Số lần đọc/download: 1775 / 19
Cập nhật: 2021-05-22 19:07:12 +0700
Chương 39: Quyển 4: Đinh Đinh Bị Thương, Vĩnh Diễm Nóng Lòng
S
uốt đêm tôi không ngủ, trước sau cứ đi qua đi lại, khi về đến nhà, đã gần 4 giờ sáng.
Ngày hôm sau, tôi lê tấm thân mỏi mệt, cùng đôi mắt gấu mèo đi làm, trát một lớp phấn dày trên mặt để che đi khuôn mặt mệt mỏi, mang khuôn mặt nhợt nhạt đứng chờ xe. Tia nắng ban mai len lỏi qua làn sương, tôi hệt như một sinh vật ngoài hành tinh bị lưu lạc.
Ngồi vào bàn làm việc, tiếng chuông điện đoại của bàn bên cạnh vang lên liên tục, vô cùng chói tai, mỗi một lần vang lên là trái tim của tôi lại nhảy lên theo một cái.
Tôi vẫn đang chờ điện thoại của Gia Tuấn, đã một đêm tôi không ngủ, sáng nay cũng không ăn được gì, hiện giờ tinh thần của tôi không yên, tất cả tràn đầy trong đầu đều chỉ là Gia Tuấn.
Vừa nghĩ đến, tôi lại rớt nước mắt, hiện giờ người đàn ông của tôi đang làm gì vậy? Buổi sáng khi thức dậy, nhìn bên cạnh không phải là khuôn mặt của vợ mình, lại là người phụ nữ khác, anh sẽ suy nghĩ thế nào, trong lòng của anh còn có tôi không?
Nước mắt rơi thấm đẫm cả bàn phím, màn hình máy tính trong ánh mắt của tôi, cũng nhòe ra thành một mảng.
Rốt cục đến 10h thì điện thoại cũng reo vang, tôi vừa nhìn thấy tên, lập tức chạy ra chỗ cầu thang nhận điện thoại.
“ Đinh Đinh”
Là tiếng của Gia Tuấn, nửa áy náy, nửa đau khổ, xen lẫn với nỗi buồn, còn có mùi vị của sợ sệt.
Trong lòng tôi uất ức hận không thể khóc lớn lên, nhưng tôi vẫn giữa giọng điệu bình tĩnh, tôi không muốn lại tranh cãi với anh lần nữa.
“ Gia Tuấn”
Anh cảm thấy quá khó: “Em vẫn tốt chứ?”
“ Không, em không tốt “
“Xin lỗi, Đinh Đinh, tối hôm qua anh uống hơi nhiều, thật sự anh không nhớ tối hôm qua đã làm gì với em, nhưng anh biết anh chắc chắn đã làm tổn thương em, xin em tha lỗi cho anh.”
Giá mà Gia Tuấn là một kẻ dùng lời ngon tiếng ngọt, chuyên đi lừa gạt phụ nữ, nghe những lời này tôi sẽ cảm thấy thật mỉa mai, nhưng chúng tôi đã quen biết nhau 6 năm, tôi biết anh không phải là người đàn ông như thế, anh cao ngạo, ít khi phạm sai lầm, phạm phải sai lầm cũng ít khi xin lỗi, bây giờ, anh lại xin lỗi tôi, hết lần này đến lần khác, thật sự là anh biết sai mới thừa nhận mình đã sai, trong lòng tôi vô cùng rối rắm, nghĩ muốn mắng anh, thật sự tôi rất muốn mắng anh, nhưng tôi vẫn quyết định đánh chiêu bài ôn hòa trước, cùng anh nói chuyện một cách lý trí.
Tôi rớt nước mắt: “Đúng vậy, anh đã làm tổn thương em, em đã rất lo lắng cho anh, đi tìm anh nhưng lại phát hiện anh ôm một phụ nữ khác uống rượu, em muốn dẫn anh về nhà, anh lại hung hăng đẩy em ngã xuống đất, Gia Tuấn, chính xác là anh đã làm em bị thương, em đau lắm, không chỉ đau đớn thể xác, em càng đau trong lòng hơn.”
“Xin lỗi.” Giọng nói của anh rất nghẹn ngào.
Nước mắt chảy vào miệng, vừa mặn vừa đắng, thở dài một hơi, tôi hỏi anh: “Gia Tuấn, em chỉ muốn hỏi anh một vấn đề, em hi vọng anh sẽ nghiêm túc trả lời em.”
“Vấn đề gì vậy?“
”Gia Tuấn, nếu giữa chúng ta không còn tình cảm, em tuyệt đối sẽ không quấy rầy anh, hiện giờ em chỉ muốn biết, anh có còn yêu em nữa không? “
“Đinh Đinh… em hãy tin anh, anh yêu em, dù sao đi chăng nữa, xin em đừng rời xa anh.”
Tôi hít mũi một cái, ngồi xuống dưới cầu thang.
“Gia Tuấn, hôm qua anh uống nhiều như vậy, những chuyện phát sinh sau đó hãy quên hết đi. Hai người chúng ta cũng không cần nhắc lại, mặc kệ người khác có nói gì đi nữa, quan trọng là chúng ta là vợ chồng, chúng ta không thể đánh mất tình cảm mà chúng ta đã vất vả duy trì cho đến bây giờ được, cho nên nếu anh có chuyện gì không vui, em hy vọng là người đầu tiên anh chia sẻ chính là em, không phải những người khác, anh có thể làm được hay không?” ”
Bên kia, giọng nói của anh trầm xuống, như một đứa trẻ bất lực: “Xin lỗi, Đinh Đinh, xin lỗi, anh bị điên rồi, làm sao anh có thể làm như vậy đối với em, xin em tha lỗi cho anh ”
Tôi không cầm được nước mắt.
Ngắt điện thoại, tôi ngồi trên cầu thang khóc rống lên, cảm ơn trời đất, tất cả mọi người đều đi thang máy, cầu thang không có ai cả, tôi có thể giải tỏa sự đau khổ của mình.
Sau một cuộc đấu tranh tư tưởng khó khăn, tôi vẫn quyết định bình tĩnh nói rõ với Gia Tuấn, bởi vì tôi biết cả hai chúng tôi vẫn còn yêu đối phương, tình yêu là liều thuốc tốt nhất để giải quyết tất cả vấn đề khó khăn, cho nên chỉ cần có tình yêu, một bên nhất định phải nhường nhịn và bao dung với đối phương.
Tôi đã tha thứ cho Gia Tuấn, bởi vì tôi cũng đã sai, nếu trong mối quan hệ với Bùi Vĩnh Diễm, ngay từ đầu tôi chán ghét làm tổn thương anh ta, cay nghiệt với anh ta, làm cho anh ta biết khó mà lui, sự tình cũng không phát triển đến ngày hôm này, Gia Tuấn sẽ không hiểu lầm, sẽ không thất vọng, tất cả cũng bởi vì tôi.
Thế nhưng Bùi Vĩnh Diễm có lỗi gì chứ? Sự quan tâm và chiếu cố của anh ta đối với tôi như người bạn tốt, Thẩm An Ny cũng có thể trâng tráo giằng co với tôi, nói muốn cạnh tranh công bằng với tôi, thì tại sao Bùi Vĩnh Diễm lại không thể nói thẳng nhưng suy nghĩ trong lòng mình với Gia Tuấn chứ.
Tôi thở dài, kỳ thật tôi chỉ muốn một cuộc sống bình dị, tại sao cuộc sống lại không để cho tôi được như ý chứ.
Ngồi được một lúc, tôi đứng dậy, nhưng vừa đứng dậy, tôi cảm thấy choáng váng, chắc tại
đêm qua không ngủ, trước mắt một màu đen tối, như bàn tay ma quỷ đang vươn lại đây, chân tôi trượt một cái, “Á” lên một tiếng, tôi biết không tốt, nhưng đã muộn, từ trên cầu thang lầu hai, tôi bước hụt chân, ngã xuống.
Rơi xuống dưới cầu thang, tôi hét lên, cú ngã này thật sự là không nhẹ, mũi tôi tiếp đất trước tiên, thật mạnh, máu tuôn ra, ngẩng đầu lên, máu chảy vào trong quần áo của tôi, mỗi giọt nhỏ xuống như bông hoa mai nhỏ.
Tối hôm qua trẹo chân ở chỗ đó, hôm nay lại bị trẹo thêm một chút, sự đau nhức chui vào trong tim tôi, hiện giờ cả người tôi đều đau, căn bản là không đứng dậy được, muốn gọi điện thoại, nhưng mà điện thoại đã bay ra xa, pin cùng thân máy mỗi thứ một nơi.
Đau chết mất, tôi khóc gào lên.
Cánh cửa lối đi thang bộ được mở ra, đội trưởng đội bảo an sợ hãi kêu lên: “Đinh Đinh.”
Anh ta dìu tôi đứng lên, tôi xấu hổ không dám khóc lớn, chỉ rên rỉ, nhìn xuống chỗ mắt cá chân đã bị sưng lên rất to.
Đội trưởng bảo an để tôi ngồi xuống đất, rồi vào văn phòng gọi điện thoại: “Có một nhân viên nữ ngã xuống cầu thang, cô ấy tên Đinh Đinh, hiện tại mắt cá chân đã sưng rất to, đoán chừng là đã gãy xương, ngoài ra, trên mặt cô ấy có máu, chưa xác định có vết thương nào khác hay không, công ty có thể cử một chiếc xe đưa cô ấy tới bệnh viện hay không?”
Gác điện thoại, đội trưởng có hơi áy náy: “Đinh Đinh, hiện tại công ty không còn chiếc xe nào, chỉ còn xe của tổng giám đốc Bùi, chúng tôi lại không dám dùng xe của anh ấy, văn phòng chủ nhiệm đang gọi điện cho thư ký Trần xin ý kiến, trước tiên tôi cứ đỡ cô về chỗ ngồi đã.”
Tôi cố hết sức để đứng lên, vừa đứng lên chân liền đau nhức, tôi lại vừa khóc vừa đứng lên.
Không quá hai phút,
cửa cầu thang lại bị đẩy ra, Bùi Vĩnh Diễm và tài xế của anh ta xuất hiện ở cửa, vừa nhìn thấy tôi, lông mày của anh giương lên, không nói hai lời, người đã phóng đến bên cạnh tôi, đỡ tôi dậy.
Trên mặt tôi đều là máu, lại không có khăn giấy để cầm máu, anh vừa mới đỡ tôi, máu mũi lại chảy ra dính vào quần áo của anh ta.
Tôi vội lui về phía sau, chỉ sợ làm bẩn quần áo của anh ta.
Bùi Vĩnh Diễm hỏi tôi:
“Em bị ngã ở chỗ nào?”
Tôi thấp giọng thì thầm: “Chân, chân.”
Bùi Vĩnh Diễm căn dặn tài xế: “Trung, lập tức đưa cô ấy tới bệnh viện.” Rồi lại quay sang nói với tôi: “Đinh Đinh, trên đó anh còn có khách, không đi được, em …. cố chịu một chút.”
Tôi chỉ biết khóc.
Đội trưởng bảo an đã trở lại cực nhanh, cầm khăn giấy đến, cầm máu mũi cho tôi.
Vị tài xế cao to nhanh nhẹn liền hệt như chỉ cầm một con thỏ nhỏ, một mạch đỡ tôi lên, Bùi Vĩnh Diễm đưa chúng tôi đến cửa thang máy, anh vẫn nhìn tôi, trong mắt tràn ngập sự quan tâm cùng lo lắng, cửa thang máy đóng lại, tầm mắt của anh và tôi cũng dần dần bị cửa thang máy kẹp lại.
Tôi cúi đầu.
Anh cao to tráng kiện đặt tôi ngồi vào ghế sau của chiếc BMW,
anh vừa mới khởi động động, thư ký Trần Mỹ Kỳ của Bùi Vĩnh Diễm chạy ra: “Chờ một chút.”
Sau khi lên xe, chị ấy nói: “Tổng giám đốc Bùi lo lắng, bảo tôi đi cùng tới bệnh viện.”
Tôi nhỏ giọng ấp úng: “Xin lỗi, đã làm mất thời gian của chị.”
Rất nhanh chúng tôi đã tới bệnh viện, bác sĩ khoa chỉnh hình tới khám chân cho tôi, anh ta vừa nắm mắt cá chân của tôi, vừa hỏi tôi: “Chỗ này có đau không? Xem ra là sưng rất to, nhưng không giống gãy xương, cô thử cử động cho tôi xem chút nào.”
Tôi vừa định nói, thư ký Trần đã bước vào, đưa điện thoại tới tai tôi, cô ấy ra hiệu cho tôi là điện thoại của Bùi Vĩnh Diễm.
“Có tốt không?”
“Đã khá hơn rồi.”
“Chân còn đau nữa không?”
Bác sĩ cũng đang đồng thời hỏi tôi: “Tôi xoay xoay như vậy, cô đau hay không đau?”
Tôi trả lời Bùi Vĩnh Diễm trước: “Không đau, không đau nữa.”
Kết quả bác sĩ dùng chút lực, tôi hét lên một tiếng thảm thiết, nước mặt lại chảy ra, tôi gào lên: “Đau quá.”
Bùi Vĩnh Diễm hoảng sợ: “ Rất đau sao?”
Tôi lập tức đáp: “ Không đau, không đau.”
Bác sĩ trừng mắt: “Đau hay không đau?“
Tôi khóc lớn: “Anh là bác sĩ thú y phải không? Tôi đau đến chết mất.”
Bác sĩ cười hì hì: “Cô muốn làm thú cũng không tồi lắm đâu, đầu năm nay thú còn quý giá hơn con người đó.” Tay anh ta đùng thêm chút sức, chỉ nghe thấy rắc một tiếng, tôi kêu lên thảm thiết, trước mắt tối sầm, như thể máu chảy ngược lên não, có điều thật là kỳ tích, chân trở lại đúng vị trí, còn dễ chịu hơn một chút.
Vẻ mặt tôi đau đớn, khen anh ta: “Tay nghề của bác sĩ thật là lợi hại.”
Ngoài tôi và chị Trần Mỹ Kỳ còn có anh lái xe to con đi ra, lúc đến tôi được anh to con bế vào, lúc ra tôi đã có thể đi nhón chân.
Chị Trần nói với tôi: “Muốn chị xin phép cho em hay không? Đưa em về nhà?”
Tôi vội lắc đầu: “Em vẫn đi làm được mà.”
Chị Trần cũng không ép buộc, rốt cuộc ba người chúng tôi lại trở về công ty.
Khập khiễng trở lại phòng làm việc, các đồng nghiệp khác đã xúm lại xung quanh, ai cũng quan tâm tôi, khiến tôi chỉ đành vừa giải thích vừa cám ơn mọi người.
Vừa xoa chân,tôi vừa suy nghĩ, chỉ một ngày một đêm, màn kịch đều giống nhau.
Rốt cuộc cũng tới giờ tan tầm, tôi cử động chân vẫn còn đau, do dự một chút, tôi lấy điện thoại gọi cho Gia Tuấn, hỏi anh có thời gian đến đón tôi không.
Gia Tuấn có chút lo lắng, nhưng là giọng điệu lại rất chần chừ: “Đinh Đinh, thật sự xin lỗi, Bộ trưởng Lý tới tìm anh, hiện tại tụi anh phải đi ra ngoài, em… có thể gọi taxi về nhà hay không?”
Tôi thấy tủi thân muốn rớt nước mắt, ngoài miệng lại giả bộ thoải mái nói: “Không sao, anh làm việc của anh đi.”
“Trước 8h anh nhất định sẽ về.”
Tôi thở một hơi dài, đầu tựa vào vách ngăn ở nơi làm việc.
Điện thoại nội bộ vang lên, tôi nhấc máy lên nghe.
Giọng nói trong điện thoại hỏi tôi: “Bây giờ đã khá hơn chưa?”
Là Bùi Vĩnh Diễm.
Tôi nhìn sang bên cạnh, cũng may cái loa phóng thanh và siêu hóng chuyện Vương Diệu Âm không có ở đây.
“Đã khá hơn nhiều, cảm ơn anh, nhất định đã làm trễ nãi việc dùng xe bình thường của anh, thật xin lỗi.”
“Em là nhân viên của anh, anh cần phải chăm sóc em.”
Cả hai chúng tôi đều im lặng, qua đuờng dây điện thoại, cũng không biết phải nói gì, kỳ thực rất muốn cùng anh thoải mái nói đùa vài câu, nhưng trong lúc này lại hệt như bị thầy cô gọi lên phát biểu, không nên tùy tiện lên tiếng.
Suy nghĩ một chút, tôi phân vân nói:“Tổng giám đốc Bùi, tôi, tôi muốn từ chức.”
Thốt ra lời nói này, tôi cũng vô cùng hoảng sợ, dường như những lời này chỉ đột nhiên xuất hiện như quầng sáng chợt loé lên, nhưng lời đã nói ra miệng, không thể thu lại được.
Quả nhiên, anh vô cùng bất ngờ:“Em đang nói cái gì vậy?”
Tôi đành nói: “Tôi... tôi muốn thôi việc.”
Ở bên kia, anh ngừng lại hai giây, rốt cục nói: “Lý do từ chức của em là gì? Thực sự biểu hiện trong công việc của em rất tốt, đối nhân xử thế lại thật thà trung hậu, tất cả mọi người đều thích em, sao em lại kích động? Về nhà suy nghĩ rồi cho anh câu trả lời thuyết phục.”
Giọng của tôi thấp xuống: “Tôi... tôi... chúng tôi muốn có con, đây là chuyện rất nghiêm túc, không thể chậm trễ, chồng tôi cũng đã 35 tuổi, tôi không muốn lúc anh ấy gần 40 tuổi mới ôm con, khiến con không giống con, cháu không giống cháu.”
“Em muốn sinh con lúc nào không liên quan đến anh, công ty có quy chế, bất kể nhân viên nữ nào khi sinh con, cũng được hưởng một năm tiền lương nghỉ thai sản, đây không phải là lý do.”
Tôi lại lúng túng: “Anh Bùi, tôi… tôi rất yêu chồng tôi.”
“Tình hình vợ chồng em, cũng không liên quan đến anh.”
Giọng nói của anh vô cùng kiên quyết, tôi nhất thời kinh ngạc, thật không biết phải trả lời thế nào.
“Đinh Đinh, em đã làm ở công ty 3 tháng rồi, bộ phận nhân sự đang thảo luận về việc chuyển em thành nhân viên chính thức, em làm việc chăm chỉ thật thà và luôn cố gắng, không có đi trễ về sớm, tuy rằng thành quả thiết kế chỉ tàm tạm, nhưng không phải không có hy vọng, công ty có thể cho em cơ hội, em nghĩ kỹ đi, sau khi làm nhân viên chính thức tiền lương và đãi ngộ sẽ tăng gấp đôi hiện giờ, nếu em nhất định đi tìm Bá Nhạc, anh cũng không miễn cưỡng.”
Hiện tại là tôi đang nói chuyện ông chủ, giọng nói của anh hết sức dứt khoát, giọng điệu vô cùng thẳng thắn, tôi nhất thời lại không có biện pháp.
Anh nhẹ nhàng nói: “Thư ký Trần nói vết thương ở chân cũng nhẹ, không đến nỗi không bò xuống giường được, cho nên ngày mai không nghỉ phép, phải ngoan ngoãn trở lại văn phòng để làm việc.”
Tôi liền lên tiếng xác nhận.
Ngắt điện thoại, tôi tự mắng bản thân dối trá, không có tương lai, quá lẳng lơ, nên đáng đời.
Tất cả đồng nghiệp đều đã về, chỉ còn mình tôi ngồi ở chỗ làm việc, dãy đèn trên đỉnh đầu trong có chút tình cảm mà chiếu lên tôi, cuối cùng tôi ủ rũ tắt máy tính đứng lên.
Giày đâu? Tôi tìm xung quanh, bởi vì chân bị sưng, tôi đã đá mất giày.
Hoá ra là đá tới tận trong cùng, gần đường dây điện, tôi phải ngồi xổm xuổng, muốn lấy giày ra.
Vừa mới khom lưng xuống, đột nhiên có một bóng đen ở bên cạnh che khuất ánh sáng, tôi nhìn thấy một đôi giày da trên mặt đất, sau đó có người lại một phen đè tôi trở lại chỗ ngồi, tôi sợ định hất tay ra, nhìn lại: “Tổng giám đốc Bùi?”
Bùi Vĩnh Diễm ngồi xổm xuống, thân trên nghiêng về phía trước, lấy giày của tôi ra, tiếp đó kéo chân phải của tôi qua, thuận tay mang vào, kéo khoá.
Tôi rất bối rối, rụt chân lại, cúi đầu truớc mặt anh ta, không biết nói cái gì.
Anh ta dừng một chút, rốt cục cũng không nói lời nào, đứng lên xoay người bước đi.
Chờ anh ta đi rồi, tôi đau buồn thở dài một hơi.
Anh đối xử với tôi thật tốt, tôi thực sự vừa mừng vừa lo, chỉ hi vọng mọi thứ sẽ trở lại như cũ, nhưng lại có cảm giác càng chếch càng xa.
Thật lâu sau, tôi cầm túi xách khập khiễng ra khỏi tòa nhà công ty, bên ngoài gió lạnh và khô, hơi lạnh và khô phả lên mặt tôi, khiến mặt tôi lại càng đau, hôm nay tôi đã khóc rất nhiều, rửa mặt xong rồi không có đánh kem dưỡng ẩm, khuôn mặt căng ra, để lộ vẻ mặt tái nhợt không màu, hình tượng tổng thể hệt như một người bù nhìn rối bời, chỉ cần cắm một vài cọng cỏ lên đỉnh đầu, là có thể giải thích cho hình tượng: cần bán gấp.
Lần theo tay vịn cầu thang, tôi cẩn thận đi xuống dưới, vừa mới đi xuống bậc thang, đã thấy một chiếc xe BMW màu xám đen dừng lại.
Bùi Vĩnh Diễm không nhìn tôi, anh ngồi ở ghế sau, tay phải để ở cửa kính xe, chỉ nói với tôi: “Lên xe đi.”
Tôi muốn nói không cần, nhưng tài xế đã xuống xe, anh ta vừa lễ phép vừa phong độ mở cửa xe cho tôi.
Tôi không biết làm thế nào nên lên xe, ngồi bên cạnh anh ta, tôi rất băn khoăn, thật lâu sau, tôi mới thấp giọng nói: “Anh Bùi, cám ơn anh.”
Bùi Vĩnh Diễm bảo tài xế lái xe đến một nhà hàng, xe dừng ở cửa, anh gọi tôi: “Xuống xe đi, ăn cơm xong rồi về.”
Tôi vừa mới kháng nghị yếu ớt, anh cũng không phân bua nói: “Hiện tại em như vậy, nấu cơm thế nào? Có người mời em ăn cơm, em còn không nhanh chóng mà thừa nước đục thả câu.”
Tôi nhất thời á khẩu không nói được tiếng nào.
Cuối cùng, tôi lặng lẽ bước xuống xe, vào nhà hàng cùng anh ta.
Tôi cũng không biết anh gọi cái gì, người phục vụ rất nhanh bưng tới một nồi canh hầm, tôi vừa thấy: “Canh giò heo?”
Bùi Vĩnh Diễm lấy muỗng cho tôi, khi xé lớp giấy bọc ở trên, anh ta nói nhỏ: “Anh cũng không biết bị trật chân thì nên uống canh gì, gọi điện về Hồng Kông, là người giúp việc có kinh nghiệm nói đó.”
Trong lòng tôi rất cảm động, nói không nên lời, nước canh giò heo màu trắng còn sôi trào trong nồi đất, tôi nhẹ nhàng dùng muỗng khuấy đều.
Trong bữa ăn, chúng tôi không nói quá nhiều, chỉ ăn đồ của mình, anh ta ăn xong trước, sau khi ăn tối xong, anh ta dùng khăn để lau tay và miệng.
Tiếp đó nói: “Chuyện xin nghỉ việc đừng nhắc lại nữa, em làm việc cho thật tốt! Ngày mai anh phải đi đến trụ sở chính ở Bắc Kinh, vài ngày nữa mới trở về.”
Tôi cúi đầu uống canh.
Bùi Vĩnh Diễm lại hỏi tôi: “Hôm qua cãi nhau với anh ta sao?”
Tôi không lên tiếng, ngẩng đầu lên, tôi nhìn vào đôi mắt của anh ta, anh nhìn tôi chằm chằm, đôi con ngươi thâm thuý chỉ chăm chú nhìn vào mắt của tôi, tôi thoáng bối rối, đành cúi đầu xuống.
Giọng anh có hơi áy náy, “Xin lỗi, đã mang đến phiền toái cho em.”
Nghĩ tới chuyện tối hôm qua, tôi không khỏi có chút xúc động, không nhịn được, tôi buồn bã: “Kỳ thật, nguyên nhân ngoài ý muốn không chỉ có một.”
Anh than nhẹ, trong giọng nói có một chút phiền muộn bất đắc dĩ: “Anh cũng không biết sao mình lại kích động vậy, thật có lỗi!”
Tôi lo lắng hỏi: “Về sau, chúng ta vẫn là bạn, có thể chứ?”
Anh không trả lời, thật lâu sau, mới tự giễu nói: “Anh biết có thể là vô ích, anh cũng rất rối rắm, rõ ràng không phải trẻ con, lại làm ra những chuyện trẻ con, ôm cây đợi thỏ, có phải đã sai hay không?”
Tôi xúc động xót xa.
Là anh ta tự giễu và trấn an chính mình, anh ta là một cậu ấm già có, thân phận hiển hách, lại nhìn tôi hệt như một đứa trẻ không biết làm sao mà buồn bã như vậy, tôi lúng túng không có cách nào trả lời, đối với tấm chân tình cùng sự quan tâm của anh ta, tôi ngổn ngang cảm xúc, không có khả năng đáp lại.
Đặt muỗng xuống, tôi thấp giọng nói: “Anh Bùi, khi còn ở trung học, tôi đã từng học qua một bài học, trong đó có đoạn nói như sau, đàn ông thì yêu vợ sau, phụ nữ coi trọng chồng đầu, cuộc sống có mới có cũ, giàu nghèo không được lẫn lộn với nhau.”
Anh không phải người ngu ngốc, lập tức hiểu được ý của tôi.
Tôi nói: “Rất nhiều người đàn ông yêu người vợ cưới sau, nhưng người phụ nữ lại coi trọng chính là người chồng đầu tiên của mình, anh Bùi, cám ơn anh đã quan tâm tôi, chuyện thôi việc tôi sẽ không nhắc nữa, tôi sẽ cố gắng làm việc, tình bạn này với anh, tôi càng thêm quý trọng. Nhưng mà, tôi hy vọng chúng ta có thể trở thành bạn tốt, không hơn.”
Bùi Vĩnh Diễm nói nhỏ: “Bạn tốt!”
Bùi Vĩnh Diễm là một người khiênm tốn, anh ta không phải là công tử đào hoa chỉ giết thời gian với phụ nữ, anh có thể hiểu được lời nói của tôi.
Ngồi một lúc, rốt cục anh đứng lên, vỗ nhẹ nhàng vai tôi: “Anh đi trước, tài xế sẽ đưa em về nhà.” Sau đó anh đi, chỉ để lại cho tôi một bối cảnh, tôi nhìn theo bóng anh, sững sờ buồn bã, từ bóng dáng của anh anh, tôi cũng nhìn ra một chút cô đơn và thất vọng.
Khi đi ra, người tài xế trung thành đã mở cửa xe sẵn ở trước nhà hàng, tôi vừa nhấc chân là có thể lên xe.
Tôi cảm thấy khó quá, cái mũi ê ẩm muốn khóc. Sau khi quen biết Gia Tuấn, trên phương diện tình cảm, tôi đã từng rất e sợ Gia Tuấn, trong cuộc sống, luôn có Gia Tuấn chiều chuộng tôi, việc lớn hoá nhỏ, việc nhỏ hóa không, tôi chưa từng phải suy nghĩ nhiều, hiện tại, tình cảm vốn bình ổn đột nhiên lay động, tôi cảm thấy quá khó.
Tôi không biết ngoại trừ chồng tôi, duy trì một mối quan hệ bạn bè ở ngoài với một người đàn ông khác là như thế nào, đặc biệt là quan hệ bạn tốt, tôi rất muốn duy trì mối quan hệ giữa ông chủ và đồng nghiệp với Bùi Vĩnh Diễm, lại muốn làm người bạn tốt nhất chân thành nhất với anh ta, nhưng tôi lại có chút bất an, tôi có một dự cảm không tốt, dường như gió tuyết đã đến trước cả thời tiết sương mù, sự âm u làm cho người ta cảm thấy áp lực.
Có phải Bùi Vĩnh Diễm sẽ buông tay hay không, mối quan hệ của tôi và Gia Tuấn có thể khôi phục lại như trước? Thẩm An Ny ở một bên như hổ rình mồi, Quách Sắc lại báo thù tới cửa, tôi nên làm gì bây giờ?
Tôi tựa đầu vào cửa kính xe, kính xe lạnh lẽo, hơi thở của tôi lại là một luồng khí nóng, trên khuôn mặt tôi là một tầng sương mỏng, từ từ lan rộng ra.