Số lần đọc/download: 896 / 8
Cập nhật: 2019-07-22 19:56:27 +0700
Chương 104: Tiến Về Phía Trước
T
rong xe ngựa Ngũ công tử, ngồi cùng hắn là Tôn Nhạc, A Phúc còn có Song Xu. Ngũ công tử mang theo Song Xu, là chuẩn bị tự mình đem các nàng đưa đến nhà chồng, cũng chính là chỗ Yến Tứ. Đương nhiên, muốn gặp Yến Tứ không cần cố ý chạy tới Yến quốc, Yến Tứ đã trên đường tới đây, sẽ cùng Ngũ công tử gặp gỡ trên đường đi.
Song Xu kể từ khi biết mình sẽ gả cho Yến Tứ, trong lòng cũng bình tĩnh hơn. Yến Tứ diện mạo không tế, cá tính hào sảng, quan trọng hơn, hắn cũng là một người trọng tình trọng nghĩa, là bạn tốt Ngũ công tử tin tưởng nhất. Chuyện chung thân phó thác cho người như thế, so với gả cho người xa lạ tốt hơn gấp trăm lần.
Đoàn xe chậm rãi đi tới, xe ngựa Ngũ công tử cùng xe ngựa Cơ Lạc cũng song song mà đi, màn xe hai xe đều mở ra rồi, Tôn Nhạc thỉnh thoảng nhìn đến Cơ Lạc hướng bên này nhìn nhìn. Mỗi khi chống lại ánh mắt Tôn Nhạc thì Cơ Lạc đều ôn nhu cười, có vẻ thập phần hữu hảo.
Tôn Nhạc xuyên thấu qua màn xe, nhìn con đường mờ mịt bụi màu vàng phía trước, hoảng hốt mà nghĩ: thật không ngờ chỉ chớp mắt đã tới đây hơn ba năm rồi, nếu trí nhớ trước kia không thật sự khắc sâu, thì ta đã nghĩ chuyện cũ trước kia là một hồi mộng.
Đang lúc Tôn Nhạc miên man suy nghĩ, Ngũ công tử ở một bên nói:“Tôn Nhạc, Triệu vương hậu trước đây ngươi còn nhớ không? Một năm rưỡi trước, nàng vượt qua bao trắc trở, khiến người nhà nàng tìm được ta, dâng trăm lượng vàng cầu ta lại trợ giúp nàng một phen, lại đưa nàng lên vị trí Vương Hậu.”
Còn có chuyện như vậy?
Tôn Nhạc kinh ngạc quay đầu, khẽ cười nói: “Đã hạ vị, sao lại có thể trở lên? Nàng cũng quá ngây thơ rồi.”
Ngũ công tử gật gật đầu, thở dài nói: “Đúng vậy. Nàng ta thực ngốc, cũng thực đáng thương.”
Hữu Xu một bên khẽ gọi: “Hì hì. Nàng không phải đã nói sao? Cho dù không có công tử ra tay. Nàng cũng có thể ngồi trên vị trí Vương Hậu. Tại sao còn muốn van cầu công tử nữa?”
A Phúc ở một bên hừ nói: “Đây là cái nàng xứng đáng được nhận! Vừa được như ý liền kiêu ngạo không ai bì nổi. Khi thất ý mới biết cúi đầu. Có ngày hôm nay cũng đáng đời nàng!”
Ngũ công tử nhìn về phía Tôn Nhạc, từ từ nói: ” Người nhà nàng tìm được ta nói trong đó năm mươi lượng vàng là cho Tôn Nhạc.”
Năm mươi lượng vàng?
Đây cũng không phải là một số lượng nhỏ nha. Không chỉ không nhỏ, còn thật lớn! Nó tương đương với năm trăm vạn *ở kiếp trước Tôn Nhạc thậm chí còn nhiều hơn, nếu chiếu theo sức mua đến luận có thể đạt đến ngàn vạn.(* khoảng 15 tỷ vnđ)
A Phúc cùng Song Xu nghe thế há hốc mồm, tim không khỏi thình thịch nhảy dựng lên. Ánh mắt Nhìn về phía Tôn Nhạc cũng đã tràn ngập hâm mộ.
Tôn Nhạc cười nhẹ, nàng chống lại ánh mắt Ngũ công tử, nhẹ giọng nói: “Công tử đã thay Tôn Nhạc từ chối?”
Ngũ công tử nghe vậy ha ha cười, hắn cười đến cực kỳ trong sáng, cũng cực kỳ vui vẻ, trong tiếng cười, Ngũ công tử than nhẹ nói: “Tôn Nhạc dù sao cũng là Tôn Nhạc, này chỉ là năm mươi lương vàng làm sao khiến cho ngươi tâm động? Không sai, ta lúc ấy đã cự tuyệt rồi, vàng cũng không có nhận lấy.”
Lời này của Ngũ công tử vừa ra, Song Xu cùng A Phúc cũng rất là tiếc hận.
Tôn Nhạc vẫn bình tĩnh như cũ, nàng bộ dạng phục tùng liễm mục, âm thầm mà nghĩ: năm mươi lượng vàng kia cũng không phải là vật dễ tới tay. Không nói tới Triệu vương hậu người này trở mặt vô tình, nếu thượng vị chẵng lẽ không báo “ân”, chính là thủ đoạn trả thù của vài vị vương tử, Tôn Nhạc nho nhỏ cũng ăn không tiêu.
Ngũ công tử vẻ mặt thưởng thức nhìn Tôn Nhạc, khóe miệng giương nhẹ.
Tiếng cười vừa rồi của hắn, cực kỳ trong trẻo, dẫn tới Cơ Lạc thỉnh thoảng nhìn qua bên này. Theo hai chiếc xe ngựa tới gần, Cơ Lạc cười nói: “Ngũ Ca, chuyện gì mà vui như thế?”
Ngũ công tử nhìn về phía Cơ Lạc, cười nhạt nói: “Việc nhỏ thôi.”
Nụ cười của Cơ lạc có điểm ảm đạm, nàng mím môi, chậm rãi lui đầu trở về trong xe ngựa.
Ánh mắt nàng ngơ ngác nhìn phía trước, thì thào nói: “Vì sao một nha đầu bình thường như thế lại làm cho ngươi nhớ đến hai năm? Khi đối mặt nàng còn ôn nhu như thế? Ngũ Ca, ta vĩnh viễn không biết phải làm như thế nào mới có thể khiến cho ngươi nghiêm túc liếc ta một cái.”
Trong xe ngựa Cơ Lạc, bốn thị tỳ thiếp thân của nàng ngồi cạnh. Cô gái mười tuổi tú lệ ngồi ở đối diện nàng quay đầu nhìn thoáng qua Tôn Nhạc, nói với cơ Lạc: “Bất quá chỉ là một cơ thiếp tầm thường, nếu cô nương nguyện ý, ta liền gở đầu của nàng xuống cho cô nương vui vẻ.”
Cơ Lạc ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn cô gái kia, không có trả lời.
Lúc này, một cô gái khác nói: ” Cơ thiếp kia là chuyện nhỏ, chủ yếu là Ngũ công tử yêu thích khó đóan, cô nương không biết làm sao, mới có thể khiến cho hắn chú ý.”
Cô gái tú lệ bĩu bĩu môi, “Chuyện nào có đáng gì? Hắn không phải sắp đến tuổi thành hôn sao? Xin Trưởng lão cùng Cơ thành chủ lập hôn ước trước là được.”
Trong xe ngựa Cơ Lạc tiếng nói nhỏ không ngừng, xe ngựa vẫn vững vàng chạy tới phía trước như cũ.
Lúc này Tôn Nhạc đã biết, chỗ đi chính là Đô thành Tề quốc Lâm, đồng thời, nàng cũng biết được Tề vương ở đó đã xây xong một tòa Tắc Hạ cung, mời hiền sĩ nổi tiếng trong thiên hạ, đãi ngộ cũng cực kỳ tốt, Ngũ công tử cũng là người bị mời.
Đối với đám người Tôn Nhạc cùng Song Xu mà nói, bọn họ đều tò mò Ngũ công tử hai năm qua sống thế nào. Nhưng Song Xu cùng A Phúc liên tiếp hỏi vài lần, Ngũ công tử cũng không nói nữa chữ, khiến mọi người càng hiếu kỳ.
Chỗ Ngũ công tử cùng Yến Tứ hội họp, đó là Đô thành. Không chỉ là hắn, sau khi Tề vương đại tu Tắc Hạ cung, mời hiền sĩ nổi tiếng trong thiên hạ, hiện tại ở đó đã thành nơi tụ hội của thiên hạ hiền sĩ, phi thường náo nhiệt, ngay cả Ngũ công tử khi nói đến đó, trong giọng nói cũng rất là hưng phấn.
Từ Cơ phủ đến đó cũng không xa, cưỡi ngựa cũng chỉ là một hai ngày lộ trình, về phần ngồi xe ngựa, cũng chỉ có bốn năm ngày mà thôi.
Đoạn đường này, có một ít núi non hiểm trở trùng điệp, Tôn Nhạc có mấy lần nhìn đến trên đỉnh núi hai bên có đạo tặc ẩn nấp, bất quá những người này nhìn thì nhìn, nhưng vẫn không có động tĩnh gì.
Phải biết rằng, đoàn người bọn họ kiếm khách nhiều như thế, xe ngựa lại ít, vừa thấy cũng biết là không có gì béo bở rồi. Hơn nữa những kiếm khách đó gọn gàng ngăn nắp, khí thế bất phàm, làm cho những người đó căn bản không dám vọng động.
Điều khiến Tôn Nhạc sợ hãi than là, bất quá hai năm không có ra cửa, thiên hạ này lại có thêm nhiều đạo tặc như vậy.
Đoàn xe sau khi chuyển qua một khe núi, lái vào một cái quan đạo thập phần rộng rãi. Quan đạo này có thể cho năm chiếc xe ngựa chạy song song, hai bên đều là giải đất bình nguyên trống trải, đi qua một đoạn bình nguyên này, liền chính thức tiến vào thành, chỉ còn khoảng nửa ngày lộ trình.
Tôn Nhạc nhìn thấy, chúng kiếm khách rõ ràng buông lỏng một chút, tay giữ trên vỏ kiếm cũng dời đi.
Sau khi ở trong quan đạo đi bốn mươi dặm, một trận thanh âm “Leng keng đinh đang” truyền đến, mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ba chiếc xe ngựa từ trên một cái ngã ba bên trái chạy nhanh lại đây.
Mấy xe ngựa đó toàn bộ tối như mực, phía trước xe ngựa hai bên treo một chuỗi lục lạc, theo xe ngựa chạy nhanh, lục lạc kia không ngừng lay động, truyền ra thanh âm dễ nghe.
Đám người Tôn Nhạc chỉ liếc mắt nhìn một cái, liền thu hồi ánh mắt.
Khi đoàn xe lại chạy nhanh thêm chừng mười dặm, từ ngã rẽ phía bên phải lại tới một chiếc xe bò. Trên xe bò kia ngồi một nam nhân vóc dáng cao gầy đầu mang nón cao, rung đùi đắc ý liếc nhìn thẻ tre, sau xe bò là một đống thẻ tre thật cao.
Lúc này đã gần đến Lâm, trên quan đạo người đi đường càng ngày càng nhiều, xe bò cùng xe ngựa cũng càng ngày càng nhiều.