Nếu mặt biển mãi mãi bình lặng, chắc chắn những thủy thủ tài ba sẽ chẳng bao giờ có mặt trên đời.

Ngạn ngữ Anh

 
 
 
 
 
Tác giả: Cổ Long
Thể loại: Kiếm Hiệp
Nguyên tác: Võ Lâm Ngoại Sử
Biên tập: Trần Hùng
Upload bìa: A Hyyy
Số chương: 118 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 30
Cập nhật: 2023-08-05 10:24:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 100: Hồi 41 – Đôi Dòng Lệ Thảm (3)
ây... chính là gian phòng đầy hoa tươi nơi nội tẩm của Khoái Lạc Vương.
Khó trách sao Vương Lân Hoa ngửi thấy hương hoa.
Khó trách sao Bạch Phi Phi có thể hóa thân thành U Linh cung chủ.
Thì ra..., nơi đây cùng hang quỷ U Linh có bí đạo thông nối. Lúc Bạch Phi Phi đang yên giấc không cho người khác quấy rầy, chính là lúc cô hoá thân thành U Linh cung chủ.
Cuối cùng Thẩm Lãng cũng khám phá ra cái bí mật này.
Nhưng... đã quá muộn...
Khoái Lạc Vương ngồi trên giường, tủm tỉm nhìn chàng.
Giàn cung tiễn đang hướng thẳng vào đầu chàng.
Khoái Lạc Vương đắc ý cười gằn, nhẹ nhàng ngoắt ngón tay. Thẩm Lãng biết chỉ cần chần chừ không leo hẳn lên, cái đầu chàng sẽ biến thành con nhím.
Chàng chỉ biết cười khổ leo lên.
Nửa người Thẩm Lãng vừa lên khỏi miệng hầm, ngón tay của Bạch Phi Phi đã điểm hai yếu huyệt “Kinh Môn” và “Chí Thất” của chàng.
Sau đó là Chu Thất Thất, Vương Lân Hoa, Hùng Miêu Nhi...
Bạch Phi Phi dựa người vào ngực Khoái Lạc Vương cười thật ngọt.
Thẩm Lãng, Chu Thất Thất, Vương Lân Hoa, Hùng Miêu Nhi … bốn người... ngồi một hàng dựa lưng vào tường, ngay cả ngón tay cũng không thể nhúc nhích, trong lòng trăm đắng ngàn cay.
Cái thời điểm tưởng chừng đã đến được với tự do, cũng chính là lúc rơi vào tay kẻ địch.
Thời điểm tưởng chừng như sắp thành công, lại chính là thời điểm hoàn toàn thất bại.
Chu Thất Thất muốn bật lên khóc, nhưng cay đắng trong lòng, một giọt lệ cũng không ra.
Bạch Phi Phi nhìn bọn họ cười khanh khách: - Không ngờ tới phải không? Thẩm Lãng, không chuyện gì không nghĩ tới, rốt cục cũng phạm sai lầm.
Thẩm Lãng thở dài: - Tôi đúng ra nên nghĩ tới, nếu không phải cô dẫn đường làm sao Khoái Lạc Vương kiếm được bọn ta nơi lòng núi. Cô đưa chúng ta vào tay của Khoái Lạc Vương, chẳng những muốn mượn đao giết người, mà còn cầu vinh cho bản thân mình.
Bạch Phi Phi cười hăng hắc: - Bây giờ nghĩ ra đã quá muộn màng.
Khoái Lạc Vương vuốt râu cười lớn: - Bây giờ các người đã biết, trợ thủ đắc lực của bổn vương là ai. Chính là nàng! Chỉ cần một mình nàng, hơn cái lũ Kim Vô Vọng gấp mười lần.
Vương Lân Hoa cười khổ: - Đây chính là người đàn bà lợi hại nhất tôi thấy trong đời. Nếu trên thế gian này có hai người đàn bà như vậy, lũ đàn ông chắc phải tự sát hết mà thôi.
Bạch Phi Phi cười: - Quá khen quá khen...
Hùng Miêu Nhi nghiến răng: - Hay, rất hay, ta bội phục ngươi. Nhưng ngươi làm sao dở sống dở chết ở Hoa Thần Từ, ta vẫn chưa hiểu.
Bạch Phi Phi cười nói: - Người khác đều nói Thẩm Lãng đã chết vì hỏa thiêu, nhưng ta không tin. Ta biết Thẩm Lãng chẳng chết dễ dàng như vậy. Ta lại nghĩ, nếu ta là Thẩm Lãng, sẽ trốn đi đâu? Chỉ có một con đường trong đầu ta, nên ta đến đó, quả nhiên thấy các ngươi nơi cửa hang …
Vương Lân Hoa thở dài: - Thẩm Lãng có thể nhìn thấu tim kẻ khác, nhưng ngươi lại nhìn thấu tim hắn. Xem ra, Thẩm Lãng chẳng bằng ngươi.
Chu Thất Thất cất giọng khinh bỉ: - Không phải Thẩm Lãng không bằng thị, chẳng qua lòng Thẩm Lãng không đen đúa như lòng thị, loại người vong ân phụ nghĩa, hèn hạ vô liêm sỉ...
Vương Lân Hoa lại thở dài: - Tôi đã nói, khuyết điểm lớn nhất của Thẩm Lãng là quá yếu lòng.
Khoái Lạc Vương vỗ tay cười lớn: - Về cái này, bổn vương cũng nghĩ như ngươi.
Hùng Miêu Nhi lớn tiếng: - Đã thấy bọn ta, sao ngươi không ra lệnh cho thủ hạ ra tay.
Bạch Phi Phi cười: - Chú mèo nhỏ dễ thương ơi, không lẽ còn không hiểu? Nếu ta lệnh cho người ra tay lúc đó, chẳng những không bắt được các người, còn bị các người chạy mất. Đầu của các ngươi tuy không ‘lớn’ lắm, nhưng võ công thì lại thật kinh người.
Hùng Miêu Nhi căm hận: - Cho nên, ngươi giả bị trọng thương?
Bạch Phi Phi: - Đúng vậy, ta cũng chịu khổ không ít mới có thể lừa được các người! Ta không những phải tự điểm huyệt của mình, lại còn phải tự đánh mình hai ba cái,... đánh mạnh hết sức,... đau muốn chết đó...
Hùng Miêu Nhi lớn tiếng: - Sao ngươi biết chúng ta sẽ không khám phá ra ngươi chỉ bị thương giả?
Bạch Phi Phi cười khanh khách: - Vì các ngươi đều là quân tử, sẽ không mò mẫm thân thể của thiếu nữ. Huống chi, lúc đó thì tối thui, mà mặt ta lại trắng bệch...
Chu Thất Thất nghiến răng: - Nhưng làm sao ngươi chắc chúng ta sẽ cứu ngươi?
Bạch Phi Phi cười duyên: - Cho dù các ngươi không phải là quân tử, cũng là người tốt. Như mèo nhỏ này nói... ‘không thể trơ mắt nhìn một cô gái trọng thương mà không cứu’, phải không... mèo?
Thẩm Lãng thở dài: - Khi đó ta im lặng, chính là chỉ sợ ngươi có quỷ kế. Nhưng ngươi giả bộ quá hay …, nếu ngươi một mực cầu xin bọn ta cứu, ta sẽ hoài nghi, nhưng ngươi lại vừa thấy mặt đã muốn đuổi ta đi …
Bạch Phi Phi cười: - Ta vốn hiểu thấu tim đen của bọn nam nhân các người... nếu ta càng bảo ngươi đi, ngươi càng không chịu đi … Chu Thất Thất, nàng nên học cái bản lãnh này của ta, chỉ cần học được một phần nhỏ, sau này sẽ không bị thua thiệt.
Chu Thất Thất cười khẩy: - Sao ta phải học ngươi? Ngươi hiểu rõ lòng của nam nhân như vậy, sao giở đủ trò mà Thẩm Lãng vẫn chẳng yêu ngươi? Xem ra ngươi nên học ta mới đúng.
Bạch Phi Phi sắc mặt chợt biến, nhưng lập tức cười: - Ngươi cho rằng Thẩm Lãng yêu ngươi?
Chu Thất Thất hất mặt lớn tiếng: - Dĩ nhiên!
Bạch Phi Phi nhỏ nhẹ: - Em gái ơi, chớ quên rằng, người chết không thể yêu ai được.
Chu Thất Thất giật mình hoảng hốt, hai hàng lệ tuôn dài trên má.
Nàng không muốn khóc trước mặt Bạch Phi Phi, nhưng sao nước mắt cứ trào ra. Nàng càng không muốn, đôi dòng lệ thảm lại càng tuôn chảy.
Khoái Lạc Vương một tay ôm Bạch Phi Phi, một tay vuốt râu, cười đắc ý: - Trừ xong Thẩm Lãng, bổn vương có thể thư giãn được rồi. Hôm nay thật là...
Hùng Miêu Nhi chợt hét lớn: - Ngươi muốn thư giãn, còn hơi sớm...
Khoái Lạc Vương: - Hả?
Hùng Miêu Nhi: - Ngươi có biết đối thủ lớn nhất của ngươi là ai chăng? Người hận ngươi hơn bọn ta gấp mấy lần? Chúng ta cùng lắm chỉ muốn giết ngươi. Nhưng người đó lại muốn ăn sống nuốt tươi cái mạng của ngươi.
Khoái Lạc Vương mỉm cười: - Thật có người này sao? Là ai vậy?
Hùng Miêu Nhi cười: - Chính là cái người đang ngồi trong lòng ngươi đó.
Khoái Lạc Vương nhẹ vuốt vai Bạch Phi Phi, cười tỉnh: - Ngươi nói ‘nàng’?
Hùng Miêu Nhi: - Đúng, chính là U Linh cung chủ.
Khoái Lạc Vương cười sằng sặc: - Ngươi cho rằng bổn vương không biết sao? Nếu bổn vương không biết, nàng chẳng thể ngồi trong lòng bổn vương như vậy. Trong thiên hạ, trừ U Linh cung chủ, còn nữ nhân nào xứng đôi với bổn vương?
Thẩm Lãng thất thanh: - Ngươi … ngươi muốn cưới cô ta làm vợ?
Khoái Lạc Vương: - Bổn vương cũng nên kết thúc cái đời độc thân này.
Thẩm Lãng: - Nhưng … nhưng ngươi có biết, cô ta vốn là …
Bốn tiếng “con gái của ngươi” còn chưa nói ra, Bạch Phi Phi đã phóng nhanh tới, tát vào mặt chàng.
Ánh mắt Bạch Phi Phi sắc như lưỡi dao nhìn Thẩm Lãng chằm chằm, răng nghiến lại: - Ta vừa tìm được một đấng lang quân như ý, ngươi có gan phá đám...
Thẩm Lãng: - Nhưng … nhưng ngươi … ngươi cùng hắn …
Bạch Phi Phi giận dữ: - Ngươi nói thêm một tiếng, ta giết ngươi liền …
Vương Lân Hoa chợt lớn tiếng: - U Linh cung chủ cùng Khoái Lạc Vương vốn là đôi uyên ương trời đất tạo nên. Thẩm huynh không nên nói ra nói vào. Phá hoại chuyện hôn nhân của người là thất đức lắm đó.
Thẩm Lãng thở dài, im lặng.
Bạch Phi Phi yêu kiều bước lại bên cạnh Khoái Lạc Vương, liếc mắt cười tình: - Bây giờ, mấy người này đều trong tay của vương gia, ngài nghĩ sẽ đối phó họ ra sao?
Khoái Lạc Vương: - ‘Nuôi ong tay áo’, giết chúng sớm chừng nào tốt chừng ấy.
Bạch Phi Phi: - Vương gia muốn giết họ liền sao?
Khoái Lạc Vương: - Bổn vương ngại chậm sẽ sanh biến.
Bạch Phi Phi chớp mắt, cười diễm lệ: - Tiện thiếp muốn kể chuyện xưa cho Vương gia?
Khoái Lạc Vương không hỏi tại sao cô bỗng dưng lại muốn kể chuyện xưa, chỉ cười: - Nàng muốn kể chuyện xưa lúc nào cũng được.
Giọng Bạch Phi Phi ngọt ngào như mật: - Thuở đó, có một người khao khát được ăn thịt thiên nga, … thịt thiên nga thật. Nhưng dù tốn bao nhiêu tâm huyết, hắn vẫn không kiếm được một miếng thịt thiên nga thật mà ăn.
Câu chuyện tuy nhàm chán, nhưng với giọng nói lúc ngọt ngào như rót mật vào tai, lúc lại nhẹ nhàng như cơn gió thoảng, … cũng hấp dẫn người nghe.
Khoái Lạc Vương cười lớn: - Trên đời này, kẻ muốn ăn thịt thiên nga thật không ít, nhưng chẳng mấy ai có thể thật nếm qua một miếng thịt thiên nga?
Bạch Phi Phi: - Hắn là một trong những người may mắn, đã tìm được thịt thiên nga thật. Hắn quá đỗi vui mừng, một miếng ăn sạch.
Khoái Lạc Vương: - Không ngờ hắn lại là loại người gấp gáp như vậy.
Bạch Phi Phi: - Sau có người nghe hắn đã ăn thịt thiên nga thật, liền hỏi hắn mùi vị ra sao,... chỉ tiếc rằng hắn không đáp được.
Khoái Lạc Vương: - Hắn một miếng ăn sạch thì làm sao biết mùi vị ra sao.
Bạch Phi Phi im lặng một lúc rồi nói: - Khổ cực lắm mới kiếm được một món quý, một miếng ăn sạch, hẳn là rất đáng tiếc? … Cho nên sau này, chẳng ai hâm mộ hắn đã từng ăn thịt thiên nga thật, lại cười hắn chỉ là một ngốc tử.
Khoái Lạc Vương im lặng hồi lâu, chăm chú nhìn Thẩm Lãng, chậm rãi: - Không sai, bổn vương khổ cực mới bắt được ngươi, nếu là một đao giết chết, thật cũng đáng tiếc, cũng đáng bị người khác cười cho là ngốc tử.
Bạch Phi Phi lại nói: - Huống chi mỗi người trong họ còn giá trị lợi dụng, … chưa ép hết đường trong mía, tội gì lại bỏ bã mía đi...
Khoái Lạc Vương vỗ tay cười: - Được một hiền nội là phúc lớn của nam nhân... Được được…, bốn người này do nàng bắt được, bổn vương giao chúng cho nàng xử trí.
Bạch Phi Phi cười duyên: - Bọn họ đang nguyện được chết ngay, chứ không muốn vương gia giao cho thiếp...
Thạch thất giam bọn Thẩm Lãng chẳng khác chi một cái quan tài, bít bùng không đồ đạc. Lưng họ dựng vào vách đá gồ ghề khiến toàn thân ê ẩm.
Bạch Phi Phi tay cầm chén rượu, lưng dựa cửa, tủm tỉm nhìn họ: - Các ngươi ráng chịu khổ ở đây qua hết đêm nay. Ngày mai, Khoái Lạc Vương sẽ đem các ngươi về nhà lão. Mặc dù ta chưa biết nơi ấy, nhưng nghe nói là chỗ ấy rất đẹp, rất tốt...
Vương Lân Hoa: - Lão muốn lui về nhà?
Bạch Phi Phi: - Sáng sớm mai sẽ lên đường. Thật ra Khoái Lạc Lâm cũng đâu có gì đáng lưu luyến nữa, phải không?
Vương Lân Hoa lẩm bẩm: - Có thể tận mắt nhìn hang ổ của Khoái Lạc Vương cũng là điều thú vị. Nhưng,... sao lão không thừa dịp này thẳng tiến vào Trung Nguyên, lại quay ngược về nhà?
Bạch Phi Phi: - Ngươi cũng biết lão vốn rất cẩn thận, không nắm chắc phần thắng sẽ chẳng ra tay. Muốn chinh phục Trung Nguyên, lão còn phải chuẩn bị nhiều thứ. Huống chi …
Cười tỉnh, nói tiếp: - Lão phải về nhà để làm lễ thành hôn.
Thẩm Lãng rốt cục không nhịn được: - Cô,... chẳng lẽ cô thật muốn gả thân cho lão?
Bạch Phi Phi cười khanh khách: - Chàng ghen?
Thẩm Lãng nghiêm mặt: - Cô chớ quên, lão là cha ruột của cô.
Nụ cười làm duyên làm dáng của Bạch Phi Phi chợt tắt, cô đanh mặt, gằn từng tiếng một: - Chính vì lão là cha ruột, nên tôi mới gả thân cho lão.
Thẩm Lãng biến sắc: - Cô... cô chẳng lẽ...
Ánh mắt của Bạch Phi Phi long lanh té lửa như ánh mắt của ma quỷ yêu tinh.
Cô nở nụ cười tàn độc, hất mặt hỏi: - Chàng không hiểu dụng ý của tôi?
Vương Lân Hoa tiếp lời: - Tôi đã đoán ra,... khi Khoái Lạc Vương phát hiện ‘thê tử’ của lão lại chính là con gái ruột, cái cảm giác đau đớn kia còn hơn ngàn vạn lưỡi đao đâm thấu tim lão.
Hắn bật cười ha hả: - Dù sao đi nữa, lão vẫn là một người cha.
Bạch Phi Phi cười gằn: - Tiểu đệ, chỉ có ngươi mới hiểu rõ lòng ta. Đúng là trong người chúng ta cùng lưu chuyển một giống máu độc,... máu của ác ma. Dòng máu đã được luyện trong trăm ngàn loại độc dược...
Vương lân Hoa cười lớn: - Không sai, dòng máu độc này là do chính lão lưu truyền. Lão cũng không ngờ, chính dòng máu độc của lão lại giết lão.
Hùng Miêu Nhi nhìn hai chị em rùng mình, lẩm bẩm: - Chị em như vậy … cha con như vậy … chẳng lẽ trong người bọn họ thật sự lưu chuyển một dòng máu của ác ma? Như vậy, dòng máu này thật sự không thể di truyền thêm nữa.
Chu Thất Thất u uất hỏi: - Ngươi hận Khoái Lạc Vương, tại sao lại muốn hại chúng ta?... Chúng ta thật ra có cừu hận gì cùng ngươi?...
Bạch Phi Phi: - Lý do ta muốn giết các người không chỉ có một...
Chu Thất Thất: - Nói! Nói mau!
Bạch Phi Phi: - Nếu ta không đem các người dâng lên cho Khoái Lạc Vương, làm sao lão tín nhiệm coi trọng ta như thế? Các người chính là vật tiến thân của ta. Đây chính là lý do thứ nhất.
Chu Thất Thất cười thảm: - Hơ..., còn lý do gì khác?
Bạch Phi Phi: - Dĩ nhiên là có,... ta vốn sinh ra là một người bất hạnh. Cuộc đời ta, số mạng ta đã chẳng ra gì, sau này chỉ có kết cục bi thảm mà thôi. Ta không thể,... ta không muốn,... ta quyết … không thể nhìn các người sống trên đời hưởng thụ, vui vẻ,... hạnh phúc bên nhau...
Tuy nói thật chậm, nhưng trong giọng nói lại tàng ẩn bao nhiêu oán độc cùng cừu hận! Cô hận hết cả mọi người, thậm chí hận cả bản thân mình.
Cô ngửa mặt cười sằng sặc, như điên như dại: - Chỉ hận ta không đủ sức... Nếu không, ta sẽ giết hết thảy mọi người trên đời này... giết chết hết... giết sạch sẽ... không còn một mống...
Chu Thất Thất rùng mình: - Sống như vậy, ngươi còn gì vui thú nữa?
Bạch Phi Phi: - Ta? … Ngươi cho rằng ta muốn sống?
Cô bật cười khanh khách: - Cho ngươi biết, từ cái ngày ta hiểu chuyện, ta đã vì cái ‘chết’ mà sống. Sống trên đời thống khổ, thời thời khắc khắc ta chỉ ảo tưởng tới cái ‘chết’..., hạnh phúc của cái ‘chết’...
Chu Thất Thất nhìn cô ta không nói ra lời.
Thẩm Lãng cười khổ: - Chẳng lẽ trong lòng cô chỉ có cừu hận?
Bạch Phi Phi xoay người ném mạnh chén rượu xuống đất, rượu văng vãi khắp trên sàn đá.
Cô cười hăng hắc: - Không sai,... cừu hận cùng tử vong! Trong mắt ta chỉ có hai thứ này là khả ái nhất. ‘Tử vong’ nuôi ta lớn. ‘Cừu hận’ nuôi ta sống...
Cô khục khặc cười, bước ra ngoài, đá cánh cửa đóng lại.
Trong thạch thất, vẫn còn vang vang tiếng cười điên cuồng của cô... “tử vong … cừu hận … tử vong … cừu hận …”...
------------
Võ Lâm Ngoại Sử Võ Lâm Ngoại Sử - Cổ Long Võ Lâm Ngoại Sử