Số lần đọc/download: 1775 / 19
Cập nhật: 2021-05-22 19:07:12 +0700
Chương 40: Quyển 4: Quách Sắc Ra Điều Kiện, Tôi Tuyệt Đối Không Thoả Hiệp
Tài xế khởi động xe, tôi đột nhiên hỏi anh ta: “Xin hỏi anh Bùi có bạn gái chưa?”
Tài xế rất khôn khéo trả lời tôi: “Tôi chỉ là một tài xế.”
Tôi không hỏi nữa.
Về tới nhà, tôi cởi vớ, buông người lên trên sô pha, đã một ngày một đêm không ngủ, tôi đã mệt mỏi rã rời, dán chặt vào sô pha, tôi lập tức chìm vào giấc ngủ.
Giữa mông lung có người cầm lấy mắt cá chân tôi, tôi không mở mắt, chỉ gọi: “Gia Tuấn.”
Anh ôm chân tôi vào lòng, giọng nói của anh vô cùng áy náy: “Đau lắm không?”
Tôi khẽ khàng nói: “Em không thể cùng anh đi dạo.”
Gia Tuấn ôm chân tôi vào lòng, anh tựa lên trên đùi tôi, khuôn mặt khẽ cọ vào chân tôi.
Tôi đã không có trách móc anh chuyện phóng đãng tối qua, cũng không có công khai chỉ trích việc anh đi theo Thẩm An Ny, đối với lời nói của Thẩm An Ny, tôi cũng không đề cập tới, nước đến đất chặn, tôi quyết định để sự việc trôi vào quá khứ, đàn ông làm chuyện của đàn ông, phụ nữ làm chuyện của phụ nữ.
Gia Tuấn dùng nước ấm rửa sạch chân cho tôi, lại tìm khăn nóng đắp chân, đắp xong, anh lại bôi dầu cho tôi, bế tôi về giường.
Anh nằm ở sau lưng tôi, nhẹ nhàng ôm tôi, tuy rằng không nói nhiều, nhưng tôi biết trong lòng anh tràn ngập áy náy.
Tôi thở dài.
Hai người chúng tôi đều mang tâm sự.
Chuyện tối hôm qua, hai chúng tôi đều im lặng không đề cập đến, tôi không truy vấn anh và Thẩm An Ny có phát sinh gì không, Thẩm An Ny nói cũng không phải không có lý, nếu anh thuộc về tôi, cho dù anh lưu luyến ở bên ngoài, anh vẫn là của tôi, nếu anh không thuộc về tôi, cho dù tôi có kéo anh về, anh cũng không phải của tôi.
Tôi rất khó nghĩ, nếu là trước đây, tôi nhất định sẽ không chịu để yên, tôi sẽ tính toán chi li, sẽ mắng anh một trận tơi bời, nhưng hiện tại, tôi lại không muốn truy cứu, nhắm mắt lại, nằm ở trên giường, tôi suy nghĩ, tôi còn quan tâm Gia Tuấn như trước không?
Đột nhiên, tôi có cảm nhận sâu sắc sự đau xót cùng sợ hãi, ngoài mặt chúng tôi đều dè dặt, nhưng trong lòng lại càng nhỏ, cảm giác xa cách càng lúc càng mãnh liệt, hiểu lầm này đến mâu thuẫn khác, làm cho chúng tôi không biết làm sao, vết rách thật sâu ở trong lòng chúng, tôi không biết làm thế nào bù đắp lại.
**************************************
Tôi đi tìm hội trưởng Trần của Hiệp Hội Luật Sư, hội trưởng Trần nói cho tôi biết, đúng là có người báo tin, hơn nữa có chứng cứ vô cùng xác thực, Gia Tuấn làm luật sư 10 năm, cũng có vài vụ kiện liên quan đến cản trở tư pháp, người tố cáo có lý có chứng cứ, mục đích rất rõ ràng, hy vọng Cục Tư Pháp thu hồi giấy phép luật sư của Gia Tuấn, đồng thời để Hiệp Hội Luật Sư xoá bỏ tư cách hành nghề của sở sự vụ luật sư của Gia Tuấn.
Tôi nghe mà lạnh cả người.
Hội trưởng Trần thở dài: “Đối phương đến là có mục đích, ta không biết luật sư Phó đã chọc phải người nào, nhưng dễ nhận thấy đối phương đã làm đủ mọi cách, nhất định phải đưa luật sư Phó vào chỗ chết.”
“Muốn thêm tội, không từ thủ đoạn nào? Hội trưởng Trần, ông phải tin tưởng Gia Tuấn.”
Hội trưởng Trần nói: “Thực ra chuyện của luật sư Phó cũng không nghiêm trọng tới vậy, đương nhiên là có phóng đại và vu oan thêm, trước đây luật sư Phó là đại diện cho một vụ kiện, một năm sau khi kết thúc vụ kiện, người liên quan đến vụ kiện lại bởi vì có liên quan đến xã hội đen, bị kết án và bắt giam. Nhưng vụ kiện đã kết thúc được một năm, người tố cáo này lại lôi vụ kiện ra, nói luật sư Phó công khai làm luật sư biện hộ cho xã hội đen, có vấn đề về đạo đức nhân phẩm, trên thực tế, là hai chuyện khác nhau.”
Tôi nghe trong lòng trầm xuống.
Hội trưởng Trần an ủi tôi: “Cô cứ yên tâm, danh tiếng của Phó luật sư ở trong nghề luôn luôn tối, mọi người đều nhìn thấy. Cho nên thông thường anh ta sẽ không bị thu hồi giấy phép, nhưng là sở sự vụ của cậu ta có thể sẽ bị xóa bỏ tư cách.”
Lòng tôi trầm xuống, sở sự vụ là mấy năm qua Gia Tuấn vất vả lập nên, hiện giờ cũng bị xóa bỏ tư cách, còn bị xóa tên thành viên trong Hiệp Hội Luật Sư, đối với anh sẽ là đả kích rất lớn, anh nhất định sẽ chịu không nổi.
“Có biện pháp gì để Gia Tuấn có thể vượt qua cửa này hay không?”
Hội trưởng Trần nhẫn nại khuyên tôi: “Trước mắt, chuyện này đang xôn xao ở Cục Tư Pháp và Hiệp Hội Luật Sư, lý ra luật sư Phó cũng đã giải thích công việc rất nhiều, cậu ta hành nghề nhiều năm như vậy, có nhiều chuyện cậu ta sẽ ứng phó được, cô yên tâm đi.”
Tôi làm sao có thể dễ dàng yên tâm, một khi đã gả cho người đàn ông này, mọi thứ của anh đều liên quan mật thiết đến tôi, muốn đặt mình ra ngoài suy xét, tuyệt đối không thể.
Ôm tâm lý muốn thử nghiệm, tôi muốn nói chuyện với Qúach Sắc. Tôi muốn biết, rốt cuộc cô ta muốn làm tới mức độ nào mới có thể dừng tay.
Không nghĩ tới tôi còn chưa hẹn cô ta, cô ta ngược lại hẹn tôi trước.
Vừa bước vào quán cà phê, nhìn thấy cô ta, lòng tôi ngập tràn lửa giận, đứng đó mà lửa giận bốc lên ngùn ngụt.
Quách Sắc hơi tựa vào bàn, tay phải cầm một que dài, đang chơi lắp ráp mô hình thu nhỏ lâu đài bằng gỗ.
Tôi ngồi xuống, trầm giọng gọi cô ta: “Quách Sắc.”
Cô ta không có biểu hiện gì, hết sức chăm chú để chọn cái gì đó trong các cửa sổ của lâu đài, dường như muốn tìm một chiếc ghế nhỏ, để vào một cách ngay ngắn.
Thật lâu sau, cô ta vẫn không thể để chiếc ghế một cách ngay ngắn được, rốt cuộc từ bỏ. Cô ta có chút tiếc nuối nói: “Làm thật lâu, vẫn là làm không tốt.”
Trong lòng tôi tràn ngập lửa giận đối với cô ta, nhưng hiện tại cũng chỉ có thể chịu đựng.
Cô ta dùngt tay trái xoa vào tay phải của chính mình, lẩm bẩm nói: “Tuy hoạt động tự nhiên, nhưng mà một số động tác tinh vi vẫn không thể làm một cách thành thạo được, cũng là nhờ có em gái của cô.”
Là lần đó Đinh Đang đẩy cô ta ngã, cánh tay phải đập vào mảnh vỡ thuỷ tinh, sau khi vết thương đâm vào dây thần kinh tay phải, đã để lại di chứng.
“Cho nên,” sắc mặt cô ta không chút thay đổi cầm lấy ly cà phê, “ít nhiều gì tôi cũng phải lấy lại một chút bồi thường chứ.”
“Cô hẹn tôi ra đây, là muốn tôi bồi thường cho cô sao?”
Cô ta lạnh lùng nói: “Chuyện giữa chúng ta không phải là dùng tiền là có thể giải quyết được.”
“Quách Sắc, người làm hại cô không thể cầm được dao mổ chính là tôi, tôi giật dây em gái làm chuyện đó, hẳn là cô nên trút giận vào tôi, đến đây đi, cô tới đây trả thù tôi đi.”
Cô ta nở nụ cười kinh miệt: “Cô muốn tôi trả thù cô? Cô có tư cách giá trị gì để tôi trả thù cô? Cô xứng đáng so bì với tôi sao? Cô không tài không sắc, cũng không có nghề nghiệp ve vang gì, tôi muốn bóp chết cô cũng đơn giản như bóp chết một con kiến, cô bảo tôi trả thù cô? Cô quá đề cao chính mình rồi.”
Tôi cố chịu đựng sự chán ghét đối với cô ta, hỏi: “Vậy cô muốn thế nào?”
Cô ta nâng tách cà phê lên, nói như không có hề gì: “Tôi muốn thế nào à? Chẳng qua tôi chỉ là một người bình thường, không quen nhìn mấy chuyện đen tối, tôi chỉ là vạch trần nó ra thôi, thế nào? Cô muốn kiện tôi? Vậy cô kiện tôi cái gì? Kiện tôi vu oan cho Phó Gia Tuấn, kiện tôi phỉ báng? Kiện tôi phá hoại gia đình cô, hay là kiện tôi không có đạo đức?”
Lời của cô ta nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng tôi có thể nghe thấy sự oán hận trong đó.
Tôi rất bình tĩnh: “Quách Sắc, cô có thể nói cô không có lỗi sao? Cô quen Gia Tuấn, cô biết anh ấy là người đàn ông đã có gia đình, nếu cô muốn có anh ấy, nhất định phải huỷ diệt một gia đình sao, cho nên trong chuyện ngoại tình này, cô không thể rũ bỏ hoàn toàn trách nhiệm, nhưng cô lại có thể nói một chút trách nhiệm cô cũng không có sao? Hiện giờ, Gia Tuấn đã chia tay với cô, cô không cam lòng, cô sử dụng trả thù như một thứ vũ khí, nhất định phải huỷ diệt sự nghiệp của anh ấy, cô có thể nói cô không có một chút lòng riêng ở trong này sao?”
Quách Sắc nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đôi mắt mỹ lệ của cô ta có chút thê lương. Cô ta không nói câu nào, nhưng biểu cảm trên mặt rất lạnh lẽo, thật lòng mà nói, cô ta cũng là một phụ nữ trưởng thành không tệ, nghề nghiệp cũng tốt, con người đoan trang thanh tú, chẳng qua là cô ấy yêu nhầm người, đụng phải một bức tường gạch.
Tôi hỏi cô ấy: “Cô muốn thế nào? Muốn tôi ly hôn với Gia Tuấn sao?”
Cô ta cười lạnh: “Trước đây tôi cũng không tính dây dưa với Gia Tuấn nữa, nhưng chính là người nhà của cô đi quá giới hạn, các người huỷ đi sự nghiệp của tôi, tôi vất vả cực nhọc đi du học trở về, thầm nghĩ trở thành một bác sĩ ngoại khoa xuất sắc, hiện giờ lại bị một nhà các người huỷ đi, mùi vị sự nghiệp yêu thích bị huỷ, cô có hiểu hay không?”
Tôi nói: “Cho nên cô tính sẽ huỷ diệt Gia Tuấn, Gia Tuấn yêu nhất sự nghiệp của mình, cô vì muốn cho mình trong lòng vui sướng, cô không tiếc huỷ đi danh dự của anh ấy, đến thoả mãn thù hận trong lòng cô.”
Cô ta hừ lạnh một tiếng, hài lòng trả lời tôi: “Chúng tôi giống nhau, đều yêu sự nghiệp của chính mình, cho nên nỗi đau cũng sẽ giống nhau.”
Tôi lắc đầu, vô cùng bất mãn đối với kiểu trả thù này của cô ta: “Quách Sắc, tôi không thể nói cô vô liêm sỉ, tôi chỉ có thể nói cô rất đáng thương.”
Khuôn mặt cô ta đanh lại, không có một chút biểu cảm nào.
Tôi trầm tĩnh nói: “Quách Sắc, chỉ có đối với một người không yêu không hận, mới có thể không toan tính gì, cô trả thù Gia Tuấn như vậy, đơn giản bởi vì một nguyên nhân, cô còn yêu anh ấy.”
Cô ta không lên tiếng.
Tôi nói như đinh đóng cột: “Quách Sắc, chúng ta đều là phụ nữ, đều yêu người đàn ông này, nhưng tôi và cô khác nhau, tôi là vợ hợp pháp của anh ấy, khi anh ấy bị uy hiếp, tôi sẽ liều lĩnh tới trước mặt anh ấy, bảo vệ anh ấy, Gia Tuấn từng nói cho tôi biết, cả đời anh ấy sẽ đảm nhiệm ba vai diễn, là chồng, là người yêu, là ba, giống như tôi cũng sẽ sắm ba vai diễn, là vợ, là người yêu, là người thân, cho nên tôi tuyệt đối sẽ không để cô đạt được, tôi sẽ không để mặc cô làm tổn thương người đàn ông của tôi, nếu cô không tin, cứ thử xem.”
Cô ta cười lạnh: “Đây là cô uy hiếp tôi sao?”
Tôi hỏi ngược lại: “Cô cảm thấy đây không phải là cô đang khiêu chiến với tôi sao?”
Hai người chúng tôi đều không lên tiếng, nhìn đối phương như những tay thợ săn.
Thật lâu sau, cô ta nói: “Cô nói đúng, tôi yêu anh ấy, bởi vì không chiếm được anh ấy, bởi vì chịu tổn thương quá nặng, tôi muốn nhận được một chút an ủi từ anh ấy, anh ấy lại tuyệt tình rời xa tôi như vậy, cô có tư cách gì đạt được người đàn ông này chứ? Đinh Đinh, tôi nói cho cô biết, những chuyện tôi tố giác không phải là lời đồn vô căn cứ, cô nghĩ muốn điều tra tôi, lật đổ tôi sao? Tôi sẽ không để cô tìm được điểm yếu, nếu Phó Gia Tuấn thật sự trong sạch, sẽ không để lại sơ hở để người khác chui vào, cho dù lần này anh ấy không bị thu hồi bị thu hồi giấy phép luật sư, anh ấy cũng không còn thoải mái được như trước đâu, anh ta cũng không thoát khỏi ánh mắt của người đời đâu.”
Tâm trạng của tôi trĩu nặng, đầu óc của cô ta đã mất phương hướng, rơi vào một ma chướng (cách gọi của đạo Phật, là chướng ngại do ma quỷ gây ra), không ai có thể cứu cô ta ra.
Quách Sắc lạnh lùng nói: “Muốn tôi thu tay lại sao? Có thể à. Cô rời khỏi Phó Gia Tuấn, đi thật xa, chỉ có cô và anh ta xa nhau, tôi mới cảm thấy tràn trề vui sướng, tôi mới có thể buông tay, nếu không cô làm thế nào để bù lại những tổn thương mà tôi phải chịu đựng chứ?”
Tôi nghiến răng: “Cô đừng hòng.”
Đứng lên, tôi giận dữ bỏ đi, tôi không muốn cầu xin cô ta, cũng không muốn trao đổi điều kiện với cô ta, cô ta cho rằng tôi không xứng đáng làm đối thủ của cô ta, thì tôi sẽ không, tôi sẽ cùng cô ta quang minh chính đại đánh một trận nữa.
***************************************
Tôi tới văn phòng của Gia Tuấn, cửa thang máy mở ra, bên trong im ắng, nhân viên đã tan tầm, mấy ngày nay, bởi vì doanh thu của văn phòng luật thấp, hơn nữa danh tiếngcủa sở sự vụ đã bị lan truyền không tốt, đã có luật sư xin nghỉ, Gia Tuấn muốn để cho họ đến nơi khác làm việc, ngoại trừ Đào Yến, còn có vài người bạn có quan hệ tốt với Gia Tuấn, các đồng nghiệp khác còn lại nhiều người đã xin nghỉ.
Tôi đi tới phòng làm việc của Gia Tuấn, nhẹ nhàng gõ cửa.
Anh đang đứng trước cửa sổ, nhìn ra màn đêm bên ngoài, nghe thấy tiếng mở cửa, quay đầu lại.
Tôi đẩy cửa, khẽ gọi anh: “Gia Tuấn.”
Trên mặt anh lộ ra vẻ tươi cười yêu thương, giang hai tay ra về phía tôi.
Chúng tôi ôm nhau ở trước cửa sổ, anh hỏi tôi: “Hôm nay làm kiểu tóc mới sao? Thơm quá, cũng rất đẹp.”
Tôi dùng một ngón tay chỉ vào mặt mình: “Anh không thấy sắc mặt của em đã tốt lên nhiều rồi sao? Buổi chiều em còn đi thẩm mỹ viện, lâu rồi không đi, cô Mỹ Dung nói cho em biết, làn da thiếu nước rất nghiêm trọng, suýt chút nữa là em không kiềm chế được bản thân mà mua một liệu pháp chăm sóc và bảo vệ rồi.”
“Vì sao lại không mua? Em biết không? Hiện tại, em đang ở độ tuổi thanh xuân lại có sức sống, đứng ở trước mặt em, anh có chút tự ti mặc cảm đó.”
“Gia Tuấn, anh mở miệng vẫn lanh lợi như vậy, nếu tới lúc em 70-80 tuổi, da trên người em giống như da gà tây, anh còn có thể khen em như vậy không?”
Anh ôm tôi vào lòng: “Phải, khi đó anh và em cũng như nhau, khi chúng ta khi tới 80 tuổi, cũng phải dũng cảm mặc bikini, cùng nhau đi trên bờ cát, phơi nắng, tắm nắng, đến tối, chúng ta vẫn như trước…” Anh cuời khẽ ở bên tai tôi: “Núp dưới tán cây nho, nói chuyện phiếm, nói chuyện mệt rồi thì về phòng làm “chuyện ấy”.”
Tôi cười, anh vùi đầu vào trong mái tóc của tôi, hít thật sâu, lưu luyến không rời.
“Gia Tuấn, ngày mai em tới văn phòng luật của anh làm việc được không? Những việc khác em không làm được, nhưng giúp anh lau dọn, bưng trà, đánh máy, vẫn có thể được.”
Anh nhẹ nhàng nâng cằm tôi lên, hôn vào môi tôi: “Không cần, ta không muốn.”
“Gia Tuấn, em thật sự muốn đến chỗ của anh, nếu anh không thích công việc của em, em có thể lập tức thôi việc.”
“Đừng, công việc của em đang rất tốt, vừa mới đạt được cảm giác vui vẻ, nếu hiện tại anh cắt đứt nó, vậy có khác gì bẻ gãy đôi cánh của em?”
Tôi rất xúc động, đầu tôi chôn trong bờ vai của anh, chồng tôi yêu tôi như vậy, để anh được hạnh phúc, tôi thật sự tình nghuyện hy sinh bản thân.
Gia Tuấn đặt tôi ở lên chiếc ghế xoay trước máy tính, sau đó đẩy ghế, đứa tôi đến từng phòng, anh kiên trì giảng giải cho tôi phòng này làm gì…v.v…, phòng kia được bày trí thế nào, anh giảng rất hăng hái, tôi nghe cũng vô cùng vui vẻ, nghe ra trong lời nói của anh có nhiều sự hài lòng, anh đã bỏ ra toàn bộ tâm huyết vào văn phòng luật này, anh đối đãi với nó như người cha đối đãi với con mình, mỗi một phòng, mỗi một cái bàn dường như đều hệt như người nhà của anh, để anh trân trọng.
Tôi lại nhớ tới văn phòng của anh, bất luận là có khách hay không, văn phòng của Gia Tuấn vẫn thu dọn ngăn nắp như cũ, trong góc phòng là cây cối xanh tươi đáng yêu, bức tranh trên tường ở bên ngoài vẫn được lau sạch sẽ.
Lần này, hai chúng tôi chen chúc cùng một chỗ, nằm ở trên ghế sô pha, tôi tựa vào người anh, bên ngoài trời đã tối, tôi không bật đèn, tôi nắm lấy cà vạt của anh, chơi đùa trên tay, sau đó nói đủ thứ chuyện ngày trước với anh, tôi kể rất nhiều chuyện tiếu lâm chọc anh cười, còn anh thì luồn tay vào trong tóc của tôi, mỉm cười lắng nghe những câu chuyện ngốc nghếch của tôi.
Tối nay, chúng tôi không về nhà, chúng tôi nồng nhiệt đi ra ngoài tìm kiếm một nhà hàng có không gian lãng mạn để ăn cơm, ăn xong, chúng tôi ngủ ở khách sạn bên ngoài, cùng nhau tắm, ngâm mình trong bồn tắm lớn, tràn đầy bọt xà phòng, Gia Tuấn ôm tôi trong lồng ngực của anh, anh cứ để cho tôi ở trong lòng anh trơn tuột ngọ nguậy, rồi anh cười: “Cá chạch, trơn đến nỗi không giữ bằng tay được.”
Nằm ở trên giường, tất cả bóng đèn đều tắt hết, trong phòng chỉ còn lại hô hấp của hai chúng tôi.
Chúng tôi nhẹ nhàng làm yêu, êm ái triền miên, sung sướng hạnh phúc.
Gia Tuấn ôm tôi từ phía sau, chân anh quấn chặt lấy tôi, tôi cười: “Lông ở đùi anh thật ngứa.”
Anh lại xúc động nói: “Đinh Đinh, có đôi khi, anh cảm thấy trên thế giới này thật sự không có phụ nữ đẹp, những người nói một người nào đó là xinh đẹp, chẳng qua đó chỉ là một khái niệm nhỏ hẹp, là sự cố chấp của một người, nếu mà người chồng khen người vợ là xinh đẹp, cái đó thật ra cũng là lời nói dối để trấn an vợ mà thôi, nhưng anh thật sự cảm thấy rằng em rất đẹp.”
Tôi quyết định đùa anh một chút, vì thế tôi quay người lại, nhẹ giọng hỏi anh: “Em đẹp hay là Thẩm An Ny đẹp?”
Anh cười: “Em không giống với cô ấy, em cũng không giống với bất kỳ người phụ nữ nào, có một chút xinh đẹp đoan trang độ lượng của phụ nữ, nhưng giữa sự thông minh của em lại có thêm một chút ngớ ngẩn, giữa sự đáng yêu lại mang theo chút xinh đẹp hài hước.”
Tôi nở nụ cười, Thẩm An Ny muốn cạnh tranh công bằng với tôi, tôi sẽ không cho cô ta cơ hội, nếu có thể đánh bại Quách Sắc, sẽ không quan tâm đến sự công khai tuyên chiến của cô ta, chỉ cần Gia Tuấn yêu tôi, tôi cũng yêu anh, trên đời này, ai sẽ là rào cản của chúng tôi chứ.”
Tôi thỏa mãn gác chân lên người Gia Tuấn, anh liền cười, ôm chặt lấy tôi, rục rịch: “Còn muốn làm lại một lần nữa sao?”