I divide all readers into two classes; those who read to remember and those who read to forget.

William Lyon Phelps

 
 
 
 
 
Tác giả: Dạ Vĩ Lan
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 133 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 655 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:21:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 97
hương 23.1: Yêu cần bao dung
Sưu tầm
Thời gian biến đổi, giờ đây anh đã có đủ sức để đưa cô lên tận tầng cao, rồi lặng lẽ nơi mặt đất đợi cô trở lại. Giữa họ đã từng có kiểu gần nhau trong gang tấc nhưng cách cả chân trời, nhưng giờ đây chân trời cũng gần ngay trong gang tấc...
Tình đầu qua đi rất lâu rồi mới có thể mở được tấm lòng, và đây dứt khoát là một mối tình đầu khác. Với hai người mà tuổi cộng lại cũng gần năm mươi thì cũng vẫn giống như khi họ mới mười mấy tuổi, đều để tâm đến việc chọn địa điểm cho buổi hẹn hò đầu tiên.
Rạp phim quá tối, trung tâm giải trí quá ồn ào, bảo tàng quá buồn tẻ và biển lại quá lạnh. Kỉ Hoa Ninh ngao ngán buông tờ tạp chí, rốt cuộc đi đâu mới có thể tìm thấy sự lãng mạn đây?
Tình yêu không phải là tình thân cũng không phải là tình bạn, tình yêu cần có những chất xúc tác của nó. Có lẽ đối với những thứ tình cảm khác có thể dễ ổn định và tồn tại lâu dài, nhưng với tình yêu thì nó lại cần một chút ngạc nhiên thích thú, một chút cảm động, một chút lãng mạn cùng với sự khéo léo. Hai con người suốt ngày đối mặt với nhau, sau khi trở thành người yêu, liệu có phải những lo toan mắm muối thường ngày sẽ làm cho họ dần dần chán ghét nhau?
Cuối cùng vẫn là đi bộ trên đường phố mà không có mục đích rõ ràng. Nhẹ nhàng nắm đôi bàn tay mà không nói lời nào, như thế cũng đủ ấm lòng cả hai con người. Ấm áp quá, hơi ấm truyền thẳng từ lòng bàn tay đến con tim nồng nàn hệt như khi ánh nắng dần chiếu lên khuôn mặt, ấm áp nhưng không hề thiêu đốt da thịt.
- "Có còn nhớ nơi này không?". Kỉ Hoa Ninh dừng bước trước cánh cửa gỗ nho nhỏ, trên cửa vẫn bám đầy những cành lá dây leo.
- "Là một trong những căn cứ bí mật của chúng ta hồi nhỏ?". Lúc đó Lâm Tĩnh Lam mới năm tuổi, không còn nhớ rõ lắm. Trong ký ức, Kỉ Hoa Ninh có rất nhiều căn cứ bí mật, mỗi lần dẫn cậu đi xem đều làm ra vẻ vô cùng thần bí.
- "Đây vốn là một hoa viên tư nhân, bên trong có rất nhiều hoa tường vi đẹp... lần đầu tiên trộm trèo vào trong, em còn nhớ ở đó còn có một chiếc đu, chúng ta đã từng chơi ở đó".
- "Ấy!". Nhìn bộ dạng ngó đông ngó tây liền biết ngay rằng cô muốn tái hiện lại: "Để anh canh chừng cho, cẩn thận kẻo ngã!".
Kỉ Hoa Ninh cười rinh rích, nhanh nhẹn trèo lên cửa gỗ nhỏ, tiếp đó Lâm Tĩnh Lam đáp qua nhẹ nhàng như chim én. Hai người này nhìn có vẻ yếu đuối, ai có thể nghĩ rằng họ đều là những tay Taekwondo có hạng.
Sau cánh cửa là một thế giới khác, như thiên cung vậy. Theo trí nhớ của Kỉ Hoa Ninh thì nơi này vẫn như vậy. Từng thảm, từng thảm thực vật dày đặc, vì thiếu bàn tay chăm sóc của con người nên hơi hoang dã, nhưng chúng vẫn tồn tại bởi sức sống mãnh liệt của tự nhiên, kiên cường khiến người ta phải cảm động.
- "Nhìn kìa, chiếc xích đu vẫn còn ở đây!".
Nhìn theo hướng Tiểu Lam chỉ, Kỉ Hoa Ninh vượt qua đám cỏ đến bên chiếc xích đu. Có lẽ đã nhiều năm không có người ngồi, hai bên tay vịn đã lốm đốm rỉ sét. Dùng tay lắc lắc, vẫn còn đung đưa được.
- "Từ khi còn nhỏ, em đã thắc mắc... không biết ai đã từng sống ở đây?".
Họ giống như những đứa trẻ trong truyện cổ tích, có lẽ cũng đang chia sẻ bí mật trong khu vườn riêng của một bà tiên nào đó.
Lâm Tĩnh Lam lắc đầu: "Chỉ là sau khi lớn lên, thì nơi đây trở nên nhỏ hơn rất nhiều!".
- "Lúc nhỏ đều là anh ngồi, em đẩy, hôm nay có nên đổi người không nhỉ?".
Kỉ Hoa Ninh ngồi ngay ngắn trên đu: "Cuối cùng Tiểu Lam cũng thay mình đẩy đu, ha ha!".
Cô hình như đã quên rằng không biết mình đẩy đu thế nào mà đã làm Tiểu Lam ngã, khiến cậu khóc một hồi lâu.
Gió nhè nhẹ lùa qua mang tai, Kỉ Hoa Ninh duỗi thẳng đôi chân, khoan khoái ngồi trên chiếc xích đu như ngày còn nhỏ. Lâm Tĩnh Lam tựa nhẹ bên cạnh nhìn cô thật nồng nàn, trông nàng giống như một thiên thần vui vẻ, do bất cẩn mà lạc vào khu vườn của nhân gian. Thời gian biến đổi, giờ đây anh đã có đủ sức để đưa cô lên tận tầng cao, rồi lặng lẽ trên mặt đất đợi cô quay trở lại. Giữa họ đã từng có kiểu gần nhau trong gang tấc nhưng cách cả chân trời, nhưng giờ đây chân trời cũng gần ngay trong gang tấc.
Khi cô chầm chậm dừng lại, anh cúi xuống và nhẹ nhàng đặt lên má cô một nụ hôn.
Xích đu bay cao, mái tóc cô cũng bung theo gió.
Xích đu hạ xuống, anh hôn nhẹ lên khuôn mặt cô.
Trong khí trời dễ chịu, khu vườn dần nhuốm trong bóng hoàng hôn, cuối cùng thiên thần bé nhỏ trên chiếc xích đu cũng đắm chìm trong nụ hôn của chàng hoàng tử đẹp trai.
***
Khi các bạn vẫn còn là bạn bè, rất nhiều vấn đề không đến mức nhạy cảm như vậy; nhưng khi nâng cấp lên tiêu chuẩn tình nhân để đo lường người đó, anh ta bắt đầu không phù hợp với tiêu chuẩn nữa rồi.
Nửa đêm Kỉ Hoa Ninh bị tiếng điện thoại làm cho tỉnh giấc, tim cô đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Lại chuyện gì xảy ra nữa đây, nhưng không ngờ đó lại là cuộc điện thoại của Amanda, người đang mất ngủ vì buồn phiền.
"Chị ngủ không được. Xin lỗi em, Hoa Ninh, làm em mất ngủ phải không?".
Kỉ Hoa Ninh mỉm cười, bình tâm lại, "không sao, chị Mạn, có chuyện gì vậy chị?". Với những gì cô biết về Amanda thì chị ta nhất định sẽ không gọi cho cô vào lúc nửa đêm chỉ vì nguyên nhân mất ngủ.
Tựa hồ như ở đầu dây bên kia có tiếng thở dài của Amanda, "Bố của Nini kinh doanh thua lỗ, công ty đang rơi vào hoàn cảnh khó khăn. Anh ấy định trao quyền nuôi dưỡng Nini cho chị".
Amanda nhắc lại những lời mà người chồng trước đã nói với chị: "Anh cũng chẳng giấu gì em, tình hình của công ty hiện tại rất khó khăn, anh phải dốc toàn bộ sức lực cho công việc kinh doanh. Trong hoàn cảnh thế này, vợ anh lại đề nghị ly hôn, lúc này anh chẳng còn tâm sức đâu mà quản lý việc học hành của Nini, có khi còn sắp chẳng có nổi tiền để cho nó mua sách nữa. Anh biết công việc của em hiện rất tốt, hay để em chăm sóc cho Nini nhé, anh chả thiết cái gì, chỉ mong sao cho nó có một tương lai tốt một chút".
Tình Muộn Tình Muộn - Dạ Vĩ Lan