A good book on your shelf is a friend that turns its back on you and remains a friend.

Author Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1623 - chưa đầy đủ
Phí download: 30 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1118 / 25
Cập nhật: 2017-09-24 23:52:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 109: Ngân Mang Lập Công. (1)
hật giống như trong Nam Hoang sa mạc có sa đạo đồng dạng, Thiên Lạc sơn mạch cũng có rất nhiều võ giả hắc ăn hắc, bọn họ vừa săn bắn mãnh thú, đồng thời đi săn bắn võ giả đồng loại, đem thu hoạch người khác liều mạng đổi lấy làm của riêng.
Hai người Lâm Lạc cũng gặp không chỉ một nhóm kẻ săn thú hắc ăn hắc, bất quá vài nhóm người này chỉ có trình tự Hậu Thiên, bởi vì chứng kiến Lâm Dao Hương xinh đẹp mà ngang nhiên phát động công kích, nhưng không ngờ đá đến trên miếng sắt, bị Lâm Lạc không chút lưu tình hết thảy chém giết.
Bất tri bất giác, một tháng thời gian lặng yên đi qua.
Hai người đã chém giết 13 đầu mãnh thú Tiên Thiên Cảnh, trong đó có một thậm chí đạt đến Tiên Thiên Cửu Trọng Thiên! Lúc chém giết con yêu thú này, Lâm Lạc đầy đủ phát huy ra chỗ tốt của "Song hệ" cùng tu, dùng Vạn Mộc Chi Xuân liên tục khôi phục thương thế của hai người, đơn giản mài chết con mãnh thú này rồi!
Một ngày này, hai người đang hành tẩu ở trong sơn mạch, nhưng lại đột nhiên sơn dao địa chấn, một đạo địa liệt cự đại từ đàng xa cực kỳ nhanh kéo dài tới!
Địa chấn!
Thiên địa oai, tuyệt không phải phàm nhân có khả năng chống đỡ, hai người Lâm Lạc đều là tâm thần rung động!
- Đi mau!
Lâm Lạc hét lớn một tiếng, kẽ nứt đại địa đang hướng bọn họ nhanh chóng kéo dài tới.
Lâm Dao Hương gật đầu một cái, hai người đồng thời chạy vội lên.
Nhưng không may, bọn họ đang ở vào giải đất trung tâm của địa chấn, bốn phương tám hướng xuất hiện kẽ đất như mạng nhện, làm cho hai người không ngừng chuyển hướng quay đầu, tìm kiếm lộ tuyến an toàn đào thoát.
- A
~~Lâm Dao Hương đột nhiên kinh hô một tiếng, lối ra của nàng đột nhiên nứt ra rồi một vết nứt cự đại, thân thể của nàng lập tức lọt vào trong vực sâu không thấy đáy!
Nàng đang ở giữa không trung không hề có chỗ mượn lực, cho dù tu vi cao tới đâu, tốc độ mau nữa lại có thể như thế nào, chỉ có thể như tảng đá rơi xuống nước, trầm, trầm, trầm!
Trong nháy mắt này, Lâm Lạc cái ý nghĩ gì cũng không có, dưới chân một điểm, thân hình đã hướng Lâm Dao Hương vọt tới.
Bởi vì hắn là đạp địa bắn ra, tốc độ này so sánh với Lâm Dao Hương rơi xuống dĩ nhiên là nhanh hơn. Chỉ thoáng chớp mắt công phu, hắn đã nhào tới trước người Lâm Dao Hương, một tay ôm lấy eo đối phương, cũng nương quán lực, hướng về huyền bích đối diện bay đi.
Bất quá, cái vết nứt này còn đang liên tục mở rộng, hai người bọn họ tuy rơi xuống đã có hơn mười trượng, nhưng căn bản không có tiếp cận huyền bích đối diện!
Lâm Lạc xuy kéo thoáng cái, đem váy dài của Lâm Dao Hương kéo xuống một mảnh nói:
- Sư tỷ, ta đẩy ngươi đi ra ngoài, ngươi lại kéo ta đi tới!
Tình thế nguy cấp, Lâm Dao Hương tự nhiên cũng sẽ không vào lúc đó so đo động tác gần như vô lễ của Lâm Lạc, vội vàng gật đầu.
- Đi!
Lâm Lạc dùng sức đẩy, đem Lâm Dao Hương hướng trên vách đá phất đi, tay kia thì chăm chú cầm lấy mép váy đã kéo thành vải của Lâm Dao Hương.
Lâm Dao Hương giống như mũi tên nhọn bắn nhanh về phía huyền bích, nàng vội vàng thò ra tay phải, xâu đủ lực lượng trực tiếp xuyên phá cát đất kiên cố, đem chính mình một mực treo ở trên vách đá.
Sau đó bắt lấy "dây thừng" kéo mạnh, thân thể Lâm Lạc lập tức hướng nàng lay động đi tới.
Pằng!
Lâm Lạc cũng đồng dạng dùng lực hai tay xuyên huyền bích, đem mình dính sát ở phía trên. Lúc này ai cũng không dám lộn xộn, vạn nhất thất thủ té xuống sẽ không tiếp tục lại thấy ánh mặt trời!
Oanh! Oanh! Oanh!
Thiên địa oai còn đang tận tình phát tiết, nhưng địa chấn này tới đột nhiên, đi cũng rất nhanh, không đến nửa nén hương, nổ vang dần dần dừng lại, huyền bích hai bên bắt đầu chậm rãi khép lại.
- Lên nhanh đi!
Hai người đồng thời biến sắc, tay chân vội vàng cùng sử dụng, hướng về mặt đất leo lên mà đi. Cái đại địa này hợp lại, cho dù võ giả Tiên Thiên Cảnh thì như thế nào, thân thể huyết nhục căn bản không cách nào chống lại lực lượng thiên địa, tuyệt đối là bị chen chúc thành bã vụn!
Hưu hưu hưu…
Hai người đều là Tiên Thiên Cảnh, lại tu Phù Ảnh Thuật, chỉ cần có địa phương mượn lực, bọn họ có thể rất nhanh kéo lên, ba mươi trượng, hai mươi trượng, mười trượng!
Vết nứt càng ngày càng nhỏ!
Bùm!
Đại địa rạn nứt một lần nữa khép lại, phát ra tiếng đánh cự đại, Lâm Lạc cùng Lâm Dao Hương ở một khắc cuối cùng vọt ra, sau khi hai người đứng vững, đều là không khỏi hoảng sợ một trận.
- Cảm ơn!
Lâm Dao Hương rất chân thành nói, nếu không phải Lâm Lạc động thân mà ra, nàng đã sớm rơi phân thân toái cốt.
Lâm Lạc gật gật đầu, nói lâu ngày sinh tình, mặc dù hắn đối với Lâm Dao Hương không có cảm giác khác thường gì, nhưng nuôi một vật cũng có cảm tình, huống chi hai người một tháng này trải qua nhiều trường huyết chiến, như thế nào cũng có một ít tình nghĩa.
- Thật muốn cảm tạ ta mà nói, thịt nướng buổi tối do ngươi phụ trách!
Hắn cười nói.
Lâm Dao Hương cũng không nhịn cười một tiếng, hai người thay phiên phụ trách một ngày ba bữa cơm, hôm nay là đến phiên Lâm Lạc.
- Chi nha!
Ngân Mang đột nhiên từ trên vai Lâm Lạc nhảy xuống, hướng về một phương hướng chạy trốn ra ngoài.
- Ngân Mang!
Lâm Lạc hô hoán một tiếng, nhưng tiểu đông tây lại không thèm quan tâm đến hắn, chạy trốn so sánh với thỏ còn nhanh hơn. Hắn không có cách nào, đành phải chạy đi đuổi theo, Lâm Dao Hương theo sát phía sau.
Ngân Mang chạy trốn rất nhanh, cho dù Lâm Lạc triển khai Phù Ảnh Thuật cũng chỉ có thể bảo chứng không mất dấu. Nhưng tiểu đông tây chạy ra mấy trăm trượng liền ngừng lại, ở trước một cái động khẩu tối như mực kêu gọi.
- Tiểu đông tây, còn không mau tới!
Lâm Lạc chỉa chỉa vai của mình.
- Chi nha! Chi nha!
Ngân Mang liên tục phát ra tiếng kêu, hai chân trước không ngừng hướng phương hướng cái động khẩu chỉ chỉ.
- Sư đệ, nó tựa hồ đang bảo ta đi vào!
Lâm Dao Hương lộ ra vẻ ngạc nhiên, xem ra mãnh thú nhân tính hóa như Ngân Mang thực sự không phải hiếm thấy bình thường.
- Xèo xèo chi!
Ngân Mang liên tục gật đầu.
- Cái sơn động này, hình như là sau địa chấn mới hiện ra!
Lâm Dao Hương chỉ vào cái động khẩu nói ra:
- Dấu vết không bình thường rất rõ ràng!
Lâm Lạc gật gật đầu, đi vào cái động khẩu, hắn tin tưởng tiểu tử kia chắc là không hại của mình.
Ngân Mang thoáng cái nhảy lên đến trên đầu vai Lâm Lạc, hai chân trước duỗi duỗi, đó là ý tứ yêu cầu chỗ tốt khi có công lao.
Lâm Lạc không khỏi cười nói:
- Ngươi cho là mình phát hiện bảo bối gì sao?
Tay phải chấn động, Hỏa linh lực bốn phía lập tức bốc cháy lên, phù phiếm ở phía trên bàn tay của hắn, giống như một cây đuốc cự đại.
- Nơi này trước kia hình như là chỗ ở người nào đó!
Lâm Dao Hương theo sát phía sau, đánh giá một hồi nói ra.
- Ân!
Lâm Lạc gật gật đầu, trong động này có ghế đá các loại, xác thực rất giống võ giả mở ra chỗ tu luyện.
Sơn động này không hề dài, hai người đi mười trượng trở lại đã đến cuối cùng, xuất hiện một gian thạch thất rõ ràng cho thấy là ngạnh sanh mở ra, chính giữa là một bàn đá, vách tường bên trái là giường đá, trên giường đá bày đặt hai cái thùng.
Hoành Tảo Hoang Vũ Hoành Tảo Hoang Vũ - Cô Đơn Địa Phi