Số lần đọc/download: 515 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 03:20:57 +0700
Q.2 - Chương 106: Sinh Con (2)
“C
ái… cái gì?” An Nguyệt Quân sững sờ chưa kịp phản ứng, mặt mày sợ hãi thoạt nhìn rất yếu ớt, ai thấy đều đau lòng.
“Bảo chủ, hình như là vì sinh xong hai bé đầu phu nhân đã kiệt sức, hôn mê. Cứ thế này thì không chỉ thai nhi mà phu nhân cũng sẽ gặp nguy.” Bà đỡ lo lắng giải thích.
An Nguyệt Quân rũ mắt giấu tiệt yếu đuối, môi nhếch lên tàn khốc: “Không cứu được thì ngươi chôn cùng nàng.”
Bà đỡ lập cập vâng dạ, trong lòng rủa xả mình ban đầu ham bạc làm chi, giờ thì bạc chưa hưởng mạng nhỏ đã nguy. Bà ta há miệng run môi mấy bận suy đi tính lại, cuối cùng vô phương đành mặt xám như tro cà lăm: “Bảo chủ, ta… ta đã tận lực. Phải lay phu nhân tỉnh thì đứa bé mới…”
Nỗi sợ vừa bị kiềm chế lại lan từ tâm lên mặt, nét tàn độc khắc ngày càng đậm khiến bà đỡ hãi ngất. Hắn liếc con mắt, đá một cú bà ta vẫn không tỉnh bèn sai tỳ nữ: “Dội nước.”
Rồi thì hắn sà xuống bên Diệp Khê Thiến, đau đớn thủ thỉ, kể lể bên tai nàng: “Nương tử, nàng khoẻ mà. Rõ ràng nàng đã hứa sẽ không xa không rời ta. Nàng sẽ không sao.”
Cửa mở. Tề Thiên Phóng gánh mũi chịu sào ào vào sốt ruột hỏi chuyện gì, bắt gặp Diệp Khê Thiến hôn mê trên giường lập tức đổi sắc: “Không xong, nàng nguy.” Y vội vội vàng vàng đi ra lấy hòm thuốc của mình, Dương Ngọc Nhi đã chực sẵn ở cửa nhét liền hòm thuốc cho y. Y mở hòm lấy ngay một viên thuốc, tiến tới đút cho Diệp Khê Thiến và châm vài huyệt đạo trên người nàng.
Bà đỡ bị dội chậu nước lạnh lơ mơ tỉnh lại, nơm nớp trở lại trực bên giường. Tề Thiên Phóng liên hoàn châm mười đầu ngón tay Diệp Khê Thiến, giúp nàng tỉnh. Hai con mắt nàng mờ sương, mồ hôi sớm ướt đẫm đầu tóc quần áo, cơn đau dồn dập đánh tới khiến nàng cắn mạnh môi, theo thói quen rặn.
Bà đỡ động viên: “Phu nhân, đúng, sắp ra rồi, dùng sức! Thấy đầu rồi.”
Lâu thật lâu sau, rốt cuộc bà đỡ mồ hôi đầy đầu thở phào, bế đứa trẻ sơ sinh hô: “Ra rồi, ra rồi, chúc mừng bảo chủ, phu nhân, là con gái.”
Mặt mày An Nguyệt Quân hạnh phúc rạng ngời, nương tử không sao. Hắn cúi người đặt nụ hôn nhẹ lên trán Diệp Khê Thiến, nàng lúc này đã kiệt sức mê man. “Nương tử, vất vả rồi.” Ánh mắt hắn trìu mến, dồn biết bao yêu thương và nồng nàn.
Bà đỡ đương khấp khởi thoát nạn, cúi đầu ngó kỹ đứa bé trong lòng thì kinh ngạc, khiếp hãi. Bà ta run cầm cập giơ tay kiểm tra hơi thở đứa bé, mặt trắng bệch quỳ bịch xuống sàn. “Bảo… bảo chủ, hình như do thời gian sinh lâu… lâu quá nên thai nhi chết… chết rồi ạ.”
An Nguyệt đi hết từ cảm xúc này tới cảm xúc khác, tiếp hình hài bé bỏng từ bà đỡ, dò hơi. Đừng chết con, đừng chết…
Nghĩ tới cái gì, hắn chiếu mắt sang Tề Thiên Phóng, cái nhìn van lơn. “Ngươi sẽ có cách!” Nếu nương tử biết sẽ khổ sở, hắn không muốn nương tử khổ sở!
Tề Thiên Phóng nhìn hắn và đứa con xám ngắt trong lòng, lắc đầu vẻ bất lực. “Xin lỗi, nếu nó còn chút hơi ta có thể cứu, nhưng chết rồi thì vô phương.”
Câm lặng, một lát, âm tàn trong mắt hắn càng đậm, quét tứ phía cảnh cáo: “Quản tốt cái mồm đám các ngươi! Nếu phu nhân biết, ta sẽ không tha thứ!” Sát ý đâm xuyên lồng ngực từng người trong phòng. Ánh trăng chiếu lên ngũ quan hoàn mỹ càng khiến lòng người lạnh buốt, như ma quỷ, như tử thần.
Ai nấy nhất nhất đồng thanh, quỳ mọp hô: “Nô tài/tỳ tuyệt không hé răng!”
An Nguyệt Quân gật đầu, sau đó quay lại tiếp tục đăm đăm nhìn thi thể đứa con.
Mọi người cũng đều chung dòng cảm xúc đau thương. Một sinh linh nhỏ bé, còn chưa kịp mở mắt chào đời đã chết.
An Nguyệt Quân ngẩn ra hồi lâu, đương lúc lòng bi thương cực điểm thì hắn cười. May mắn là con bé chết! Con mất vẫn có thể sinh tiếp, nhưng nương tử mà mất thì không sinh được nữa. Nghĩ thông, hắn đưa con cho tỳ nữ sai người tẩy rửa, đưa nó vào từ đường, còn mình tiếp tục ở lại trông chừng nương tử. Có thể nói hắn máu lạnh, máu lạnh với cả con cái, dù là nam hay nữ. Hắn duy chỉ quan tâm nương tử của hắn! Máu lạnh thì sao chứ? Đứa này mất vẫn có thể sinh đứa khác cơ mà.
Hắn chỉ quan tâm nương tử!
Sang ngày hôm sau, Diệp Khê Thiến tỉnh lại với cơ thể suy yếu. Ngó một bên An Nguyệt Quân túc trực bên giường bèn dịu dàng gọi: “Quân à.”
An Nguyệt Quân ngẩng lên, như vừa dứt khỏi mộng, ngây ngốc đáp: “Nương tử, nàng tỉnh rồi à?”
Quân sao vậy? Đột nhiên, rùng mình, nàng lờ mờ có một suy nghĩ bèn hoảng hốt níu hắn. “Quân, con chúng ta đâu?”
An Nguyệt Quân cười đứng dậy, đến bên nôi ôm hai đứa bé quấn tã tới cho nàng. “Nương tử, đều ở đây này.”
Diệp Khê Thiến yên lòng, mỉm cười ngắm lũ trẻ say ngủ, vuốt gương mặt mềm của tụi nó. “Đáng yêu quá, thật sự đáng yêu quá.”
An Nguyệt Quân cười đắc ý, mắt đen lúng liếng, hì hì một cách tự hào: “Dĩ nhiên, con chúng ta mà sao không đáng yêu được?”
Diệp Khê Thiến bị bộ dạng hắn chọc cười, lắc đầu thây kệ hắn vênh váo, mình tiếp tục ngắm con. Dường sực nhớ, nàng nhướng mày nghi ngờ: “Em nhớ mình sinh ba mà, sao chỉ có hai đây?”
“Nương tử, ba đâu ra? Nương tử mê sảng à?” An Nguyệt Quân mở to cặp mắt vô tội, hồn nhiên nói lời ám muội: “Nếu nương tử còn muốn sinh, vi phu nhất định sẽ thoả mãn nàng.”
Diệp Khê Thiến đỏ bừng mặt, giận liếc chồng. “Vậy cảm ơn nhiều nhá.” Thật hai? Chắc mình mê sảng thật.
“Đừng khách sáo. Nương tử cũng biết ở phương diện kia vi phu rất hăng say, tuyệt không qua loa.” An Nguyệt Quân thấy nàng tin lòng thở phào, tròng mắt đen càng thêm sáng, nhe răng hi hi ha ha.
“Cho nên em mới giống heo mẹ sinh lắm thế này!” Diệp Khê Thiến nhớ lại quá trình sinh nở đúng nghĩa đẫm máu đẫm nước mắt bèn căm tức, song vì đang yếu nên lời ra lại giống làm nũng hơn.
“Không phải nương tử muốn sinh cả tá sao? Chẳng lẽ vi phu nhớ nhầm?” An Nguyệt Quân chớp đôi mắt to.
Không thèm để ý hắn, Diệp Khê Thiến ngắm hai đứa con, dịu dàng cười.
An Nguyệt Quân bực bội bĩu môi, chỉ hai thằng con lên án: “Nương tử, nàng còn chưa cười hiền với ta như thế bao giờ. Tại sao nàng cười với chúng nó? Không được, không được, ta không cho nàng cười đẹp vậy với bọn nó! Phải đánh tụi nó, đánh đau…” Bình thường Diệp Khê Thiến toàn đánh hắn, con trai mình dĩ nhiên cũng sẽ phải ăn đòn của nàng. Nghĩ đến đây hắn vui trở lại liền.
Diệp Khê Thiến chẳng thèm nhấc mắt, chăm chú ngắm hai đứa nhỏ ngủ mê mệt, cảm giác hạnh phúc tràn đầy lồng ngực. Con của nàng và Quân! Đột nhiên nhớ ra, nàng hỏi: “Quân, anh đã đặt tên cho con chưa?”
Người nào đó đang tưởng tượng cảnh con bị đòn hăng say ngoái lại, mơ màng: “Tên gì cơ?”
Diệp Khê Thiến nheo mắt, gằn từng chữ: “Anh nói cái gì!”
An Nguyệt Quân lắc quầy quậy chối: “Không nói gì, không nói gì!”
“Tên nghĩ chưa?”
“Đúng rồi, nương tử, nàng mới tỉnh, có muốn ăn gì không?” Ai đó cười nịnh lảng sang chuyện khác, hiển nhiên là có mục đích.
“Đừng có đánh trống lảnh. Tên sao đây?”
“Nương tử…”
“Đừng có giở trò, nói!”
“Nương tử, khụ, ta quên.” Cặp mắt to tròn áy náy, miệng cười dè dặt.
“Cút!”
Một chữ làm hắn sụt sịt, đáng thương càu nhàu: “Giờ vi phu nghĩ ngay đây mà.” Hắn chần chờ nhổm dậy, chậm rãi lê từng bước ra cửa. Hắn không muốn rời nương tử đâu.
“Quân.”
“Nương tử, ta đây, ta đây!” Giống trẻ con được gọi cho kẹo, hắn cười toét mồm hưng phấn vọt về. Nương tử gọi hắn lại, có phải nàng cũng không muốn rời hắn không? Trong lòng nàng, hắn quan trọng hơn con nhiều nhiều nhiều.
“Sao khi em nói chuyện má đau vậy?” Diệp Khê Thiến khó hiểu sờ má.
Nụ cười tươi tắn cứng đờ, hắn lắp bắp dối: “Nương tử, có lẽ sinh con… nó vậy.” Sự thực là do hôm qua hắn tát.
“Sinh con đau má á?” Diệp Khê Thiến ngờ vực.
“Ừ, ta nghe bà đỡ bảo vậy.” Hắn không do dự quẳng cục nợ lên người khác.
“Vậy à?” Diệp Khê Thiến hỏi xong, liếc bản mặt trông mong của hắn chốt hạ: “Anh cút được rồi.”
Ôi, sao mình đáng thương quá vậy nè. Hắn buồn bã rời đi. Con quan trọng hơn hắn sao? Hắn không thèm!