Nguyên tác: Võ Lâm Ngoại Sử
Số lần đọc/download: 0 / 30
Cập nhật: 2023-08-05 10:24:28 +0700
Chương 103: Hồi 41 – Đôi Dòng Lệ Thảm (6-Cuối)
B
ọn lính canh bên ngoài la chí choé: - Đứng lại! Là ai? Không dừng bước, đừng trách!
Người kia bật cười lanh lảnh: - Bọn vô dụng, ngay cả ta cũng không nhận ra?
Bạch Phi Phi mặc bộ đồ đen bó sát người, trước mặt là vuông lụa mỏng. Cô ta nhanh nhẹn lướt tới trước mặt Khoái Lạc Vương.
Khoái Lạc Vương: - Nàng đi đâu? Bổn vương đang vì nàng mà lo lắng.
Bạch Phi Phi nhấc vuông lụa che mặt lên: - Vương gia đoán xem!
Khoái Lạc Vương chớp mắt: - Nàng liều mạng đi thăm dò quân tình bọn Long Quyển Phong?
Bạch Phi Phi vỗ tay: - Vương gia quả là nhân tài tuyệt thế! Không gì qua mắt được người.
Khoái Lạc Vương ôn nhu nói: - Long Quyển Phong không phải là bọn thổ phỉ tầm thường, nàng liều mình như vậy, lỡ có mệnh hệ nào thì sao? Nàng... nàng không nên vì bổn vương mạo hiểm như vậy!
Trước mặt Bạch Phi Phi, lão kiêu hùng này lại trở nên dịu dàng như thế, cô ta thật có ma lực làm nam nhân say đắm mềm lòng.
Bạch Phi Phi liếc mắt cười tình: - Cả người thiếp đều thuộc về vương gia, nếu phải vì người bỏ mạng có sao đâu? Huống chi, bọn đó hại được thiếp sao?
Khoái Lạc Vương cười lớn: - Bổn vương lại quên đi bản lãnh của ‘U Linh cung chủ’. Long Quyển Phong thật không đáng gì trong mắt nàng.
Bạch Phi Phi: - Đáng sợ không phải là Long Quyển Phong.
Khoái Lạc Vương mỉm cười âu yếm: - Là nàng, có đúng không?
Bạch Phi Phi nghiêng người nũng nịu: - Vương gia cứ giỡn hoài...
Khoái Lạc Vương: - Chiến trận đã xong, cũng nên thoải mái thư giãn một chút.
Bạch Phi Phi: -... là người khác.
Khoái Lạc Vương động dung: - Là ai?
Bạch Phi Phi: - Quân sư của hắn.
Khoái Lạc Vương cau mày: - Quân sư? … Từ bao giờ cái tên Long Quyển Phong lại có quân sư? Ta chưa từng nghe ai nói tới, … sao nàng biết được?
Bạch Phi Phi: - Dĩ nhiên là từ thuộc hạ của Long Quyển Phong.
Khoái Lạc Vương: - Chúng nói sao?
Bạch Phi Phi: - Thiếp nghe trộm được rằng... ‘Tuy Long Quyển Phong trong mắt không có ai, nhưng lại rất kính nể cái vị quân sư kia.’
Khoái Lạc Vương: - Người này là ai?
Bạch Phi Phi: - Lều của Long Quyển Phong và vị quân sư nọ được canh phòng rất nghiêm ngặt, khó có thể lọt qua. Thiếp cũng không thấy được mặt mũi hắn...
Khoái Lạc Vương: - Còn tên của hắn?
Bạch Phi Phi: - Thiếp dụ một tên canh ra chỗ kín hỏi cho ra lẽ, nhưng hắn cũng rất kín miệng chẳng nói lời nào.
Khoái Lạc Vương cười: - Nhưng nàng chắc chắn có cách làm cho hắn phải mở miệng.
Bạch Phi Phi cười tỉnh: - Thiếp giở khăn che mặt lên, nhìn hắn nhoẻn miệng cười … Hắn trợn mắt há mồm, thiếp hỏi chuyện gì hắn cũng toang toác nói ra...
Khoái Lạc Vương vuốt râu cười to: - Dĩ nhiên là hắn phải nói! Nam nhân trên đời này có ai cưỡng nổi nụ cười của nàng.
Chu Thất Thất nghe được chịu không nổi, hét lớn: - Hê, có ba người này nè...
Khoái Lạc Vương vờ như không nghe, chỉ hỏi tiếp: - Hắn nói gì?
Bạch Phi Phi: - Hắn nói... vị quân sư này là một nhân vật thần bí, gia nhập nhóm Long Quyển Phong chưa được bao lâu. Chẳng những Long Quyển Phong rất tín nhiệm hắn, những người khác cũng rất bội phục hắn. Nhưng lúc nào hắn cũng khoác trên người một chiếc áo choàng đen phủ kín thân người, còn dùng một cái khăn đen dài che kín mặt. Chưa ai thấy qua diện mạo của hắn.
Khoái Lạc Vương: - Còn tên của hắn?
Bạch Phi Phi chậm rãi: - Hắn không có tên, chỉ tự xưng là ‘Báo Thù sứ giả’.
Khoái Lạc Vương động dung: - ‘Báo Thù sứ giả’?... Chẳng lẽ hắn cùng với bổn vương có cừu hận gì? Lần này Long Quyển Phong dám động binh mã lớn như vậy chống đối bổn vương, phải chăng bị hắn kích động?
Bạch Phi Phi: - Có thể là vậy!
Khoái Lạc Vương trầm giọng: - Hắn tự xưng là ‘Báo Thù sứ giả’, giấu họ tên, lại che kín thân hình mặt mũi. Hắn làm ra vẻ thần bí,... chẳng lẽ... là cố ý để bổn vương nhận không ra?
Bạch Phi Phi: - Vương gia thật tình không nghĩ ra hắn là ai sao?
Khoái Lạc Vương: - Chỉ trong một thời gian ngắn, hắn đã khiến Long Quyển Phong tín nhiệm đến thế. Bằng vào cách hành sự, hắn quả là một tay khôn ngoan... Thật tình ta không nghĩ ra hắn là ai.
Chu Thất Thất lại không nhịn được, cười mỉa: - Cừu nhân quá nhiều, lẽ dĩ nhiên lão không nghĩ ra hắn là ai.
Khoái Lạc Vương như đang mang tâm sự nặng nề, chẳng nghe lời nàng nói, lại hỏi Bạch Phi Phi: - Ngoài việc đó, nàng còn khám phá ra gì khác chăng?
Bạch Phi Phi: - Thiếp thấy binh mã của chúng từ đây chạy về, ước chừng không tới hai trăm mạng, xem ra thực lực của chúng cũng không mạnh lắm.
Khoái Lạc Vương: - Thật sao? Không tới hai trăm quân chạy về? Bổn vương đã đánh giá hắn quá cao.
Bạch Phi Phi: - Bây giờ dường như chúng không dám khinh cử vọng động mà đang ở thế chờ cơ hội. Nhưng ai nấy đều mang cái tinh thần quyết chiến, như phải tấn công thêm lần nữa.
Mắt Khoái Lạc Vương sáng lên, mỉm cười hiểm ác: - Chờ cơ hội? … Hừ, bổn vương sẽ không để cho chúng có cơ hội!
Bạch Phi Phi: - Vương gia định sao?
Khoái Lạc Vương trầm giọng: - Ra tay trước chế ngự địch quân, lấy chinh phạt làm phòng ngự, bỏ nơi kiên cố đánh vào nơi sơ hở.
Bạch Phi Phi vỗ tay liếc mắt cười tình: - Bỏ nơi kiên cố đánh vào nơi sơ hở, đánh bất thình lình vào nơi chúng không phòng bị... coi như là tất thắng. Tài khanh tướng của vương gia ít kẻ sánh bằng.
Khoái Lạc Vương quay đầu lại nhìn Thẩm Lãng cười cao ngạo: - Thẩm Lãng, ngươi thấy kế sách của vương gia ra sao?
Thẩm Lãng: - Không hổ là đại tướng tài.
Khoái Lạc Vương cười hăng hắc: - Đại tướng tài … không chỉ ‘đại tướng tài’ mà thôi! Cổ chí kim có ai so được với ta? Nếu xưa Hàn Tín có cái tàn độc của bổn vương, chắc đã không chết trong tay của phụ nhân Lã Hậu cùng Lưu Bang. Nếu xưa Hạng Võ có cái nhẫn tâm của ta, cũng không bị dồn phải tự vẫn sau trận Cai Hạ. Những người khác không có ai đáng nói...
Thẩm Lãng than: - Tàn độc... nhẫn tâm..., đúng là không ai qua nổi lão.
Khoái Lạc Vương ngửa mặt cười dài không dứt: - Nếu được Thẩm Lãng khen một lời, còn hơn cả vạn người khác tung hô.
Nói rồi phất tay: - Đem rượu tới đây!
Bạch Phi Phi yêu kiều nghiêng người: - Cho phép tiện thiếp vì vương gia rót rượu.
Khoái Lạc Vương cười ngạo nghễ: - Để bổn vương uống cạn chén rượu này, rồi sẽ ra tay tàn sát không thương tiếc, như hoa rơi nước chảy,... bọn chúng sẽ chẳng kịp trở tay.
Bình rượu vàng được đưa đến, Bạch Phi Phi yểu điệu châm đầy chén rượu.
Khoái Lạc Vương cạn sạch một hơi, rồi quát lớn: - Nhất cấp phong kỵ sĩ?
Nhất cấp phong kỵ sĩ ứng tiếng chạy tới khom người: - Đệ tử đợi lệnh!
Khoái Lạc Vương: - Điều độ nhân mã, chuẩn bị tấn công!
Nhất cấp phong kỵ sĩ: - Tuân lệnh!
Chợt có tiếng vó ngựa vang động, một người đang phi nước đại tới trước lều.
Bọn canh bên ngoài quát tháo: - Là ai? Xuống ngựa mau!
Người nọ lập tức phất cờ trắng, la lớn: - Phụng mạng bang chủ, tại hạ tới xin hàng!
Nhất cấp phong kỵ sĩ cười nói: - Ta còn chưa đánh, chúng đã cầu hàng.
Khoái Lạc Vương nhíu mày quát lớn: - Cho hắn vào!
Kỵ sĩ nọ vội vàng xuống ngựa, khúm núm đi vào, dập đầu sát đất: - Vương gia từ bi … Vương gia từ bi …
Khoái Lạc Vương vuốt râu: - Các ngươi muốn gì?
Người nọ lạy như tế sao: - Tài năng của vương gia cao sáng như mặt trời mặt trăng. Bang chủ chúng tôi chẳng biết lượng sức mình, dám phạm đến oai hùm. Nay đã biết lỗi lầm, sai tiểu nhân đến xin hàng, từ nay quy thuận vương gia sai khiến...
Khoái Lạc Vương cười khanh khách: - Long Quyển Phong không hổ mang danh một kẻ thông minh! Hắn hẳn cũng biết không mau hàng thì toàn quân huynh đệ của hắn rồi sẽ chẳng còn một mống.
Người nọ phục đầu: - Cầu xin vương gia mở lòng khoan dung …
Khoái Lạc Vương lớn tiếng: - Được, ngươi mau về bảo lại với bang chủ của ngươi đích thân tới đây quy thuận.
Người nọ dập đầu lạy không ngưng: - Đa tạ vương gia trời cao đất rộng, tiểu nhân ghi nhận suốt đời không quên.
Cúi đầu đi lùi ra cửa, sau hơn mười bước, phóng lên ngựa chạy đi.
Khoái Lạc Vương đưa mắt nhìn người ngựa đã đi xa, nhếch môi cười: - Long Quyển Phong, ngươi thật thông minh sao?
Bạch Phi Phi mỉm cười nhìn lão, nheo mắt hỏi: - Vương gia …
Khoái Lạc Vương cười hăng hắc: - Dĩ nhiên...
Ngưng lại tiếng cười, nghiêm giọng: - Chuẩn bị tấn công!
Nhất cấp phong kỵ sĩ ngớ ngẩn: - Bọn chúng đã hàng, sao ta lại tấn công?
Khoái Lạc Vương cười tàn nhẫn: - Bọn chúng đã tới đây xin hàng, nhất định sẽ không chuẩn bị. Bổn vương thừa dịp này tấn công bất ngờ, chúng sẽ chẳng kịp trở tay. Ta đến tận sào huyệt tiêu diệt toàn quân của hắn.
Nhất cấp phong kỵ sĩ vui vẻ: - Vương gia quả nhiên cao kiến.
Khoái Lạc Vương cười ha hả: - ‘Binh Bất Yếm Trá’, ‘Trừ Địch Vu Tẫn’,... trong chiến trận không ngại gian trá, giết giặc không thương tiếc... chính là cách hành sự xưa nay của bổn vương.
Nhất cấp phong kỵ sĩ: - Đối với thứ người như hắn, không thể cho hắn có cơ hội sống sót, … nhổ cỏ phải nhổ tận gốc.
Khoái Lạc Vương nghiêm nghị ra lệnh: - Mười sáu đội lưu lại hai đội phòng thủ, còn lại theo bổn vương giết sạch bọn chúng. Dạy cho đời biết đối nghịch với bổn vương sẽ lãnh hậu quả gì.
Khoái Lạc Vương và Bạch Phi Phi cùng thống suất nhân mã ra đi. Những cơn gió thoang thoảng như tiếng khóc thê lương.
Hùng Miêu Nhi thở dài: - Khoái Lạc Vương! Lòng dạ độc ác, thủ đoạn hung tàn …
Thẩm Lãng mỉm cười: - Lần này lão đã lầm to.
Hùng Miêu Nhi ngạc nhiên: - Lầm?
Thẩm Lãng: - Lần này xuất quân, lão sẽ thất bại thảm hại.
Hùng Miêu Nhi lại càng thêm kỳ quái: - Tại sao?
Thẩm Lãng mỉm cười: - Long Quyển Phong thật sự là giả hàng? Anh có để ý cái tên tới xin hàng không? Tuy dáng vẻ sợ hãi, nhưng lời nói chững chạc, hành động không chút kinh hoàng sợ sệt,... với cái dáng đó, chẳng lẽ là hắn thật sự muốn hàng?
Hùng Miêu Nhi: - Nhưng … nhưng bọn hắn …
Thẩm Lãng ngắt lời: - Bọn họ một mặt giả hàng, một mặt đã điều động nhân mã, chỉ chờ Khoái Lạc Vương rời khỏi nơi này, sẽ tấn công doanh trại chính của lão.
Chàng mỉm cười nói tiếp: - Đây cũng chính là kế sách ‘Binh Bất Yếm Trá’..., ăn miếng trả miếng.
Hùng Miêu Nhi cười hì hì: - Thì ra họ dùng kế ‘Điệu Hổ Ly Sơn’, ‘Giương Đông Kích Tây’.
Thẩm Lãng: - Không sai!
Hùng Miêu Nhi: - Nhưng sao họ chắc rằng Khoái Lạc Vương sẽ trúng kế?
Thẩm Lãng: - Vị quân sư kia, có lẽ mưu trí không kém Khoái Lạc Vương, và dường như rất hiểu rõ con người cũng như suy nghĩ hành động của lão. Hắn đã sớm biết Khoái Lạc Vương ắt sẽ trúng kế.
Chu Thất Thất cười: - Hai người này coi như là kỳ phùng địch thủ.
Thẩm Lãng: - Khoái Lạc Vương lại quá cao ngạo, không biết người biết ta... Trận này, lão nhất định thảm bại.
Hùng Miêu Nhi: - Không sai! Hắn thì hiểu rõ lão như trong lòng bàn tay, lão lại không biết tí gì về hắn. Trận này coi như lão chưa đánh đã thua...
Chu Thất Thất cười hi hi: - Nếu Khoái Lạc Vương có được Thẩm Lãng làm quân sư, chắc sẽ không thua thảm. Lão đứng đó thao thao bất tuyệt tự mãn tự đại, nhưng thật ra không bằng một ngón tay của Thẩm Lãng!
Vương Lân Hoa chợt nhàn nhạt nói: - Chỉ hy vọng vị quân sư kia không thông minh như Thẩm Lãng, chỉ mong sao lời Thẩm Lãng không đúng.
Thẩm Lãng mỉm cười: - Nếu quân sư kia đã tự xưng là ‘Báo Thù Sứ Giả’, tất đã có qua lại cùng Khoái Lạc Vương và biết chắc mình đã nắm chắc phần thắng. Nếu không, hắn trở thành ‘Chịu Chết Sứ Giả’ sao?
Vương Lân Hoa thở dài: - Nếu hắn nghĩ như anh, thôi thì... chúng ta coi như thảm.
Chu Thất Thất ngớ ngẩn cau mày hỏi: - Mắc mớ gì mà ‘chúng ta coi như thảm’?
Vương Lân Hoa không nói chỉ đưa ánh mắt lo âu đăm đăm nhìn chân trời xa xăm.
Gần đó có vài tên đứng canh, nhưng chúng thật sự chẳng nghe được họ nói gì.
Chu Thất Thất nhíu mày suy nghĩ, rồi sắc mặt chợt biến, hoảng hốt la khẽ: - A, không sai! Chúng ta sẽ thảm...
Thẩm Lãng dịu dàng: - Chuyện gì?
Chu Thất Thất run giọng: - Nếu quân Long Quyển Phong công tới đây, làm sao đám phòng thủ kia cản cho nổi. Vị ‘Báo Thù Sứ Giả’ sẽ vì báo thù chém giết rất nặng tay, chỉ sợ gà chó cũng không tha.
Hùng Miêu Nhi cũng thất thanh: - Không sai! Khi đó chúng ta cũng sẽ bị bọn chúng ‘thịt’ mất. Cho dù chúng ta có gân cổ biện bạch, chúng cũng chẳng nghe.
Vương Lân Hoa cười thảm: - Đúng thế! Chỉ cần quân thiết kỵ của Long Quyển Phong tới đây, doanh trại của Khoái Lạc Vương sẽ tan thành tro bụi.
Chu Thất Thất hoảng sợ: - Thẩm Lãng... Thẩm Lãng... mau mau nghĩ cách phải làm sao...
Thẩm Lãng mỉm cười nhỏ nhẹ: - Em chớ lo lắng, mình còn sinh lộ...
Chàng đột nhiên la lớn: - Đại ca ngoài ấy ơi, … xin mời vào đây chút...
Bọn canh bên ngoài đưa mắt nhìn nhau, thầm thì thương lượng, rốt cục có hai tên đi vào, một cao to hồng hào, một ốm gầy tái nhợt.
Tên cao to thét: - Có chuyện gì?
Thẩm Lãng cười bồi: - Nơi này gió lớn, xin đại ca thương tình chuyển chúng em qua phía kia tránh gió được chăng? Đã có lòng, thì xin cho chúng em thêm vài tấm chăn đắp.
Tên đó bật cười: - Tưởng đâu bọn các người mình đồng da sắt, thịt da cũng mềm yếu vậy sao?
Tuy miệng hắn chế nhạo, nhưng có vẻ muốn đáp ứng.
Người ốm gầy lạnh lùng: - Này này, vương gia đã không ngừng dặn dò lui tới, bọn này lanh khôn như hồ ly, chớ khinh thường. Coi chừng bị chúng gạt.
Tên cao to cười: - Coi họ đáng thương như vậy. Bây giờ, một ngón tay họ cũng không nhấc lên nổi, gạt gì nổi chúng ta? Chúng ta nên làm ít chuyện tốt.
Người gầy: - Ngươi muốn làm chủ sao?
Thẩm Lãng mỉm cười: - Nếu đại ca không dám làm chủ, thì thôi...
Tên cao to lớn tiếng ngắt lời: - Dĩ nhiên là ta làm chủ, lỗi phải gì ta chịu...
Hắn như nổi giận ầm ầm đi tới, lại gọi thêm ba tên khác, cùng nhau khiêng bọn Thẩm Lãng qua phía sau lều “tránh gió”. Chỗ này, ánh đuốc không chiếu tới.
Đợi khi bọn chúng đã đi xa, Chu Thất Thất run run hỏi: - Chỗ này an toàn không anh?
Thẩm Lãng nhỏ nhẹ: - Dĩ nhiên là không chắc chắn an toàn, nhưng đỡ hơn phía trước nhiều.
Chu Thất Thất: - Chúng ta vẫn còn nằm trong phạm vi của doanh trại, phía trước phía sau có gì khác nhau?
Thẩm Lãng: - Nơi này ánh đèn không chiếu tới, đoàn quân của Long Quyển Phong sẽ không cho là nơi quan trọng, ắt cũng chẳng lưu ý. Điều chủ yếu nhất là, chỗ này... cái lều phía trước phía sau đều rất dày, bọn Long Quyển Phong tới đây, sẽ chém đứt dây buộc, kéo sập mấy cái lều. Mấy cái lều này đổ lên người, che chúng ta lại.
Chu Thất Thất nhoẻn miệng cười yên tâm.
Vương lân Hoa thở dài: - Ưu điểm tuyệt đối của Thẩm Lãng là cái tỉ mỉ cẩn trọng, với bất kỳ việc gì cũng quan sát hết sức cẩn thận không bỏ sót một sợi tóc. Trừ hắn ra, tôi thật chưa thấy ai tẩn mẫn tần mần như vậy.
Chu Thất Thất cười vuốt liếc Thẩm Lãng: - Đúng nha, không ai lưu ý tỉ mỉ như anh. Có những chuyện cứ tưởng quá nhỏ không cần để ý đến, nhưng rồi lại rất quan trọng. Như cái lều trước sau nặng nhẹ ra sao, ai mà để ý... Vậy mà cũng không qua được mắt anh.
Tiếng vó ngựa vang dội truyền tới, lúc đầu như còn thong thả bước, càng lúc lại càng phóng nhanh hơn, khi gần đến phía trước doanh trại, thì như phi nước đại.
Hùng Miêu Nhi động dung: - Quả nhiên tới.
Chu Thất Thất cười: - Thẩm Lãng không sai.
Mặc dù nàng cười, nhưng không giấu được vẻ hoảng sợ.
Bọn quân của Khoái Lạc Vương ở lại giữ trại, dĩ nhiên là hoảng hốt kinh hồn.
(Hết hồi 41)