Số lần đọc/download: 776 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 02:23:11 +0700
Chương 150-153
C
hương 150: Bốn mươi so với một (1)
Theo như Tần Mạn thấy thì Lưu Khám đưa ra quyết định này, hiển nhiên là không quá hợp lý. Mặc kệ như thế nào, hôm nay tên Từ Phúc dương cái danh hiệu làm việc cho Thủy Hoàng đế, ngươi là một vị quan của Đại Tần, hơn nữa là quan lại địa phương, lại muốn giúp người khác đối phó với triều đình? Nếu để chuyện này truyền ra ngoài, chẳng phải là liên luỵ tới chín tộc, cả nhà bị chém đầu sao? Thực sự không muốn sống nữa rồi?
Thế nhưng trong mắt Chung Ly Muội nhìn nhận, giờ phút này Lưu Khám có bộ dạng hoàn toàn khác.
Bỗng nhiên y xoay người quỳ gối trước mặt Lưu Khám, từng dòng lệ nóng như muốn chảy ra nói:
- Khám huynh đệ, phần tâm ý này của Khám huynh, Muội vô cùng cảm kích. Nhưng có lẽ Khám huynh không nên tham dự việc này thì hơn. Việc này không quan hệ với Khám huynh, Muội sẽ nghĩ cách giải quyết. Nếu như có thể còn sống để trở về, Muội nhất định sẽ cùng Khám huynh đệ nâng cốc ăn mừng. Khám huynh đệ, ngươi ít nhất khiến cho ta hiểu được một việc, người Tần... thực sự không phải là hạng người hung tàn ác độc theo như đồn đãi.
Trong lúc nói chuyên ngôn ngữ đã thân mật hơn, cách xưng hô cũng được thay đổi dần.
Lúc trước, Chung Ly Muội gọi Lưu Khám là Thương lệnh, ẩn ý ở bên trong là hai người còn cách nhau xa ngàn dặm. Nhưng bây giờ, y gọi Lưu Khám là huynh đệ. Trải qua năm trăm năm thời kỳ Xuân Thu Chiến Quốc đất nước này đã thai nghén ra những tín niệm sâu xa, hàm nghĩa của hai chữ huynh đệ, tuyệt không phải loại người đến từ hậu thế như Lưu Khám có thể lý giải.
Kinh Kha diệt Tần, Cao Tiệm Ly, Xa Ninh ôm hận cả đời. Biết rõ đó là con đường chết, nhưng tám năm sau, vẫn một mực đi trên con đường cũ. Đây là tình, đây là nghĩa... Hết thảy đều ở trong hai chữ huynh đệ kia. Lúc này trong dân chúng thì tình huynh đệ, vượt xa cái loại huynh đệ ở hậu thế, bất cứ lúc nào cũng có thể đâm huynh đệ của chính mình một đao. Đây là một loại tán thành, thật giống như những lời Đường Lệ nói với Lưu Khám: một ngày huynh đệ, cả đời là huynh đệ.
Lưu Khám đỡ Chung Ly Muội dậy nói:
- Muội huynh đệ, ngươi không cần khuyên can! Ý ta đã quyết...
Nói xong. Hắn quay người lẳng lặng nhìn Tần Mạn.
Tần Mạn cũng đứng im, lẳng lặng nhìn Lưu Khám.
- Xem như ta gặp chuyện không may, thỉnh cầu Mạn tiểu thư đưa mẫu thân của ta đến Ba Thục. Cơ ngơi và sản nghiệp của ta cũng xin đưa về Tần gia, kính xin tiểu thư đáp ứng.
Lưu Khám nói xong thì vái nàng một cái.
Tần Mạn không cách nào hiểu nổi chuyện này. Chung Ly Muội cũng không cách nào lý giải. Vì cái gì mà Lưu Khám lại kiên quyết làm chuyện này như thế? Kỳ thật, trong nội tâm Lưu Khám, còn tồn tại một cái ý tưởng khác trong đầu: nếu như ngày hôm nay Từ Phúc không ra biển. Hơn hai ngàn năm sau, liệu có thể có giặc Oa hoành hành hay không? Có người nói, Từ Phúc đưa ba ngàn đồng nam đồng nữ ra biển, chúng chính là tổ tiên của người Oa.
Lưu Khám không biết sự tích này có phải là thật hay không, nhưng nếu như là thật sự chẳng phải sẽ chấm dứt một cái hậu hoạn sao? Trong lòng mỗi người, sự kiên trì trước một chuyện nào đó là không giống nhau. Kiếp trước, Lưu Khám xuất thân từ một gia đình có truyền thống làm quân nhân, chính vì vậy hắn cũng có lòng kiên trì khó có thể lay chuyển.
Ở trong thời điểm, có những sự tình không thể dùng lý tính để giải quyết, mà là có nên làm hay không nên làm. Tần Mạn không biết vì sao Lưu Khám như thế kiên trì. Tuy nhiên nàng cũng biết, hôm nay Lưu Khám đưa ra quyết định như vậy. Không hỗ với hai chữ huynh đệ được nói ra từ trong miệng hắn.
- Thương Lệnh yên tâm, nếu như Thương Lệnh thật sự gặp chuyện không may, mẫu thân của Thương Lệnh, cũng như mẫu thân của Mạn; thê tử của Thương Lệnh, Mạn cũng coi như tỷ muội tốt của mình.
Lưu Khám gật gật đầu, kéo Chung Ly Muội đi ra khỏi doanh trướng.
- Thương Lệnh, khoan đã!
Tần Mạn do dự một chút, bỗng dưng gọi Lưu Khám dừng lại. Nàng đi đến trước mặt Lưu Khám, ghé vào lỗ tai hắn, hơi thở giống như mùi hoa lan nói:
- Thương Lệnh biết quân Tần đi về phía nào không?
Lưu Khám khẽ giật mình, lắc đầu.
- Theo Mạn biết, hôm nay Từ Phúc... đang ở kho muối.
- Kho muối?
Tần Mạn nói khẽ:
- Diêm thương thành là nơi tụ tập các vật phẩm cống nạp, cũng là quê hương của Từ Phúc. Man mặc dù không biết rõ là rốt cuộc quân Tần đi đến chỗ nào, nhưng thiết nghĩ, nhất định bọn chúng sẽ tập trung trước Diêm thương thành. Theo Mạn phỏng đoán thì vụ việc của Y Lô hương, tuyệt đối không phải là do ngẫu nhiên. Chỉ sợ là do chính Từ Phúc chỉ đạo... Hơn nữa, cũng sẽ không dừng lại trên đất Y lô hương, chỉ sợ xuôi theo vùng duyên hải Mộc Thủy mà đi, vùng Nghi Thủy, phàm là nơi nào mà quan phủ không có cách nào để quan tâm đến, đều sẽ phát sinh chuyện như vậy. Dù sao, hôm nay Từ Phúc làm những chuyện như vậy, cũng sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của y. Sợ rằng, sau này y cũng không dám làm việc quá lộ liễu.
Cho nên, nếu chuyện này quả thật chính là do y gây nên. Nhất định sẽ có kế hoạch chu đáo, như vậy sự xuất hiện của y tại kho muối, cũng không phải là việc bình thường. Đầu tiên y sẽ đến kho muối tập trung cùng mọi người, sau đó y mang người đi thẳng đến Lang Gia đài. Thương Lệnh, nếu muốn giải cứu những đồng tử kia, không ngại thì hãy truy tìm theo hướng đấy.
Nói xong, Tần Mạn nhìn thoáng qua bộ cung tiễn trên người Chung Ly Muội.
Nàng vén mảnh vải lên, gọi:
- Tần Chu!
- Ti chức có mặt.
- Đi chọn lựa hai mươi bộ cung tiễn tốt nhất mang tới đây, đồng thời đổi binh khí cho bọn họ...
Cung tiễn của mấy người Chung Ly Muội là do tự mình chế tác để đi săn, so với cung tiễn quân dụng, tự nhiên không chỉ thấp hơn một bậc thôi đâu.
- Muội, đa tạ Man tiểu thư.
Chung Ly Muội tiến về phía Tần Mạn vái nàng một cái, ngàn lời cũng không thể so sánh được sự trầm mặc ngày hôm nay. Lưu Khám để cho Vương Tín cùng Lữ thích ở lại doanh trại, mặc cho hai người bọn chúng khóc lóc năn nỉ như thế nào đi nữa, Lưu Khám cũng sẽ không đồng ý.
Bên kia, Tần Mạn lại sai người chọn ra hơn mười con chiến mã đưa tới, nói
-Thương lệnh, Mạn sẽ nghĩ cách để ở lại chỗ này khoảng mười ngày, chờ Thương Lệnh trở lại.
Lưu Khám gật đầu, chắp tay chào Tần Mạn một cái.
Hắn và Chung Ly Muội giơ roi giục ngựa, chạy ra khỏi nơi trú quân của Tần gia...
Lúc này, mới thấy tên quận trưởng Đông Hải Quận phái người ra, vẻ mặt mê man đi tới, hỏi:
- Mạn tiểu thư, Thương Lệnh đi đâu vậy?
Trong mắt Tần Mạn lóe lên tia sắc bén, lúm má đồng tiền cười duyên hơn cả hoa đào.
- A, Lưu Thương Lệnh đi xử lý một số việc, ngươi không cần lo lắng, nên trở về nghỉ ngơi đi thôi.
Tên kia à lên một tiếng, quay người rời đi.
Tần Mạn đưa mắt liếc nhìn một gia thần ngầm ra hiệu một cái, tên gia thần kia tiến lên một bước, một chiêu nhanh chóng ôm lấy cổ của tên binh tốt kia, hai tay dùng lực.
Rắc!
Tên lính kia thậm chí còn chưa kịp phát ra âm thanh đã tắt thở.
- Sau khi trở lại bờ sông, phái người báo cho quận trưởng quận Đông Hải, nói rằng người này... rất cơ trí, ta cảm thấy rất thích, nên giữ gã ở lại dưới trướng.
Bọn người Lưu Khám ra sức giơ roi giục ngựa, lao nhanh trong bóng đêm.
Tin rằng tốc độ của quân Tần cũng sẽ không quá nhanh, dù sao cũng phải mang theo một đám hài tử, làm sao có thể đi nhanh được đây?
Chương 151: Bốn mươi so với một (2)
Bạn sẽ ủng hộ 10 Điểm cho Dịch Giả khi đọc bài viết này:Cứ như vậy, cả ngày lẫn đêm cực nhỏ đuổi theo, vào lúc tờ mờ sáng, rốt cục cũng thấy được một đội quân Tần. Dọc theo quan đạo, đạp trên nắng sớm, tiến vào trong nội thành Diêm Thương.
Chung Ly Muội hận đến mức liên tục dậm chân.
- Chậm mất một bước, chậm mất một bước!
Quả thật là chỉ kém một bước. So với việc ở ngoài thành đánh nhau với quân Tần, thì chuyên tiến vào Diêm thương để cứu người, không hề nghi ngờ đó là hai việc khác xa nhau như trời với đất.
Lưu Khám thúc ngựa chạy lên sườn núi, từ trên cao nhìn xuống Diêm thương.
Diêm thương thành, dựa vào bàng biển, dùng yếu tố sông núi để làm chỗ dựa. Ở đây nhờ nghề muối và đánh cá mà nổi danh khắp nơi.
- Chung Ly Muội!
Lưu Khám đột nhiên lên tiếng,
- Huynh đệ hãy phái một người tìm cách đi vào, điều tra tình hình kho muối cũng như nội thành cho rõ ràng, sau đó chúng ta sẽ nghĩ biện pháp khác.
Chung Ly Muội khẽ giật mình, lộ ra vẻ kinh hãi.
- Khám huynh đệ, chẳng lẽ ngươi định tấn công kho muối sao?
- Trước tiên phải đi tìm hiểu đã rồi hãy nói sau.
Lưu Khám nói xong, nhảy xuống ngựa đi vào trong mảnh rừng. Từ ngực áo lấy ra một tấm bản đồ, lại không nói một lời nào.
Trong vòng một đêm, hắn từ là người đi theo để hỗ trợ đổi thành người lãnh đạo. Chung Ly Muội lên tiếng, phái hai người xuống núi trà trộn vào nội thành Diêm Thương.
Hắn đi tới bên cạnh Lưu Khám, nói khẽ:
- Khám huynh đệ, không phải ta muốn nói những lời làm mất khí thế đâu. Nhưng thành Diêm thương, sở dĩ được mệnh danh là Diêm thương thành cũng bởi vì nó chính là nơi cung cấp muối cho ba quận gồm: Đông Hải, Lang Gia, Tiết quận. Ba quận đó dùng hơn phân nửa số lượng muối mà kho muối cung cấp, thủ vệ cực kỳ sâm nghiêm. Dựa vào hai mươi ba người chúng ta mà muốn công phá kho muối, chuyện đó căn bản là không có khả năng... Hơn nữa, công thành, sự tình này có thể sẽ phát triển thành việc to lắm đây!
- Vậy ngươi muốn xem bọn chúng mang mấy đứa nhỏ ra biển thật sao?
Lưu Khám ngẩng đầu cười nói:
- Trên đời này không có việc gì là không làm được, chỉ là ngươi có muốn làm hay không thôi... Ngươi xem, Mạn tiểu thư đã nói cho ta những tin tình báo rất rõ ràng. Từ Phúc lần thứ nhất và lần thứ hai ra biển, đều xuất phát từ chỗ này. Nhưng rất hiển nhiên hai lần trước ra biển, y đều đã thất bại. Nhưng là lần thứ ba, y lại chọn Lang Gia đài... nghe nói có lần đi đưởng quãng đường tương đối xa, nhưng cuối cùng vẫn thất bại.
Từ Phúc là phương sĩ, đương nhiên biết làm việc này sẽ ảnh hưởng tới trời đất. Cho nên, sau khi y trải qua hai lần thất bại, nhất định sẽ không ra đi từ Cống Du, mà xuất phát từ Lang Gia. Điểm này, ngươi cũng đã nói rồi. Cái kia quân Tần nói, sẽ xuất phát từ Lang Gia đài. Đã như vậy, bọn người Từ Phúc nhất định sẽ rời khỏi kho muối.
- Ý của ngươi là...
- Tấn công kho muối, đương nhiên không phải ý kiến hay. Cho dù chúng ta có thể thành công, nhưng cũng sẽ tạo ra những nguy hiểm, chỉ sợ là chúng ta cũng không thể thoát ra.
Cho nên chúng ta chỉ có thể ra tay ở trên đường!
Hấn đề mấu chốt hiện nay là phải biết rõ ràng kho muối có bao nhiêu binh mã, Từ Phúc sẽ dùng bao nhiêu người để áp giải bọn nhỏ.
Nếu biết rõ ràng chuyện này, chúng ta nhất định sẽ còn có cơ hội. Muội huynh đệ, từ giờ trở đi, ngươi cần cầu nguyện, chúng ta nhất định có thể toàn thắng.
Chung Ly Muội kinh ngạc liếc nhìn Lưu Khám, nhẹ nhàng gật đầu.
Khoảng giờ ngọ, hai người được phái đi vào thành tìm hiểu tin tức cũng đã trở lại.
- Quân Tần ở kho muối có khoảng hai ngàn ba trăm người, tuy nhiên tất cả đều là quân Tần mới... Trong đó, đóng ở tại kho muối, ước chừng có khoảng hai ngàn người, còn ba trăm người, thì được Từ Phúc phía đi để hộ quân. Nghe nói, trong một hai ngày nay quân Tần thường xuyên trở lại và mang theo không ít hài tử, ước chừng trên dưới bốn năm trăm người.
Ta ở trong tửu quán của kho muối tìm người hỏi thăm một chút tin tức, thì nghe nói lần này, Từ Phúc trở lại chủ yếu là vì tế tổ, đoán chừng sẽ rời khỏi thành sau một hai ngày nữa.
Lưu Khám cùng Chung Ly Muội bắt đầu tính toán.
Bốn năm trăm đồng tử, ba ngàn hộ quân?
- Khám huynh đệ, xem ra không dễ làm à nha.
Chung Ly muội cười khổ một tiếng,
- Cho dù những binh lính mới này không phải như lão quân Tần các ngươi, nhưng mười lăm so một, chúng ta thật sự không có phần thắng.
- Mười lăm so một?
Lưu Khám cười lạnh một tiếng,
- Ta coi ngươi vẫn chưa hiểu việc này rồi. Từ Phúc không phải là người ngu, y đã làm ra loại chuyện này, há có thể không có đề phòng. Theo ta thấy, y còn có thể từ kho muối tạm thời điều động binh mã, cùng hội quân một chỗ ở ven đường để hộ tống. Kho muối có khoảng hai ngàn binh lính, như vậy nếu tính toán, nhiều nhất Từ Phúc có thể điều khiển được khoảng năm trăm binh mã. Hô... Muội huynh đệ, ngươi có lẽ nên dựa theo con số tám trăm người mà tính toán mới có thể đúng. Nói cách khác, bốn mươi so một, mới là kết quả chuẩn xác.
- Bốn mươi so một?
Không chỉ có là Chung Ly muội, cơ hồ tất cả mọi người, đều toát ra vẻ tuyệt vọng.
Cái này rõ ràng... căn bản không cần đánh cũng đã biết bại. Được rồi, cho dù Lưu Khám có thể một so một trăm, chính mình liều chết cũng có thể một so một trăm. Bớt đi hai trăm người, vẫn còn tới hơn sáu nghìn người so hai mươi, binh lực hai bên cách nhau quá xa. Trận này, phải đánh thế nào đây? Chung Ly Muội tâm thần bất định.
Chương 152: Mã Nhĩ Sơn (1)
Sáng sớm, trời có chút âm u.
Từ Phúc cự tuyệt lời mời ở lại của huyện úy Cống Du, leo lên một cỗ an xe bốn ngựa kéo, rồi sau đó hạ lệnh xuất phát.
Dựa theo quy định của nước Tần lúc trước, có thể đứng ở trong xe thì gọi là cao xe; chỉ có thể ngồi trong xe, tên là an xe. Ba mặt thành xe là vách gỗ, một mặt là màn xe, rất giống với xe mái hiên đời sau. Sau khi Từ Phúc lên xe, cũng không có nói một lời nào mà chỉ an tọa trong xe, nhắm mắt dưỡng thần.
Hai ngày này, tinh thần của y cứ cảm thấy có chút gì đó bất an khiến y không thể tập trung, giống như sắp xảy ra chuyện gì đó.
Từ Phúc là phương sĩ, tuy không phải là thần tiên sống giống như dân cư vẫn hay gọi, nhưng về nhiều phương diện khác, y thật sự có năng lực mà thường nhân khó có thể bằng được. Ví dụ về khả năng nhạy bén của giác quan thứ sáu, thường xuyên chính xác. Đặc biệt là sau ba lượt ra biển thất bại trở về, khả năng linh cảm càng ngày càng rõ ràng.
Nói ra cũng thật sự là kỳ quái!
Ba lượt ra biển, mỗi một lần trước khi lên đường, y nhất định sẽ tắm rửa sạch sẽ, trai giới, suy diễn cát hung.
Rõ ràng đều là ngày tốt lành, vào thời điểm trước khi lên đường thời tiết cũng rất thuận lợi. Sau khi ra đến biển hết lần này tới lần khác, không đến một ngày quang cảnh đã thay đổi rất bất ngờ. Sóng lớn không ngừng, gió biển gào thét. Ba lượt ra biển, ba lượt bị sóng gió đánh dạt về bờ, ngày tiếp theo còn bị hỏng mất ba chiếc thuyền, tổn thất rất nặng nề.
Kinh nghiệm một lần như vậy, kinh nghiệm hai lần vẫn như vậy...
Làm cho Từ Phúc tâm trí luôn kiên cường hơn người khác, tinh thần cũng không khỏi có chút bất an.
Chính mình làm những chuyện này, rốt cuộc là vì cái gì? Trong nội tâm Từ Phúc rất rõ ràng, nếu giữ vững đạo tâm là, không làm việc trái với lương tâm thì sẽ không sợ quỷ. Nhưng một khi trong nội tâm đã có quỷ, hàng ngày trong lòng luôn thấp thỏm lo âu. Ba ngàn đồng nam, ba ngàn đồng nữ... để có được con số này có bao nhiêu gia đình phải cửa nát nhà tan? Liên tục thất bại mấy lần, cũng đủ để cho Từ Phúc cảm nhận được một loại sợ hãi khó tả.
Giống như bên trong tăm tối, có một loại lực lượng thần bí nào đó, đang vẫy gọi y, báo trước cho y điều gì đó.
Từ Phúc làm phương sĩ, tự nhiên cũng sẽ tin tưởng vào điều này. Nhưng đã đâm lao thì phải theo lao, Thủy hoàng đế đã ra lệnh cho y, trong năm nay phải ra biển thành công.
Điều này cũng làm cho Từ Phúc phải chịu áp lực càng lớn hơn!
Tổn thất gần ngàn đồng nam đồng nữ, một lần nữa lại phải chiêu mộ binh lính sao?
Từ Phúc rất muốn nói chuyện này cho Thủy hoàng đế biết, nhưng như vậy, chẳng phải là y tự mình nói mình làm việc vô năng, trong suy nghĩ của Thủy hoàng đế địa vị y sẽ giảm đi rất nhiều? Nhưng những hài tử bị tổn thất, làm như thế nào để bổ sung đây! Sau một thời gian dài suy nghĩ, cuối cùng Từ Phúc cũng đưa ra quyết định.
Mượn cơ hội trở về Lang Gia đài, làm lễ tế tổ, mật lệnh cho bọn thuộc hạ. Cướp bóc đồng nam đồng nữ trong các huyện dọc trên đường đi.
Dù phải dùng bất cứ biện pháp gì để có thể kiếm đủ số lượng hài tử đủ theo yêu cầu cũng được. Tuy y biết rõ việc này lại sẽ khiến cho nhiều người phải trôi dạt đi khắp nới, nhưng cũng không có biện pháp nào khác.
Đi tới bước này, vì phối hợp với hành động của đồng bạn, Từ Phúc đã quyết tâm gánh chịu hết thảy tội lỗi.
Có lẽ. Cuối cùng cũng sẽ chết không yên lành...
Từ Phúc không chỉ nghĩ qua một lần như vậy, nhưng y cũng nghĩ, kế hoạch của mình đang thực hiện, là một sự kiện vĩ đại, lại rất cao thượng, cần gì phải quan tâm tới những tiểu tiết hay là việc sau này cơ chứ? Cho dù giờ không làm những chuyện này nữa, thì những chuyện trước kia chẳng phải uổng phí sao? Còn có những hài đồng bị chết trong biển, rồi binh lính, thậm chí là bạn của y, không phải họ sẽ chết vô ích sao? Vì bọn họ nhết định phải kiên trì.
Có những loại người đã tiến vào trạng thái quyết ý phải làm bằng được thì người ta luôn tạo ra được một cái lý do thích hợp.
Từ Phúc cũng là người như thế.
Nhưng cũng không có nghĩa chút tự an ủi mình như thế, sẽ làm cho thâm tâm y an bình hơn.
Bắt đi hơn năm trăm hài đồng, trên cơ bản đã kiếm đủ số lượng mà hắn yêu cầu.
Vì bảo đảm an toàn, Từ Phúc muốn điều động hơn năm trăm binh sĩ đang đóng quân tại kho muối, nhưng lại bị cự tuyệt.
Nguyên nhân rất đơn giản... kho muối có một vụ làm ăn với lâu thương và hiện gờ phải chuyển hàng cho họ, cũng phải cần ít nhất sáu trăm tên binh lính áp giải dọc đường đi. Cống du cũng không có biện pháp để điều ra quá nhiều binh lính cho Từ Phúc, cho nên sau một phen do dự, cũng cấp cho Từ Phúc hai trăm người.
Cộng với ba trăm người Từ Phúc mang đến vị chi là năm trăm binh mã.
Năm trăm, chính là năm trăm người đó nha!
Từ Phúc nghĩ thầm: đoạn đường đi qua Cống Du, chính là con đường mới xây dựng, có thể xảy ra chuyện gì cơ chứ?
Chỉ mất một ngày đi đường đã tới Lang Gia đài rồi, hết thảy mọi việc đều tốt lành. Lúc này đây, nhất định phải thật cẩn thận, tuyệt đối không để chuyện gì xảy ra.
Từ Phúc nghĩ tới đây. Dùng sức xoa bóp lên hai gò má.
Ta nhất định có thể thành công, nhất định có thể thành công... đoàn người bắt đầu đi vào một khe núi.
Sau khi Tự Thủy Hoàng xưng đế ba năm, ông ta đã bắt tay tu kiến con đường này. Cuối cùng sau hai năm, hôm nay đã thông suốt bốn phương, việc tu sửa đã hoàn thiện.
Tuy nhiên ngày đầu tiên xuất phát, đã nổi lên một cơn mưa nhỏ.
Mưa phùn mịt mờ, như muốn nói cho người ta biết nỗi buồn vô tận.
Thậm chí buổi sáng đến bây giờ những hài đồng bị bắt ở phía sau đoàn xe cũng không ngớt khóc từ, cũng làm cho Từ Phúc cảm thấy nỗi phiền não chưa bao giờ có.
Trong thời gian một ngày, mà đoàn người mới tiến được ba mươi dặm.
Việc này khiến cho Từ Phúc không cao hứng chút nào, đêm đó sau khi hạ trại, y triệu tập năm tên Lư Trưởng, nghiêm lệnh ngày thứ hai phải tăng tốc.
Nhưng đến ngày thứ hai, trận mưa này lại càng lớn hơn!
Có không ít hài tử, trong đêm đã sinh bệnh. Điều này cũng làm cho Từ Phúc cảm thấy rất đau đầu.
Lại một ngày trôi qua, lại chỉ đi được hai mươi dặm đường. Từ Phúc cắn răng một cái, sai người đi đường suốt đêm, nhất định trong vòng bốn ngày phải đến được Lang Gia đài.
Điều này khiến binh lính tức giận, bọn chúng cũng không cố kỵ điều gì nữa.
Trước kia còn lo lắng đường đi quá xóc, sẽ khiến những hài tử này không chịu đựng nổi. Nhưng hôm nay Từ Phúc đã ra lệnh hung ác như thế, vậy thì đều đừng nói cái gì nữa. Bảo trụ cái đầu của mình mới là quan trọng nhất, dù sao những hài tử này, không có chút quan hệ nào tới mình, chạy đi!
Đi vội, rất nhanh bọn họ đã đi được bốn mươi dặm đường.
Chương 153: Mã Nhĩ Sơn (2)
Lộ trình từ Cán du đến Lang Gia đài, ước chừng hơn bốn trăm dặm đường.
Từ khi mệnh lệnh được ban ra, trong ngày thứ ba đám người đã đi được hơn tám mươi dặm, tức là cũng gần một nửa lộ trình rồi.
Đã đến ngày thứ tư, bầu trời rốt cuộc cũng đã quang đãng trở lại.
Sự lo lắng ở trong lòng Từ Phúc, cuối cùng cũng đỡ đi chút ít. Khó được ở trên xe ngủ một giấc. Các binh sĩ mỏi mệt, y làm sao không phiền lụy? Cả ngày nghe đám trẻ con kia khóc, cho dù là ý chí sắt đá, cũng sẽ không chịu nổi. Huống chi Từ Phúc cũng không phải là loại người có ý chí sắt đá.
Ánh mặt trời soi rõ, đội ngũ vẫn tiến bước trên con đường.
Ngay lúc đó, Từ Phúc bị một cú xóc làm bừng tỉnh, bỗng dưng mở to mắt, rèm xe vén lên cả giận nói:
- Phía trước phát sinh chuyện gì? Vì sao dừng lại, không tiến lên?
Một gã lư trường phóng ngựa chạy tới, không kịp thở nói:
- Khởi bẩm đại nhân, phía trước có một trạm gác cản đường.
- Trạm gác?
Phúc thành phố lạnh lùng nói:
- Chẳng lẽ bọn họ không nhận biết được tín phù sao? Hãy nói cho bọn họ mở đường cho chúng ta đi.
Lư trường cười khổ nói:
- Tiên sư, chỉ sợ là không được. Nghe nói hai ngày trước mưa to, khiến cho con đường phía trước bất ngờ bị sụt lỡ. Hôm nay bọn họ đang gia tăng để tu sửa, dự tính phải mất một ngày mới hoàn thành. Tiên sư, mọi người cũng đều đã mệt mỏi sắp không đi nổi, chi bằng chúng ta nghỉ ngơi một ngày có được không?
Lông mày Từ Phúc nhăn lại, rồi lắc đầu.
- Không được, chúng ta phải đi nhanh hơn nữa, không thể nghỉ ngơi... Cầm bản đồ đến đây!
Ngay lập tức một tên thân tín của y, đưa tới một tấm bản đồ da trâu, giao cho Từ Phúc. Từ Phúc cúi đầu nhìn một chút, rồi sau đó trầm giọng nói:
- Truyền lệnh xuống, đội ngũ đi vòng qua núi Mã Nhĩ, xuyên qua khe Cự Thạch, suốt đêm tiến lên. Ta nhớ khi qua khe Cự Thạch rồi đi về phía Đông Bắc, có một cái thị trấn, nếu đến được đó trước giữa trưa ngày mai, cho phép mọi người nghỉ ngơi một ngày. Nói ọi người biết, chịu vất vả một chút, đến Lang Gia đài nhất định sẽ được trọng thưởng.
- Tuân lệnh!
Lư trường lập tức đáp ứng, quay đầu ngựa đi truyền đạt mệnh lệnh.
Từ Phúc tựa ngồi ở trong xe liền thở phào một cái.
Thật đúng là không thuận lợi mà.
Cứ thử nghĩ xem từ sau khi ở kho muối đến giờ, dọc đường đi sự tình cứ xảy ra liên tục hết chuyện này lại đến chuyện khác, làm cho người ta phiền hà mãi không dứt. Mà thôi, sau khi ra biển, lão tử rốt cuộc cũng sẽ không trở lại. Nhất định sẽ tìm một hải đảo, sau đó an bài thích đáng cho những hài tử này, rồi lão tử một mình tìm đi Tiên Sơn.
Từ Phúc nghĩ tới đây, thầm thở dài một hơi.
Đội ngũ chuyển hướng đi về phía Mã Nhĩ Sơn. Thấy thế tám nam tử mặc quân phục của quân Tần, lại không hẹn mà cùng thở phào một cái.
Khi cỗ xe biến mất nơi sườn núi, một người trong đó giật cái mũ đang đội trên đầu xuống, hung dữ nói:
- Một đám bại hoại.
- Mẹ kiếp, đều là người nước Tề!
Mấy người thấp giọng nói thầm:
- Còn nói là người Tần hung tàn, nguyên một đám ô hợp. Theo ta thấy, quân Tần cũ so với bọn chúng mạnh hơn nhiều... Ca. Ta vừa mới nhìn rõ mấy đứa bé rồi. Những khuôn mặt nhỏ nhắn kia trông gầy guộc hơn hẳn... Mẹ kiếp, nếu không phải Thương Lệnh ra lệnh, ta muốn ngay lập tức liều mạng cùng bọn chúng.
Con mắt nam tử đầu lĩnh đã đỏ lên.
Y hung dữ quay đầu lại nói:
- Không cần nói nhảm, lập tức lên ngựa, đi báo tin cho Thương Lệnh.
Mấy người từ trong rừng dẫn ra mấy con ngựa, rồi lập tức cưỡi lên lưng. Cũng mặc kệ cái kia trạm gác kia như thế nào, giơ roi thúc ngựa, mau chóng đuổi theo.
Bởi vậy nên chạy theo hướng Đông Bắc, đã thấy là một con đường bằng phẳng.
Đêm xuống, đội ngũ của Từ Phúcđã vượt qua núi Mãng nhĩ.
Mãng Nhĩ sơn là ngọn núi cao nhất vùng Đông Nam nước Lỗ, ước chừng cao hơn bảy trăm mét. Bởi vì ngọn núi có những khối đá lớn hình dạng giống như vành tai, cho nên tên đặt tên là Mã Nhĩ sơn. Thế núi hơi chếch về hướng Đông Tây, ven đường có thể thấy được Ngũ lão Phong, tùng đóa hoa phong đanh chờ kỳ để nở mọc cạnh những hồ nước trông rất thanh tú. Trong núi có lam khí tốt tươi, nước suối róc rách. Đêm xuống, phong cảnh trong núi càng thấy u tình và kỳ lạ, lam khí tung bay, làm cho người ta phảng phất giống như là đi vào tiên cảnh.
Tuy nhiên, trên đường đi luôn mọc những bụi gai, núi đá đá lởm chởm, con đường gần như là dốc đứng.
Tuy có cảnh đẹp ven đường xen pha lẫn tiếng thông reo trong gió, nhưng đối với một đám người kiệt sức, ngựa hết hơi, tất cả đều mỏi mệt không chịu nổi mà nói, thì cảnh sắc có đẹp đến mấy, cũng không thể so với đệm êm chăn ấm. Có người, ở trong lòng đã bắt đầu thấp giọng mắng thầm:
- Sớm biết như thế, lão tử đã đi vận chuyển muối tới Lâu Thương còn hơn.
Từ Phúc làm như không có nghe thấy.
Vì ủng hộ sĩ khí, y còn xuống xe, cưỡi trên một con chiến mã.
Mấy chiếc xe chở đám trẻ đi sau cùng, một đám binh sĩ đều lộ ra thần sắc mỏi mệt, đầu gục xuống, buồn bã ỉu xìu.
-Phía trước chính là khe cự thạch, vượt qua nơi đó, giữa trưa ngày mai khi đến thị trấn Hoàng Thảo, mọi người có thể nghỉ ngơi một ngày, lấy lại một ít sức lực.
Từ Phúc lớn tiếng la lên.
Nhưng hiệu quả đạt được cũng không quá rõ ràng...
- Ca à, ngươi nói ta làm chuyện này, tương lai có thể sinh ra một đứa con không có lỗ thí hay không vậy?
Một binh sĩ thấp giọng hỏi thăm.
- Ngươi câm miệng cho ta!
Người bên cạnh hung dữ nói,
- Chúng ta đang làm việc giúp cho tiên sư, coi như ngươi không có lỗ thí, không có nghĩa là tiên sư cũng không có lỗ thí.
- Đúng vậy, đúng vậy!
Loại cảm giác kỳ quái này, một khi đã lan tràn ra, muốn thu lại cũng là chuyện không thể nào làm được.
Từ Phúc cũng biết, nếu như không nhanh chóng nghĩ cách dàn xếp, sợ rằng sẽ không quản được đám binh lính này nữa rồi.
Cắn răng một cái, y la lớn:
- Các huynh đệ, khi đến Hoàng Thảo, sẽ thưởng ỗi người một bầu rượu ngon... Mọi người cố thêm một chút, đi nhanh lên nào.
Những lời vừa rồi giống như có chút tác dụng, đội ngũ tốc độ tiến lên hình như là nhanh hơn một ít.
Từ nơi này nhìn lên trên sườn núi có thể loáng thoáng trông thấy hình dáng của Trường Thành. Vượt qua khe núi, chính là khe Cự thạch.
Tiếng vó ngựa lộp cộp, hòa lẫn với tiếng xe chạy, nghe có vẻ lộn xộn.
Chỉ mong, chỉ mong mọi chuyện bình an vô sự...
Từ Phúcghìm ngựa đứng ở lối vào khe Cự Thạch, nhìn thấy đội ngũ đang chậm rãi tiến vào trong này. Trong miệng không ngừng thúc giục:
- Đi nhanh hơn, nhanh hơn nào!
Đúng vào lúc này, chỉ nghe thấy từ trên đỉnh đầu truyền đến tiếng ầm ầm, ầm ầm, giống như trời long đất lở.
Một gã lư trường ngẩng đầu nhìn lại, không khỏi hoảng sợ lớn tiếng kêu to:
- Tiên sư, tránh ra...
Từ Phúc lại càng hoảng sợ, cũng ngẩng đầu lên muốn xem tình hình như thế nào. Chỉ thấy một bóng đen lớn, ầm ầm từ trên vách núi rơi xuống, thế như lôi đình, lực của vạn quân, tiến về phía vách núi nơi đám người đang đứng. Núi sụp sao?