Số lần đọc/download: 461 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:19:31 +0700
Chương 30.3
D
ường như sự ko xuất hiện của Pj khiến Ken vô cùng khó chịu, bằng chứng là món đồ được chuyển đến bệnh viện đã bị Ken quên bẵng đi, tên đó qua phòng hắn ngồi xem đoạn phim Pj đã lén quay lại, nó đang được phát trên màn hình nhờ máy quay Pj đã gửi lại cho hắn.
- Anh Jun - Nhỏ cầm máy quay tự thu hình mình – đây là khoảng thời gian sau phẫu thuật lần hai, bác sĩ nói anh có thể trở thành người thực vật nếu đến cuối tuần anh vẫn ko tỉnh lại! Mọi người suy sụp nhiều: ba anh, người yêu anh và … đám quỷ đó …- nhỏ tia máy quay theo từng nhận vật trong lời nói – Em nghĩ anh nhất định sẽ tỉnh dậy – nhỏ cười yếu ớt.
Ken và nó ngạc nhiên ko thôi, thấy nhỏ bận rộn như thế ko nghĩ nhỏ lại có thời gian quay lại những khoảnh khắc đó, hoặc cũng là do lúc đó mọi người đã quá lo lắng và tập trung chăm lo cho hắn nên chẳng ai đủ tâm trí để quan tâm đến xung quanh.
Hắn nhìn chăm chăm vào màn hình, ko rời mắt khỏi đó một giây phút nào, khóe môi hắn thỉnh thoảng lại cong nhẹ, ánh nắng hắt vào từ cửa sổ tạo nên cảnh tượng vô cùng đẹp mắt, cảnh vật đều là màu trắng nhưng ko tạo nên cảm giác đơn điệu mà ngược lại càng khiến những người vô tình nhìn thấy cảnh đó đều ko thể rời mắt được, ba con người ngồi đó với ba biểu cảm khác nhau dưới ánh nắng trông đẹp như tượng tạc, người con trai với dải trắng quấn khắp người trong mắt chứa đầy ý cười, biểu tình vô cùng ôn nhu, nơi đáy mắt sắc lạnh dâng lên sự ấm áp; người con gái ngồi cạnh bình thản xem đoạn clip, dù là tỏ vẻ ko quan tâm nhưng thỉnh thoảng trên má ửng lên nét hồng khi xem lại những biểu hiện mình đã có ngày trước, riêng cậu trai ngồi gần cửa ra vào lại mang về cau có, mày cứ nhíu lại, thỉnh thoảng tay lại bấm điện thoại rồi tỏ vẻ bất lực.
Hắn khoanh hờ hai tay trước ngực, có hoạn nạn mới biết ai là bạn, dù là những cảnh quay chẳng liên tục nhau nhưng điều đó cũng đủ để hắn mường tượng lại được khung cảnh lúc đó, đây là lần đầu tiên trong đời hắn thực sự thấy vui vì bản thân mình toàn mạnh sau trận sinh tử kia. Nhìn góc quay, hẳn là nhỏ đã đặt chiếc máy quay trên bàn, khuất một nửa sau bình hoa to. Nhờ đoạn clip mà hắn biết được nhiều thứ, nhìn ra được sự thực tâm của mọi người đối với mình, vốn ko ngờ rằng một kẻ như mình lại nhận được những sự quan tâm giàu tình nghĩa như thế!
‘ Anh thấy đó, mọi người đối với anh rất thật! Anh là một trong những người mà em rất yêu quý và nể trọng! Zu giao cho anh, em an tâm rồi! Cảm ơn vì lần đó đã gửi thư thách đấu nhờ vậy mà chúng ta mới trở thành người một nhà! Có anh làm leader là một trong những điều tuyệt nhất trong cuộc sống nhàm chán của em và … người yêu anh! –Nhỏ bật cười nhưng chẳng hề chứa nét vui tươi – Vốn là có rất nhiều điều muốn nói nhưng đột nhiên ko biết nói gì nữa! Chắc sẽ còn rất lâu mới gặp lại! Mọi người giữ sức khỏe! Hẹn ngày gặp lại! Tạm biệt!‘ – Hình ảnh cuối cùng là nhỏ đưa tay lên chào, sau đó là đoạn clip khác chạy tiếp tục, đó là những khoảnh khắc cả nhóm đi chơi cùng nhau, đã gọi là những thứ thuộc về kỉ niệm thì khi trải lòng nhớ lại sẽ ko tránh được cảm giác bồi hồi và luyến tiếc.
Ken nhíu mày, những lời nhỏ nói lúc cuối có ý gì? Nhớ đến những lời trong điện thoại ở sân bay, Ken đứng bật dậy, do phản ứng quá mạnh nên đã ảnh hưởng đến vết thương, Ken cắn răng ngồi xuống. Lúc đó có chút việc bực mình nên Ken ko để tâm, chỉ cảm thấy phiền phức nên gào lên rồi tắt phụp điện thoại.Với hoạt động khẩn trương của Ken, hai người còn lại có chút nghi vấn, ánh mắt hai người ko còn tập trung vào màn hình nữa mà dồn hết vào Ken:
-Ban nãy ông nói có người gửi thùng đồ? Được, mang qua đây! –Ken nói rồi dập điện thoại.
Rất nhanh sau đó, có người đã mang vào chiếc thùng nhỏ bằng nhựa màu xanh ngọc bích, trên đó được in những hoa văn rất tinh tế. Ken run run dùng tay mở chiếc thùng, những lúc cầm súng hướng đến mục tiêu để kết liễu đối phương cũng ko làm tên đó run tay như vậy. Nhìn thái độ của Ken nửa muốn mở nửa lại ko, lại có chút dè chừng và lấp lửng cũng khiến hai người kia nóng ruột.
Những túi đựng hồ sơ, cuốn sổ được xếp ngay ngắn trong hộp, người sắp xếp những thứ đó hẳn là người rất cẩn thận vì phía ngoài những vật đó còn được bao bọc kỉ lại bằng bao ni-lông.
Cầm phong thư màu xanh da trời lên tay, tim Ken đập thình thịch theo từng cử động mở phong bì, lá thư có vẻ rất dài vì chữ đặt kín hết những tờ giấy, Ken biết rõ nét chữ này là của ai, dù có bị lẫn hàng chục nét khác Ken vẫn có thể nhận ra những con chử khẳng khiu, ko hề có chút uốn lượn đó!
Khẳng khiu như chính con người ngay thẳng của nhỏ vậy!
Nhìn trang giấy có vài chỗ bị thấm nước, hẳn đó là nước mắt của nhỏ?
‘ Xin chào! ^^
Lúc anh đọc được dòng chữ này thì tôi đã ko còn ở đây nữa! Dạo gần đây xảy ra nhiều chuyện thật nhỉ? Điều đó khiến tôi phải hoãn lại chuyến bay cho đến ngày hôm nay, nhưng mà đó quả thật là những ngày vô cùng có ý nghĩa đối với tôi!
Chuyện của chúng ta đã kéo dài quá lâu rồi, điều đó ảnh hưởng đến tất cả mọi người! Cũng chẳng còn cách nào khác, phải có một người chủ động giải quyết nó! Nhưng anh có vẻ ko muốn giải quyết nữa?:’) Ok, hiểu mà, ko cần anh giải quyết tôi cũng tự động lui thôi!
Tôi chỉ muốn nói với anh là những chuyện đã xảy ra tôi ko có làm, nếu muốn hiểu rõ hơn thì hãy xem quyển sổ kia! Khánh Hạ cũng ko tốt lành như anh nghĩ đâu, trước khi giở xấp hồ sơ ra xem, tôi nghĩ anh chuển bị tâm lý trước! Có lẽ ít nhiều điều đó sẽ khiến anh tổn thương, tôi biết, tôi vốn dĩ ko hề muốn anh bị tổn thương bởi chị ta thêm lần nào nữa, nhưng so với việc anh bị chị ta qua mặt thì tôi thà như thế còn hơn! –Cười.- Suy cho cũng thì vẫn là tôi yêu anh, dù hết lần này đến lần khác anh ko ngừng khiến tôi thương tổn, vẫn là ko thể căm ghét và đành lòng buông tay anh được! Từ ban đầu đã là như thế, nó hình thành như một thói quen! Có nhiều khi tôi tự huyễn hoặc rằng anh yêu tôi, yêu tôi đủ để quên hết quá khứ nhưng hình như tôi đã lầm? Tôi ko nghi ngờ tình cảm đó, chỉ là nó thật sự chưa đủ lớn để khiến anh tin tưởng tôi, cũng như anh ko thể dứt khoát loại bỏ hình ảnh chị ta khỏi cuộc sống của anh! Anh là người con trai cung Sư Tử kiêu ngạo, để lại trong tôi rất nhiều cảm giác, chính vì thế tôi ko bao giờ đoán được những suy nghĩ của anh, những hoạt động của anh đối với tôi có khi khiến tôi như được bay lên mây nhưng rồi phút chốc như thể bị đày thẳng xuống địa ngục.
Tôi yêu anh nhưng…tôi từ bỏ! Sẽ ko làm phiền cuộc sống anh nữa!
Vẫn là rất muốn biết, sâu thẳm trong anh, vị trí của tôi có quan trọng hay ko?
Cũng ko biết khi nào mới gặp lại, kể từ giây phút này trở đi, anh có thể quên tôi được rồi, xem như tôi chưa từng có mặt trong cuộc sống của anh cũng được! Thời gian qua đã làm phiền, thật xin lỗi! Mọi người cũng ko phải tìm tôi đâu, tôi tự lo cho bản thân được! Tôi đã từng nói: tôi sẽ chấp nhận tình cảm của anh, nhưng tôi cũng sẽ khiến anh đau đớn như những gì tôi đã chịu:), giờ tôi thực hiện điều đó đây!
Tôi yêu anh từ buổi tiệc hôm đó, đang tiếc rằng ông Trời ko cho anh gặp tôi sớm hơn! Tôi kiên trì cùng anh chơi trò chơi kia, giờ thì tôi chấp nhận thua cuộc, cái ‘chiến đấu bằng trí tuệ và đánh thẳng vào tinh thần’ của anh hay thật, ‘đánh’ rất hay, hay đến mức cái thứ gọi là tinh thần của tôi ko còn vững vàng được nữa lành, tôi của ngày xưa ko cam chịu nhiều đến mức như thế, cả khi đau đớn hay khó chịu cũng phải nhe răng ra cười như 1 đứa ngốc
Đúng rồi, anh nên xem lại cảm giác của anh đối với tôi, là yêu hay chỉ là chiếm hữu?!? Anh còn rất nhiều thời gian để làm rõ điều đó, sẽ ko ai thúc ép anh phải quyết định nữa! Nếu thực sự đó là yêu thì trước khi lún sâu hơn, hãy chóng quên thứ tình cảm đó đi! Xin anh! ^^
Sao lúc đó anh lại bảo yêu tôi khi tôi đã sẵn sàng để từ bỏ tất cả?
Tại sao lúc tôi trốn tránh thì anh lại xuất hiện, lúc tôi đã quyết định tất cả anh lại làm tôi lung lay, lúc tôi đau khổ nhất, cần anh nhất thì anh lại rời bỏ tôi? Tại sao vậy? Vì tôi là 1 đứa trẻ từ nhỏ đã ko có quyền được yêu thương sao?
Đừng lau nước mắt cho tôi khi anh chính là người đã làm tôi khóc, cũng đừng ôm tôi vào lòng khi anh đã từng đẩy tôi ra! Nếu có duyên, ta sẽ lại là của nhau thôi!:)
Tôi biết anh ko thích nụ cười vô trách nhiệm của tôi, vậy theo anh tôi phải phản ứng thế nào mới là đúng? Anh ko giống người khác nên tôi ko thể cứ tức giận hay bực tức rồi lại ăn miếng trả miếng mỗi khi anh làm tôi phát điên được!
Cứ cho là tôi than vãn cũng được, kể lể cũng được, thứ tôi cần là muốn anh biết được về thứ tình cảm đã tồn tại và quấy rầy tôi lâu như thế! Và nhất là … tôi muốn anh bị dày vò bởi thứ tình cảm này –cười-, để cho sau này, dù hình bóng tôi ko còn trong tâm trí anh nữa thì cuộc tình này sẽ mãi mãi in sâu trong anh!
…
…
Trương Khánh Du:’) ‘
Thư vẫn còn rất dài, những dòng sau đó là nhắn nhủ và căn dặn dành cho những người trong nhóm, ko có lời nhắn riêng cho nó bởi lẽ hai người họ đã trực tiếp trò chuyện cùng nhau, nói với nhau những gì cần nói, người duy nhất có thể liên lạc với Pj lúc này chỉ có duy nhất nó nhưng nó đã hứa với Pj, ngoại trừ Jun ra thì ko ai biết điều đó, nhỏ nói rằng ko đành lòng cắt hết mọi liên lạc, dẫu sao rồi thì còn liên lạc với nó thì sẽ an tâm hơn về nhóm, vả lại còn có người tâm sự sẽ giúp bản thân bớt thấy nhàm chán nơi đất khách quê người, nhưng nó nghĩ rằng một phần trong người nhận để nhỏ giữ liên lạc là còn vì Ken nữa…Pj ko nói nhưng nó hiểu.. hẳn là nhỏ ko an tâm về Ken…Cũng như vậy, Jun ko được đề cập đến trong lá thư nãy bởi lẽ những gì cần nói đã được nhỏ truyển đạt trong đoạn quay kia!
Theo thứ tự sắp xếp sẵn, Ken cầm túi đựng hồ sơ mở ra trước, lúc rút xấp giấy ra có một mẫu giấy nhỏ theo đó rớt xuống..
‘Đây là những thông tin chị ta đã bảo mật rất kĩ, tôi muốn nói với anh nhưng thiết nghĩ tôi nói anh sẽ ko tin tôi! Xin đừng quá đau lòng…’
Nhìn những dữ kiện trong tờ giấy, mặt Ken xám lại, đó là những thông tin về đời sống cá nhân của Khánh Hạ, chồng chị ta là một doanh nhân người Việt, hiện tại công ty người ấy đang đứng trên bờ vực phá sản, có đính kèm cả xấp ảnh Khánh Hạ ở cùng một người con trai, người ấy hẳn lớn hơn Khánh Hạ vài tuổi, đó chỉ là những bức ảnh về sinh hoạt của hai người nhưng cử chỉ vô cùng thân thiết, thoạt nhìn cũng có thể nhận ra hai người họ là môt cặp và sống chung với nhau như vợ chồng, xem ra Pj đã giúp Ken điều tra rất rõ ràng về họ, vậy ra sự quay trở về của Khánh Hạ rõ ràng là có động cơ ko lành mạnh. Vậy mà Ken còn thương tâm cho lý do trước đó của chị ta, nể tình cho cô ta lưu lại trong nhà mình trong khi đó thứ chị ta muốn tiếp cận chỉ vì một khoảng tiền giúp công ty kia thoát khỏi khó khăn.
Cả người Ken run lên vì giận dữ, đôi mắt trở nên đỏ ngầu, đây là lần đầu tiên Ken bị chơi một vố đau đến thế! Cảm giác bị xỏ mũi quả nhiên rất khó chịu, lại có cảm giác như bị cắm sừng! Chuyện này mà bị lộ ra ngoài thì chỉ biết đào hố chui xuống. Nếu ko có nó dùng lực rút xấp giấy ra khỏi tay Ken thì e rằng những thứ đó đã bị vò nát.
- Khốn khiếp! Má nó!- Ken nghiến rang, ko thể ngăn được câu chửi tục phát ra từ miệng mình.
Nghĩ đến những lúc cùng cô ta lên giường với mình, giờ chỉ thấy cô ta chẳng khác gì những ******** rẻ tiền, nằm dưới thân người khác cũng chỉ để đạt được mục đích, Ken cười lạnh, trong lòng dấy lên sự khinh thường. Tình yêu của chị ta quả thật khiến người ta cảm thấy sợ, quá điên cuồng và mù quáng, chẳng biết tên kia yêu cô ấy cỡ nào mà lại khiến cô ta như thế, ko biết nếu người yêu cô ta biết rằng vì mình mà cô ây biến thành loại rẻ tiền như vậy thì sẽ có cảm xúc gì đây? Hah, Ken có một vài ý tưởng,…
Ken ra vẻ bình tĩnh hơn, tên đó hướng cuốn sổ dày mà cầm lên, nhìn vẻ ngoài cũng đoán được đây là quyển nhật kí, Ken nghĩ quyển sổ này hẳn là chứa những điều rất quan trọng, nhưng Ken ko nhớ là Pj có thói quen viết nhật kí?
Ken lật trang đầu tiên, nét chữ có chút quen thuộc nhưng ko phải là nét chữ của Pj, Ken ngẩn người ra suy nghĩ, rất nhau sau đó đáp án đã xuất hiện trong đầu.
‘ Ngày tháng năm
Em đã tìm ra cách giúp anh rồi... sẽ phải hy sinh 1 chút... ‘
...
‘ Ngày tháng năm
Em nói với anh sẽ về nước tìm viện trợ... em thấy trong mắt anh ánh lên tua hy vọng... Ráng chống chọi và hãy chờ em! ‘
...
‘ Ngày tháng năm
Em ko nghĩ mọi chuyện lại dễ dàng như thế, chỉ với vài lý do qua loa và vài giọt nước mắt thì Ken đã cho em trú tạm tại nhà tên đó, haha. Nhìn mặt anh ta lúc thấy em trở về dường như ko lường trước được thì phải, nhưng cách cư xử thì lạnh nhạt lắm, theo anh thì anh ta còn tình cảm với em ko?
À, còn nữa, em mới nhận ra điều này thú vị lắm, anh ta tìm hình bóng của em ở Khánh Du, ngày đó ra đi chỉ thuận miệng nói thế thôi, ko ngờ anh ta thực hiện thật, có thể nói là yêu em cuồng si được ko? Lúc thấy em con bé biến sắc thấy rõ, nó có tình cảm với Ken anh à! Con bé đó hổ báo lắm, cũng chẳng hiền lành, vậy mà gần Ken thì ngoan ngoãn như thể con mèo nhỏ! Có vẻ như nó bất mãn với việc em trở về lắm!
Haha, anh có nghĩ sẽ có chuyện vui ko? ‘
...
‘ Ngày tháng năm
Hôm nay Ken về trong tình trạng say rượu, dường như tên đó có tình cảm với Khánh Du rồi, chết tiệt, chỉ là tên đó chưa nhận ra thôi! Em tiến hành bước đầu tiên, cùng tên đó diễn ra màn hôn môi nóng bỏng, quả nhiên đúng như em nghĩ! Hôm nay Ken về trễ, em đoán là Pj sẽ chờ tên đó về rồi mới an tâm đi ngủ, nếu mọi chuyện ko như em nghĩ thì em cũng ko mất mát gì ngoài 1 cái hôn, nhưng đúng là e ko sai mà, sau đó Pj đã xuất hiện, bật đèn phòng khách lên và nhìn thấy những gì em muốn con bé phải chứng kiến!
Ken bị em kéo vào nụ hôn nên chẳng biết gì nữa, phối hợp đáp lại rất ăn ý, chỉ là hơi khó chịu chút vì miệng tên đó cứ gọi ‘Pj, Pj... ‘. Mãi cho đến khi đèn sáng Ken mới nhận ra, hình như tên đó đã nhầm Khánh Du với em, thái độ tên đó như thể bị bắt gian vậy!
Nhìn cũng biết quan hệ 2 người đó vốn dĩ ko tốt, em chỉ cần góp thêm chút gió thì 2 người họ cũng sẽ phải chia ly thôi! ‘
...
‘ Ngày tháng năm
Hôm nay Khánh Du tìm em nói chuyện, con bé đúng là láo lếu mà, nó dám đối đầu với em! Anh có nghĩ nó mắc bệnh ảo tưởng rồi ko?
Những thứ em muốn thì đừng ai tranh giành, ko khôn ngoan tí nào đâu! Anh xem, đối đầu với em đúng là loại ngu ngốc ko biết lượng sức mà!
Con ranh đó nghỉ mình là ai chứ? Nực cười, loại như nó cứ nghĩ thân mình cao quý, từ khi sinh ra đã ko có giá trị trong dòng tộc, nó thiếu tình thương đến mức chấp nhận làm thế thân sao? Nó định đi theo con đường của mẹ nó chắc! Em khinh! ‘
...
‘ Ngày tháng năm
Hừ, làm việc này tổn hại thân thể quá! Cơ mà đổi lại bằng việc 2 người họ ngày càng cách xa nhau cũng vui! Phải chia rẽ họ càng sớm càng tốt, trước khi Ken nhận ra thứ tình cảm kia đối với con nhỏ! Em định từng bước tiếp cận Ken rồi mang tiền về cho anh, có thể hơi lâu, anh chờ em được chứ?
Em thay người giúp việc mang quần áo của Khánh Du về phòng, em thấy họ gôm đồ từ xào phơi đồ vào nên ngỏ ý giúp, ban đầu họ từ chối, rồi em bảo rằng nếu ngại thì đưa đồ của con bé, của Ken với em cho em thôi cũng được, vì quần áo ko nhiều nên họ cũng xiêu lòng rồi đưa cho em. Em đã bứt 1 chiếc cút trên đồng phục của nó, kiểu cúc áo này tuy đơn giản nhưng nhìn vào cũng beit61 ko phải loại rẻ tiền, em nghĩ của mẹ nó gửi về từ nước ngoài, con bé vốn thích mấy thứ bé bé dễ thương như thế, em đảm bảo là loại cúc này chỉ có con bé mới sử dụng. Ở trường em đã cho những mảnh vụn thủy tinh vào giày mình, quả thật là bị những thứ đó đâm vào chân rất đau! Nhưng đánh đổi với lòng tin của Ken nơi con bé bị lung lay thì xem như em lời nhiều rồi, em đã để lại chiếc cúc áo tại hiện trường vụ án, tại nơi mà bất kì ai cũng có thể thấy được!
Cuộc vui cũng chỉ mới bắt đầu
~...
Em nhớ anh! Darling ~ ‘
...
‘ Ngày tháng năm
Em có trò mới! Mà trước khi kể có chuyện này muốn nói với anh, em tìm được ‘người cùng thuyền’ rồi, hóa ra trong ngần ấy đám giúp việc ngu xuẩn cũng có kẻ sáng suốt, người đó ghét Khánh Du như em vậy! Em vô tình phát hiện ra ánh nhìn ganh ghét của người đó dành cho con bé khi con bé tiếp xúc với Ken, người đó ban đầu cũng ghét em nữa, lúc em mở lời ‘hợp tác’ cô ta có vẻ đề phòng, nhưng với miệng lưỡi của em thì cô ta ko thể từ chối được, vậy đó, rồi tụi em trở thành đồng minh. Em nhờ cô ta bỏ những côn trùng gớm ghiếc lên giường em, chỉ vậy thôi, xem như làm loạn ngôi nhà 1 xí rồi bấm pause tại đó. Em dọn trở về căn phòng ngày xưa, con bé chuyển vào phòng Ken, em thấy con bé tỏ vẻ ko muốn và có chút bất đắt dĩ nhưng em nghĩ nó đang giả vờ thôi, chắc trong lòng đang vui như bắt được vàng, ở chung phòng với người mình yêu tiện lợi quá mà! ‘
...
‘ Ngày tháng năm
Anh biết ko, kịch hay hôm nay mới diễn ra vở chính! Em đoán là sau khi thi xong nếu lâu quá ko thấy Pj, Ken sẽ đi tìm, nhờ vậy mà em đã nghĩ ra vài thứ rất tuyệt. Em hẹn con bé ra nói chuyện, con nhỏ nói em đến với Ken là để lợi dụng, tranh cãi 1 lúc nó đã cho em 1 bạt tay vào má, em để yên nó dánh, ko phản kháng, nó hỏi em còn yêu Ken ko, em bảo còn, vậy là nó kêu em chứng minh bằng cách ném chiếc nhẫn đôi của Ken và em xuống hồ, bảo rằng nếu còn yêu thì hãy nhảy xuống dưới tìm, và em nhảy, thấy Ken từ xa em vờ như bị chuột rút, vùng vẫy trong làn nước, dường như con bé ko biết sự hiện diện của Ken nên cứ vô cảm đứng xem em diễn trò, Ken đến gần rồi giữa họ xảy ra cãi vã, vốn ko ngờ con nhỏ đó phối hợp tốt đến thế, nó trả lời 1 cách ngang tàng, nếu em là Ken trong trường hợp đó, với cái thái độ c.h.ó chết của nó, em cũng ko tin những lời nó nói là thật! Sau cùng thì Ken cho nó 1 bạt tay vào mặt, hah, đáng đời lắm chứ, xem như huề vì nó đã tán em ban nãy, Ken cũng ngu ngốc, ko chịu tìm hiểu kĩ càng, vẫn nông nổi như ngày xưa, hẳn tên đó ko thấy sự tổn thương in hằn trong đáy mắt Khánh Du lúc đó đâu, 1 sự tổn thương khiến em thỏa mãn hơn em tưởng. ‘Người cùng thuyền’ với em phối hợp cũng rất tốt, cô ta gọi điện cho Ken rất đúng thời điểm, cô ấy nói với Ken về chuyện người đã bỏ côn trùng vào phòng em là Khánh Du, chẳng biết cô ta diễn thế nào mà Ken ko nghi ngờ gì, theo đó mà quy tội danh cho con bé!
Con bé muốn dọn về nhà, đương nhiên Ken ko từ chối, hình tượng nhỏ trong mắt Ken trở nên ghê tởm và dơ bẩn lắm! Còn khoảng cách của em và Ken rút ngắn được chút xíu!
Bao nhiêu tức giận Ken trút hết lên em đêm đó, chỉ có thể nghĩ rằng người nằm trên mình là anh em mới có thể tiếp nhận... ‘
...
‘ Ngày tháng năm
Khốn kiếp! Lại nữa! Ken dường như tức giận vì chuyện của Pj nên trút tất cả vào em. Tên đó như thể 1 con thú bị cấm d.ục lâu ngày vậy! Sự va chạm thân thể làm em nhớ đến anh...
Nếu anh biết những chuyện này anh có ghê sợ em ko? Mà thôi đi, em sẽ ko bao giờ cho anh biết những chuyện này!
Ken cơ bản đã nhận ra cảm xúc của mình nhưng có vẻ như ko thể dứt khoát được chuyện của em, tên đó vốn dễ mềm lòng mà. Mà như thế càng hay, có lợi cho em, ko chừng em sẽ mang tiền về cho anh sớm hơn dự định! ‘