Số lần đọc/download: 1062 / 11
Cập nhật: 2017-05-20 08:59:49 +0700
Chương 105
G
AR FACE KÉO LÊ CON CHÓ SĂN GIÀ YẾU. Con chó ho húng hắng và cứ đi được khoảng một mét thì nó lại vấp ngã. Cũng chẳng ảnh hưởng gì. Gã đàn ông cứ kéo sợi dây xích. Gã vẫn có thể lôi con chó đi nếu cần phải thế. Gã nhìn xuống con vật thảm hại. Hắn đã đánh nó một trận ra trò, được thôi. Gar Face mỉm cười. Con cá sấu chúa sẽ chẳng thể nào cưỡng lại được.
Nhưng cứ bước được vài bước thì chính hắn cũng phải dừng lại vì cái chân bị thương của chính mình. Con chó đã cắn gã nặng hơn mức mà hắn cố thừa nhận. Hắn nhìn xuống cái khăn lau đĩa bẩn thỉu. Máu đã chảy ri rỉ xuyên qua cái khăn. Hắn sẽ băng lại chặt hơn khi đến được nơi con sông Tartine nhỏ tách ra khỏi dòng sông chính. Cũng chẳng còn xa mấy, có lẽ chỉ nửa dặm nữa thôi.
Gar Face nhăn mặt. Đồ con chó ngu xuẩn. Hắn đã từng bị cắn bởi những con thú khác. Hắn giơ bàn tay lên. Đây là những vết sẹo từ biết bao lần bị lũ cá sấu cắn phập vào khi hắn vật lộn với chúng cho đến khi hạ gục được chúng. Hắn cũng đã từng bị cắn bởi những hàm răng bén ngót của một con sóc, một con chuột to và không dưới một lần những ngón tay của hắn nằm trong hàm răng sắc như dao cạo của con cá nhái mà từ đó thành cái tên cho hắn. Thậm chí hắn còn bị một con rắn hổ mang cắn, một miếng ngoạm làm cho hắn ốm liệt cả tuần lễ, ốm nặng đến nỗi hắn không thể bước ra khỏi cái giường cũi đã sứt càng gãy gọng. Hắn thật sự ngạc nhiên khi thức dậy sau bảy ngày nằm liệt và thấy mình vẫn còn sống.
Thế nhưng cú táp này, bị cắn vào chân bởi chính con chó của hắn, lại đau đớn khác với những lần bị cắn trước đó. Nếu như Gar Face thông minh hơn, nếu hắn nắm bắt được ý nghĩ của các loài thú, có thể hắn sẽ hiểu ra rằng tất cả những vết cắn trước đây đều xuất phát từ sự tự vệ. Còn nhát cắn của Ranger là do sự tức giận, từ một cơn thịnh nộ, do sự bảo vệ của con chó dành cho con vật mà nó yêu quý. Đó là sự khác biệt. Nhưng Gar Face không đủ thông minh để hiểu. Thay vào đó, hắn khập khiễng kéo con chó già bị cột vào sợi xích và càu nhàu, “Thứ chó ngu xuẩn.”
Trong lúc đó, Ranger cũng tập trung toàn bộ tâm trí vào mỗi bước đi. Một chân bước lên, tiếp theo là chân bên kia. Bước, bước lên, bước nữa. Mỗi bước đi là một cơn đau nhức nhối. Mỗi bước đi như thiêu đốt lồng ngực của nó vì nó phải há hốc miệng ra để đớp lấy không khí. Nó gí mũi xuống đất. Tất cả những gì nó đánh hơi được vào lúc này là mùi máu từ vết thương của Gar Face. Máu của chính nó cũng đang nhỏ giọt trên mặt đất, để lại một vệt dài, phải, một dấu vết cho Puck tìm theo.
Sabin, con mèo nhỏ bé Sabin, nó đang lần theo con chó già Ranger của mình, lấy hết can đảm để giữ một khoảng cách đủ gần mà không để cho gã đàn ông đáng sợ kia chú ý thấy. Cứ đi được vài bước thì gã lại ngừng lại và ngoái cổ nhìn qua vai hay là nhìn xuống chân. Nó biết rằng gã có thể nhìn thấy nó, có thể hớt gọn lấy nó một lần nữa vào đôi bàn tay thô nhám của gã. Nó lẩn lút chạy theo, tới lui băng qua vệt máu, lúc nào cũng ở phía sau nhưng đủ gần để không mất dấu. Lúc này đây nó là hiện thân của một con báo puma, một con báo cuga, là một con sư tử cái.
Ôi Sabine, con mèo Sabine bé nhỏ.
Từ cái tổ của mình trên ngọn cây bách, Grandmother Moccasin quấn cái thân hình vĩ đại của mụ quanh cành cây cao nhất và chờ đợi. Mụ đã chờ đợi suốt một ngàn năm qua. Và mụ vẫn có thể đợi thêm ít lâu nữa. Mụ biết rằng con cá sấu rồi sẽ sớm trồi lên mặt sông và trả lời câu hỏi của mụ. Đứa con gái đó đâu rồi?
Phảaaaiiiii!!! Mụ rít lên. Ta sẽ bắt nó cho riêng mình.