"We will be more successful in all our endeavors if we can let go of the habit of running all the time, and take little pauses to relax and re-center ourselves. And we'll also have a lot more joy in living.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 112 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 615 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 23:22:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 106
hương 206
Sinh Tử cốc sinh ly tử biệt [2]
Ngồi mấy lần thuyền, ngoại trừ lần đầu tiên nôn mửa vô cùng thê thảm, những lầnsau đó cho dù không quen cũng phải dần dần mà quen. Nhưng lần này là lần đầutiên tôi ngồi trên chiếc thuyền lắc lư lâu như thế. Nhẫm lại cũng đã phiêu bạttrên biển hai mươi ngày rồi.
Ở tại buổi tối thứmười chín sắp qua đi, chúng tôi đã trải qua một lần biển độngkhông lớn không nhỏ, ba lần gió lốc không lớn không nhỏ, năm lần mưa rào khônglớn không nhỏ, và cách một ngày lại có một lần trúng độc.
Khụ, độc này cũng không phải của hải tặc mang lên thuyền của chúng tôi, làm mộtchút mánh khóe đối với chúng tôi. Trên thực tế, độc này là do một thành viêntrong chúng tôi ra tay hạ độc, nhưng mục đích của hắn không phải là lấy chúngtôi làm thử thuốc, hắn rõ ràng là muốn treo sạch một nhóm người, một nhóm lớnngười. Chẳng hạn, một ngày ngủ đến gần chín canh giờ Đông Phương Cửu, cái mặttức giận như sắp bộc phát của Hiên Viên Tiêu, tiểu Thiên Thiên động một chút làcùng tiểu Vô Cầu so quyền cước, ngay cả anh họ độc miệng khó mà im hơi lặngtiếng cũng ở trong phạm vi đầu độc của Vô Cầu. Mà cái tên luôn luôn chiến thắngchính là tiểu Vô Cầu nhà tôi đây.
Tại sao Vân tiên nhân không nằm trong phạm vi bị hạ độc? Ha ha, đó chính là vìVân tiên nhân căn bản không ở trên thuyền của chúng tôi, hắn đã lưu lại Ngônquốc. Nhưng Vân tiên nhân không phải vì thân phận Ngôn vương mà lưu lại Ngônquốc, hắn chỉ là tạm thời, chỉ vì trả cho Đông Phương Cửu một cái nhân tình. Mànay, hai nước Ngôn, Ngọc đã là thuộc địa của Lương quốc. Chuyện này có lẽ sẽlàm người ta khiếp sợ, nhưng mà cái tên ngốc này, không cần dùng đến khói thuốcsúng nổi lên tứ phía, Lương quốc lại chiếm được vùng đất đai lớn nhất trên bảnđồ. Mà vị vua của vùng đất rộng lớn như vậy lại đang ngủ say. Khóe môi hơinhướng lên, trong giấc mộng dài, nở nụcười.
Lúc rời khỏi Ngôn quốc, Vân tiên nhân nhìn tôi, giọng nói không lớn, hắn nói:Nàng đi đi, nếu như có thể sống thì hãy tiếp tục sống, thân thể của Lăng nhithuộc về nàng rồi. Nếu như nàng chết, ta sẽ đến Sinh Tửcốc mang nàng trở về.
Khoảnh khắc đó, tôi thực sự nhìn thấy đôi con ngươi màu bạc nhìn tôi có hơichớp động qua. Cái chớp động mỏng manh đó làm tôi cảm giác như quay về trướcđây, quay về khoảnh khắc lần đầu tiên trông thấy hắn, quay về dưới gốc cây hoangọc lan đang nở hoa rất đẹp.
Vân tiên nhân, giống như tiên giáng trần, cho dùhắn không có tình cảm, không cóbất cứ thứ gì đặc biệt trong mắt hắn, bạni vẫn cứ thích hắn như vậy, muốn chechở cho hắn, cảm thấy hắn chính là một miếng ngọc tốt nhất, tinh khiết nhấttrên đời này. Chỉ cần đôi mắt màu bạc từng nhàn nhạt dừng lại trên người bạn,bạn sẽ như vậy thôi.
Cho nên, khoảnh khắc ấy tôi tiến lên ôm lấy hắn, phản ứng đầu tiên của hắn vẫnlà muốn giơ tay đẩy tôi ra, nhưng hắn lại chọn thờ ơ buông bàn tay đã nâng lênxuống, để cho tôi ôm lấy hắn.
Tôi không biết còn có thể sống tiếp hay không, còn có thể sống bao lâu nữa, còncó thể gặp lại hắn hay không, nhưng tôi muốn nhớ kỹ hắn tại khoảnh khắc này,nhớ kỹ đáy mắt, đáy lòng hắn có một tia ấm áp không muốn để người ta phát giác.
Tôi nói: Vân tiên nhân, ta sẽ nhớ huynh, luôn luôn nhớ tới huynh.
Tôi cảm giác dường như cằm của hắn đụng lên đỉnh đầu của tôi. Hắn dường như đãgật đầu.
Tôi biết trong mắt của Vân tiên nhân, hiện tại chẳng còn gì quan trọng nữa rồi.Tôi biết chứ.
Vì thế, những nhân vật chủ yếu trên chiếc chiến thuyền này là: Tôi, Vô Cầu,Khanh Trần tiểu sư thúc của Vô Cầu, Tiêu Vô sư bá của Vô Cầu, Đông Phương Cửucùng hai ái tướng bên người là Y Y và Bạch U, đại diện của Ngọc quốc là tiểuThiên Thiên và anh họTử Chiêm, đại diện của Kim quốc là Hiên Viên bệ hạ và áiphi Sở Sở, còn có một đám thuộc hạ của những nhân vật thủ lĩnh này nữa.
Khanh Trần bị hắn làm khổ thật sự không có biện pháp, tôi đành phải cố mà đemtên nhóc xấu xa Vô Cầu này trói lại bên cạnh tôi. Chẳng còn cách nào khác, hắnmột lòng muốn độc chết những tên đầu sỏ gây tội trên thuyền này đã hại chết sưphụ, Khanh Trần ngoại trừ phải chiếu cố một người đang hấp hối, khụ, cũng chưađến mức ấy, là tôi ra còn phải chăm sóc cái tên ngốc ngoài ngủ ra không thíchlàm gì khác, cách ngày còn phải dành ra thời gian nửa ngày giải độc cho phầnlớn thành viên trên thuyền, dù là người sắt cũng chịu không nổi nha.
Do vậy, tôi hiểu màKhanh Trần, mười hai phần hiểu luôn.
Dù tôi đã hiểu rõ cộng với việc tích cực cứu giúp, vụ việc hạ độc cách ngày nàyvẫn cứ xảy ra đúng hạn.
Cửa lớn phòng tôi bị người từ bên ngoài dốc sức đẩy ra, đập vào mắt tôi là vẻmặt ôn hòa không thể nhịn được nữa của Khanh Trần, côấy ba buổi đềuđứng trướcmặt tôi, một tay đặt bát thuốc đang bưng đặt lên bàn, một tay tóm lấy tiểu VôCầu đang nằm sấp trên bàn dường như không có việc gì, vừa hận vừa không có cáchgì mắng hắn: “Tiểu Vô Cầu ngươi có thể đừng gây thêm phiền phức cho sư thúc cóđược không?!”
Vô Cầu dụi dụi hai mắt buồn ngủ lim dim, cười tà ác, mở miệng nói: “Vậy tiểu sưthúc đừng cứu bọn họ, Vô Cầu vốn dĩ cũng không muốn gây thêm phiền phức cho sưthúc.”
“Ngươi —” Lồng ngực Khanh Trần bị bắt nạt đột ngột đập mạnh hơn, tức đến nỗikhông biết nói gì.
Tôi bỗng nhiên kéo Vô Cầu qua, hai tay đặt trên vai hắn, hỏi: “Sao đệ lại đi hạđộc rồi? Đệ đi lúc nào? Rõ ràng là luôn ở với ta...”
Vô Cầu cười cợt nhả nói: “Ai~ Lăng tỷ tỷ có phải đệ đi ngoài tỷ cũng bám theo sao?”
“Đệ —tên nhóc xấu xa này!” Tôi cũng tức hết biết nói gì.
Vô Cầu ngược lại giống như người không có việc gì vỗ vỗ đôi tay bé nhỏ cười hihi với Khanh Trần nói: “Không sao, tiểu sư thúc muốn cứu thì cứu vậy, Vô Cầucoi như luyện tập độc thuật thôi. Hắc hắc, dù sao vẫn còn vài ngày nữa mới đếnchỗ sư tôn được, ta không tin không thể độc chết một người!”
Khanh Trần căm phẫn phất tay áo mà đi, nhưng vẫn không quên dặn tôi uống thuốc.
Khanh Trần đi rồi, gương mặt giả tươi cười của tiểu Vô Cầu nháy mắt gục xuống,trong đôi mắt to lại là bi thương nồng đậm.
Tôi than nhẹ một hơi, kéo tay tên nhóc kia qua, tên nhóc này cúi đầu không nhìntôi, rất lâu sau mới từ miệng lẩm bẩm vài tiếng, tôi nghe rõ ràng, nó đang hỏitôi: Nếu đệ độc chết Đông Phương Cửu, tỷ có còn để ý đến đệ không?
Tôi không thể nói với nó, đã có Khanh Trần cùng Tiêu Vô ở đây, cậu căn bảnkhông thể độc chết Đông Phương Cửu được.
Tôi cười khổ, dựng đầu tiểu Vô Cầu lên một chút.
Nó chớp mắt nhìn tôi, tôi sờ sờ đầu nó, chậm rãi mở miệng: “Vô Cầu, sư phụ đệrất lợi hại, vô cùng lợi hại.”
Vô Cầu không chút do dự tiếp lời của tôi: “Đó là điều chắc chắn! Sư phụ đệ làMa Y thế gian độc nhất vô nhị!”
Tôi cười cười: “Sư phụ đệ không chỉ là Ma Y đại nhân người đời kính ngưỡng, cònlà cung chủ Bỉ Ngạn cung, lại là đích trưởng tôn của lão Ngôn vương, vị vuachân chính của Ngôn quốc người người sợ hãi. Khi hắn trở thành tân vương củaNgôn quốc, năm quốc vương thuộc địa đều cam nguyện quy thuận Ngôn quốc, hắnthậm chí đánh bại Ngọc quốc biến Ngọc quốc thành một phần của Ngôn quốc, hắn đãtrở thành vị vua cường thế nhất của vùng đất này.”
Vô Cầu cúi đầu, “Đệ biết... Bọn họ đều nói sư phụ ta là người xấu... đã giếtnhiều...”
Tôi dùng ngón trỏ lại dựng đầu nó lên, nhìn nó, tôi lắc lắc đầu: “Vậy Vô Cầucảm thấy sư phụ đệ là người xấu ư?”
Vô Cầu dùng sức lắc lắc đầu.
“Vậy là được rồi.” Tôi cười cười, “Sư phụ đệ chỉ để ý tiểu Vô Cầu nghĩ thế nào,còn chuyện người khác nghĩ Yến Tứ Phương hắn như thế nào hoàn toàn không liênquan đến hắn.” Xoa xoa  đầu của nó, “Không có ai có thể khiến người cảthiên hạ đều yêu thích hắn, như vậy rất mệt, rất mệt nha.”
“Xí~ Mộ Dung Uyển đệ nhất mỹ nữ kia chẳng phải làngười trong thiên hạ đều yêuthích sao! Đồ đàn bà độc ác!” Vô Cầu khinh thường xì một tiếng.
Tôi dở khóc dở cười, “Vậy Vô Cầu thích nàng ta sao?”
“Đệ? Đệ đương nhiên không thích nàng! Nhìn thấy nàng ta, toàn thân đều nổi hếtcả da gà.” Vô Cầu vội vàng xóa sạch bản thân mình từ trong ‘người trong thiênhạ’.
Tôi cười: “Thế chẳng phải được rồi sao. Người trong thiên hạ chí ít còn có tiểuVô Cầu của chúng ta không thích nàng ta.”
Vô Cầu nhìn tôi hỏi: “Vậy Lăng tỷ tỷ thì sao? Nàng ta khiến cho tên bại hoạiĐông Phương Cửu kia bị trúngTriền mộng.....”
Tôi hơi quay đầu đi, không đáp lời nó.
Vô Cầu lại không truy hỏi tôi, trong lúc nhất thời chúng tôi đều không nói.
Một lúc lâu sau, tôi lại chậm rãi mở miệng: “Vô Cầu, đừng hạ độc nữa, đệ khôngmuốn như thế này mà, đúng không?” Nhìn đồng tửcủa tên nhóc Vô Cầu kia trongnháy mắt trợn to, tôi lại nói:“Sư phụ đệ là muốn để đệ thay thế hắn thành một ygiả người người kính ngưỡng mà không phải Độc công tử nào đó, đừng nói cho talà đệ không biết.”
Vô Cầu rũ mắt xuống, không nói.
“Yến Tứ Phương có bao nhiêu cưng chiều đệ, đệ biết không?” Hít một hơi thật sâu,tôi lại nói: “Cửu Trùng sơn, là nơi đẹp đẽ biết bao, sạch sẽ biết bao. Ta nghĩYến hắn hẳn là thích thời gian ở tại Ma Y quán nhất.”
“Người có thân phận giống như hắn lại bảo vệ Ma Y quán sạch sẽ như thế, đệ biếtnhư vậy tốn bao nhiêu sức lực không? Vô Cầu, đệ có hiểu được tâm ý của sư phụđệ không?” Yến Tứ Phương dù có chết cũng muốn nghĩ nơi chốn thay cậu và Vô Dục,loại dụng tâm của hắn là vì cái gì? Là vì cái gì đây!
Ha ha, một người luôn miệng nói không để ý người với người lại để ý người màhắn coi trọng như vậy.
Sư phụ của hắn, sư huynh của hắn, đệ tử của hắn. Thậm chí, tôi nghĩ còn bao gồmcả người phụ thân mà hắn luôn nói hận, Âu Dương Vô Ngôn. Bởi Vô Ngôn vẫn cònsống, hắn đang ở Sinh Tửcốc.
Tiêu Vô nói hắn luôn tưởng rằng hắn là phụng lệnh của sư tôn mà cứu Vô Ngôn,nhưng về sau hắn liền hiểu rõ, không phải hắn cứu, mà là người kia muốn bỏ quacho Vô Ngôn. Mượn tay hắn mà bỏ qua, như vậy mà thôi.
Hắn vào ngày mười tháng năm, cũng chính là ngày Âu Dương Yến chết, nhận đượctin tức từ Sinh Tửcốc. Trên thư Huyền Cơ lão nhân nói cùng hắn, Âu Dương Yếnthực ra cái gì cũng đã sớm biết hết rồi, biết rõ hắn là người của Sinh Tửcốc,biết hắn là sư huynh của mình, cũng biết tại sao Huyền Cơ lão nhân sắp xếp hắnở bên cạnh mình. Khiến hắn khó có thể tin được nhất là, Huyền Cơ lão nhân cònnói ngày mười tháng năm Yêu Tinh tự vẫn. Là tự vẫn, tự vẫn!
Tiêu Vô không hiểu, hắn làm sao có thể nghĩ thông được đây?
Một người đã vô địchthiên hạ, không người nào có thể cùng hắn ngang hàng, vìcái gì mà muốn từ bỏ tất cả, vì sao lại phải...
Tôi cảm thấy, dường như tôi hiểu rồi. Ngay lúc hắn hỏi tôi có phải cũng muốnhắn chết, tôi nghĩ tôi đã bắt đầu hiểu rồi.
Yến Tứ Phương còn đã hỏi qua ai đó nữa? Tôi đoán hắn nhất định hỏi qua sư phụcủa mình, hỏi qua Vô Dục. Tên nhóc Vô Cầu này phỏng chừng không thể hỏi. Bởi hắn tin chắc t ê n nhóc này quyết không thể muốn hắn chết, dù cho tên nhóc này tận mắt nhìnthấy sư phụ mình làm ra chuyện tội ác tày trời, tên nhóc này cũng không thể nhưbất cứ người nào trong nháy mắt muốn hắn chết được. Yến Tứ Phương trăm phầntrăm tin chắc.
Vô Ngôn, Huyền Cơ lão nhân, hai người này cho dù từ đáy lòng không hi vọng conmình, đồ đệ của mình chết, nhưng bọn họ cũng không có cách nào bỏ qua cho hắn.
Tôi cũng không tin trái tim Vô Ngôn trong khoảnh khắc cầm đao đâm vào lồng ngựcđứa con mới ra đời của mình, tim hắn có thể không đau đớn, không nuốt nước mắtvào trong lòng.
Tôi cũng không tin khi Huyền Cơ lã o nhân tính ra Âu Dương Yến sẽ chết ông takhông đau lòng, không buồn bã, không vò xé tâm can có nên nói cho đồ đệ biếthay không!
Hai người này, là vĩ nhân, thật sự là vĩ nhân mà. Người vĩ đại, trong lòng chỉtồn tại tình yêu rộng lớn.
Nếu như nói Đông Phương Cửu tính kế Yến Tứ Phương, như thế không bằng nói làYến Tứ Phương tự nguyện bị Đông Phương Cửu tính kế.
Yến Tứ Phương ngày đó nhất cử nhất động, một cái nhăn mày một nụ cười, mỗi chữmỗi câu, đều không phải đang nói cho chúng tôi là hắn biết, thực ra cái gì hắncũng biết. Biết Vân tiên nhân thần công đại thành, biết Vân tiên nhân sẽ xuấthiện, biết anh họ, Thiên Thiên bọn họ hết thảy sẽ xuất hiện. Sẽ xuất hiện muốnlấymạng của hắn. Nhưng hắn không quan tâm. Con người này thật sự là không quantâm gì cả!
Không ai chú ý lúc Yến Tứ Phương nghe Vân tiên nhân nói, Âu Dương Vô Ngôn xinVân tiên nhân lưu lại cho hắn ba năm tính mệnh, biểu tình của hắn lúc ấy. Đáymắt hắn đang cười, nụ cười thư thái.
Bởi có hai người chân chính vĩ đại, Yến Tứ Phương hết sức quan tâm hai ngườinày, hắn mới có thể tâm cam tình nguyện tự vẫn.
Tâm cam tình nguyện mà thành toàn cho hai người.
Tôi hiểu được Yến Tứ Phương. Vì thế, tôi có vài tia hận ý với hai nhân vật vĩđại kia. Nhưng cuối cùng, người tôi càng hận, lạichính là bản thân.
“Vô Cầu à, đệ có một vị sư phụ rất tốt, rất tốt, rất tốt, rất tốt.....” Bỗngnhiên, cổ họng có chút đau, chỉ có thể nhắc đi nhắc lại ‘rất tốt, rất tốt’....
Tê n nhóc kia lại khóc rồi. Làm trẻ con thật tốt, lúc nào cũng có thể khóc, cóthể khóc đến đứt hơi khản tiếng, có thể làm chuyện biết rõ là sai, có thể rõràng nói cho người khác biết mình đang rấtđau lòng.
Tôi ôm lấy nó, vỗ lưng nó, cúi đầu nói: “Sư phụ đệ là người lợi hại nhất trênđời này, hắn diễm tuyệt tứ phương, trong thiên hạ này không ai có thể sánhngang hàng với hắn.”
“Hức hức.... nếu sư phụ lợi hại như thế.... lại... làm sao có thể bị ngườita... giết chết...”
“Ha ha, vì sư phụ đệ muốn về trời rồi. Nhiệm vụ của thiên thần ở nhân gian hoànthành đều phải về trời.”
“Tỷ gạt người...Hức...”
“Ngôi sao sáng nhất trên bầu trời tối u kia chính là sư phụ đệ. Hắn vẫn ở trênđó quan sát tiểu Vô Cầu đệ.”
“Tỷ gạt người.... Hức...Thật không?” “Ừ, là thật.”
.....
Thuyền tiếp tục hướng về phía tây mà đi.
Lại năm ngày, trong sương mù xa xa dường như mơ hồ có một hòn đảo nhỏ lộ ra.
Tiêu Vô từ trong khoang thuyền đi ra ngoài, cười nhàn nhạt với mọi người: “Phíatrước chính là Sinh Tửcốc.”
♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪
Chỉ Cần Có Tiền Ta Yêu Chỉ Cần Có Tiền Ta Yêu - Hiên Viên Việt