Nguyên tác: Shang Yin
Số lần đọc/download: 3441 / 24
Cập nhật: 2016-10-23 22:23:47 +0700
Chương 106: Dương Mãnh Bị Đè
M
ạnh Kiến Chí còn đang ở gần cửa nhà Bạch Lạc Nhân đi qua đi lại, vừa đi vừa suy nghĩ, mình có nên cho bọn họ biết tay hay không nhỉ? Nếu như mình thực sự làm thật rồi làm bọn họ tức giận thì hai mươi vạn tệ này chẳng phải không cho hay sao? Nhưng nếu không làm thì hai mươi vạn tệ này chắc chắn không được, hơn nữa còn để bọn họ hưởng tiện nghi.
Dù sao cũng cũng chết, sao không liều mạng một lần nhỉ?
Tôi cũng không tin các người có thể kéo dài lề mề được với tôi!
Mạnh Kiến Chí suy nghĩ một chút, bước chân không tự chủ được quay lại, còn chưa đi đến cửa nhà Bạch Lạc Nhân, con Ngao Tây Tạng điên cuồng gầm rú đến mức chói tai.
Hy vọng đi vào không lớn, phải kiếm chút tiền để còn chuẩn bị kế hoạch, không thì kế hoạch ngày mai làm sao mà tiến hành?
Chặn đường ăn cướp? Cái việc này cũng chả giết ai nhỉ? Phụ nữ thì tối không ra ngoài cửa, đàn ông thì không biết có cướp được không.
Đang suy nghĩ, đột nhiên một thân hình xuất hiện trước tấm nhìn của Mạnh Kiến Chí.
Đêm khuya, nhìn không ra là nam hay nữ, nhưng nhìn thân thể này thì, có thể cướp thử một chút.
Dương Mãnh vừa đi vừa nhăn mặt, một viên ''trứng'' cũng bị cú ngã vừa rồi làm sưng lên, lúc đó kêu la cũng không dám kêu la, chạy như điên một mạch tới đây. Trong lòng còn đang mắng chửi, mình sao lại xui xẻo như vậy? Đột nhiên liền nhìn thấy một bóng người đang đi đến.
"Móc hết tiền ra đây." Mạnh Kiến Chí hét lớn một tiếng.
Lúc đầu Dương Mãnh bị sợ hết hồn, kết quả thấy trước mặt một người đang đứng thân thể cũng không cao to hơn mình chút nào, lưng còng còng, lại có vẻ như một chân ngắn một chân dài, toàn thân tỏa ra một mùi chua thối... Trong lòng nhất thời cảm thấy yên tâm.
Mạnh Kiến Chí thấy Dương Mãnh không hề phản ứng, lại bước lên một bước, tức giận nói, "Mau móc hết tiền ra!"
Trong mắt Dương Mãnh hiện lên một tia mỉa mai, "Dựa vào cái vóc dáng nhỏ bé này của ông mà đòi đi cướp hả?"
"Vẫn còn coi thường tao hả? Tao cho mày biết, dựa vào cái vóc dáng nhỏ bé này của tao, cũng dư sức để cướp của mày."
Mạnh Kiến Chí nói xong rồi lại bước lên phía trước một bước.
Mùi khó ngửi đập vào mặt, suýt chút nữa sặc chết Dương Mãnh.
Dương Mãnh nhịn không được ho khan hai tiếng, "Ăn xin cũng muốn đổi nghề hả? Ông thật có lòng cầu tiến."
Mạnh Kiến Chí không thèm nghe Dương Mãnh lắm mồm, nhào qua phía người Dương Mãnh, Dương Mãnh chưa kịp tránh, cảm giác người mình giống như là bị một đống phân áp lên, xung quanh toàn là mùi hôi thối khó ngửi.
"Anh trai, chú, ông nội có được không? Ông nội mau đứng dậy được không, cháu lấy tiền đưa cho ông nội có được không hả?"
Mạnh Kiến Chí gắt gao đè Dương Mãnh không chịu xuống, "Mày móc tiền ra trước đi."
Dương Mãnh đem toàn bộ tiền trên người có chừng mười lăm tệ đều móc ra, "Chỉ có nhiêu đây thôi."
Mạnh Kiến Chí lại hoàn toàn không chê ít, cầm tiền liền đi.
Từ dưới đất Dương Mãnh đứng lên, giống như Phong Hỏa Luân quay n vòng tại chỗ, muốn đem mùi thối trên người văng hết ra. Kết quả mùi thối không hề giảm, sau khi vào cửa còn bị A Lang nhào đến, trong lòng không khỏi cảm thán một câu, nhìn dáng vẻ xui xẻo của mình này.
"Cậu bị cướp?"
Dương Mãnh gật đầu, "Cũng không coi là bị cướp, xem như là tôi tự nguyện đi, trên người thối hoắc, còn ôm tôi không muốn buông tay."
Bạch Lạc Nhân cười lạnh một tiếng, "Ông ta chính là Mạnh Kiến Chí."
"Hả?" Dương Mãnh há to mồm, "Ông ta chính là Mạnh Kiến Chí hả?! Sớm biết là tên đần đó, thì vừa rồi có bị gì tôi cũng phải đập cho ông ta một trận, [bad word], mất toi mười lăm tệ."
Bạch Lạc Nhân trầm mặc không nói.
Dương Mãnh lại hô lên một tiếng kinh hãi, "Ông ta không định dùng tiền in quảng cáo bôi nhọ chứ?"
"Không sao, mười lăm tệ cũng in không được bao nhiêu, hơn nữa, ông ta cũng phải ăn cái gì đó."
Dương Mãnh ngồi xếp bằng trên giường, nheo lông mày suy tư chốc lát, đột nhiên ánh sáng lóe lên trong đầu, túm Bạch Lạc Nhân nói, "Tôi lại nghĩ đến một chiêu này, không biết có tác dụng hay không?"
"Nói đi."
Dương Mãnh kéo tai Bạch Lạc Nhân qua.
Rạng sáng ngày hôm sau, Mạnh Kiến Chí mua hai cái bánh bao, miễn cưỡng lấp đầy bụng, lại đi đến tiệm tạp hóa mua một cái cái loa rẻ tiền, khập khiễng quay lại hẻm nhỏ nhà Bạch Lạc Nhân.
Vừa háo hức chuẩn bị, vừa đi đến nơi cao nhất.
Rất nhanh, mọi người dần dần kéo đến, mọi người đi qua người Mạnh Kiến Chí, cũng sẽ dùng ánh mắt kinh ngạc liếc ông ta một cái, thậm chí còn có mấy người ngồi cách chỗ ông ta không xa, dường như muốn xem ông ta biểu diễn trò gì.
Mạnh Kiến Chí ho nhẹ hai tiếng, áp miệng vào cái loa hu hu khóc.
"Vợ của tôi bị người ta cướp đi rồi, con trai của tôi không chấp nhận tôi, trên đời này còn người nào đáng thương hơn tôi hả?! Trâu Tú Vân bà là mụ đàn bà lòng dạ hiểm độc, bà sống với tôi nhưng gian dâm với người đàn ông khác, bà..."
"Ai u, ôi trời ơi, ơi mẹ ơi!"
Bên cạnh đột nhiên ngao ngao rên rỉ khóc lóc, dọa Mạnh Kiến Chí giật mình, ông ta nghiêng đầu qua, nhìn thấy một người đàn ông ngồi cách đó không xa, khóc lóc rên rỉ so với ông ta còn gớm hơn, vừa khóc vừa đấm ngực bùm bụp.
"Vợ tôi chạy theo người đàn ông khác, quay về còn hạ độc tôi, khắp người tôi bị hạ độc đến bưng mủ, thịt thối rữa có thể nhìn thấy xương cốt bên trong... Con trai tôi nghe theo cha dượng đốt nhà tôi! Có người nào tội nghiệp hơn tôi không? Có ai tội nghiệp hơn tôi không?"
Mạnh Kiến Chí nghe xong liền bối rối, làm sao mà việc như vậy lại có người đến góp vui?
Mặc kệ anh ta, Mạnh Kiến Chí tiếp tục cao giọng hơn khóc cũng thảm thương hơn, "Trâu Tú Vân, bà là một..."
"Ai ui, ai u, hu hu..."
Phía đông lại có một tiếng gào khóc rên rỉ cắt ngang Mạnh Kiến Chí, người này giọng vô cùng cao, khóc mà cứ như không muốn sống nữa vậy.
"Mọi người nói tôi khổ như thế nào hả? Ba mươi tám tuổi tôi mới được làm người yêu, thật vất vả mới lấy được cô vợ, còn bị người khác làm nhục, rồi ném xác xuống hồ phía đông bên kia..."
"Cậu đã là cái gì hả?" Phía bên kia đường lại mọc đâu ra một người, "Con gái tôi bị cha dượng làm nhục, mà đâu chỉ có làm nhục không, lại còn gửi thi thể về nhà, cả thi thể được bọc trong túi ni-lông, rồi đặt ở cửa nhà tôi, trái tim của tôi... Đau chết rồi!!!"
Người này càng lợi hại, khóc xong trực tiếp ngã xuống đất co quắp điên cuồng một trận.
Bên cạnh một đoàn người vây xem náo nhiệt, tất cả đều vỗ tay trầm trồ khen ngợi, có mấy người hảo tâm còn ném mấy đồng bạc trên đất. Đừng hỏi sao phía bên Mạnh Kiến Chí lại vô cùng yên tĩnh, bởi vì việc của ông ta từng trải qua nào có kinh khủng đâu, ai cam tâm tình nguyện nghe tiếp chứ!
Mạnh Kiến Chí nhìn ra, ba người kia chính là chuyên gia khóc tang thuê được mời tới, cắn răng giậm chân một cái liền bỏ đi.
...
Bạch Lạc Nhân đến lớp, Cố Hải đã ngồi yên vị bên trong.
"Ăn sáng chưa?" Bạch Lạc Nhân hỏi.
Cố Hải lạnh mặt ừm một tiếng.
Bạch Lạc Nhân nhìn ra Cố Hải có chút bất thường, còn chưa kịp hỏi, đã bị Vưu Kỳ gọi.
"Chuyện kia sao rồi?"
Bạch Lạc Nhân vỗ vỗ vai Vưu Kỳ, "Cách mạng chưa thành công, các đồng chí vẫn cần nỗ lực."
Vưu Kỳ nở ra nụ cười rất đẹp trai, "Tốt nhất cậu post bài tiếp đi, tôi còn chửi chưa đủ."
"Cám ơn nha!" Bạch Lạc Nhân thuận miệng đáp lại một câu.
Vưu Kỳ lắc lắc tay, "Giữa chúng ta còn phải nói mấy câu này hay sao?"
Cố Hải ngồi ở phía sau, cứ như vậy mặt không thay đổi nhìn hai người phía trước chia sẻ thành quả hôm qua, chưa từng hỏi bất cứ cái gì, thái độ hoàn toàn thờ ơ.
....
Chiêu thứ nhất của Mạnh Kiến Chí thất bại, lại đi nhặt chai nhựa, bán hơn mười tệ, rồi tiếp tục đi đến cửa hàng photocopy.
"Giúp tôi đánh mấy chữ, tôi không biết đánh chữ, tôi đọc, anh đánh chữ được không?"
Nhân viên đánh máy trong cửa hàng Photocopy rất khách khí, "Đương nhiên có thể."
"Vợ tôi là Trâu Tú Vân, cô ta chạy theo người đàn ông khác, người đàn ông này tên là Bạch Hán Kỳ, bọn họ ở số nhà..."
Mạnh Kiến Chí vừa mới đọc được một nửa, người đánh chữ đột nhiên dừng lại.
Quay đầu lại dùng ánh mắt không dám tin nhìn Mạnh Kiến Chí.
"Ông là Mạnh Kiến Chí?"
Mạnh Kiến Chí sửng sốt, "Sao anh lại biết tên tôi hả?"
Mới vừa rồi còn người đánh chữ còn khách khí, thoáng cái cáu tiết nổi giận, cầm cái ghế liền đập lên người Mạnh Kiến Chí, vừa đánh vừa mắng, "Ông còn mặt mũi qua đây mà photocopy hả? Tên súc sinh này, ông là tên bại hoại, tôi phải thay mặt toàn bộ người trên mạng diệt trừ ông!"
Mạnh Kiến Chí cuống cuồng chạy khỏi cửa hàng photocopy.
Buổi chiều, khu này náo nhiệt lạ thường, hẻm nhỏ chất đầy các bà thím buôn chuyện.
"Xin chào Thím Trương, tôi là phóng viên chiều báo Bắc Kinh, tôi muốn hỏi thăm thím một chút, thím có quen người tên Trâu Tú Vân không?"
"Tiểu Trâu à! Làm sao mà không biết? Cả cái khu này của chúng tôi, từ lớn đến bé đều đến cửa hàng bà ấy ăn điểm tâm, người ngày rất thật thà chất phát!"'
"Tôi hỏi thím một câu, thím quen bà ấy lâu như vậy rồi, đã từng nhìn thấy chồng bà ấy chưa? Hay là đã từng nghe qua bà ấy nói về việc chồng mình gửi tiền sinh hoạt cho không?"
"Chưa từng! Tôi quen tiểu Trâu hơn hai năm, cũng không có nghe thím bà ấy nói có chồng! Tôi cũng không tiện hỏi người ta, người ta một thân phụ nữ nuôi con nhỏ vô cùng vất vả."
Phòng Phỉ dẫn theo nhân viên đài truyền hình ở đây ngồi đợi cả một buổi chiều, rốt cuộc nhìn thấy tên đầu sỏ gây họa, nhất thời kích động một trận, túm tay người quay camera nói, "Chụp nhanh lên, ông ta ở kia đó."
Mạnh Kiến Chí đột nhiên nhìn thấy bên cạnh có bốn năm người vây quanh, ống kính đều nhắm vào người ông ta, trong lòng còn rất đắc ý. Lần này thì hay rồi, tôi khỏi cần lấy loa ra hô hào nữa, tôi trực tiếp cho các người lên TV, tôi xem các người còn dám ngang ngược với tôi không! Nói xong, từ dưới đất nhặt lên một mẩu gạch vụn, bắt đầu đi qua phía bên tường trắng viết mấy chữ, viết hết sức bắt mắt, dung tục trắng trợn.
Buổi chiều tan học, Bạch Lạc Nhân thu dọn xong cặp sách, theo thói quen quay đầu lại.
"Hôm nay cậu..."
"Anh tôi gọi tôi về nhà." Cố Hải cắt ngang lời Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân còn muốn nói điều gì đó, Cố Hải đã đeo balo đi đến cửa sau, bóng lưng lạnh lùng nghiêm nghị lại có chút không tự nhiên.