Số lần đọc/download: 992 / 1
Cập nhật: 2017-11-18 21:14:06 +0700
Chương 110: Chương 110
D
ễ dàng thấy được, Ninh Vi Nhàn cũng bị yêu cầu này của anh dọa sợ, bởi vì mắt cô đang trợn tròn, một lúc lâu cô cũng không có phản ứng. Nhan Duệ khoát tay, vội vàng giải thích: "Ý anh không phải vậy….Anh muốn hỏi có phải em cũng không muốn có quan hệ…" Hừ, thật sự anh cũng không muốn đòi hỏi gì ở cô hết!
Đột nhiên không hề báo trước, cô vươn bàn tay ấm áp đưa qua, cầm lấy tay anh rất nhẹ nhàng, kéo tay anh chạm vào mặt của cô: "Cũng được, nhưng anh chỉ có thể sờ mặt em thôi."
Như vậy đối với anh đã rất tốt rồi, Nhan Duệ cũng không dám nói thêm bất cứ điều gì. Anh hít cánh mũi cay cay của mình, khóe môi mỏng nâng cao, cười hết sức vui vẻ và thoải mái. Ninh Vi Nhàn không kiềm chế được nhìn anh đến ngây người. Từ lúc cô bắt đầu tỉnh lại, lúc nào Nhan Duệ cũng bày ra vẻ tươi cười trước mặt cô, nhưng cô biết anh cũng tràn đầy những lo lắng, không biết anh còn che giấu điều gì bí mật trong lòng mình. Hôm nay, anh đã nói ra tất cả, giống như anh muốn vứt bỏ tất cả, anh cũng buông xuống tất cả những điều làm anh lo lắng không yên tâm, vì vậy nụ cười của anh cũng trở nên rạng rỡ và vui tươi. Đến bây giờ thì cô có thể hiểu được khi Tư Tư vẫn thường nói với cô là Nhan Duệ có một nụ cười quyến rũ đến nỗi có thể làm điên đảo tất cả phụ nữ trên đời này.
Bàn tay của Nhan Duệ rất đẹp, ngón tay vừa dài, vừa thon, khớp xương hơi nhô ra. Bàn tay lớn và đầy đặn đang để trên mặt của Ninh Vi Nhàn, có thể che hết cả khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Cô nhận thấy bàn tay anh vô cùng ấm áp và dịu dàng, cho dù không nhìn vào mắt anh, cô cũng biết trong mắt anh lúc này chắc chắn chứa đầy tình cảm cùng sự dứt khoát. Một người đàn ông như vậy, thật sự đã từng làm mình tổn thương sâu sắc sao?
Ninh Vi Nhàn cảm thấy rất khó tin, nhưng cô biết Nhan Duệ sẽ không bao giờ gạt cô. Sau khi cô biết được rõ ràng những bí mật bị đưa ra ánh sáng, ngược lại những lo lắng khủng hoảng trong lòng cô cũng từ từ biến mất. Cô quyến luyến cọ gò má mình vào lòng bàn tay của Nhan Duệ, giống như một con mèo nhỏ vừa uống nước xong, đang dựa vào lòng người chủ của mình để làm nũng. Hiện giờ mặt trời đang chiếu xuống ánh nắng hài hòa, không khí vô cùng ấm áp: "Nhan Duệ, anh đừng đau khổ nữa, hay ít ra bây giờ anh không cần khổ sở nữa. Em sẽ không bỏ anh mà đi, em cũng sẽ không bao giờ đối với anh không tốt nữa."
Anh bật cười vì lời nói ngây thơ của cô, trong khi nước mắt vẫn còn mơ hồ nằm trên khóe mắt: "Ừ, anh tin tưởng." Cô chắc chắn sẽ rất tốt với anh bởi vì cô vẫn luôn luôn đối xử với anh rất tốt, rất tốt, thật rất tốt.
Ninh Vi Nhàn cũng không nói gì thêm nữa, cô cười, nắm lấy tay của Nhan Duệ, đôi mắt đen như mực của cô nhìn anh chăm chú, mềm mại dựa vào lòng anh, khẽ hỏi anh: "Sau này anh cũng sẽ không làm em đau lòng, đúng không?"
Nhan Duệ liền bảo đảm: "Không, tuyệt đối không bao giờ!"
"Em tin anh."
Nhan Duệ vừa muốn cười, lại vừa muốn khóc, cho nên vẻ mặt của anh hết sức kỳ quái. Anh ôm Ninh Vi Nhàn, đôi tay anh khẽ run, cám ơn em, cám ơn em, Vi Nhàn. Cám ơn em đã cho anh cơ hội này, cho dù kết quả cuối cùng không như chúng ta muốn, nhưng anh sẽ không hối hận, cũng không oán trách.
Chỉ cần ngay lúc này, em ở trong lòng anh, để anh có thể bù đắp tất cả cho em, đem hạnh phúc đến cho em, để em không còn thất vọng vì quá khứ đau lòng, đối với anh như vậy là đủ rồi.
Khi những khúc mắc trong lòng được giải quyết thì phản ứng sinh lý cũng tới nhanh hơn. Nhan Duệ cố gắng đè nén chính