Số lần đọc/download: 689 / 6
Cập nhật: 2017-09-25 00:43:01 +0700
Quyển 2 - Chương 48: Ai Là Cường Đạo?
T
ám tên nông phu dẫn theo bốn đứa nhỏ, mà xem ra một đứa nhỏ trong đó mới là người đứng đầu, đối với đám đao khách và lưu manh giang hồ tụ tập ở nơi này mà nói là cái bánh ngon lành, hơn nữa còn là cái bánh lớn.
Bốn bề im phăng phắc, nhưng Vân Tranh biết bọn chúng ở bên ngoài, nhìn về phía phòng dịch thừa, đoán chừng mình có bị giết chết thì hắn cũng không ra khỏi phòng.
- Quan nhân, ngài không nên cho họ thức ăn, không nên cho dịch thừa tới hai lượng bạc, càng không nên thưởng cho hỏa kế tới 50 đồng. Ngoài cửa sổ đột nhiên có tiếng người nói khe khẽ: - Chẳng lẽ ngài không biết đi ra ngoài chớ để lộ tiền của sao?
Vân Tranh nghe ra giọng bộ khoái kia, nhún vai: - Ngươi là bộ khoái, dưới không bảo vệ được cho bách tính, trên không trung thành với thượng quan, lại đi trách tội người khác, ngươi không thấy tự thất chức à?
Bộ khoái im lặng một lúc rồi thở dài: - Ti chức ăn một bát cơm của nha hoàn ngài ban cho, ắt tự kiệt lực bảo toàn cho ngài, đợi đám người kia đánh vào, ngài nhớ chạy cho nhanh một chút.
Vân Tranh thò hẳn đầu ra ngoài nhìn bộ khoái đó, nhìn tới mức làm hắn có chút xấu hổ, tên này thẹn thò như thiếu nữ vậy: - Một đám ô hợp thôi, ngươi thấy rồi đấy, bọn chúng ngay cả đôi giày ra hồn cũng chẳng có, vũ khí đa phần là gậy gỗ, chỉ cần giết tên hung hãn nhất là bọn chúng sẽ tan, không thì đầu hàng.
- Sao ngài biết bọn chúng sẽ đầu hàng mà không liều mạng tấn công.
- Kẻ có năng lực đã sớm đi rồi, ở lại đây toàn là thứ vô dụng ức hiếp bách tính, kiếm bát cháo húp, lũ vô dụng thì không có gan liều mạng. Vân Tranh bĩu môi: - À phải, giết quan là tạo phản, đám người này phạm tử tội, nói ra chỉ ngươi là được lợi, bởi vì nhìn khắp nơi này có mỗi ngươi là trông giống con người.
Bộ khoái khinh thường nhìn Vân Tranh, thiếu niên quan nhân này quá mạnh mồm, hẳn ở nhà làm đại thiếu gia quen, không coi người khác ra gì, nhìn cách ăn tiêu là thấy, ai đời đi xa còn mang theo dầu gạo tự nấu ăn như vậy, đám vong mạng ở trấn phải tới 200 tên, chỉ cần xông lên một đợt là nhấn chìm mười mấy người này, lúc đó còn nói gì tới nhân tâm.
- Tốt, có ngươi trông cửa, ta có thể chợp mắt một chút.
Vân Tranh nói xong rụt đầu vào, ngồi trên ghế khép mắt lại, tuy thế một tay vẫn đặt lên nỏ.
Trống canh ba vang lên, bộ khoái nhìn mấy người mặc giáp da nai nịt gọn gàng, vũ khí từ đầu tới chân xuất hiện thì không kinh ngạc, tám nông phu chất phác từ lúc nào đã thành võ sĩ thiết huyết thế này?
Tám người này ở Đậu Sa quan đã giết người, tham gia bắt cường đạo, bình thường cũng đảm nhận luân phiên canh phòng trong trại, Thương Nhĩ, Thương Hổ đều thuộc loại sức khỏe hiếm thấy, hai huynh đệ Thương Báo quanh năm sống trên núi, mũi tên trong đêm như mọc thêm mắt vậy, những người còn lại đều là thợ săn tài giỏi, không hề tỏ ra hoảng loạn, ngoài ra vì bọn họ trang bị tận răng.
Hông gài đao làm bằng thép tốt nhất, lưng đeo cung cứng, dao gài ở ống giày, nỏ dấu ở tay, chỉ thiếu mỗi mũ trụ, thay vào đó buộc vải trắng, để dễ nhận ra nhau trong đêm.
Vân Tranh mua bao nhiêu da tốt ở thảo nguyên như vậy, nếu y không làm giáp da cho trại mới là lạ, còn cung cứng là kiểu của quân đội hẳn hoi, tám người bọn họ được Lưu huyện thừa lợi dụng chức quyền, cho làm cung bộ thủ của huyện, có quyền mang cung cứng.
Cửa lớn mở ra, bốn bề tối đen, chẳng thấy ma lẫn người, Thương Nhĩ choàng ra ngoài một cái áo gai rộng thùng thình, là người đầu tiên bước khỏi dịch trạm, mấy cỗ xe lặng lẽ theo sau, Thương Hổ đoạn hậu, huynh đệ Thương Báo đứng trên xe, sẵn sàng bắn bất kỳ thứ gì uy hiếp.
Xe đi được một quãng khá xa, chỉ có vầng trăng tròn trên cao đi theo bọn họ, đang lúc Vân Tranh nghĩ rằng mình cả nghĩ thì có một tên đại hán kéo lê thanh đao lớn cười hắc hắc nói: - Này, quan nhân tiểu tử... Hự...
Còn chưa nói hết lời hăm dọa thì một mũi tên bay vù tới đâm xuyên qua ngực, tên đại hán gục ngay xuống không dám tin, quỳ trên mặt đất nhìn mũi tên xuyên từ phía trước ra phía sau.
Thương Nhĩ không nói không rằng sải bước tới, đao rời vỏ, xoẹt một cái, máu tử cổ đại hán đó phun xối xả như suối, rưới cả lên mặt Thương Nhĩ, hắn thản thiên như không đá cái đầu đi, kéo xác đại hán ném sang bên đường rồi quay về đánh xe.
Bộ khoái kinh hãi nhìn Vân Tranh, không một lời cảnh cáo, đã chém giết máu me, chẳng lẽ đây là hành vi của quan viên sao?
Thật ra Vân Tranh hơi choáng bởi cách giết người của Thương Nhĩ, có điều không phải vì Thương Nhĩ là kẻ khát máu tàn nhẫn, chủ yếu là vì hắn ngốc, có điều xem ra hiệu quả rất tốt, Vân Tranh giờ cũng chẳng ngại chuyện mau me nữa, thuận thế nói: - Đừng nhìn ta, ta nói rồi, ai cản đường ta giết kẻ ấy.
Bốn phía cực kỳ yên tĩnh, tới mức có thể khiến thở nặng nề của đám người phục kích, bọn chúng đang do dự.
- Nhóc con, ngươi cuồng quá rồi đấy! Một giọng nói Quan Trung tiêu chuẩn truyền tới, tiếp đó có người vén rừng trúc đi ra, đao không rút khỏi vỏ:
Vân Tranh tủm tỉm cười nhìn kẻ đó tay che trước ngực, cùng chân ở tư thế sẵn sàng bỏ chạy, cũng dùng giọng Quan Trung hỏi: - Người ở Tần Phượng lộ hả?
- Mỗ là Tây quân Thanh Giản Thành. Hán tử đó vỗ ngực vô cùng tự hào:
- Té ra là thế, trả ngươi 300 đồng một tên. Vân Tranh nói rồi rồi lục túi lấy ít tiền cho vào gói nhỏ ném ra:
- Nha nội nói thật chứ? Trong tay ngài có thần xạ thủ và mãnh sĩ, cần gì tới đám lưu vong này.
- Vài chục quan tiền có gì to tát đâu, ta chỉ không muốn người của ta dính máu quá nhiều, họ đều là trưởng bối của ta, phiền họ ra tay thật không đáng, ngươi cứ mặc sức giết người kiếm tiền, giết hết phải được vài chục lượng đủ cho các ngươi an thân lập mệnh rồi, Tây quân các ngươi ở biên cương kháng ngoại xâm bao năm, bất kể vì nguyên nhân gì mà biến thành đào binh, ta không quan tâm, số tiền này coi như cảm tạ công ơn năm xưa của các ngươi. Vân Tranh nói thật lòng, năm đó Chùng Thế Hành xây Thanh Giản Thành, dựa thế Duyên Châu, bảo vệ hai đạo Hà Đông và Hà Tây, trong thời gian phòng thủ biên cương, ông ta khai hoang làm ruộng, thông thương với Khương tộc bốn phương, bởi thế khi quân Tây Hạ tới tập kết, liền có người Khương tới báo tin đề đề phòng, hơn mười năm trời bảo vệ bình an cho bách tính. Đã là người từng ra sức bảo vệ bách tính, đáng được ưu đãi.
Hán tử kia nhặt túi lên, ước lượng số tiền rồi đeo vào hông, dưới ánh trăng khuôn mặt có chút xanh xao vì đói nhanh chóng biến thành màu đỏ, chắp tay nói: - Nha nội đợi chút, hay xem chiến lực của Tây quân bọn ta. Giết!
Hắn vừa dứt lời, trong rừng trúc tiếng hô thảm thiết vang lên không ngớt, mấy chục tên hán tử quần áo tả tơi kinh hoàng lao ra, cứ như bị ma đuổi, bốn đại hán cầm đao dính máu đuổi sau.
Mắt thấy mấy tên chạy nhanh sắp chui vào rừng rồi, huynh đệ Thương Báo rút cung bắn như chớp, đám Thương Nhĩ cũng không chịu kém cạnh, với thợ săn quen giết thú trong đêm này, tác chiến trong bóng tối không khác nào đánh với kẻ địch bịt mắt, tám mũi tên trắng bay đi, tám tên đạo tặc bị tên xuyên qua lưng đổ gục.
Thi thể ngã xuống đất ngày một nhiều, Vân Tranh hỏi bộ khoái: - Ngươi không muốn kiếm chút tiền à?
Bộ khoái kia đột nhiên phẫn nộ chỉ Vân Tranh: - Thứ tiền bất nghĩa vấy máu đó Đoạn Hồng này dù nghèo khó cũng không thèm, ngươi còn trẻ, sao tàn nhẫn như vậy?
- Bọn chúng là cường đạo, cổ nhân dạy, giặc cướp tới phải đánh, ngươi là bộ khoái lại đi thương hại cường đạo là sao?
- Ai mới là cường đạo? Từ đầu tới cuối chỉ có ngươi giết người.
- Ý ngươi là đợi đầu ta bị chặt xuống, chúng biến thành cường đạo rồi, ngươi mới ra tay, phải không?