Nghị lực và sự kiên nhẫn cần có cho bất kỳ ai, ở bất kỳ vị trí nào.

Theodore F. Merseles

 
 
 
 
 
Tác giả: Priest
Thể loại: Kiếm Hiệp
Biên tập: Vô Tranh
Upload bìa: Vô Tranh
Số chương: 175
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 18
Cập nhật: 2021-02-08 09:04:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 105: Hội Minh
ại khái là biết mình chạy không thoát, mấy ngày sau, Tạ Doãn yên tĩnh hơn không ít.
Chu Phỉ lười để ý hắn, hắn liền ngán ngẩm mượn Lý Thịnh mấy quyển “du ký”, chuẩn bị dùng để thôi miên, kết quả vừa mở ra xem thì phát hiện quyển du ký này siêu phàm thoát tục, khác với du ký bình thường. Nó chính là “Sơn hải kinh” phiên bản lỗi đương thời, ghi lại việc tác giả đi du lịch núi sông cùng vô số câu chuyện truyền kỳ cấm trẻ em xảy ra giữa các yêu ma quỷ quái, vô cùng mới mẻ.
Tạ Doãn lập tức mừng như nhặt được bảo bối, đàng hoàng đóng cửa đọc sách.
Hắn đàng hoàng, Chu Phỉ ngược lại lại có chút không quen, luôn cảm thấy hắn còn chiêu trò gì đó chưa xài. Tạ Doãn nghe được, vì không phụ kỳ vọng của nàng, qua một ngày hắn dùng miếng gỗ nhỏ khắc một con thiêu thân thật sống động đưa cho nàng, trên cánh còn khắc chữ “yêu” đỏm dáng (1)… sau đó hắn ôm cái chân bị khóa trốn trên nóc nhà cả ngày không dám xuống.
(1) Từ “yêu nga tử” (幺蛾子) nghĩa là: chiêu trò, chủ ý xấu; trong đó, từ “nga tử” (蛾子) nghĩa là: con thiêu thân; Tạ Doãn khắc con thiêu thân có chữ “yêu” (幺: út, nhỏ) để thể hiện là hắn có “yêu nga tử”, tức có “chiêu trò”.
Ba ngày sau, “đại hội anh hùng chinh Bắc” của Hoắc Liên Đào đúng hạn cử hành.
Dư luận xôn xao thời gian dài như vậy mà Hoắc Liên Đào còn không rõ hoa văn sóng nước thì thứ gắn trên cổ ông ta e chỉ xứng gọi là cái bô thôi.
Nhưng dẫu sao đến bây giờ cũng đã muộn, lời đã nói ra như nước hắt đi, anh hùng thiếp của ông ta đã phát đến mọi ngóc ngách, muốn người ta xem nó như không có là chuyện không thể nào, Hoắc Liên Đào hiện rơi vào thế cưỡi hổ khó xuống.
Khi ông ta chạy khỏi Nhạc Dương đã sảng khoái vứt lại những người già yếu bệnh tật cũng như những người làm việc không nhanh nhạy, người bên cạnh ông ta bây giờ đều là người đắc lực của Hoắc gia bảo. Ông ta xây dựng một trang viên ngoại thành đủ chứa cả vạn người, các gia đinh qua lại có nề nếp, khách mời và khách không mời tuy nhân số đông đảo nhưng có thể nói là ngay ngắn rõ ràng.
Cổng trang viên có một con đường lớn, mấy ông lão râu tóc bạc trắng dẫn theo đám hậu sinh long tinh hổ mãnh đứng hai bên đường, đao kiếm chỉnh tề, uy nghiêm lẫm liệt.
Ngoài cổng có một đám cô nương không biết tìm từ đâu tới dẫn đường, ai nấy đều mặc y phục hồng đào, thân hình như rắn nước, đôi má như tỏa ánh hào quang, bất kể người tới là kẻ lỗ mãng bẩn thỉu hay gã háo sắc nước miếng chảy ròng ròng, họ đều cười duyên dáng dịu dàng đón tiếp, thoạt nhìn như cùng một mẹ sinh ra.
Khách vừa vào cổng, các cô nương hỏi ngay:
– Xin hỏi vị anh hùng này có anh hùng thiếp hay không?
Hỏi xong, bất kể người tới đáp “có” hay “không”, câu kế tiếp của các nàng đều là “mời ngài vào trong”, sau đó phái một cô nương ra dẫn đường, hình như chỉ nói hai câu đó.
Lý Nghiên vốn tưởng có thể thấy ít sự cố ở cổng, ai ngờ lại hòa bình như thế, muội ấy vừa đi theo nữ tử dẫn đường, vừa không kìm được thì thầm bên tai Chu Phỉ:
– Có thiếp mời hay không có thiếp mời cũng cho vào mà, còn hỏi làm gì?
Chu Phỉ “suỵt” muội ấy, cẩn thận nhìn quanh.
Sau khi vào cổng lớn trang viên phải băng qua một bãi đá, đá cao khoảng một trượng, ngã xuống đập chết người là không thành vấn đề, đá thấp chưa tới đầu gối, bày ra chằng chịt đan xen.
Người ngoài vừa vào liền không hiểu sao có cảm giác âm u khó chịu, nhìn chằm chằm những tảng đá đó thời gian dài có thể váng đầu hoa mắt, khiến người ta đành đưa mắt nhìn con đường hẹp quanh co giữa tảng đá.
Con đường hẹp đó không hề thẳng mà thông suốt bốn phương tám hướng như mạng nhện, hơi không cẩn thận sẽ rơi vào trong biển đá, người bình thường đi hai bước là sẽ mơ mơ màng màng, chỉ có thể dựa vào nữ tử dẫn đường phía trước.
Tạ Doãn ở bên cạnh nói leo vào:
– Đương nhiên không phải, trận pháp trong bãi đá tinh diệu, vào rồi chỉ có thể nghe người ta an bài, muội không ngại có thể hỏi vị cô nương dẫn đường này xem, người có thiếp mời và không có thiếp mời có phải được an bài cùng một chỗ hay không?
Cô nương dẫn đầu che miệng cười khẽ với hắn, vì cảm thấy ngoại hình hắn tuấn tú nên không khỏi chú ý nhiều, nhưng chú ý thì chú ý, nàng ấy vẫn không hề hé răng. Những nữ nhân này trừ hai câu hỏi ở cổng thì như biến thành người câm, bất luận người khác ép hỏi thế nào cũng chỉ cười không nói.
Nụ cười ấy như có sẵn trên khuôn mặt, nhìn lâu, Chu Phỉ lại cảm thấy họ không giống như người sống, quá đáng sợ.
Tạ Doãn thấy thăm dò không có kết quả liền dùng quạt che mặt, cúi đầu nói bên tai Chu Phỉ:
– Xong, xem ra mỹ nhân kế không có tác dụng.
Chu Phỉ xưa nay luôn cảm thấy những đoạn hát vừa quyến rũ vừa hỏi người ta mình có đẹp hay không là rất mất mặt, ai cũng hai con mắt một cái mũi, cùng lắm là hợp mắt hay không hợp mắt thôi, đẹp chỗ nào? Bởi vậy nàng luôn lúng túng thay nhân vật trong câu chuyện, bây giờ nghe Tạ Doãn há mồm tự xưng “mỹ nhân”, không khỏi một lần nữa bái phục độ dày da mặt của hắn.
Vì có thể ra ngoài thông gió nên Tạ Doãn hiếm hoi được không cần treo một chân lên, đầu kia của khóa Thiên Môn tạm khóa vào tay Chu Phỉ, Tạ Doãn không biết lấy đâu ra một chiếc áo bào tay áo rộng rủ xuống che khuất cái khóa kia, không đẩy ống tay áo ra kiểm tra kỹ sẽ không nhìn ra chỗ khác thường.
Nhưng trang phục áo bào tay áo rộng này của Tạ Doãn lại chính là chỗ khác thường, người khác tham gia anh hùng hội đa phần đều mặc áo chẽn tiện lợi để chuẩn bị đánh nhau, chỉ có hắn là ăn mặc như tới để làm thi từ ca phú ca ngợi các anh hùng.
Chu Phỉ không để ý tới những lời nói hươu nói vượn của Tạ Doãn, thấy sắp đến cuối bãi đá, nàng quay đầu nhìn lối về, cau mày nói:
– Người tới ai cũng tốt tính vậy à, ngoan ngoãn đàng hoàng đi theo họ?
Chu Thần thấy hai người họ châu đầu ghé tai thì gò má bạnh ra, lập tức dời ánh mắt, mặt không cảm xúc. Ngay lúc hắn không tập trung, chợt một cái bóng đỏ chui qua chân, Chu Thần sợ hết hồn, không khỏi kêu “á” lên một tiếng.
Chu Phỉ phản ứng cực nhanh, một cước đá qua, mũi chân khều nhẹ trên thứ kia, đá nó bay ngang ra ngoài, rơi xuống đất nằm một đống, hiển nhiên là bị dọa sợ, đầu nhỏ hình tam giác ngỏng lên cao cao, ra vẻ hung ác há miệng đầy răng độc với nàng.
Chu Thần dịch về sau nửa bước, suýt ngã ngửa, lúc này mới nhìn rõ đó là một con rắn nhỏ to cỡ ngón tay cái, không khỏi quẫn đến mức mặt đỏ tới mang tai, không dám ngẩng đầu.
May mà hắn không phải người sợ nhất.
Dương Cẩn bên cạnh vừa thấy con rắn kia, lập tức sắc mặt đại biến, lùi liên tục ba bốn bước, xách Đoạn Nhạn đao chắn trước người như gặp đại địch. Chu Phỉ năm xưa còn không được đối xử với thái độ nghênh địch trịnh trọng như vậy đâu.
Lý Nghiên nói:
– A, muội chưa thấy con rắn đỏ như vậy bao giờ!
Nói rồi, muội ấy vô cùng yêu thích tiến lên một bước, nhặt một thanh gỗ nhỏ.
Ngô Sở Sở bên cạnh lúc này mới cảm nhận được Lý Nghiên đúng là muội muội Chu Phỉ, ít nhất lá gan to bằng trời này đã được kế thừa y chang, nàng ấy vội nói:
– Cẩn thận, có độc…
Lời chưa dứt, Lý Nghiên đã ra tay như chớp giật, dùng cây gậy nhỏ vụt nhanh về phía rắn, con rắn cũng hung hãn, thấy mộc côn đột kích thì quay đầu cắn, vào khoảnh khắc nó quay đầu, Lý Nghiên liền nhân cơ hội nắm lấy chỗ bảy tấc của nó, cười ha ha xách lên, dương dương tự đắc:
– Muội bắt được rồi!
Người của Hưng Nam tiêu cục đồng loạt lùi hai bước, cách xa quái thai Lý Nghiên này.
Gân xanh trên trán Lý Thịnh đều nhảy lên.
Lúc này, cách đó không xa có người mở miệng nói:
– Buông ra, đó là rắn của ta.
Lý Nghiên sững sờ, quay đầu thấy Độc lang trung Ưng Hà Tòng không biết từ bao giờ đã tới gần.
Ưng Hà Tòng không có bạn đi cùng, cũng không có người dẫn đường, chỉ một mình hắn đeo gùi rắn đi vào bãi đá cổ quái này như đi dạo trong sân nhà.
Nữ tử dẫn đường ban nãy thấy Lý Nghiên bắt rắn cũng mặt không biến sắc cuối cùng đã thay đổi sắc mặt, tiến lên hỏi:
– Ngươi là ai? Sao lại vào được?
Ưng Hà Tòng tỉnh bơ nói:
– Ta rắc thuốc bột trên người cô. Trong vòng ba dặm, cô đi đâu, rắn của ta theo đến đó.
Nữ tử dẫn đường lập tức cảm thấy như người đầy ung nhọt, tay buông thõng bên thân không tự chủ run lên, thoạt nhìn như muốn lột da mình.
Ưng Hà Tòng lại nói:
– Nếu Hoắc bảo chủ thật rộng rãi như vậy, ai cũng cho vào thì sao còn hỏi trước là có thiếp mời hay không có thiếp mời? Các ngươi là muốn phái người đưa bọn ta đến những chỗ khác nhau, lỡ có gì xảy ra thì một lưới tóm gọn chứ gì?
Trong lúc hắn nói, tiếng “sột soạt” trong bụi cỏ xung quanh vang lên không ngừng, rõ ràng chỉ là những cơn gió nhẹ thổi qua bãi cỏ, nhưng vì sự xuất hiện của Độc lang trung mà người nào người nấy đều không khỏi thần hồn nát thần tính nghi ngờ trong cỏ có rắn.
Trên cổ nữ tử dẫn đường nổi lên một lớp da gà có thể thấy bằng mắt thường, gắng gượng cười nói:
– Công tử nói đùa rồi.
Ưng Hà Tòng nở nụ cười cứng nhắc hư thận, đưa tay nói:
– Vậy mời tự nhiên, không cần quản ta.
Thần sắc nữ tử dẫn đường hơi thay đổi, đôi mắt hẹp dài nheo lại, trên tay bị ống tay áo dài màu hồng đào che khuất lóe lên ánh sáng xanh đen, đúng lúc này, Tạ Doãn chợt bước lên, hơi nghiêng người chắn Ưng Hà Tòng, giơ quạt làm tư thế mời với nữ tử đó, vô cùng hòa nhã nói:
– Cô nương, hẳn phía sau còn rất đông khách, chúng ta đừng trì hoãn nhé?
Nữ tử dẫn đường lúc đó cảm thấy có một luồng sức mạnh tuy nhu hòa nhưng lạnh lẽo băng qua không khí ập tới, không nặng không nhẹ đánh vào khớp ngón tay, tay nàng ta run lên, suýt không cầm chắc vật trong tay, lập tức giật mình biến sắc, mở to mắt nhìn Tạ Doãn.
Tạ Doãn phe phẩy quạt trong tay, cười rạng rỡ nói:
– Tại hạ bất tài, cũng không trúng mỹ nhân kế.
Người dẫn đường vô cùng thức thời, thấy thực lực cách xa bèn không chống đối nữa, mặt không đổi sắc xoay người lại, như một con rối hình người im lặng đưa họ tới chỗ ngồi.
Hoắc Liên Đào quả nhiên tài lực kinh người, trong trang viên có một cái hồ rất rộng không biết do sẵn có hay do con người đào móc, chính giữa là nhà thủy tạ lớn, bên trên cắm lá cờ Hoắc gia bảo.
Cái hồ này đã chia đám người thành hai, nhãn lực Chu Phỉ tốt, nhìn thấy ở xa xa bờ bên kia có một cái quan tài lớn. Xem ra khách không mời mà đến đều được sắp xếp bên đó.
Ưng Hà Tòng tự xông vào, không ai chào hắn, hắn cũng không ngồi, chỉ đeo gùi cãi cọ với Lý Nghiên, đòi muội ấy trả rắn. Danh tiếng của hắn khủng bố nhưng hắn không hề hung thần ác sát, ngược lại khá ôn hòa, ngoại trừ ban đầu hơi bất hòa mấy câu với nữ tử dẫn đường, ngoài ra hắn không hề lộ tính công kích, Lý Thịnh ban đầu lo lo nhưng sau đó phát hiện Độc lang trung này tới tới lui lui chỉ biết nói một câu:
– Đó là rắn của ta, trả cho ta.
Lý Thịnh nghe tới mức tai muốn đóng kén, không kìm được nhỏ giọng hỏi Tạ Doãn:
– Vừa rồi tại sao Tạ công tử giải vây cho hắn?
Tạ Doãn đưa mắt nhìn quanh, hơi dừng lại trên lầu các cao cao phía sau nhà thủy tạ, tòa lầu đó treo rèm, không biết bên trong là thần thánh phương nào, canh phòng vô cùng nghiêm ngặt, bên dưới có một lớp thị vệ.
Tạ Doãn lẩm bẩm:
– Ở địa bàn của người khác, mang theo người như vậy sẽ đỡ bị độc chết lãng nhách… quá oan uổng.
Lý Thịnh giật mình:
– Đây rốt cuộc là hội anh hùng hay hồng môn yến?
Môi Tạ Doãn cong cong nhưng mắt lại không chút ý cười, hơi lóe lên hàn ý.
Đúng lúc này, trong nhà thủy tạ truyền ra một hồi trống dồn dập, người đánh trống hẳn có chút công lực, tiếng “thùng thùng” rõ rệt vang khắp trang viên, ngay sau đó, mấy người mặc trang phục Hoắc gia bảo chia thành hai đội vọt ra đứng cạnh lá cờ bay phần phật, đồng thời rống to một tiếng.
Trang viên yên tĩnh, một người trung niên sải bước đi ra.
– Hoắc Liên Đào.
Tạ Doãn nhỏ giọng nói.
Cái tên “Hoắc Liên Đào” Chu Phỉ đã nghe hơn một năm trời nhưng đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy người thật, ông ta cao hơn tám thước, dáng vẻ hiên ngang, tuy đã hơi có tuổi nhưng không hề lọm khọm, mặt chữ quốc, ngũ quan đoan chính, thái dương có vài sợi tóc bạc, ông ta đứng đó rất có khí chất uyên thâm.
Nhìn kiểu nào cũng thấy là một trang hảo hán.
Người thấy ông ta, e rằng có bể đầu cũng không thể nào liên hệ ông ta với cả đám chuyện xấu xa “hốt hoảng chạy trốn” “giết huynh giành Hoắc gia bảo”.
Hoắc Liên Đào tiến lên một bước, vươn đôi tay ra, hơi ép xuống, tỏ ý mình sắp phát biểu, chờ tiếng bàn luận xôn xao vì sự xuất hiện của ông ta dần biến mất, ông ta mới vô cùng trầm ổn chắp tay với bốn phương tám hướng, cao giọng:
– Chư vị hôm nay nể mặt đến đây, là vận may của Hoắc mỗ, Hoắc mỗ vô cùng cảm kích.
Tạ Doãn dùng cùi chỏ huých Chu Phỉ, nhỏ giọng nói:
– Thấy chưa? Đây chính là sức lực và phong độ của “giơ tay cất tiếng, thiên hạ đáp”, cô học được chút lẻ lẻ là đủ sau này đi lừa bịp đấy.
Chu Phỉ cảm thấy hắn nói nhiều quá, bèn không thèm ngẩng đầu, đạp cho hắn một cước.
Hoắc Liên Đào nói không ít lời khách sáo đâu ra đó, từ chuyện huynh trưởng mình bị “kẻ gian Bắc Đẩu” hại, dùng cái nhỏ để mở ra cái lớn, tầng tầng khai triển, từ nhà nhỏ nói tới nhà lớn – nửa giang sơn luân hãm, bách tính lầm than, bi hận chồng chất, nói vô cùng có cảm giác chân thực, dù là bọn Chu Phỉ cũng bị nói đến mức dao động tâm can.
– …Người đương thời thường hay nói hiện nay võ lâm Trung Nguyên suy thoái, người người kín tiếng, quần long vô thủ, phóng tầm mắt ra tứ hải cửu châu, không có một anh hào nào.
Nội lực Hoắc Liên Đào thâm hậu, từng chữ từng chữ vang vọng trên mặt nước như chuông lớn, người công phu thấp kém có thể bị ông ta làm chấn động đến mức đau tai, ông ta phẫn nộ nói:
– Toàn là nói bậy!
– Hoắc mỗ vô tài vô đức, không thành văn không giỏi võ, những gì có được chẳng qua là chút gia nghiệp tổ tông truyền lại, hiện nay thế ác hung hăng, Hoắc mỗ nào dám không hiến toàn bộ gia sản? Nay tụ tập chư vị anh hào về đây, chính là muốn thúc đẩy chư vị đặt thành kiến môn phái xuống, cùng nhau đoàn kết, nếu thật có anh hùng xuất thế thống lĩnh võ lâm, Hoắc gia ta nguyện theo đến cùng, đồng thời dâng lên chí bảo gia truyền!
Ông ta nói xong, có người kéo căng cây cờ lớn, hoa văn sóng nước khổng lồ bên trên phút chốc triển khai trên nhà thủy tạ, lạnh lùng nhìn xuống chúng sinh.
Hữu Phỉ Hữu Phỉ - Priest Hữu Phỉ