Chướng ngại chỉ đe dọa được bạn một khi bạn rời mắt khỏi mục tiêu.

Henry Ford

 
 
 
 
 
Tác giả: Không rõ...
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 106 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 554 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:32:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 102
ric đã quay về Mĩ sau khi nghe tin gia đình Thiên Anh phá sản và Thiên Anh thì nhảy lầu tự tử, cậu không muốn ở lại cái đất nước đầy máu và nước mắt này nữa. Sau cái chết của nó cậu đã nhận lời Pin ở lại cai quản quán bar và học hết chương trình phổ thông ở đây nhưng sau cái chết đó lại xảy ra liên tiếp nhưng chuyện đau buồn khác, từ việc của Thiên Anh đến Vương và Duyên thì cậu quyết định bỏ cuộc, cậu không thể vượt qua mọi thứ ở đây được nữa. Cái đêm Duyên bị bắt cóc trước cổng bệnh viện chẳng ai biết tin tức của chị ấy cả, Thiên Anh nhốt chị trong một nhà kho tít sâu trong rừng, chị may mắn thoát khỏi sự giám sát lỏng lẻo của tụi xã hội đen mà Thiên Anh thuê nhưng lại bị lạc trong rừng chị đã lọt vào mắt xanh của bọn lâm tặc, chúng nó đuổi bắt nhằm lấy chị ra để mua vui. Chị nghĩ đến đây có lẽ là kết thúc rồi, đây là cái giá mà chị phải trả khi tiếp tay Thiên Anh hại nó nhưng may mắn thay khi không thấy chị về nhà mấy ngày liền, gia đình lo sợ đã báo lên công an rằng chị mất tích và nhờ đi tìm giúp. Sau khi được đưa ra khỏi chốn rừng xanh đó chị rơi vào trạng thái vô định, không nói không rằng, không muốn tiếp xúc với ai đặc biết là sợ tiếp xúc với người lạ, việc gặp người lạ khiến chị nhớ tới những tên lâm tặc định bắt chị mua vui. Vương biết tin Duyên bị vậy không biết sao nhưng anh thấy mình nên chăm sóc cho Duyên, anh đã làm tổn thương chị nhiều rồi có lẽ đây là lúc anh nên đối đãi với chị thật tốt để trả lại những ngày tháng chị luôn hướng mắt về anh rồi. Chưa hẳn thừa nhận nhưng anh biết tình cảm anh dành cho Duyên đã thay đổi nhiều rồi, từ ngày anh thấy rung động trước chị đó là hôm Duyên bỏ về lúc mọi người di chuyển đến phòng của nó trong bệnh viện. Anh biết lúc Duyên bỏ đi là lúc anh thấy có lỗi, đáng lẽ anh nên thấy tức giận khi chị thông đồng với Thiên Anh nhưng anh lại thấy có lỗi khi không thể bảo vệ chị trước những ánh mắt dè chừng của mọi người.
- Chị ấy vẫn như vậy sao _ hắn bước vào phòng Duyên nhìn Vương hỏi
- Có cần tao mời bác sĩ giỏi đến không _ Pin đặt giỏ trái cây lên bàn
- Không cần đâu…bác sĩ nói chỉ cần đối xử tốt để cô ấy không thấy sợ nữa là ổn thôi _ Vương nói
- Giá như bác Xuân Anh ở đây thì có lẽ tốt rồi _ Vương nhìn Duyên nói
- …. _ hắn chợt quay đi khi anh nhắc tới mẹ nó
- Vẫn chưa có tin tức gì sao _ Vương hỏi
- Vẫn đang tìm _ Pin nói
Cứ thế trôi qua, thời gian vẫn trôi nhưng không gian dường như chẳng khác lạ chút nào, Tâm Khánh và Linh San đều đã tốt nghiệp loại giỏi và cả ba đều đậu vào nhạc viện âm nhạc thành phố để tiếp tục con đường âm nhạc. Hắn và bọn họ vẫn thường xuyên gặp nhau ở nhạc viện W, hắn cũng đã chịu ôm lấy đàn guitar mà gảy một bài hoàn chỉnh, hắn thay vị trí của nó tham gia vào bộ tứ Tâm Khánh San, mỗi cuối tuần bọn hắn thường hẹn nhau để chơi nhạc đường phố xin tiền, rồi lại dùng số tiền đó chi trả cho bữa ăn tối cuối tuần. Nói là chi trả cho to chứ thực chất lần nào tụi hắn cũng phải móc ví ra trả tiền, Khánh với San đã chính thức thừa nhận là một nửa của nhau, nhìn thấy hai đứa đó hắn chẳng biết phải chưng bộ mặt nào để đối diện với họ. Thật tâm vui vẻ để chúc mừng thì rất giả tạo nhưng để sống đúng với bản thân rằng buồn bã thương nhớ nó thì thật chằng phải lẽ. Tâm thì chẳng thì tìm lấy một mảnh tình vắt vai sau hai mươi mấy năm lẻ bóng, Pin chính thức giao lại quyền quản lý OWL cho hắn để quay về tiếp quản thế giới ngầm của ba, anh cũng đã tới tuổi lấy vợ sinh con cho ông bà bồng rồi, nhờ lời hứa sẽ sớm có cháu nội cho ông bà bế mà ba mẹ anh cũng có cơ hội gặp lại nhau. Eric thì ngày càng nổi tiếng trên con đường nghệ thuật của mình, cậu cũng gặp lại những thí sinh tài năng đã từng tham dự đại nhạc hội lần thứ 12 được tổ chức ở nhạc viện W. Nhờ có Vương mà Duyên đã trở lại bình thường, chị quyết định chấm dứt việc nhảy múa vì thấy bản thân không xứng đáng, Vương cũng đồng ý nghe lời ba mẹ kết hôn với Duyên khi anh chấm dứt việc học đại học của mình. Chỉ còn mình hắn bơ vơ, mặc cho bạn bè người quen giới thiệu cho biết bao nhiêu người đẹp người tài giỏi nhưng hắn luôn viện cớ để né tránh các cuộc gặp mặt mai mối đó.
Từ ngày không có nó bước đi bên cạnh hắn cũng thay đổi nhiều, hắn đã chuyển sang đi giày bata
và giày lười, không còn cầm lái nữa mà đã chịu ngồi sau lưng tài xế, cũng đã ôm đàn biểu diễn ở các chương trình lớn nhỏ khác nhau. Ba hắn và hắn bây giờ có thể ngồi cùng một mâm cơm khi ông ấy đuổi bà mẹ kế ra khỏi nhà và tước hết quyền thừa kế tài sản của bà ấy. Nhiều lần ba hắn ngỏ lời nói hắn về quản lý tập đoàn của nhà nhưng hắn nói hắn chơi chưa đã nên không muốn về. Hắn chẳng thể quên những kỉ niệm đã từng nó trải qua, việc ba hắn tung tin hắn là người thừa kế duy nhất của tập đoàn họ Trịnh đã khiến việc hắn ngồi xe buýt ôn lại kỉ niệm từng qua với nó khó khăn hơn khi có quá nhiều người nhận ra hắn là con trai ông Trịnh tập đoàn vươn lên đứng đầu thế giới. Hắn hay giết thời gian bằng tản bộ lang thang trên các con đường đông người trong thành phố, hoà mình vào giữa chốn ồn ào của cái cuộc sống tấp nập này hắn mới biết bản thân mình nhỏ bé đến mức nào.
Hôm nay cũng thế, hắn lại chán nản khi ở nhà một mình, lại tìm đến những chốn đông người, chỉ có khi ở những nơi ồn ào như thế này hắn mới thấy tâm hồn bình yên được một lúc. Hôm này dở trời hay sao hắn lại ra đường đúng giờ cao điểm tan ca làm, trên đường đông nghẹt người, người đi qua đi lại đụng chạm nhau xô đẩy nhau là chuyện bình thường nhưng có một người khiến hắn phải bận tâm. Cô gái đó, cô gái vội chạy đi vì việc gì đó mà đẩy hắn nhào tới trước vội vã quay lại xin lỗi hắn, nhưng đó không phải là việc khiến hắn bận tâm, việc hắn để mắt bận tâm đến là cô gái đó có khuôn mặt giống y hệt nó, đã vậy giọng nói cũng giống như đúc, chuyện quái gì đang xảy ra vầy. Chẳng lẽ do hắn yêu nó quá nên gặp ảo giác sao, không thể như thế được chắc là ảo giác thôi, hắn luôn tin nó chưa chết vì hắn luôn có cảm giác nó vẫn còn sống chỉ là….
- Xin lỗi….xin lỗi, tôi vội quá
Cho đến cô gái đó quay gót bỏ chạy hắn mới bừng tỉnh và dí theo nhưng giữa dòng người đông như vầy thì việc gặp nhau đã khó rồi chứ nói gì tới việc tìm được nhau, đúng vậy hắn đã mất dấu cô gái đó rồi. Hắn quay lại quán bar, Owl nhờ hắn mà đã lớn mạnh hơn trước, đúng là có máu kinh doanh thấm vào người rồi mà. Trụ sở của Owl là một toà nhà cao tầng ở ngay giữa trung tâm thành phố, hắn đứng bên cạnh cửa sổ nhìn xuống đường đêm đã lên đèn dưới thành phố mà nhớ về hình ảnh cô gái đã gặp trên đường chiều này, hành động đó khiến hắn cứ tưởng người đó là nó nhưng chẳng phải ba mẹ nó cũng đã thừa nhận nó chết rồi sao. Hắn rút điện thoại trong túi quần ra gọi cho Pin, cậu cần xác minh lại vài thứ, hắn tin rằng những linh cảm của 4 năm trước và 4 năm sau là đúng.
- ” Alo ”
- Gửi cho em địa chỉ nhà mai táng đi _ hắn vào thẳng vấn đề, đúng là dù có thay đổi nhiều nhưng hắn vẫn lạnh lùng như xưa
- ” Sao bảo có chết cũng không tới đó?”
- Em có việc cần xác mình…mà em hỏi cái này, có người giống người y như đúc không _ hắn hỏi
- ” Chuyện đó thì đầy đường ”
- Vậy giống cả hành động cử chỉ và giọng nói
- ” Vậy thì là một người rồi, làm gì có ai giống đến cả giọng nói và hành động như thế …mà sao”
- Chiều này em….hajzzz, không có gì cho em địa chỉ đi
- ” Nên tìm một ai đó ở bên đi, đừng có ảo giác như thế, không tốt đâu ”
Chẳng thèm trả lời, hắn cúp ngang máy thở dài hắn liếc mắt ra bên ngoài trời đêm, cũng có thể do hắn gặp ảo giác cũng nên, đêm nay sẽ là đêm khó khăn với hắn đây.
Ngay hôm sau khi nhận được địa chỉ từ Pin hắn đã đến chỗ cất giữ tro hoả thiêu của nó, nếu thật sự nó chết có lẽ hắn sẽ thấy đau buồn khi tới đây nhưng sao lại chẳng có cảm giác gì như đến thăm nó hết vậy, lạnh lẽo quá, vô cùng lạnh lẽo hắn chẳng cảm nhận được nó đang ở đây gì cả. Đứng trước hũ đựng tro mang tên nó hắn như rơi vào không gian vô hình nào đó, hắn thắc mắc nếu bản thân không tin nó chết thì sao lại bàng hoàng trước hũ tro mang tên nó chứ nhưng sự thật đúng là rất biết trêu người mà. Hắn cúi đầu cười mỉm, thật ra hắn cúi xuống để giọt nươc mắt trực trào rơi xuống trước khi nó lăng dài trên gò má hắn, chuyện khỉ gì đang xảy ra đây, khóc cái gì chứ. Hắn đâu biết nãy giờ hắn đang lọt vào tầm mắt theo dõi của người khác đâu.
- Này cậu…_ ông già trông coi chỗ này vỗ vai hắn
- Ôi giật cả mình…_ nhìn thấy bộ dạng gầy còm già nua của ông cụ làm hắn tương hắn đang gặp một cái xác chết
- Cậu là ai mà khóc trước hũ tro này _ ông cụ hỏi
- Tôi…là người thân của cô ấy
- Cậu là người xa xứ à..
- Sao cơ _ hắn chẳng hiểu ông cụ này đang nói gì cả
- Suốt mấy năm qua chắc cậu vất vả lắm mới tìm được nơi yên nghỉ của con bé phải không…con bé cô đơn lắm, có một mình em gái nó tới thăm à
- Ông đang nói cái gì vậy…em gái gì chứ _ hắn phì cười khi ông cụ nhắc tới chị em của nó, nó là con một mà nhưng… _ chị em sao…làm sao ông biết người tới thăm là em gái
- Thì cô bé đó nói thế mà, hai đứa là chị em sinh đôi hay sao ý, giống nhau như đúc _ ông cụ mỉm cười nhìn vào di ảnh của nó
- Sinh đôi? _ hắn càng khó hiểu hơn
- Lúc sáng em gái cô bé này có tới đây đấy, tuần nào nó cũng tới thăm chị nó hết, con bé có hiếu thật
- Sáng nay sao…khi nào, đã lâu chưa _ hắn biết là trong chuyện này có gì đó rồi mà
- Cậu không gặp cô em gái à, cô bé vừa ra là cậu vào mà
Hắn cố gắng động não để nhớ lại lúc hắn mới vào, hắn đa đi cầu thang trên và đúng hắn có thấy một cô ra đi ra bằng cầu thang dưới nhưng hắn đã lướt qua vì việc nhìn người lạ trên đường không phải là phong cách của hắn. Giờ mới biết thì muộn rồi, hắn đứng đây đã khá lâu, cô gái kia cũng đã đi lâu rồi đồng nghĩa với việc giờ có chạy ra ngoài tìm cũng không có kết quả tốt đẹp gì. Thay vì không gặp được cô em gái theo lời ông cụ nói nhưng hắn đã hỏi thăm được thời gian cô gái hay tới thăm chị mình, hắn tin chắc lần sau tới sẽ gặp được cô em gái đó, bằng mọi cách phải làm sáng tỏ việc này mới được.
Đang trên đường quay về nơi làm việc, hắn như nhớ ra manh mối gì đó nhanh chóng cho xe chạy thẳng tới bệnh viện đã từng là của mẹ nó và đó cũng là nơi bọn hắn được chính tai tận mắt chứng kiến sự ra đi của nó, chắc chắn mấu chốt là nằm ở đây. Hắn tự hỏi sao cái đêm đó hắn lại khóc trong khi không hoàn toàn đau buồn, còn cả chiếc giường được đẩy ra từ phòng cấp cứu lúc bọn hắn chạy vào nữa, hắn còn chẳng thèm nhìn mặt nó lần cuối trước khi bọn họ đẩy nó vào nhà xác nữa, chắc chắn là có khúc mắc gì đó ở đây, không thể mọi chuyện ngẫu nhiên như thế được.
- Chào anh…tôi có thể giúp gì cho anh _ nhân viên y tế hỏi
- Tôi muốn xem hồ sơ lưu trữ của bệnh nhân Chu Lệ Băng được cấp cứu đêm 29 tháng 2 cách đây 4 năm về trước
- Xin anh đợi một lát _ nhân viên y tế vào trong lấy khoá kho hồ sơ rồi bước ra _ anh đi theo tôi
- 29 tháng 2 _ nhân viên y tế đi dọc các kệ tìm kiếm _ tên bệnh nhân là gì vậy
- Chu Lệ Băng _ hắn cầu mong người trong hồ sơ bệnh và nó chỉ cùng tên thôi, làm ơn chỉ cùng tên thôi vì sau đêm đó bọn hắn đã không quay lại bệnh viện để kiểm tra gì nữa, mong đó là sự thiếu xót may mắn cho hắn
- Chu Lệ Băng được chuyển từ bệnh viện quận 10 qua lúc 10h đêm ngày 29…và tử vong do tại nạn giao thông _ nhân viên y tế đọc tên hồ sơ để xác nhận lại
- Đúng rồi…tôi có thể xem qua không
- Anh cứ tự nhiên
- Cảm ơn _ hắn nhận hồ sơ từ nhân viên y tế cúi dầu lịch sự cảm ơn
Hắn vẫn còn nhớ cái đêm đó, hắn gần như suy sụp hoàn toàn khi cái tên ” Chu Lệ Băng ” vang lên từ miệng cô y tá, nhưng giờ hắn đã can đảm đối diện với nó, hắn mở hồ sơ ra để đọc thông tin bênh nhận. Bỗng hắn mở to mắt nhìn chằm chằm vào hồ sơ, đúng y như những gì hắn nghĩ, hình của bệnh nhân đập vào mắt hắn khiến hắn vui mừng, cho đến khi đọc toàn bộ thông tin của bệnh nhân thì hắn như vỡ oà trong lòng chắc chắn với mọi người rằng nó vẫn còn sống và đang ở xung quanh chúng ta đây. Tất cả hoàn thông tin đều sai so với nó, những gì mọi người khẳng định từ trước cho tới gì chỉ có cái tên thôi, chỉ là cái tên ” Chu Lệ Băng ” đã chết thôi. Sau khi trả lại hồ sơ cảm ơn sự giúp đỡ của nhân viên y tế hắn ra về với vẻ mặt có thể nói là hạnh phúc nhất trong 4 năm qua, nụ cười hắn dùng để cười với nó đã quay lại và hiện hữu trên môi hắn. Hắn chẳng biết phải báo tin này cho ai và phải báo như thế nào nữa, ngồi trong xe hắn rút điện thoại ra gọi cho ba hắn đầu tiên, ngạc nhiên thật. Hắn không biết lý do gì mà gọi cho ba hắn chỉ biết mở danh bạ và bấm vào số đó thôi.
- ” Alo…ta nghe ”
- Ba…ba ơi, Lệ Băng…Lệ Băng chưa chết
- ” Con nói cái gì vậy…con bị đau gì sao ”
- Ba nhanh chóng tìm ra ba vợ con đi…nhanh lên, Lệ Băng thật sự vẫn đang còn sống và sống rất khoẻ mạnh là đằng khác
- ” Con đang ngủ đó hả ”
- Làm ơn nghe con nói đi…Lệ Băng chưa chết mà _ hắn hét lên
- Lệ Băng chưa chết đâu…con đã gặp cô ấy, cũng đã xác minh việc đó rồi, người tử vong đêm hốm đó chỉ cùng tên thôi, con đã thấy cô ấy trên đường mà _ hắn biết mình hơi lố nên đã hạ giọng xuống
- ” Ta cần bằng chứng…điều đó thật vô lý mà, con trai à… ”
- Chỉ cần nói sẽ giúp hay không giúp thôi _ hắn cắt ngang lời ông ấy
- ” Khôi Vĩ à…”
- Ok…con sẽ chứng minh điều này cho ba thấy, tự con sẽ làm mọi việc
Hắn hiểu cảm giác của họ mà, hắn sẽ không kể chuyện này cho bất kỳ ai khác trước khi chứng minh được nó chưa chết, vì nếu nói thêm với ai khác biểu hiện sẽ giống ba hắn lúc này thôi, tốt nhất là tự thân vận động cho chắc. Khi quay lại nơi làm việc hắn cho người tới bệnh viện xin một bản sao hồ sơ của bệnh nhân Chu Lệ Băng mà mọi người vẫn nghĩ rằng đã chết, hắn đưa cho đàn em một bức hình của nó và đi rao khắp đường tìm người thân. Chưa dừng lại ở đó hắn huy động đàn em của mình tìm kiếm ba mẹ vợ trong toàn thành phố lúc đầu hắn nghĩ đến việc tìm ở vùng ngoại ô nhưng việc gặo nó giữa phố với việc nó luốn đến nhà mai táng lúc sáng sớm thì hắn chắc chắn nó đang ở trong thành phố. Nếu chỉ ngồi một chỗ giao việc cho tụi đàn em thì hắn không yên tâm nên đích thân hắn cũng lao vào cuộc chơi này, mỗi chiều hắn đều xuống đường nơi trạm xe buýt hắn gặp nó với hy vọng sẽ gặp lại lần nữa. Hắn cũng không quên mỗi sáng đến nhà mai táng thật sớm để gặp nó, nhưng việc rút dây động rừng của hắn đã ảnh hưởng đến nó, có khi nào nó nhìn thấy mình trên những tờ rơi tìm người thân nên không ra ngoài nữa không.
Đã hơn 2 tuần trôi qua hắn bắt đầu mệt mỏi với việc tìm kiếm nó, hắn nghĩ chẳng lẽ nó muốn tránh hắn đến cùng như thế, thà như đừng biết gì hết thì hắn sẽ không như thế này nhưng một khi đã biết nó vẫn đang sống vẫn đang khoẻ mạnh mà không thể thấy nó mỗi ngày hắn sợ hắn phát điên mất. Sáng nay cũng như mọi sáng khác, hắn đợi ở bên trong xe trước cổng nhà mai táng, đã gần 8 giờ rồi hắn vẫn chưa thấy nó định cho xe quay về nhưng xe vừa nổ máy thì hắn nhìn thấy dáng người nhỏ nhỏ với mái tóc dài đen mượt tung tăng từng bước bước vào bên trong.
- Gọi người đến đây đi, tôi sẽ không bắt cô ấy về hôm nay đâu…tôi cần lời giải thích của ba mẹ vợ tôi cơ
Nói rồi hắn bước xuống xe vào bên trong sau nó, nó vẫn ngây thơ chưa biết có người theo sau, vẫn vui vẻ mở cửa kính lấy khắn lau bụi bám vào khung ảnh và hũ tro của mình. Hắn đứng bên ngoài theo dõi, ” Em đang làm cái trò mèo gì vậy…trong hũ đó chắc chắn không có gì rồi, sao em phải làm vậy chứ ”
- Xin lỗi nhà, tuần vừa rồi tao chẳng đến thăm mày được…mẹ có một ca phẫu thuật quan trọng bên Úc nên tao với ba đi cùng bà ấy…Băng à…mày có thật sự thấy vui khi sống như vầy không…hay là mày…
- … _ hắn từ từ bước tới phía sau lưng nó
- Tao thì rất nhớ mọi người…thật đấy, rất nhớ….dù sao cũng 4 năm rồi, tai tao cũng bình phục rồi nhưng ba mẹ vẫn chưa cho phép tao quay lại, họ sợ tao lại bị tổn thương lần nữa…giờ thì tao biết họ yêu tao nhiều như thế nào rồi…đến thăm mãyius vậy thôi, tao về đây _ nói rồi nó quay lại đi về nhưng hắn hiện đang đứng trước mặt nó
- Em trốn kĩ thật đấy _ hắn nói
- … _ nó trợn tròn mắt ngạc nhiên nhìn hắn
- Rốt cuộc Lệ Băng đã chết hay chưa giờ thì anh có thể trả lời được rồi _ hắn đưa tay lên vén tóc trên vành tai cho nó
- Anh là ai vậy…tôi không biết anh đang nói gì hết _ nó hất tay hắn ra
- Chẳng có gì thay đổi cả, mọi thứ đều giống như xưa không có gì thay đổi hết _ hắn cười vì phép thử đã thành công
- Xin lỗi, tôi phải đi rồi _ nó bước sang một bên rồi bỏ đi
- Anh nghĩ em đã rất nhớ anh mà _ hắn giữ tay nó lại
- Anh này buồn cười quá tôi không quen anh mà _ nó vùng vằng nhưng hắn đâu có để nó đi dễ thế
- Anh sẽ không bắt em về ngày hôm nay đâu…cho tới khi em tự quay về thì anh sẽ không ép buộc em bất cứ điều gì đâu…nhưng trước khi em đi anh có một thứ cùng xem với em
- …. _ nó hiểu mà, hiểu tất cả những gì hắn đang nói là đằng khác nhưng hắn muốn làm gì vậy
Nó cẩn thẩn quan sát từng hành động của hắn, hắn chẳng chịu buông tha cho nó, một tay thì giữ nó lại một tay thì đẩy cửa kính lấy hũ tro ra. Nó không biết hắn muốn làm gì nhưng nó có linh cảm mọi việc nó giấu diếm suốt 4 năm qua sắp bị lật tẩy hết trơn rồi. Hắn nhìn nó đang lo lắng mà khoé môi cong lên thành nụ cười hành phúc lúc nào không hay, hắn không nhớ nhưng hắn đang tái hiện lại hành động của nó lúc nó với Thiên Anh cãi nhau trận lôi đình khi ở nhà ăn và nó đã buông tay cho đĩa cơm rớt xuống san vỡ tan tành. Bây giờ cũng vậy, hắn đưa hũ tro ra trước mặt rồi buông tay cho chiếc hũ rơi tư do xuống đất, tiếng sứ vỡ vang to đến chói tai nếu tai nó chưa bình phục hoàn toàn có lẽ nó sẽ nhăn nhó vì đau đớn nhưng nó vẫn trừng trừng nhìn hắn. Đúng như dự đoán bên trong chẳng có gì hết, nó chỉ là chiếc hũ rỗng thôi, hạnh phúc với kết quả trước mắt hắn kéo nó lại mà ôm chặt.
- Anh đã từng suy sụp…nhưng giờ thì không có lý do gì để anh như thế nữa…em đã về rồi _ hắn nói
- … _ nó muốn chối bỏ cái hiện thực này thật sự không dễ dàng gì nên đã đẩy hắn ra mà đứng nhìn không nói gì
- Em sao vậy….chẳng lẽ em còn chưa chịu thừa nhận….rốt cuộc vì cái gì mà em phải giả chết như thế chứ…không còn mối đe doạ nào bên em nữa mà
- Tôi…thật sự…
- Lệ Băng
Chưa nói hết câu nó đã sợ hãi quay gót bỏ chạy, nó phải nói gì làm gì thật sự nó không biết, những gì cần biết hắn biết hết rồi thì muốn nó nói gì nữa chứ. Hắn chạy theo nó đến hành lang thì dừng lại, nó đã chạy xuống tới cầu thang rồi, dù sao ở ngoài cũng có người theo nó nên hắn chẳng cần đuổi theo làm gì, sẽ sớm thôi, mọi chuyện sẽ sớm phơi bày ra thôi.
Tôi Lỡ Thích Cô Rồi Sao Đây ? Tôi Lỡ Thích Cô Rồi Sao Đây ? - Không rõ...