Số lần đọc/download: 554 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:32:33 +0700
Chương 101
Ở đồn công an
- Tôi muốn gặp con gái tôi, Thiên Anh con gái tôi đang ở đâu rồi _ mẹ cô ta nói
- Mới được có 1 tuần, chúng tôi đang điều tra…chưa gặp được đâu, bà về đi
- Anh gì ơi…làm ơn cho chúng tôi gặp con gái chúng tôi đi _ ba cô ta nhét một phong bì dày cộm vào tay cán bộ đó nói
- … _ nhìn ba cô ta rồi nhìn xuống cái phong bì tên cán bộ đó nhét phòng bì vào túi rồi nói _ theo tôi
- Mấy người chỉ có 10 phút thôi, nói gì thì nói nhanh lên đó _ dẫn ba mẹ Thiên Anh tới phòng gặp phạm nhân tên cán bộ nói rồi bỏ đi
Đang còn ngơ ngác không biết phải làm gì thì cánh cửa phòng gặp mở ra, thấy con gái mình trong bộ đồ sọc trắng đen ba mẹ cô ta không khỏi đau xót nhưng không chỉ có thế, ba cô ta còn rất tức giận nữa. Ông không ngờ con gái và vợ có thể thông đồng với nhau làm nên những chuyện động trời như thế, ông còn tin tưởng vào tài năng của con gái mình là thật nhưng chính tai mình nghe vợ khai hết những việc đã làm ông còn chẳng dám tin.
- Ba mẹ…cứu còn với _ Thiên Anh bật khóc
- Con gái mẹ…ôi con gái mẹ _ mẹ cô ta cũng bật khóc
- Khóc lóc cái gì nữa…hai người lớn gan lớn mật lắm mà _ ba Thiên Anh nói
- Mọi chuyện đã vậy rồi ông nói tôi phải làm sao đây
- Ba ơi…cứu con ra khỏi đây đi, trong này con sợ lắm
- Được rồi…ráng ở trong đó thêm vài ngày nữa đi, tao đang tìm cách đây
- Phải ở thêm mấy ngày nữa sao, con không muốn…cho con ra khỏi đây đi
- Không muốn cũng phải ở…là lỗi của tao chắc, là do hai mẹ con mày làm mà giờ tao phải gánh hả
- Ba…
- Được rồi…tao đang tìm cách mà
Vừa ra khỏi đó, ba Thiên Anh liền tìm cách liên lạc với ông Đức là ông trùm của thế giới ngầm có tiếng trên thế giới, mối quan hệ của ông ấy rất rộng vì thế mấy việc như đối diện việc giết người này nọ ông ấy đều có cách giải quyết. Đó là một sự may mắn của ba Thiên Anh khi có thể liên lạc được với ông Đức nhưng sự may mắn này lại là cái hố chôn thân của nhà Thiên Anh vì ông Đức chính là cha đẻ của anh Pin, mọi việc có lẽ đã hấp dẫn hơn rồi. Vì là mối quan hệ quen biết lâu năm trên lĩnh vực buôn bán, ba Thiên Anh đảm nhận việc cung cấp rượu ngoại cho các quan bar vũ trường lớn nhỏ trên khắp thế giới của ông Đức nên ông ấy cũng không khoanh tay đứng nhìn như thế nhưng cũng không có nghĩa là ông ấy sẽ trực tiếp nhúng tay vào chuyện này. Ông Đức cho ba Thiên Anh địa chỉ của Pin, tìm đến đó và nói là ba anh nhờ anh giúp chắc chắn anh ấy sẽ giúp đỡ.
- Chào cậu…cậu là…
- Tôi là Pin…ông là người bà tôi nhờ tôi giúp đó sao._ Pin ngồi xuống ghế nói
- Nhờ cậu giúp đỡ, con gái tôi nó chót dại…giờ đang đối diện với án tù, mong cậu giúp cho
- Tội gì vậy _ Pin vẫn chưa biết người mình đang giúp lại là ba của kẻ hết lần này đến lần khác hại nó, cũng là người mà Pin chỉ muốn bắn ột phát ngay giữa trán
- Cố ý giết người… _ ba Thiên Anh thấy ngại khi nói ra điều đó
- Bao nhiêu tuổi rồi, tên gì nữa _ anh hồn nhiên cầm ly rượu lên uống
- Con bé mới 17 tuổi thôi, nó trẻ người non dạ suy nghĩ con non nớt nên mới dám làm chuyện tày trời như thế
- Tên _ anh hỏi ngắn gọn
- Trần Thiên Anh _ ba Thiên Anh vừa giứt lời anh nhướn mày lên nhìn ba cô ta khiến ông ấy ngạc nhiên không biết chuyện gì
- Nếu tôi nói tôi không giúp thì sao _ Pin đặt ly rượu Lên bàn xoay xoay rồi nói
- Sao…ba cậu nói là cậu sẽ giúp
- Ông với ba tôi có quan hệ gì _ anh vẫn chăm chú nhìn ba cô ta
- Tôi chịu trách nhiệm cung cấp rượu chính cho các quan bar dưới sự quản lý của ông ấy
- Ông…quen được với ba tôi thì đúng là không tầm thường rồi…nhưng đâu có nghĩa tôi sẽ giúp vô điều kiện như thế _ trong đầu anh chợt loé lên một ý nghĩa điên dại
- Điệu kiện gì cũng được, chỉ cần cậu cứu con gái tôi điều gì tôi cũng làm
- Có thật điều gì ông cũng làm không…cái giá tôi đưa ra không có rẻ đâu _ Pin nhếch mép lên cười
- Chỉ cần con gái tôi được trắng án thì dù có bán hết gia tài tôi cũng chịu
- Tốt thôi…trước tiên hãy huỷ toàn bộ hợp đồng cung cấp rượu cho ba tôi đi, tôi sẽ kí hợp đồng với ông
- Nhưng….
- Số lượng club và quán rượu của tôi cũng chẳng thua gì ba tôi đâu…tôi sẽ giới thiệu các club bạn của tôi để kí hợp đồng với ông…dù sao quan hệ của tôi với ba tôi không được tốt cho lắm, cứcoi như là cạnh tranh làm ăn đi _ anh cười
- Chuyện đó…
- Ông nói sẽ làm tất cả mà
- Được rồi, tôi sẽ làm _ ông cắn răng nhả một con mồi lớn đầy tiếc nuối
- Việc thứ 2 hãy làm một hồ sơ bệnh tâm thần mang tên con gái ông đem tới đây cho tôi, còn lại tôi sẽ lo
- Tâm thần sao….cậu bảo con gái tôi bị tâm thần sao _ ba Thiên Anh thấy vô lý với các làm của Pin
- Chẳng có ai bình thương mà muốn giết người khác hết lần này đến lần khác đâu …nếu ông không muốn thì thôi vậy _ anh đứng dậy bỏ đi
- Khoan…tôi sẽ làm mà, tôi làm là được đúng không _ ba cô ta vội đứng dậy cản Pin bỏ đi
- Ok…tôi sẽ đợi ông đem hợp đồng cung cấp rượu cùng hồ sơ bệnh án tới đây _ Pin ngồi xuống ghế
- Tôi sẽ làm nó nhanh nhất có thể… _ nói rồi ông cúi đầu chào Pin rồi ra về
Pin cầm ly rượu lên giữa chừng rồi mạnh tay bóp vỡ cái ly, anh đã định sẵn con đường trả thù cho nó rồi, anh không muốn dùng bạo lực để trả thù bạo lực anh sang trọng hơn những kẻ thấp hèn đó gấp nhiều lần mà. Vài ngày sau ba Thiên Anh quay lại với hợp đồng cung cấp rượu cùng hồ sơ bệnh tâm thần trong tay, Pin mỉm cười kí tên vào hợp đồng với các điều khoản có lợi cho anh mà anh đã bàn bạc trước với ông ta, anh cầm trong tay hồ sơ bệnh án đưa cho đàn em đi đưa cho ai đó, anh thì thầm dặn dò vào tai đàn em trước khi họ đi điều gì đó mờ ám khiên ba Thiên Anh lo lắng.
- Ông về đi…đợi mà tới đón con gái ông về _ Pin nói
- Thật sao? _ ba Thiên Anh ngạc nhiên với cách giải quyết nhanh gọn lẹ của anh
- Ông không tin tôi sao _ anh nhướn một bên mày lên nhìn
- Không…ý tôi không phải thế, cảm ơn cậu, cảm ơn cậu nhiều
Đúng như lời Pin nói, vài ngày sau ba Thiên Anh nhận được cuộc gọi từ số lạ nói tới đón Thiên Anh về, ba mẹ cô ta vội vàng tới đồn cảnh sát đón cô ta về. Cô ta được miễn tôi trạng vì mắc bệnh tâm thần không thể phân được đúng sai với lại cô ta dưới tuổi vị thành niên chưa đủ tuổi chấp hành án nên được trắng án. Ba mẹ cô ta vui mừng vì con gái có thể làm lại từ đâu, đúng rồi cả ba nên cười vui vẻ lên vì họ sắp phải khóc ròng tới nơi rồi. Về đến nhà Thiên Anh mẹ cô ta lo vào bếp nấu mấy món ngon cho con gái, còn ba cô ta thản nhiên đọc báo ở ngoài phòng khách thì chuông cửa reo lên. Nhìn thấy nào là y tá, nào là công an và một toán ngừoi đi cùng, ba cô ta tò mò mở cửa.
- Các anh là _ nhì thấy bộ đồng phục của bệnh viện ba cô ta tự hỏi ai bị bệnh
- Tôi được báo nhà ông có người bị bệnh nên tới _ họ bước vào nhà trình giấy tờ ra trước mặt nói
- Ai vậy ba _ Thiên Anh từ trên phòng bước xuống nhà hỏi
- Là cô ta phải không _ một nhân viên y tá nhìn vào hình rồi nhìn cô ta nói
- Bắt cô ta lại
- Mấy người làm gì vậy, sao bắt con gái tôi _ ba cô ta cản mấy người kia lại
- Đừng có cản trở việc làm của chúng tôi…ông không thể để một người bị tâm thần sống ở ngoài như vầy được đâu rất nguy hiểm đó ông biết không _ mặc cho ba Thiên Anh cản mấy người đó vẫn bắt cô ta lại
- Tôi không có điên…thả tôi ra _ Thiên Anh hốt hoảng khi bị bắt lần nữa
- Mấy người mau thả con gái tôi ra _ ba cô ta lao tới giằng co với mấy người
- Sao lại bắt con bé…con bé làm gì nên tội nữa chứ _ thấy ồn ào mẹ cô ta chạy ra ngoài, chưa hiều sự tình gì nhưng thấy người ta bắt con gái mình đi bà ta cú la lên trước hết
- Hai người không thể sống cùng người bị tâm thần được…như vậy rất nguy hiểm
- Tôi không bị tâm thần…tôi bình thường mà _ Thiên Anh vừa khóc vừa nói
- Con tôi không có bị điên…thả con bé ra _ mẹ Thiên Anh cũng lao vào cứu cô ta
Mặc cho ba mẹ cô ta có cản trở đủ cách thì họ vẫn đưa cô ta đi, ba Thiên Anh cảm thấy bản thân mình như một thằng ngốc vậy, ông có cảm giác như mình bị Pin lừa xỏ mũi dắt đi nên nổi giận đùng đùng lấy khoá xe chạy thẳng tới chỗ Pin. Cùng lúc đó Pin ở bar cũng đang nhận cuộc gọi của ba mình, anh bị ba chất vấn về việc yêu cầu ba Thiên Anh huỷ hợp đồng cung cấp rượu cho quá bar của mình, ngồi cùng hắn với Eric anh cũng chẳng ngại gì mà nói hết toàn bộ mọi việc cho ba mình biết.
- Là cậu đúng không…là cậu đã báo cho người tới bắt con gái tôi đi đúng không _ ba Thiên Anh chưa nói hết câu vừa mới đứng trước mắt bọn hắn mà đã cầm nguyên ly rượu hất vào mặt anh
- Chú điên rồi à _ nhận ra đó là ba của Thiên Anh Eric vội vàng đứng dậy nói
- Giờ ông ta đang đứng trước mặt con đây…có lẽ đã nổi giận rồi, còn hất rượu vào mặt con nữa này _ anh đưa tay lên vuốt mặt nói
- Anh Đức _ nhận ra anh đang gọi điện cho ba mình ông giật mình biết mình vừa phạm phải tội lớn
- Những gì cần nói con đã nói rồi…mong ba hiểu cho… _ nói rồi anh cúp máy rút khăn tay ra lau mặt
- Ông hành động như kẻ vô học vậy _ anh nói
- Cậu…sao cậu lại lừa tôi chứ, cậu nói tôi làm bệnh án tâm thần cho con gái để cứu nó nhưng thực chất cậu lại đưa nó vào trại tâm thần
- Sao anh lại nhờ người này giúp chứ _ đứng sau lưng chồng giờ mẹ Thiên Anh mới lên tiếng
- Ra là hai người _ hắn ngã lưng ra sau ghế nói
- Chuyện gì vậy…Thiên Anh bị điên sao _ Eric hỏi
- Con bé không bị điên…mấy người mới bị điên _ mẹ cô ta nói
- Thay vì con mấy người ở trong tù chịu đánh đập hành hạ thì được ở một nơi sạch sẽ thoải mái, còn có người chăm sóc thì muốn cái nào hơn _ Pin cười
- Tôi muốn con tôi được sống như một người bình thường chứ không phải dưới danh phận một kẻ điên
- Chẳng ai cho phép một kẻ giết người được sống như người bình thường cả _ anh nói
- Con bé không giết người _ mẹ cô ta nói
- Không trực tiếp giết người _ hắn nhìn mẹ cô ta sắc lạnh
- … _ câu nói của hắn làm ba mẹ Thiên Anh cứng họng
- Đây là hợp đồng…_ Pin đưa ra hợp đồng hôm trước cùng ông ta kí _ tôi không muốn hợp tác với những người như ông…làm mọi thứ để đạt được mục đích mình muốn…một kẻ lợi dụng
- Cậu…dám làm thế với tôi sao
- Sao lại không _ anh cầm bản hợp đồng lên rồi xé trước mặt ba mẹ Thiên Anh khiến ông ta điếng hồn
- Cậu…tôi sẽ…sẽ kiện cậu vì đơn phương huỷ hợp đồng
- Không sao…tôi dư tiền để bồi thường hợp đồng, nhưng vấn đề…ông có đủ can đảm để kiện tôi hay không thôi
- Mày là cái thằng mất dạy…lừa đảo _ mẹ Thiên Anh chỉ tay vào mặt anh nói
- Bà ta sủa cái gì vậy _ Pin giả bộ làm động tác ngoáy tai rồi nhìn hai thằng em đang ngồi ở ghế
- Mày…._ bà ta tức ứ họng
- Cậu được lắm…tôi không ngờ cậu lại lật lọng như vậy
- Đó là cái giá mà hai người phải trả _ Pin nói
- Đừng để tôi phải gặp lại mấy người…bởi vì lần sau gặp tôi sẽ không bỏ qua những gì bà đã làm với gia đình vợ tôi …đừng tưởng tôi không biết những việc bà làm _ hắn lên tiếng
Ngay lúc Pin xé bản hợp đồng ba Thiên Anh biết bản thân và gia đình đang đứng bên bờ vực phá sản, ông đã nghe lời Pin huỷ toàn bộ các hợp đồng cung cấp rượu quan trọng để cứu con gái thoát ra khỏi chốn tù ngục thế mà bây giờ con đường sống duy nhất của gia đình ông là Pin, anh cũng phủi tay đẩy ông xuống vực.
- Tôi sẽ làm mọi cách để kiện cậu _ ông giận dữ nhặt những mảnh vụn hợp đồng lên nói
- Nếu ông đủ can đảm thì xin mời…tôi sẽ chờ toà án gọi điện tới cho tôi _ Pin bước đi, theo sau là hắn và Eric để lại hai vợ chồng đứng đó
Pin không quan tâm gia đình đó ra sao, anh chỉ là người bắn phát súng khời đồng thôi, còn kết quả ra sau anh không quan tâm, chưa đầy 24 tiếng đồng hồ toàn bộ cổ phiếu của hãng rượu nhà Thiên Anh rớt giá khủng hoảng, các công ty và quán rượu nhận hợp đồng cung cấp rượu của nhà Thiên Anh đều huỷ hợp đồng để mong có con đường sống. Còn ở nơi sản xuất rượu thì toàn bộ công nhân rủ nhau đình công vì ông chủ không có khả năng chi trả lương cho họ, nhà báo phóng viên thì đứng đầy trước nhà, điện thoại thì đổ chuông liên tục. Hắn và Pin ngồi trong xe quan sát đám phóng viên và đoàn công nhân láo nháo trước nhà Thiên Anh mà lòng chưa hả lòng hả dạ gì cả, hắn chỉ muốn giết chết cả nhà đó để trả thù cho nó thôi nhưng Pin đã cản hắn lại và băt hắn bỏ ngay cái suy nghĩ đó đi. Nghe lời Pin, hắn sẽ chỉ đứng ngoài nhìn thôi đích thân anh sẽ giải quyết cả gia đình đó và nay việc anh nói đã làm đuọc nửa đường, bây giờ anh sẽ dọn dẹp sạch sẽ đoạn đường còn lại cho hắn.
Ở bệnh viện tâm thần. T
- Xin chào hai anh, hai anh đến để thăm bệnh nhân hay… _ nhân viên y tế lịch sự chào hỏi
- Chúng tôi tới gặp bệnh nhân Trần Thiên Anh _ Pin nói
- Mới nhập danh sách cách đây vài ngày phải không ạ
- Đúng rồi, bệnh tình của cô ấy sao rồi _ anh hỏi tiếp, hắn chán nản dựa vào tường nhìn nhân viên y tế với Pin nói chuyện, thật sự hắn chẳng muốn tới đây nhưng Pin nói sẽ cho hắn xem kịch hay nên hắn mới đi theo
- Cô ấy luôn miệng nói mình không bị điên và…_ nhân viên y tế dè chừng nhìn hai người _ Lệ Băng đã chết….Lệ Băng đã chết
- Ok…tôi muốn gặp _ anh cầm cây bút ghi tên vào danh sách thăm bệnh
Hai người ngồi chờ y tá dắt Thiên Anh ra trong phòng thăm bệnh, lúc vừa thấy Thiên Anh qua ô cửa kính thì hắn chợt đứng dậy ra ngoài vì hắn sợ khi hắn ở đây sẽ không kiểm soát được bản thân mà giết cô ta chết mất.
- Đi đâu vậy _ Pin hỏi
- Ra ngoài _ hắn quay lưng bỏ đi thì….
- Khôi Vĩ…anh đến đón em về đúng không, đưa em về đi, ở đây không có vui _ cô ta chạy tới ôm chầm lấy hắn
- Buông ra _ hắn lạnh nhạt nói
- Anh sao vậy…đừng lạnh nhạt với em như vậy mà…em không có điên đâu, em bình thương mà
- Tôi nói cô buông ra mà _ hắn hất cô ta ra khiến cô ta ngã xuống
- Anh Vĩ…. _ cô ta rươm rướm nước mắt
- Tránh xa tôi ra trước khi tôi giết cô _ hắn nói
- Em không có giết cô ta…là cô ta bị tai nạn giao thông mà, sao lại đối xử với em như vậy _ cô ta bò tới ôm chân hắn
- Còn dám nói…_ hắn đưa tay xuống kề vào cổ cô ta định bóp nát cổ họng đó ra như quả cam
- Khôi Vĩ…ở đây là bệnh viện đấy _ Pin đứng dậy nói
- Cô…là kẻ giết người, dù cho chính tay cô làm hay qua tay kẻ khác cô vẫn mang danh là một kẻ giết người, vì cô mà cả ba và mẹ cô giờ phải ra đường ăn xin, bản thân cô thì không có ngày mai…_ Pin bước tới ngồi xuống ghé vào tai Thiên Anh thì thầm _ là một kẻ giết người thì ai dám sống bên cạnh chứ, chẳng biết lúc nào cô cầm dao đâm họ một nhát đâu…dù Lệ Bang đã mất nhưng cô ấy vẫn luôn sống trong tim của Khôi Vĩ…cô giết Lệ Băng đồng nghĩa với việc cô giết chết mình rồi đấy…Khôi Vĩ mà cô yêu đã chết rồi, cô đã giết cậu ấy rồi….cô đã…giết cậu ấy rồi _ anh nhấn mạnh những từ cuối câu đầy ý đồ
Hắn không biết anh đã nói gì với Thiên Anh nhưng sắc mặt Thiên Anh bỗng tối sầm lại, hai tay đang ôm một chân hắn bỗng buông thả ra, cô ta đờ đẫn hết cả người trợn mắt nhìn vào một điểm vô định nào đó. Thấy Pin đưa tay lên vuốt tóc cô ta nói thêm gì đó rồi đứng dậy phủi tay, hắn đưa mắt theo nhìn từng hành động của anh mà tò mò thắc mắc.
- Đi thôi _ anh nói
Hắn muốn hỏi anh đã làm gì mà cô ta lại có biểu hiện đó, nhưng thật lòng hắn không muốn nhìn thấy cô ta nữa nên chẳng nói gì chỉ im lặng bước theo Pin. Khi anh với hắn ra khỏi phòng gặp thì giật mình quay lại khi nghe thấy tiếng cười man dại cùng những lời nói đích thực chỉ có thể thốt ra từ miệng của một kẻ bị điên ” Tao đã giết được mày rồi…giết chết rồi…chết hết rồi “. Anh quay lưng lại rồi nhưng bỗng hắn bỏ chạy về phía Thiên Anh khiến anh quay lại nhìn theo hắn, hắn muốn đích thân mình giết chết cô ta chứ không phải để cô ta tự kết liễu cuộc đời mình đâu. Hắn thấy Thiên Anh lao tới bên cửa sổ đang mở, theo luật thì họ không được phép mở cửa sổ vì sợ bệnh nhân nhảy xuống nhưng không biết vì lý do gì mà hôm nay họ lại dọn dẹp vệ sinh vào giờ này nữa. Nhân viên y tế và y tá chạy theo để cản cô ta lại nhưng hắn nhanh hơn họ vài bước chân hắn chạm được vào tay Thiên Anh lại nhưng vừa nắm tay lại để giữ cô ta lại thì cánh tay đó thoát ra khỏi bàn tay hắn để đi đến cõi nào đó tự do hơn. Hắn mở to mắt nhì vào cái xác nằm trên vũng máu dưới sân bệnh viện, đây không phải kết cục mà hắn muốn, hắn không muốn như vậy mà.
Đọc tiếp Tôi lỡ thích cô rồi…sao đây? – Chương 102