Số lần đọc/download: 730 / 12
Cập nhật: 2017-09-25 01:53:08 +0700
, Chương 198-199
C
hương 198: Không cho tơ tưởng
Đoàn xe một đường vào thành Quy Phục
Phạm lão bản đưa Tần Thiên và Tạ Đình Quân về đến cổng lớn Tạ gia
Hai người cảm ơn Phạm lão bản, Phạm lão bản khách khí một hồi, đại khái ám chỉ chuyện này hắn biết nên làm thế nào, tuyệt đối sẽ không lắm miệng. Tần Thiên ngầm hiểu, cảm thấy thoải mái. Chỉ cần Phạm lão bản không nhiều chuyện, chuyện lần này chỉ có người hai nhà Trang, Tạ biết, chuyện cũng đơn giản đi nhiều
Lập tức lại nói lời cảm ơn hắn, nhìn bóng Phạm lão bản rời đi.
Người canh cổng sớm đã phát hiện hai người, vừa cao hứng đón hai người vào, rồi vội vàng đi thông báo
Tạ Đình Quân còn chậm rãi chờ người ra nghênh đón mà Tần Thiên ở bên lại như con chim nhỏ chạy vào trong
Thấy nàng vội vã như vậy, Tạ Đình Quân không khỏi nghiến răng đến mức quai hàm bạnh lên, định nắm chặt tay lại nhưng phát hiện tay trái không bao giờ còn được như trước nữa, trong lòng lại tức giận.
Trong lúc nhất thời, hắn bất chấp việc đợi người ra đón, hai chân như không chịu khống chế mà đi theo sau Tần Thiên.
Hắn muốn xem xem, kẻ tàn phế kia nhìn thấy Tần Thiên bị mình mang đi mất ngày mấy đêm sẽ có vẻ mặt gì
Bên này, Tần Thiên một đường chạy thẳng vào phòng, từ xa đã thấy Thanh Liễu. Thu Lan đứng trước tiểu viện. Tần Thiên chạy qua, cao hứng kêu:
- Thanh Liễu, Thu Lan!
Nghe tiếng nàng, Thanh Liễu và Thu Lan đều vui mừng quay đầu, thấy rõ là Tần Thiên thì đều kích động chạy tới ôm chầm lấy Tần Thiên.
- Đại thiếu phu nhân, đại thiếu phu nhân… ngươi cuối cùng đã trở về, Ngươi không sao là tốt rồi
Thu Lan tính cách hướng ngoại, không che dấu được cảm xúc, thấy Tần Thiên thì vừa khóc vừa cười. Thanh Liễu tính cách tương đối trầm ổn, nhưng mắt cũng ửng hồng
Tạ Đình Quân đi theo thấy cảnh này thì không khỏi thì thào:
- Không trên không dưới. Thân thiết với đám nha hoàn này làm gì
Nhưng là lại cảm thấy, đây là việc chỉ có nàng mới làm được, bỗng nhiên lại cảm thấy thuận mắt
Cùng các nàng mừng mừng tủi tủi, Tần Thiên buông các nàng ra, cầm tay bọn họ. Dưới sự kích động, Tần Thiên hỏi như bắn liên châu tiễn:
- Các ngươi thế nào? Mọi người sao rồi? Thiếu gia đâu? Hắn có ở đây không? Hắn khỏe không?
Thu Lan lau nước mắt:
- Chúng ta đều tốt lắm, chỉ là Mã quản sự và Phạm Thiên chỉ bị thương ngoài da, giờ đã không sao. Thiếu gia, thiếu gia…
Nói tới đây, Thu Lan bỗng nhiên biến sắc
Thấy vậy, Tần Thiên cũng biến sắc theo, lòng trầm xuống:
- Thiếu gia sao rồi? Xảy ra chuyện gì? Giọng nói run run
- Không có, không có.
Thanh Liễu vội nói rồi quay đầu lườm Thu Lan một cái. Thu Lan chỉ lau nước mắt:
- Thiếu phu nhân yên tâm, đại thiếu gia đã đã trở lại, chỉ là bị chút thương, giờ còn chưa hoàn toàn khỏe lại nhưng đại phu nói không có trở ngại gì, chỉ là.. chỉ là…
Thiệu Lâm ngẩng đầu nhìn Tần Thiên, nói chuyện ấp a ấp úng, thần sắc có chút mất tự nhiên. Thu Lan bên cạnh cắn chặt môi, quay đầu liếc vào trong phòng, trong mắt có sự tức giận
Tần Thiên ngẩng đầu, nhìn theo mắt Thu Lan thì mới phát hiện trong viện còn có người. Cửa phòng nàng và Trang Tín Ngạn có hai nha hoàn đứng đó, Tần Thiên nhận ta đó là nha hoàn bên người Điệp Nhi và Ánh Vân của Tạ Uyển Quân. Lúc này, hai người nhìn nàng cười, hành lễ, kêu:
- Đại thiếu phu nhân
Tần Thiên giật mình, mặt trầm xuống. Nàng kìm lòng không đậu mà tiến lên vài bước, kinh ngạc nhìn về phía cửa phòng
Cửa phòng treo chiếc mành thủy tinh, lúc này ánh thủy tinh chớp lên dưới ánh mặt trời càng khiến ánh sáng trong phòng u ám như một động tối, vô cùng thần bí, khiến người ta không thấy rõ
Tạ Đình Quân đứng ngoài thấy hai nha hoàn bên người muội muội thì cũng nhíu mày đi đến
Trong phòng truyền đến một giọng nói mềm nhẹ dễ nghe:
- Là tỷ tỷ đã trở lại sao?
Sau đó, có tiếng lách cách vang lên, một bóng người yểu điệu bước ra sau mành. Hai nha hoàn bước lên vén rèm cho nàng. Một nữ tử kiều diễm xinh đẹp, mặc áo lụa đỏ thêu kim tuyến, quần hồng phấn thêu bách hoa, tóc cài trâm vàng xuất hiện trước mặt Tần Thiên.
Chính là Tạ Uyển Quân.
Nàng không chút hoang mang nhìn Tần Thiên, khóe miệng cười nhợt nhạt. Sắc mặt Tần Thiên lạnh xuống:
- Sao ngươi ở đây?
Đồng thời hỏi ra câu này còn có Tạ Đình Quân, chỉ là giọng của hắn nghiêm khắc hơn Tần Thiên nhiều.
Nghe giọng Tạ Đình Quân, Tạ Uyển Quân vốn đang mỉm cười bỗng biến sắc. Nàng đỏ mặt, cúi đầu, hai tay nắm chặt khăn, không nói gì.
Tạ Đình Quân lại nhìn về phía nha hoàn Điệp Nhi. Điệp Nhi tái mặt, tiến lên, run run đáp lời
- Hồi… Hồi bẩm nhị thiếu gia, từ lần trước gặp chuyện không may, là tiểu thư cứu Trang công tử (Cứu hay hại vậy trời K nói như thật)
Nói tới đây, Điệp Nhi lén nhìn Tạ Uyển Quân, Tạ Uyển Quân hơi nhíu mày, Điệp Nhi cố lấy dũng khí nói tiếp:
- Trang công tử bị trọng thương, tiểu thư một mình chăm sóc Trang công tử cả đêm (Con nào ngủ say như chết àK). Trong thời gian này cũng là tiểu thư luôn ở bên chăm sóc Trang công tử. Giờ Trang này, cũng là tiểu thư luôn luôn tại chăm sóc trang công tử, nay trang công tử còn chưa khang phục, bởi vì vẫn là tiểu thư chăm sóc quen nên tiểu thư chiếu cố nhiều…
Tần Thiên tái mặt.
Con tim vui mừng khi nãy như bị đá đè mà trầm xuống
Những lời đó có ý nghĩa gì, Tần Thiên sao không rõ.
Cảm giác lạnh như băng lan tràn khắp người, đến cuối cùng, nàng không nhịn được mà run run. Thanh Liễu và Thu Lan đều tiến lên, cầm tay nàng. Thu Lan nghẹn ngào gọi:
- Đại thiếu phu nhân.
Giọng nói đó đầy sự thương hại, đúng vậy, là thương hại, xem ra, chuyện này đã không phải là bí mật …
Nhìn đôi mắt Tần Thiên dâng lên sương mù, Tạ Uyển Quân nắm chặt khăn lụa. Nàng vốn không muốn làm thương tổn Tần Thiên, cũng không muốn tranh giành cái gì. Nàng chỉ muốn được ở bên hắn
Nhưng lúc này, cũng không biết vì sao, nàng lại rất mong nhìn thấy Tần Thiên khóc. Có lẽ là vì lúc trước nàng đã rơi nhiều nước mắt vì bọn họ?
Nhưng bất ngờ, hai mắt Tần Thiên lại khôi phục sự trong sáng, sương mù lúc trước biến mất như chưa từng có
Nàng đẩy Thanh Liễu và Thu Lan ra, ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào trong
Nàng không yếu đuối như vậy, trước khi chưa biết rõ chuyện gì thì nàng sẽ không cần phải sầu não. Trừ phi Trang Tín Ngạn nói với nàng rằng hắn muốn lấy Tạ Uyển Quân, nếu không ai nói gì cũng không ảnh hưởng đến nàng
Phu quân của nàng, hạnh phúc của nàng sẽ không cho người khác tơ tưởng
Tần Thiên bình tĩnh đi đến bên Tạ Uyển Quân, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của nàng nói:
- Trong thời gian này thật sự là vất vả Tạ cô nương nhưng giờ ta đã quay về, sau này không làm phiền cô nương nữa
Nàng liếc nhìn khuôn mặt kiều diễm của Tạ Uyển Quân, cười khẽ:
- Phu quân ta để ta chăm sóc, Tạ cô nương là nữ tử chưa thành thân, có một số việc nên kiêng kị thì hơn. Để ra lời đồn làm tổn hại thanh danh, ảnh hưởng đến khuê danh của cô nương thì Trang phủ chúng ta không nhận nổi đâu
Tạ Uyển Quân khẽ biến sắc. Lời này của nàng có ý gì?
Điệp Nhi ở bên kêu lên:
- Trang thiếu phu nhân sao có thể nói như vậy, tiểu thư chúng ta tốt xấu….
Tần Thiên quyết đoán cắt lời nàng:
- Chẳng lẽ ta nói không đúng? Tạ cô nương không phải là cô nương chưa chồng?
Điệp Nhi nghẹn lời. Có một số việc mọi người tuy hiểu nhưng cũng không tiện nói ra
- Được rồi, còn ở đây làm loạn cái gì? Uyển Quân, ngươi đi theo ta
Tạ Đình Quân giận dữ vô cùng. Tạ Uyển Quân bị tiếng quát này mà run người, mặt tái nhợt, cũng không dám cãi lời, mang theo hai nha hoàn đi theo Tạ Đình Quân rời đi
Nàng vừa đi thì Tần Thiên đã vào phòng, thấy Hải Phú đứng ở cửa nhìn Tần Thiên có chút xấu hổ.
- Đại thiếu phu nhân, đều ta không tốt, nếu lúc ấy ta có thể đi theo đại thiếu gia….
Cũng vì như vậy mà hắn có hơi không dám đối với mặt nàng.
Xảy ra loại chuyện này, Trang phủ tất không thể phủi sạch trách nhiệm. Vốn nạp thiếp cũng không có gì nhưng Tạ Uyển Quân là tiểu thư con vợ cả, làm sao có thể làm thiếp. Sau này nhất định là bình thê. Vô hình trung sẽ có nguy hiểm cho địa vị của Tần Thiên.
Cho nên bọn họ đều buồn vì Tần Thiên
- Đại thiếu phu nhân, cũng không thể trách Hải Phú, lúc đó chúng ta đều ở đó đều thấy, Hải Phú bị mã tặc quấn thân, không thể kịp tới. Hắn cũng là vì cứu chúng ta
Nghĩ tới chung quy là vì cứu các nàng mà mới xảy ra việc này, Thu Lan, Thanh Liễu đều buồn bực
- Đừng nói mấy thứ này, ta vào xem thiếu gia đã
Tần Thiên đi vào
Lò sưởi khắc rồng bay trong mây tỏa ra ánh lửa lập lòe, trong không khí, mùi đàn hương nồng đậm nhưng vẫn không thể ép được mùi thuốc.
Trang Tín Ngạn nằm trên giường, không hề nhúc nhích.
- Thiếu gia vừa mới mới ngủ, lần này thương thế rất nghiêm trọng, cơ hồ suýt mất mạng. Đại phu nói nếu không phải cứu chữa đúng lúc, nếu không phải cơ thể thiếu gia vốn khỏe mạnh thì chỉ sợ không qua được cửa này. Hải Phú nói
Tần Thiên đi qua, đã thấy sắc mặt Trang Tín Ngạn tái nhợt như tuyết, cả người tiều tụy. Sống mũi Tần Thiên cay cay, nước mắt rơi xuống. Nàng bưng miệng, không để ình khóc thành tiếng.
- Thiếu gia về được bao lâu rồi? Nàng hỏi
- Vừa về được hai ngày, hai ngày này chủ yếu là ngủ. Tạ tiểu thư mỗi ngày đến đây mấy lần, gần đây còn tự vơ việc hầu hạ thiếu gia vào mình, cũng không cho chúng ta vào, làm như là chủ nhân nơi này vậy
Thời gian này, Thu Lan vô cùng tức giận, càng nói càng cáu. Thanh Liễu vội lấy khuỷu tay huých nàng, Thu Lan mới không nói gì. Thanh Liễu lại nói:
- Thiếu gia vừa tỉnh đã hỏi ngươi, Tạ tiểu thư nói với hắn…
Thanh Liễu nhìn nàng một cái:
- Nói ngươi cùng Tạ công tử ở chung, Tạ công tử sẽ chăm sóc ngươi, bảo hắn không cần lo lắng. thiếu gia vẫn đang phái rất nhiều người ra ngoài tìm đại thiếu phu nhân, hôm qua còn sai Phạm Thiên tìm không ít người quen thuộc địa hình thảo nguyên vào tìm, đến giờ còn chưa về
Tần Thiên ngồi xuống bên giường, lẳng lặng nghe mọi thứ. Thấy tay Trang Tín Ngạn để ngoài chăn thì nàng cầm lấy tay hắn. Tay hắn lạnh lẽo, bàn tay vốn đầy đặn giờ gầy đi vô cùng, Tần Thiên đau lòng khôn nguôi. Như là nhận biết được, mắt Trang Tín Ngạn giật giật, lặng lẽ tỉnh lại.
Chương 199: Ngươi muốn lấy nàng sao?
Thấy hắn tỉnh lại, Tần Thiên lắc lắc tay hắn, khuôn mặt vẫn còn ngấn lệ khẽ cười:
- Tín Ngạn, Tín Ngạn.
Cảm giác được tay có người động, Trang Tín Ngạn trừng mắt nhìn về phía Tần Thiên. Mới đầu, đôi mắt thâm u của hắn có chút mờ mịt như là không biết đang ở đâu hoặc như đang đắm chìm trong cảnh hư ảo. Hắn không chớp mắt nhìn Tần Thiên, Tần Thiên nắm chặt tay hắn, cười nói:
- Sao rồi, mới không gặp mấy ngày, ngươi đã không còn nhận ra ta sao?
Hai mắt Trang Tín Ngạn càng ngày càng sáng, đến cuối cùng, trong mắt toát ra vẻ vui mừng như điên
- Tần Thiên.. Tần Thiên…
Yết hầu hắn khàn khàn nói ra mấy câu này. Hắn nắm chặt tay nàng, định ngồi dậy.
Hải Phú ở bên nóng nảy, vội vàng tiến lên đỡ lấy Trang Tín Ngạn:
- Ôi đại thiếu gia của ta, ngươi đừng lộn xộn, vết thương trên lưng còn chưa khỏi
Thu Lan ở bên vội lấy gối mềm đặt sau Trang Tín Ngạn. Tần Thiên và Hải Phú cẩn thận đỡ hắn dựa vào
- Như vậy ổn chứ? Tần Thiên lo lắng hỏi.
Trang Tín Ngạn nhìn nàng không chớp mắt như thể chỉ cần nháy mắt thì nàng sẽ biến mất, lại sợ mọi thứ trước mắt chỉ là giấc mộng. Trong lòng vừa vui mừng lại vừa chua chát, làm sao chú ý tới câu hỏi của nàng. Hải Phú ở bên nhìn thấy cười nói:
- Đại thiếu phu nhân, ta thấy đại thiếu gia cũng thoải mái lắm. Hẳn là không sao. Đại thiếu phu nhân đúng là linh đan diệu dược, ngươi vừa về, bệnh của đại thiếu gia đã khá lên đến một nửa rồi
Thanh Liễu và Thu Lan ở bên cũng cười. Thời gian này không có Tần Thiên, Trang Tín Ngạn lại như vậy, bọn họ như rắn mất đầu, vô cùng thất thố. Nay Tần Thiên vừa về, bọn họ cũng thở phào được rồi
Tần Thiên nhìn Trang Tín Ngạn mỉm cười.
Thấy hai người gặp lại, nhất định có rất nhiều lời muốn nói, Thanh Liễu kéo Thu Lan, lại kéo Hải Phú đang ngây ngô cười, nhìn bọn họ một cái. Hai người hiểu ý cười cười, cùng Thanh Liễu lui ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại hai phu thê. Trang Tín Ngạn rốt cuộc không nhịn được, dùng sức kéo Tần Thiên vào lòng, gắt gao ôm chặt như ôm lấy trân bảo quý giá
Má hắn cọ vào má nàng, trong động tác lộ ra tình yêu vô hạn và sự vui mừng không thể giấu diếm. Trong lòng Tần Thiên dâng lên tình cảm dạt dào, không kìm chế được mà ôm chặt hắn. Cũng không cẩn thận mà chạm vào vết thương hắn. Nghe hắn a một tiếng, Tần Thiên hoảng sợ, vội vàng buông hắn ra.
- Làm đau ngươi?
Trang Tín Ngạn cười lắc đầu, tỏ vẻ không sao
Tiếp theo, hắn lấy quyển sổ ở bên viết: “Thương thế của nàng khỏi chưa? Nàng đi đâu, ta rất lo lắng cho nàng”
- Đều ổn rồi, đã không còn quá đau
Nói tới đây, Tần Thiên cảm thấy có một số việc phải nhanh chóng nói rõ, miễn tạo thành hiểu lầm.
Nàng cởi giầy, lên giường, nằm bên cạnh hắn, để không làm đau hắn, tận lực dựa sát vào hắn. Nàng thích sự thân mật này, sẽ khiến nàng cảm thấy bọn họ cùng nhịp thở, vận mệnh tương liên
Rất hiển nhiên, sự thân mật này của nàng khiến cho hắn rất cao hứng. Hắn vươn tay ôm nàng vào lòng, cúi đầu hôn má nàng
- Tín Ngạn, mấy ngày này ta đều ở chung một chỗ với Tạ công tử
Tần Thiên ngẩng đầu nhìn hắn nhẹ giọng nói. Nàng cảm nhận được cánh tay hắn ôm nàng hơi căng thẳng, lòng nàng cũng run run theo:
- Nhưng chúng ta tuyệt đối không có chuyện gì quá đáng. Ta cùng hắn trong sạch, không có gì hết, Tín Ngạn, ngươi có tin ta không?
Nói xong, nàng lại chậm rãi kể hết những chuyện ngày qua ra, bao gồm việc hắn chăm sóc cho nàng, bao gồm việc hắn liều mình cứu nàng dưới họng sói, còn vì vậy mà bị đứt mất ba ngón tay
- Lần này cũng may nhờ Tạ công tử, bằng không ta đã không thể sống sót trở về gặp ngươi
Tần Thiên vừa nói, vừa nhìn sắc mặt hắn đã thấy mặt hắn lúc trầm, lúc giãn, môi mím chặt, ánh mắt lóe ra.
Thấy hắn như vậy, lòng Tần Thiên co thắt:
- Tín Ngạn, ngươi không tin ta sao?
Trang Tín Ngạn lấy lại tinh thần, hắn cúi đầu nhìn Tần Thiên vẻ mặt lo lắng trong lòng, lập tức thoải mái lại. Hắn đầu tiên là vuốt má nàng rồi viết lên giấy: “Nàng có thể bình an trở về ta đã vô cùng cảm kích. Chỉ cần nàng nói không phải ta sẽ tin tưởng nàng. Nàng là người thế nào ta còn không biết sao? Nàng sẽ không lừa ta”. Nàng vì hắn mà tính mạng cũng không cần, sao hắn có thể nghi ngờ nàng? Nhớ tới cảnh kinh tâm động phách đó, hắn vẫn còn sợ hãi, theo bản năng càng ôm chặt nàng hơn
Nghe xong lời này, Tần Thiên vui vẻ ôm hắn. Nàng thầm nhủ, lựa chọn của nàng thật chính xác. Tín Ngạn của nàng sẽ không bao giờ hoài nghi nàng! Trong lòng nhất thời ngọt ngào vô cùng
“Tần Thiên, sau này đừng làm chuyện ngốc nghếch như vậy. Nếu nàng thực sự có chuyện gì…” Tay dừng lại như là không thể viết tiếp
Tần Thiên cầm tay hắn nghĩ: “Không phải là chuyện ngốc nghếch, trong lòng ta, ngươi rất quan trọng.” Những lời này, Tần Thiên chỉ nói thầm, ngại nói ra nhưng hắn như nghe được mà càng ôm chặt nàng như muốn khảm nàng vào cơ thể mình
“Là ta không bảo vệ nàng chu đáo”. Hắn viết nhẹ nhàng, giống như đang thở dài
- Không phải thế, ngươi đã làm tốt lắm rồi. Lúc ấy ngươi lấy ít địch nhiều, vô cùng dũng mãnh. Bọn họ dùng thủ đoạn đánh lén, đương nhiên ngươi bị thiệt
Trang Tín Ngạn nhìn nàng, nhịn không được mà cười, trong lòng tình yêu tràn ngập, cúi đầu, lại hôn nàng.
- Đúng rồi.
Tần Thiên nhớ tới một chuyện quan trọng. Ngồi dậy khỏi lòng hắn, nhìn hắn hỏi:
- Tạ tiểu thư là chuyện gì?
Đây là một câu hỏi, không có nửa điểm hoài nghi, cũng không có chút nghi kỵ.
“Tạ tiểu thư?” Trang Tín Ngạn giật mình, nhất thời không phản ứng kịp. Mấy ngày này hắn bị bệnh hôn mê, hiếm khi tỉnh táo, thời gian tỉnh táo lại chỉ lo lắng cho an nguy của Tần Thiên. Hơn nữa hắn cũng không để ý gì mấy chuyện thị phi này, cũng không nghĩ gì nhiều
- Tạ tiểu thư nói với ta, nàng một mình chăm sóc ngươi một đêm. Mấy ngày nay cũng là nàng chăm sóc ngươi, là đúng sao?
Tuy rằng trong lòng nàng đã có đáp án mơ hồ, Tạ Uyển Quân không thể nói dối chuyện này, nhưng vẫn không nhịn được mày có chút hy vọng.
Trang Tín Ngạn nhướn mày, ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này. Tuy rằng hắn không quan trọng mấy lời đồn đại nhưng lễ tiết bình thường hắn vẫn biết. Nếu hắn thực sự một mình ở chung với nàng một đêm, phá hủy danh tiết của nàng, nếu hắn là một nam nhân có trách nhiệm thì sẽ phải lấy Tạ Uyển Quân.
“Lúc ta tỉnh lại thì đã trên đường trở về, chuyện thế nào ta cũng không biết. Nhưng nàng là một cô nương khuê các dám nói như vậy thì hẳn không phải giả.”
- Tín Ngạn, ngươi tính làm sao bây giờ?
Tần Thiên nhìn thẳng vào mắt hắn:
- Ngươi muốn lấy nàng sao?