Cuộc chiến thật sự là giữa những gì bạn đã làm, và những gì bạn có thể làm. Bạn so sánh bạn với chính mình chứ không phải ai khác.

Geoffrey Gaberino

 
 
 
 
 
Tác giả: Chu Ngọc
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 123 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 538 / 9
Cập nhật: 2017-09-24 23:15:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 132 - Phần 2
gày hôm đó, ba người bọn Lục Tiểu Thanh, Lục Tiểu Lam, Khuynh Tường đứng cùng nhau, xa xa thấy Vô Diễm cùng Xuất Trần đứng chung một chỗ, không biết là đang nói cái gì, dù sao không khí có vẻ không thích hợp, bất quá ba người cũng đã tạo thành thói quen, hai người này từ sau khi gặp mặt chả có lúc nào là hòa thuận cả, mỗi ngày nếu không phải ta nhằm vào ngươi thì chính là ngươi nhằm vào ta, ban đầu Lục Tiểu Thanh còn khuyên vài câu, sau trực tiếp bỏ chạy lấy người không để ý tới nữa, muốn ồn ào thì cứ việc, nàng không thèm quan tâm đến nữa.
Lục Tiểu Lam dùng khủy tay huých Lục Tiểu Thanh nói: “Ngươi nói có phải hay không Xuất Trần ghen tị với Vô Diễm?”
Lục Tiểu Thanh đang uống nước, một ngụm phun hết cả ra ngoài, bắn lên cả người mình, lập tức căm tức nhìn Tiểu Lam, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi cảm thấy có thể sao?”
Lục Tiểu Lam nhàn nhã nhìn hai người đang đối chọi ở xa xa, lạnh lùng nói: “Trên cảm giác là khả năng không lớn, nhưng biểu hiện của hắn lại thể hiện như vậy.”
Khuynh Tường ở bên cạnh hắc hắc cười không ngừng nói: “Đại ca của ta làm việc cho tới bây giờ, cũng sẽ không có một người nào có thể đoán được hắn muốn làm gì, ban đầu vẫn rất tôn quý chững chạc, hiện tại đã vứt đi gông xiềng, tính cách có chút giống với thời niên thiếu, khả năng sẽ mang một chút ngả ngớn, một chút giảo hoạt, đây mới là bản tính của hắn, ta nghĩ có phải là do trước đây chưa tìm thấy được đối thủ, hiện tại hắn hình như là tìm được đối thủ, cho nên mới có bộ dạng như thế này?”
Lục Tiểu Thanh chống cằm nói: “Không hẳn vậy, ngươi nói Xuất Trần biểu hiện kỳ quái như vậy, là vì coi trọng ta? Hay là coi trọng Vô Diễm?”
Oàng, Khuynh Tường cùng Lục Tiểu Lam ở bên cạnh đều bị đả kích nghiêm trọng, Khuynh Tường ho khan một tiếng, nửa ngày thì thào nói: “Vấn đề này ta cũng...... Không xác định, theo hắn nhiều năm như vậy, trừ bỏ ngoài thân cận với ngươi một chút ra, những người còn lại hắn cũng không có cảm xúc phập phồng gì cả, biểu hiện mấy ngày nay có một chút nóng bỏng, này...... Này.”
Lục Tiểu Lam lau lau mồ hôi nói: “Không phải chứ, chẳng lẽ lại đúng như ta vừa nói hay sao? Bởi vì thích ngươi cho nên mới chống đối với Vô Diễm?”
Lục Tiểu Thanh còn thật sự bình tĩnh phân tích một chút, nói: “Khả năng này không lớn, ta cảm giác Xuất Trần thích ta, nhưng không phải là cái loại thích mà chúng ta đang nói đến, ta chưa từng thấy hắn ở trước mặt ta có biểu hiện nóng bỏng như vậy, các ngươi nhìn biểu tình hiện tại của hắn mà xem, thần thái như muốn bay lên kia, các ngươi đã từng gặp qua một lần nào khi hắn nhìn ta chưa?”
Khuynh Tường cùng Lục Tiểu Lam còn thật sự quan sát nửa ngày, sau cùng nhau lắc đầu nói: “Không có.”
Lục Tiểu Thanh lập tức vẻ mặt như đưa đám nói: “Không phải chứ, Xuất Trần, thiên hạ này mỹ nữ còn nhiều mà, ngươi không cần coi trọng Vô Diễm, ta dám cam đoan rằng Vô Diễm đối với cái này…này...... long dương chi phích không có hứng thú, Xuất Trần, ngươi là nam tử cực phẩm, sao có thể đả kích ta một cú nặng như vậy.”
Khuynh Tường cùng Lục Tiểu Lam cũng đồng thanh nói: “Cũng đả kích ta.” Lập tức ba người liếc nhau, bắt đầu huyên thuyên không ngừng, Xuất Trần đang cùng Vô Diễm đối chọi gay gắt ở phía xa xa, không khỏi rùng mình một cái, cảm giác vô cùng không tốt nhìn về phía ba người đang khe khẽ nói nhỏ.
Buổi chiều, Vô Diễm và Xuất Trần đều ở trong lều trại, chỉ thấy Vô Diễm ngồi ở bên trái, Xuất Trần ngồi ở bên cạnh hắn, đối diện còn lại là ba người bọn Lục Tiểu Thanh, Khuynh Tường, Lục Tiểu Lam, ba người nhìn nhau khóe miệng bắt đầu rút gân.
Xuất Trần thấy ba người tướng mạo kỳ quái, không khỏi hỏi: “Các ngươi làm sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Vô Diễm cũng đồng thời ngẩng đầu lên nhìn, liền lên tiếng hỏi: “Làm sao vậy, nói nghe một chút xem nào?”
Ba người cùng đồng thời lắc đầu nói: “Không có gì.” Trả lời rất chỉnh tề nhất định là đang giả bộ, Vô Diễm cùng Xuất Trần không khỏi nhíu mày nhìn nhau liếc mắt một cái, ba người bọn Lục Tiểu Thanh thấy hai người hợp tác ăn ý, không khỏi khóe miệng giật giật, Vô Diễm cùng Xuất Trần càng thêm khó hiểu, không khỏi đồng thời cùng nhìn bọn họ.
Vô Diễm, Xuất Trần, tùy tiện xuất hiện một người cũng đều là chủ nhân cường hãn, huống chi hiện tại lại xuất hiện hai người, Khuynh Tường chính là trường kỳ trung thành như một với Xuất Trần, há miệng thở dốc liền đang muốn mở miệng nói chuyện, bên ngoài trướng đột nhiên có người tiến vào báo cáo tình hình quân sự.
Vô Diễm xem qua sau thuận tiện nói: “Là Hồi Hột tộc sắp sửa bị thảm bại trong tay Đột Quyết, xem ra ta bên này phải nhanh chân hơn một bước, chờ Đột Quyết diệt Hồi Hột tộc xong sẽ quay đầu lại phản kích chúng ta, thì sẽ không còn cơ hội đối phó tốt như hôm nay nữa.”
Vừa nghe lời này, Lục Tiểu Lam đột nhiên biến sắc, trong nháy mắt lập tức liền kiềm chế xuống, lại vừa vặn bị Lục Tiểu Thanh đang chuẩn bị cùng hắn nói chuyện thấy được, lập tức Lục Tiểu Thanh ngẩn người, sau cũng không nói cái gì cả, quay sang nói với Vô Diễm: “ Đột Quyết này lại còn gây chiến tranh với Hồi Hột tộc sao?”
Vô Diễm gật gật đầu nói: “Đột Quyết trước cùng Hồi Hột tộc khai chiến, lại sợ chúng ta xuất binh quấy nhiễu, cho nên vây binh ở trên biên quan Đại Đường, vốn tính chắc rằng Đại Đường án binh bất động nhiều năm, thì sẽ không cùng bọn họ khai chiến, chính là bọn họ vừa có không đoán chắc mở đầu cũng không tính chuẩn kết cục, ta cũng là đi đến biên giới mới biết được bọn họ cùng lúc khai chiến với Hồi Hột tộc, cho nên mới có thể ở thời gian nhanh như vậy đánh tới nơi này.”
Lục Tiểu Thanh gật gật đầu liền không lên tiếng nữa, nàng vốn không biết về quân sự, thấy Xuất Trần lại chen vào nói muốn cùng Vô Diễm đánh giá tri thức quân sự, Lục Tiểu Thanh cũng không có nói gì, trong lòng không khỏi bắt đầu chú ý biểu tình của Lục Tiểu Lam hôm nay rõ ràng không được bình thường.
Không đợi Vô Diễm cùng Xuất Trần tranh luận ra thắng bại, Lục Tiểu Thanh liền không nói gì lôi kéo Lục Tiểu Lam đi ra ngoài, dù sao về sau còn nhiều cơ hội cùng Vô Diễm ở chung, không phải là chỉ có một lần này.
Lục Tiểu Lam đưa Lục Tiểu Thanh về lều trại liền muốn rời đi, Lục Tiểu Thanh đột nhiên mở miệng nói: “Không có gì muốn nói với ta sao?”
Lục Tiểu Lam toàn thân chấn động, quay đầu lại lạnh lùng nhìn chăm chú vào Lục Tiểu Thanh, Lục Tiểu Thanh vỗ vỗ bên cạnh ý bảo Lục Tiểu Lam lại đây ngồi xuống, sau nói: “Ngươi không phải là huynh đệ của ta sao, có cái gì muốn nói thì cứ nói ra đi, ta có thể hỗ trợ nhất định sẽ giúp, không thể hỗ trợ được cũng sẽ nghĩ ra biện pháp giúp ngươi, ngươi cũng biết con người của ta là luôn luôn bao che khuyết điểm mà.”
Nửa ngày không thấy Lục Tiểu Lam lên tiếng, Lục Tiểu Thanh thấy thần sắc của Lục Tiểu Lam hình như có chút giãy giụa, liền vỗ vỗ vai hắn nói: “Nếu không muốn nói thì thôi, lúc nào muốn nói đều hoan nghênh ngươi đến tìm ta, kỳ thật ta cũng chỉ muốn mọi người ở bên cạnh ta được sống thật vui vẻ là được rồi, ta không hy vọng các ngươi không vui.” Dứt lời lại mỉm cười vỗ vỗ bả vai Lục Tiểu Lam.
Trầm mặc nửa ngày, ngay tại lúc Lục Tiểu Thanh không còn kiên nhẫn chờ nữa, thì Lục Tiểu Lam đột nhiên mở miệng nói: “Ta tên là Ngõa Thứ Y Thành, là con của đệ đệ Đại hãn Hồi Hột tộc.”
Lục Tiểu Thanh từ trên xuống dưới đánh giá Lục Tiểu Lam một lượt, chậc chậc tán dương: “Ta đã nói là Tiểu Lam của ta lai lịch không tầm thường mà, không nghĩ tới lại là một vương tử.”
Lục Tiểu Lam lắc đầu nói: “Không phải, thân phận của ta ở Hồi Hột tộc không được tính là vương tử, chỉ có con của Đại Hãn mới có thể có được danh xưng là vương tử, ta chỉ có thể được xem như là một bối tử (*), có lẽ ngay cả bối tử đều không phải.”
(*bối tử: đứa con bảo bối)
Lục Tiểu Thanh không khỏi nghi ngờ nói: “Có ý gì?”
Lục Tiểu Lam trầm mặc một lát, lạnh lùng mở miệng nói: “Cha ta ở một lần say rượu đã cùng một tỳ nữ sinh hạ ra một tạp chủng, không có huyết thống cao quý của vương thất Hồi Hột tộc, không có tất cả những thứ thuộc về ta, chỉ có hai chữ tạp chủng luôn đi theo cùng ta, ta ở Hồi Hột tộc chính là một tạp chủng.”
Lục Tiểu Thanh thấy trong mắt của Lục Tiểu Lam bắn ra sự hung tàn như dã thú, ánh mắt oán hận kia giống hệt như lúc bị nàng mua vậy, nhìn vẻ mặt bất khuất phẫn nộ này, làm cho nàng nhất thời duỗi tay ra giữ chặt lấy bàn tay lạnh như băng của Lục Tiểu Lam, gắt gao nắm ở trong lòng bàn tay của mình.
Lục Tiểu Lam không có nhìn Lục Tiểu Thanh, chậm rãi nói: “Trước ta còn có bảy huynh đệ, bọn họ càng là xem thường ta, ta lại càng là muốn chứng tỏ mình, ta lại càng muốn phải xuất sắc hơn so với bọn họ, tuy rằng rất khó khăn, nhưng là ta rốt cục có thể đứng ở trên vị trí của mình, ta dùng chính đôi tay của mình để lấy được tất cả những thứ thuộc về ta, ta đã cho rằng mình đã thành công, đã không để cho người khác xem thường ta, thậm chí ngược lại chính là tán dương ta, nhưng là ta sai rồi, sai thiếu chút nữa bỏ cả mạng.”
Lục Tiểu Lam nhìn thấy Lục Tiểu Thanh vẻ mặt thân thiết cùng ủng hộ, lại nói tiếp: “Có biết vì sao Hồi Hột tộc cường đại như thế mà chỉ ở trong thời gian ngắn đã bị Đột Quyết tiêu diệt như vậy không? Đó là bởi vì Đại Hãn đã chết, nhưng không có trao lại quyền vị cho con của hắn, cho nên toàn bộ con cháu trong vương thất đều không có một ai có tư cách ngồi lên vị trí đó, ta cũng không ngoại trừ.”
Tay Lục Tiểu Thanh nắm tay Lục Tiểu Lam, cảm giác được toàn thân Lục Tiểu Lam đang không ngừng run run, không khỏi duỗi tay ra ôm lấy bả vai Tiểu Lam, giống như một tỷ tỷ đang an ủi đệ đệ vậy, nhẹ nhàng vuốt lưng để cho hắn bình ổn lại cảm xúc.
Lục Tiểu Lam lật tay bắt lấy tay Lục Tiểu Thanh, khóe miệng hiện lên một nụ cười tàn nhẫn, nói: “Tại sao con người phải ở giữa nhiều lựa chọn như vậy, ta không phải là người có thế lực nhất, nhưng là ta nhất định phải là người giỏi nhất, ta đã cho rằng ta có thể đạt được vị trí kia, tuy rằng ta không thích vị trí kia, nhưng là ta có thể chứng minh được năng lực của ta, ta có thể chứng minh ta không có huyết thống cao quý nhưng ta cũng là người đáng được trân trọng.
Nhưng là ta thất bại, ta bị thuộc hạ thân tín nhất của mình bán đứng, bọn họ thông đồng với ca ca ta phái sát thủ giết ta, sau ba ngày ba đêm đuổi giết, người đi theo ta không còn một ai sống sót, chỉ còn lại có một mình ta từ trong đống người chết đó bò đi ra, ta vĩnh viễn không bao giờ quên được ba ngày ba đêm đó, vĩnh viễn không bao giờ quên.”
Lục Tiểu Thanh không khỏi cảm nhận được tuyệt vọng cùng sợ hãi của Lục Tiểu Lam, cũng cảm nhận được sát khí nồng đậm của hắn, trong lòng không khỏi than nhẹ một tiếng, dưới ánh mắt dã thú như vậy, chính mình cũng đã sớm biết quá khứ của Tiểu Lam cũng không tốt gì, bất quá không nghĩ tới cư nhiên lại xấu như vậy.
Lục Tiểu Lam cứ thế nói: “Sau ta lại bị người buôn bán nô lệ bắt được, ta không còn khí lực để phản kháng cũng không muốn phản kháng, bọn họ mang ta ra khỏi Hồi Hột tộc, về sau liền gặp ngươi.” Dứt lời hít thật sâu một hơi, nhắm mắt lại làm dịu đi cảm xúc lạnh như băng.
Lục Tiểu Thanh vỗ nhẹ bả vai Lục Tiểu Lam, ôn nhu nói: “Tiểu Lam, ta không yêu cầu ngươi hãy quên đi, ta chỉ muốn nói với ngươi, bởi vì quá khứ đã như vậy, cho nên mới càng phải quý trọng tương lai, con người là phải nhìn về tương lai, không nên sống ở quá khứ, chỉ có thể sống ở hiện tại. Tiểu Lam, không cần thương tâm cũng không cần tuyệt vọng, lại càng không cần phải oán giận, có chúng ta làm bằng hữu tốt bên cạnh ngươi, ta cảm thấy cuộc sống như vậy dễ chịu hơn rất nhiều so với khi ngươi ở nơi không có thân tình kia.”
Lục Tiểu Lam mở mắt ra nhìn Lục Tiểu Thanh, nhìn gương mặt chân thành của nàng, không khỏi nói: “Ta trước kia vẫn không nghĩ ra, vẫn cảm thấy ta rất hèn mọn hạ lưu, bởi vì ta có huyết thống như vậy, huyết thống làm cho người ta khinh thường, nhưng là khi ngươi che trở ở trước mặt ta chống lại Gia Luật Cuồng Sở, quỳ xuống chém xiềng xích ở chân cho ta, đối đãi với nô lệ giống như với huynh đệ vậy, người cao quý xinh đẹp như ngươi cư nhiên lại khom lưng vì ta, ta ở tại một khắc đó mê mang.
Thời gian đi theo ngươi càng lâu, càng cảm thấy việc ta chấp nhất cũng không đáng giá để ý như vậy, ngươi thật sự là một chủ nhân đặc biệt, đặc biệt đến nỗi ta cư nhiên phát hiện ra ta có thể cười, có thể làm việc mà không cần phải để ý đến bất kỳ kẻ nào, hòa đồng cùng với mọi người.”
Lục Tiểu Thanh lập tức cười nói: "Nếu vậy thì tốt, Tiểu Lam, người cả đời sống vui vẻ là được rồi, không cần phải chấp nhất làm gì cả, chấp nhất là khổ, đã nghĩ thoáng được là tốt.”
Lục Tiểu Lam gắt gao nhìn chằm chằm Lục Tiểu Thanh, thấy ý cười trên mặt nàng, nửa ngày mở miệng nói: “Ta muốn ngươi giúp ta cứu lấy Hồi Hột tộc.”
Lục Tiểu Thanh đầu tiên là ngẩn người, sau đó nói: “Ngươi muốn vị trí kia?”
“Không cần, vị trí đó chỉ là một trói buộc, trước kia ta dùng hết tâm cơ tận tâm theo đuổi nó, hiện tại xem ra chỉ là tự chuốc lấy phiền vào mình, ta cảm thấy vẫn là làm huynh đệ của ngươi tốt hơn nhiều, phiêu bạt khắp chân trời góc bể không hẳn không phải là một chuyện tốt, ta chỉ là không muốn Hồi Hột tộc bị Đột Quyết hủy diệt, dù sao nơi đó cũng từng là nhà của ta.”
Lục Tiểu Thanh nhìn thẳng vào cặp mắt màu lam của Lục Tiểu Lam, gật gật đầu nói: “Được, chuyện của Tiểu Lam chính là chuyện của ta, ta giúp ngươi, ta không giúp được ngươi, ta tìm người giúp ngươi, tóm lại là ngươi cứ yên tâm đi.”
Quay về đời Đường làm lưu manh Quay về đời Đường làm lưu manh - Chu Ngọc