Số lần đọc/download: 538 / 9
Cập nhật: 2017-09-24 23:15:28 +0700
Chương 131 - Phần 2
Ở bãi đất cao nhìn lên con đường này còn rất yên bình, cũng không biết sau nửa canh giờ phi xuống, nơi này có biến hóa gì không? Bốn người đều là vẻ mặt đề phòng, trong tay cũng đều cầm vũ khí do Lục Tiểu Thanh phân phát, ra roi thúc ngựa phóng về phía trước.
Bốn người phóng như bay về phía trước, Xuất Trần đánh giá địa hình vừa chạy vừa nói: “Nhớ theo kịp nhau, ra khỏi phía trước là một thảo nguyên, lúc đó chúng ta sẽ ra khỏi vòng vây rồi, động tác phải nhanh hơn một chút nữa, thời gian không đợi người.” ba người ở phía sau không nói gì, trực tiếp đi theo hắn, bên tai cách đó không xa truyền đến tiếng hò hét càng lúc càng gần, có lẽ đã có xu thế vây kín vòng vây rồi.
Bốn người vừa vặn chuyển qua một sườn dốc cao, chỉ thấy phía trước bên tay trái chạy vội ra vô số chiến mã, lập tức có người gào thét ra lệnh chạy về phía trước, người phía sau đi theo càng lúc càng nhiều, phương hướng đó vừa vặn cùng với phương hướng của bốn người bọn Lục Tiểu Thanh.
Lục Tiểu Thanh nhìn thấy đúng là quân Đột Quyết, trong lòng đã hoảng sợ không biết phải tỏ vẻ như thế nào, mắt thấy sắp cùng người Đột Quyết xuất hành cùng một chỗ, Xuất Trần ở phía trước cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì, cư nhiên không có dừng ngựa lại mà vẫn cứ tiếp tục phi thẳng về phía trước, ba người đi ở phía sau cũng chỉ có kiên trì đuổi theo.
Gặp quân Đột Quyết chỉ còn cách mình khoảng hơn mười thước, Lục Tiểu Thanh trong lòng run sợ vừa phi ngựa vừa nhìn, thấy phần lớn đội quân Đột Quyết đều không có nhìn mình cho dù chỉ là liếc mắt một cái, có một số ít sau khi liếc mắt nhìn mình một cái xong, ngựa vẫn không dừng vó phi về phía trước.
Lục Tiểu Thanh một tay cầm vũ khí có tính sát thương lớn, một bên cầm mồi lửa, ánh mắt chuyên chú nhìn quân Đột Quyết, chỉ sợ không cẩn thận một chút thôi là trực tiếp sẽ bị giết, dù sao ngựa dưới thân cũng đã sớm tập thành thói quen cùng nhau chạy trốn, bốn con ngựa không tách rời nhau.
Lục Tiểu Thanh vừa chạy miệng vừa rút gân, nhìn hơn mười thước xa xa bên cạnh, một đội quân Đột Quyết đang chạy băng băng hướng về phía trước, mà bốn người bọn họ cư nhiên lại cũng là đang trốn chạy, hơn nữa thoạt nhìn còn cảm thấy bình an vô sự, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi, cũng may là quân Đột Quyết trước mặt này không có hứng thú giết mình.
Nàng nào biết là do những người Đột Quyết này phát hiện ra quân Đại Đường cư nhiên muốn đem bọn họ vây kín rồi tiêu diệt, không khỏi muốn trước khi bị vây kín cướp vòng vây lao ra, đơn giản một chút mà nói chính là hiện tại cũng giống như bốn người bọn họ, mọi người đều đang cùng lẩn trốn giữ mạng, nếu là đang cùng lẩn trốn ai mà thèm đi quản bốn người cơ chứ, họ không ngốc đến mức tự làm chậm trễ thời giờ chạy trốn của mình đâu, Xuất Trần là nhìn ra được điểm này, cho nên mới dám cùng bọn họ nhất tề chạy trối chết.
Khuynh Tường cùng chinh chiến nhiều năm với Xuất Trần, tự nhiên hiểu được ý tứ của Xuất Trần, cũng biết trên chiến trường thay đổi trong nháy mắt, địch nhân đôi khi cũng là có thể hợp tác, đương nhiên hiện tại không phải hợp tác mà là cùng nhau chạy trối chết. Mà Lục Tiểu Lam cùng Lục Tiểu Thanh không có kinh nghiệm ở trên phương diện này, hai người lo lắng đề phòng đi theo phía sau Xuất Trần, tinh thần vô cùng khẩn trương, cùng sói chạy trối chết có thể không khẩn trương sao?
“Lục Tiểu Thanh, ngươi không muốn sống nữa sao?” Đột nhiên một tiếng rống to đinh tai nhức óc vang lên, dọa cho Lục Tiểu Thanh bị một cú sốc lớn, thu hồi ánh mắt nhìn người Đột Quyết, hướng về nơi phát ra tiếng thét, thì ra là Khuynh Tường, chỉ thấy Khuynh Tường mở to hai mắt, hoảng sợ nhìn vật trong tay mình, Lục Tiểu Thanh cúi đầu vừa thấy, mồi lửa nhỏ trong tay mình không biết từ khi nào cư nhiên lại đã đốt lên vũ khí có tính sát thương lớn, dây dẫn nổ đã gần bị đốt cháy đến đoạn cuối.
Lục Tiểu Thanh lập tức thét lên một tiếng chói tai, theo phản xạ ném vũ khí trong tay đi thật xa, chỉ thấy giữa khói đặc cuồn cuộn mang theo ánh lửa bay lượn ở trong đội ngũ quân Đột Quyết, một tiếng nổ lớn mà ở thời đại này không nên xuất hiện vang lên, đã phá tan lịch sử gò bó, một tiếng ầm vang lên, đội ngũ quân Đột Quyết nhất thời trở nên hỗn loạn, người ngựa bay lên không trung, đây chính là thuốc nổ đơn giản nhất được làm từ lưu huỳnh kết hợp cùng quặng nitrat kali mà Lục Tiểu Thanh trước khi đi đã chế tạo ra để khoe với Vô Diễm.
Ba người bọn Xuất Trần, Khuynh Tường, Lục Tiểu Lam đã từng được chứng kiến uy lự nổ mạnh của dầu mỏ, cho nên đối với uy lực tương đối yếu của thuốc nổ, trừ bỏ âm thanh có thể so sánh với dầu mỏ ra, còn lại lực sát thương không thể lớn bằng, cho nên ba người lại không thấy có gì đáng sợ cho lắm. Nhưng mà người Đột Quyết lại không nghĩ vậy, sau khi tiếng ầm vang long trời nở đất qua đi, đội ngũ quân Đột Quyết đang vô cùng khiếp sợ chạy trối chết, đột nhiên dừng lại nhìn bốn người bọn Lục Tiểu Thanh.
Xuất Trần không nói gì nhìn lên trời cao, một bên quát lên một tiếng chạy mau, một bên cũng bắt đầu sờ thuốc nổ mang theo bên người, vốn tình thế đang vô cùng tốt, cho dù là địch nhân thì ít nhất cũng có thể bình an vô sự mà lao ra khỏi vòng vây, hiện tại chỉ sợ tâm huyết tính kế sẽ chảy về biển đông.
Quả nhiên, Đột Quyết là một dân tộc có tinh thần đoàn kết cao, giữa một tiếng hét hò kinh thiên động địa vang lên, nhịp bước nhất trí vọt về phía bốn người, không phải bằng hữu thì chính là kẻ địch, ngươi đã ra tay với ta, như vậy chúng ta trước hết sẽ tiêu diệt ngươi, tuy rằng ngươi có vũ khí quái dị, nhưng là chúng ta có nhiều người, nổ chết một người liền tiến lên hai người, xem ngươi còn sống được không.
Xuất Trần kêu lên một tiếng, ở giữa đao kiếm của quân Đột Quyết đang vọt tới, bốn người luống cuống tay chân ném thuốc nổ ra bên ngoài, đồng thời chạy như điên không cần mạng, chỉ nghe thấy tiếng ầm vang long trời nở đất lại lặp lại, khói đặc nổi lên bốn phía, máu thịt bay tứ tung, cộng thêm tiếng vó ngựa chạy trối chết của bốn người.
Chiến mã của quân Đột Quyết nghe thấy thanh âm long trời nở đất đó, tất cả đều kinh hách không nghe theo khống chế, người Đột Quyết vốn sinh từ trên lưng ngựa, ăn ở trên lưng ngựa, kỹ thuật khống chế ngựa là số một, tuy rằng chiến mã đã bị kinh hách, nhưng là ở trong thời gian rất nhanh lại một lần nữa đã khống chế tốt được chiến mã, bất quá loạn như vậy cũng đã tạo cho bọn Lục Tiểu Thanh một cơ hội, bốn người nhanh như chớp chạy về phía trước, thuốc nổ trong tay Lục Tiểu Thanh ném không ngừng nghỉ về phía địch, giống như không cần tiền vậy, ba người còn lại nhìn thấy tình huống như vậy, khẳng định phần lớn là nàng đã bị dọa không nhẹ.
“Ngươi tỉnh táo lại một chút cho ta, cũng nên nhìn xem tình hình đã rồi hẵng vứt được không, ngươi làm như ngươi mang theo vô cùng vô tận thuốc nổ sao.” Lục Tiểu Lam thật sự là không thể tiếp tục nhìn hành vi Lục Tiểu Thanh không có mục tiêu chỉ lo ném loạn như thế được nữa, hiện tại thứ này dùng để bảo vệ tính mạng của bọn họ, sao có thể giống như khoai tây nói ném liền ném như thế.
Lục Tiểu Thanh bị Lục Tiểu Lam rống lên cũng đã thanh tỉnh được một chút, cho tay vào túi sờ sờ, thuốc nổ trong túi thật đúng là nhiều, nhiều đến chỉ còn có một cây, Lục Tiểu Thanh cầm cây thuốc nổ ở trong tay khóc không ra nước mắt, sớm biết rằng sẽ như thế này, thì lúc trước đã làm nhiều thêm một chút mang theo rồi, cho dù uy lực không lớn chỉ bằng một cây pháo mà thôi, nhưng là khói đặc cuồn cuộn tương đối trợ lực tốt cho việc chạy trối chết, vì sao lại chỉ làm có bằng vậy thôi? Vì sao mình đã lười lại còn không muốn đem kỹ thuật tiên tiến này truyền cho người Đại Đường, cho nên liền một mình chế tạo như thế? Ông trời thật xấu, cũng không nhắc nhở cho ta một chút.
“Ta, ta chỉ còn lại có một cây.” Lục Tiểu Thanh vẻ mặt xấu hổ nói với ba người, Xuất Trần xoay người vừa tức vừa buồn cười, Lục Tiểu Thanh này một ngày không gây chuyện có phải hay không sẽ không còn là Lục Tiểu Thanh nữa, cái gì gọi là vi sơn cửu nhận, công khuy nhất quỹ (1), hôm nay coi như đã được lĩnh giáo.
[1] Vi sơn cửu nhận, công khuy nhất quỹ: tức núi đắp đã cao nhưng lại thiếu sọt đất cuối cùng, việc sắp thành lại hỏng. Câu này có nguồn từ thiên "Lữ Ngao" trong "Thư Kinh". Ý nói là nếu muốn tạo một ngọn núi cao cửu nhận (1 nhận = 8 xích, 1 xích = 23cm, cửu nhận = 23cmx8x9 = 15.56m), mà sọt đất cuối cùng không thể đổ trên đỉnh núi thì độ cao của núi không đạt tới cửu nhận, coi như việc tạo núi thất bại. Toàn bộ công sức đổ sông đổ bể là do không thể kiên trì đến phút cuối cùng.
“Tiểu Lam, dùng dầu mỏ.” Xuất Trần nhìn thoáng qua quân Đột Quyết từ bốn phương tám hướng vây quanh lấy bọn họ, ánh mắt kia làm cho người ta cảm thấy ớn lạnh.
Lục Tiểu Lam không nói hai lời, trường đao trong tay vung lên, dầu mỏ vắt trên lưng ngựa của Lục Tiểu Thanh trực tiếp liền rơi xuống đất, Khuynh Tường đồng thời vung roi ngựa lên vụt vỡ thùng dầu mỏ, hai người phối hợp cực kỳ ăn ý giống như lần trước đối phó hơn trăm người vậy, chỉ nghe thấy sau một tiếng nổ ầm vang, cảnh tượng kia so với lần trước hiệu quả còn tốt hơn rất nhiều.
Một thùng dầu mỏ cũng không làm được gì vạn vạn binh lính Đột Quyết, trong lúc nhất thời chỉ nghe thấy một tiếng ầm vang chấn động đất trời, một bộ phận binh lính Đột Quyết vốn đang anh dũng trốn chạy cũng bị hấp dẫn đi lên tham gia chiến đấu, bởi vì thực lực của bốn người này quá mạnh mẽ, vốn chỉ là một tiểu đội nhân mã đi lên vây công, dần dần ở trong tiếng thuốc nổ, đã thành công làm ười mấy tiểu đội cùng tiến lên giáp công, hiện tại thực lực của bốn người càng thêm cường hãn, cho nên cả đội binh lính Đột Quyết ở dưới tình huống có cùng chung mối thù, vung lưỡi hái tử thần, quang vinh tham gia chiến đấu.
Cũng may hiện trường hỗn tạp, binh lính Đột Quyết vì sợ thương tổn người một nhà, không sử dụng cung tiễn, nếu sử dụng cung tiễn, thì bằng cả toàn bộ đội ngũ quân Đột Quyết cường hãn này đến chiến đấu với tiểu đội bốn người, chỉ e không muốn thành con nhím cũng phải thành con nhím.
“Lục Tiểu Thanh, chờ hôm nay chạy thoát, ta sẽ tính sổ với ngươi, ngươi, con mẹ nó, không thể yên tĩnh một chút được hay sao? Nếu ta phải bỏ mạng ở chỗ này, ngươi về sau cũng đừng nghĩ có ngày lành.”
Lục Tiểu Thanh nhìn Khuynh Tường nghiến răng nghiến lợi phẫn nộ, đành phải nuốt một ngụm nước miếng, lẩm bẩm nói: “Này...... Này...... Cái kia...... Cái kia......” Nói nửa ngày cũng không biết nên giải thích ra sao, chẳng lẽ nói thật cho hắn biết mình là vì nhất thời lỡ tay, nếu thật sự nói cho hắn biết nguyên nhân xung đột với toàn bộ đội quân Đột Quyết đang chạy trối chết là như thế, chỉ sợ mình cho dù không chết trong tay quân Đột Quyết, thì khả năng cũng sẽ phải chết trong tay Khuynh Tường.
Lục Tiểu Lam ở bên cạnh vừa ném thuốc nổ vừa trợn mắt nhìn, lạnh lùng nói: “Ta quyết định ta phải tách khỏi ngươi, không có ngươi, ta có lẽ còn được sống đến năm bảy mươi đến tám mươi tuổi cũng không thành vấn đề, nếu cứ tiếp tục đi cùng ngươi, chỉ sợ ngày mai chính là ngày giỗ của ta.”
Lục Tiểu Thanh xấu hổ nhìn Lục Tiểu Lam nói: “Tiểu Lam, chúng ta trước chạy thoát rồi nói sau có được không? Vấn đề này chúng ta về sau thảo luận, về sau đàm luận.” chính mình cũng đâu có muốn như vậy cơ chứ, vì sao mọi người đều không nhìn thấy tâm ý của mình, chỉ nhìn thấy mình chọc vào đội quân Đột Quyết đang chạy trối chết này là sự thật, chẳng lẽ nói nam nhân cũng là lòng dạ hẹp hòi, tính rộng rãi như biển cả trong truyền thuyết đã đi đâu mất rồi?
“Đúng, chạy thoát rồi nói sau, chạy đi, về sau ta với ngươi lại tiếp tục từ từ nói chuyện.” giọng nói bình tĩnh của Xuất Trần ở phía trước truyền đến, Lục Tiểu Thanh nghe ra trong đó có sát khí, không khỏi khuôn mặt khổ sở, tốt nhất là sớm tìm được Vô Diễm, bằng không sẽ chẳng có ai làm chỗ dựa ình, phần lớn sẽ bị ba người này chỉnh chết à xem.
Bốn người đối phó toàn bộ quân đội Đột Quyết, lợi dụng thuốc nổ cường đại, dầu mỏ thế công, cư nhiên trong lúc nhất thời không có bị kẻ địch đuổi theo nữa, thật sự không thể không nói rằng, đây chính là kỳ tích hơn trăm ngàn năm qua ở trên chiến trường, đương nhiên nếu nói kỳ tích này nếu ở thời điểm đạn dược thất bại, không trốn thoát được vòng vây, thì như vậy kỳ tích cũng sẽ biến thành không phải kỳ tích.
Sau khi đã giải quyết hết số thuốc nổ, chỉ còn lại có một cây thuốc nổ trong tay Lục Tiểu Thanh luyến tiếc ném đi, dầu mỏ cũng chỉ còn lại có một thùng ở trên lưng ngựa của Lục Tiểu Thanh, dầu mỏ từ Mạt Hạt vạn dặm xa xôi mang về, còn chưa phát huy sứ mệnh quang vinh của mình, liền cứ như thế biến mất ở giữa thủy triều.
Bốn người liếc nhau, mọi người đều biết xong rồi, tuy rằng quân Đột Quyết bị tổn thất nghiêm trọng, tuy rằng phá tan trận doanh của quân Đột Quyết, nhưng là bốn người không có bỏ xa đội quân Đột Quyết, nếu cứ tiếp tục bị truy đuổi như thế, có thể không chết thì chính là ông trời không có mắt.
Lục Tiểu Lam nhìn thoáng qua binh lính Đột Quyết ở phía sau đã bắt đầu kéo cung chuẩn bị bắn tên, trong lòng không khỏi thở dài, ra tay muốn dùng một thùng dầu mỏ cuối cùng, trường đao ở trong tay còn chưa chạm tới dây thừng, đột nhiên trong tai truyền đến tiếng trống trận gầm rú, mặt đất ở một khắc này rung chuyển, phía trước bọc hai bên trái phải chính là đội ngũ quân Đại Đường, rốt cục tại một khắc đã hoàn thành vây kín vòng vây, binh lính Đột Quyết ở phía sau vừa thấy không tốt, lập tức bỏ lại bốn người liền tránh đi.
Lục Tiểu Thanh không khỏi lệ nóng doanh tròng, các đồng hương, các ngươi rốt cục đã đến đây.