The smallest bookstore still contains more ideas of worth than have been presented in the entire history of television.

Andrew Ross

 
 
 
 
 
Tác giả: Cổ Long
Thể loại: Kiếm Hiệp
Nguyên tác: Võ Lâm Ngoại Sử
Biên tập: Trần Hùng
Upload bìa: A Hyyy
Số chương: 118 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 29
Cập nhật: 2023-08-05 10:24:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 99: Hồi 41 – Đôi Dòng Lệ Thảm (2)
hẩm Lãng biến sắc trầm giọng hỏi: - Khi nãy mấy người đi ngang qua Hoa Thần Từ có thấy ai trong đó không?
Hùng Miêu Nhi ngẩn ngơ: - Cái này … thật tình... hồi nãy cũng không để ý.
Thẩm Lãng trầm ngâm: - Vương huynh, phiền anh qua nhìn chút.
Vương Lân Hoa cười khổ: - Cái phân phó này cũng rất thông minh.
Dù không muốn, hắn cũng miễn cưỡng bước qua quan sát. Thân pháp của hắn nhanh nhẹn thanh nhã, trông rất đẹp mắt.
Trước tiên hắn lượn quanh từ hoang một vòng, nhặt hai hòn đá ném vào cửa sổ, người lại xông thẳng vào cửa chính.
Thẩm Lãng mỉm cười: - Hắn là một nhân tài hiếm có.
Hùng Miêu Nhi thở dài: Nếu không mến những tài năng diễm tuyệt của hắn, tôi đã lấy mạng hắn rồi.
Chu Thất Thất: - Tuy hắn là ác nhân, làm người khác hận thấu xương, nhưng lại cũng không ác quá làm người chán ghét. So với tên chột Kim Bất Hoán, hắn cao thượng hơn nhiều.
Thẩm Lãng: - Ác nhân trong thiên hạ không tìm ra người thứ hai như hắn, Kim Bất Hoán không thể so sánh. Tên chột kia đơn giản chỉ là tiểu nhân. Còn hắn,... hắn chính là quân tử trong đám ác.
Chu Thất Thất bật cười: - Không sai, thật ra hắn cũng không quá xấu xa độc ác, cũng còn nhân tính. Hơn nữa, tùy lúc tùy người mà thay đổi, quyết không cùng người lằng nhằng thiệt hơn. Như khi nãy, Thẩm Lãng chỉ nói một tiếng, hắn thả em ra liền,... chứ tên chột kia, còn phải dây dưa...
Hùng Miêu Nhi cười: - Đây chính là chỗ thông minh của hắn, nếu không …
Vương Lân Hoa từ trong từ hoang thủng thỉnh đi ra, môi điểm nụ cười kỳ quái, nheo mắt liếc Chu Thất Thất, rồi nhìn Thẩm Lãng tủm tỉm: - Anh đoán thử coi ai trong ấy?
Thẩm Lãng nhíu mày chưa nói gì thì Chu Thất Thất đã hất hàm: - Là ai thì nói đại đi?
Vương Lân Hoa mỉm cười quỷ quái: - Lúc tôi mới vào chưa thấy, đâu ngờ thị bị người giấu dưới bàn thờ, hơn nữa lại bị nội thương không nhẹ …
Hắn vừa dứt lời, Thẩm Lãng cau mày lắc đầu đi vào trong.
Chu Thất Thất dậm chân: - Thị... thị... thị! Thật ra là ai?
Vương Lân Hoa háy mắt nhìn nàng cười chúm chím: - U Linh cung chủ Bạch Phi Phi.
Giữa đêm khuya, Hoa Thần Từ càng thêm ảm đạm u ám. Hoa Thần vốn tượng trưng cho hoa tươi xinh đẹp, nhưng cái miễu hoang đổ nát tối tăm lạnh lẽo này, lại chẳng khác gì chốn quỷ nhà ma.
Nhờ ánh sáng nhàn nhạt từ ngọn lửa xa, Thẩm Lãng thấy Bạch Phi Phi, lúc này hoàn toàn chẳng giống Bạch Phi Phi hay U Linh cung chủ.
Dưới bàn thờ, không phải Bạch Phi Phi dịu dàng xinh đẹp, cũng chẳng phải U Linh cung chủ gian hiểm ác độc, mà chỉ là một cô gái đáng thương, chỉ biết dựa vào lòng hảo tâm của người ra tay cứu mạng. Gương mặt của cô tái nhợt đến đáng sợ.
Cô đã thấy Thẩm Lãng.
Nước mắt trào ra, cô run giọng: - Thẩm Lãng, chàng vẫn chưa chết? Sao chàng lại vào đây?
Thẩm Lãng lẳng lặng nhìn nàng, rồi chầm chậm nói: - Mặc dù cô đối với tôi không phải, nhưng tôi vẫn có thể cứu cô. Thấy tôi vào, cô vui mới phải chứ.
Bạch Phi Phi rưng rưng: - Tôi không muốn chàng cứu tôi! Tôi thà chết, cũng không nguyện để chàng thấy cái dáng vẻ thảm não này. Tôi biết mình chẳng được chàng yêu, chỉ mong chàng hận...
Cô bật khóc lên thành tiếng, la lớn: - Nhưng thà chết chứ không muốn chàng thương hại, chàng... chàng đi ra đi... đi mau đi...
Thẩm Lãng: - Vì sao cô ra nông nỗi này?
Bạch Phi Phi buồn bã: - Chàng đã biết thì hỏi làm gì.
Thẩm Lãng: - Tôi không biết.
Bạch Phi Phi đập tay xuống đất: - Chàng biết rõ tôi chẳng phải là đối thủ của Khoái Lạc Vương … Lão đả thương tôi rồi vất ở đây. Lão thật lòng muốn chàng thấy tôi. Bây giờ... chàng đã hài lòng chưa?
Thẩm Lãng ảm đạm thở dài, lẩm bẩm: - Tôi hài lòng chưa?
Một bàn tay lặng lẽ nắm lấy tay chàng, lẽ tất nhiên là Chu Thất Thất.
Bạch Phi Phi hét vang: - Đi ra đi, hai người đi ra! Đừng âu âu yếm yếm với nhau trước mặt tôi! Chu Thất Thất, tôi biết nàng hận tôi vô cùng, giết tôi đi.
Chu Thất Thất lặng lẽ nhìn cô một hồi lâu, rồi thở dài: - Không sai, tôi hận cô vô cùng, hận cô tới tận xương tủy. Nhưng...
Nàng nhìn Thẩm Lãng: - Anh, chúng mình mang cô ấy theo nha.
Thẩm Lãng nhìn nàng im lặng.
Hùng Miêu Nhi cũng nhìn Thẩm Lãng: - Tôi không biết ai sao, nhưng bảo tôi để một cô gái hấp hối lại chỗ này, tôi thật không làm được.
Thẩm Lãng chỉ lẳng lặng vòng tay ôm vai Chu Thất Thất không nói.
Chu Thất Thất dậm chân: - Anh, sao anh không nói lời nào vậy?
Vương Lân Hoa lạnh lùng: - Tôi biết vì sao hắn không nói.
Chu Thất Thất: - Vì sao?
Vương Lân Hoa: - Vì đây có thể là độc kế của Khoái Lạc Vương. Lão cố ý để thị ở lại đây, để đề phòng... vạn nhất chúng ta có thể chạy, nếu phải mang theo thị, chúng ta chạy không xa.
Chu Thất Thất: - Thẩm Lãng,... anh... anh thật có ý này sao?
Thẩm Lãng: - Không phải.
Chu Thất Thất: - Như vậy anh …
Thẩm Lãng thở dài: - Miêu Nhi, phiền anh đỡ cô ấy.
Bạch Phi Phi run giọng: - Các người... các người thật lòng cứu tôi sao?
Hùng Miêu Nhi chẳng nói chẳng rằng, chỉ lặng lẽ bước qua ghé vai cõng cô.
Bạch Phi Phi: - Tôi đã trăm phương ngàn kế hại các người, sao phải cứu tôi?
Chu Thất Thất khẽ chớp mắt, hai hạt lệ lặng lẽ rơi trên má. Nàng dụi đầu vào ngực Thẩm Lãng nghẹn ngào: - Tôi chỉ nhớ cô là Bạch Phi Phi đáng thương ngày ấy, không nhớ cô là U Linh cung chủ ác độc kia.
Thẩm Lãng dịu dàng ôm nàng sát vào mình: - Em nói không sai. Coi như U Linh cung chủ đã chết, còn sống đây là Bạch Phi Phi.
Trên vai Hùng Miêu Nhi, Bạch Phi Phi oà lên khóc.
Vương Lân Hoa thở dài: - Đây là khuyết điểm duy nhất của các người, … quá mềm lòng.
Chu Thất Thất: - Nếu lòng chúng tôi không mềm, anh còn sống được sao?
Vương Lân Hoa chợt đỏ cả mặt mày, thôi không nói nữa.
Mọi người cùng đi ra.
Hùng Miêu Nhi hỏi: - Đi như thế nào?
Thẩm Lãng trầm giọng: - Vương Lân Hoa mở đường, tôi cùng Thất Thất đi phía sau, đi giữa chỗ trống trải.
Vương Lân Hoa: - Chỗ trống trải? Sao không bám vào vách núi...
Thẩm Lãng: - Vách núi có nhiều trạm canh nghiêm ngặt, ngược lại chỗ trống thường bị lơ là. Huống chi bây giờ, họ nhất định đang chạy lên núi nhìn lửa.
Vương Lân Hoa: - Đi theo ý anh vậy.
Đang nằm trên vai Hùng Miêu Nhi, Bạch Phi Phi bỗng ngẩng đầu lên: - Không đúng!
Thẩm Lãng: - Tại sao không đúng?
Bạch Phi Phi cười buồn bã: - Các người đối với tôi như vậy, tôi …
Vương Lân Hoa chợt sáng mắt lên, mừng rỡ nói: - Đúng rồi, hang núi này là nhà cô ấy, nhất định có đường bí mật ra khỏi đây.
Bạch Phi Phi: - Tôi tuy bị thương nặng, nhưng nếu các người giải ba huyệt ‘Phong Thị’, ‘Hoàn Khiêu’, và ‘Dương Khai’ trên người, tôi có thể tự đi được, có thể dẫn đường ra khỏi khu rừng này.
Hùng Miêu Nhi: - Con đường này thật …
Bạch Phi Phi: - Tôi chỉ thúc thủ dưới tay Khoái Lạc Vương. Con đường này lão hoàn toàn không biết. Trừ tôi ra, không có người thứ hai biết được con đường này.
Tuy giọng cười thê lương, nhưng thần sắc cô vẫn có chút kiêu ngạo. Cô ta vốn là một cô gái đầy lòng kiêu ngạo, luôn kiêu ngạo...
Vương Lân Hoa lẩm bẩm: - ‘Làm lành gặp lành’,... không lẽ lời này có thật...
Trong lòng núi dĩ nhiên tối hơn. Bạch Phi Phi lấy một hòn đá lửa từ trong ngực áo, cũng là chiếc đèn nhỏ tinh xảo. Tuy ánh lửa không lớn, cũng đủ soi tỏ đường đi.
Một tay cô cầm đèn, một tay lần theo vách núi dẫn đường.
Hùng Miêu Nhi muốn đỡ cô, nhưng cô đẩy anh ra. Cô không muốn dựa dẫm vào nam nhân.
Đoạn đường này rất dài, quanh co, gập ghềnh. Nhưng đối với Chu Thất Thất, đoạn đường này dường như ngắn nhất, bình yên nhất, thoải mái nhất … trong suốt mấy ngày qua.
Rốt cuộc, họ cũng thoát hiểm.
Chu Thất Thất phấn khởi cười tươi: - Đâu ngờ chúng mình cuối cùng cũng thoát.
Hùng Miêu Nhi cũng cười hì hì: - Bây giờ nhớ lại, thấy đâu có gì nguy hiểm, tôi thậm chí chẳng đánh đấm với ai.
Chu Thất Thất: - Đúng nha, em cũng nghĩ như vậy. Nhưng nghĩ kỹ lại, nếu chúng ta đi nhầm một bước,... chỉ cần nửa bước thôi, là kể như xong mạng. Tuy chúng ta chẳng động thủ với ai, nhưng cái nguy hiểm không chi sánh bằng.
Họ vừa đi vừa chuyện trò, bước chân cũng thêm nhẹ nhõm.
Đi được chừng hơn nửa canh giờ, đã đến cuối đường. Trước mặt là một khối đá cản lối, có một chiếc thang dựng thẳng nơi tảng đá.
Đến lúc này Bạch Phi Phi mới thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại nói: - Phía trên chính là bìa rừng, để tôi lên trước quan sát.
Chu Thất Thất chạy tới kéo tay của cô cười tươi: - Chúng mình nên quên chuyện cũ đi nha?
Bạch Phi Phi ủ rũ cúi đầu: - Chỉ cần nàng không hận tôi.
Chu Thất Thất dịu dàng: - Từ nay về sau, chúng mình coi nhau như chị em, sao tôi hận cô?
Trong lòng nàng bây giờ dạt dào niềm hạnh phúc, chẳng còn nhớ chi cừu hận ngày xưa.
Bạch Phi Phi cúi thấp đầu hơn: - Cám ơn nàng.
Chu Thất Thất: - Tôi cám ơn cô mới đúng.
Bạch Phi Phi buồn bã: - Sau chuyện này, tôi cũng sẽ không, sẽ không …
Ngẩng đầu lên gượng cười rồi leo lên thang...
Thẩm Lãng ôm Chu Thất Thất từ phía sau, âu yếm nói: - Trải qua lần này, em cũng thay đổi nhiều.
Chu Thất Thất xoay người nhìn chàng, cười tình: - Bây giờ em đã hiểu rõ lòng anh yêu thương em, đâu cần phải ghen nữa... Nhưng... nhưng... anh phải cẩn thận nha, nếu mà anh có lỗi với em, em... em sẽ... trở chứng xấu hơn nữa đó...
Thẩm Lãng bật cười, khẽ đánh vào đầu nàng: - Anh biết em là hũ dấm chua, chỉ chúa ghen bậy ghen bạ...
Hùng Miêu Nhi vỗ tay cười ha hả: - Là muội muội của vò rượu, dĩ nhiên là hũ dấm rồi...
Chu Thất Thất nhìn thân thể nhỏ gầy của Bạch Phi Phi đang leo thang, chợt ghé tai Thẩm Lãng thì thầm: - Anh,... anh coi vò rượu của mình với cô ấy... sao hả?
Thẩm Lãng nhìn nàng mỉm cười: - Chỉ sợ vò rượu của mình không chịu cô ta thôi.
Chu Thất Thất khẽ cười: - Em nhìn tới nhìn lui, thấy chỉ có cô ta xứng đáng làm tẩu tẩu. Nếu thật sự có ngày ấy, em chẳng còn gì sung sướng hơn.
Bạch Phi Phi lên tới đầu thang, đẩy khối đá nhỏ ra, ánh sáng từ trên chiếu xuống.
Trời như đã sáng hẳn.
Vương Lân Hoa hít một hơi sâu: - Thơm quá, bên ngoài chắc là một nơi đầy hoa tươi.
Bạch Phi Phi đã bò lên trên.
Qua hồi lâu, Chu Thất Thất nóng lòng hỏi: - Không biết trên ấy có ai không? Cô ấy có gặp chuyện gì không may chăng?
Thẩm Lãng trầm ngâm: - Nếu Khoái Lạc Vương không biết con đường này, sẽ không...
Chàng chưa dứt lời, Bạch Phi Phi đã thò đầu xuống: - Mau lên...
Vương Lân Hoa cười: - Lần này chỉ sợ không đến phiên tôi đi dò đường.
Chu Thất Thất đẩy Thẩm Lãng: - Anh lên trước nè! Anh đã quá cực quá khổ vì mọi người, người thứ nhất ra ngoài phải là anh.
Thẩm Lãng mỉm cười, leo lên thang.
Miệng hầm phía trên rất nhỏ, chỉ đủ một người chui lọt.
Chàng vừa ló đầu lên... toàn thân … máu huyết... đóng băng ngưng chảy...
Võ Lâm Ngoại Sử Võ Lâm Ngoại Sử - Cổ Long Võ Lâm Ngoại Sử