You know you've read a good book when you turn the last page and feel a little as if you have lost a friend.

Paul Sweeney

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 267 - chưa đầy đủ
Phí download: 14 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 496 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:15:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 109
ởi vì Bân hộ tướng thiếu ta năm mươi lượng không trả, nên ta liền hạ độc hại hắn." "Bởi vì Bân hộ tướng rất được mọi người yêu mến, ta sanh tâm đố kỵ, liền hạ độc hại hắn." "Bởi vì Bân hộ tướng quá đẹp trai, ta tức không chịu nổi, liền hạ độc hại hắn." "Bởi vì Bân hộ tướng cùng ta có mối thù không đội trời chung, ta liền hạ độc hại hắn." Tên thũ lĩnh nhà lao nhìn tờ đơn kiện chi chit chữ trên bàn do tự tay Dư phi nương nương ký tên đồng ý mà lặng im suy nghĩ. Tất cả mọi người đều nói nàng điên rồi, hắn đã ở trong nhà giam này bức ép không biết bao nhiêu phạm nhân thành người điên nhiều đến nỗi không sao kể xiết, hắn nhìn nàng thấy nàng là người bình thường. Nhưng nếu nói nàng bình thường...... lại nhận nhiều tội trạng như vậy, không phải là hành động của người bình thường, huống chi những lý do này đều kỳ lạ thế kia......
Một lát sau, hắn cho gọi vài tên thị vệ, "Đi, đem hai ả nha hoàn đến đây tách ra tra hỏi."
Hạ Phù Dung vừa về tới nhà lao, Bích Quỳnh vội vàng kiểm tra nàng có bị thương hay không, nàng nở nụ cười nói, "Nương nương nhà các ngươi là ai? Làm sao có thể để cho bản thân bị thương? Đúng rồi, một lát nữa nếu có người mang các ngươi đi thẩm vấn, các ngươi liền trực tiếp đem toàn bộ trách nhiệm đổ trên người của ta, có biết không?"
Hai tỷ muội Bích Quỳnh liền đồng thời giật mình, "Như vậy sao được!"
Hạ Phù Dung nghe tiếng bước chân từ không xa truyền tới, nhíu nhíu mày, "Không có thời gian giải thích, các ngươi nhất định phải tin tưởng ta! Chuyện gì cũng đổ trên người của ta là được rồi, lát nữa bọn họ vì tránh việc phạm nhân phản kháng, trên đường đi sẽ hạ thuốc mê các ngươi, các ngươi không cần lo sợ, tất cả đều có ta đây."
Nàng vừa nói xong, liền thấy mấy tên thị vệ lần trước đi tới cửa, "Bích Thanh, Bích Quỳnh! Xin mời."
Hạ Phù Dung cho các nàng một cái ánh mắt, để cho các nàng nhớ lời của nàng vừa nói..., nhìn thấy các nàng cũng gật đầu một cái, nàng mới nhẹ lòng mỉm cười.
Đây thật sự là một vụ án vô cùng kì lạ, đội trưởng nhà lao một tay xoa trán, một tay cầm bản tội trạng trên bàn.
Phải nói là dư phi nương nương này rất kỳ lạ, hai nha hoàn của nàng lại càng kỳ lạ hơn, chẳng những không che chở chủ tử của các nàng, hơn nữa mỗi lần bị tra hỏi cũng đổ toàn bộ tội trạng lên đầu chủ tử của các nàng. "Bởi vì chủ tử thích ăn tu mạt cao, Bân hộ tướng không thích ăn, cho nên liền hại hắn." "Bởi vì chuyện chủ tử trộm tu mạt cao bị bân hộ tướng phát hiện, liền hãm hại hắn." "Bởi vì lúc chủ tử chơi đu dây thì phát hiện Bân hộ tướng trồng một cái cây ở sát vách chặn tầm nhìn của nàng, liền hãm hại hắn." Hắn vuốt trán thêm lần nữa, lý do như vậy, nên báo cáo như thế nào đây?
Tu Hồng Miễn nhìn một chồng lớn tội trạng trong tay, nhíu mày, "Cảnh Nhân."
"Có thuộc hạ."
"Bãi giá Tông Thân Phủ."
Lúc mới tới nơi này Hạ Phù Dung còn có chút lo sợ, nhưng chỉ một lát sau, nàng lại phát hiện những tên giữ tù ở đây mặc dù ngoài mặt thì rất nghiêm túc, nhưng lòng dạ thật ra thì cũng không xấu, ít nhất không giống như những gì trên TV chiếu không có việc gì liền giết hại phạm nhân.
Giống như lúc này, nàng đã có quan hệ rất tốt với tên giữ tù ở đây.
"Đại ca, cha của huynh cũng không trông coi nhi tử của huynh sao?"
"Hắn yêu thương còn không kịp, có thể trông nom sao?"
"Ha ha, cũng đúng, từ xưa tới nay gia gia đều rất cưng chiều cháu trai."
"Xem ra Dư phi của trẫm ở nơi này cũng rất vui vẻ nhỉ?"
Mọi người đang trò chuyện rất vui vẻ, bỗng nhiên nghe được tiếng của Tu Hồng Miễn, tất cả mọi người bỗng im bặt không lên tiếng.
"Ty chức tham kiến hoàng thượng."
"Nô tỳ tham kiến hoàng thượng."
Hạ Phù Dung giống mọi người cũng khom người chào hắn.
"Rất thích nơi này sao?" Tu Hồng Miễn hỏi.
"Nếu không thể thay đổi, sao không thể vui vẻ chấp nhận?"
Tu Hồng Miễn nghe được câu nói lẩm bẩm của nàng, liền cong khóe miệng, "Hả? Cách nói này trẫm thích."
Nàng bĩu môi, chỉ vì ngươi thích, thì để cho Hạ Phù Dung nàng phải tới nơi này chịu khổ sao? Nếu không phải nàng thông minh, chỉ sợ bây giờ đã bị đánh nát như tương rồi.
Đột nhiên, Tu Hồng Miễn nhìn Hạ Phù Dung chằm chằm, lại không nói gì. Nàng bị hắn nhìn chăm chú có chút không được tự nhiên.
"Sao trước kia trẫm lại không phát hiện ra nhỉ?" Tu Hồng Miễn lẩm nhẩm, quay người lại, "Người đâu! Đưa Dư phi nương nương trở về Dư Điệp cung."
Khí Phi Không Dễ Làm Khí Phi Không Dễ Làm - Tương Tương Ngọc Nhân