Số lần đọc/download: 1062 / 11
Cập nhật: 2017-05-20 08:59:49 +0700
Chương 106
K
HI GAR FACE ĐI ĐẾN CHỔ GIAO NHAU CỦA HAI. Bờ sông, nơi con sông Bayou Tartine tách ra khỏi đứa em gái của nó, con sông Tartine nhỏ, vết thương ở chân hắn chợt đau nhói lên. Hắn luồn tay vào cái túi bên hông và kéo ra cái chai bẹt đựng rượu, cầm nó nghiêng ngang đầu và nốc một hơi dài thứ rượu rum mà hắn vẫn dùng làm bữa điểm tâm, bữa ăn trưa và bữa tối. Nếu hắn uống đủ liều thì rượu sẽ làm tê vết thương ở chỗ bị con chó cắn. Hắn đưa tay chùi miệng và lại uống thêm một hơi nữa. Từ hôm qua đến giờ hắn không ngủ được, lại thêm phải đi bộ một quãng dài từ căn nhà nghiêng đến nơi phân dòng của hai con sông nên giờ hắn mệt lả.
Bên bờ sông có mọc lên một cây bách già. Đã bao nhiêu lần hắn ngồi ở đây, ngay dưới cái cây này. Con thuyền độc mộc của hắn cột vào một trong vô vàn những rễ lồi của cây mọc thò vào dòng nước. Nhưng cái thân cây thì lại mọc trên bờ lầy lội cách mặt nước những hơn ba mét. Đây là nơi hắn sẽ đợi con cá sấu chúa. Cơn mưa vẫn giăng nhẹ trên bầu trời và hắn cảm thấy mệt mỏi vì người bị ướt nhèm. Hắn sẽ dễ dàng tìm được một vài chỗ trú mưa ở cái cây bách hiếu khách này. Hắn kéo con chỏ tả tơi về phía bờ sông.
“Ngồi đây, con chó ngu ngốc này,” và Ranger, lúc này chẳng sót lại chút sức lực nào, ngồi xuống. Rồi Gar Face bước đi, tay vẫn cầm một đầu sợi xích.
Một người như Gar Face sẽ chẳng bao giờ bước xuống sông mà không cầm theo súng. Khẩu súng trường là vật có giá trị duy nhất mà hắn sở hữu, là biểu tượng duy nhất của mối liên kết với loài người. Hắn nâng sợi dây đeo qua quá đầu và nhấc khẩu súng ra khỏi lưng. Rồi hắn tựa lưng vào thân cây và ngồi thụp xuống, đặt khẩu súng lên mặt đất. Vì không thấy mặt trời nên khó mà xác định được lúc đó là vào thời điểm nào của ngày, nhưng Gar Face biết rằng phải vài giờ nữa con cá sấu khổng lồ mới nổi lên mặt nước để kiếm mồi. Thường thì cá sấu đi săn mồi về đêm.
Hắn sẽ đợi. Hắn quấn sợi dây xích xung quanh thân cây và nhìn ra phía Ranger bây giờ đang ở gần sát mặt nước. “Một con mồi sống lí tưởng!” hắn nói. Rồi hắn tự chúc mừng về cái kế hoạch tuyệt vời của mình. Hắn nhìn con chó bỏ đi. “Tuyệt hảo,” hắn nhắc lại. Hắn lại tu thêm một ngụm rượu rum dài rồi ngồi thụp xuống gốc cây. “Hoàn hảo,” hắn nói lầm bầm trong miệng thêm một lần nữa khi nhắm mắt lại.
Ranger không nghe thấy tiếng nói của gã chủ. Từng phân một trên người nó bị quấn chặt trong một vầng đau đớn. Nó hít không khí, cố đẩy chút hơi đi qua cái lưỡi sưng vù. Cánh mũi của nó lúc này hoàn toàn bị bịt kín. Nó biết rằng sớm hay muộn gì con cá sấu cũng sẽ nổi lên. Nó đã từng đi săn cá sấu nhiều lần. Đã từng nhìn thấy Gar Face buộc một con thú vào cái cọc, giống hệt như hiện giờ nó cũng đang bị cột vào cọc. Nó biết rằng máu đang chảy nhỏ từ miệng nó sẽ là thứ mồi nhử tốt nhất. Nó chỉ hi vọng là mọi chuyện sẽ xảy ra thật nhanh. Và cũng giống như gã đàn ông đang nhắm mắt ngồi ở gốc cây, con chó già cũng nhắm nghiền hai mắt lại.
Liệu một con chó đã từng bị đánh đập với một miếng ván, đã phải bước đi cả dặm đường trên bốn chân run rẩy vì đau đớn, đã phải há hốc miệng ra để đớp lấy hơi theo mỗi bước chân, có đáng hưởng một chút gì đó tử tế được không? Một con chó đã luôn thành thật với những người mà nó yêu quý, và ngay cả với người mà nó không hề thương mến, đã thi hành công việc mà chẳng hề thốt ra một lời than vãn, liệu nó có được hưởng một chút thoải mái nào đó trong hoàn cảnh đầy đau đớn này không? Một con chó như vậy thì đáng được nhiều hơn thế. Một chút gì đó ngọt ngào chứ. Khi Sabine nhìn thấy Gar Face đang ngủ thiếp đi, nó chạy vụt ra từ chỗ ẩn nấp của mình và cuộn tròn người vào dưới một bên tai dài và mềm mượt như lụa của Ranger. Nó cố gắng kêu rừ rừ vào tai con chó thật rõ ràng. Nó liếm vào một bên mặt phủ lông mịn, liếm sạch vết máu từ mũi con chó, nó đặt mũi mình vào sát bên mũi Ranger. Nó yêu quý con chó vô cùng. Bằng tất cả tâm hồn mình, nó hết lòng yêu mến Ranger.
Con chó cố gắng nhấc đầu lên để liếm con mèo con với cái lưỡi dài, thế nhưng điều đó cũng vượt quá sức nó. Nó cần phải bảo con mèo hãy chạy đi, đi khỏi nơi này ngay lập tức, rằng nó đừng có ở lại đây. Cứ nấn ná ở đây thì rất nguy hiểm. Đó là những gì mà nó muốn nói với con mèo nhưng không thốt ra được. Thay vào đó, nó lại lắng nghe tiếng rừ rừ nhẹ nhàng từ con mèo nhỏ và quên đi nỗi đau đớn khi hít vào.
Và rồi nó nghe thấy một tiếng động khác, một cái gì đó khác hơn tiếng kêu rừ rừ êm ái của Sabine. Đó là tiếng kêu vo vo giống tiếng ong bay nhưng dịu dàng hơn. Nó gắng sức hé mở một con mắt sưng vù. Một con chim ruồi! Trong buổi chiều tàn mưa giăng, con chim nhỏ sáng lấp lánh như một cái cầu vồng bé xíu hiện lên trong tầm nhìn đã bị méo mó của nó.
Ranger thở dài. Nó có thể cảm thấy Sabine vẫn đang kêu rừ rừ bên dưới tai nó.
Từ trên cành cây cao, Grandmother nhìn xuống. Một con người! Khi mụ còn nằm ở trong bình, mụ đã thề là sẽ tránh xa loài người, thề là sẽ chẳng bao giờ dính líu gì với con người nữa. Vậy mà bây giờ lại có một tên ở ngay bên dưới mụ. Bao tử mụ sôi lên. Mụ đang đói, thế nhưng gã đàn ông đó lại quá to lớn, thậm chí là với đôi hàm vĩ đại của mụ. Mụ sẽ đợi một thứ gì đó nhỏ hơn, một thứ gì không bốc mùi tệ hại như thế. Mụ vốn rất kiên nhẫn mà.
Khi Puck lần đến nơi hợp luu của hai con sông nhánh, nó nhìn thấy một con chim ruồi ở ngay phía trước mặt nó. Con chim cất cánh bay cao dần lên. Lượn từ bên này sang bên kia, sáng lấp lánh trong bầu trời nhạt nhòa mưa. Trước đây, nó đã từng nhìn thấy một con chim ruồi, thường xuyên trông thấy nữa là. Một con chim ruồi. Nhưng lần này thì con chim bay gần sát vào nó, nó còn nghe thấy tiếng vỗ cánh vù vù hỗn loạn của con chim.
Nó chạy lon ton theo sau con chim như bị mê hoặc, nhưng con chim bé xíu lại tỏa ra thêm một làn ánh sáng nữa và bay vụt lên cành cây bách. Bất cứ ai đã từng biết về loài mèo đều hiểu rõ rằng chúng rất dễ dàng xao lãng khi có thứ gì đó cứ lượn qua lượn lại trước mặt chúng. Ngay cả một con mèo đang mang trên mình một sứ mạng. Puck cũng thế. Tất cả những thứ gì chuyển động qua lại đều thôi miên nó; nó mê mẩn như bị bỏ bùa. Chẳng cần suy nghĩ, Puck trèo lên cái cây già cỗi để bám theo con chim. Nhưng ngay khi nó vừa leo lên một trong những cành cây thấp ở bên dưới thì con chim đã biến mất. Puck nhìn xuống. Nó chợt rít lên.
Kìa, ở ngay dưới gốc cây là Gar Face đang ngồi sụp xuống bên thân cây to tướng. Puck cảm thấy cơn giận dữ dâng lên trong ngực nó. Nó nhìn gã đàn ông quỷ sứ, kẻ đã túm lấy nó bằng đôi bàn tay gớm guốc nồng nặc mùi cá và mùi xương. Rồi nó để ý thấy chân hắn có một vết thương. Máu. Vậy là cái mùi máu lạ mà nó ngửi thấy bên cạnh mùi máu của Ranger chính là máu của Gar Face.
Nó đưa mắt tiếp tục dõi theo và nhìn thấy sợi dây xích cũ kĩ, sợi dây xích đáng ghét đang cột vào thân cây. Và tiếp theo, cách đó chỉ hơn ba mét, chính là họ. Ranger! Sabine!
Nó chuẩn bị nhảy xuống, để chạy về phía họ, thèm muốn đến nhức nhối được liếm vào hai cái tai rũ dài của Ranger, được dùng hai chân của mình ôm choàng lấy Sabine và liếm mặt con mèo chị, cái mũi và hai tai của nó. Người chị sinh đôi của nó. Người bạn thân thiết của nó. Nó sắp sửa bắt đầu hành động thì nó chợt nhớ ra - Gar Face.
Ngoài ra còn có một thứ nữa, khẩu súng trường. Lông trên lưng nó dựng đứng lên. Nó cần phải đến gần chỗ Ranger và Sabine mà không đánh thức Gar Face dậy. Làm sao đây?
Nó trườn ra xa về phía đầu cành để nhìn cho rõ hơn tình huống. Nó không thấy Grandmother Moccasin đang cuộn chặt người vào cái cành cây ở ngay trên đầu nó. Nó không nhìn thấy nước da đen bóng đến nỗi ngả sang màu xanh thẫm của mụ, không nhìn thấy mụ đang từ từ nới lỏng cái thân hình dài dằng dặc ra khỏi cành cây. Puck không nhìn thấy Grandmother. Tất cả những gì nó nhìn thấy là Sabine và Ranger cùng với gã đàn ông khủng khiếp đang ở dưới gốc cây.