Hope is important because it can make the present moment less difficult to bear. If we believe that tomorrow will be better, we can bear a hardship today.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Maximux Trần
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 167 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 690 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 01:21:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 106
àng dắt tôi luồn qua đám người đông nghẹt trước cửa lớp để gặp Lam Ngọc giờ này đang cặm cụi ngồi ghi chép thứ gì đó trong cuốn sổ của mình.
Vừa thấy nàng, Ngọc Lan đã vội xà tới ngồi chung:
-Nè Ngọc, hè này có rảnh không?
-Thì có, làm gì thế?
-Về quê nội của Phong chơi đi, có cả nhóm của Nhật Toàn với mình nữa nè!
-Thôi không rảnh đâu!
-Sao thế vui mà, đi chơi với tụi mình đi Ngọc!
-Người ta có rũ đâu mà đi! Khéo lại bảo là đi chực nữa!
-Nghe thấy gì chưa Phong? Ngồi vào đi!
Ngọc Lan kẻo mạnh tôi xuống ngồi thay vào chỗ nàng. Còn nàng thì đứng dậy đốc thúc.
-À, Ngọc này! Hè này mình định về quê nội chơi, Ngọc có hứng thú về không?
-Quê nội Phong ở đâu?
-Ở Bến Tre!
-Có phải chỗ đó nhiều dừa lằm phải không?
-À ừ lúc trước là thế, nhưng không biết bây giờ ra sao nữa!
-Ừm, nghe có vẻ vui thật đấy, nhưng để Ngọc về suy Nghĩ lại đã, chừng nào Phong về?
-26/5 mình nghỉ hè, 28/5 là bắt đầu khởi hành. Nếu Ngọc muốn đi thì 7h sáng tập trung ở nhà Phong nha!
-Ừ rồi! Bây giờ Ngọc phải kiểm lại danh sách lớp trước khi đưa cho cô, hai người làm việc của mình đi!
Nàng lại giở cuốn sổ ra tiếp tục nhìn chăm chú vào đó. Tôi với Ngọc Lan không còn việc gì nữa nên đành rời khỏi chỗ đó, trở về chỗ cũ nơi đám thằng toàn đang tập kích ở đó giỡn hớt.
Thấy tôi thở dài liên tục, nàng vỗ vai cười khì:
-Vui lên nào, Lam Ngọc là vậy đó, có đôi lúc bất thường lắm!
-Ừa, chắc thế! Nhưng Phong còn đang suy nghĩ có nên rũ người này không thôi, vì Phong đã hứa lúc trước rồi!
-Hì, hứa thì phải làm chứ, đó là ai vậy?
-Ừ thì…đó là Hoàng Mai…
Đột nhiên Ngọc Lan lặng một lúc lâu. Đôi mắt xanh biếc của nàng tròn xoe, nhìn vô hồn đến lạnh lùng. Đi bên nàng mà cứ như đi cạnh cục nước đá, khắp người nàng cứ như tỏa ra đầy hàn khí, lạnh phát kinh.
Có lẽ tôi đã ăn nói hàm hồ. Lúc trước Ngọc Lan và Hoàng Mai luôn đối địch với nhau, nay tôi nhắc Hoàng Mai trước mặt nàng, chả trách Ngọc Lan lại có những biểu hiện như thế. Nhưng ngay vào lúc đó, chắc là vì những ngày qua đã thân thiết nhau, tôi mới dám rụt rè nắm lấy đôi tay bé xinh của nàng thì thầm:
-Sao thế, Phong nói sai chuyện gì sao?
-Không có, Phong đừng nắm tay Lan thế người ta thấy lại mệt cho Phong đấy!
-Phong không sợ, Lan có sợ không?
Tuy nhiên Ngọc Lan chỉ im lặng thay vào đó, nàng khẽ siết chặt bàn tay tôi như một câu trả lời đầy đủ nhất. Có đôi khi hành động là cách trả lời duy nhất trong những tình huống mà ngôn ngữ trở nên thừa thãi trong việc biểu đạt tình cảm giữa hai người.
Được nắm đôi tay mềm mại của Ngọc Lan, trái tim tôi lại chợt thổn thức, nó đập liên hồi làm suốt cả buổi đi với nàng, tôi cứ vuốt tim với ý nghĩ vô vọng rằng nó sẽ dịu xuống một chút để tôi khỏi phải lắp bắp khi đi cùng nàng nữa. Nhưng cũng may mắn là sau một hồi lấy can đảm, tôi đã nói được điều mình cần nói:
-Lúc trước Phong đã hứa với Hoàng Mai là sẽ dẫn bạn ấy về quê khi đến hè, bây giờ Phong chỉ thực hiện lời hứa với tư cách là một người bạn thôi!
-Hì thì Lan có nói gì đâu, bộ có tật giật mình hả?
-Ẹc, sao lúc nãy tự nhiên im lặng vậy?
-Thích thế, có ý kiến gì hông?
-Thì…?!!
-Thôi, nhìn là biết không có ý kiến gì rồi! Đi thôi!
-Đi đâu?
-Thì đi rũ Hoàng Mai!
Nàng lại dẫn tôi luồn qua đám người nhộn nhịp dọc hành lang để tìm gặp Hoàng Mai. Trong hai đứa tôi lúc này cứ ý như cặp tình nhân đang bỏ trốn khỏi những định kiến xã hội vậy, nó làm tôi cảm thấy rạo rực lắm, được sánh vai cùng với Ngọc Lan thế này thì còn gì bằng chứ, đó chính là mong ước bị lãng quên của tôi lúc mới gặp nàng kia mà.
Lúc sau chúng tôi cũng gặp Hoàng Mai đang trò chuyện với thằng Vũ ngay gần lớp của nó:
-Nè Mai, hè này rảnh không?
Ngọc Lan vừa gặp đã vào đề ngay.
-Hè đương nhiên rảnh rồi, mà có chuyện gì?
-Thì lúc trước Phong đã hứa là dẫn Mai về quê nội chơi đấy, Mai sẽ đi chứ?
-Dạo này Phong nhác đến mức phải cần người nói thay hay sao?
-Mai à, mình cần bạn trả lời đúng câu hỏi!
-À thôi thôi, Để mình cho Lan!
Tôi vội can ngay đề phòng chiến tranh lại xảy ra.
-À Mai ơi, hè này Phong sẽ về quê nội chơi, Mai có muốn đi cùng Phong không?
-Phong mời là có lòng hay mời chỉ vì lới hứa?
-Mời…có lòng mà? Nếu được thì thằng Vũ cũng có thể đi!
Vậy mà Hoàng Mai chỉ cười:
-Không cần đâu, chỉ cần Phong nhớ là được rồi!
-Ơ là sao?
-Như Phong biết đấy, hè này tuy là rảnh như mình đã lên kế hoạch với Vũ cả rồi! Mình rất vui vì Phong đã nhớ tới lời hứa đó!
-Vậy là Mai không đi à?
-Không, Phong giữ lời hừa là được rồi, Phong là chàng trai tốt, nhớ chọn ình một người con gái thích hợp nhé!
-Ơ…à…ờ…rồi!
Tôi ú ớ trong họng như gà mắc thun trước lời dặn dò đầy ngụ ý của Hoàng Mai. Nhưng cũng nhanh chóng Ngọc Lan đã nói đỡ cho tôi.
-Ừa, nếu Mai đã không đi được thì thôi, chúc hai bạn chơi vui vẻ nhé!
-Ừ bạn cũng thế nhé, nhớ giữ cho kĩ, kẻo mất đấy!
-Mình biết, không cần bạn phải lo!
-À thôi, vậy tụi Phong về nhá!
Tôi lại vội vàng can ngăn.
-Ừa, Phong về đi, chúc đi chơi vui vẻ!
-Ừ, tạm biệt!
Thật đúng là nguy hiểm khi cho Hoàng Mai và Ngọc Lan ở chung với nhau. Một người điềm đạm nhưng sắc xảo và một người thụy mị nhưng hết sức thông minh. Nếu không có tôi ở đây chắc là sẽ có chiến tranh, lớn luôn là đằng khác. Nhưng thôi, dù gì chuyện cũng đã qua, tôi không muốn nhắc nữa, Hoàng Mai đã có bến đậu, tôi cũng không còn tình cảm gì với em, từ bây giờ coi như đường ai nấy đi. Hoàng Mai sẽ chỉ là một kỉ niệm đẹp trong kí ức tôi mà thôi…
Cappuccino 2.0 Cappuccino 2.0 - Maximux Trần