Freedom is not given to us by anyone; we have to cultivate it ourselves. It is a daily practice... No one can prevent you from being aware of each step you take or each breath in and breath out.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Sài Kê Đản
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Shang Yin
Dịch giả: Tiểu Phong
Biên tập: Vũ Thành Trung
Upload bìa: Vũ Thành Trung
Số chương: 327 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3441 / 24
Cập nhật: 2016-10-23 22:23:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 104: Cái Gì Gọi Là Không Biết Xấu Hổ?
ạch Lạc Nhân tức giận, dùng sức túm cổ của Mạnh Kiến Chí, đem ông ta kéo qua đoàn người ra bên ngoài. Mạnh Kiến Chí gào khóc to hơn, chân đá loạn lên người Bạch Lạc Nhân, hàng xóm láng giềng đuổi theo bên cạnh hỏi ngọn nguồn xem đã xảy ra chuyện gì, Bạch Lạc Nhân lạnh mặt không nói tiếng nào, cứ thế đem Mạnh Kiến Chí lôi cách đám đông một đoạn xa, bụp bụp bụp liên tiếp cho ăn mấy cái đạp.
Toàn bộ bánh bao Mạnh Kiến Chí ăn đều phun hết ra, vừa ói vừa đưa tay chỉ chỉ về phía Bạch Lạc Nhân, "Mọi người có thấy không? Cả nhà bọn họ hợp lại ăn hiếp một mình tôi... Khụ khụ..."
Cổng đột nhiên mở ra, lộ ra gương mặt xanh đen của Bạch Hán Kỳ.
Dưới bao nhiêu con mắt, Bạch Hán Kỳ đi tới bên cạnh Mạnh Kiến Chí, trầm mặt nói, "Có chuyện gì chúng ta vào bên trong nói đi!"
"Tôi không đi, các người muốn đóng cửa đánh người, tôi không đi!"
Bạch Hán Kỳ đột nhiên túm Mạnh Kiến Chí dậy, "Hôm nay dù muốn hay không ông cũng phải đi."
"Các người muốn ức hiếp người hả!"
Mạnh Kiến Chí lại gào lên, vừa rên rỉ vừa lấy tay níu áo một phụ nữ bên cạnh, người phụ nữ này suýt chút nữa thì bị ông ta kéo ngã, ngay lập tức giọng the thé mắng chửi, kết quả Mạnh Kiến Chí vẫn không chịu buông tay.
Bạch Hán Kỳ nhìn thấy Mạnh Kiến Chí kéo người phụ nữ kia chịu tội thay, sợ làm người vô tội bị thương, không thể làm gì khác hơn là ngừng tay.
Lúc này cửa lại đi ra một người, Bạch Lạc Nhân vừa nhìn đó là thím Trâu, vội vàng đi đến can ngăn.
"Thím à, thím mau vào đi, thím ra đây ông ta càng ầm ĩ hơn đó."
"Mạnh Kiến Chí, rốt cuộc ông muốn làm gì?" Thím Trâu gào to một tiếng, "Có phải ông muốn cho hai mẹ con tôi chết luôn không hả?"
Xung quanh giống như được đốt một dàn pháo tết...
"Đây không phải là tiểu Trâu hay sao? Làm sao cô ta lại chạy ra từ nhà lão Bạch hả?"
"Ai u ai u, bà nhìn mà xem, cũng vào cùng cửa cùng nhà rồi, cái này còn cần nói nữa hay sao?"
"Lần này Lão Bạch mất hết thể diện rồi."
Bạch Lạc Nhân nghe bên tai tiếng chê cười, cảm giác mình như bị rút gân rút tủy vậy, bây giờ cậu ta hận không thể một đạp đạp chết Mạnh Kiến Chí, ngồi tù cậu ta cũng chịu, loại bại hoại này ở trước mắt cậu một giây cậu cũng không thể chịu được!
Nhìn thấy Bạch Lạc Nhân lại vọt tới phía mình, Mạnh Kiến Chí lảo đảo đi qua đám đông, chạy về phía thím Trâu, vừa gào khóc vừa nói, "Tú Vân! Làm sao bà có thể độc ác như vậy hả? Lần này tôi đặc biệt đến đón hai mẹ con bà về nhà! Làm sao bà lại không chấp nhận tôi hả? Dù tôi có nghèo nhưng cũng là ba đứa nhỏ mà!"
Trong đám đông có một bác gái họ Vương không nhìn nổi nữa, trong miệng lầu bầu một câu, "Người đàn ông này cũng thật đáng thương mà, dù sao thì cũng không nên đối xử với chồng như vậy chứ?"
Dứt lời bước lên đỡ Mạnh Kiến Chí.
Sau khi Mạnh Kiến Chí đứng dậy, môi thím Trâu run rẩy nhìn ông ta nói, "Mạnh Kiến Chí, ông còn là một thằng đàn ông, thì hãy cùng vào nhà nói chuyện với tôi rõ ràng, bà con cùng quê còn đang nhìn đó, chúng tôi tuyệt đối không động vào ông một cái! Nếu như ông là đồ hèn, thì cứ tiếp tục ở ngoài này mà gào khóc, có khóc chết cũng không ai thèm thương hại ông!"
Mạnh Kiến Chí thở hổn hển mấy hơi, nhìn phía sau vây quanh một đám người như thế, cảm giác ầm ĩ nữa thì không hay lắm, lau nước dãi bên mép, khập khiễng đi theo thím Trâu vào nhà họ Bạch.
"Giải tán giải tán, tất cả giải tán đi."
Một đám người đông nghẹt đang đứng bàn tán liền giải tán, chỉ còn lại có Bạch Lạc Nhân và Bạch Hán Kỳ đứng ở bên ngoài.
"Ba, mấy lời này của bọn họ đừng để bụng." Bạch Lạc Nhân vỗ vai Bạch Hán Kỳ một cái.
Bạch Hán Kỳ trầm mặc một lát, quay sang Bạch Lạc Nhân nói, "Nhân Tử, con đừng dính vào chuyện này, ba biết phải làm thế nào. Con mau vào buồng bà nội đi, bà con nghe động tĩnh bên ngoài nhất định sẽ rất sốt ruột, con nói dỗ dành bà mấy câu, đừng để cho bà ấy ra ngoài, nghe không?"
Bạch Lạc Nhân gật đầu, lạnh mặt đi vào trong sân, kết quả nhìn thấy bà nội Bạch đã đi ra rồi, thân thể vụng về lảo đảo đi ra, mắt gắt gao nhìn chằm chằm Mạnh Kiến Chí không tha.
Bạch Lạc Nhân vội vàng sải bước đến ngăn cản bà nội Bạch.
"Cúc...cúc..." (Cút xéo)
Bà nội Bạch chỉ vào Mạnh Kiến Chí, khuôn mặt nghẹn đỏ bừng, một chữ nói cũng không rõ.
Bạch Lạc Nhân vừa ôm bà nội Bạch đi vào vừa dịu dàng dỗ dành nói, "Bà nội, đó chỉ là người ăn xin, luôn ngồi ở cửa nhà chúng ta, vừa rồi một đám người đuổi ông ta đi ông ta không chịu đi, thực sự không có cách nữa liền gọi ông ta vào đây, cho ông ta một bát cơm."
"Người đáng thương tất có chỗ đáng trách."
Vừa rồi trong lòng Bạch Lạc Nhân còn rối tung, kết quả nghe được lời nói hoàn chỉnh không hề có chút vấp hay sai nào lại còn vô cùng sâu sắc như vậy, ngay lập tức thông suốt rất nhiều. Dù Bà nội Bạch đã lớn tuổi rồi, mồm mép không lanh lẹ, nhưng trong nhà có việc thì nhất định sẽ đứng ra đấu tranh.
Đưa bà nội Bạch vào phòng, Bạch Lạc Nhân lại đi ra.
Lúc này trong sân bắt đầu cuộc ''đàm phán''.
"Các người ở cùng với nhau cũng được, tôi không có ý kiến gì, nhưng các người lấy tôi làm vật hy sinh, thì các người phải bồi thường cho tôi."
"Chúng tôi lấy ông tế* cái gì?" Thím Trâu tức giận trừng mắt nhìn Mạnh Kiến Chí.
(Vật tế, hy sinh)
Mạnh Kiến Chí liếc mắt, hơi thở không đều nói, "Bà nói xem tôi hy sinh cái gì? Có phải bà là vợ tôi không? Đứa nhóc có phải là con của tôi hay không? Hiện tại ông ta cướp đi, việc này cứ như vậy xong hay sao? Các người thành đôi thành lứa, bỏ rơi tôi, các người ăn no mặc ấm, để cho tôi ngủ đường ngủ chợ hả? Các người còn có lương tâm hay không?"
"Mạnh Kiến Chí!" Thím Trâu vỗ bàn một cái, "Ông đừng có không biết xấu hổ.!"
"Là ai không biết xấu hổ? Tôi hỏi bà, bây giờ bà đang ở nhà ai? Con trai tôi đang gọi ai là ba hả?" Mạnh Kiến Chí cất cao giọng.
Suýt chút nữa Thím Trâu mang theo bực bội mà chết, không ngừng vỗ ngực, vẻ mặt căm giận.
"Bây giờ ông biết tôi là vợ ông hả, bây giờ ông biết nó là con trai ông à, sao lúc ông chạy theo người đàn bà khác ông không nghĩ đến hả? 5 năm ông không về nhà, không đem một xu nào về nhà, những thứ này sao ông không nói hả?"
"Đàn bà?" Mạnh Kiến Chí cười lạnh một tiếng, "Bà còn mặt mũi nói đến chuyện này hay sao? Nếu không phải vì bà, tôi và tiểu Ngô sớm đã thành đôi. Nếu không phải vì bà, cô ấy có thể cầm tiền của tôi chạy đi sao? Mạnh Kiến Chí tôi ăn nói hồ đồ cũng là bởi vì bà, người phụ nữ khác không muốn theo tôi, con trai tôi không chấp nhận tôi, bây giờ một chỗ ngủ tôi cũng không có..."
Bạch Hán Kỳ đã hiểu, căn bản người này chính là một con súc vật, có nói nhiều với ông ta nữa thì ông ta nghe cũng cũng không hiểu.
"Ông nói thẳng đi." Bạch Hán Kỳ mở miệng, "Rốt cuộc ông muốn thế nào?"
Nghe được câu này, ánh mắt của Mạnh Kiến Chí liền nhuộm một màu dị thường.
"Tôi cũng không vòng vo nữa, chỉ cần số này." Mạnh Kiến Chí vươn hai ngón tay.
Mặt của Thím Trâu trong nháy mắt liền biến sắc, "Ông muốn hai vạn tệ?"
"Hai vạn?" Mạnh Kiến Chí cười nhạt, "Lời như thế bà cũng có thể nói ra được! Ở Bắc Kinh này, hai vạn tệ còn chưa đủ mua một cái tăm. Dựa vào cái cửa hàng kia của bà, thuê một tháng cũng không dưới hai vạn phải không? Bà nghe cho kỹ đây, tôi nói là hai mươi vạn."
"Hai mươi vạn?" Trong nháy mắt Thím Trâu nổi điên, "Mạnh Kiến Chí ông cứ nằm mơ đi!"
Tròng mắt Mạnh Kiến Chí co lại, bên trong bí mật mang theo vài tia nguy hiểm.
"Trâu Tú Vân, dựa vào cửa hàng của bà, kinh doanh một tháng ít thì cũng được hơn mười vạn phải không? Hai mươi vạn mua sự an lòng, chả có gì quá đáng phải không? Tôi cầm số tiền này, tuyệt đối sẽ không trở lại quấy rầy các người. Nếu như bà không cho thì tôi chỉ cần hắng giọng một cái, sẽ đem chuyện xấu của bà tuyên truyền đầy đường. Tôi sẽ làm cho cả cái khu này đều biết Trâu Tú Vân bà là cái loại người gì, tôi muốn cho cửa hàng của bà không thể mở cửa được, tôi phải cho cả đời này không dám vác mặt gặp ai... Không tin bà cứ thử xem."
Vừa dứt lời, thím Trâu đột nhiên đứng lên đánh về phía Mạnh Kiến Chí.
"Họ Mạnh kia, tôi liều mạng với ông!"
Bạch Hán Kỳ vội vàng ôm lấy thím Trâu, sắc mặt thím Trâu đã trắng bệch, tròng mắt đảo vòng tròn, thân thể kịch liệt run rẩy.
"Ba, trước hết ba đưa thím Trâu vào nhà đi."
Bạch Lạc Nhân kéo Mạnh Kiến Chí đến dưới gốc cây táo, sắc mặt bình tĩnh dị thường.
"Tôi là là người xử lý việc cho gia đình thím, có gì muốn nói cứ nói với tôi đây."
Thân thể yếu ớt của Mạnh Kiến Chí tựa ở trên gốc táo, ánh mắt nham hiểm, "Nếu nhà cậu bằng lòng giúp bà ta trả tiền, tôi không hề có ý kiến."
Bạch Lạc Nhân im lặng không nói.
"Đối với nhà cậu mà nói, thì hai mươi vạn không khó quá nhỉ? Tôi nghe nói ba cậu là kỹ sư thiết kế, hai mươi vạn tệ, thiết kế một bản vẽ là xong. Nhưng mà đối với tôi thì đây chính là tiền cứu mạng, cậu biết để kiếm hai mươi vạn, tôi phải bê bao nhiêu viên gạch hay không? Tôi sợ rằng chưa chịu được đến lúc đó thì đã chết rồi. Các người cho tôi hai mươi vạn, như cho tôi sự sống, là đang cứu người có biết không? Có gì quan trọng hơn so với mạng người đây? Các người không thể tích cóp chút đức cho mình hay sao?"
...
"Khi nào thì anh đi?" Cố Hải nhìn Cố Dương.
Cố Dương không để ý tay vẫn đang nghịch cái bật lửa, thản nhiên trả lời, "Không biết được, kế hoạch trước khi xuất ngoại trong vòng bảy ngày sẽ xử lý xong chuyện này, kết quả tốc độ làm việc người trong nước thật sự làm cho tôi... Có lẽ còn phải kéo dài một tuần nữa."
"Nhanh nhanh đi, xong rồi sớm đi đi."
"Cậu đuổi tôi làm gì?" Ánh mắt của Cố Dương có chút chất vấn, "Tôi nhớ là mấy lần trước, đều là cậu gọi điện cho tôi giục về mà, làm sao mà lần này tôi về, cảm giác như cậu rất chán ghét tôi vậy?"
Đúng là tôi chán ghét anh đó, ai bảo ở trước mặt vợ tôi thể hiện mình đẹp trai hả!
"Em thấy anh cứ mệt mỏi vì lệch múi giờ thôi."
Trong nụ cười của Cố Dương lộ ra cảm giác lạnh lẽo nhè nhẹ, "Tiểu Hải, lần này tôi trở về, cậu thay đổi rất nhiều, biết quan tâm người khác rồi hả?"
"Giọng nói đùng có pha chút nham hiểm quái dị nữa được không?"
Cố Dương cười sâu kín, nhìn chằm chằm Cố Hải rồi hỏi, "Em trai nhỏ bé của cậu đi đâu rồi?"
Lúc đầu Cố Hải không phản ứng kịp, sau đó chạm phải ánh mắt của Cố Dương, mới ý thức tới anh ta đang nói về Bạch Lạc Nhân.
"Anh hỏi thăm cậu ta làm gì?"
"Hiếu kỳ."
Hai chữ này, làm đôi tai của Cố Hải đau buốt.
Thượng Ẩn Thượng Ẩn - Sài Kê Đản Thượng Ẩn