tình làm vậy, nếu không làm sao lại có cái danh hiệu Tàn Bào được chứ?
Tả Đăng Phong liền nói.
-Anh còn trẻ như vậy mà tóc đã bạc rồi.
Lâm Ngọc Linh chỉ vào tóc Tả Đăng Phong nói.
-Cô đang thương hại tôi?
Tả Đăng Phong nhíu mày hỏi.
Lâm Ngọc Linh chỉ im lặng không trả lời, nhìn sâu vào Tả Đăng Phong, ngay lúc Tả Đăng Phong cảm thấy sợ hãi muốn bỏ trốn thì nàng đã ngã xuống, nàng thật sự đã say rồi.
Tả Đăng Phong đành nâng nàng dậy, giúp nàng thu dọn xong liền quay về chuẩn bị lương khô, sau khi thu dọn xong hành lý liền để nguyên quần áo đi ngủ, chỉ đợi trời sáng sẽ rời đi.