Số lần đọc/download: 554 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:32:33 +0700
Chương Cuối
V
ừa hoảng sợ vừa tức ói máu, ông ta lúi cúi đứng dậy chạy vào xe rồi cho xe chạy đi, có lẽ từ giờ trở đi có hư hỏng gì người đầu tiên ông nói chuyện sẽ là bảo hiểm xe. Khi chiếc xe đi xa rồi hắn mới chạy tới trước cửa nhà nó bấm chuông đến nỗi chiếc chuông muốn bung ra luôn nhưng mãi cánh cổng chẳng chịu mở, hắn điên cuồng gáo ghét hết đấm rồi đá vào cánh cổng nhưng mãi cũng chẳng có động tĩnh gì. Phóng viên thì tranh thủ chụp hình lại để ngày mai được lên trang nhất mục ” Con trai nhà họ Trịnh điên cuồng gào thét trước nhà thần đồng âm nhạc đã sống lại Chu Lệ Băng ” còn Pin cùng mấy đứa kia vừa cản tụi phóng viên vừa kéo hắn tránh xa chỗ đó.
Hắn về nhà mà cứ ngồi thừ ra một đống như thế, chẳng nói chẳng rằng với ai câu nào, dần dần mọi người cũng về hết Pin đưa bạn gái về khách sạn rồi quay lại, lúc này chỉ còn lại Pin và Eric ở bên cạnh hắn thôi, đến hơn 2 giờ sáng thì hắn thiếp đi lúc nào hai người cũng không hay. Lúc Pin định đứng lên đi ngủ thì điện thoại của anh đổ chuông, là số của ba hắn, anh đưa ánh nhìn lo lắng trao đổi với Eric nhận được cái gật đầu động viên của cậu anh dũng cảm nghe máy.
- Cháu nghe bác Trịnh _ anh lễ phép nghe máy
- ” Cháu ở cùng thằng Vĩ đó chứ ”
- Dạ có…thằng bé đã ngủ rồi _ anh nhìn hắn
- ” Có Eric đó không ”
- Có bác, để cháu mở loa ngoài
- ” Ta muốn nhờ hai đứa một việc, hai đứa chắc biết hết bạn bè của thằng bé ở Việt Nam chứ ”
- Dạ, bác cứ nói_ Eric nói
- ” Sáng nay sẽ có người tới đưa đồ và thiệp cho hai đưa, hai đứa hoàn thành việc còn lại dùm ta ”
- Ý bác là…
- ” Ngày mốt lễ cưới của thằng bé nhà ta với con bé Lệ Băng sẽ được tổ chức, nhưng ta chưa nói gì với nó hết….nó chẳng bao giờ chịu nghe lời ta hết, ta phải dạy dỗ nó cho đàng hoàng trước mới thoả lòng thoả dạ đuổi nó đi được ”
- À _ cả Pin và Eric cười hả hê, bọn anh cuối cùng cũng có cơ hội trả thù hắn rồi _ cháu hiểu ý bác mà, cứ yên tâm tin tưởng vào bọn cháu
- ” Ta nhờ hai đứa vậy ” _ nói rồi ông cúp máy
- …. _ cả hai nhìn hắn rồi nhìn nhau cười _ anh có đang nghĩ những gì em ngĩ không
- Cái này được gọi là ý tưởng lớn gặp nhau _ Pin cười
Rõ ràng trong đâu của hai con người đó đang mưu tính việc gì đó mờ ám báo hiệu chẳng lành mà, ngủ ngon nhé Khôi Vĩ đêm này có lẽ mày phải vất vả nhiều rồi, nhưng sớm thôi sẽ sớm thôi rồi mày sẽ được cười hạnh phúc đến phát khóc cho coi.
Ngày cưới của tụi nó.
Từ hôm đó cho tới giờ hắn cứ ngồi nhìn ra cửa xem nó với ba mẹ có ra ngoài hay không, nhưng chẳng có tí tin tức nào từ ngôi nhà đó, dĩ nhiên là vậy rồi ba hắn đã đưa gia đình nó đến khách sạn ở để tiện cho việc đám cưới rồi thì lấy gì mà thấy. Pin với Eric đi đâu về hắn cũng chẳng quan tâm, Pin bước tới chỗ hắn đưa cho hắn bộ vest ba hắn đặt may cho, hắn nhìn bộ vest khó hiểu rồi nhìn anh chờ được giải thích.
- Mặc vào đi, ba máy nhờ bọn tao đưa mày tới một nơi
- Ông già đó muốn gì nữa đây…em không đi đâu _ hắn ném bộ vest đi
- Người ta đã tới rồi, đừng có để người ta phải đợi _ Eric nói
- Ai tới…ông già đó muốn tao đi xem mắt à….nói với ổng nếu thích xem mắt thế thì đi mà cưới người ta
- Mày tính cứ như thế này à…mày cũng đã tới tuổi lấy vợ sinh con rồi về ngồi vào cái ghế chủ tịch thay ba mày rồi
- Ý anh là gì…anh không tin em sao, Lệ Băng chưa chết mà _ hắn nhìn anh có vẻ thất vọng
- Làm ơn đi mà
- Anh nghĩ thằng này bị điên chắc…nói cho hai người biết, tôi hoàn toàn tỉnh táo đấy _ hắn lại mất bình tĩnh rồi, cứ hễ nhắc tới nó là hắn lại không thể kiềm chế được cảm xúc
- Hajzzz _ Eric đánh một cú trời giáng khiến hắn bất tỉnh nhân sự
- …. _ Pin mở to mắt nhìn cậu với vẻ ngạc nhiên _ ha ha…thú vị thật, suốt 4 năm qua đây là lần đầu tiên tao thấy nó điên như thế
- Toát hết cả mồ hôi…em mà nhẹ tay chút có khi nó quay lại đấm em cũng không chừng _ Eric thì chẳng cười nổi vì sợ
- Sợ giữ vậy ba…thay đồ cho nó đi rồi đi thôi, sắp tới giờ rồi
Pin với Eric kéo hắn đi thay đồ,họ chở hắn tới nơi tổ chức tiệc, quan khách có có mặt đầy đủ, cô dâu cũng đã tới, chú rể cũng tới rồi nhưng hoàn toàn trong trạng thái chẳng biết trời chăng mấy gió gì. Hai người họ đặt hắn ngồi trên ghế giữa khán phòng, điện thì được tắt toàn bộ, chỉ có duy nhất một ngọn đèn chiếu thẳng xuống chỗ hắn ngồi thôi. Thời gian trôi qua cuối cùng hắn cũng tỉnh, Pin nhìn Eric trao đổi ” Mày mạnh tay quá chẳng? _ Em chịu “. Việc đầu tiên hắn làm là đưa tay lên sờ cái gáy, hắn cảm tưởng như vừa bị cái gì đó đập vào vậy, may mà chưa chết, nhưng nhanh chóng nhận ra sự khác biệt xung quanh, hắn nhìn lại bản thân thì thấy mình đang mặc bộ vest Pin đưa.
- Thẳng khỉ Eric…mày dám đánh tao hả _ sau khi vận não hoạt động hắn biết tình trạng của mình hiện tại do ai gây ra thì hét lớn
- Khúc khích _ tiếng người cười
- Ai vậy _ nghe thấy tiếng người cười xung quanh hắn giật mình hỏi lại, vì xung quanh toàn một màu đen nên hắn cũng hơi hoảng
- Có phải ông không ông già _ hắn hạ giọng xuống
- Thằng nhép con…sao dám gọi ba mày như thế hả _ ba hắn ngồi cạnh ba nó thì thầm
- Ai đang ở đây thì lên tiếng đi _ hắn quờ quạng tay chân như thằng hề
- Phụt _ bỗng có một ánh đèn khác được bật lên từ cuối khán phòng
- Cô là…._ nhìn thấy bộ đồ cô dâu nhưng cô dâu lại quay lưng lại với hắn nên hắn không biết là ai
- À….cô là người ba tôi nói đến xem mắt đúng không…xin lỗi nha, thằng này không muốn lấy cô đâu….thời này là thế kỉ bao nhiêu rồi mà xem với chả coi….đi nói với ông già đó thích thì tự đi mà cưới cô….nghe chưa _ hắn cứ đứng đó độc thoại một mình làm mọi người không nhịn cười được
Nhận ra hình như có gì đó sai sai ở đây, hắn nhìn ngó xung quanh rồi cẩn thận bước từng bước tới chỗ cô dâu đang đứng, trong đầu thì đang nghĩ ” chẳng lẽ ông già đó bắt mình cười luôn hả ta “. Hắn đứng sau lưng nó hắn đưa tay ra khều khều vai cho nó quay lại nhưng nó vẫn không chịu quay lưng.
- Này…ở đây chỉ có tôi với cô thôi đúng không…thật ra thì tôi á, chẳng muốn lấy vợ đâu, cô về đi…cứ tưởng chỉ gặp xem mặt bình thường ai dè ông già đó lại nhanh tay như thế
- Cô về đi, tôi cũng về đây…. _ hắn quay lưng bỏ đi, nó tức tối quay lại nhìn hắn
- … _ nó chẳng thể nghe lọt tai từ nào nên đã ném bó hoa cưới vào người hắn
- … _ hắn tức giận quay lại nhưng nhanh chóng thay đổi sắc mặt
- Lệ Băng _ hắn quay lại nhìn nó
- Muốn về vậy sao…không muốn cưới vợ đúng không, ok thôi _ nó nói
- Sao em lại… _ hắn chẳng biết phải nói gì, mọi thứ bất ngờ quá
- Trả lời tôi đi…đừng có đánh trống lảng kiểu đó _ nó tức giận nói
- Không phải vậy đâu…chỉ là nhầm lẫn thôi, ông già chết tiệt kia bắt anh phải đi xem mắt người khác mọi người lại không tin lời anh nói….chỉ là nhầm lẫn thôi _ hắn biết mình vừa làm nên chuyện động trời gì rồi
- Sao mày cứ luôn miệng gọi tao như thế hả cái thằng bất hiếu này _ đèn bỗng bật sáng toàn phòng, ba hắn thì bước ra vừa nói vứa đánh vào người hắn
Hắn đang còn không biết phải nói gì để tự minh oan bản thân với nó thế mà giờ đây có cả hàng ngàn cặp mắt nhìn hắn chằm chằm, thế là thế quái nào chứ. Đã thế hắn còn chẳng biết vì lý do gì mà bị đánh nữa, nhìn hắn lúc này cứ ngu ngu sao ý mãi một lúc sau thấy nụ cười hiện hữu trên môi nó hắn mỡi vỡ lẽ mọi chuyện, thì ra ai cũng biết chỉ mình hắn không biết. Có lẽ bình thường hắn sẽ giận dỗi này nọ nhưng giờ hắn hạnh phúc còn không hết thì lấy gì mà giận với dỗi, hắn nắm tay nó kéo vào lòng ôm chặt. Vì nó mặc váy cưới hở vai nên cảm nhận được chuyện gì đang xảy ra, hắn cúi mặt xuống vai nó dần dần nó thấy phần da hắn dựa vào ươn ướt mà nóng nóng, “hắn khóc sao” là suy nghĩ của nó lúc này.
- Cậu sao vậy _ nó lo lắng vỗ lưng hắn
- … _ hắn đứng thẳng người lắc đầu thay cho câu trả lời
- Cái thằng này…sao lại khóc _ ba hắn đánh hắn thêm cái nữa
- Ya…tại ba nên con mới khóc đấy….sao lại lừa con như thế chứ _ hắn quay lại nói
- Cái thằng này….
- E hèm…xin lỗi, ở đây có phải là đám cưới của Khôi Vĩ và Lệ Băng không _ chủ lễ mở cửa nói
- Hai cha con ông ồn ào quá….mời ngài vào ạ _ ba nó bước ra nói
- Vậy…ta cử hành hôn lễ luôn chứ _ chủ lễ từ tốn hỏi
- Bắt đầu thôi _ hăn nắm tay nó bước lên trước
- Coi kìa coi kìa _ ba hắn tức anh ách
- Đủ rồi ông già….tưởng ông làm được việc gì nên hồn ai dè phá hư cái đám cưới của tụi nhỏ _ ba nó nói
- Cái gì _ ba hắn hình như quên rằng ở đây rất đông người thì phải
- Về đây…về đây cho tôi…cái thằng già khó bảo này_ ba nó nắm tay ba hắn kéo đi
- Hai ông già đó bao nhiêu tuổi rồi _ Eric ghé tai Pin hỏi
- Ngót cũng phải 55 56 rồi _ Pin nói
Mọi người dần dồn ánh nhìn về phía hai đứa nó, rồi tiếng nhạc cùng lời chủ lễ vang lên ngân vang sắp phòng tiệc, những câu nói quen thuộc ” Con có đồng ý lấy cô ấy làm vợ hay con có đồng ý lấy anh ấy làm chồng” cũng được cất lên. Sau khi lễ được cử hành mọi người đều nhập tiệc vui vẻ, người thì chúc mừng người thì tặng quà mừng lễ, bận rộn tiếp khách nhưng nó vẫn nhận ra có ba cặp đôi mánh lẻ trong tiệc đám cưới của nó, bấm chặt tay hắn nó ra hiệu để cả hai cùng tới đó.
- Sao mấy người lại làm vậy….hẹn hò trong ngày cưới của người khác là bất lịch sự đấy _ hắn nói
- Ủa _ San là người quay lại đầu tiên
- Ra chỗ khác chơi đi _ Pin cười bước tới chỗ bọn nó
- You are beautiful _ bạn gái Pin bắt tay nó rồi nói
- Thank you _ nó mỉm cười
- Mày muốn sinh con trai trước hay con gái trước _ Vương cười
- À….chuyện đó…
- Đến khi nào tụi em mới nhận được thiệp hồng _ nó lên tiếng trong khi hắn cứ ấp úng
- Mày nằm trong danh sách đen bọn tao không mời rồi…nói dối tụi này, lừa gạt tụi này suốt 4 năm qua giờ mới chịu ló cái mặt ra _ San đánh nó
- Cái con này…có lý do hết mà _ nó giả vờ đau để làm nũng
- Lý do lý trấu nữa _ San định đánh nó lần nưa
- Uây uây….đừng có đụng vào vợ người ta _ hắn ôm nó lại để tránh cái đánh đó
- Trời ơi…coi nó kìa _ Vương cười
- Đúng là trời sinh một cặp mà _ Khánh nói
- Chị có thể nói chuyện với em một lát được không _ bỗng Duyên lên tiếng
- … _ hắn nắm chắt tay nó thì thầm
- Một lát thôi _ nó gỡ tay hắn ra để đi theo Duyên
- Chị…muốn …xin lỗi em…
- Về chuyện gì…
- Về tất cả _ Duyên không dám nhìn thẳng mắt nó
- Em không biết chị đã làm gì có lỗi với em nữa
- Chị…. _ Duyên ngước lên nhìn nó
- Em đã quên hết rồi…vì vậy chị cũng quên đi, mọi chuyện đã qua rồi _ nó nắm hai tay Duyên nó
- Chị…thật sự…
- Giờ chỉ cần chị sống thật hạnh phúc bên cạnh anh Vương là được rồi…ảnh cần chị chăm sóc nhiều đấy
Bùm Bùm Bùm….mọi người ai cũng giật mình chạy ra ngoài để xem chuyện gì xảy ra, mọi người ai ai cũng vui vẻ hò hét khi thấy những bông pháo nở trên bầu trời đêm, hắn nhìn lên bầu trời muôn màu muôn sắc đó rồi quay lại nhìn nó, có lẽ cuộc sống của hắn từ giờ trở đi cũng sẽ nhiều màu sắc như thế. Nó mỉm cười nhìn hắn để hắn yên tâm rồi quay lại ôm Duyên một cái, chỉ cần một cái ôm thôi cũng đủ xoá đi mọi thù hận mà chẳng cần phải nói gì nhiều. Cái ôm của nó làm Duyên thấy tủi thân mà bật khóc, nó nhẹ nhàng an ủi chị, lau nước mắt cho chị, nói là không căm ghét thì là nói dối, chẳng phải hai người từ nhỏ đã có xích míc rồi sao nhưng con người mà, ai cũng phải có lỗi, những giọt nước mắt chân thành này cũng đủ xoá nhoà mọi vết thương chị gây ra cho nó rồi.
- Từ giờ tao giao cô ấy lại ày đấy _ Eric đút tay vào túi đứng cạnh hắn nói
- Giật cả mình _ mải mê nhìn nó nên hắn không biết cậu tới
- Về nhà mà ngắm _ Eric giơ nắm đấm lên hù hắn
- Mày là thằng đã đánh tao _ hắn sực nhớ ra
- Khoan….là tao giúp mày mà _ Eric giờ hai tay lên đỡ
- Khôi Vĩ….tụi này cần ông một lát _ Tâm gọi hắn
- Lát tao tính sổ với mày _ nói rồi hắn bỏ đi
Tâm, Khánh và Linh San định tặng nó một món quà bất ngờ, bọn hắn đã từng biểu diễn chung rồi nên không cần luyện tập gì nhiều vẫn có thể hoà tấu thành một bản nhạc hay. Chỉ cần nói sơ qua là hắn biết mình phải làm gì rồi, hắn sẽ solo trước sau đó đến phần điệp khúc cả 4 sẽ cùng hoà tấu với nhau đến hết bài.
- Alo alo….xin mọi người tập trung lại sân khấu ngoài trời này chút đi ạ _ giọng nói của Khiêm vang lên quen thuộc
- Sau đây sẽ có một món quà bất ngờ từ chồng và bạn bè tặng cho cô dâu…xin mọi người cùng thưởng thức
Hắn kéo một chiếc ghế ra giữa sân khấu rồi ngồi xuống, đưa chiếc guitar lên hắn nhẹ nhàng bấm từng gam và gảy từng dây một, nó đứng ở xa nên mãi mới tiến lên trước được, nhìn thấy hắn ôm guitar mà mắt nó ngấn lệ. Nó vẫn còn nhớ hôm sinh nhật nó hắn đã từ chối việc chơi lại đàn vậy mà bây giờ hắn lại ôm đàn trước mặt nó còn gì hạnh phúc nữa chứ. Giai điệu cứ thế ăn sâu vào tâm trí nó, đã lâu lắm rồi, nó chẳng thể nghe âm thanh phát ra trực tiếp từ những nhạc cụ này toàn là nghe qua các phương tiện kỹ thuật, chưa hết bất ngờ từ hắn thì ba đứa bạn thân của nó cũng bước ra. Chẳng phải mấy đứa đó bảo diễn chung trên sân khấu đường phố rất mất mặt sao, như vầy cũng mất mặt thế thôi vậy mà tụi nó vẫn làm. Rốt cuộc trong 4 năm qua từng người từng người trong bọn họ đã thay đổi nhiều như thế nào chứ, nó đưa hai tay lên che miệng để không phát ra tiếng nấc nghẹn, thấy nó khóc hắn hạnh phúc lắm vì đây là lần đầu tiên nó khóc vì hắn đã làm nó hạnh phúc chứ không phải vì hắn đem lại nỗi buồn cho nó. Bốn người bọn hắn kết thúc bản hoà tấu một cách từ từ khiến nhiều người chìm trong tiếc nuối, bọn họ còn chưa nghe đã tai nữa mà.
- Em yêu…từ giờ chỉ khóc khi hạnh phúc thôi nhé…vì anh sẽ không làm em phải khóc vì buồn thêm lần nào nữa đâu _ hắn đứng trước mặt nó nói rồi ôm nó vào lòng
- Hú hú _ mọi người hò hét khi thấy hắn sến sẩm như vậy
- Ây…hai cái đứa đó… _ Tâm khó chịu
- Mình có nên làm đám cưới luôn không _ Pin hôn lên tóc bạn gái nói
- Hey? _ bạn gái anh ngại ngùng cười
- Bọn nó đang khiêu khích mình hay sao đấy _ Khánh ôm San nói
- Cậu này _ San cũng ngại mà
- Tháng sau anh ra trường rồi…em tính sao đây _ Vương nói nhưng không nhìn Duyên
- Tính gì…ba mẹ đã nói thế rồi mà _ Duyên cười
- Thế khỉ nào mình sát gái hơn nó mà giờ lại alone….cái số nó đen thật mà _ Eric lắc đầu
P/s: cảm ơn các bạn đã theo dõi truyện của mình trong suốt thời gian qua, mình cũng xin lỗi vì không thể đăng truyện sớm hơn để các bạn đọc…dù sao ” Tôi lỡ thích cô rồi…sao đây??? ” đã kết thúc rồi…chân thành cảm ơn các bạn và mong mọi người có thể đón đọc những bộ truyện mới của mình:*:*:*