Số lần đọc/download: 3006 / 39
Cập nhật: 2014-12-04 16:38:01 +0700
Chương 166-167: Tiểu Tu Sĩ.
Hoàng Tuyền lão tổ điều khiển phi kiếm bay một vòng quanh lồng giam bằng cỏ, thở dài nói:
- Năm đó nơi đây là một thôn nhỏ, cũng không có ít người, ta giết xong một tu sĩ dị tộc liền bay về đây, lặng lẽ trốn trong hầm của một gia đình. Không thể tưởng tượng mười mấy vạn năm trôi qua, nơi đây đã thành một mảnh hoang vu.
- Mười vạn năm qua đi, thương hải tang điền, biến ảo vô cùng, núi non sông ngòi cũng bị cải biến phương hướng, huống hồ là một cái thôn nhỏ.
Diệp Không ở bên cạnh đáp, một bên dùng tiểu kiếm đào ra một lối vào nhỏ ở trên lồng giam.
Rất nhanh, Diệp Không tạo ra một cái phòng đơn giản, mà Hoàng Tuyền lão tổ vẫn chưa từ bỏ ý định, vẫn tìm kiếm cái hầm đã từng ở qua.
- Đừng tìm nữa, tìm được thì để làm gì? Thân thể cũ của ngươi có lẽ xương cốt cũng không còn, tốt nhất vẫn nên luyện chế Tích Cốc đan giúp ta đi.
Diệp Không lấy Khang Lương quả ra khỏi túi trữ vật.
Hoàng Tuyền lão tổ lại không nghe lời, cánh tay huy động liên tục đập nát từng hòn đá ở trên phế tích, thế nhưng vẫn như cũ không thể tìm được cửa vào cái hầm kia.
- Mẹ nó, ở chỗ nào?
Hoàng Tuyền lão tổ tức giận hét lên.
- Ta nói ngươi làm gì mà phải vội vàng tìm cái hầm kia vậy? Chẳng lẽ có bảo vật gì bên trong sao?
Diệp Không nghi hoặc hỏi.
Người nói vô tâm người nghe hữu ý, Hoàng Tuyền lão tổ biến sắc, lập tức cười nói:
- Ở đó thì có bảo vật gì đáng giá để lão tổ ta tìm như vậy chứ? Chỉ có điều ta muốn nhìn chỗ tọa hóa năm đó, cảm khái một phen mà thôi.
- Vậy thì luyện đan cho ta đi.
- Ai, không thể tưởng tượng được, lão tổ ta sống mười vạn năm, cuối cùng lưu lạc thành đan nô cho một tiểu tử còn chưa mọc lông, lại phải chuyên môn luyện loại đan rác rưởi như Tích Cốc đan, người tài giỏi không được trọng dụng nha.
Hoàng Tuyền lão tổ phiền muộn lắc đầu, cười khổ một tiếng.
Bên trong Tù Lung thảo vô cùng nhỏ hẹp, diện tích cũng chỉ một mét vuông. Mặc dù hai người lách vào cũng được thế nhưng Hoàng Tuyền lão tổ lại không vui, lão tự mình mở một gian, dù sao nơi này cũng rất nhiều lồng giam, Diệp Không cũng mặc kệ hắn, bắt đầu tu luyện.
Việc đầu tiên phải làm đương nhiên là luyện hóa cái pháp khí phong ngự Thượng phẩm làm từ da Mặc Giao. Có cái đồ chơi này thì sẽ an toàn hơn.
Vài ngày sau, Diệp Không đi ra khỏi lồng giam, mặt mũi tràn đầy vui vẻ, xem xét hộ giáp đã luyện hóa thành công, hai tay hắn để trần, không chút nào nhìn ra đã mặc quần áo, hộ giáp ẩn vào trong thân thể hắn.
- Lão tổ, ngươi nói hộ giáp có thật sự tác dụng như trong lời nói của ngươi không, nhìn cũng không thấy đâu, lại càng không có ánh kim lóng lánh.
Diệp Không rất cao hứng nhưng vẫn có chút hoài nghi.
- Ngươi hiểu cái rắm!
Hoàng Tuyền lão tổ vẫn còn đang đi dạo trong Tù Lung thảo liền mắng một câu, vung tay ném ra một hỏa cầu thuật, quát lạnh:
- Cấm né!
Diệp Không biết rõ hắn sẽ không hại chính mình, hơn nữa uy lực của hỏa cầu thuật có hạn, hắn đứng đó tùy ý để hỏa cầu đánh vào người mình.
- Oanh!
Trong chớp mắt hỏa cầu dính vào trên người, chỉ thấy hộ giáp màu đen xám lập tức hiện ra ngạnh kháng quả cầu, hỏa cầu liền phát nổ thành một mảnh hỏa tinh tươi đẹp rồi biến mất. Còn Diệp Không lại không hề tổn hại, hộ giáp lại ẩn vào trong thân thể.
Diệp Không vui vẻ lau miệng mình, cười nói:
- A, thật sự rất hữu hiệu, ha ha, quả nhiên là đồ tốt, lão tổ, lại thêm phát nữa nào.
- Đừng đùa, nhanh đi luyện tập Khu Vật thuật, Băng Đạn thuật, luyện những pháp thuật kia cho tốt. Chớ xem thường những pháp thuật cấp thấp đó, chúng sẽ giúp ngươi tăng cường khả năng khống chế đối với linh lực.
- A, biết rõ.
Mặt trời lên mặt trăng lặn, đông đi xuân tới.
Một ngày ba tháng sau, ánh mặt trời sáng lạn, xuân ý dạt dào.
Ánh mắt trời lười biếng trốn sau đám mây trắng, thời tiết hết lạnh rét lại trở nên cực nóng, rừng đước trải qua một mùa đông liền thay màu áo nâu đỏ bên ngoài. Cành lá sinh trưởng ra như từng ngọn lửa nhỏ, nhìn từ xa tới giống như từng mảnh hỏa diễm, trông rất đẹp mắt.
Phía trên rừng được, một thanh âm xé gió vang lên, chỉ thấy một tu sĩ chắp hai tay sau lưng, bình tĩnh đứng trên một kiện pháp khí thú cốt chậm rãi bay tới.
Đây là một tu sẽ trẻ tuổi mặc một bộ quần áo vải thô màu xanh, không phải là áo dài mà dân chúng Nam Đô thành thích mặc mà cùng loại với quần áo Man tộc. Chỉ có điều trên lưng có thêm một túi trữ vật màu đen.
Động tác của tu sĩ Man tộc trẻ tuổi này nhàn nhã, phi hành cũng rất chậm, đó cũng không phải hắn muốn thưởng thức cảnh sắc của rừng đước mà do pháp khí phi hành của hắn quá rác rưởi, đó là tốc độ cực hạn của nó.
Tu sĩ man tộc đạp trên pháp khí thú bạch cốt phi hành tới, gió va đập vào ống quần hắn kêu phần phật.
Bề ngoài hắn trông nhàn nhã nhưng ánh mắt vẫn quan sát bốn phía, không phải ngắm phong cảnh mà là cảnh giác dò xét xung quanh. Dù sao hắn cũng chỉ là tu sĩ cấp thấp, ai cũng có thể bóp chết được. Hắn cũng không muốn chọc tới những tu sĩ lợi hại, nhìn thấy từ xa liền tránh đi, nếu không chết cũng không biết chết như thế nào.
Cũng may, dọc con đường này không gặp phải tu sĩ, cũng không thấy linh thú, vô cùng an toàn. Cuối cùng hắn buông lỏng cảnh giác.
- A, bên kia có chuyện gì vậy? Một cái lồng thật lớn, là một loại cây kỳ lạ sao?
Ánh mắt tiểu tu sĩ Man tộc rơi vào một vùng đất trống trong rừng cây.
Tu sĩ Man tộc chậm rãi bay tới, tiếp cận gần khiến hắn không khỏi kinh ngạc, bởi vì hắn cảm giác được có linh khí chấn động bên trong.
- Linh mộc hạ phẩm cấp thấp?
Tiểu tu sĩ Man tộc vui vẻ, bay tới càng nhanh.
Tuy rằng hắn không biết đây là thực vật gì, cũng không hiểu thực vậy này có ích lợi gì. Thế nhưng chỉ cần là linh mộc linh thảo thì nhất định có chỗ hữu dụng, hái một ít hạt giống hoặc trái cây, nói không chừng sẽ là linh mộc có hiệu quả quý hiếm.
- Thật không biết là loại cây gì, sinh trưởng lên lai có hình dạng kỳ lạ như vậy, hái một chút có thể đổi chút linh thạch ở phường thị.
Tiểu tu sĩ Man tộc vui vẻ hạ xuống, pháp khí thú cốt phi hành liền tiến vào trong túi trữ vật.
Hắn là một tu sĩ trong một môn phái tu tiên nhỏ của Man tộc, môn phái này rất nghèo. Hắn là tu sĩ nhỏ như vậy lại càng nghèo, nghe nói ở gần Hồng Hoang có một phường thị cho nên muốn tới xem.
Hắn cũng chỉ định đi tới phường thị, thật sự không có đồ vật dư thừa để trao đổi. Linh thạch càng không có, vốn tưởng rằng lần này đi tay không trở về, lại không nghĩ rằng nửa đường nhặt được chút linh thảo kỳ dị.
- Vận khí lần này thật tốt.
Tiểu tu sĩ Man tộc vui vẻ nói, liền chui vào tìm kiếm hạt giống trong Tù Lung thảo.
Chính vào hiện giờ, Diệp Không đang nói chuyện cùng với Hoàng Tuyền lão tổ, hắn trải qua ba tháng luyện tập đã hoàn toàn nắm giữ cách sử dụng pháp khí tiểu kiếm, mà ngay cả các loại pháp thuật đều luyện rất thành thạo, đang chuẩn bị quay trở về thành.
Chẳng qua Hoàng Tuyền lão tổ lại mắng lên:
- Tên gia hỏa ngươi không an phận, đừng cho là ta không biết ngươi đang nghĩ gì?
Diệp Không ngạc nhiên nói:
- Ba tháng, ta quay trở lại thăm lão nương, trấn an bà một chút, chuyện này có gì không đúng?
Hoàng Tuyền lão tổ nói nhanh:
- Ngươi muốn trở về cáo biệt cùng các nàng, sau đó ra ngoài hành tẩu một phen, ta nói đúng không?
Diệp Không bị Hoàng Tuyền lão tổ đoán trúng tâm tư, hắn cười, cũng không biết xấu hổ liền mặt dày thú nhận nói:
- Đúng vậy, ngươi xem hiện giờ ta đã có năng lực tự bảo vệ chính mình, nên đi ra ngoài một chuyến để giải sầu nha. Thuận tiện giúp mẹ ta kiếm chút đan được, còn có thể lịch lãm thêm một chút, nhìn phong cảnh khắp nơi, không chừng có thể đạt được cơ duyên…
- Được a.
Hoàng Tuyền lão tổ cả giận nói:
- Đúng vậy, quả thực linh lực cùng thần thức của ngươi cường đại, Luyện Khí kỳ tầng ba có thể vung bốn thành uy lực của tiểu kiếm, đây là chuyện lão tổ ta không nghĩ tới.
- Thế nhưng ngươi cũng đừng tưởng rằng ngươi rất lợi hại mà đã ngông nghênh xông ra ngoài… Nói cho ngươi biết, ngươi còn non lắm! Loại kiến nhỏ như ngươi đi ra ngoài chưa được một phút đã bị người ta bóp chết! Tu Tiên Giới không giống như trong tưởng tượng của ngươi tràn ngập ôn nhu đâu! Khắp nơi đều tràn ngập nguy hiểm, không cẩn thận là vạn kiếp bất phục!
- Giết người đoạt bảo thôi, thế nhưng ta không có bảo để đoạt a.
Diệp Không miễn cưỡng nói.
- Tiểu kiếm cùng hộ giáp của ngươi cũng đủ để người khác tới giết!
- Ta không lấy ra thì sao?
- Tu tiên giả giết người căn bản không cần lý do! Giống như một ngày nào đó tính tình ngươi không tốt, một cước đạp chết mấy con kiến, những tu sĩ cao cấp kia giết người căn bản tương đương với giết chết mấy con kiến!
- Không phải còn có ngươi nữa sao?
Hoàng Tuyền lão tổ té xỉu:
- Thì ra ngươi tính toán cả lão tổ ta vào… Nói cho ngươi biết một chuyện, ta tuyệt đối không giúp đỡ, ngươi tưởng rằng hiện giờ lão tổ ta vẫn còn là Nguyên Anh kỳ sao?
Diệp Không cười nói:
- Vậy chuyện của ngươi ta cũng không giúp đỡ.
Hoàng Tuyền lão tổ ngạc nhiên nói:
- Ta có chuyện gì?
- Tìm bảo vật trong hầm kia chứ sao.
Hoàng Tuyền lão tổ phiền muộn nói:
- Làm sao ngươi biết?
Diệp Không còn phiền muộn hơn so với hắn:
- Ta nói này lão tổ, ba tháng qua ngươi lật tung cả mảnh đất lên, ta lại còn không biết, ngươi khinh ta là thằng ngu sao?
Hoàng Tuyền lão tổ lập tức cười cười, cũng không phủ nhận.
Diệp Không truy vấn tiếp:
- Lão tổ, nói đi, đến tột cùng bảo vật gì có thể khiến tu sĩ như ngươi nhớ mãi không quên như vậy?
- Nói cho ngươi cũng chả có tác dụng, ngươi cũng không dùng được.
Hoàng Tuyền lão tổ trốn tránh không đáp.
- Vậy ngươi nói cho ta biết vật kia tên gọi là gì là được rồi?
Diệp Không không buông tha.
- Nói cho ngươi biết! Ta cũng không biết.
Thấy vẻ mặt không tin của Diệp Không, Hoàng Tuyền lão tổ lại nói:
- Ta chỉ biết đó là bảo bối, thế nhưng lại không biết nó có thể làm được những gì, ít nhất nó có một chỗ hữu dụng. Chính là giúp hồn phách của ta ở trong pháp khí tiểu kiếm mười vạn năm vẫn không chết.
- A, cái này rất hữu dụng nha.
Diệp Không gật đầu nói.
- Bằng không ngươi cho rằng Nguyên Anh tiến vào pháp khí là có thể ngủ mười vạn năm không chết sao?
Hoàng Tuyền lão tổ tức giận nói:
- Ta nói tiểu tử này, ngươi đừng có nghĩ cách a, đến lúc lấy ra, cũng chỉ đặt tạm trên người ngươi. Nếu như ngươi muốn nuốt mảnh, đừng trách lão tổ ta trở mặt.
Diệp Không cả giận nói:
- Ta làm sao có tính như vậy? Xin ngươi đừng vũ nhục tư cách của ta! Chúng ta là bằng hữu, bằng hữu ngươi có biết không? Tình cảm kiên cố như vàng, tình ý vĩnh viễn bảo tồn, làm gì có bảo vật cao thượng hơn tình hữu nghị thuần khiết của chúng ta nữa? Cho nên ta tuyệt đối sẽ không nuốt một mình, ngươi cứ yên tâm đi.
Lúc này Hoàng Tuyền lão tổ mới yên lòng lại, hỏi thêm:
- Nói đi, ngươi biết hầm ở chỗ nào sao?
Diệp Không lại cười:
- Nói cho ngươi biết cũng được, chẳng qua có điều kiện… nếu như về sau vật kia có thêm chỗ tốt gì thì ngươi phải để chỗ đó cho ta.
Hoàng Tuyền lão tổ trừng mắt nhìn hắn hơn nửa ngày, cuối cùng mới lên tiếng:
- Hiện giờ ta đã rõ, thì ra ngươi vô sỉ như vậy.
- Này, ta đã nói là không tham ô bảo vật của ngươi, ta vô sỉ hồi nào?
- Ngươi chính là xảo trá.
Diệp Không vô lại nói:
- Ngươi có đáp ứng hay không a?
Hoàng Tuyền lão tổ vừa muốn nói chuyện, đột nhiên lông mày nhíu lại, cười nói:
- Bên ngoài có tu sĩ tầng sáu Luyện Khí kỳ, ngươi có phiền toái rồi…
Hoàng Tuyền lão tổ duỗi người, lười nhác nói:
- Lão tổ ta mệt rồi, đi ngủ chút đây… Nếu như ngươi không đánh lại thì có thể gọi ta tới hỗ trợ. Chẳng qua có điều kiện a, nói cho ta biết hầm ở nơi nào, bằng hữu, bảo trọng.
Hoàng Tuyền lão tổ nói xong, thân thể thu nhỏ lại chui vào trong pháp khí tiểu kiếm.
- Này, ngươi đừng chạy a, lão gia hỏa vô sỉ kia, vứt bỏ bằng hữu, lâm trận bỏ chạy, Diệp Không ta nhìn lầm người rồi!
Hoàng Tuyền lão tổ cười cạc cạc nối:
- Ngươi nói gì cũng đều vô dụng, ha ha, ngươi cũng đạt tới Luyện Khí kỳ tầng ba rồi mà vẫn chỉ là một tên gà mờ không có kinh nghiệm thực chiến, coi chừng nha!
- Da của linh mộc này rất cứng rắn, cũng không biết hạt giống của nó giấu tại đâu?
Tiểu tu sĩ Man tộc thì thầm.
Hắn rất muốn hái hạt giống của loại thực vật vô danh này, nhưng đến lúc thu thập mới phát hiện, chính mình không biết hạt giống linh mộc ở đâu.
Nói như vậy, hạt giống thực vật đều bị vỏ cây cứng rắn bao phủ, giống như loại Hạch Đào, quả Óc chó.
Tiểu tu sĩ Man tộc đoán hạt giống nằm trong lồng giam hình chữ nhật.
Dây leo có thể ngăn cách Tù Lung thảo cũng không dễ dàng phá giải như vậy, ít nhất phải có một pháp khí sắc bén loại đao kiếm.
Chẳng qua tiểu tu sĩ này cũng thật sự quá nghèo, nghèo đến mức không có bất kỳ thanh pháp khí sắc bén nào.
- Dùng hỏa cầu thử xem.
Tiểu tu sĩ ném ra một tiểu hỏa cầu, thế nhưng Tù Lung thảo căn bản không hề hấn chút nào, bao nhiêu hỏa cầu đánh vào đều bị dập tắt.
Trong lúc hắn đang không còn biện pháp thì đột nhiên có người xuất hiện.
- Bằng hữu, phiến Tù Lung thảo này là của ta, kính xin hạ thủ lưu tình.
Diệp Không cười đi tới, dùng khẩu khí rất khách khí nói.
- Của ngươi? Tù Lung thảo? Tên thật chuẩn.
Tiểu tu sĩ nghe có tiếng người nói không khỏi cả kinh, đến khi quay lại thấy Diệp Không, hắn liền yên lòng.
Luyện khí tầng ba, quá thấp, thấp đến nỗi không thể sử dụng được pháp khí. Có thể sử dụng được pháp khí hay không chính là chỉ tiêu chiến đấu của một tu sĩ, không dùng được pháp khí như vậy chỉ có thể sử dụng pháp thuật để chiến đấu. Vậy còn gì đáng sợ đâu.
Tuy rằng tiểu tu sĩ Man tộc không có pháp khí loại đao kiếm thế nhưng hắn có pháp khí loại khác, muốn giết chết thiếu niên Luyện Khí kỳ tầng ba này dễ như trở bàn tay.
- Trước đây ta đi qua phiến rừng cây cũng không thấy ai tại đây, thật không tưởng tượng là có loại thực vật này!
Trong lòng tiểu tu sĩ Man tộc có chút khinh thường, miệng cũng không hề khách khí, hắn đã thấy phiến linh mộc tự nhiên sẽ không buông tha dễ dàng.
Cuồng Đồ Tu Tiên
-- o --