Số lần đọc/download: 1441 / 4
Cập nhật: 2017-09-25 02:37:38 +0700
Chương 109
Nghi thức kết hôn ở trong thôn so với trong thành đơn giản rất nhiều, đồ cưới cô nương cũng không quá mức rườm rà.
Ngưng Hương chỉ cần may một bộ quần áo, xiêm y bên ngoài màu đỏ, trung y cũng phải màu đỏ như vậy, chiếc yếm bên trong màu hồng. Tiết khố cùng màu với chiếc yếm, sau đó nàng lại làm cho mình một đôi tất hồng một cặp giày thêu hoa màu hồng, lễ vật bên nàng đưa cho người nhà Lục gia cũng là do chính tay nàng làm, dù sao cũng phải để cho trưởng bối nhìn thấy tay nghề nữ công của tân nương tử, còn chăn mền bao gối gì đó thì để Lý thị làm là được.
Đúng là ở nhà nông rất nhàn, thừa dịp trời chưa chuyển lạnh ngón tay vẫn còn hoạt động linh hoạt, mấy mẹ con các nàng cả ngày đều ngồi ở trên giường gạch bận việc, rất thú vị.
"Tỷ tỷ, Trương đại ca đến!"
A Mộc đang ở trong sân đột nhiên cất giọng hô.
Ngưng Hương nghi hoặc ngẩng đầu, Lý thị tiếp tục thiêu thùa may vá, đầu liếc sang ba chiếc ghế gỗ, thuận miệng nói: "Chắc là tới mượn ghế."
Trương bưu ca ca Đại Tráng ở cách vách mùng ba tháng chín thành thân, cũng chính là ngày mai, nhiều tân khách như vậy, chỉ cần người thân thích trong thôn đến thì đồ dùng của một nhà nhất định không đủ dùng, cũng không thể vì một hai lần có chuyện đại sự mà mua thêm một đống đồ cả đời chỉ dùng vài lần được, cho nên đều là đi mượn hàng xóm láng giềng cùng thôn, ghế hay chén gì đó, phía dưới chỉ cần để lại ký hiệu nhận biết, tổ chức xong rồi lại lấy về.
Đều nói bà con xa không bằng láng giềng gần, Từ gia cùng Trương gia nhà sát bên, đừng nghĩ bình thường ít qua lại nhưng nên giúp vẫn phải giúp.
Trong sân quả nhiên truyền đến giọng nói của Trương Bưu đang đứng ở Đông viện.
Từ Thủ Lương không có ở nhà, Từ Hòe ra ngoài tiếp đãi Trương Bưu, giúp hắn cùng khuân đồ.
Tây viện đều là cô nương, Trương Bưu bèn bảo đệ đệ Đại Tráng đi mượn.
Trong nhà xử lý hỉ sự có thịt có món ăn ngon, Đại Tráng vui vẻ cực kỳ, cộng thêm tiểu hài tử trời sinh thích náo nhiệt, đặc biệt nguyện ý giúp người lớn làm việc, hắn như con nghé con xông vào trong phòng Ngưng Hương, nhìn trên mấy mẹ con Lý thị đang ngồi trên giường gạch vài cái rồi cầm ghế lên muốn đi.
"Ngươi câm hả?" Lý thị để đồ đang may xuống, cố ý trừng mắt nói với nam oa, "Chúng ta đã đồng ý cho ngươi mượn chưa?"
Đại Tráng đứng trước băng ghế nắm chặt lấy quần của mình, mạnh miệng nói: "Đây là ghế của nhà Hương Nhi tỷ, không phải là của nhà bác."
Tiểu tử thúi lại dám chọc tức bà, Lý thị nhanh tay nhấc cây chổi lông gà đang treo trên tường xuống hù dọa hắn: "Ngươi nói thêm câu nữa xem?"
Đại Tráng cười hắc hắc.
Ngưng Hương cười làm hòa nói: "Được rồi, Đại Tráng mau khiêng đi, đừng cầm hai cái, đệ ôm không được đâu, ôm từng cái là được."
"Đệ khiêng được!" Đại Tráng thể hiện bằng cách mỗi tay nắm một ghế, quả thật là hắn khiêng được.
"Đệ cũng khiêng được!" A Mộc hưng phấn ôm lấy một chiếc ghế khác, cười hắc hắc đi theo phía sau Đại Tráng như cái đuôi nhỏ.
Bọn nhỏ vừa đi, Từ Thu Nhi liền nhỏ giọng hỏi mẫu thân, "Nương, chúng ta đi lễ bọn họ bao nhiêu?"
Ngưng Hương, Quản Bình đều tò mò nhìn về phía Lý thị, tiểu cô nương đến tuổi nhất định, đối với những vật này đều thấy hứng thú. Mà các cô nương ở nhà mẹ đẻ biết càng nhiều, tương lai xuất giá lo liệu việc nhà tốt hơn, không đến mức chuyện gì cũng không có chủ ý, còn phải hỏi người khác.
Lý thị hướng về ba nàng dựng lên một đầu ngón tay.
Từ Thu Nhi chung quy là người sống ở trong thôn, hiểu biết cũng không nhiều lắm, nàng bèn kinh ngạc nói: "Một trăm đồng?"
Lý thị thở dài nói: "Cũng không nhất thiết là vậy."
Đi dự lễ kết hôn, không nói tới thân thích, người cùng thôn đi tiền lễ đều giống như ở trong thành, bình thường phân làm ba cấp bậc. Quan hệ bình thường thì đưa một trăm đồng, chủ yếu chính là hàng xóm trước sau thường thường liên hệ, sau đó là năm mươi, ở càng xa ít nói chuyện thì hai mươi. Vả lại nếu ra nhiều tiền thì cả nhà cùng đi ăn tiệc rượu, không thì mang ít hơn một chút, nếu như tiền lễ ít nhất đều là do một mình nam nhân đi ăn tiệc, nếu ai da mặt dày mới mang theo cả nhà, chủ nhà vẫn sẽ để cho nhà đó dùng cơm, nhưng trong lòng nhất định là rất ghét bỏ, những người khác trong thôn cũng sẽ xem thường.
"Không biết bên đó có để yên nếu như cả gia đình mà đi lễ ít như vậy không." Từ Thu Nhi bĩu môi nói, nương Đại Tráng là người hẹp hòi, biểu muội Liễu Chi, người kết hôn với Trương Bưu cũng không dễ chọc.
Lý thị thì không để ý, bà vừa thêu thùa may vá vừa cười nói: "Sang năm có lẽ đại ca con cũng cưới vợ, chúng ta đi lễ cho họ bao nhiêu thì sau này họ cũng đi vậy thôi, dù sao tiền cũng xoay vòng thôi mà."
Hai tỷ muội Ngưng Hương nghe vậy liền vụng trộm cười liếc về phía Quản Bình.
Quản Bình thường thấy sóng to gió lớn, không để vào mắt hai tỷ muội đang trêu ghẹo mình, nàng vừa thêu vừa tán thành với Lý thị: "Tính toán như vậy đúng là bá mẫu chiếm tiện nghi lớn, nhà bọn họ chỉ có hai huynh đệ Đại Tráng, còn bá mẫu ngoại trừ nhi tử cưới con dâu, còn thêm hai cô nương phải gả."
"Quản tỷ tỷ!" Từ Thu Nhi xấu hổ, vòng qua đường tỷ muốn đánh Quản Bình.
Ngưng Hương cúi đầu cười, khuôn mặt ửng đỏ như thoa phấn hoa đào.
Các tiểu cô nương ai nấy đều xinh đẹp như nhau, náo nhiệt như vậy khiến cho người khác thật yêu thích, Lý thị nhìn sang Quản Bình, cười nói: "Chau muốn ta nhận cháu làm khuê nữ không? Như vậy khi cháu xuất giá ta còn có thể mở tiệc rượu, chiếm tiện nghi bọn họ thêm một phần!"
Thần sắc Quản Bình cuối cùng cũng lộ ra một tia khác thường, mi mắt rũ xuống.
Từ Thu Nhi lập tức trừng mẫu thân nhà mình một cái, "Nương muốn hời như vậy sao không đem hết cô nương trong thôn nhận làm khuê nữ đi?"
Bình thường bà khôn khéo như vậy, vậy mà tức phụ thật tốt đang đứng ngay trước mắt lại không nghĩ đến.
Qủa thật Lý thị không có nghĩ tới phương diện kia, không phải là không thích Quản Bình, mà là thấy thế nào Quản Bình cũng không giống như cô nương bình thường trong thôn, nhìn khí độ kia nhất định trước đây là thiên kim nhà giàu, lớn lên lại trắng trẻo xinh đẹp, đứa con trai ngốc nhà bà sao xứng đôi được.
"Được rồi, các con cứ nói chuyện với nhau đi, ta đi nấu cơm."
Buổi trưa cũng sắp đến, Lý thị liền đi xuống phòng bếp làm việc.
Từ Thu Nhi đứng lên đi đến trước cửa sổ đưa mắt nhìn mẫu thân đi khuất, sau đó lại tiến đến bên cạnh Quản Bình, nhỏ giọng hỏi nàng, "Quản tỷ tỷ, tại sao tỷ không để cho chúng muội nói cho nương biết? Nương muội rất thích tỷ, nếu biết tỷ nguyện ý tẩu tử làm của ta, nhất định bà sẽ rất cao hứng hư."
Quản Bình không để ý nàng.
Từ Thu Nhi liếc mắt nhìn về phía Ngưng Hương hỏi thăm.
Ngưng Hương đã sớm cân nhắc qua việc này, nàng suy đoán: "Có phải ngươi sợ nói ra thì sau đó sẽ không muốn đi sang Đông viện ăn cơm?"
Nếu như bây giờ để cho nàng ngồi cùng bàn với nhị thẩm và tam thẩm Lục Thành, Ngưng Hương nhất định sẽ rất thẹn thùng.
Từ Thu Nhi tiếp tục hỏi Quản Bình, Quản Bình chê nàng phiền liền ôm công việc thêu thùa của mình về phòng.
Từ Thu Nhi nháy mắt mấy cái, đột nhiên nghĩ đến một chủ ý, nói nhỏ với đường tỷ, "Tỷ tỷ, tỷ nói xem, Quản tỷ tỷ năm nay đã mười sáu, tuổi đã phù hợp lập gia đình, muội có nên kêu đại ca hỏi nàng một chút, năm nay tổ chức hôn sự luôn? Mẹ muội nói sang năm bán hết heo con để xây phòng tân hôn cho huynh ấy, bây giờ để hai người bọn họ ở tạm phía bên tây phòng nửa năm, còn muội thì dời qua ở cùng tỷ tỷ, Quản tỷ tỷ hẳn là sẽ không để tâm chứ?"
Sớm thành thân một chút, đỡ cho ca ca ngày ngày ngốc nghếch lo lắng, rõ ràng rất muốn nhưng lại không dám tiến lên nói chuyện, nàng thấy thôi cũng sốt ruột.
Ngưng Hương suy nghĩ một chút, đột nhiên cảm thấy chủ ý này rất khả thi.
Hiện tại nàng còn ở nhà, lúc này nếu như Quản Bình xuất giá, truyền ra ngoài là nàng ta cùng đường huynh lâu ngày sinh tình. Nếu như đợi nàng xuất giá, Quản Bình vẫn ở Tây viện, người bên ngoài sẽ nói nàng ta da mặt dày, khi đó đường huynh muốn cưới nàng, chỉ sợ người trong thôn đoán mò, nói là đường huynh cố ý ép bức Quản Bình gả cho hắn mới có thể tiếp tục ở ở lại Từ gia, hoặc là nói Quản Bình ở lại là vì muốn câu dẫn đường huynh...
Ở nông thôn chuyện nam nữ khá thoải mái, nhưng cũng vì vậy rất dễ truyền ra ngoài để người khác nói linh tinh.
"Việc này vẫn phải để đại ca mở miệng với nàng, muội đi khuyên đại ca đi." Ngưng Hương nhỏ giọng nói.
Có được sự ủng hồ, Từ Thu Nhi lập tức đi tìm huynh trưởng.
Từ Hòe bị muội muội nói vậy khiến trong lòng hắn cũng hừng hực lửa.
Trước đây hắn còn hâm mộ Trương Bưu, hâm mộ Lục Thành, vậy mà bây giờ hắn có hi vọng cưới vợ trước Lục Thành trước sao?
Thời gian ngắn không thích hợp xử lý hai chuyện chung thân, nhưng một người tổ chức trước khi hết năm, một người tổ chức năm sau thì khoảng cách cũng coi như dài.
Chỉ là hắn vẫn chưa xây xong phòng tân hôn, lúc này đường đột đi cầu hôn Quản Bình có thể khiến nàng hiểu lầm hắn nghĩ nàng là cô nương mồ côi, cho nên coi thường việc tổ chức hôn sự hay không?
Trước khi cưới vợ, sính lễ quan trọng nhất đó chính là phòng tân hôn thật to và mới, đó mới giải thích rõ nhà trai coi trọng nhà gái.
Nhưng nhà mình chuẩn bị vẫn chưa đủ.
Việc này khiến hắn băn khoăn rất lâu, Từ Hòe đành ép lửa trong lòng xuống, lúc buổi trưa dùng cơm hắn lại nhìn lén Quản Bình vài lần, nhưng đều không nói ra.
Ngày hôm sau bê nhà Trương gia đã sớm bận rộn, Lý thị cũng qua đi giúp đỡ.
Tân khách quá nhiều, sân nhỏ Trương gia không chứa nổi, đành phải xếp thêm mười mấy bàn lớn ở trên đường. Đứng ở phòng bếp, Ngưng Hương trông thấy bên ngoài người đến người đi rất nhiều. Nhà sát bên có hỉ sự, cửa lớn nhà bọn họ không đóng, Ngưng Hương đành phải đóng cửa phòng bếp lại, cô nương sắp đính hôn là nàng ngoan ngoãn ngồi trong phòng may đồ cưới. Từ Thu Nhi thì thích náo nhiệt nên đã dẫn A Mộc đi chơi, Quản Bình thì bồi Ngưng Hương trong phòng.
Trống và sáo đã nổi lên, Trương Bưu đón tức phụ vào nhà.
Vừa khai tịệc, Lý thị đã bưng hai đĩa thịt xào về, còn có hai chén cơm đầy, nhìn Ngưng Hương và Quản Bình nói: "Nhà chúng ta tốn tiền, không ăn cũng uổng, bên kia còn nhiều việc phải làm, ta đi trước đây, các cháu ăn xong thì cứ để chén đũa ở bên ngoài, lát nữa ta qua dọn."
Nói xong liền vội vã bước đi, cả người vui vẻ nhiệt tình.
Dù sao cũng là ngày tốt lành.
Ngưng Hương không nhịn được cao hứng cho người Trương gia, sau đó nàng cùng Quản Bình ăn cơm.
Đến khi bên ngoài hoàn toàn an tĩnh trở lại thì trời cũng đã tối rồi.
Ngưng Hương và Quản Bình cuối cùng cũng đã có thể ra ngoài hít thở không khí, từ từ tản bộ trong sân. Đi được nửa vòng, Ngưng Hương đột nhiên thoáng nhìn thấy ở phía ngưỡng cửa phòng bếp Đông viện có người nhìn ngó dáo dác, rõ ràng là đường huynh của mình. Ngưng Hương buồn cười, nàng có cảm giác sau khi quen biết Quản Bình, đường huynh như đã thay đổi hoàn toàn, trước đây chững chạc bao nhiêu, mà hiện tại...
Nén cười, Ngưng Hương giữ chặt Quản Bình, hơi hất cằm về hướng đông, "Ta vào nhà trước, đại ca ta nhát gan, ngươi đừng bắt nạt hắn."
Nàng hiểu rõ công phu Quản Bình, một chút cũng không lo lắng đường huynh có thể làm cho Quản Bình thua thiệt.
Quản Bình nhìn Ngưng Hương bước nhanh vào phòng bếp, sau đó lại nhìn sang nam nhân đang đứng trong ánh đèn mờ tối, nàng bước nhanh tới sau cây hồng.
Đây là ngầm đồng ý hắn được tới gần nàng.
Từ Hòe có ngu hơn nữa cũng lĩnh hội được ý của nàng, hắn nhìn sang phòng cha mẹ đã thổi đèn, thả nhẹ bước chân chạy tới.
Quản Bình dựa lưng vào thân cây, hai tay ôm ngực, ánh mắt nhìn vào vách tường nhà Trương gia cách bảy tám bước chân, nghe tiếng Từ Hòe đi đến bên cạnh nhưng lại không dám vòng tới đối diện nàng, lại không có dũng khí như ngày đó, Quản Bình âm thầm buồn cười, nàng thấp giọng nói: "Lại có chuyện gì?"
Từ Hòe nghiêng mắt nhìn phòng Trương gia vẫn sáng đèn, biết rõ đó chính là tân phòng của Trương Bưu cùng Liễu Chi, ngẫm lại Trương Bưu cũng không xây tân phòng mà đã cưới tức phụ, hâm mộ cùng khát vọng đồng thời xông tới, hắn nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm khuôn mặt mờ ảo của Quản Bình nói: "Ngày hôm qua Thu Nhi có nói với ta, nếu như chờ Hương Nhi xuất giá mới cưới nàng có thể sẽ bị người khác nói xấu, ta, ta cảm thấy rất có lý, cho nên muốn hỏi nàng một chút, nàng..."
Lời nói còn chưa dứt, bên phòng Trương gia đã tắt đèn, không có ánh sáng bên kia, thân ảnh Quản Bình lại mơ hồ hơn.
Tim Từ Hòe nhảy dựng lên đập thùng thùng.
Hắn nhìn sang Trương gia, lại nghĩ đến tình hình bên trong, hắn khàn giọng buồn bực nói: "Chúng ta, chúng ta đổi chỗ khác nói chuyện được không?"
"Nói cái gì?" Quản Bình thản nhiên nói, mắt quét qua phòng Trương gia, cố ý làm bộ như không hiểu nguyên nhân Từ Hòe muốn đổi chỗ nói chuyện. Loại chuyện đó, nàng ở chân tường đã nghe qua mấy lần, ngoại trừ ghét bỏ cũng không có cảm giác gì, chỉ là không biết Từ Hòe sẽ như thế nào.
Quản Bình thích nhìn bộ dáng ngớ ngẩn của Từ Hòe, thích trêu cợt hắn.
Từ Hòe tâm phiền ý loạn, khuyên nhủ lần nữa: "Đổi chỗ khác trước đi có được không?"
"Không nói thì ta đi vào nhà." Quản Bình làm bộ muốn đi.
Từ Hòe theo bản năng đưa tay ngăn cản, sau đó nhớ lại lần trước thiếu chút nữa bị Quản Bình bẻ gãy tay, hắn vội vàng buông xuống lại, dưới tình thế cấp bách đành đem lời trong lòng nói ra, "Ta muốn sớm thành thân với nàng, nàng, nàng đừng hiểu lầm, sang năm ta sẽ xây tân phòng ngay, tuyệt đối sẽ không khiến nàng bị ủy khuất, nàng muốn sính lễ gì cứ việc nói, ta đều sẽ đưa cho nàng."
Quản Bình bật cười lại dựa vào trên cây, nhẹ nhàng nói: "Thấy người khác cưới vợ, ngươi sốt ruột rồi sao?"
Từ Hòe cúi đầu xuống, lòng bàn tay hắn đều là mồ hôi, trong đầu đều hình ảnh lúc Trương Bưu ôm tức phụ ra khỏi kiệu hoa.
Hắn cũng muốn ôm nàng, muốn...
Bên đây hoàn toàn yên tĩnh, đột nhiên phía bên nhà cách vách truyền đến hét của nữ nhân, dừng lại một lát lại vang lên, đứt quãng nhưng rất có quy luật.
"Nàng nhỏ giọng một chút..."
Nam nhân khẽ thì thầm giống như có tật giật mình.
"Ta nhịn không được..." Nữ nhân đáng thương nói, "Nếu không biểu ca dừng lại nhé?"
Nam nhân lập tức im lặng, vì vậy tân nương tử tiếp tục rên rỉ.
Cả người Từ Hòe đều muốn nổ tung, nghe giọng tức phụ người khác, hắn lại tưởng tượng ra hắn cùng Quản Bình.
Hắn đứng cách nàng hai bước, hô hấp loạn nhịp rõ ràng có thể nghe thấy.
Quản Bình không bị âm thanh của tân nương tử cách vách ảnh hưởng, nhưng lại bị hô hấp của Từ Hòe làm tim đập rối loạn.
Nàng chợt phát hiện loại chuyện như vậy, nếu như tự mình nghe và nghe cùng Từ Hòe sẽ có cảm giác hoàn toàn khác nhau.
Nàng không quen, nàng muốn đi vào nhà.
"Ta muốn suy nghĩ, ngày mai sẽ trả lời ngươi." Tuy có hơi loạn nhịp nhưng nàng vẫn lý trí, nàng không đồng ý hắn nhưng cũng cho hắn hy vọng, đỡ cho hắn dây dưa.
Nói xong muốn rời đi trước Từ Hòe.
Đi được hai bước, tới bước thứ ba đột nhiên nàng bị người khác ôm lấy từ phía sau, hai cánh tay hắn như sắt.
"Ta khó chịu..."
Từ Hòe không muốn bắt nạt nàng, có lẽ cũng biết mình đánh không lại nàng, nhưng hắn cũng không muốn để nàng đi, hắn ôm nàng thật chặt, trán hắn dựa vào vai nàng, chỉ là muốn nói cho nàng biết thống khổ đang dày vò hắn, "Quản Bình, ta khó chịu..."
Ôm nàng dựa vào hắn, để nàng biết hắn rất khó chịu.
"... Ngươi tự mình không được sao?"
Toàn thân Quản Bình cứng ngắc, rất lâu sau mới miễn cưỡng khôi phục một chút lý trí, lời nói ra lại làm cho nàng hối hận không thôi.
Nói như vậy có phải tỏ ra mình quá am hiểu hay không?
"Cái gì?" Tâm tư Từ Hòe đều dừng lại ở bên phòng cách vách, không nghe rõ nàng nói gì.
Quản Bình lại cho là hắn không hiểu, ngẫm lại hắn bình thường thật thà phúc hậu ngu ngốc, lúc này lại dám động thủ, có thể thấy được quả thật hắn khó chịu, Quản Bình có chút không đành lòng, nàng quay người lại đẩy hắn vào tường.
Từ Hòe ngây ngốc nhìn nàng.
"Lúc ta chạy nạn, vô tình đã từng thấy..."
Quản Bình tự tay dạy hắn, dự định làm mẫu hai cái rồi đổi lại hắn tự làm, kết quả còn chưa kịp giải thích rõ nàng vì sao hiểu chuyện này, đột nhiên Từ Hòe hừ một tiếng.
Quản Bình sửng sốt, theo bản năng nhìn về hướng Trương gia.
Bên kia đã không còn động tĩnh gì nữa.
Nếu Từ Hòe đã không còn khó chịu, nàng thu tay lại xoay người rời đi.
Từ Hòe nhìn nàng, giống như trong nháy mắt từ trên trời rơi xuống đất.
Mất mặt, quá mất mặt!
Nàng sẽ nghĩ hắn thế nào?
Giận mình không kìm chế được, Từ Hòe oán hận đập tay vào vách tường.
Trước kia tự mình lén lén lút lút, rõ ràng thời gian đều như nhau, tại sao đêm nay lại không chịu đựng được?
Trong nhà tuy không giàu có, nhưng Từ Hòe chưa bao giờ không ngốc đầu lên được, nhưng bây giờ...
Từ Hòe muốn chết rồi, hắn lén lút giặt sạch quần áo bẩn, cả đêm ngồi ở trong sân hờn dỗi, khi ánh bình minh vừa ló hắn mới chui về ổ chăn, đến khi hừng đông lại làm bộ thân thể không thoải mái muốn ở trong phòng, ai cũng không muốn gặp. Lý thị vào nhà nhìn một chút, thấy nhi tử không giống như người bị bệnh, mà giống như trong lòng không thoải mái, ngẫm lại chiếc quần đang phơi ở phía sau hậu viện, bà buồn cười nói: "Nhìn người gia cưới vợ nên rầu rĩ chứ gì?"
Từ Hòe che kín đầu không muốn nghe.
Lý thị càng cười càng khoan khoái, bà vỗ chăn nói: "Không vội không vội, sang năm nương sẽ chọn cho con một nàng dâu tốt, bảo đảm còn xinh đẹp hơn so với Liễu Chi."
Tức phụ kia chỉ có bộ dáng trung đẳng, có gì để hâm mộ đâu.
Từ Hòe nằm giả chết.
Nhi tử tuy lớn nhưng da mặt mỏng, Lý thị cười ha ha ra khỏi phòng.
Từ Thu Nhi lại hiểu lầm thành huynh muốn sớm cưới vợ đã bị Quản Bình cự tuyệt, cũng tiến lên để an ủi, thấy huynh trưởng giống như chó nhà có tang không có ý chí chiến đấu, nàng đau lòng chạy sang Tây viện tìm Quản Bình, ôm cánh tay làm nũng, "Quản tỷ tỷ, tỷ đã đồng ý ở bên đại ca rồi, vậy sao không đồng ý thành thân sớm một chút? Tỷ mau qua đó nhìn ca ca muội một lát đi, sớm giờ không chịu ăn cơm mà cứ nằm ở trong phòng cái gì cũng không muốn làm."
Quản Bình là người sảng khoái, nghe vậy liền rũ mắt nói: "Vậy muội đi nói cho hắn biết, kêu hắn chọn ngày đi."
Loại chuyện đó thoạt nhìn cũng không có gì lớn, hắn ra nhanh một chút cũng không sao, nàng không quan tâm, chỉ cần đối tốt với nàng là đủ rồi. (ý chị là anh Hòe bị yếu, haha)
Từ Thu Nhi không hiểu tâm sự của nàng, sau phút mừng như điên nàng vội vàng đi nói cho huynh trưởng tin tức tốt lành này.
Đổi lại là một ngày trước, Từ Hòe nhất định sẽ cao hứng nhảy dựng lên, nhưng bây giờ hắn đã chết lặng, vẫn nằm trong ổ chăn không nhúc nhích.
"Đại ca huynh không sao chứ?"
Từ Thu Nhi buồn bực đẩy hắn.
Từ Hòe đột nhiên đứng lên, mặt trầm như nước, một chữ cũng không nói. Hắn dọn dẹp đơn giản một chút, biết rõ cha mẹ đều không ở nhà, hắn liền đi thẳng đến Tây viện, trầm mặt bước vào đông phòng, đối mặt với vẻ khiếp sợ của đường muội nói: "Ta có lời muốn hỏi nàng, Hương Nhi dẫn Thu Nhi qua bên kia đi, trước khi ta đi ra các muội đừng tới đây."
Không để cho các cô nương có cơ hội cự tuyệt, hắn dắt tay Quản Bình đi về tây phòng.
Quản Bình nhìn chằm chằm tay của hắn, không cự tuyệt.
Ngưng Hương như lọt vào trong sương mù, cuống quít xuống giường, lúc ra cửa vừa vặn trông thấy Từ Hòe dặn Từ Thu Nhi không được nghe lén, sau đó liền đóng cửa tây phòng lại. Từ Thu Nhi còn muốn tới gần thì bị Ngưng Hương vội vàng túm lại, "Có lẽ là bàn chuyện hôn sự, chúng ta đừng xen vào."
"Nhưng Quản tỷ tỷ đã đồng ý rồi mà?" Từ Thu Nhi không hiểu nói.
Ngưng Hương mới biết được việc này, nhưng nàng là muội muội nghe lời, đường huynh đã ra lệnh thì nàng liền làm theo, đơn giản chỉ cần kéo muội muội đi sang Đông viện.
Trong nhà bên kia, Quản Bình nhíu mày nhìn chằm chằm nam nhân, "Ngươi..."
"Nàng giúp ta một lần, lần này không được ta sẽ không cưới." Mặt Từ Hòe đỏ lên, nhưng lại hết sức kiên định nói.
Nếu hắn không thể chứng minh mình là một nam nhân chân chính, nào có mặt mũi cưới nàng đây?
Ban ngày ban mặt mà nói tới chuyện này, lần đầu tiên Quản Bình bị hắn làm cho đỏ mặt, nghiêng đầu khiển trách hắn, "Cút!"
Thấy nàng lộ ra thái độ e lệ, sức lực Từ Hòe nhất thời còn mạnh hơn trời, hắn nắm chặt tay kiên trì đi về phía nàng, trước khi Quản Bình tránh né níu cổ tay nàng, kéo nàng lại gần hắn, sau đó quay người đẩy nàng dựa vào ván cửa, siết chặt tay nàng hướng về mình, "Tối hôm qua là do ta không chuẩn bị tốt, lần này chắc chắn sẽ được."
"Muốn chết hả?" Quản Bình ngửa đầu trừng hắn, ánh mắt lạnh như băng, nhưng mặt lại đỏ rực.
Từ Hòe không chút né tránh nhìn nàng chằm chằm, quyết tâm muốn chứng minh bản thân.
Nam nhân lá gan trở nên lớn hơn, trừng hắn hắn mặc kệ, Quản Bình mở to mắt nhìn chằm chằm cửa sổ một lát, lạnh lùng nói: "Được, ta liền giúp ngươi một lần nữa, nhưng mà ngươi nhớ kỹ, lần này còn không được, ngươi liền cưới người khác đi."
Nàng đã nói thẳng ra như vậy, Từ Hòe so với nàng còn sảng khoái hơn, hắn vung tay lên cởi đai lưng ném đi.
Nếu đã muốn kiểm hàng, vậy thì phải kiểm một cách triệt để.